Chương 192
Minh Nguyệt Thính Phong
12/10/2018
Kỳ thực sườn núi Thập Lý lại là nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Lúc này đang đúng vào đầu hè, cây xanh tươi tốt, hoa tươi hé nở, gió nhẹ phẩy qua mang theo làn hương thơm dịu, chính là thời tiết tốt để ngắm
cảnh. Nếu là trước kia, thì ắt hẳn đã nhốn nháo nào người là người,
tiếng nói cười xôn xao. Đáng tiếc hôm nay lại không bình thường. Hai
quân đối trận, sườn núi Thập Lý bị kẹp ở giữa. Trên sườn núi ở hai đầu
nam bắc cắm cờ của hai nước Đông Lăng, Đại Tiêu, sau cờ chiến là một
đường dài lần lượt bày trường thương cự mã, cung tên khiên chắn dây cáp, đá lớn cản tường vân vân, đề phòng đối phương đánh bất ngờ chạy nước
rút.
Trên đài gác cao cao, binh lính nhìn về địch doanh ở phương xa, canh trực phòng bị.
Long Đại mới tới doanh trại, chủ tướng Duẫn Minh tự mình ra đón. Giới thiệu tình hình các nơi trong doanh với hắn, báo khẩu lệnh nộp lệnh bài, dẫn đi gặp các tướng quân, vân vân. Long Đại hỏi kỹ tình hình, tra xét bản đồ quân lược, hỏi rõ đã chuẩn bị những gì và tình hình Đông Lăng tuyên chiến, rồi bàn bạc các đối phó cùng những người khác, bất tri bất giác một ngày trôi qua mau.
Sáng sớm hôm sau, ở chỗ vọng gác thổi kèn hiệu, chứng tỏ có địch xâm phạm. Một vệ binh vội vã báo lại: “Duẫn tướng quân, đại tướng Đông Lăng Mã Vĩnh Niệm dẫn binh đến trận tiền, yêu cầu đánh một trận với Long tướng quân.”
Duẫn Minh nhíu mày, vội ra khỏi trướng tìm Long Đại.
Đến chỗ Long Đại, lại thấy hắn đã mặc xong khôi giáp, cầm lấy đại đao rồi lên ngựa.
“Tướng quân.” Duẫn Minh vội tiến lên, “Long tướng quân, vạn lần không thể. Làm gì có chuyện đơn độc quyết chiến ở trận tiền bao giờ, hắn ta không không đủ tư cách. Nếu muốn đánh thì cứ phát binh trận đến là được. Giờ đây tình thế rất không ổn với Đông Lăng bọn chúng, hắn ta hẹn chiến, chỉ sợ là quỷ kế.”
“Chính vì tình thế không ổn nên hắn ta mới đưa ra hạ sách này. Bàn về binh lực đại quân, Đông Lăng bọn họ không đáng nhắc đến. Nhưng nếu hắn ta có thể chém ngã ta ở trận tiền, thì chuyện lại khác.”
“Nếu như vậy, tướng quân lại càng không nên ứng chiến.”
Long Đại sầm mặt: “Duẫn tướng quân, ý của tướng quân là ta không đánh thắng nổi một tướng quân Đông Lăng vô danh ư?”
Duẫn Minh tự biết lỡ lời, vội vàng thi lễ nói: “Mạt tướng không dám.”
Long Đại ngồi thẳng trên ngựa, mắt nhìn xuống Duẫn Minh, nói: “Huynh trưởng hắn vì ta mà chết, trong lòng hắn có oán hận, đương nhiên là muốn tìm ta trả thù. Ngươi chỉ nghĩ đến hậu quả hắn chém ta ở trận tiền, mà sao không nghĩ đến việc ta tiêu diệt uy phong của hắn hả. Đông Lăng yếu thế, lại dám không tự lượng sức, đáng bị dạy dỗ.” Rồi hắn dừng lại một lúc, sau đó nói: “Còn nữa, bọn chúng bắt Lương đại nhân đi, cũng không đem ra trận tiền lấy đó uy hiếp bắt chúng ta lui binh, chẳng lẽ điều này không kỳ lạ?”
Duẫn Minh há miệng, định giải thích Lương đại nhân là con tin nặng ký, nên Đông Lăng cũng không dám đưa ra tùy tiện, nhưng Long Đại căn bản không định nghe hắn nói, vừa dứt lời đã thúc vào bụng ngựa giục ngựa rời đi. Kỵ binh hắn dẫn đến đi theo sau lưng hắn, rầm rầm rầm để lại một chuỗi bụi mù.
Duẫn Minh tranh thủ thời gian cho binh sĩ chuẩn bị ngựa, dẫn người cũng chạy đến sườn núi Thập Lý.
Đến nơi đó nhìn, ngàn kỵ binh của Long Đại đã dàn trận hình ở sau lưng hắn, mà phía Đông Lăng cũng vậy. Vây chủ tướng hai bên vào giữa. Duẫn Minh định thúc ngựa đi lên, nhưng binh tướng thuộc hạ của Long Đại đã cản hắn lại, “Long tướng quân có dặn dò, không được làm phiền.”
Duẫn Minh thấy không có cách nào ngăn cản, đành nghiêm túc quan sát.
“Ngươi chính là Long Đằng?” Mã Vĩnh Niệm giơ đại đao, nghiêm nghị quát hỏi.
“Là ta.” Đem ra so sánh thì giọng Long Đại ôn hòa rất nhiều, “Ngươi là Mã Vĩnh Niệm? Là chữ Niệm trong “người trong tay có đao, lòng phải mang thiện niệm”* sao?”
(*Thiện niệm: Suy nghĩ lương thiện.)
Mã Vĩnh Niệm không nói hai lời, hét lớn một tiếng, thúc vào bụng ngựa vọt đến chỗ Long Đại, giơ đao lên chém.
Long Đại dương đao cản, “keng” một tiếng, binh khí va chạm trong không trung vang lên tiếng chói tai. Tuấn mã Như Phong đạp vó chạy đi, tấn công về phe địch vì chủ nhân Long Đại trên lưng. Long Đại mượn thế vung mạnh tay, đại đao bổ về phía bắp chân Mã Vĩnh Niệm. Mã Vĩnh Niệm vội vã kéo cương ngựa uốn người tránh thoát, rồi lại quơ đao bổ nhào đến Long Đại.
Long Đại giơ đao cản, lại kéo giây cương, Như Phong nghiêng đầu rút lui, tránh khỏi đao của Mã Vĩnh Niệm.
Hai người hai ngựa tách nhau ra, rồi trong chớp mắt nhanh chóng hợp lại.
Mã Vĩnh Niệm thét lớn một tiếng, cũng không nói chuyện gì, tiếp tục quay đầu ngựa truy kích Long Đại, đại đao giơ cao lóe lên tia sáng bạc dưới ánh mặt trời. Long Đại cũng không nói nhiều, vung đao tiến lên đón, “keng keng” hai tiếng, hai người lại xông vào nhau.
Kỵ binh Đông Lăng vỗ đại đao trường thương, phát ra tiếng gầm thét, trợ uy cho Mã Vĩnh Niệm. Phía kỵ binh của Long Đại cũng chỉnh tề kêu to “Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!” vừa hét to vừa giục ngựa chạy về bên trái, nhất thời bụi mù cuồn cuộn, tiếng vang như sấm, thanh thế rất lớn.
Duẫn Minh nhíu chặt chân mày, vẫy tay ra hiệu chúng binh tướng chuẩn bị, để phòng ngừa một khi mất khống chế, phía quân địch sẽ xông lên.
Cách bụi mù và binh mã, Duẫn Minh mơ hồ thấy Long Đại và Mã Vĩnh Niệm chém giết khá kịch liệt, hai người nhiều lần lướt qua nhau, lại nhiều lần binh khí giáp nhau, đầu ngựa đụng nhau. Nhưng không lâu sau tình thế đã hiện rõ ra, Long Đại và Như Phong đã chiếm thượng phong.
Ngay tại lúc Duẫn Minh đang tính Long Đại có thể thủ thắng bao lâu, có thể nhân lúc ấy mà đánh úp được không, thì chợt thấy chân sau của Như Phong cất vó đá mạnh vào đầu ngựa Mã Vĩnh Niệm, Long Đại thừa dịp vung đao, ngựa của Mã Vĩnh Niệm mất khống chế, hắn không thể tránh được, chỉ đành khom người nằm rạp xuống ngựa để né. Nhưng đao của Long Đại còn nhanh hơn, đảo mắt cái đã giết tới. Nhưng đại đao lại nghiêng đi, thân đao vỗ xuống lưng Mã Vĩnh Niệm, đánh hắn rơi ngựa.
Duẫn Minh vội thúc ngựa tiến lên, muốn nhân cơ hội này bắt Mã Vĩnh Niệm lại.
Nhưng không ngờ Long Đại tấn công thuận lợi thì lập tức lui về phía sau, cất cao giọng nói: “Bại tướng dưới tay, không cần nhiều lời. Còn dám xâm phạm thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Duẫn Minh vội quát: “Tướng quân!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Kỵ binh của Mã Vĩnh Niệm hô hào xông lên, bảo vệ Mã Vĩnh Niệm vào trong đội ngũ. Duẫn Minh há miệng, do dự có nên vội điều lệnh binh mã xông lên giết bọn họ không chừa mảnh giáp không, nhưng lại nghe thấy Long Đại nói: “Duẫn tướng quân!”
Duẫn Minh trơ mắt nhìn binh mã của Mã Vĩnh Niệm nhanh chóng rút lui, lui đến sau thế trận trường thương khiên thép, đã mất đi thời cơ tấn công, chỉ biết kêu lên: “Long tướng quân!”
Long Đại vẫn không nói gì, Mã Vĩnh Niệm ở phía bên kia lớn tiếng hò hét: “Ngươi chờ đấy! Rồi sẽ có một ngày ta lấy thủ cấp của ngươi, an ủi hồn thiêng của huynh trưởng ta.”
Long Đại nghe thế thì nhìn theo hướng của Mã Vĩnh Niệm, nhưng đã không còn thấy bóng người của hắn đâu. Không lâu sau, binh mã Đông Lăng càng lùi càng xa. Ở trên trạm gác thật cao hiển nhiên thấy rõ tung tích của bọn họ, thổi hai tiếng kèn ngắn báo hiệu quân địch đã rút lui.
Long Đại quát lên: “Về doanh!” Rồi quay đầu ngựa dẫn binh đi về.
Duẫn Minh nhìn binh tướng đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu xung quanh, thật là nín cả một bụng tức giận. Hắn áp chế cơn giận xuống, sắp xếp binh đội rồi chạy về doanh trại, chạy thẳng đến doanh trướng của Long Đại.
Còn chưa đợi hắn mở miệng, Long Đại đã nói trước: “Hôm nay nhiều người nên chưa nói kỹ chuyện trinh thám với ngươi. Ở chỗ này của ngươi là ai chịu trách nhiệm thăm dò tình báo quân địch, sắp xếp nhân thủ thế nào, nay bọn họ đang ở đâu, điều tra những gì, ngươi nói rõ với ta đi.”
Duẫn Minh ngẩn người, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi ngược lại: “Rõ ràng vừa nãy tướng quân có cơ hội tốt, vì sao lại bỏ qua cho Mã Vĩnh Niệm. Không giết hắn cũng được, nhưng bắt sống hắn có lợi cho chúng ta hơn. Tướng quân để quân địch chạy đi, quả không ổn thỏa tí nào!” Nói xong câu cuối thì đã thành giọng điệu trách cứ.
Long Đại lại nói: “Trong thời gian Lương đại nhân bị bắt đi, cũng có thể đi đi về về từ thành Thông đến sườn núi Thập Lý mấy chục hồi. Phía thành Thông không điều tra được gì, nhưng vì sao ở chỗ ngươi cũng không có tin tức?”
Duẫn Minh hít một hơi, trầm giọng nói: “Lời này của tướng quân là có ý gì!”
“Là ý trách ngươi không làm tròn bổn phận.” Giọng Long Đại không lớn, nhưng đầy cương quyết, “Tuần tra sứ bị địch quốc bắt cóc, chắc chắn sẽ lấy làm con tin uy hiếp trên chiến trường, lúc ta ở thành Thông đã gửi thư mấy lần hỏi ngươi, nhưng ngươi không hề có chút tiến triển nào. Đến lúc cần điều tra, ta cũng không thục giục gì quá đáng, nhưng hôm nay đã khai chiến, đối phương chỉ mặt gọi tên khiêu khích, thế nhưng lại không đẩy Lương đại nhân ra trận tiền. Nếu là ngươi, ngươi sẽ không dùng đến con tin ư?”
Duẫn Minh không nói. Nếu là bình thường thì dĩ nhiên nên cột Lương Đức Hạo lên trận tiền, Long Đại thắng một chiêu thì cắt một đao trên người Lương Đức Hạo, như vậy thì Long Đại sẽ bị bó tay buộc chân, Mã Vĩnh Niệm muốn trả thù cho huynh trưởng, cũng có cơ hội tốt.
Duẫn Minh chỉ đành đáp: “Nhất định bọn chúng có quỷ kế khác.”
Long Đại quát lớn: “Vậy nói cho ta biết là quỷ kế gì!”
Duẫn Minh không đáp được.
Long Đại lại quát: “Ta ở trận tiền đối địch, ngươi lại ở bên động tay động chân, đừng tưởng ta không biết. Ta khuyên ngươi lúc này nên dừng lại đi, nếu không lỡ có hậu quả gì, thì tự ngươi đi mà gánh vác. Hơn nữa, bắt sống Mã Vĩnh Niệm thì sao, giết binh đội bọn họ thì sao, chẳng qua chỉ là để Đông Lăng ôm ý niệm mất cả chì lẫn chài liều chết một trận, làm gì có lợi nào với chúng ta? Ngươi tưởng Lỗ đại nhân giết ba ngàn tướng sĩ ở dốc Thạch Linh có hiệu quả hay lắm hay sao mà bắt chước? Ta nói cho ngươi biết, hoàng thượng không có ý chỉ công chiếm Đông Lăng, ngươi tự chủ trương, khiến hoàng thượng rước lấy phiền toái chinh phạt các nước thì đó là tử tội của ngươi, dù là Lương đại nhân cũng không thể cản trở thay ngươi được!”
Duẫn Minh cãi: “Long tướng quân nói gì thế, mạt tướng không hiểu. Có quân địch xâm phạm, chúng ta phải liều chết hộ quốc, chỉ thế mà thôi.”
“Tốt lắm. Vậy thì cứ liều chết hộ quốc đi!” Long Đại nói, “Hôm nay Mã Vĩnh Niệm mất hết thể diện, người bị thương nặng, quân Đông Lăng hẳn sẽ an phận một thời gian, nhân lúc này, hãy mau chóng tìm cho bằng được Lương đại nhân. Sống cũng được mà chết cũng được, dù sao cũng nên có tin tức tung tích.”
Duẫn Minh suy nghĩ rồi nói: “Vậy để mạt tướng đi thúc giục. Đợi có tin tức, sẽ đến hồi báo với tướng quân.”
Long Đại nói: “Tốt lắm, cho ngươi ba ngày, nếu không có tiến triển gì thì để đám phế nhân của ngươi cút sang một bên, ta dùng người của ta điều tra.”
Duẫn Minh vội nói: “Xin Long tướng quân yên tâm, nhất định mạt tướng sẽ không phụ lòng Long tướng quân.”
Long Đại phất tay, cho hắn lui xuống.
Duẫn Minh ra khỏi trướng của Long Đại, mặt sầm đi thấy rõ.
Trong trướng, Long Đại lôi ra một phong thư dày từ trong ngực, đó là phong thư lúc Mã Vĩnh Niệm nhân lúc đến gần đã kín đáo đưa cho hắn.
Trước đấy tại bàn cờ cuối cùng của Mã Vĩnh Thiện, Mã Vĩnh Thiện trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không viết thư hàng, nhưng hắn lại viết một bức thư gửi nhà giao cho Long Đại. Hắn nói nếu lúc chuyện bọn họ suy đoán xảy ra thật, thì có lẽ hắn đã chết rồi. Hắn không thể làm gì được nữa, nhưng đệ đệ hắn thì có thể. Đến lúc đó nếu Long Đại cần sự trợ giúp của Đông Lăng, thì có thể đưa phong thư này đến tay đệ đệ hắn là Mã Vĩnh Niệm. Hắn chỉ có một yêu cầu —— đừng khinh Đông Lăng nhỏ, chớ để Đông Lăng chịu oan.
Long Đại vẫn còn nhớ bài ca dao mà Mã Vĩnh Thiện ngâm nga: Nam nhi Đông Lăng ắt là chí lớn, cưỡi tuấn mã chạy xa ngàn dặm. Nam Nhi Đông Lăng ắt có xương thép, giữ nhà hộ quốc rõ nhiệt huyết. Mã Vĩnh Thiện nói với Long Đại, lúc liên lạc với đệ đệ hắn thì cần phải nói một câu, làm mật hiệu ứng đối.
“Người trong tay có đao, lòng phải mang thiện niệm.”
Đây là tổ huấn của Mã gia bọn họ, cũng xuất phát cho hai cái tên của huynh đệ họ.
Lúc Lương Đức Hạo mất tích, Long Đại đã biết chuyện đúng như dự đoán, mọi thứ không thể quay đầu. Hắn tức tốc phái người lẻn vào Đông Lăng, liên lạc với Mã Vĩnh Niệm. Quả nhiên không lâu sau, nhận được tin Mã Vĩnh Thiện qua đời. Ắt trong lòng Mã Vĩnh Niệm sẽ chất chứa hận thù, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Nỗi đau khi mất đi người thân, hắn đã lãnh hội đủ rồi. Đối với việc Mã Vĩnh Niệm có thể giúp được bao nhiêu trong chuyện này, Long Đại không dám đánh giá cao.
Nhưng hôm nay nhận được bức thư này.
Long Đại mở thư ra, nghiêm túc đọc hết, lúc này mới biết câu “an ủi hồn thiêng của huynh trưởng ta” mà Mã Vĩnh Niệm nói là có ý gì, rồi sau đó không khỏi thầm than, quả nhiên huynh đệ Mã gia đều cao cả.
Người trong tay có đao, càng phải có thiện niệm.
Trên đài gác cao cao, binh lính nhìn về địch doanh ở phương xa, canh trực phòng bị.
Long Đại mới tới doanh trại, chủ tướng Duẫn Minh tự mình ra đón. Giới thiệu tình hình các nơi trong doanh với hắn, báo khẩu lệnh nộp lệnh bài, dẫn đi gặp các tướng quân, vân vân. Long Đại hỏi kỹ tình hình, tra xét bản đồ quân lược, hỏi rõ đã chuẩn bị những gì và tình hình Đông Lăng tuyên chiến, rồi bàn bạc các đối phó cùng những người khác, bất tri bất giác một ngày trôi qua mau.
Sáng sớm hôm sau, ở chỗ vọng gác thổi kèn hiệu, chứng tỏ có địch xâm phạm. Một vệ binh vội vã báo lại: “Duẫn tướng quân, đại tướng Đông Lăng Mã Vĩnh Niệm dẫn binh đến trận tiền, yêu cầu đánh một trận với Long tướng quân.”
Duẫn Minh nhíu mày, vội ra khỏi trướng tìm Long Đại.
Đến chỗ Long Đại, lại thấy hắn đã mặc xong khôi giáp, cầm lấy đại đao rồi lên ngựa.
“Tướng quân.” Duẫn Minh vội tiến lên, “Long tướng quân, vạn lần không thể. Làm gì có chuyện đơn độc quyết chiến ở trận tiền bao giờ, hắn ta không không đủ tư cách. Nếu muốn đánh thì cứ phát binh trận đến là được. Giờ đây tình thế rất không ổn với Đông Lăng bọn chúng, hắn ta hẹn chiến, chỉ sợ là quỷ kế.”
“Chính vì tình thế không ổn nên hắn ta mới đưa ra hạ sách này. Bàn về binh lực đại quân, Đông Lăng bọn họ không đáng nhắc đến. Nhưng nếu hắn ta có thể chém ngã ta ở trận tiền, thì chuyện lại khác.”
“Nếu như vậy, tướng quân lại càng không nên ứng chiến.”
Long Đại sầm mặt: “Duẫn tướng quân, ý của tướng quân là ta không đánh thắng nổi một tướng quân Đông Lăng vô danh ư?”
Duẫn Minh tự biết lỡ lời, vội vàng thi lễ nói: “Mạt tướng không dám.”
Long Đại ngồi thẳng trên ngựa, mắt nhìn xuống Duẫn Minh, nói: “Huynh trưởng hắn vì ta mà chết, trong lòng hắn có oán hận, đương nhiên là muốn tìm ta trả thù. Ngươi chỉ nghĩ đến hậu quả hắn chém ta ở trận tiền, mà sao không nghĩ đến việc ta tiêu diệt uy phong của hắn hả. Đông Lăng yếu thế, lại dám không tự lượng sức, đáng bị dạy dỗ.” Rồi hắn dừng lại một lúc, sau đó nói: “Còn nữa, bọn chúng bắt Lương đại nhân đi, cũng không đem ra trận tiền lấy đó uy hiếp bắt chúng ta lui binh, chẳng lẽ điều này không kỳ lạ?”
Duẫn Minh há miệng, định giải thích Lương đại nhân là con tin nặng ký, nên Đông Lăng cũng không dám đưa ra tùy tiện, nhưng Long Đại căn bản không định nghe hắn nói, vừa dứt lời đã thúc vào bụng ngựa giục ngựa rời đi. Kỵ binh hắn dẫn đến đi theo sau lưng hắn, rầm rầm rầm để lại một chuỗi bụi mù.
Duẫn Minh tranh thủ thời gian cho binh sĩ chuẩn bị ngựa, dẫn người cũng chạy đến sườn núi Thập Lý.
Đến nơi đó nhìn, ngàn kỵ binh của Long Đại đã dàn trận hình ở sau lưng hắn, mà phía Đông Lăng cũng vậy. Vây chủ tướng hai bên vào giữa. Duẫn Minh định thúc ngựa đi lên, nhưng binh tướng thuộc hạ của Long Đại đã cản hắn lại, “Long tướng quân có dặn dò, không được làm phiền.”
Duẫn Minh thấy không có cách nào ngăn cản, đành nghiêm túc quan sát.
“Ngươi chính là Long Đằng?” Mã Vĩnh Niệm giơ đại đao, nghiêm nghị quát hỏi.
“Là ta.” Đem ra so sánh thì giọng Long Đại ôn hòa rất nhiều, “Ngươi là Mã Vĩnh Niệm? Là chữ Niệm trong “người trong tay có đao, lòng phải mang thiện niệm”* sao?”
(*Thiện niệm: Suy nghĩ lương thiện.)
Mã Vĩnh Niệm không nói hai lời, hét lớn một tiếng, thúc vào bụng ngựa vọt đến chỗ Long Đại, giơ đao lên chém.
Long Đại dương đao cản, “keng” một tiếng, binh khí va chạm trong không trung vang lên tiếng chói tai. Tuấn mã Như Phong đạp vó chạy đi, tấn công về phe địch vì chủ nhân Long Đại trên lưng. Long Đại mượn thế vung mạnh tay, đại đao bổ về phía bắp chân Mã Vĩnh Niệm. Mã Vĩnh Niệm vội vã kéo cương ngựa uốn người tránh thoát, rồi lại quơ đao bổ nhào đến Long Đại.
Long Đại giơ đao cản, lại kéo giây cương, Như Phong nghiêng đầu rút lui, tránh khỏi đao của Mã Vĩnh Niệm.
Hai người hai ngựa tách nhau ra, rồi trong chớp mắt nhanh chóng hợp lại.
Mã Vĩnh Niệm thét lớn một tiếng, cũng không nói chuyện gì, tiếp tục quay đầu ngựa truy kích Long Đại, đại đao giơ cao lóe lên tia sáng bạc dưới ánh mặt trời. Long Đại cũng không nói nhiều, vung đao tiến lên đón, “keng keng” hai tiếng, hai người lại xông vào nhau.
Kỵ binh Đông Lăng vỗ đại đao trường thương, phát ra tiếng gầm thét, trợ uy cho Mã Vĩnh Niệm. Phía kỵ binh của Long Đại cũng chỉnh tề kêu to “Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!” vừa hét to vừa giục ngựa chạy về bên trái, nhất thời bụi mù cuồn cuộn, tiếng vang như sấm, thanh thế rất lớn.
Duẫn Minh nhíu chặt chân mày, vẫy tay ra hiệu chúng binh tướng chuẩn bị, để phòng ngừa một khi mất khống chế, phía quân địch sẽ xông lên.
Cách bụi mù và binh mã, Duẫn Minh mơ hồ thấy Long Đại và Mã Vĩnh Niệm chém giết khá kịch liệt, hai người nhiều lần lướt qua nhau, lại nhiều lần binh khí giáp nhau, đầu ngựa đụng nhau. Nhưng không lâu sau tình thế đã hiện rõ ra, Long Đại và Như Phong đã chiếm thượng phong.
Ngay tại lúc Duẫn Minh đang tính Long Đại có thể thủ thắng bao lâu, có thể nhân lúc ấy mà đánh úp được không, thì chợt thấy chân sau của Như Phong cất vó đá mạnh vào đầu ngựa Mã Vĩnh Niệm, Long Đại thừa dịp vung đao, ngựa của Mã Vĩnh Niệm mất khống chế, hắn không thể tránh được, chỉ đành khom người nằm rạp xuống ngựa để né. Nhưng đao của Long Đại còn nhanh hơn, đảo mắt cái đã giết tới. Nhưng đại đao lại nghiêng đi, thân đao vỗ xuống lưng Mã Vĩnh Niệm, đánh hắn rơi ngựa.
Duẫn Minh vội thúc ngựa tiến lên, muốn nhân cơ hội này bắt Mã Vĩnh Niệm lại.
Nhưng không ngờ Long Đại tấn công thuận lợi thì lập tức lui về phía sau, cất cao giọng nói: “Bại tướng dưới tay, không cần nhiều lời. Còn dám xâm phạm thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Duẫn Minh vội quát: “Tướng quân!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Kỵ binh của Mã Vĩnh Niệm hô hào xông lên, bảo vệ Mã Vĩnh Niệm vào trong đội ngũ. Duẫn Minh há miệng, do dự có nên vội điều lệnh binh mã xông lên giết bọn họ không chừa mảnh giáp không, nhưng lại nghe thấy Long Đại nói: “Duẫn tướng quân!”
Duẫn Minh trơ mắt nhìn binh mã của Mã Vĩnh Niệm nhanh chóng rút lui, lui đến sau thế trận trường thương khiên thép, đã mất đi thời cơ tấn công, chỉ biết kêu lên: “Long tướng quân!”
Long Đại vẫn không nói gì, Mã Vĩnh Niệm ở phía bên kia lớn tiếng hò hét: “Ngươi chờ đấy! Rồi sẽ có một ngày ta lấy thủ cấp của ngươi, an ủi hồn thiêng của huynh trưởng ta.”
Long Đại nghe thế thì nhìn theo hướng của Mã Vĩnh Niệm, nhưng đã không còn thấy bóng người của hắn đâu. Không lâu sau, binh mã Đông Lăng càng lùi càng xa. Ở trên trạm gác thật cao hiển nhiên thấy rõ tung tích của bọn họ, thổi hai tiếng kèn ngắn báo hiệu quân địch đã rút lui.
Long Đại quát lên: “Về doanh!” Rồi quay đầu ngựa dẫn binh đi về.
Duẫn Minh nhìn binh tướng đang ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu xung quanh, thật là nín cả một bụng tức giận. Hắn áp chế cơn giận xuống, sắp xếp binh đội rồi chạy về doanh trại, chạy thẳng đến doanh trướng của Long Đại.
Còn chưa đợi hắn mở miệng, Long Đại đã nói trước: “Hôm nay nhiều người nên chưa nói kỹ chuyện trinh thám với ngươi. Ở chỗ này của ngươi là ai chịu trách nhiệm thăm dò tình báo quân địch, sắp xếp nhân thủ thế nào, nay bọn họ đang ở đâu, điều tra những gì, ngươi nói rõ với ta đi.”
Duẫn Minh ngẩn người, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi ngược lại: “Rõ ràng vừa nãy tướng quân có cơ hội tốt, vì sao lại bỏ qua cho Mã Vĩnh Niệm. Không giết hắn cũng được, nhưng bắt sống hắn có lợi cho chúng ta hơn. Tướng quân để quân địch chạy đi, quả không ổn thỏa tí nào!” Nói xong câu cuối thì đã thành giọng điệu trách cứ.
Long Đại lại nói: “Trong thời gian Lương đại nhân bị bắt đi, cũng có thể đi đi về về từ thành Thông đến sườn núi Thập Lý mấy chục hồi. Phía thành Thông không điều tra được gì, nhưng vì sao ở chỗ ngươi cũng không có tin tức?”
Duẫn Minh hít một hơi, trầm giọng nói: “Lời này của tướng quân là có ý gì!”
“Là ý trách ngươi không làm tròn bổn phận.” Giọng Long Đại không lớn, nhưng đầy cương quyết, “Tuần tra sứ bị địch quốc bắt cóc, chắc chắn sẽ lấy làm con tin uy hiếp trên chiến trường, lúc ta ở thành Thông đã gửi thư mấy lần hỏi ngươi, nhưng ngươi không hề có chút tiến triển nào. Đến lúc cần điều tra, ta cũng không thục giục gì quá đáng, nhưng hôm nay đã khai chiến, đối phương chỉ mặt gọi tên khiêu khích, thế nhưng lại không đẩy Lương đại nhân ra trận tiền. Nếu là ngươi, ngươi sẽ không dùng đến con tin ư?”
Duẫn Minh không nói. Nếu là bình thường thì dĩ nhiên nên cột Lương Đức Hạo lên trận tiền, Long Đại thắng một chiêu thì cắt một đao trên người Lương Đức Hạo, như vậy thì Long Đại sẽ bị bó tay buộc chân, Mã Vĩnh Niệm muốn trả thù cho huynh trưởng, cũng có cơ hội tốt.
Duẫn Minh chỉ đành đáp: “Nhất định bọn chúng có quỷ kế khác.”
Long Đại quát lớn: “Vậy nói cho ta biết là quỷ kế gì!”
Duẫn Minh không đáp được.
Long Đại lại quát: “Ta ở trận tiền đối địch, ngươi lại ở bên động tay động chân, đừng tưởng ta không biết. Ta khuyên ngươi lúc này nên dừng lại đi, nếu không lỡ có hậu quả gì, thì tự ngươi đi mà gánh vác. Hơn nữa, bắt sống Mã Vĩnh Niệm thì sao, giết binh đội bọn họ thì sao, chẳng qua chỉ là để Đông Lăng ôm ý niệm mất cả chì lẫn chài liều chết một trận, làm gì có lợi nào với chúng ta? Ngươi tưởng Lỗ đại nhân giết ba ngàn tướng sĩ ở dốc Thạch Linh có hiệu quả hay lắm hay sao mà bắt chước? Ta nói cho ngươi biết, hoàng thượng không có ý chỉ công chiếm Đông Lăng, ngươi tự chủ trương, khiến hoàng thượng rước lấy phiền toái chinh phạt các nước thì đó là tử tội của ngươi, dù là Lương đại nhân cũng không thể cản trở thay ngươi được!”
Duẫn Minh cãi: “Long tướng quân nói gì thế, mạt tướng không hiểu. Có quân địch xâm phạm, chúng ta phải liều chết hộ quốc, chỉ thế mà thôi.”
“Tốt lắm. Vậy thì cứ liều chết hộ quốc đi!” Long Đại nói, “Hôm nay Mã Vĩnh Niệm mất hết thể diện, người bị thương nặng, quân Đông Lăng hẳn sẽ an phận một thời gian, nhân lúc này, hãy mau chóng tìm cho bằng được Lương đại nhân. Sống cũng được mà chết cũng được, dù sao cũng nên có tin tức tung tích.”
Duẫn Minh suy nghĩ rồi nói: “Vậy để mạt tướng đi thúc giục. Đợi có tin tức, sẽ đến hồi báo với tướng quân.”
Long Đại nói: “Tốt lắm, cho ngươi ba ngày, nếu không có tiến triển gì thì để đám phế nhân của ngươi cút sang một bên, ta dùng người của ta điều tra.”
Duẫn Minh vội nói: “Xin Long tướng quân yên tâm, nhất định mạt tướng sẽ không phụ lòng Long tướng quân.”
Long Đại phất tay, cho hắn lui xuống.
Duẫn Minh ra khỏi trướng của Long Đại, mặt sầm đi thấy rõ.
Trong trướng, Long Đại lôi ra một phong thư dày từ trong ngực, đó là phong thư lúc Mã Vĩnh Niệm nhân lúc đến gần đã kín đáo đưa cho hắn.
Trước đấy tại bàn cờ cuối cùng của Mã Vĩnh Thiện, Mã Vĩnh Thiện trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn không viết thư hàng, nhưng hắn lại viết một bức thư gửi nhà giao cho Long Đại. Hắn nói nếu lúc chuyện bọn họ suy đoán xảy ra thật, thì có lẽ hắn đã chết rồi. Hắn không thể làm gì được nữa, nhưng đệ đệ hắn thì có thể. Đến lúc đó nếu Long Đại cần sự trợ giúp của Đông Lăng, thì có thể đưa phong thư này đến tay đệ đệ hắn là Mã Vĩnh Niệm. Hắn chỉ có một yêu cầu —— đừng khinh Đông Lăng nhỏ, chớ để Đông Lăng chịu oan.
Long Đại vẫn còn nhớ bài ca dao mà Mã Vĩnh Thiện ngâm nga: Nam nhi Đông Lăng ắt là chí lớn, cưỡi tuấn mã chạy xa ngàn dặm. Nam Nhi Đông Lăng ắt có xương thép, giữ nhà hộ quốc rõ nhiệt huyết. Mã Vĩnh Thiện nói với Long Đại, lúc liên lạc với đệ đệ hắn thì cần phải nói một câu, làm mật hiệu ứng đối.
“Người trong tay có đao, lòng phải mang thiện niệm.”
Đây là tổ huấn của Mã gia bọn họ, cũng xuất phát cho hai cái tên của huynh đệ họ.
Lúc Lương Đức Hạo mất tích, Long Đại đã biết chuyện đúng như dự đoán, mọi thứ không thể quay đầu. Hắn tức tốc phái người lẻn vào Đông Lăng, liên lạc với Mã Vĩnh Niệm. Quả nhiên không lâu sau, nhận được tin Mã Vĩnh Thiện qua đời. Ắt trong lòng Mã Vĩnh Niệm sẽ chất chứa hận thù, hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Nỗi đau khi mất đi người thân, hắn đã lãnh hội đủ rồi. Đối với việc Mã Vĩnh Niệm có thể giúp được bao nhiêu trong chuyện này, Long Đại không dám đánh giá cao.
Nhưng hôm nay nhận được bức thư này.
Long Đại mở thư ra, nghiêm túc đọc hết, lúc này mới biết câu “an ủi hồn thiêng của huynh trưởng ta” mà Mã Vĩnh Niệm nói là có ý gì, rồi sau đó không khỏi thầm than, quả nhiên huynh đệ Mã gia đều cao cả.
Người trong tay có đao, càng phải có thiện niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.