Chương 52
Minh Nguyệt Thính Phong
22/07/2017
*Từ chương này trở đi tớ sẽ điều chỉnh lại nhân xưng của Lục đại
nương là “bà”, những chương trước tớ không sửa vì lười quá T_T (các bạn
thông cảm...) Bản ebook sẽ được sửa từ đầu đến cuối.
Lục đại nương cau mày lắng nghe.
Tề Chinh nói: "Cha Dương phát hiện có gì đó không đúng. Hôm đó cha nói với con, bảo con hôm sau đi tìm đại nương, sau này sẽ theo đại nương kiếm sống, ông phải ra khỏi thành, e là không có cách nào chăm sóc con được. Con hỏi ông ấy vì sao, ông mới nói là con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Con quấn lấy ông hỏi, ông chỉ bảo, trong thành xảy ra chuyện lớn, ông phải đếm tìm Mục tướng quân ở thành Liêu báo án."
"Mục tướng quân?" Lục đại nương ngẩn ra. Hồi trước chồng và con bà cùng Dương đại ca đều phục vụ trong đoàn quân Mục gia. Là chuyện gì mà dù bị gãy tay què chân, vẫn phải đến nơi xa xôi như thế tìm quân đội?
Tề Chinh nói tiếp: "Con không hiểu, nếu có chuyện báo quan, vì sao không tìm thái thú đại nhân. Cha Dương nói trong thành có mật thám, ai biết thái thú đại nhân có tin hay không, trực tiếp báo cho quân đội còn đáng tin hơn."
Lục đại nương chết lặng: "Đây là chuyện lúc nào?"
"Hai năm trước ạ. Chính là trước khi cha Dương qua đời."
Lục đại nương quá đỗi kinh ngạc, không ngờ từ lâu như thế, đã có người phát hiện ra chuyện mật thám. Bà lập tức có liên tưởng không tốt, "Dương đại ca bị bệnh thế nào?" Hồi trước chính do bà lo liệu hậu sự, bà mua một ngôi mộ an táng ở ngoại thành, ở đó còn chôn cất chồng và con bà, cũng giữ lại một chỗ cho mình.
Tề Chinh đỏ mắt: "Con thấy không phải là bị bệnh. Cha Dương dặn dò con xong thì đi gác đêm ngay. Ông ấy định chờ hôm sau sau khi con đi thì sẽ lên đường. Lúc ấy con không nghĩ nhiều, vâng lời đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau, bọn họ đến nói với con là cha Dương bị nhiễm phong hàn, ngã bệnh, bọn họ bố trí ở một căn phòng khác. Con liền đến xem, mặt cha Dương tái xanh, đang còn ngủ say. Bên cạnh có một đại phu, nói là vội đến khám bệnh cho cha."
Lục đại nương gật đầu, những điều này bà cũng biết, lúc ấy Tề Chinh khóc tìm đến bà, bà lật đật đến thăm, đúng là bệnh rất nặng. Đại phu nói bệnh cũ tái phát, cộng thêm nhiễm lạnh ban đêm lại còn uống rượu, nên không khả quan. Kê toa cho uống mỗi ngày, nhưng cũng không thấy biến chuyển tốt, kéo dài ba ngày rồi ra đi.
Tề Chinh nói: "Khi ấy bọn họ không để con chăm sóc cho cha, nói con còn nhỏ, dễ lây bệnh. Nhưng nhân lúc không có ai con lén đi vào, đúng lúc cha đang tỉnh, ông dùng hết sức nói với con, bảo con rời khỏi chỗ này, còn nói giữ lại thi thể của ông. Lúc ấy ông nói không rõ lời lắm, vất vả lắm con mới nghe được chút."
"Giữ lại thi thể của ông ấy?" Lục đại nương hỏi: "Vậy nên sau khi ông ấy qua đời, con mới xin ta đi nhặt xác an táng thay ông ấy đúng không?"
Tề Chinh gật đầu, "Con không có bạc, nếu không phải hạ táng thì cũng chỉ có thể đốt. Nhưng cha Dương nói muốn giữ lại."
Long Đại hiểu rồi, "Con cảm thấy cái chết của Dương đại ca kỳ lạ nên mới không muốn đi, muốn ở lại điều tra chân tướng."
Tề Chinh gật đầu.
"Thằng bé này." Lục đại nương ôm Tề Chinh vào lòng, "Con nên nói sớm cho ta mới phải." Lục đại nương nghĩ đến Dương đại ca bị giết hại, lệ nóng tuôn trài thấm ướt vạt áo.
"Nói cho đại nương biết, nhất định đại nương sẽ không ngồi nhìn. Trên đời này, chỉ có đại nương là đối tốt thật lòng với con. Con sợ đại nương cũng bị hại."
"Đương nhiên ta sẽ không ngồi nhìn rồi. Nếu Dương đại ca bị người ta giết hại, nhất định ta sẽ đòi lại công bằng cho ông ấy."
Tề Chinh dùng sức gật đầu, "Hai năm này, con cứ giả vờ không biết gì, cuối cùng đi theo đám Ngưu ca lăn lộn. Cũng điều tra được ít chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đại nương chớ để ý. Những chuyện này nguy hiểm, đại nương biết cũng không tốt đẹp gì."
"Con chỉ là một đứa bé, không ai giúp con, làm sao con trả thù thay Dương đại ca được. Đại nương không sợ nguy hiểm." Lục đại nương sờ đầu Tề Chinh, "Đại nương phải bảo vệ con, nếu không xuống đến cửu tuyền, gặp Dương đại ca, đại nương biết ăn nói sao với ông ấy. Tuổi con còn nhỏ, lại ở sòng bạc này, quen biết không nhiều người, nhưng đại nương thì không như thế. Đại nương có thể tìm được người giúp. Tề Chinh, con phải nói cho đại nương biết đã xảy ra chuyện gì."
Tề Chinh cắn môi: "Đại nương phải bảo đảm sẽ không ép con rời đi, sẽ không ngăn con điều tra."
"Vậy con phải bảo đảm với đại nương là phải thật cẩn thận, không được mạo hiểm."
"Sẽ không đâu ạ." Tề Chinh khá tự hào: "Con giả vờ giỏi lắm. Hai năm qua, không ai nghi ngờ, bọn họ không biết chuyện con đang điều tra." Tề Chinh lại nhìn xung quanh, ở đây yên tĩnh, ít người qua lại, thế nên cậu lại hạ giọng nói tiếp: "Tạm thời chưa tìm ra manh mối của mật thám, nhưng con thấy bọn họ giết người. Chuyện này còn có liên quan đến Từ bà mối."
Lục đại nương hoảng hốt. Lại còn cả Từ bà mối nữa. "Giết ai cơ?"
Tề Chinh nói: "Con không quen. Là một vị công tử. Công tử ấy đi theo Lưu lão bản và Từ bà mối đến. Lúc đó con mới đưa trà cho khách ở đại sảnh xong, thấy Lưu lão bản kéo người đi vào, đi đằng sau là Từ bà mối sắc mặt khác thường, bọn họ đi thẳng vào mật thất. Mật thất này cũng là một bí mật. Bên ngoài nhìn thì không khác gì nhã gian bình thường, nhưng có lần con thấy rõ có người đi vào, bèn đi đến tính nghe trộm bọn họ nói chuyện, kết quả trong phòng lại không có ai, như có phép thuật vậy. Sau đó con lại thấy những người đó đi ra từ căn phòng kia. Vậy là con biết trong phòng đó có điều kỳ lạ. Con thấy Lưu lão bản bọn họ đi vào, bèn bám gót bọn Ngưu ca đi ngang qua, con muốn xem rốt cuộc đã có chuyện gì, kết quả đứng ở cạnh cửa lén nhìn, thì ra trong tủ có có quan, xoay một cái, tù liền mở ra. Công tử bị bọn Ngưu ca túm tay che miệng, kéo vào trong đó."
Lục đại nương vội hỏi: "Có biết được tên họ của công tử kia không, mặt mũi dáng dấp ra sao?"
Tề Chinh lắc đầu: "Không nghe thấy bọn họ gọi tên y. Chỉ thấy dáng vẻ thư sinh trắng nõn văn nhã, mi thanh mục tú."
"Sau lại thì sao?"
"Sau lại con đã rời khỏi đó. Một lú sau thì con làm vài chuyện vặt, thời cảm thấy gian trôi qua rất lâu, chắc mẩm bọn họ đã đi ra rồi. Con bèn tính đi đến thăm dò xem trong mật thất kia có gì." Tề Chinh vừa nói đến đó, liền bị Lục đại nương trợn mắt nhìn.
Tề Chinh vội xua tay: "Đừng giận đừng giận, con rất cẩn thận mà. Đây không phải là muốn tìm được bằng chứng mật thám, tìm được bằng chứng bọn họ mưu hại cha Dương sao, con cũng phải đi tìm Mục tướng quân báo án." Cậu nói tiếp: "Con vặn mở cơ quan, phát hiện đằng sau tủ quần áo là một hành lang dẫn đi xuống. Cũng không biết vì sao mà bên trong không cảm thấy ngột ngạt, nhìn hành lang thì thấy rất sâu. Con liền đi xuống. Kết quả đi được một chặng thì thấy có bố trí mấy gian phòng. Con sợ hãi tính quay về, chợt nghe thấy tiếng của bọn họ. Bọn họ đã giết vị công tử kia rồi, còn bảo là định chặt chém rồi vất ra ngoài thành. Ném vào trong núi, cho dã thú ăn sạch sẽ, sẽ không có người phát hiện. Lưu lão bản nói ngày nào thùng nước cam ở tửu lâu cũng ra khỏi thành, sẽ không có ai biết."
Lục đại nương vừa nghe thế, sợ đến mức tim ngừng đập. Một hồi lâu mới hồi thần hỏi: "Chuyện này xảy ra từ khi nào?"
"Mười lăm tháng tư."
Cũng chính là trước khi An Nhược Thần nghe thấy Từ bà mối và Tạ tiên sinh bàn bạc, chắc chắn công tử này không phải là Tạ tiên sinh. Lục đại nương thầm tính trong lòng.
Tề Chinh lại nói: "Lúc đó con nghe bọn họ nói như vậy, sợ đến mức nhũn cả chân, nên không dám nghe tiếp nữa. Liền vội vã lặng lẽ đi ra. Sau khi ra ngoài thì bị sai đến đại sảnh dâng trà đưa điểm tâm. Con chạy trước chạy sau ra ra vào vào, lại thấy Lâu lão đi đi về phía mật thất. Không lâu sau thì bọn họ cùng ra ngoài. Lâu lão đại với Lưu lão bản đi lên lầu, còn Từ bà mối thì ra đại sảnh đánh bài, chưa chơi xong hai ván đã âm thầm đi vào mật thất. Con theo dõi động tĩnh của nàng. Sau khi nàng ra khỏi mật thất, cũng không biết vì sao mà tỏ ra vô cùng mừng rỡ, như nhặt được bảo bối vậy. Sau đó nàng ta chết, con liền đoán, liệu có liên quan đến chuyện này hay không."
"Sau khi Từ bà mối chết, liệu có chuyện đặc biệt nào xảy ra không?"
Tề Chinh nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không ạ."
"Trong sòng bạc, con có từng gặp vị công tử nào gọi là Tạ tiên sinh không?"
"Có một lão họ Tạ đến, nhưng đã già rồi mà. Ở nơi phố tây đó. Con nghe bọn họ nói đến mấy lần. Thiếu nợ không trả được, phải bán cháu gái đi."
Lục đại nương cau mày. Vậy chắc chắn không phải người này.
"Trong sòng bạc có công tử tiên sinh nào tiếp xúc nhiều với Từ bà mối không?"
Tề Chinh lắc đầu, hỏi: "Đại nương hỏi thăm chuyện này làm gì?"
"Đại nương nghe nói Từ bà mối có liên quan đến mật thám, cho nên người mà nàng ta tiếp xúc, cũng sợ có dính líu. Nàng ta chết rồi, có lẽ cũng chết giống Dương đại ca, đều bị diệt khẩu."
Tề Chinh cắn răng: "Đáng tiếc con không điều tra được manh mối gì."
Lục đại nương vội dặn: "Con đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa. Những người này không phải hiền lành gì, Dương đại ca đã chinh chiến sa trường, kinh nghiệm giày dặn, vẫn còn bị chúng hại chết trắng trợn. Nếu không phải con, đại nương cũng không biết cái chết của ông ấy lại kỳ lạ như vậy. Con đừng ỷ mình nhỏ tuổi người khác không để ý, nếu làm chúng nghi ngờ, con sẽ nguy hiểm ngay."
"Con không sợ."
"Nhưng đại nương sợ. Con không thể gặp nạn được." Lục đại nương sờ đầu Tề Chinh, "Chuyện này mình con đảm đương không nổi, đại nương sẽ xử lý chung với con. Nhưng con phải đồng ý với đại nương, sau khi chuyện này kết thúc, con nghe ta, rời khỏi nơi này, đại nương sẽ tìm việc cho con."
Tề Chinh gật đầu: "Chỉ cần có thể trả thù cho cha, cái gì con cũng làm."
Lục đại nương dặn dò Tề Chinh tỉ mỉ một hồi, Tề Chinh nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi từ giã Tề Chinh, Lục đại nương đi vòng qua tửu lâu Chiêu Phúc, một chuyến này làm bà sợ mất hồn vía, toàn bộ vải lụa ở tửu lâu Chiêu Phúc đã đổi thành màu xanh nhạt, tuy không ảm đạm lạnh lẽo như màu trắng, nhưng một tửu lâu yên ổn lại đổi thành như vậy thì đúng là khá dọa người. Đi một vòng, không thấy chuông đỏ mà An Nhược Thần nói đâu, ngược lại trên nếp lụa ở mỗi cửa sổ đều treo một chiếc chuông trắng.
Lục đại nương nhanh chóng đi tìm Thiết Trụ chạy bàn hỏi thăm. Thiết Trụ lo lắng nghiêm mặt nói: "Nhà đông gia có tang, từ hôm nay bọn ta không tiếp khách nữa rồi. Đợi nửa tháng sau mới khai trương lại."
Lục đại nương hết hồn: "Tang sự? Là ai qua đời vậy?"
"Phu nhân của đông gia. Mấy ngày trước con gái đi lạc, phu nhân không chịu nổi đã kích mà đổ bệnh, đến mức không dậy nổi, còn điên điên khùng khùng, nghe nói đêm qua nhân lúc đông gia ngủ say không để ý, đã để lại di thư treo cổ tự vẫn. Tìm đại phu đến cứu, nhưng không cứu nổi, cứ vậy mà ra đi."
Lục đại nương kinh hãi không thốt nên lời.
Thiết Trụ oán trách, "Đột nhiên hôm nay nói không đón khách nữa, phải giải thích với từng khách đã đặt bàn trước, trả lại ngân lượng, ngày mai bọn ta sẽ được nghỉ. Cũng không biết có trả tiền công nửa tháng này hay không."
Lục đại nương vội vã cáo từ, không biết nên làm sao. Quá đột ngột, chuyện này không thăm dò cũng được, nhưng nghe ngóng rồi mới biết có việc như thế, bà phải cấp tốc nói cho An Nhược Thần.
Nhưng mới gặp vào sáng hôm nay. Nếu xảy ra chuyện, phía mật thám chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ. Giờ bà đi lại như thế, liệu có khiến người ta nghi ngờ không?
Đúng rồi, có cách rồi.
Lục đại nương đi về phía An phủ.
Lục đại nương cau mày lắng nghe.
Tề Chinh nói: "Cha Dương phát hiện có gì đó không đúng. Hôm đó cha nói với con, bảo con hôm sau đi tìm đại nương, sau này sẽ theo đại nương kiếm sống, ông phải ra khỏi thành, e là không có cách nào chăm sóc con được. Con hỏi ông ấy vì sao, ông mới nói là con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Con quấn lấy ông hỏi, ông chỉ bảo, trong thành xảy ra chuyện lớn, ông phải đếm tìm Mục tướng quân ở thành Liêu báo án."
"Mục tướng quân?" Lục đại nương ngẩn ra. Hồi trước chồng và con bà cùng Dương đại ca đều phục vụ trong đoàn quân Mục gia. Là chuyện gì mà dù bị gãy tay què chân, vẫn phải đến nơi xa xôi như thế tìm quân đội?
Tề Chinh nói tiếp: "Con không hiểu, nếu có chuyện báo quan, vì sao không tìm thái thú đại nhân. Cha Dương nói trong thành có mật thám, ai biết thái thú đại nhân có tin hay không, trực tiếp báo cho quân đội còn đáng tin hơn."
Lục đại nương chết lặng: "Đây là chuyện lúc nào?"
"Hai năm trước ạ. Chính là trước khi cha Dương qua đời."
Lục đại nương quá đỗi kinh ngạc, không ngờ từ lâu như thế, đã có người phát hiện ra chuyện mật thám. Bà lập tức có liên tưởng không tốt, "Dương đại ca bị bệnh thế nào?" Hồi trước chính do bà lo liệu hậu sự, bà mua một ngôi mộ an táng ở ngoại thành, ở đó còn chôn cất chồng và con bà, cũng giữ lại một chỗ cho mình.
Tề Chinh đỏ mắt: "Con thấy không phải là bị bệnh. Cha Dương dặn dò con xong thì đi gác đêm ngay. Ông ấy định chờ hôm sau sau khi con đi thì sẽ lên đường. Lúc ấy con không nghĩ nhiều, vâng lời đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau, bọn họ đến nói với con là cha Dương bị nhiễm phong hàn, ngã bệnh, bọn họ bố trí ở một căn phòng khác. Con liền đến xem, mặt cha Dương tái xanh, đang còn ngủ say. Bên cạnh có một đại phu, nói là vội đến khám bệnh cho cha."
Lục đại nương gật đầu, những điều này bà cũng biết, lúc ấy Tề Chinh khóc tìm đến bà, bà lật đật đến thăm, đúng là bệnh rất nặng. Đại phu nói bệnh cũ tái phát, cộng thêm nhiễm lạnh ban đêm lại còn uống rượu, nên không khả quan. Kê toa cho uống mỗi ngày, nhưng cũng không thấy biến chuyển tốt, kéo dài ba ngày rồi ra đi.
Tề Chinh nói: "Khi ấy bọn họ không để con chăm sóc cho cha, nói con còn nhỏ, dễ lây bệnh. Nhưng nhân lúc không có ai con lén đi vào, đúng lúc cha đang tỉnh, ông dùng hết sức nói với con, bảo con rời khỏi chỗ này, còn nói giữ lại thi thể của ông. Lúc ấy ông nói không rõ lời lắm, vất vả lắm con mới nghe được chút."
"Giữ lại thi thể của ông ấy?" Lục đại nương hỏi: "Vậy nên sau khi ông ấy qua đời, con mới xin ta đi nhặt xác an táng thay ông ấy đúng không?"
Tề Chinh gật đầu, "Con không có bạc, nếu không phải hạ táng thì cũng chỉ có thể đốt. Nhưng cha Dương nói muốn giữ lại."
Long Đại hiểu rồi, "Con cảm thấy cái chết của Dương đại ca kỳ lạ nên mới không muốn đi, muốn ở lại điều tra chân tướng."
Tề Chinh gật đầu.
"Thằng bé này." Lục đại nương ôm Tề Chinh vào lòng, "Con nên nói sớm cho ta mới phải." Lục đại nương nghĩ đến Dương đại ca bị giết hại, lệ nóng tuôn trài thấm ướt vạt áo.
"Nói cho đại nương biết, nhất định đại nương sẽ không ngồi nhìn. Trên đời này, chỉ có đại nương là đối tốt thật lòng với con. Con sợ đại nương cũng bị hại."
"Đương nhiên ta sẽ không ngồi nhìn rồi. Nếu Dương đại ca bị người ta giết hại, nhất định ta sẽ đòi lại công bằng cho ông ấy."
Tề Chinh dùng sức gật đầu, "Hai năm này, con cứ giả vờ không biết gì, cuối cùng đi theo đám Ngưu ca lăn lộn. Cũng điều tra được ít chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đại nương chớ để ý. Những chuyện này nguy hiểm, đại nương biết cũng không tốt đẹp gì."
"Con chỉ là một đứa bé, không ai giúp con, làm sao con trả thù thay Dương đại ca được. Đại nương không sợ nguy hiểm." Lục đại nương sờ đầu Tề Chinh, "Đại nương phải bảo vệ con, nếu không xuống đến cửu tuyền, gặp Dương đại ca, đại nương biết ăn nói sao với ông ấy. Tuổi con còn nhỏ, lại ở sòng bạc này, quen biết không nhiều người, nhưng đại nương thì không như thế. Đại nương có thể tìm được người giúp. Tề Chinh, con phải nói cho đại nương biết đã xảy ra chuyện gì."
Tề Chinh cắn môi: "Đại nương phải bảo đảm sẽ không ép con rời đi, sẽ không ngăn con điều tra."
"Vậy con phải bảo đảm với đại nương là phải thật cẩn thận, không được mạo hiểm."
"Sẽ không đâu ạ." Tề Chinh khá tự hào: "Con giả vờ giỏi lắm. Hai năm qua, không ai nghi ngờ, bọn họ không biết chuyện con đang điều tra." Tề Chinh lại nhìn xung quanh, ở đây yên tĩnh, ít người qua lại, thế nên cậu lại hạ giọng nói tiếp: "Tạm thời chưa tìm ra manh mối của mật thám, nhưng con thấy bọn họ giết người. Chuyện này còn có liên quan đến Từ bà mối."
Lục đại nương hoảng hốt. Lại còn cả Từ bà mối nữa. "Giết ai cơ?"
Tề Chinh nói: "Con không quen. Là một vị công tử. Công tử ấy đi theo Lưu lão bản và Từ bà mối đến. Lúc đó con mới đưa trà cho khách ở đại sảnh xong, thấy Lưu lão bản kéo người đi vào, đi đằng sau là Từ bà mối sắc mặt khác thường, bọn họ đi thẳng vào mật thất. Mật thất này cũng là một bí mật. Bên ngoài nhìn thì không khác gì nhã gian bình thường, nhưng có lần con thấy rõ có người đi vào, bèn đi đến tính nghe trộm bọn họ nói chuyện, kết quả trong phòng lại không có ai, như có phép thuật vậy. Sau đó con lại thấy những người đó đi ra từ căn phòng kia. Vậy là con biết trong phòng đó có điều kỳ lạ. Con thấy Lưu lão bản bọn họ đi vào, bèn bám gót bọn Ngưu ca đi ngang qua, con muốn xem rốt cuộc đã có chuyện gì, kết quả đứng ở cạnh cửa lén nhìn, thì ra trong tủ có có quan, xoay một cái, tù liền mở ra. Công tử bị bọn Ngưu ca túm tay che miệng, kéo vào trong đó."
Lục đại nương vội hỏi: "Có biết được tên họ của công tử kia không, mặt mũi dáng dấp ra sao?"
Tề Chinh lắc đầu: "Không nghe thấy bọn họ gọi tên y. Chỉ thấy dáng vẻ thư sinh trắng nõn văn nhã, mi thanh mục tú."
"Sau lại thì sao?"
"Sau lại con đã rời khỏi đó. Một lú sau thì con làm vài chuyện vặt, thời cảm thấy gian trôi qua rất lâu, chắc mẩm bọn họ đã đi ra rồi. Con bèn tính đi đến thăm dò xem trong mật thất kia có gì." Tề Chinh vừa nói đến đó, liền bị Lục đại nương trợn mắt nhìn.
Tề Chinh vội xua tay: "Đừng giận đừng giận, con rất cẩn thận mà. Đây không phải là muốn tìm được bằng chứng mật thám, tìm được bằng chứng bọn họ mưu hại cha Dương sao, con cũng phải đi tìm Mục tướng quân báo án." Cậu nói tiếp: "Con vặn mở cơ quan, phát hiện đằng sau tủ quần áo là một hành lang dẫn đi xuống. Cũng không biết vì sao mà bên trong không cảm thấy ngột ngạt, nhìn hành lang thì thấy rất sâu. Con liền đi xuống. Kết quả đi được một chặng thì thấy có bố trí mấy gian phòng. Con sợ hãi tính quay về, chợt nghe thấy tiếng của bọn họ. Bọn họ đã giết vị công tử kia rồi, còn bảo là định chặt chém rồi vất ra ngoài thành. Ném vào trong núi, cho dã thú ăn sạch sẽ, sẽ không có người phát hiện. Lưu lão bản nói ngày nào thùng nước cam ở tửu lâu cũng ra khỏi thành, sẽ không có ai biết."
Lục đại nương vừa nghe thế, sợ đến mức tim ngừng đập. Một hồi lâu mới hồi thần hỏi: "Chuyện này xảy ra từ khi nào?"
"Mười lăm tháng tư."
Cũng chính là trước khi An Nhược Thần nghe thấy Từ bà mối và Tạ tiên sinh bàn bạc, chắc chắn công tử này không phải là Tạ tiên sinh. Lục đại nương thầm tính trong lòng.
Tề Chinh lại nói: "Lúc đó con nghe bọn họ nói như vậy, sợ đến mức nhũn cả chân, nên không dám nghe tiếp nữa. Liền vội vã lặng lẽ đi ra. Sau khi ra ngoài thì bị sai đến đại sảnh dâng trà đưa điểm tâm. Con chạy trước chạy sau ra ra vào vào, lại thấy Lâu lão đi đi về phía mật thất. Không lâu sau thì bọn họ cùng ra ngoài. Lâu lão đại với Lưu lão bản đi lên lầu, còn Từ bà mối thì ra đại sảnh đánh bài, chưa chơi xong hai ván đã âm thầm đi vào mật thất. Con theo dõi động tĩnh của nàng. Sau khi nàng ra khỏi mật thất, cũng không biết vì sao mà tỏ ra vô cùng mừng rỡ, như nhặt được bảo bối vậy. Sau đó nàng ta chết, con liền đoán, liệu có liên quan đến chuyện này hay không."
"Sau khi Từ bà mối chết, liệu có chuyện đặc biệt nào xảy ra không?"
Tề Chinh nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không ạ."
"Trong sòng bạc, con có từng gặp vị công tử nào gọi là Tạ tiên sinh không?"
"Có một lão họ Tạ đến, nhưng đã già rồi mà. Ở nơi phố tây đó. Con nghe bọn họ nói đến mấy lần. Thiếu nợ không trả được, phải bán cháu gái đi."
Lục đại nương cau mày. Vậy chắc chắn không phải người này.
"Trong sòng bạc có công tử tiên sinh nào tiếp xúc nhiều với Từ bà mối không?"
Tề Chinh lắc đầu, hỏi: "Đại nương hỏi thăm chuyện này làm gì?"
"Đại nương nghe nói Từ bà mối có liên quan đến mật thám, cho nên người mà nàng ta tiếp xúc, cũng sợ có dính líu. Nàng ta chết rồi, có lẽ cũng chết giống Dương đại ca, đều bị diệt khẩu."
Tề Chinh cắn răng: "Đáng tiếc con không điều tra được manh mối gì."
Lục đại nương vội dặn: "Con đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa. Những người này không phải hiền lành gì, Dương đại ca đã chinh chiến sa trường, kinh nghiệm giày dặn, vẫn còn bị chúng hại chết trắng trợn. Nếu không phải con, đại nương cũng không biết cái chết của ông ấy lại kỳ lạ như vậy. Con đừng ỷ mình nhỏ tuổi người khác không để ý, nếu làm chúng nghi ngờ, con sẽ nguy hiểm ngay."
"Con không sợ."
"Nhưng đại nương sợ. Con không thể gặp nạn được." Lục đại nương sờ đầu Tề Chinh, "Chuyện này mình con đảm đương không nổi, đại nương sẽ xử lý chung với con. Nhưng con phải đồng ý với đại nương, sau khi chuyện này kết thúc, con nghe ta, rời khỏi nơi này, đại nương sẽ tìm việc cho con."
Tề Chinh gật đầu: "Chỉ cần có thể trả thù cho cha, cái gì con cũng làm."
Lục đại nương dặn dò Tề Chinh tỉ mỉ một hồi, Tề Chinh nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi từ giã Tề Chinh, Lục đại nương đi vòng qua tửu lâu Chiêu Phúc, một chuyến này làm bà sợ mất hồn vía, toàn bộ vải lụa ở tửu lâu Chiêu Phúc đã đổi thành màu xanh nhạt, tuy không ảm đạm lạnh lẽo như màu trắng, nhưng một tửu lâu yên ổn lại đổi thành như vậy thì đúng là khá dọa người. Đi một vòng, không thấy chuông đỏ mà An Nhược Thần nói đâu, ngược lại trên nếp lụa ở mỗi cửa sổ đều treo một chiếc chuông trắng.
Lục đại nương nhanh chóng đi tìm Thiết Trụ chạy bàn hỏi thăm. Thiết Trụ lo lắng nghiêm mặt nói: "Nhà đông gia có tang, từ hôm nay bọn ta không tiếp khách nữa rồi. Đợi nửa tháng sau mới khai trương lại."
Lục đại nương hết hồn: "Tang sự? Là ai qua đời vậy?"
"Phu nhân của đông gia. Mấy ngày trước con gái đi lạc, phu nhân không chịu nổi đã kích mà đổ bệnh, đến mức không dậy nổi, còn điên điên khùng khùng, nghe nói đêm qua nhân lúc đông gia ngủ say không để ý, đã để lại di thư treo cổ tự vẫn. Tìm đại phu đến cứu, nhưng không cứu nổi, cứ vậy mà ra đi."
Lục đại nương kinh hãi không thốt nên lời.
Thiết Trụ oán trách, "Đột nhiên hôm nay nói không đón khách nữa, phải giải thích với từng khách đã đặt bàn trước, trả lại ngân lượng, ngày mai bọn ta sẽ được nghỉ. Cũng không biết có trả tiền công nửa tháng này hay không."
Lục đại nương vội vã cáo từ, không biết nên làm sao. Quá đột ngột, chuyện này không thăm dò cũng được, nhưng nghe ngóng rồi mới biết có việc như thế, bà phải cấp tốc nói cho An Nhược Thần.
Nhưng mới gặp vào sáng hôm nay. Nếu xảy ra chuyện, phía mật thám chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ. Giờ bà đi lại như thế, liệu có khiến người ta nghi ngờ không?
Đúng rồi, có cách rồi.
Lục đại nương đi về phía An phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.