Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 70

Minh Nguyệt Thính Phong

02/09/2017

Phải giải thích việc nàng đứng sau thân cây cả nửa ngày như thế nào đây? An Nhược Thần thấy mình chẳng có mặt mũi đâu mà giải thích nữa. Tối qua gương mặt Long Đại dắt ngựa ngẩng đầu cười với nàng cứ chớp nhoáng xuất hiện trong giấc mơ nàng rồi đấy.

Long Đại sắp đến gần, An Nhược Thần quyết định rất nhanh, quăng dây móc ra, trèo lên cây cái vèo.

Vừa mới ngồi yên trên cây thì thấy Long Đại và Lý Minh Vũ đi đến dưới tàng cây. Lý Minh Vũ nói: "Hiểu rồi, thuộc hạ sẽ lập tức đi làm."

"Vậy ngươi đi đi." Long Đại nói.

Nhất thời An Nhược Thần cứng đờ, vì sao hai người các huynh không cùng đi đi?

Lý Minh Vũ hành lễ rồi xoay người rời đi. Còn Long Đại đứng dưới bóng cây không nhúc nhích.

Không phải chứ? Đỉnh đầu An Nhược Thần bốc khói, không dám có cử động nho nhỏ nào. Không phải tướng quân đại nhân huynh rất bận sao? Nếu bận thì mau đi đi chứ. Dưới tàng cây có gió, lạnh lắm đấy.

Kết quả Long Đại ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt kinh hoàng của An Nhược Thần, hắn mỉm cười, rồi nụ cười càng lúc càng sâu, cười đến mức An Nhược Thần muốn lắc rung ngã cây, chôn mình đi.

"An quản sự không những tập cưỡi ngựa tốt, mà đến thân thủ cũng tiến bộ rất nhiều. Xem ra cũng học thành đấy."

Mặt An Nhược Thần nóng lên, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Đều nhờ tướng quân chỉ dạy tốt." Nàng đã nghĩ, nếu tướng quân nói phải viết thêm một bản báo cáo về việc luyện phóng móc phi tiêu thế nào, nàng sẽ lập tức sảng khoái đồng ý không nói nhiều. Chỉ xin tướng quân đi nhanh lên.

Kết quả Long Đại lại hỏi: "An quản sự định xuống thế nào?"

An Nhược Thần: "..." An Nhược Thần ngó nghiêng xung quanh, đúng thế, vừa nãy kích động quá nên trèo hơi cao. Dùng phi tiêu đi xuống cũng được thôi, nhưng tư thế không đẹp cho lắm. Ôm thân cây đi xuống cũng được, chỉ là chắc chắn động tác sẽ rất khó khăn.

Khổ sở nghĩ cách phải làm thế nào Long Đại mới chịu rời đi, chỉ cần tướng quân đi thì dù tư thế không đẹp hay khó khăn thế nào cũng chẳng sao.

Kết quả chỉ trong chớp mắt Long Đại đã nhảy lên, cực kỳ ung dung tự nhiên, ngồi bên cạnh nàng.

"Thì ra ngắm phong cảnh trên này lại đẹp thế."

"Đúng vậy đúng vậy." An Nhược Thần cười khan. Nếu cành cây này bị tướng quân làm gãy thì tốt, đỡ nàng phải cân nhắc vấn đề đi xuống thế nào.

Nhưng cành cây kia lại to cứng vững chắc, không có chút ý định phối hợp nào.

"An quản sự vì ngắm phong cảnh nên mới đi lên sao?" Long Đại lại hỏi.

"Đúng thế đúng thế." Nàng còn có thể nói gì đây, chỉ đành đáp như vậy. An Nhược Thần đoán tướng quân chế nhạo nàng xong sẽ thuận tiện tốt bụng đưa nàng cùng xuống, sau đó lại tiếp tục nhạo báng đôi ba câu rồi đi làm việc.

Quả nhiên Long Đại lại mở miệng, hắn nói: "Vậy An quản sự ngắm tiếp đi, ta không làm phiền nữa. Còn phải xử lý rất nhiều công vụ, cáo từ trước."

An Nhược Thần: "..."

Long Đại nhảy xuống cây, cực kỳ ung dung tự nhiên, sau đó lại còn ngẩng mặt nhìn nàng: "Ta đi đây."

An Nhược Thần phồng mặt đến mức đỏ bừng, đi mau đi đi mau đi. "Tướng quân đi thong thả."

Hừ hừ, tự nàng cũng có thể xuống được. Thật đấy.



Long Đại đi thật, nhưng đi được một đoạn thì ngoái đầu lại nhìn nàng, rồi lại đi mấy bước nữa, vẫn cứ mỉm cười với nàng.

Đúng là đáng ghét, cười oai phong dễ coi như vậy đúng là ghét thật.

An Nhược Thần ngồi trên cây cả buổi, lẩm bẩm trong lòng đủ rồi, lúc này mới dùng phi tiêu cắm trên cành cây, đạp thân cây từng bước một đi xuống. Mặt đầy mất hứng đi vào phòng Long Đại, đặt công hàm báo cáo đã viết xong lên trên bàn hắn. Xoay người lại tính đi thì chợt nhớ ra tướng quân có dặn phải để lại chữ, thế là cầm bút mực viết: "Báo cáo ở đây, mời tướng quân duyệt." Lại còn vẽ một mũi tên chỉ về hướng đặt công hàm.

Ra khỏi phòng lại đi dạo xung quanh, trong lòng hạ quyết tâm lần sau nhìn tướng quân quyết không thể vượt quá hai mắt, tuyệt đối không!

Còn chưa đến cửa viện tử của mình thì đã thấy Xuân Hiểu chạy đến. Xuân Hiểu nói là đang tìm nàng, Lục đại nương mang theo ít đặc sản muốn cho cô nương nếm thử, định giao trực tiếp cho cô nương.

An Nhược Thần nghe thế, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, lại cấp bách đến mức không kịp để giấy báo tin, thế là hớt hải nhanh chân bước đi.

Lục đại nương đưa nàng đống trái cây khô không biết lấy từ đâu, sau đó thấp giọng nói với nàng rằng, vào lúc tờ mờ sáng hôm nay, đã có người đi đến đình Đỉnh Tùng tháo bốn chiếc chuông xuống, "Thôi cô nương nói, sắc trời rất tối, lại cách một cự ly xa nên không thấy rõ tướng mạo người kia. Chỉ thấy chiều cao khoảng tầm trung, hơi mập."

An Nhược Thần thất kinh: "Sau khi tháo xuống thì sao?"

"Không làm chuyện gì nữa cả, cứ vậy mà đi."

"Vậy có đuổi theo xem không?"

"Không dám đi theo, lúc đó trời còn chưa sáng, trên đường gần như không có người, người đó lại vô cùng cảnh giác, đi ba bước lại quay đầu nhìn trái phải một lần. Thôi cô nương sợ bị phát hiện gây phiền toái nên chỉ rúc người trong chỗ trốn chứ không nhúc nhích nhiều."

An Nhược Thần suy nghĩ, "Đại nương để bọn Thôi cô nương lại theo dõi kỹ vào, nhìn xem sau đó còn gì không."

"Cô nương yên tâm, ta đã dặn dò rồi."

Sau khi Lục đại nương rời đi, An Nhược Thần suy tư rất lâu, vụ án của Lưu Tắc đã trôi qua gần một tháng, chẳng lẽ mật thám lại bắt đầu hành động? Nhưng vì sao lại phải động vào đống chuông kia chứ. Việc này quá mạo hiểm, quả thật không phải hành động sáng suốt. Chẳng lẽ, đây là tín hiệu mới ư?

Trong quận phủ nha môn, nha đầu Hầu Vũ đang bẩm báo lại với chủ bạc Giang Hồng Thanh, nói trong nha sai tuần tra thành có người báo với hắn, ở chỗ đình Đỉnh Tùng thấy có người lấy chuông liên lạc của mật thám xuống.

Giang Hồng Thanh khá là coi trọng, lập tức trình lên Diêu Côn.

Diêu Côn liền gọi nha sai tuần tra thành kia vào hỏi tỉ mỉ, nha sai nói lúc trời vừa sáng bọn họ tuần tra phố phường theo lệ, hắn đến khu vực đình Đỉnh Tùng kia, muốn nhân tiện xem có quầy hàng nào bán không không để mua chút điểm tâm ăn. Kết quả thấy một người đàn ông trung niên len lén đến tháo chuông trên đình Đỉnh Tùng xuống. Hắn nhớ lúc vây bắt dư đảng Lưu Tắc có nghe nói bọn chúng lấy chuông làm tín hiệu, hắn cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ lạ. Nhưng cẩn thận nhìn lại thì gương mặt người kia khá là quen thuộc, chính là người của Long đại tướng quân ở lầu Tử Vân.

Diêu Côn nhướn mày: "Ai?"

"Chính là vị Lý đại nhân Lý trưởng sử thường đến nha môn chúng ta lấy văn thư thông báo." Tiểu nha sai kia nói: "Để râu dê, chiều cao trung bình, hơi mập, mặt mũi luôn âm u, thuộc hạ có gặp ngài ấy ở trong nha môn mấy lần. Vì thấy ngài ấy cứ có vẻ không quá hứng thú nên hỏi thăm, nghe nói ngài ấy là Lý trưởng sử đại nhân. Nên mới ghi nhớ."

Diêu Côn im lặng một lúc rồi lại hỏi: "Sau đó thì sao, hắn ta làm gì?"

"Không làm gì cả, tháo chuông cất vào ngực rồi rời đi."

"Có biết đi đâu không?"

"Thuộc hạ không đi theo. Lúc ấy thuộc hạ không để ý đến chuyện này. Vì là người của bên doanh quân nên thuộc hạ nghĩ có lẽ cũng giống chúng ta, cũng đang tuần tra làm việc. Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy nếu đã biết thì vẫn nên báo cáo lại với các vị đại nhân một tiếng."

Diêu Côn nghĩ một chặp rồi cho tiểu nha sai lui xuống, sau đó sai người mời Long Đại đến. Đợi một hồi lâu, người kia quay về báo cáo bảo Long Đại tướng quân mới ra ngoài không lâu, Lý trưởng sử tiếp vệ binh đi ra đáp lời, nói là tướng quân đã đến quân doanh ngoài thành để xử lý quân vụ rồi, gần tối mới về.



Diêu Côn và Giang Hồng Thanh cùng đưa mắt nhìn nhau, thật là không đúng dịp. Mà xưa nay tạp vụ qua lại giữa nha phủ và quân phủ do Lý trưởng sử tiếp đãi cũng là chuyện thường, nhưng hôm nay vừa đến tìm tướng quân liền bị hắn chặn lại như thế, liệu có phải quá đúng lúc rồi không.

Diêu Côn và Giang Hồng Thanh cùng thương lượng, nha sai bên ngoài lại đi vào bẩm báo với Giang Hồng Thanh, nói Lý trưởng sử ở bên lầu Tử Vân phụng mệnh Long tướng quân đến điều tra hồ sơ ghi chép vụ án. Quả đúng là chân sau theo tới để thăm dò. Diêu Côn khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ, liền dứt khoát mời Lý Minh Vũ vào hỏi.

Lý Minh Vũ đến, vẫn là dáng vẻ như lúc trước, mặt mày nghiêm túc, thái độ không có chút qua loa, hắn nói mình phụng mệnh Long tướng quân đến lấy ít hồ sơ ghi chép vụ án. Giọng nói nét mặt đều như ngày thường không có gì khác lạ. Diêu Côn khách sáo với hắn mấy câu, rồi ông ta hỏi thêm mấy vấn đề liên quan đến án mật thám, điều tra phía quân đội đã có tiến triển mới chưa?

Lý Minh Vũ đáp không có tiến triển gì. Lúc trước khi thẩm án thì Long đại tướng quân không có ở đây, vẫn là do thái thú đại nhân đích thân thẩm vấn, toàn bộ nội dung đều như thế, phía quân đội sẽ không có chuyện có phát hiện mới mà không thông báo.

Diêu Côn cố tình nói: "Không phải vụ án kia còn dính líu đến nội gián trong quân sao, Long tướng quân đã nói là bố trí người nghiêm ngặt điều tra, nay đã gần một tháng rồi, một chút tiến triển cũng không có sao?"

Nét mặt Lý Minh Vũ cứng đờ đi thấy rõ. Diêu Côn thu hết vào mắt, nghi ngờ càng sâu hơn.

Lý Minh Vũ do dự một lúc rồi đáp: "Cũng không có tiến triển." Hắn vẫn chưa quên, Diêu Côn cũng đã bị An Nhược Thần lung lay, trước khi lấy được chứng cứ thì không cần thiết phải tiết lộ chút thông tin nào.

"Tướng quân có từng thu xếp tra xét hay dụ địch gì không? Phía bên ta cũng có thể hỗ trợ giúp." Diêu Côn thử thăm dò lần nữa.

"Không có." Lần này Lý Minh Vũ đáp nhanh hơn.

Diêu Côn nhìn hắn chòng chọc, không hỏi thêm gì nữa. Ông ta để Giang Hồng Thanh dẫn Lý Minh Vũ đi lấy văn thư hồ sơ, lại dặn Lý Minh Vũ chuyển đạt lại với Long đại tướng quân ông ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc, mời Long đại tướng quân tối nay nếu có rảnh thì đến một chuyến. Lý Minh Vũ nhận lời, rồi cung kính thi lễ lui ra.

Diêu Côn còn gọi nha đầu Hầu Vũ cùng hai bổ đầu khác đến, sai bọn họ tìm mấy người cải trang thành người bán hàng rong trong thành, theo dõi chặt đình Đỉnh Tùng. Nếu mật thám cho rằng vụ án Lưu Tắc đã kết thúc, bọn chúng vẫn có thể dùng nơi đó để liên lạc, hoặc chỗ đó giống như ông ta suy đoán trước đó, treo chuông lên thì mọi nhà ở xung quanh đó đều có thể thấy, là địa điểm tốt nhất để truyền tin, như thế Lý Minh Vũ lấy chuông liền chứng tỏ có thể sau này sẽ còn xảy ra gì nữa. Không thể lơ là cảnh giác được.

Chuyện được sắp xếp rất nhanh, mà Lý Minh Vũ cũng lấy được văn thư rồi nên cáo từ rời đi.

Diêu Côn đợi đến đêm khuya nhưng vẫn không đợi được Long Đại đến. Hắn bèn sai người âm thầm đến lầu Tử Vân hỏi thăm, nói Long đại tướng quân đã về lại lầu Tử Vân từ khi trời tối.

Giang Hồng Thanh hỏi Diêu Côn, nếu như thế thì có nên phái người đến mời không.

Diêu Côn lắc đầu, "Nếu hắn không đến thì chỉ có hai khả năng, một là hắn không muốn đến, hai là Lý Minh Vũ không hề chuyển lời. Theo như ta thấy, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn. Nếu lmc cố ý lừa gạt thì nhất định hắn sẽ có kế hoạch. Chúng ta mà lại phái người đến thì ắt hẳn hắn sẽ cảnh giác. Cứ để cho hắn cảm thấy không có chuyện gì xảy ra, rồi lại nhìn xem hắn muốn như thế nào. Ngày mai ta sẽ nói với Long tướng quân, xem xem là tình hình gì."

Đúng là Lý Minh Vũ không chuyển lời mời của Diêu Côn đến Long Đại. Hắn cứ cảm thấy hôm nay Diêu Côn có gì đó khác thường, trực giác cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao ngày mai hắn sẽ kết thúc tất cả những việc này, bất kể là hắn thành công lấy được chứng cứ hoặc xác nhận được mình đã bị lợi dụng.

Hơn nữa Lý Minh Vũ lại nghe phải một tin tức làm hắn rất không thoải mái, Long Đại muốn đưa An Nhược Thần cưỡi ngựa đi dạo. Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, điều này làm Lý Minh Vũ mắng to trong bụng An Nhược Thần không biết xấu hổ. Vì vậy hắn càng không muốn báo lại chuyện với Long Đại. Đợi đến mai đi! Hắn lấy được chứng cứ rồi, sẽ vạch trần bộ mặt thật của An Nhược Thần.

An Nhược Thần thật sự cưỡi ngựa cùng Long Đại đi ra ngoài. Cưỡi ngựa là do Long Đại nói, tối nay hắn về muộn, nhưng thức ăn vẫn nóng hổi, còn cả canh nấu rất ngon miệng. Bát canh này làm hắn rất thoải mái, nên quyết định tối nay không luyện quyền cước. Hắn đi tìm An Nhược Thần, nói là nàng viết công hàm báo cáo rất tốt, nên hắn quyết định thưởng cho nàng, dẫn nàng cưỡi ngựa dạo chơi tiết Thanh Minh.

"Bây giờ ư?" An Nhược Thần ngẩn người. Viết bản báo cáo không tệ thì thôi cũng được đi, nhưng vào thời điểm này cưỡi ngựa ra ngoài chơi tiết Thanh Minh, vậy rốt cuộc là đạp thanh hay là đạp đen vậy chứ.

Khóe miệng An Nhược Thần giật giật: "Tướng quân đi đạp thanh, thật đúng là đặc biệt."

Long Đại hùng hồn nói: "Ban ngày không rảnh, giờ đã tối khuya, cổng thành cũng đã đóng, ở đó có cỏ xanh cho cô đạp. Hơn nữa, quan trọng là đi đạp thanh sao?"

Đúng đúng, tướng quân đại nhân huynh nói gì cũng đúng. An Nhược Thần ngây ngô hỏi: "Vậy quan trọng là gì?"

Long Đại nghẹn họng, càng hùng hồn hơn: "Quạn trọng chính là người nào đó luyện tập cưỡi ngựa thêm."

Vâng vâng, tướng quân đại nhân huynh nói gì cũng đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook