Chương 6: Thẩm Dĩ An
Lam Anh Thy
08/09/2023
Về đến 'phòng' Doãn Ngọc liền tìm thuốc bôi, rồi ngã người xuống chiếc 'giường' không êm mấy, dần thiếp đi.
Như lời Thế Minh đã nói, 3 ngày liền cô không được ăn gì cả, chỉ uống nước cầm hơi. Người cô cũng muốn lả dần đi. Đã vậy phải chăm sóc cho Ba Mẹ Lâm và Tiểu Tuân khiến cô như chẳng còn hơi sức.
Mà hình như Thế Tuân cũng đã hơi mở lòng với cô hơn. Điều này làm cô càng có thêm động lực. Còn anh thì sẽ chẳng bao giờ có được mất.
Buổi tối, trong lúc đang làm đồ ăn chuông cửa bổng vang lên. Doãn Ngọc lấy làm lạ, anh có khi nào bấm chuông đâu, mà sao hôm nay lại như vậy. Cô liền ra mở cửa vì nghĩ là khách đến.
Vừa mở cửa một gương mặt vô cùng xinh đẹp ngay trước mắt, quần áo cũng không phải loại bình dân gì. Nhưng sao mà gương mặt này lại quen đến lạ, Doãn Ngọc không tài nào nhớ ra được.
Thấy cô đơ người ra cô gái đó liền lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Này, cô..."
" A, xin lỗi, cho hỏi cô tì-"
Chưa kịp nói hết câu thì trong nhà bỗng réo lên, khiến Doãn Ngọc quay đầu nhìn lại.
" DÌ DĨ AN. "
" Oh, Hello Tiểu Tuân. Surprise? "
" Này dì kia đứng đực ra đó làm gì? Mau tránh đừng. "
" A, xin lỗi, mời cô vào nhà. "
Từ trên lầu đi xuống thấy hai ông bà Lâm thấy Thẩm Dĩ An* cũng vô cùng ngạc nhiên.
" Tiểu An đó hả? Mới về nước à? "
" Đúng rồi, vào nhà đi cả nhà chuẩn bị dùng bữa rồi đấy. "
" Dạ cảm ơn hai bác, con vừa về nước nên không tìm thấy chỗ nào vừa ý nên...nên làm phiền hai bác ít hôm vậy. "
" Ôi chao, không phiền, không phiền. "
" Mà sao con biết hai bác ở đây? "
" À con qua nhà chính nghe giúp việc nói hai bác qua nhà anh Minh ít hôm rồi còn mới qua đây. "
" À. Con Ngọc đâu không thấy khách đến á, đi dọn phòng nào đó cho khách đi chứ. "
" Dạ, con liền. "
Doãn Ngọc nhanh chân lên phòng dọn một phòng trống rồi sau đó xuống bếp làm tiếp bữa tối. Được một lúc thì anh cũng về đến.
" Anh Minh. "
Dĩ An vừa thấy anh về đã lao đến ôm chầm. Anh có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ta, nhưng vẫn không đẩy ra.
" Ủa Dĩ An? Về nước rồi à? Sao không gọi cho anh ra đón. "
" Hehe, em muốn làm cả nhà bất ngờ ấy mà. "
" Em về đây có chuyện gì không? "
Sau câu hỏi đó, cô ta quay người về hướng của Doãn Ngọc rồi nở một nụ cười ẩn ý, đáp lại câu hỏi của anh.
" Gần đến sinh nhật anh Minh rồi mà, đến lúc đó em có một bất ngờ cho anh và Tiểu Tuân đó. "
Nhẩm lại trong đầu, anh cũng mới nhớ ra, đúng rồi, 2 ngày nữa là đến sinh nhật của anh.
" Đúng là trí nhớ em tốt. Được rồi đợi anh lên phòng tắm rồi chúng ta ăn cơm. "
Sau đó anh bước lên phòng, 20p sau Thế Minh bước xuống với một bộ đồ thoải mái. Đồ ăn thì cũng đã được dọn ra bàn. Thấy cô chưa rời đi anh liền cất tiếng.
" Sao còn chưa cút về phòng? Đứng đây làm gì? Ngứa mắt. "
" Xin lỗi. "
Nói rồi Doãn Ngọc lẳng lặng về phòng, hình như cô Dĩ An đó về nước khiến Thế Minh và Tiểu Tuân rất vui thì phải. Nhìn về hướng bọn họ giống như một gia đình thật sự vậy, mọi người vui vẻ cười nói, không khí vô cùng hạnh phúc. Không biết liệu cô có thể nếm thử cảm giác đó được không nhỉ? Dù chỉ một lần ngắn ngủi thôi cũng mãn nguyện.
Quay đầu trở về phòng đợi chờ không khí ấm áp đó kết thúc thì Doãn Ngọc bước ra cảm nhận cảm giác một gia đình còn sót lại. Dọn dẹp rồi kiếm chút gì đó bỏ vào cái bụng đó cồn cào. Sau đó về lại phòng.
• SÁNG HÔM SAU •
Mọi người đã ra ngoài hết chỉ còn cô và Dĩ An ở nhà. Cô ta liền tháo lớp mặt nạ ra lên mặt nói với cô.
" Này, cô là vợ anh Minh đúng không? Anh ấy chả yêu cô đâu nên là KHÔN HỒN THÌ MAU BIẾN KHỎI CĂN NHÀ NÀY ĐI. "
" Tại sao chứ? Cô chỉ là khách người dọn đi chính là cô đó. "
" Haha, đúng là còn mạnh miệng. Hôm qua thấy gì không? Tiểu Tuân và cả...anh Minh nữa, nói đén đây cô hiểu rồi chứ. "
Thấy cô im lặng cô ta liền nói tiếp. Giọng hóng hách vô cùng.
" Tôi khuyên cô nên dọn ra khỏi đây trước sinh nhật anh Minh đi, nếu không tôi sẽ khiến cô biết thế nào là Đ.A.U K.H.Ổ T.Ộ.T C.Ù.N.G. "
Vừa nói cô ta vừa chỉ chủ vào tai vô tình để cô thấy vết sẹo dài trên ngón áp út, điều này làm cô nhớ ra, CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÓ.
Chưa kịp bàng hoàng về việc mới phát hiện đã thấy cô ta ngã ra sàn với vẻ mặt đau đớn. Cùng lúc đó ba mẹ anh đã về.
" Áaaaa, đau quá...huhu."
" Này, mày làm cái quái gì vậy hả? Còn không sao chứ Tiểu An. "
" Kh...không như m...mẹ thấy đâu. Là cô ấy tự ngã. "
" Ý mày là tao mù hả? Mày đẩy Tiểu An ngã ra đất mà còn chối. "
Bà vội đỡ cô ta ngồi vào ghế sau đó xuống dưới nhà lấy một cây sắt dài, quất liên tục vào người cô.
" Mày...mày nè. Dán xô ngã Tiểu An. Cái thứ mặt dày thích trèo cao như mày đáng à. Mày...mày...cho mày chết. "
" A...tha ch...A cho con...A kh...không phải A....con mà..."
Dù có giải thích thế nào đi nữa bà cũng chẳng chịu nghe chứ vung cây liên tục vào thân hình nhỏ ở dưới.
_______________________________________________
Còn tiếp...
*Thẩm Di An: Là em gái kết nghĩa của Lâm Thế Minh. Là một người đầy âm mưu muốn có được tài sàn nhà họ Lâm. Cô ta đã làm một việc vô cùng động trời, nhưng xui cho cô ta đã bị Tiền Doãn Ngọc phát hiện.
Như lời Thế Minh đã nói, 3 ngày liền cô không được ăn gì cả, chỉ uống nước cầm hơi. Người cô cũng muốn lả dần đi. Đã vậy phải chăm sóc cho Ba Mẹ Lâm và Tiểu Tuân khiến cô như chẳng còn hơi sức.
Mà hình như Thế Tuân cũng đã hơi mở lòng với cô hơn. Điều này làm cô càng có thêm động lực. Còn anh thì sẽ chẳng bao giờ có được mất.
Buổi tối, trong lúc đang làm đồ ăn chuông cửa bổng vang lên. Doãn Ngọc lấy làm lạ, anh có khi nào bấm chuông đâu, mà sao hôm nay lại như vậy. Cô liền ra mở cửa vì nghĩ là khách đến.
Vừa mở cửa một gương mặt vô cùng xinh đẹp ngay trước mắt, quần áo cũng không phải loại bình dân gì. Nhưng sao mà gương mặt này lại quen đến lạ, Doãn Ngọc không tài nào nhớ ra được.
Thấy cô đơ người ra cô gái đó liền lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Này, cô..."
" A, xin lỗi, cho hỏi cô tì-"
Chưa kịp nói hết câu thì trong nhà bỗng réo lên, khiến Doãn Ngọc quay đầu nhìn lại.
" DÌ DĨ AN. "
" Oh, Hello Tiểu Tuân. Surprise? "
" Này dì kia đứng đực ra đó làm gì? Mau tránh đừng. "
" A, xin lỗi, mời cô vào nhà. "
Từ trên lầu đi xuống thấy hai ông bà Lâm thấy Thẩm Dĩ An* cũng vô cùng ngạc nhiên.
" Tiểu An đó hả? Mới về nước à? "
" Đúng rồi, vào nhà đi cả nhà chuẩn bị dùng bữa rồi đấy. "
" Dạ cảm ơn hai bác, con vừa về nước nên không tìm thấy chỗ nào vừa ý nên...nên làm phiền hai bác ít hôm vậy. "
" Ôi chao, không phiền, không phiền. "
" Mà sao con biết hai bác ở đây? "
" À con qua nhà chính nghe giúp việc nói hai bác qua nhà anh Minh ít hôm rồi còn mới qua đây. "
" À. Con Ngọc đâu không thấy khách đến á, đi dọn phòng nào đó cho khách đi chứ. "
" Dạ, con liền. "
Doãn Ngọc nhanh chân lên phòng dọn một phòng trống rồi sau đó xuống bếp làm tiếp bữa tối. Được một lúc thì anh cũng về đến.
" Anh Minh. "
Dĩ An vừa thấy anh về đã lao đến ôm chầm. Anh có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ta, nhưng vẫn không đẩy ra.
" Ủa Dĩ An? Về nước rồi à? Sao không gọi cho anh ra đón. "
" Hehe, em muốn làm cả nhà bất ngờ ấy mà. "
" Em về đây có chuyện gì không? "
Sau câu hỏi đó, cô ta quay người về hướng của Doãn Ngọc rồi nở một nụ cười ẩn ý, đáp lại câu hỏi của anh.
" Gần đến sinh nhật anh Minh rồi mà, đến lúc đó em có một bất ngờ cho anh và Tiểu Tuân đó. "
Nhẩm lại trong đầu, anh cũng mới nhớ ra, đúng rồi, 2 ngày nữa là đến sinh nhật của anh.
" Đúng là trí nhớ em tốt. Được rồi đợi anh lên phòng tắm rồi chúng ta ăn cơm. "
Sau đó anh bước lên phòng, 20p sau Thế Minh bước xuống với một bộ đồ thoải mái. Đồ ăn thì cũng đã được dọn ra bàn. Thấy cô chưa rời đi anh liền cất tiếng.
" Sao còn chưa cút về phòng? Đứng đây làm gì? Ngứa mắt. "
" Xin lỗi. "
Nói rồi Doãn Ngọc lẳng lặng về phòng, hình như cô Dĩ An đó về nước khiến Thế Minh và Tiểu Tuân rất vui thì phải. Nhìn về hướng bọn họ giống như một gia đình thật sự vậy, mọi người vui vẻ cười nói, không khí vô cùng hạnh phúc. Không biết liệu cô có thể nếm thử cảm giác đó được không nhỉ? Dù chỉ một lần ngắn ngủi thôi cũng mãn nguyện.
Quay đầu trở về phòng đợi chờ không khí ấm áp đó kết thúc thì Doãn Ngọc bước ra cảm nhận cảm giác một gia đình còn sót lại. Dọn dẹp rồi kiếm chút gì đó bỏ vào cái bụng đó cồn cào. Sau đó về lại phòng.
• SÁNG HÔM SAU •
Mọi người đã ra ngoài hết chỉ còn cô và Dĩ An ở nhà. Cô ta liền tháo lớp mặt nạ ra lên mặt nói với cô.
" Này, cô là vợ anh Minh đúng không? Anh ấy chả yêu cô đâu nên là KHÔN HỒN THÌ MAU BIẾN KHỎI CĂN NHÀ NÀY ĐI. "
" Tại sao chứ? Cô chỉ là khách người dọn đi chính là cô đó. "
" Haha, đúng là còn mạnh miệng. Hôm qua thấy gì không? Tiểu Tuân và cả...anh Minh nữa, nói đén đây cô hiểu rồi chứ. "
Thấy cô im lặng cô ta liền nói tiếp. Giọng hóng hách vô cùng.
" Tôi khuyên cô nên dọn ra khỏi đây trước sinh nhật anh Minh đi, nếu không tôi sẽ khiến cô biết thế nào là Đ.A.U K.H.Ổ T.Ộ.T C.Ù.N.G. "
Vừa nói cô ta vừa chỉ chủ vào tai vô tình để cô thấy vết sẹo dài trên ngón áp út, điều này làm cô nhớ ra, CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÓ.
Chưa kịp bàng hoàng về việc mới phát hiện đã thấy cô ta ngã ra sàn với vẻ mặt đau đớn. Cùng lúc đó ba mẹ anh đã về.
" Áaaaa, đau quá...huhu."
" Này, mày làm cái quái gì vậy hả? Còn không sao chứ Tiểu An. "
" Kh...không như m...mẹ thấy đâu. Là cô ấy tự ngã. "
" Ý mày là tao mù hả? Mày đẩy Tiểu An ngã ra đất mà còn chối. "
Bà vội đỡ cô ta ngồi vào ghế sau đó xuống dưới nhà lấy một cây sắt dài, quất liên tục vào người cô.
" Mày...mày nè. Dán xô ngã Tiểu An. Cái thứ mặt dày thích trèo cao như mày đáng à. Mày...mày...cho mày chết. "
" A...tha ch...A cho con...A kh...không phải A....con mà..."
Dù có giải thích thế nào đi nữa bà cũng chẳng chịu nghe chứ vung cây liên tục vào thân hình nhỏ ở dưới.
_______________________________________________
Còn tiếp...
*Thẩm Di An: Là em gái kết nghĩa của Lâm Thế Minh. Là một người đầy âm mưu muốn có được tài sàn nhà họ Lâm. Cô ta đã làm một việc vô cùng động trời, nhưng xui cho cô ta đã bị Tiền Doãn Ngọc phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.