Chương 13
Khương Chi Ngư
22/03/2024
Chờ anh vào nhà bếp rồi, Trần Mẫn mới cúi đầu nhìn con gái mình: “Mẹ hiểu lầm con rồi, đừng giận mẹ nhé, lần sau mẹ sẽ không làm vậy nữa đâu.”
Thẩm Sơ Ý lắc đầu, chẳng muốn nói gì thêm nữa.
Chẳng thể ngờ được có ngày cô lại có thể nghe thấy câu xin lỗi và lời hứa hẹn từ mẹ cô.
“Mẹ đã xin lỗi con rồi, đi rửa mặt súc miệng đi.” Trần Mẫn cho rằng cô đã nguôi cơn giận, rửa tay rồi quay về phòng luôn.
Phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.
Lương Tứ cau mày, lên tiếng trước: “Tôi không nghĩ lại ra nông nỗi này.”
“Không phải lỗi của cậu.” Thẩm Sơ Ý xoay người đi: “Nếu không có chuyện này, tôi đã chẳng phát hiện…” Cô không nói tiếp những lời định thốt ra sau đó.
Về cơ bản, đây là vấn đề giữa hai người.
Cuộc tranh chấp tối nay giữa cô và mẹ đã bị vạch trần trước mặt Lương Tứ, quả là một chuyện nực cười biết bao.
…
Sáng hôm sau, Phương Mạn đến nhà Thẩm Sơ Ý chơi.
“Ban ngày chắc chắn mẹ cậu đi làm rồi đúng không? He he, tớ có mang đồ ăn ngon đến cho cậu nè.” Cô ấy mở ba lô ra: “Bọn mình ta bờ sông sau nhà cậu đi!”
Thấy cách đóng gói giống y như đúc túi gà rán hôm qua, Thẩm Sơ Ý biết ngay quán mà đêm qua Lương Tứ cho mình ăn là quán đồng thương hiệu mà Phương Mạn đề cập đến.
Cô mỉm cười: “Tối hôm qua tớ đã được ăn rồi.”
Phương Mạn giật mình: “Tối hôm qua? Mẹ cậu cho cậu ăn rồi hả?”
Thẩm Sơ Ý trả lời: “Lương Tứ chia cho tớ ăn.”
Phương Mạn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Cậu ấy tốt bụng thế hả? Hôm qua tớ vừa tới đã phải xếp hàng lâu ơi là lâu, em trai tớ đòi ăn dữ quá nên tớ mới cho nó một cái đùi gà.”
Thẩm Sơ Ý thầm tưởng tượng trong đầu cảnh Lương Tứ xếp hàng trong lúc chờ đợi đến lượt mua gà.
Phương Mạn hoá thân thành cô bé với một ngàn câu hỏi vì sao: “Cậu ấy chia cho cậu hay mua về cho cậu ăn vậy?”
Nghe thấy câu hỏi này của cô ấy, Thẩm Sơ Ý cũng không chắc chắn lắm: “Chắc là chia cho tớ đó.”
Nghe cô giải thích xong, Phương Mạn cười hí ha hí hửng như được mùa: “Biết đâu cậu ấy mua về cho cậu cũng nên! Nếu cậu ham ăn thì chẳng phải cậu sẽ ngấu nghiến hết sạch còn gì?”
“...” Sao nghe có lý thế nhỉ?
“Ý Ý, có lẽ cậu sẽ được mệnh danh là người đầu tiên được nam thần đút cho ăn đó.”
“... Thế mà cũng đáng được vinh danh nữa à?”
“À không, tớ nói bừa thôi.”
“Ăn ké của người ta thì hơi ngại.” Thẩm Sơ Ý nói: “Tớ đã nợ cậu ấy nhiều lắm rồi.”
Phương Mạn nghĩ ngợi: “Chủ yếu là cậu ấm này chẳng thiếu gì cả, mà chắc có khi hào phóng là sở thích của cậu ấy thì sao?”
Thẩm Sơ Ý: “Trên đời làm gì có ai có sở thích đó chứ?”
Phương Mạn: “Có một cách giải thích khác mà, cậu ấy đối xử tốt với cậu như vậy… nói chứ có cách giải thích khác thật đó nha!”
“Là gì?”
“Là cậu ấy thích cậu!”
Thẩm Sơ Ý há hốc mồm, thật lâu sau, cô mới bác bỏ: “Đừng nói linh tinh.”
Phương Mạn càng nghĩ càng thấy có lý quá chừng: “Tớ có nói linh tinh đâu, ai ở nhờ mà lại đối xử tốt với con gái của chủ nhà như vậy chứ? Cậu đáng yêu như vậy mà, sao lại không được!”
“Cạch!”
Thẩm Sơ Ý quay phắt đầu lại, nhìn thấy Lương Tứ vừa mở cửa ra.
Bị cô kéo một cái, Phương Mạn liếc mắt trông sang thì thấy bóng dáng Lương Tứ. Cô ấy ngay lập tức ngậm miệng lại, cười trừ một cách lúng túng, không ngờ hai người họ nấp ở đây mà cũng bị người trong cuộc phát hiện cho được.
Hai tai Thẩm Sơ Ý đỏ bừng cả lên: “Cậu đừng nghe Mạn Mạn…”
“Con thuyền này của nhà cậu sao?” Lương Tứ lên tiếng, chỉ vào chiếc thuyền ô bồng đang đậu ở bờ sông: “Lên đó ngồi được không?”
Thẩm Sơ Ý nhanh chóng bị dời sự chú ý sang chiếc thuyền: “Ngồi được.”
Vào những ngày được nghỉ, thỉnh thoảng cô sẽ chèo thuyền ra sông chơi.
Phương Mạn chớp mắt, nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Ý Ý, tớ về nhà trước đây. Trời má ơi, xấu hổ muốn đội quần luôn á hu hu hu.”
Thẩm Sơ Ý thầm nói, cô mới là người muốn đội quần hơn đây này!
Phương Mạn ngậm đùi gà trong miệng, đứng bật dậy khỏi thềm đá rồi chạy mất dạng với tốc độ nhanh như chớp, như thể cô ấy đang bị chó rượt vậy.
Thấy Lương Tứ muốn lên thuyền ô bồng ngồi, Thẩm Sơ Ý hỏi: “Cậu có muốn thử không?”
Lương Tứ đứng trên thềm đá, mỉm cười: “Thử xem.”
Thẩm Sơ Ý tháo dây thừng ra, đoán có lẽ anh không biết chèo thuyền bèn thuận thế leo lên mũi tàu, nhặt mái chèo lên: “Con thuyền này phải tự chèo mới được, cậu đi thuyền bao giờ chưa?”
“Du thuyền có tính không?” Lương Tứ có phần bất ngờ trước hành động của cô: “Cậu chèo nổi hả?”
Thẩm Sơ Ý nhoẻn môi cười, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi trên mặt cô, toát lên vẻ đẹp kiều diễm và rực rỡ: “Đa phần con gái Giang Nam đều biết chèo thuyền sơ sơ cả.”
Có điều, cô vẫn phải nhắc nhở trước: “Lỡ rơi xuống sông…”
Lương Tứ nghe vậy thì bật cười: “Tôi chưa mua bảo hiểm trước khi đi thuyền, không biết có thể đòi thuyền trưởng Thẩm bồi thường không?”
Thẩm Sơ Ý mặt đỏ tía tai vì lời chọc ghẹo của anh.
“Không được!” Cô phồng má.
Con sông đào hộ thành không quá rộng, hai bên bờ sông đều là nhà dân, nước không chảy xiết, con thuyền ô bồng lắc lư, tròng trành nhè nhẹ trên mặt sông và từ từ đi tới, không cần chèo vẫn tự di chuyển được.
Đi được khoảng chừng hai ngôi nhà, lúc này họ đã tránh xa nhà họ Thẩm, Lương Tứ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Đôi lúc mẹ cậu làm vậy, cậu không phản kháng à?”
Thẩm Sơ Ý trả lời: “Bà ấy chỉ quản hơi nghiêm thôi.”
Đúng như những gì cô đã nói, mục đích của bà cốt là vì muốn tốt cho cô, chẳng qua là do cách thể hiện của bà quá khắt khe mà thôi, chứ thật ra cô chưa bao giờ cảm thấy Trần Mẫn đối xử tệ bạc với mình cả.
Lương Tứ ngồi ở đuôi thuyền, đối mặt với cô qua mui thuyền: “Phản kháng không phải chống đối.”
Thẩm Sơ Ý hỏi: “Vậy cậu bỏ nhà ra đi là phản kháng à?”
“Không phải.” Lương Tứ đính chính lại: “Là chống đối.”
“Tôi có hai người chị, một trong số đó là chị cùng cha khác mẹ với tôi, nhưng chị ấy không thích tôi.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì mẹ tôi như kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của gia đình người khác.”
Thẩm Sơ Ý chạm mắt với anh, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lương Tứ bỗng nhiên kể: “Nhưng từ nhỏ tôi lại được… người vợ hợp pháp của ba nuôi lớn. Thật ra bà ấy không hề hay biết về chuyện này, cho đến năm tôi mười tuổi thì mọi chuyện bị bại lộ.”
Thẩm Sơ Ý há hốc mồm, sao giống mấy tình tiết máu chó trong phim thế không biết!
Xuyên suốt câu chuyện, người vợ hợp pháp của ba Lương Tứ là người vô tội nhất.
Còn Lương Tứ… đột nhiên biến thành con riêng chỉ trong một đêm, lại còn không có “mẹ”, cuộc đời thay đổi xoành xoạch đến choáng ngợp.
Kẻ mang trên mình tội lỗi lớn nhất trong chuyện này là người đàn ông và kẻ thứ ba kia.
“Người gửi đồ cho cậu có phải chị ruột của cậu không?” Cô nhớ cái bọc mà Lương Kim Nhược gửi tới.
“Không phải.”
“Chị ấy quan tâm cậu như vậy mà, sao lại không thích cậu được?” Thẩm Sơ Ý cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi: “Nói vậy nhưng mà cậu đến thành phố Ninh mà cả mẹ lẫn chị ruột cậu đều không quan tâm đến cậu sao?”
Theo những tình tiết thường thấy trong ngôn tình mà cô được nghe kể từ Phương Mạn, bất cứ người mẹ nào thành công nhận được sự công nhận của chồng nhờ vào con của mình thì đều nâng niu, trân trọng nó bằng tất cả những gì mình có cả.
Có người chị nào lại thích người em trai là con riêng đâu? Nhưng Lương Kim Nhược thì không như vậy. Nói riêng về điểm này, Thẩm Sơ Ý cho rằng không thể tự ý phán xét được.
Lương Tứ giễu cợt: “Mấy người đó bận tranh giành tài sản rồi.”
Như thế thì Thẩm Sơ Ý lại càng không hiểu, cô đang định nói gì thì con thuyền của họ chuẩn bị băng qua một cây cầu. Cầu nào ở đây cũng thấp, cô vội vàng nhắc nhở: “Sắp qua cầu rồi, cúi đầu xuống đi!”
Khi thuyền ô bồng đi qua dưới gầm cầu, cảnh vật xung quanh bỗng chốc tối tăm chẳng thấy được gì. Lương Tứ nhìn cô, phát hiện rằng Thẩm Sơ Ý không hề tỏ ra ngại ngần chút nào.
Lúc qua cầu, Thẩm Sơ Ý đứng lên đầu thuyền chèo thuyền.
Lương Tứ nhặt một cái mái chèo khác lên, bắt chước theo động tác của cô, thỉnh thoảng chăm chú dõi theo dáng vẻ nghiêm túc chèo thuyền của cô. Chẳng hiểu tại sao hình ảnh ấy làm anh nhớ về nhân vật Thúy Thúy trong cuốn tiểu thuyết [Biên thành] mà anh từng đọc trước đây.
Nghe anh nhắc đến nhân vật ấy, Thẩm Sơ Ý sửng sốt một hồi, chốc lát sau cô không kìm được bật cười: “Hình như nhà Thúy Thúy có một con chó, nhà tôi thì không có.”
Trên đường về, Lương Tứ nhoẻn môi cười, hỏi: “Có dám ngồi thuyền tôi chèo không?”
Thật ra Thẩm Sơ Ý thấy hơi e ngại về việc đó.
Nào ngờ Lương Tứ đã lướt chèo ra ngoài. Cô giữ chặt thân thuyền, cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chẳng biết có phải do Lương Tứ có sức lớn hay có năng khiếu hay không mà tư thế của anh cũng trông rất gì và này nọ. Ngay cả khi bắt gặp thuyền của người khác đi tới từ phía đối diện, anh còn nhường đường cho đối phương.
Trước giữa trưa, Lương Tứ buộc thuyền lại.
Thẩm Sơ Ý liếc mắt trông sang, không biết anh thắt kiểu gì mà ra được cái nơ bướm hai cánh hẳn hoi, đến cả cô cũng không biết buộc!
Lẽ nào đây chính là “vừa bảnh chọe lại vừa ngọt ngào” mà Phương Mạn đã nói?
…
Sau khi biết được thân thế của Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý không hề cư xử kỳ lạ với anh, bởi vì cô đâu có liên quan gì tới gia đình của anh.
Lúc xế chiều, Lương Tứ muốn dẫn cô đến quán gà rán thật.
Suýt chút nữa Thẩm Sơ Ý đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô thấy không từ chối được bèn sửa lời: “Để tôi mời cậu.”
Lương Tứ mỉm cười: “Cậu quên tối hôm qua tôi đã chém gió thế nào trước mặt mẹ cậu rồi hả?”
Thẩm Sơ Ý:???
Thế mà cũng tính hả?
Cho dù cô đã thầm quyết định rằng đến lúc tính tiền mình sẽ đứng ra thanh toán, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện rằng khi rời quán cùng Lương Tứ, cô hoàn toàn không có cơ hội nào lấy tiền ra trả.
Lúc đi vào phố Bình Sơn, Lương Tứ gọi cô: “Thẩm Sơ Ý.”
Thẩm Sơ Ý: “Sao?”
“Lần sau muốn ăn thì có thể lấy lý do là muốn mời lại tôi.” Lương Tứ cúi đầu nhìn cô, ánh mặt trời ấm áp vào những ngày xuân về đắp lên gương mặt anh một sắc vàng dịu dàng.
“Nhất định mẹ cậu sẽ đồng ý thôi.”
Sau khi về đến nhà, Trần Mẫn không hỏi về chuyện này. Có lẽ bà cũng cho rằng Lương Tứ chỉ nói đùa cho vui, không thì nghĩa là bà đã cho phép rồi.
Do đó, chỉ khi đi cùng Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý mới có được quyền tự do thỏa sức làm điều mình muốn.
Một tuần kế đó, Thẩm Sơ Ý và Trần Mẫn xem như sống hòa thuận với nhau, cố tình quên đi chuyện về cái thùng rác.
Cho đến một hôm, Thẩm Sơ Ý ngây ra như phỗng vì nghe thấy lời đồn đãi đã được lan truyền cả trường học.
Thẩm Sơ Ý lắc đầu, chẳng muốn nói gì thêm nữa.
Chẳng thể ngờ được có ngày cô lại có thể nghe thấy câu xin lỗi và lời hứa hẹn từ mẹ cô.
“Mẹ đã xin lỗi con rồi, đi rửa mặt súc miệng đi.” Trần Mẫn cho rằng cô đã nguôi cơn giận, rửa tay rồi quay về phòng luôn.
Phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.
Lương Tứ cau mày, lên tiếng trước: “Tôi không nghĩ lại ra nông nỗi này.”
“Không phải lỗi của cậu.” Thẩm Sơ Ý xoay người đi: “Nếu không có chuyện này, tôi đã chẳng phát hiện…” Cô không nói tiếp những lời định thốt ra sau đó.
Về cơ bản, đây là vấn đề giữa hai người.
Cuộc tranh chấp tối nay giữa cô và mẹ đã bị vạch trần trước mặt Lương Tứ, quả là một chuyện nực cười biết bao.
…
Sáng hôm sau, Phương Mạn đến nhà Thẩm Sơ Ý chơi.
“Ban ngày chắc chắn mẹ cậu đi làm rồi đúng không? He he, tớ có mang đồ ăn ngon đến cho cậu nè.” Cô ấy mở ba lô ra: “Bọn mình ta bờ sông sau nhà cậu đi!”
Thấy cách đóng gói giống y như đúc túi gà rán hôm qua, Thẩm Sơ Ý biết ngay quán mà đêm qua Lương Tứ cho mình ăn là quán đồng thương hiệu mà Phương Mạn đề cập đến.
Cô mỉm cười: “Tối hôm qua tớ đã được ăn rồi.”
Phương Mạn giật mình: “Tối hôm qua? Mẹ cậu cho cậu ăn rồi hả?”
Thẩm Sơ Ý trả lời: “Lương Tứ chia cho tớ ăn.”
Phương Mạn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Cậu ấy tốt bụng thế hả? Hôm qua tớ vừa tới đã phải xếp hàng lâu ơi là lâu, em trai tớ đòi ăn dữ quá nên tớ mới cho nó một cái đùi gà.”
Thẩm Sơ Ý thầm tưởng tượng trong đầu cảnh Lương Tứ xếp hàng trong lúc chờ đợi đến lượt mua gà.
Phương Mạn hoá thân thành cô bé với một ngàn câu hỏi vì sao: “Cậu ấy chia cho cậu hay mua về cho cậu ăn vậy?”
Nghe thấy câu hỏi này của cô ấy, Thẩm Sơ Ý cũng không chắc chắn lắm: “Chắc là chia cho tớ đó.”
Nghe cô giải thích xong, Phương Mạn cười hí ha hí hửng như được mùa: “Biết đâu cậu ấy mua về cho cậu cũng nên! Nếu cậu ham ăn thì chẳng phải cậu sẽ ngấu nghiến hết sạch còn gì?”
“...” Sao nghe có lý thế nhỉ?
“Ý Ý, có lẽ cậu sẽ được mệnh danh là người đầu tiên được nam thần đút cho ăn đó.”
“... Thế mà cũng đáng được vinh danh nữa à?”
“À không, tớ nói bừa thôi.”
“Ăn ké của người ta thì hơi ngại.” Thẩm Sơ Ý nói: “Tớ đã nợ cậu ấy nhiều lắm rồi.”
Phương Mạn nghĩ ngợi: “Chủ yếu là cậu ấm này chẳng thiếu gì cả, mà chắc có khi hào phóng là sở thích của cậu ấy thì sao?”
Thẩm Sơ Ý: “Trên đời làm gì có ai có sở thích đó chứ?”
Phương Mạn: “Có một cách giải thích khác mà, cậu ấy đối xử tốt với cậu như vậy… nói chứ có cách giải thích khác thật đó nha!”
“Là gì?”
“Là cậu ấy thích cậu!”
Thẩm Sơ Ý há hốc mồm, thật lâu sau, cô mới bác bỏ: “Đừng nói linh tinh.”
Phương Mạn càng nghĩ càng thấy có lý quá chừng: “Tớ có nói linh tinh đâu, ai ở nhờ mà lại đối xử tốt với con gái của chủ nhà như vậy chứ? Cậu đáng yêu như vậy mà, sao lại không được!”
“Cạch!”
Thẩm Sơ Ý quay phắt đầu lại, nhìn thấy Lương Tứ vừa mở cửa ra.
Bị cô kéo một cái, Phương Mạn liếc mắt trông sang thì thấy bóng dáng Lương Tứ. Cô ấy ngay lập tức ngậm miệng lại, cười trừ một cách lúng túng, không ngờ hai người họ nấp ở đây mà cũng bị người trong cuộc phát hiện cho được.
Hai tai Thẩm Sơ Ý đỏ bừng cả lên: “Cậu đừng nghe Mạn Mạn…”
“Con thuyền này của nhà cậu sao?” Lương Tứ lên tiếng, chỉ vào chiếc thuyền ô bồng đang đậu ở bờ sông: “Lên đó ngồi được không?”
Thẩm Sơ Ý nhanh chóng bị dời sự chú ý sang chiếc thuyền: “Ngồi được.”
Vào những ngày được nghỉ, thỉnh thoảng cô sẽ chèo thuyền ra sông chơi.
Phương Mạn chớp mắt, nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Ý Ý, tớ về nhà trước đây. Trời má ơi, xấu hổ muốn đội quần luôn á hu hu hu.”
Thẩm Sơ Ý thầm nói, cô mới là người muốn đội quần hơn đây này!
Phương Mạn ngậm đùi gà trong miệng, đứng bật dậy khỏi thềm đá rồi chạy mất dạng với tốc độ nhanh như chớp, như thể cô ấy đang bị chó rượt vậy.
Thấy Lương Tứ muốn lên thuyền ô bồng ngồi, Thẩm Sơ Ý hỏi: “Cậu có muốn thử không?”
Lương Tứ đứng trên thềm đá, mỉm cười: “Thử xem.”
Thẩm Sơ Ý tháo dây thừng ra, đoán có lẽ anh không biết chèo thuyền bèn thuận thế leo lên mũi tàu, nhặt mái chèo lên: “Con thuyền này phải tự chèo mới được, cậu đi thuyền bao giờ chưa?”
“Du thuyền có tính không?” Lương Tứ có phần bất ngờ trước hành động của cô: “Cậu chèo nổi hả?”
Thẩm Sơ Ý nhoẻn môi cười, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi trên mặt cô, toát lên vẻ đẹp kiều diễm và rực rỡ: “Đa phần con gái Giang Nam đều biết chèo thuyền sơ sơ cả.”
Có điều, cô vẫn phải nhắc nhở trước: “Lỡ rơi xuống sông…”
Lương Tứ nghe vậy thì bật cười: “Tôi chưa mua bảo hiểm trước khi đi thuyền, không biết có thể đòi thuyền trưởng Thẩm bồi thường không?”
Thẩm Sơ Ý mặt đỏ tía tai vì lời chọc ghẹo của anh.
“Không được!” Cô phồng má.
Con sông đào hộ thành không quá rộng, hai bên bờ sông đều là nhà dân, nước không chảy xiết, con thuyền ô bồng lắc lư, tròng trành nhè nhẹ trên mặt sông và từ từ đi tới, không cần chèo vẫn tự di chuyển được.
Đi được khoảng chừng hai ngôi nhà, lúc này họ đã tránh xa nhà họ Thẩm, Lương Tứ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Đôi lúc mẹ cậu làm vậy, cậu không phản kháng à?”
Thẩm Sơ Ý trả lời: “Bà ấy chỉ quản hơi nghiêm thôi.”
Đúng như những gì cô đã nói, mục đích của bà cốt là vì muốn tốt cho cô, chẳng qua là do cách thể hiện của bà quá khắt khe mà thôi, chứ thật ra cô chưa bao giờ cảm thấy Trần Mẫn đối xử tệ bạc với mình cả.
Lương Tứ ngồi ở đuôi thuyền, đối mặt với cô qua mui thuyền: “Phản kháng không phải chống đối.”
Thẩm Sơ Ý hỏi: “Vậy cậu bỏ nhà ra đi là phản kháng à?”
“Không phải.” Lương Tứ đính chính lại: “Là chống đối.”
“Tôi có hai người chị, một trong số đó là chị cùng cha khác mẹ với tôi, nhưng chị ấy không thích tôi.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì mẹ tôi như kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của gia đình người khác.”
Thẩm Sơ Ý chạm mắt với anh, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lương Tứ bỗng nhiên kể: “Nhưng từ nhỏ tôi lại được… người vợ hợp pháp của ba nuôi lớn. Thật ra bà ấy không hề hay biết về chuyện này, cho đến năm tôi mười tuổi thì mọi chuyện bị bại lộ.”
Thẩm Sơ Ý há hốc mồm, sao giống mấy tình tiết máu chó trong phim thế không biết!
Xuyên suốt câu chuyện, người vợ hợp pháp của ba Lương Tứ là người vô tội nhất.
Còn Lương Tứ… đột nhiên biến thành con riêng chỉ trong một đêm, lại còn không có “mẹ”, cuộc đời thay đổi xoành xoạch đến choáng ngợp.
Kẻ mang trên mình tội lỗi lớn nhất trong chuyện này là người đàn ông và kẻ thứ ba kia.
“Người gửi đồ cho cậu có phải chị ruột của cậu không?” Cô nhớ cái bọc mà Lương Kim Nhược gửi tới.
“Không phải.”
“Chị ấy quan tâm cậu như vậy mà, sao lại không thích cậu được?” Thẩm Sơ Ý cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi: “Nói vậy nhưng mà cậu đến thành phố Ninh mà cả mẹ lẫn chị ruột cậu đều không quan tâm đến cậu sao?”
Theo những tình tiết thường thấy trong ngôn tình mà cô được nghe kể từ Phương Mạn, bất cứ người mẹ nào thành công nhận được sự công nhận của chồng nhờ vào con của mình thì đều nâng niu, trân trọng nó bằng tất cả những gì mình có cả.
Có người chị nào lại thích người em trai là con riêng đâu? Nhưng Lương Kim Nhược thì không như vậy. Nói riêng về điểm này, Thẩm Sơ Ý cho rằng không thể tự ý phán xét được.
Lương Tứ giễu cợt: “Mấy người đó bận tranh giành tài sản rồi.”
Như thế thì Thẩm Sơ Ý lại càng không hiểu, cô đang định nói gì thì con thuyền của họ chuẩn bị băng qua một cây cầu. Cầu nào ở đây cũng thấp, cô vội vàng nhắc nhở: “Sắp qua cầu rồi, cúi đầu xuống đi!”
Khi thuyền ô bồng đi qua dưới gầm cầu, cảnh vật xung quanh bỗng chốc tối tăm chẳng thấy được gì. Lương Tứ nhìn cô, phát hiện rằng Thẩm Sơ Ý không hề tỏ ra ngại ngần chút nào.
Lúc qua cầu, Thẩm Sơ Ý đứng lên đầu thuyền chèo thuyền.
Lương Tứ nhặt một cái mái chèo khác lên, bắt chước theo động tác của cô, thỉnh thoảng chăm chú dõi theo dáng vẻ nghiêm túc chèo thuyền của cô. Chẳng hiểu tại sao hình ảnh ấy làm anh nhớ về nhân vật Thúy Thúy trong cuốn tiểu thuyết [Biên thành] mà anh từng đọc trước đây.
Nghe anh nhắc đến nhân vật ấy, Thẩm Sơ Ý sửng sốt một hồi, chốc lát sau cô không kìm được bật cười: “Hình như nhà Thúy Thúy có một con chó, nhà tôi thì không có.”
Trên đường về, Lương Tứ nhoẻn môi cười, hỏi: “Có dám ngồi thuyền tôi chèo không?”
Thật ra Thẩm Sơ Ý thấy hơi e ngại về việc đó.
Nào ngờ Lương Tứ đã lướt chèo ra ngoài. Cô giữ chặt thân thuyền, cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chẳng biết có phải do Lương Tứ có sức lớn hay có năng khiếu hay không mà tư thế của anh cũng trông rất gì và này nọ. Ngay cả khi bắt gặp thuyền của người khác đi tới từ phía đối diện, anh còn nhường đường cho đối phương.
Trước giữa trưa, Lương Tứ buộc thuyền lại.
Thẩm Sơ Ý liếc mắt trông sang, không biết anh thắt kiểu gì mà ra được cái nơ bướm hai cánh hẳn hoi, đến cả cô cũng không biết buộc!
Lẽ nào đây chính là “vừa bảnh chọe lại vừa ngọt ngào” mà Phương Mạn đã nói?
…
Sau khi biết được thân thế của Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý không hề cư xử kỳ lạ với anh, bởi vì cô đâu có liên quan gì tới gia đình của anh.
Lúc xế chiều, Lương Tứ muốn dẫn cô đến quán gà rán thật.
Suýt chút nữa Thẩm Sơ Ý đã quẳng chuyện này ra sau đầu, cô thấy không từ chối được bèn sửa lời: “Để tôi mời cậu.”
Lương Tứ mỉm cười: “Cậu quên tối hôm qua tôi đã chém gió thế nào trước mặt mẹ cậu rồi hả?”
Thẩm Sơ Ý:???
Thế mà cũng tính hả?
Cho dù cô đã thầm quyết định rằng đến lúc tính tiền mình sẽ đứng ra thanh toán, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện rằng khi rời quán cùng Lương Tứ, cô hoàn toàn không có cơ hội nào lấy tiền ra trả.
Lúc đi vào phố Bình Sơn, Lương Tứ gọi cô: “Thẩm Sơ Ý.”
Thẩm Sơ Ý: “Sao?”
“Lần sau muốn ăn thì có thể lấy lý do là muốn mời lại tôi.” Lương Tứ cúi đầu nhìn cô, ánh mặt trời ấm áp vào những ngày xuân về đắp lên gương mặt anh một sắc vàng dịu dàng.
“Nhất định mẹ cậu sẽ đồng ý thôi.”
Sau khi về đến nhà, Trần Mẫn không hỏi về chuyện này. Có lẽ bà cũng cho rằng Lương Tứ chỉ nói đùa cho vui, không thì nghĩa là bà đã cho phép rồi.
Do đó, chỉ khi đi cùng Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý mới có được quyền tự do thỏa sức làm điều mình muốn.
Một tuần kế đó, Thẩm Sơ Ý và Trần Mẫn xem như sống hòa thuận với nhau, cố tình quên đi chuyện về cái thùng rác.
Cho đến một hôm, Thẩm Sơ Ý ngây ra như phỗng vì nghe thấy lời đồn đãi đã được lan truyền cả trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.