Chương 7
Khương Chi Ngư
22/03/2024
Thẩm Sơ Ý không ngờ rằng mình lại nghe thấy câu này nên nhất thời giật mình sững người tại chỗ, một cảm giác rất kỳ lạ nảy sinh trong lòng cô.
Lương Tứ đưa trả lại cốc trà sữa cho Thẩm Sơ Ý nhưng cô không chịu nhận.
“Tôi đâu có giết người phóng hỏa đâu.” Ánh mắt anh ánh lên vẻ dí dỏm: “Cậu phản ứng như thế thì lần sau có giỏi cứ đẩy hết tội qua cho tôi đi.”
Gì vậy chứ, Thẩm Sơ Ý nóng bừng mặt vì lời anh nói: “Không phải vậy, cốc trà sữa này vốn là mua cho cậu.”
Lương Tứ nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười, phải nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không có sở thích cướp trà sữa của con gái đâu.”
Thẩm Sơ Ý nghiêm túc giải thích: “Tôi mua nó là để cảm ơn cậu, ừm… Vì chú của cậu đã tặng máy tính và mấy thứ khác cho tôi.”
Nói xong, cô chỉ thấy chàng trai nở nụ cười.
Vài giây sau, Lương Tứ mới mở miệng: “Người đàn ông đó không phải là chú của tôi.”
Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: “Bất kể là họ hàng gì của cậu thì dù sao cũng là vì cậu mà người ta mới tới đây, tôi không tặng lại được món quà gì quý giá, hy vọng cậu không chê.”
Thiếu nữ mười bảy tuổi đã nảy nở tựa như áng mây trắng bồng bềnh tinh khôi giữa đêm khuya mù sương, là sự tinh khiết mà Lương Tứ chưa từng tiếp xúc bao giờ.
…
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Sơ Ý đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô vừa mới nhấn nút tắt chuông báo thức đi thì cửa phòng đã bị Trần Mẫn mở ra: “Mau dậy đi, bữa sáng xong rồi đấy, chỉ còn mấy tháng nữa thôi là thi đại học rồi, tối qua con có thức khuya không đấy?”
Thẩm Sơ Ý phủ nhận: “Không ạ.”
Trần Mẫn nhìn máy tính: “Giờ đã đi học trở lại rồi nên con phải biết tự kiềm chế bản thân, không được sa đà vào chơi máy tính đâu đấy, nếu không sau này chính con sẽ là người hối hận, đợi đậu đại học rồi con còn tha hồ thời gian để chơi.”
Bà cụ Thẩm đã dậy sớm đi chợ mua đồ ăn, ở nhà chỉ còn hai mẹ con, ngay cả Lương Tứ cũng đã đi ra ngoài.
Thẩm Sơ Ý liếc nhìn tầng trên: “Không đợi cậu ấy ạ?”
“Người ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.” Trần Mẫn nói: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi học.”
Thẩm Sơ Ý không nói thêm gì nữa để tránh bị mẹ phát hiện ra điều bất thường nhưng trong lòng không nén nổi tò mò, Luvevaland chấm co, Lương Tứ không cần đi học thì dậy sớm để làm gì.
Vấn đề này của cô nhanh chóng có câu trả lời.
… Lương Tứ chuyển trường đến trường trung học thành phố Ninh.
Bước vào học kỳ mới, tất cả mọi người trong phòng học đều đang cặm cụi chép bài tập được giao về làm trong kỳ nghỉ đông và nói chuyện phiếm với nhau, Phương Mạn xoay mặt Thẩm Sơ Ý về phía mình: “Cậu ấm có hài lòng về cốc trà sữa tối hôm qua không?”
Con gái nói chuyện với nhau không bao giờ gọi thẳng tên con trai mà sẽ gọi bằng biệt danh là một danh từ nào đó không liên quan chút nào hay là một con số nào đấy cũng được.
Có thể là chiều cao, cũng có thể là chòm sao.
Đương nhiên, cũng có thể là đồ ăn. Chẳng hạn như nếu đặt biệt danh là “ông anh mì tôm” thì lý do có thể chỉ đơn giản là vì hôm gặp người này, anh ta đang ăn mì tôm.
Còn Lương Tứ thì được đặt cho một biệt danh nghe rất đẳng cấp và thời thượng: Cậu ấm.
Có một nguyên nhân khác dẫn tới việc anh được đặt cho biệt danh này…
“Cậu biết cái chú ngày hôm qua tới nhà cậu là ai không? Là Thẩm Kinh Niên đấy! Chính là Thẩm Tam Gia mà báo đài vẫn hay đưa tin, ông chủ của Vọng Nguyệt Lâu!”
*Thẩm Kinh Niên là nam chính trong bộ Chờ đợi cơ hội.
Thẩm Sơ Ý không thấy hứng thú với những nhân vật quá đỗi xa vời với mình như vậy nhưng cô lại rất thích Vọng Nguyệt Lâu: “Thảo nào.”
Phương Mạn hỏi: “Thật không ngờ đấy, lẽ nào cậu ấm ở trọ ở nhà cậu là con ngoài giá thú của ai đó nhà họ Thẩm à?”
“...” Thẩm Sơ Ý bất giác nhớ tới chuyện tối qua Lương Tứ phủ nhận người đàn ông này là chú mình, cô dặn cô bạn thân: “Những chuyện như thế này không thể nói bừa được đâu, cậu ấy có uống trà sữa không tớ cũng không biết nữa, hôm nay tớ còn chưa gặp cậu ấy lần nào.”
Phương Mạn thất vọng: “Được thôi, chẳng giống trong truyện tớ đọc tí nào.”
Tối hôm qua, Phương Mạn nằm tưởng tượng suốt cả đêm về một cốt truyện như tiểu thuyết chuyên viết về những gia đình giàu có, Luvevaland chấm co, trong giấc mộng của cô ấy, Thẩm Sơ Ý sẽ trở thành con dâu của một gia đình giàu có, sau đó cô ấy cũng được giàu lây.
Đúng lúc này, lớp phó môn tiếng Anh đi nộp bài tập của kỳ nghỉ đông quay về lớp: “Tôi thấy trong văn phòng giáo viên có một anh chàng cực kỳ đẹp trai nhé.”
Các học sinh nữ lập tức vểnh tai lên, ùa tới nghe ngóng tình hình.
Các học sinh nam nhao nhao nói mình không tin.
“Thế mà cũng tin được sao, làm gì có ai học tới học kỳ hai lớp mười hai rồi mà còn chuyển trường chứ.”
“Chuyện chuyển trường thì tôi tin nhưng tôi không tin cậu ấy là một anh chàng cực kỳ đẹp trai đâu.”
Lớp phó môn tiếng Anh chống nạnh: “Các cậu nói vậy là nghi ngờ mắt thẩm mỹ của tôi phải không, hừ, tôi biết là những người xấu xí thì đều không muốn thừa nhận trên đời này có người đẹp trai mà.”
Phòng học lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tới tận khi tiết ôn bài buổi sáng sắp kết thúc, thầy chủ nhiệm xuất hiện ở cửa lớp, tiếng đọc thuộc bài trong lớp mới ăn ý ngừng lại.
Phương Mạn dựng sách lên che mặt, quay qua nói với Thẩm Sơ Ý: “Trời ạ, cậu mau nhìn kìa, đúng là trai đẹp thật kìa! Mấy ngày liền ngày nào cũng nhìn thấy trai đẹp, hạnh phúc xỉu luôn.”
Thẩm Sơ Ý ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên.
Có so sánh mới thấy rõ sự khác biệt giữa người với người, nhất là giữa người đẹp và người không đẹp.
Chàng trai mười bảy tuổi đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm hói đầu tuổi ngoại tứ tuần, Luvevaland chấm co, có dùng hết thảy những từ ngữ đẹp nhất để miêu tả về anh cũng vẫn là không đủ, anh cao thẳng tựa như thân cây vươn mình trong ánh nắng ban mai rực rỡ vậy.
Còn ba tháng nữa là tới kỳ thi đại học, lớp đột nhiên có một học sinh ưu tú chuyển tới, mặc dù chỉ tới để đi học nhưng thầy Vương làm giáo viên chủ nhiệm của lớp vẫn vui vẻ không khép nổi miệng.
Ngay từ giây phút trông thấy Lương Tứ, lớp phó môn tiếng Anh lập tức tỏ rõ vẻ đắc ý liếc nhìn từng người ban nãy đã nghi ngờ mình.
Lương Tứ đứng trên bục giảng, uể oải liếc nhìn xung quanh, trông thấy Thẩm Sơ Ý.
Cô yên tĩnh lạ thường giữa đám bạn học nhốn nháo này nhưng đôi mắt mở to lại chẳng hề tĩnh tại được như vậy, kết hợp với bộ đồ màu nâu hôm nay cô mặc, trông cô rất giống một chú sóc bị giật mình hoảng sợ.
Không hiểu sao anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Lương Tứ giữ im lặng từ đầu tới cuối, chỉ khi phải tự giới thiệu về mình, anh mới uể oải nói: “Lương Tứ.”
…
Sự xuất hiện của Lương Tứ không chỉ gây ra sóng to gió lớn ở lớp 12/1 mà còn nhen lên đốm lửa trong trường trung học thành phố Ninh.
Anh nhanh chóng soán ngôi người cũ, trở thành bạn nam thường xuyên được các học sinh nữ của trường trung học thành phố Ninh nhắc đến, trở thành chủ đề buôn chuyện mới của mọi người. Luvevaland chấm co. Môi trường học đường tĩnh lặng như một vũng nước tù bỗng trở nên sôi nổi hẳn.
Chủ đề mà các học sinh nữ bàn tán về anh luôn xoay quanh vẻ ngoài xuất chúng và phong thái biếng nhác toát lên từ người anh, chẳng khác nào nhân vật nam chính trong những mẩu truyện viết về tuổi học trò.
Số lượng học sinh nữ giả vờ đi ngang qua lớp của Thẩm Sơ Ý tăng mạnh, cô thường xuyên bắt gặp các bạn nữ liên tục đi qua đi lại trước cửa.
Góc nhìn của tụi con trai thì khác hẳn. Các cậu ấy nhìn một cái là nhận ra ngay giày của Lương Tứ là phiên bản số lượng giới hạn, tai nghe bluetooth anh đeo là đồ hàng hiệu, vân vân và mây mây.
Mọi thứ về Lương Tứ đều mới mẻ và thần bí.
Chẳng mấy chốc, tin tức anh được tuyển thẳng vào đại học B hàng đầu cả nước mà các giáo viên kể cho nhau nghe trong văn phòng nhà trường được học sinh lan truyền rộng rãi.
Dáng dấp đẹp trai, thành tích ưu tú, gia thế tốt, buff chồng tầng hết cỡ, Lương Tứ vọt lên trở thành nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của trường trung học thành phố Ninh.
Dù là nam hay nữ, khi một người ưu tú đến một mức độ nào đó đủ để buộc tất cả mọi người đều phải ngước nhìn thì những ganh tị, ghen ghét đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Phương Mạn nói: “Ý Ý, cậu nhất định không được nói cho mọi người biết cậu ở chung nhà với cậu ấy, nếu không cậu đừng mơ được yên lành.”
Thẩm Sơ Ý hết sức đồng cảm.
Tuy nhiên, cô và Lương Tứ cũng rất khó có lúc nào đi chung với nhau, bởi vì đối với Lương Tứ, Luvevaland chấm co, chuyện đến trường chỉ là để giết thời gian, thậm chí anh có thể không tới lớp cả ngày cũng được.
Còn Thẩm Sơ Ý thì ngày nào cũng phải dậy từ sáu rưỡi sáng, chín rưỡi tối mới tan ca tự học buổi tối về nhà.
Thời gian biểu duy nhất mà hai người trùng nhau gần như chỉ có khi rửa mặt ở nhà.
Lương Tứ có thói quen rửa mặt rất khuya, trước đây là nửa đêm nhưng trong khoảng thời gian sống ở nhà họ Thẩm, ngoại trừ ngày đầu tiên rửa mặt sau Thẩm Sơ Ý ra, về sau anh luôn rửa mặt xong trước cô.
Thế nhưng thông thường thì sợ cái gì, cái đó sẽ tới.
Sau khi lên lớp mười hai, học sinh của trường trung học thành phố Ninh không hề có thời gian rảnh rỗi, tất cả thời gian đều được dành cho việc học, chỉ trừ lễ chào cờ thứ hai đầu tuần là ngoại lệ.
Thẩm Sơ Ý tới kỳ rụng dâu nên không được khỏe, xin phép không xuống dự lễ chào cờ, nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi. Lương Tứ đi học muộn, lễ chào cờ đã bắt đầu từ lâu.
Lúc Lương Tứ vào lớp, anh trông thấy một bạn nữ nằm trên bàn.
Lương Tứ im lặng hai giây rồi xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Sơ Ý đang nằm bò chán chường trên bàn học thì đột nhiên cửa sổ thủy tinh bị mở ra, có ai đó gõ mặt bàn của cô, cô ngẩng đầu lên.
Chàng trai mặc áo đồng phục đứng ngoài cửa sổ trở thành bóng tối che khuất ánh sáng của cô, ánh sáng làm mái tóc đen của anh ánh lên màu vàng kim cuốn hút.
“Nước ấm.” Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Thẩm Sơ Ý chớp chớp mắt, không kịp phản xạ lại, chàng trai đứng ngược sáng chiếc đồng phục hai màu xanh trắng trên người anh trở nên lóa mắt.
“Nhìn gì vậy?” Lương Tứ hỏi.
Thẩm Sơ Ý ăn ngay nói thật: “Mọi người vẫn hay chê đồng phục trường tôi xấu nhưng cậu mặc nó trông cứ như ngôi sao trong phim vậy.”
Lương Tứ nghe vậy cong môi: “Tôi biết.”
Anh thừa nhận như vậy khiến Thẩm Sơ Ý chỉ còn biết cạn lời, cô chuyển mắt nhìn cốc nước co-branding* có giá trị không nhỏ, trên cốc còn có in cả tên của chủ cốc.
*Sản phẩm co-branding là sản phẩm từ các chiến dịch hợp tác của hai thương hiệu, chẳng hạn như BTS Meal là sản phẩm co-branding của BTS và McDonald's.
“Lương Tứ.”
Giọng nói dịu dàng, nũng nịu mang theo âm vận đặc trưng của người con gái phương nam.
Lương Tứ nhíu mày, giọng khoan thai: “Cuối cùng cũng dám gọi tên tôi rồi à?”
Thẩm Sơ Ý giả vờ không hiểu anh nói vậy là có ý gì, cái chính là bình thường cô không có cơ hội gọi anh mà thôi, Luvevaland chấm co, anh không đến lớp mấy, sau giờ học lúc nào cũng có các bạn nữ lớp khác mò tới đây.
“Cám ơn.” Cô nói từ tận đáy lòng.
Lương Tứ “ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Không cần tặng trà sữa đâu.”
“Ngấy.”
Giọng anh nghe hơi chảnh.
Thẩm Sơ Ý gật đầu, hóa ra anh không thích uống trà sữa.
Cách đó không xa vang lên tiếng học sinh nói chuyện, lớp 12/1 nằm gần cầu thang, cô thấy Lương Tứ vẫn còn đứng đây không đi, không khỏi hơi căng thẳng.
Lương Tứ quan sát thấy hết biểu cảm của cô, anh nín cười, tranh thủ rời khỏi chỗ cửa sổ một giây trước khi học sinh đi lên đây.
Phương Mạn về lớp trông thấy cốc nước bị áo đồng phục phủ lên che kín quá nửa bèn hướng ánh mắt tò mò về phía Thẩm Sơ Ý: “Đồ giống nhau à?”
Thẩm Sơ Ý không giấu giếm: “Là của cậu ấy đấy.”
Phương Mạn chống cằm: “Cậu ấy tốt tính thật đấy.”
Thẩm Sơ Ý nói: “Cậu ấy nói là không thích uống trà sữa.”
Phương Mạn nhíu mày: “Sở thích của tụi con trai khó đoán thật đấy, nhất là dạng cậu ấm chẳng thiếu thứ gì này, đâu có thứ gì chưa từng ăn, tớ thấy cậu có tặng gì cũng đều dở cả.”
Bụng dưới ấm áp, hơi ấm làm Thẩm Sơ Ý thấy đầu váng vất, không biết rốt cuộc Lương Tứ thích gì nhỉ…
…
Tiêu Tinh Hà dự lễ chào cờ xong quay về lớp, thấy Lương Tứ đã tới, cậu ấy quàng vai anh: “Đi nào, A Tứ, ra ngoài ăn gì đó đi, tôi mời.”
Giờ nghỉ giải lao sau giờ chào cờ là giờ nghỉ dài nhất, không học sinh nào nỡ lòng từ bỏ khoảng thời gian tự do nhất trong tuần như vậy.
Siêu thị mini đang khá đông người, toàn là học sinh của trường trung học thành phố Ninh.
Lương Tứ đã đưa cốc nước của anh cho Thẩm Sơ Ý mất rồi, anh nhìn qua đôi lần rồi mua một chai nước, ngoài ra không mua thêm gì nữa.
Tiêu Tinh Hà gãi cằm, không hiểu vì sao Lương Tứ đã mang cốc nước riêng rồi mà còn phải mua thêm chai nước, tới khi về lớp mới phát hiện ra vấn đề ở đâu.
“Cốc nước của cậu đâu rồi?” Tiêu Tinh Hà hỏi.
Cỡ bàn của trường trung học thành phố Ninh là hàng đại trà phổ biến nhất nhưng đối với người đã quen với cơ sở vật chất của trường nhà giàu ở Bắc Kinh như Lương Tứ thì chiếc bàn này khá khó chịu đối với đôi chân dài của anh.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, dễ dàng tia thấy cô gái ngồi bàn trên đang nói chuyện phiếm với mấy bạn học nữ ngồi xung quanh về cửa hàng trà sữa mới mở gần trường, thỉnh thoảng lại hú hét mấy tiếng.
Anh còn có thể nghe thấy cả giọng nói dịu dàng của con gái: “Cuối tuần mình lại đi uống nữa đi.”
Lương Tứ có ấn tượng về cửa hàng trà sữa đó, trang trí rất hợp thị hiếu của con gái, ngay cả tên của đồ uống nghe cũng rất đáng yêu, Luvevaland chấm co, đối tượng khách hàng mục tiêu là học sinh nữ.
“Này, sao cậu không trả lời tôi?” Tiêu Tinh Hà buồn bực, nhìn theo hướng anh nhìn, vừa đúng lúc Lương Tứ thôi không nhìn nữa.
Lương Tứ vặn nắp chai ra, hững hờ đáp: “Làm mất mất rồi.”
Tiêu Tinh Hà tiếc của: “Cái cốc đấy tuyệt như vậy sao lại làm mất được chứ, hàng co-branding đấy!”
Lương Tứ cười, ngửa cổ uống nước.
Đến chiều, Tiêu Tinh Hà tình cờ bắt gặp Thẩm Sơ Ý mang cốc tới để xuống bàn, trả lại cho Lương Tứ, bấy giờ cậu ấy mới hiểu ra.
Mất gì mà mất, rõ ràng là đem nó đi “trao quà tình nghĩa” mất rồi.
Thẩm Sơ Ý khá nổi tiếng ở trường trung học thành phố Ninh, học giỏi, xinh xắn, tốt tính, là một trong những cô gái được tụi con trai trong ký túc xá nam thường xuyên bàn tán vào buổi đêm.
Lúc chiếc cốc được trả lại, trong cốc đựng đầy nước ấm, Lương Tứ cầm chiếc cốc lên, dưới đáy cốc có đè một tờ giấy note ghi một dòng chữ xinh đẹp.
“Tôi không uống, cốc vẫn sạch.”
Cuối câu còn vẽ thêm một mặt cười đáng yêu.
Tiêu Tinh Hà vô cùng hào hứng, không nhịn được huých cánh tay chàng trai đứng kế bên: “Ôi, nếu như tôi là hoa khôi của lớp, chắc chắn tôi cũng muốn hẹn hò với cậu.”
“?”
Lương Tứ quay đầu qua, hờ hững nói: “Cậu có đi chuyển giới cũng không thể trở thành hoa khôi lớp được đâu.”
Tiêu Tinh Hà: “...”
Có cần phải nói vậy không? Đây là miệt thị ngoại hình đấy!
…
Trên thế giới này không có bí mật nào là tuyệt đối.
Ngày cuối cùng của kỳ kinh nguyệt, bí mật Thẩm Sơ Ý và Lương Tứ ở chung nhà vỡ lở khi thầy Vương yêu cầu bọn họ điền phiếu thông tin cá nhân.
Lương Tứ điền địa chỉ nhà của Thẩm Sơ Ý vào cột bên cạnh.
Cả buổi sáng hôm ấy, quanh bàn của Thẩm Sơ Ý lúc nào cũng có người vây quanh.
“Ý Ý, không ngờ cậu lại giấu bọn tôi chuyện này!” Lớp phó môn tiếng Anh là người ngạc nhiên nhất: “Chúng ta là chị em từng vào sinh ra tử với nhau cơ mà!”
“Tôi nhớ là cậu là con gái một cơ mà?”
“Chẳng lẽ Lương Tứ là họ hàng nhà cậu à? Quào, vậy cậu có WeChat của cậu ấy không?”
Thẩm Sơ Ý đau đầu, may mà còn có Phương Mạn ngồi bên cạnh đỡ lời giúp cô.
Trong giờ học, Phương Mạn khẽ nói: “Các bạn lớp mình còn đỡ đấy, mọi người chỉ tò mò thôi. Tớ nghe nói Lâm Du Du lớp 12/7 đang theo đuổi Lương Tứ, cậu đừng để bị cậu ta tóm được nhé.”
Có lẽ Phương Mạn đúng là mỏ quạ thật.
Tin tức này nhanh chóng được lan truyền sang các lớp khác, tụi con gái lớp khác chẳng dễ qua mặt, hết giờ học, cả bọn vây quanh Thẩm Sơ Ý.
Lâm Du Du hỏi thẳng thừng: “Lương Tứ sống ở nhà cậu thật à?”
Ánh mắt cô ta chất chứa ngờ vực, dù thế nào đi nữa, Lương Tứ và Thẩm Sơ Ý cũng không thể nào là họ hàng được, Luvevaland chấm co, Lương Tứ rõ ràng là con nhà giàu, hai nhà chênh lệch đẳng cấp quá lớn, dù có ở khách sạn thì cũng dễ chịu hơn là ở nhà Thẩm Sơ Ý.
Thẩm Sơ Ý bình tĩnh hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Lâm Du Du cười: “Có thể cho tôi xin phương thức liên hệ của Lương Tứ được không? Ừm, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu.”
…
Tiêu Tinh Hà hoàn toàn không ngờ có ngày mình lại nhìn thấy cảnh này, với tư cách là một trong hai người duy nhất tương đối thân quen với Lương Tứ ở trường trung học thành phố Ninh, Tiêu Tinh Hà quay đầu lại trêu Lương Tứ: “A Tứ, cậu thấy sao?”
Lương Tứ cầm lon Cocacola trên tay, liếc nhìn Tiêu Tinh Hà một cái.
Ở chỗ góc cua đằng trước, Thẩm Sơ Ý đáp hết sức rõ ràng: “Ngại quá, tôi cũng không có phương thức liên hệ của cậu ấy.”
Cả bọn xung quanh lập tức nhao nhao.
“Hai ngươi sống chung nhà mà cậu lại không có hả? Cậu tính lừa ai vậy?”
“Du Du, nó cố ý không chịu cho đấy.”
“Thẩm Sơ Ý, bọn tôi không cần gì khác, chỉ hỏi xin mỗi phương thức liên lạc thôi mà, sao cậu phải như vậy…”
Nụ cười lúc đầu của Lâm Du Du biến mất sau câu nói ban nãy của Thẩm Sơ Ý, trong tầm mắt cô ta đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.
Lương Tứ đứng bên trên, thoải mái tựa người vào lan can, một tay đút trong túi quần, tay kia luồn vào trong nắp lon, kéo “cạch” một tiếng, giật nắp lon ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn mấy cô gái đó, giọng khá lạnh lùng: “Chẳng phải chỉ là một phương thức liên hệ thôi sao.”
“Sao không hỏi thẳng tôi?”
Lương Tứ đưa trả lại cốc trà sữa cho Thẩm Sơ Ý nhưng cô không chịu nhận.
“Tôi đâu có giết người phóng hỏa đâu.” Ánh mắt anh ánh lên vẻ dí dỏm: “Cậu phản ứng như thế thì lần sau có giỏi cứ đẩy hết tội qua cho tôi đi.”
Gì vậy chứ, Thẩm Sơ Ý nóng bừng mặt vì lời anh nói: “Không phải vậy, cốc trà sữa này vốn là mua cho cậu.”
Lương Tứ nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười, phải nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không có sở thích cướp trà sữa của con gái đâu.”
Thẩm Sơ Ý nghiêm túc giải thích: “Tôi mua nó là để cảm ơn cậu, ừm… Vì chú của cậu đã tặng máy tính và mấy thứ khác cho tôi.”
Nói xong, cô chỉ thấy chàng trai nở nụ cười.
Vài giây sau, Lương Tứ mới mở miệng: “Người đàn ông đó không phải là chú của tôi.”
Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: “Bất kể là họ hàng gì của cậu thì dù sao cũng là vì cậu mà người ta mới tới đây, tôi không tặng lại được món quà gì quý giá, hy vọng cậu không chê.”
Thiếu nữ mười bảy tuổi đã nảy nở tựa như áng mây trắng bồng bềnh tinh khôi giữa đêm khuya mù sương, là sự tinh khiết mà Lương Tứ chưa từng tiếp xúc bao giờ.
…
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Sơ Ý đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô vừa mới nhấn nút tắt chuông báo thức đi thì cửa phòng đã bị Trần Mẫn mở ra: “Mau dậy đi, bữa sáng xong rồi đấy, chỉ còn mấy tháng nữa thôi là thi đại học rồi, tối qua con có thức khuya không đấy?”
Thẩm Sơ Ý phủ nhận: “Không ạ.”
Trần Mẫn nhìn máy tính: “Giờ đã đi học trở lại rồi nên con phải biết tự kiềm chế bản thân, không được sa đà vào chơi máy tính đâu đấy, nếu không sau này chính con sẽ là người hối hận, đợi đậu đại học rồi con còn tha hồ thời gian để chơi.”
Bà cụ Thẩm đã dậy sớm đi chợ mua đồ ăn, ở nhà chỉ còn hai mẹ con, ngay cả Lương Tứ cũng đã đi ra ngoài.
Thẩm Sơ Ý liếc nhìn tầng trên: “Không đợi cậu ấy ạ?”
“Người ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.” Trần Mẫn nói: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi học.”
Thẩm Sơ Ý không nói thêm gì nữa để tránh bị mẹ phát hiện ra điều bất thường nhưng trong lòng không nén nổi tò mò, Luvevaland chấm co, Lương Tứ không cần đi học thì dậy sớm để làm gì.
Vấn đề này của cô nhanh chóng có câu trả lời.
… Lương Tứ chuyển trường đến trường trung học thành phố Ninh.
Bước vào học kỳ mới, tất cả mọi người trong phòng học đều đang cặm cụi chép bài tập được giao về làm trong kỳ nghỉ đông và nói chuyện phiếm với nhau, Phương Mạn xoay mặt Thẩm Sơ Ý về phía mình: “Cậu ấm có hài lòng về cốc trà sữa tối hôm qua không?”
Con gái nói chuyện với nhau không bao giờ gọi thẳng tên con trai mà sẽ gọi bằng biệt danh là một danh từ nào đó không liên quan chút nào hay là một con số nào đấy cũng được.
Có thể là chiều cao, cũng có thể là chòm sao.
Đương nhiên, cũng có thể là đồ ăn. Chẳng hạn như nếu đặt biệt danh là “ông anh mì tôm” thì lý do có thể chỉ đơn giản là vì hôm gặp người này, anh ta đang ăn mì tôm.
Còn Lương Tứ thì được đặt cho một biệt danh nghe rất đẳng cấp và thời thượng: Cậu ấm.
Có một nguyên nhân khác dẫn tới việc anh được đặt cho biệt danh này…
“Cậu biết cái chú ngày hôm qua tới nhà cậu là ai không? Là Thẩm Kinh Niên đấy! Chính là Thẩm Tam Gia mà báo đài vẫn hay đưa tin, ông chủ của Vọng Nguyệt Lâu!”
*Thẩm Kinh Niên là nam chính trong bộ Chờ đợi cơ hội.
Thẩm Sơ Ý không thấy hứng thú với những nhân vật quá đỗi xa vời với mình như vậy nhưng cô lại rất thích Vọng Nguyệt Lâu: “Thảo nào.”
Phương Mạn hỏi: “Thật không ngờ đấy, lẽ nào cậu ấm ở trọ ở nhà cậu là con ngoài giá thú của ai đó nhà họ Thẩm à?”
“...” Thẩm Sơ Ý bất giác nhớ tới chuyện tối qua Lương Tứ phủ nhận người đàn ông này là chú mình, cô dặn cô bạn thân: “Những chuyện như thế này không thể nói bừa được đâu, cậu ấy có uống trà sữa không tớ cũng không biết nữa, hôm nay tớ còn chưa gặp cậu ấy lần nào.”
Phương Mạn thất vọng: “Được thôi, chẳng giống trong truyện tớ đọc tí nào.”
Tối hôm qua, Phương Mạn nằm tưởng tượng suốt cả đêm về một cốt truyện như tiểu thuyết chuyên viết về những gia đình giàu có, Luvevaland chấm co, trong giấc mộng của cô ấy, Thẩm Sơ Ý sẽ trở thành con dâu của một gia đình giàu có, sau đó cô ấy cũng được giàu lây.
Đúng lúc này, lớp phó môn tiếng Anh đi nộp bài tập của kỳ nghỉ đông quay về lớp: “Tôi thấy trong văn phòng giáo viên có một anh chàng cực kỳ đẹp trai nhé.”
Các học sinh nữ lập tức vểnh tai lên, ùa tới nghe ngóng tình hình.
Các học sinh nam nhao nhao nói mình không tin.
“Thế mà cũng tin được sao, làm gì có ai học tới học kỳ hai lớp mười hai rồi mà còn chuyển trường chứ.”
“Chuyện chuyển trường thì tôi tin nhưng tôi không tin cậu ấy là một anh chàng cực kỳ đẹp trai đâu.”
Lớp phó môn tiếng Anh chống nạnh: “Các cậu nói vậy là nghi ngờ mắt thẩm mỹ của tôi phải không, hừ, tôi biết là những người xấu xí thì đều không muốn thừa nhận trên đời này có người đẹp trai mà.”
Phòng học lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Tới tận khi tiết ôn bài buổi sáng sắp kết thúc, thầy chủ nhiệm xuất hiện ở cửa lớp, tiếng đọc thuộc bài trong lớp mới ăn ý ngừng lại.
Phương Mạn dựng sách lên che mặt, quay qua nói với Thẩm Sơ Ý: “Trời ạ, cậu mau nhìn kìa, đúng là trai đẹp thật kìa! Mấy ngày liền ngày nào cũng nhìn thấy trai đẹp, hạnh phúc xỉu luôn.”
Thẩm Sơ Ý ngẩng đầu lên, tròn mắt ngạc nhiên.
Có so sánh mới thấy rõ sự khác biệt giữa người với người, nhất là giữa người đẹp và người không đẹp.
Chàng trai mười bảy tuổi đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm hói đầu tuổi ngoại tứ tuần, Luvevaland chấm co, có dùng hết thảy những từ ngữ đẹp nhất để miêu tả về anh cũng vẫn là không đủ, anh cao thẳng tựa như thân cây vươn mình trong ánh nắng ban mai rực rỡ vậy.
Còn ba tháng nữa là tới kỳ thi đại học, lớp đột nhiên có một học sinh ưu tú chuyển tới, mặc dù chỉ tới để đi học nhưng thầy Vương làm giáo viên chủ nhiệm của lớp vẫn vui vẻ không khép nổi miệng.
Ngay từ giây phút trông thấy Lương Tứ, lớp phó môn tiếng Anh lập tức tỏ rõ vẻ đắc ý liếc nhìn từng người ban nãy đã nghi ngờ mình.
Lương Tứ đứng trên bục giảng, uể oải liếc nhìn xung quanh, trông thấy Thẩm Sơ Ý.
Cô yên tĩnh lạ thường giữa đám bạn học nhốn nháo này nhưng đôi mắt mở to lại chẳng hề tĩnh tại được như vậy, kết hợp với bộ đồ màu nâu hôm nay cô mặc, trông cô rất giống một chú sóc bị giật mình hoảng sợ.
Không hiểu sao anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Lương Tứ giữ im lặng từ đầu tới cuối, chỉ khi phải tự giới thiệu về mình, anh mới uể oải nói: “Lương Tứ.”
…
Sự xuất hiện của Lương Tứ không chỉ gây ra sóng to gió lớn ở lớp 12/1 mà còn nhen lên đốm lửa trong trường trung học thành phố Ninh.
Anh nhanh chóng soán ngôi người cũ, trở thành bạn nam thường xuyên được các học sinh nữ của trường trung học thành phố Ninh nhắc đến, trở thành chủ đề buôn chuyện mới của mọi người. Luvevaland chấm co. Môi trường học đường tĩnh lặng như một vũng nước tù bỗng trở nên sôi nổi hẳn.
Chủ đề mà các học sinh nữ bàn tán về anh luôn xoay quanh vẻ ngoài xuất chúng và phong thái biếng nhác toát lên từ người anh, chẳng khác nào nhân vật nam chính trong những mẩu truyện viết về tuổi học trò.
Số lượng học sinh nữ giả vờ đi ngang qua lớp của Thẩm Sơ Ý tăng mạnh, cô thường xuyên bắt gặp các bạn nữ liên tục đi qua đi lại trước cửa.
Góc nhìn của tụi con trai thì khác hẳn. Các cậu ấy nhìn một cái là nhận ra ngay giày của Lương Tứ là phiên bản số lượng giới hạn, tai nghe bluetooth anh đeo là đồ hàng hiệu, vân vân và mây mây.
Mọi thứ về Lương Tứ đều mới mẻ và thần bí.
Chẳng mấy chốc, tin tức anh được tuyển thẳng vào đại học B hàng đầu cả nước mà các giáo viên kể cho nhau nghe trong văn phòng nhà trường được học sinh lan truyền rộng rãi.
Dáng dấp đẹp trai, thành tích ưu tú, gia thế tốt, buff chồng tầng hết cỡ, Lương Tứ vọt lên trở thành nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của trường trung học thành phố Ninh.
Dù là nam hay nữ, khi một người ưu tú đến một mức độ nào đó đủ để buộc tất cả mọi người đều phải ngước nhìn thì những ganh tị, ghen ghét đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Phương Mạn nói: “Ý Ý, cậu nhất định không được nói cho mọi người biết cậu ở chung nhà với cậu ấy, nếu không cậu đừng mơ được yên lành.”
Thẩm Sơ Ý hết sức đồng cảm.
Tuy nhiên, cô và Lương Tứ cũng rất khó có lúc nào đi chung với nhau, bởi vì đối với Lương Tứ, Luvevaland chấm co, chuyện đến trường chỉ là để giết thời gian, thậm chí anh có thể không tới lớp cả ngày cũng được.
Còn Thẩm Sơ Ý thì ngày nào cũng phải dậy từ sáu rưỡi sáng, chín rưỡi tối mới tan ca tự học buổi tối về nhà.
Thời gian biểu duy nhất mà hai người trùng nhau gần như chỉ có khi rửa mặt ở nhà.
Lương Tứ có thói quen rửa mặt rất khuya, trước đây là nửa đêm nhưng trong khoảng thời gian sống ở nhà họ Thẩm, ngoại trừ ngày đầu tiên rửa mặt sau Thẩm Sơ Ý ra, về sau anh luôn rửa mặt xong trước cô.
Thế nhưng thông thường thì sợ cái gì, cái đó sẽ tới.
Sau khi lên lớp mười hai, học sinh của trường trung học thành phố Ninh không hề có thời gian rảnh rỗi, tất cả thời gian đều được dành cho việc học, chỉ trừ lễ chào cờ thứ hai đầu tuần là ngoại lệ.
Thẩm Sơ Ý tới kỳ rụng dâu nên không được khỏe, xin phép không xuống dự lễ chào cờ, nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi. Lương Tứ đi học muộn, lễ chào cờ đã bắt đầu từ lâu.
Lúc Lương Tứ vào lớp, anh trông thấy một bạn nữ nằm trên bàn.
Lương Tứ im lặng hai giây rồi xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Sơ Ý đang nằm bò chán chường trên bàn học thì đột nhiên cửa sổ thủy tinh bị mở ra, có ai đó gõ mặt bàn của cô, cô ngẩng đầu lên.
Chàng trai mặc áo đồng phục đứng ngoài cửa sổ trở thành bóng tối che khuất ánh sáng của cô, ánh sáng làm mái tóc đen của anh ánh lên màu vàng kim cuốn hút.
“Nước ấm.” Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Thẩm Sơ Ý chớp chớp mắt, không kịp phản xạ lại, chàng trai đứng ngược sáng chiếc đồng phục hai màu xanh trắng trên người anh trở nên lóa mắt.
“Nhìn gì vậy?” Lương Tứ hỏi.
Thẩm Sơ Ý ăn ngay nói thật: “Mọi người vẫn hay chê đồng phục trường tôi xấu nhưng cậu mặc nó trông cứ như ngôi sao trong phim vậy.”
Lương Tứ nghe vậy cong môi: “Tôi biết.”
Anh thừa nhận như vậy khiến Thẩm Sơ Ý chỉ còn biết cạn lời, cô chuyển mắt nhìn cốc nước co-branding* có giá trị không nhỏ, trên cốc còn có in cả tên của chủ cốc.
*Sản phẩm co-branding là sản phẩm từ các chiến dịch hợp tác của hai thương hiệu, chẳng hạn như BTS Meal là sản phẩm co-branding của BTS và McDonald's.
“Lương Tứ.”
Giọng nói dịu dàng, nũng nịu mang theo âm vận đặc trưng của người con gái phương nam.
Lương Tứ nhíu mày, giọng khoan thai: “Cuối cùng cũng dám gọi tên tôi rồi à?”
Thẩm Sơ Ý giả vờ không hiểu anh nói vậy là có ý gì, cái chính là bình thường cô không có cơ hội gọi anh mà thôi, Luvevaland chấm co, anh không đến lớp mấy, sau giờ học lúc nào cũng có các bạn nữ lớp khác mò tới đây.
“Cám ơn.” Cô nói từ tận đáy lòng.
Lương Tứ “ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Không cần tặng trà sữa đâu.”
“Ngấy.”
Giọng anh nghe hơi chảnh.
Thẩm Sơ Ý gật đầu, hóa ra anh không thích uống trà sữa.
Cách đó không xa vang lên tiếng học sinh nói chuyện, lớp 12/1 nằm gần cầu thang, cô thấy Lương Tứ vẫn còn đứng đây không đi, không khỏi hơi căng thẳng.
Lương Tứ quan sát thấy hết biểu cảm của cô, anh nín cười, tranh thủ rời khỏi chỗ cửa sổ một giây trước khi học sinh đi lên đây.
Phương Mạn về lớp trông thấy cốc nước bị áo đồng phục phủ lên che kín quá nửa bèn hướng ánh mắt tò mò về phía Thẩm Sơ Ý: “Đồ giống nhau à?”
Thẩm Sơ Ý không giấu giếm: “Là của cậu ấy đấy.”
Phương Mạn chống cằm: “Cậu ấy tốt tính thật đấy.”
Thẩm Sơ Ý nói: “Cậu ấy nói là không thích uống trà sữa.”
Phương Mạn nhíu mày: “Sở thích của tụi con trai khó đoán thật đấy, nhất là dạng cậu ấm chẳng thiếu thứ gì này, đâu có thứ gì chưa từng ăn, tớ thấy cậu có tặng gì cũng đều dở cả.”
Bụng dưới ấm áp, hơi ấm làm Thẩm Sơ Ý thấy đầu váng vất, không biết rốt cuộc Lương Tứ thích gì nhỉ…
…
Tiêu Tinh Hà dự lễ chào cờ xong quay về lớp, thấy Lương Tứ đã tới, cậu ấy quàng vai anh: “Đi nào, A Tứ, ra ngoài ăn gì đó đi, tôi mời.”
Giờ nghỉ giải lao sau giờ chào cờ là giờ nghỉ dài nhất, không học sinh nào nỡ lòng từ bỏ khoảng thời gian tự do nhất trong tuần như vậy.
Siêu thị mini đang khá đông người, toàn là học sinh của trường trung học thành phố Ninh.
Lương Tứ đã đưa cốc nước của anh cho Thẩm Sơ Ý mất rồi, anh nhìn qua đôi lần rồi mua một chai nước, ngoài ra không mua thêm gì nữa.
Tiêu Tinh Hà gãi cằm, không hiểu vì sao Lương Tứ đã mang cốc nước riêng rồi mà còn phải mua thêm chai nước, tới khi về lớp mới phát hiện ra vấn đề ở đâu.
“Cốc nước của cậu đâu rồi?” Tiêu Tinh Hà hỏi.
Cỡ bàn của trường trung học thành phố Ninh là hàng đại trà phổ biến nhất nhưng đối với người đã quen với cơ sở vật chất của trường nhà giàu ở Bắc Kinh như Lương Tứ thì chiếc bàn này khá khó chịu đối với đôi chân dài của anh.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, dễ dàng tia thấy cô gái ngồi bàn trên đang nói chuyện phiếm với mấy bạn học nữ ngồi xung quanh về cửa hàng trà sữa mới mở gần trường, thỉnh thoảng lại hú hét mấy tiếng.
Anh còn có thể nghe thấy cả giọng nói dịu dàng của con gái: “Cuối tuần mình lại đi uống nữa đi.”
Lương Tứ có ấn tượng về cửa hàng trà sữa đó, trang trí rất hợp thị hiếu của con gái, ngay cả tên của đồ uống nghe cũng rất đáng yêu, Luvevaland chấm co, đối tượng khách hàng mục tiêu là học sinh nữ.
“Này, sao cậu không trả lời tôi?” Tiêu Tinh Hà buồn bực, nhìn theo hướng anh nhìn, vừa đúng lúc Lương Tứ thôi không nhìn nữa.
Lương Tứ vặn nắp chai ra, hững hờ đáp: “Làm mất mất rồi.”
Tiêu Tinh Hà tiếc của: “Cái cốc đấy tuyệt như vậy sao lại làm mất được chứ, hàng co-branding đấy!”
Lương Tứ cười, ngửa cổ uống nước.
Đến chiều, Tiêu Tinh Hà tình cờ bắt gặp Thẩm Sơ Ý mang cốc tới để xuống bàn, trả lại cho Lương Tứ, bấy giờ cậu ấy mới hiểu ra.
Mất gì mà mất, rõ ràng là đem nó đi “trao quà tình nghĩa” mất rồi.
Thẩm Sơ Ý khá nổi tiếng ở trường trung học thành phố Ninh, học giỏi, xinh xắn, tốt tính, là một trong những cô gái được tụi con trai trong ký túc xá nam thường xuyên bàn tán vào buổi đêm.
Lúc chiếc cốc được trả lại, trong cốc đựng đầy nước ấm, Lương Tứ cầm chiếc cốc lên, dưới đáy cốc có đè một tờ giấy note ghi một dòng chữ xinh đẹp.
“Tôi không uống, cốc vẫn sạch.”
Cuối câu còn vẽ thêm một mặt cười đáng yêu.
Tiêu Tinh Hà vô cùng hào hứng, không nhịn được huých cánh tay chàng trai đứng kế bên: “Ôi, nếu như tôi là hoa khôi của lớp, chắc chắn tôi cũng muốn hẹn hò với cậu.”
“?”
Lương Tứ quay đầu qua, hờ hững nói: “Cậu có đi chuyển giới cũng không thể trở thành hoa khôi lớp được đâu.”
Tiêu Tinh Hà: “...”
Có cần phải nói vậy không? Đây là miệt thị ngoại hình đấy!
…
Trên thế giới này không có bí mật nào là tuyệt đối.
Ngày cuối cùng của kỳ kinh nguyệt, bí mật Thẩm Sơ Ý và Lương Tứ ở chung nhà vỡ lở khi thầy Vương yêu cầu bọn họ điền phiếu thông tin cá nhân.
Lương Tứ điền địa chỉ nhà của Thẩm Sơ Ý vào cột bên cạnh.
Cả buổi sáng hôm ấy, quanh bàn của Thẩm Sơ Ý lúc nào cũng có người vây quanh.
“Ý Ý, không ngờ cậu lại giấu bọn tôi chuyện này!” Lớp phó môn tiếng Anh là người ngạc nhiên nhất: “Chúng ta là chị em từng vào sinh ra tử với nhau cơ mà!”
“Tôi nhớ là cậu là con gái một cơ mà?”
“Chẳng lẽ Lương Tứ là họ hàng nhà cậu à? Quào, vậy cậu có WeChat của cậu ấy không?”
Thẩm Sơ Ý đau đầu, may mà còn có Phương Mạn ngồi bên cạnh đỡ lời giúp cô.
Trong giờ học, Phương Mạn khẽ nói: “Các bạn lớp mình còn đỡ đấy, mọi người chỉ tò mò thôi. Tớ nghe nói Lâm Du Du lớp 12/7 đang theo đuổi Lương Tứ, cậu đừng để bị cậu ta tóm được nhé.”
Có lẽ Phương Mạn đúng là mỏ quạ thật.
Tin tức này nhanh chóng được lan truyền sang các lớp khác, tụi con gái lớp khác chẳng dễ qua mặt, hết giờ học, cả bọn vây quanh Thẩm Sơ Ý.
Lâm Du Du hỏi thẳng thừng: “Lương Tứ sống ở nhà cậu thật à?”
Ánh mắt cô ta chất chứa ngờ vực, dù thế nào đi nữa, Lương Tứ và Thẩm Sơ Ý cũng không thể nào là họ hàng được, Luvevaland chấm co, Lương Tứ rõ ràng là con nhà giàu, hai nhà chênh lệch đẳng cấp quá lớn, dù có ở khách sạn thì cũng dễ chịu hơn là ở nhà Thẩm Sơ Ý.
Thẩm Sơ Ý bình tĩnh hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Lâm Du Du cười: “Có thể cho tôi xin phương thức liên hệ của Lương Tứ được không? Ừm, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu.”
…
Tiêu Tinh Hà hoàn toàn không ngờ có ngày mình lại nhìn thấy cảnh này, với tư cách là một trong hai người duy nhất tương đối thân quen với Lương Tứ ở trường trung học thành phố Ninh, Tiêu Tinh Hà quay đầu lại trêu Lương Tứ: “A Tứ, cậu thấy sao?”
Lương Tứ cầm lon Cocacola trên tay, liếc nhìn Tiêu Tinh Hà một cái.
Ở chỗ góc cua đằng trước, Thẩm Sơ Ý đáp hết sức rõ ràng: “Ngại quá, tôi cũng không có phương thức liên hệ của cậu ấy.”
Cả bọn xung quanh lập tức nhao nhao.
“Hai ngươi sống chung nhà mà cậu lại không có hả? Cậu tính lừa ai vậy?”
“Du Du, nó cố ý không chịu cho đấy.”
“Thẩm Sơ Ý, bọn tôi không cần gì khác, chỉ hỏi xin mỗi phương thức liên lạc thôi mà, sao cậu phải như vậy…”
Nụ cười lúc đầu của Lâm Du Du biến mất sau câu nói ban nãy của Thẩm Sơ Ý, trong tầm mắt cô ta đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.
Lương Tứ đứng bên trên, thoải mái tựa người vào lan can, một tay đút trong túi quần, tay kia luồn vào trong nắp lon, kéo “cạch” một tiếng, giật nắp lon ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn mấy cô gái đó, giọng khá lạnh lùng: “Chẳng phải chỉ là một phương thức liên hệ thôi sao.”
“Sao không hỏi thẳng tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.