Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 3: Hiểu Lầm

Tòng Hải Nam

09/07/2021

“Nhỏ đó cứ theo dõi mày hoài như vậy á hả?”

A Kiệt che miệng hỏi nhỏ tôi. Mặt tôi không chút cảm xúc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cái bản mặt đang cực kì hóng chuyện của nó.

Đột nhiên không còn tâm tư để giải đề nữa, tôi ném bút sang một bên, hừ khẽ, xem như là trả lời.

Nguyễn Miên Miên “nhìn lén” thật sự là rõ mồn một, rất nhanh đã bị thằng bạn thân của tôi chú ý tới. Không phải là tôi chưa chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi thằng bạn phát hiện ra, trong lòng tôi lại nhịn không được trách cô ấy sao không trốn kỹ hơn chút nữa.

Cái cảm giác bị cô ấy nhìn chằm chằm như thể mình là con khỉ trong chuồng này thật sự là vô cùng… khó chịu.

“Mà mày có thích nhỏ đó không vậy?” A Kiệt tò mò quan sát tôi, bỗng hỏi một câu như vậy.

Trái tim tôi nhảy dựng lên nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ hỏi nó với giọng lạnh như băng: “Mày nghĩ sao mà hỏi vậy?”

A Kiệt xoa cằm, phân tích cho tôi: “Tuy là mày vẫn chưa kể tao nghe nhỏ đó đã theo dõi mày quan minh chính đại như vậy bao lâu rồi, nhưng mà tao có thể nhìn ra chắc chắn không phải là mới gần đây. Đáng sợ hơn là thái độ của mày cũng rất là dung túng cho con người ta, ít nhất thì mày cũng chẳng tỏ ra bài xích nhỏ. Nói như vậy chứng tỏ mày không ghét chuyện này, vậy không phải thích thì là gì?” Nói xong, tự nó cũng thấy có lý, còn gật gật đầu.

Tôi nhướng mày ra chiều đang lắng nghe phân tích của nó, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ để đáp lại: “Mẹ, mày.”

A Kiệt hít sâu một hơi, giơ tay che ngực tạo thành bộ dáng bị đả thương đầy khoa trương, ngón trỏ run rẩy chỉ tôi như thể tôi đã tổn thương nặng nề tới nó.

“Ha, tao sẽ chờ xem tao nói có đúng không!” Nó hung hăng nói.



Đứng dưới sân thể dục, tôi thoáng nghiêng đầu, chạm mắt với cô ấy trong tích tắc. Cô ấy lại nhìn lén tôi nữa rồi, bạn học của cô ấy có biết không nhỉ? Mà mấy đứa trong lớp tôi… có khi nào phát hiện ra rồi không? Chỉ là tụi nó một mực giả vờ như không thấy, bề ngoài thì ngó lơ cô ấy còn sau lưng lại đang bàn tán cô ấy quái dị thế nào.

Nghĩ như vậy, lồng ngực của tôi lại rầu rĩ không thôi, còn hơi bực bội trong người. Tôi tỏ vẻ vô tình quét ánh mắt tứ phía, cả đám tụm ba tụm bảy cười toe toét tám chuyện với nhau. Có khi cô ấy là một trong những chủ đề chính để tụi nó bàn tán rôm rả thế này không biết chừng.

Ánh mắt tôi nặng nề, lơ đãng nhìn về phía cô ấy, hai mắt chạm nhau, chợt ánh mắt cô ấy mờ mịt xen lẫn khó hiểu, sau đó là tủi thân rồi buồn bã quay mặt đi.

Không phải vì cô ấy mà tâm tình của tôi sa sút thế này, có phải cô ấy đã hiểu lầm gì rồi không?



Tập thể dục xong, tôi xoay người nhìn về phía cô ấy, cô ấy đang hối hả kéo tay một cô bạn khác chạy về dãy phòng học. Mà bình thường cô ấy luôn chậm chạp lề mề, chờ tôi đi ngang qua cô ấy rồi mới giữ một khoảng cách để đi theo sau lưng tôi.

Nhất định là cô ấy hiểu lầm gì rồi.

Tôi bực bội kéo khóa kéo áo khoác đồng phục, đi theo cô ấy vào dãy phòng học.



Cô ấy không còn nhìn tôi nữa.

Nếu là hai ngày trước vẫn chưa đủ để tôi đưa ra kết luận này thì bây giờ tôi đã rất chắc chắn, cô ấy bị tổn thương rồi, vì cái lần chạm mắt kia mà cô ấy sinh ra hiểu lầm.

Tôi nghĩ thầm không biết mình có nên làm gì không, nhưng mà đắn đo mãi không biết phải làm gì đây? Chẳng lẽ chạy tới trước mặt cô ấy, nói với cô ấy là tôi không hề phản cảm trước hành vi của cô ấy, thậm chí là tôi còn thấy vui trong lòng nữa, thuyết phục cô ấy tiếp tục à? Tôi cũng không còn là thằng nhóc ngây thơ lúc trước nữa, mặc dù đôi khi hơi ngốc ngốc nhưng ít nhất vẫn có EQ [1].

[1] viết tắt tiếng Anh của Emotional Quotient, hay được hiểu là trí tuệ cảm xúc (hoặc chỉ số cảm xúc), là khả năng hiểu, sử dụng và quản lý cảm xúc.

Tôi cảm giác như từ nhỏ đến lớn, tâm trạng của mình chưa từng bực bội thế này bao giờ, mấy ngày này cứ y như quả pháo, ai động vào là nổ ngay.

A Kiệt nhờ tôi giảng bài giúp, trong lúc đó có gặp một đề bài không phức tạp lắm, tôi giảng cho nó hai lần mà hoài nó vẫn không hiểu. Tôi “bộp” một cái, ném bút lên bàn, tức đến mức khói muốn bay ra khỏi lỗ tai nhưng vẫn cố gắng dịu giọng lại hỏi nó: “Sao mày ngu dữ vậy?!”

“Cái thằng này! Rõ ràng là do mày giảng nhanh quá mà,” nó kéo tờ giấy nháp tới trước mặt tôi, “Mày xem nè, mày xem nè, đây là thứ mà người thường có thể nghe hiểu hả? Mày nói thử coi sao từ bước này mà tính ra bước này được?”

“Không phải thầy đã giảng về định lý này rồi à? Sao mày không nhớ?”

“Thầy giảng hồi nào? Trong sách không có nha!”

“Hồi lớp mười đó!”

Cô bạn ngồi bàn trước tò mò quay đầu lại nhìn hai thằng, tôi như bị tạt một thau nước lạnh, rốt cuộc cũng ý thức được bản thân đã sai nên tạm thời tỉnh táo lại. “Xin lỗi, tao quên mất lớp mười tụi mình không học cùng một lớp.”



A Kiệt không giận, vẻ mặt nó thô tục đánh giá bốn phía rồi kề sát tai tôi hỏi: “Mày bị sao vậy? Mấy ngày này cứ như pháo nổ vậy, tao nhớ điểm thi tháng của mày cũng cao lắm mà.”

Tôi mím môi, không để ý tới nó.

“Để tao đoán nha, có phải vì mày phát hiện nhỏ xinh xắn ở lớp bên cạnh không để ý đến mình nữa không?”

“Sao mày…” biết?

Tôi im miệng kịp lúc, khựng lại một giây, tập trung giải định lý vừa mới giảng cho nó trên tờ giấy nháp.

Tất nhiên A Kiệt đã nhìn thấu tôi, nó ra vẻ tốt bụng vỗ vai tôi, đắc ý nói: “Mày không biết chứ, nhỏ xinh xắn kia…”

Tôi lập tức dừng bút, nhìn nó ra hiệu cho nó nói tiếp.

“Nhỏ xinh xắn kia xảo quyệt lắm, buổi chiều thừa dịp mày đưa lưng về nhỏ á, nhỏ cứ nhìn chằm chằm mày suốt, đến nỗi tròng mắt muốn rơi ra ngoài… Ối!” Tôi cốc đầu nó, đợi ánh mắt xung quanh dời đi chỗ khác mới ra hiệu cho nó nói tiếp.

“…Với lúc mày tập thể dục nữa, chờ mày đang lơ đãng, nhỏ sẽ nhìn mày đắm đuối… Đừng đánh!… Rồi khi mày quay sang, nhỏ sẽ quay đầu lại giả vờ như không quen không biết mày… Ủa mà hai đứa thật sự không quen nhau mà ha ha!”

Lồng ngực tôi đập thình thịch, khóe miệng bỗng cong lên một cách kì lạ, nhưng lại bị ý chí của tôi tận lực kéo xuống. Tâm trạng lúc này có hơi phức tạp đôi chút vì hình như có gì đó sai sai ở đây. “…Sao mày biết?” Tôi tỉnh hồn, chất vấn thằng bạn thân.

“À thì…”

“Mày lén theo dõi cô ấy?” Dù tôi có đè thấp giọng thế nào cũng không thể che giấu nổi sự phẫn nộ của mình.

“Ai da, tò mò thôi, tò mò thôi… Vợ của anh em, không thể động vào! Tao chỉ đang giúp mày thôi mà!”

“Mày câm miệng cho tao!” Vợ của anh em là cái mẹ gì!

“Ha ha ha ha ha mày coi tai mày kìa!”

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook