Chương 7
nuhyn
24/10/2016
Cô bé dường như mất hết lý trí gào lên. “Ba ơi…ba đừng như vậy sao ba không nói gì hết.” Rầm! Cô bé bị bàn tay rắn chắc,thô bạo đẩy xuống đất.
Một cảm giác choáng ngợp, xương sống cô như dã dời, cả tay chân đều trầy xước sau cú ngã vừa rồi. Vừa nhìn thấy hành động đó, Tiểu Cường khựng lại nhưng rồi cậu chạy đến chỗ cô bé đỡ dậy hét lớn
“Cậu ấy là con gái ông, sao ông có thể làm thế?”
Cô bé mặc cho mọi thứ xung quanh, cô chạy đến ôm lấy chân ba mình
“Ba ơi, có phải…con không ngoan… hay trốn đi chơi lại hay…bị cô giáo trách phạt nên… ba giận không, từ bây giờ Lệ Giang hứa …sẽ không đòi đi chơi công viên nữa, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà được không, xin ba đừng đối xử với con như vậy.” Trong tiếng nói của cô bé có cả những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặc cho những cử chỉ đó ba của cô bé vẫn lạnh lùng hất cô ra.
“ Huỳnh Trí Long, thì ra mày bắt con bé này để đe dọa tao, tống tiền tao có phải không? Vậy thì mày nhầm rồi, tao sẽ không mảy may để ý đến nó đâu mày muốn làm gì nó thì tùy. Bao nhiêu năm qua tao diễn kịch thế đủ rồi, tao quá mệt mỏi khi phải nghe nó gọi tao bằng ba”. Lệ Giang chết lặng, toàn thân cô run lên lẩy bẩy. Huỳnh Trí Long khựng lại như nhận ra điều gì.
“ Sao ba lại nói vậy chứ?”
Ông ta đột nhiên lao đến bóp cổ Lệ Giang. Bàn tay thô bạo đó ghì chặt hơn, móng tay của ông ta như xuyên qua lớp da chạm đến từng mạnh máu. Cô bé không còn sức lực, không hề phản kháng.
“Tao nói cho mày biết Hàn Lệ Giang tao và mày không hề có quan hệ huyết thống gì cả. Tao không phải ba ruột của mày.” Ông ta như bóp chặt hơn.
“Ba…thả…ra” Tiểu Cường chạy đến nhưng bị ông ta mạnh tay hất sang một bên, cậu bé ngã xuống ngất đi. “Tiểu…Cường” Cô bé hét lớn.
“Thả con bé ra” Huỳnh Trí Long như tức điên lên não bộ không kiểm xoát được hành động. Ông ta chĩa súng về phía anh trai của mình. ĐOÀNG…
Viên đạn bay vs tốc độ kinh hoàng ghim vào người Huỳnh Trí Long. Máu từ vị trí đó túa ra, cô bé không dám nhìn kinh hoàng.
“Co..n gái…ba xi…n lỗi…” Ông ta nhìn LG lẩm bẩm rồi ngã xuống đất. Có vẻ như không ai có thể nghe thấy ngoại trừ ông- Huỳnh Trí Long
“Đại..ca..”
Mấy người cận vệ của Huỳnh Trí Long thấy vậy cũng định bắn trả nhưng chưa kịp làm gì thì bọn người bên Huỳnh Trí Nam đã ra tay trước. Hàng loạt tiếng súng vang lên, mấy người đàn em của Huỳnh Trí Long lần lượt lăn ra chết. Lệ Giang hoảng sợ. Lúc này Huỳnh Trí Nam chĩa súng về phía đầu Lệ Giang. Cô bé mặc cho hành động đó mà chỉ nhắm tịt mắt lại.
“Mày chết đi.” Đoàng…Tiếng súng lại vang lên lần nữa…nhưng cô bé không hề cảm thấy đau. Cô mở mắt ra…Tiểu Cường, cậu bé cầm khẩu súng, tay vẫn còn run lên, ba LG ngã xuống. Chân ông ta túa máu. Ông ta khuỵu xuống. “ Mau đuổi theo đừng để chúng thoát.”
Tiểu Cường vội chạy đến kéo tay LG chạy ra khỏi nhà kho. Hai đứa trẻ nhanh chóng chạy đi mặc cho những kẻ truy đuổi đằng sau một lúc một gần.
….
Cô bé dương như mệt nhoài không còn sức lực, nhưng bản năng sinh tồn không cho phép Lệ Giang gục ngã. Chỉ cần nghĩ lại những lời lẽ của ba cô thì lòng cô lại dâng lên một sức mạnh.
“Lệ Giang, cố lên”. Dù cho bản thân Tiểu Cường cũng mệt mỏi nhưng cậu bé vẫn động viên người bạn của mình.
Tại xưởng gỗ…
Huỳnh Trí Nam khựng lại ông cúi xuống nhặt bức hình lên. Trong hình là một người đàn bà và một cậu bé trông rất thân mật. Ông nhận ra người phụ nữ trong đó là…Sở Sở. Ông lật mặt sau của bức ảnh lại một dòng chữ hiện ra. “Tiểu Cường, con trai của mẹ đây là món quà sinh nhật mẹ tặng con. Mong rằng con sẽ trưởng thành trong khỏe mạnh. Mẹ mãi yêu con”
Mẹ của con
Sở Sở
Ông ta như chết lặng, đánh rơi bức hình xuống đất lẩm bẩm “Con trai của ta…”
......................................................
Lúc này hai đứa trẻ vẫn tiếp tục chạy. Bỗng nhiên viên đạn từ phía sau vs tốc độ ánh sáng nó ghim vào chân Lệ Giang. Cô bé ngã xuống đường. Tiểu Cường quay lại. “ Bạn có sao không?” Cậu bé nhìn vết thương cứ rỉ máu mà không biết làm gì.
“ Hai đứa kia đứng lại” Phía xa vang lại giọng nói của những kẻ truy đuổi.
“Tiểu Cường…bạn mau chạy đi mặc kệ mình”
“Không được mình không bỏ cậu lại được” Cậu bé quả quyết nhìn Lệ Giang.
“Tiểu Cường người họ nhằm vào là mình không phải cậu vì vậy cậu mau trốn đi” Cô bé đẩy cậu ra. Nhưng cậu vẫn không hề nghe “Lên mình cõng cậu”.
“Không được như thế cả hai cùng bị bắt mình không muốn cậu bị liên lụy. Cậu là người bạn duy nhất của mình…vậy nên cậu mau chạy đi”. Nói đến đay cô bé bật khóc.
“Không được có chạy thì cùng chạy…” Tiểu Cường hét lớn
“Tại Sao?”
“Vì chúng ta là bạn….’’ . Lệ Giang nghe thấy câu nói đó cô bé xúc động bèn xé một ít vải ở váy ra quấn vào vết thương.
.......................................
« Phải chúng ta...là bạn » Cô nói lại rồi vịn vai cậu bé cố gắng đứng lên. Nhưng bọn người của Huỳnh Trí Nam đã xuất hiện từ lúc nào.
Đột nhiên điện thoại của một tên reo lên. « Ông chủ » Bên kia đầu dây
« Bắt sống hai đứa nó về đây, thằng bé chạy cùng Lệ Giang không được đụng đến nó... » Ông ta nói song hắn cúp máy...thì thầm vs hai tên bên cạnh. Chúng tiến lại gần hai đứa trẻ như ba con hổ đói. Lệ Giang và Tiểu Cường lùi về phía sau. Tiểu Cường thì thầm vào tai cô...
« Lệ Giang chúng ta đếm đến ba cùng chạy nhé...Tin tớ đi »
« 1...2...3 » Lệ Giang nghe đếm đến ba bèn chạy đi một quãng xa nhưng Tiểu Cường cậu bé xông tới ôm lấy hai tên vệ sĩ. Cô bé hoảng hốt quay lại
« Tiểu Cường.... »
« Mặc kệ mình chạy đi Lệ Giang » Hai tên vệ sĩ bị Tiểu Cường giữ lại không dám làm gì cậu bé, chỉ đứng im đó. Còn tên thứ ba hắn lập tức chạy về phía Lệ Giang.
« Chạy đi... » Phía xa Tiểu Cường cứ hét lên. Cô bé đứng im như trời trồng
Nhớ lại lời cậu bé nói lúc nãy « Vì chúng ta là bạn... »
« TIỂU CƯỜNG, XIN LỖI.... ». Cô bé nước mắt giàn giụa một mình chạy đi. Trái tim cô như bị bóp nghẹt...
« Tiểu Cường xin lỗi cậu... »
.............................................
« Lệ Giang lại đây mình cho cậu xem cái này »
« Đẹp quá ! Gì vậy »
« Cát thạch anh đó thích không ? »
« Ừ... »
« Vậy mình tặng bạn »
« Thật sao... »
............................................
« Đưa tay đây Lệ Giang »
« Tặng cậu, mình cũng có một cái. »
« Gọi là vòng đôi hả ? »
« Cũng có thể » Hì...hì...Cậu bé cười
............................................
« Mình mới tìm được cái này »
« Là cỏ bốn lá » Lệ Giang thốt lên
« Tặng cậu đó »
« Tiểu Cường, không sợ mình sẽ lấy hết may mắn của bạn sao ? »
« Không,...vì chúng ta là bạn mà... »
.............................................
« Tiểu Cường xim lỗi...thật sự xin lỗi cậu.... »
Một cảm giác choáng ngợp, xương sống cô như dã dời, cả tay chân đều trầy xước sau cú ngã vừa rồi. Vừa nhìn thấy hành động đó, Tiểu Cường khựng lại nhưng rồi cậu chạy đến chỗ cô bé đỡ dậy hét lớn
“Cậu ấy là con gái ông, sao ông có thể làm thế?”
Cô bé mặc cho mọi thứ xung quanh, cô chạy đến ôm lấy chân ba mình
“Ba ơi, có phải…con không ngoan… hay trốn đi chơi lại hay…bị cô giáo trách phạt nên… ba giận không, từ bây giờ Lệ Giang hứa …sẽ không đòi đi chơi công viên nữa, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà được không, xin ba đừng đối xử với con như vậy.” Trong tiếng nói của cô bé có cả những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặc cho những cử chỉ đó ba của cô bé vẫn lạnh lùng hất cô ra.
“ Huỳnh Trí Long, thì ra mày bắt con bé này để đe dọa tao, tống tiền tao có phải không? Vậy thì mày nhầm rồi, tao sẽ không mảy may để ý đến nó đâu mày muốn làm gì nó thì tùy. Bao nhiêu năm qua tao diễn kịch thế đủ rồi, tao quá mệt mỏi khi phải nghe nó gọi tao bằng ba”. Lệ Giang chết lặng, toàn thân cô run lên lẩy bẩy. Huỳnh Trí Long khựng lại như nhận ra điều gì.
“ Sao ba lại nói vậy chứ?”
Ông ta đột nhiên lao đến bóp cổ Lệ Giang. Bàn tay thô bạo đó ghì chặt hơn, móng tay của ông ta như xuyên qua lớp da chạm đến từng mạnh máu. Cô bé không còn sức lực, không hề phản kháng.
“Tao nói cho mày biết Hàn Lệ Giang tao và mày không hề có quan hệ huyết thống gì cả. Tao không phải ba ruột của mày.” Ông ta như bóp chặt hơn.
“Ba…thả…ra” Tiểu Cường chạy đến nhưng bị ông ta mạnh tay hất sang một bên, cậu bé ngã xuống ngất đi. “Tiểu…Cường” Cô bé hét lớn.
“Thả con bé ra” Huỳnh Trí Long như tức điên lên não bộ không kiểm xoát được hành động. Ông ta chĩa súng về phía anh trai của mình. ĐOÀNG…
Viên đạn bay vs tốc độ kinh hoàng ghim vào người Huỳnh Trí Long. Máu từ vị trí đó túa ra, cô bé không dám nhìn kinh hoàng.
“Co..n gái…ba xi…n lỗi…” Ông ta nhìn LG lẩm bẩm rồi ngã xuống đất. Có vẻ như không ai có thể nghe thấy ngoại trừ ông- Huỳnh Trí Long
“Đại..ca..”
Mấy người cận vệ của Huỳnh Trí Long thấy vậy cũng định bắn trả nhưng chưa kịp làm gì thì bọn người bên Huỳnh Trí Nam đã ra tay trước. Hàng loạt tiếng súng vang lên, mấy người đàn em của Huỳnh Trí Long lần lượt lăn ra chết. Lệ Giang hoảng sợ. Lúc này Huỳnh Trí Nam chĩa súng về phía đầu Lệ Giang. Cô bé mặc cho hành động đó mà chỉ nhắm tịt mắt lại.
“Mày chết đi.” Đoàng…Tiếng súng lại vang lên lần nữa…nhưng cô bé không hề cảm thấy đau. Cô mở mắt ra…Tiểu Cường, cậu bé cầm khẩu súng, tay vẫn còn run lên, ba LG ngã xuống. Chân ông ta túa máu. Ông ta khuỵu xuống. “ Mau đuổi theo đừng để chúng thoát.”
Tiểu Cường vội chạy đến kéo tay LG chạy ra khỏi nhà kho. Hai đứa trẻ nhanh chóng chạy đi mặc cho những kẻ truy đuổi đằng sau một lúc một gần.
….
Cô bé dương như mệt nhoài không còn sức lực, nhưng bản năng sinh tồn không cho phép Lệ Giang gục ngã. Chỉ cần nghĩ lại những lời lẽ của ba cô thì lòng cô lại dâng lên một sức mạnh.
“Lệ Giang, cố lên”. Dù cho bản thân Tiểu Cường cũng mệt mỏi nhưng cậu bé vẫn động viên người bạn của mình.
Tại xưởng gỗ…
Huỳnh Trí Nam khựng lại ông cúi xuống nhặt bức hình lên. Trong hình là một người đàn bà và một cậu bé trông rất thân mật. Ông nhận ra người phụ nữ trong đó là…Sở Sở. Ông lật mặt sau của bức ảnh lại một dòng chữ hiện ra. “Tiểu Cường, con trai của mẹ đây là món quà sinh nhật mẹ tặng con. Mong rằng con sẽ trưởng thành trong khỏe mạnh. Mẹ mãi yêu con”
Mẹ của con
Sở Sở
Ông ta như chết lặng, đánh rơi bức hình xuống đất lẩm bẩm “Con trai của ta…”
......................................................
Lúc này hai đứa trẻ vẫn tiếp tục chạy. Bỗng nhiên viên đạn từ phía sau vs tốc độ ánh sáng nó ghim vào chân Lệ Giang. Cô bé ngã xuống đường. Tiểu Cường quay lại. “ Bạn có sao không?” Cậu bé nhìn vết thương cứ rỉ máu mà không biết làm gì.
“ Hai đứa kia đứng lại” Phía xa vang lại giọng nói của những kẻ truy đuổi.
“Tiểu Cường…bạn mau chạy đi mặc kệ mình”
“Không được mình không bỏ cậu lại được” Cậu bé quả quyết nhìn Lệ Giang.
“Tiểu Cường người họ nhằm vào là mình không phải cậu vì vậy cậu mau trốn đi” Cô bé đẩy cậu ra. Nhưng cậu vẫn không hề nghe “Lên mình cõng cậu”.
“Không được như thế cả hai cùng bị bắt mình không muốn cậu bị liên lụy. Cậu là người bạn duy nhất của mình…vậy nên cậu mau chạy đi”. Nói đến đay cô bé bật khóc.
“Không được có chạy thì cùng chạy…” Tiểu Cường hét lớn
“Tại Sao?”
“Vì chúng ta là bạn….’’ . Lệ Giang nghe thấy câu nói đó cô bé xúc động bèn xé một ít vải ở váy ra quấn vào vết thương.
.......................................
« Phải chúng ta...là bạn » Cô nói lại rồi vịn vai cậu bé cố gắng đứng lên. Nhưng bọn người của Huỳnh Trí Nam đã xuất hiện từ lúc nào.
Đột nhiên điện thoại của một tên reo lên. « Ông chủ » Bên kia đầu dây
« Bắt sống hai đứa nó về đây, thằng bé chạy cùng Lệ Giang không được đụng đến nó... » Ông ta nói song hắn cúp máy...thì thầm vs hai tên bên cạnh. Chúng tiến lại gần hai đứa trẻ như ba con hổ đói. Lệ Giang và Tiểu Cường lùi về phía sau. Tiểu Cường thì thầm vào tai cô...
« Lệ Giang chúng ta đếm đến ba cùng chạy nhé...Tin tớ đi »
« 1...2...3 » Lệ Giang nghe đếm đến ba bèn chạy đi một quãng xa nhưng Tiểu Cường cậu bé xông tới ôm lấy hai tên vệ sĩ. Cô bé hoảng hốt quay lại
« Tiểu Cường.... »
« Mặc kệ mình chạy đi Lệ Giang » Hai tên vệ sĩ bị Tiểu Cường giữ lại không dám làm gì cậu bé, chỉ đứng im đó. Còn tên thứ ba hắn lập tức chạy về phía Lệ Giang.
« Chạy đi... » Phía xa Tiểu Cường cứ hét lên. Cô bé đứng im như trời trồng
Nhớ lại lời cậu bé nói lúc nãy « Vì chúng ta là bạn... »
« TIỂU CƯỜNG, XIN LỖI.... ». Cô bé nước mắt giàn giụa một mình chạy đi. Trái tim cô như bị bóp nghẹt...
« Tiểu Cường xin lỗi cậu... »
.............................................
« Lệ Giang lại đây mình cho cậu xem cái này »
« Đẹp quá ! Gì vậy »
« Cát thạch anh đó thích không ? »
« Ừ... »
« Vậy mình tặng bạn »
« Thật sao... »
............................................
« Đưa tay đây Lệ Giang »
« Tặng cậu, mình cũng có một cái. »
« Gọi là vòng đôi hả ? »
« Cũng có thể » Hì...hì...Cậu bé cười
............................................
« Mình mới tìm được cái này »
« Là cỏ bốn lá » Lệ Giang thốt lên
« Tặng cậu đó »
« Tiểu Cường, không sợ mình sẽ lấy hết may mắn của bạn sao ? »
« Không,...vì chúng ta là bạn mà... »
.............................................
« Tiểu Cường xim lỗi...thật sự xin lỗi cậu.... »
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.