Chương 9: Cuộc Sống Mới, Thân Phận Mới
nuhyn
27/10/2016
8 năm sau
Thành phố Bắc Ái
Đoàng…Đùng…
Ngoài trời mưa rả rích…Rào….rào…
Rầm…Rầm…
“Mấy đứa đừng có chạy lung tung…” Một bà lão kéo cửa nói vọng ra nhưng lũ trẻ vẫn không chịu nghe lời. Chúng chạy vào một căn phòng khác cạnh đó…
“Chị hai” Thằng bé nhỏ tuổi nhất chạy vào. Cô gái quờ quạng trong bóng tối …Tạch…Đèn sáng…
“Mấy em sao ko chịu đi ngủ?”
“Chị hai mấy anh chị trêu em…Tiểu Tinh sợ lắm!” Tiểu Tinh phụng phịu.
“Chị hai tụi em chỉ có doạ ma một tí thôi mà nó đã sợ tè cả ra quần…ha…ha” Cậu bé cầm đầu tụi nhóc nói rồi cười phá lên, bọn nhóc còn lại cũng ùa theo.
“Thôi nào, Tiểu Long em làm vậy là ko đúng. Em cũng biết Tiểu Tinh còn bé mà… Ai cũng có lỗi sợ đúng không. Tiểu Long em sợ nhất là nhện, Tiểu Miêu sợ ăn cay, Tiểu Lộ sợ chuột, Tiểu Nguyệt sợ không gian hẹp. Vậy nên các em không lên chơi đùa với lỗi sợ hãi của người khác.” Cô gái nói xong Tiểu Long xấu hổ cúi đầu.
“Chị hai em biết lỗi rồi lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được rồi các em mau về phòng ngủ đi mai còn dậy sớm đi học” Lũ nhỏ kéo nhau về phòng mình. Cô gái kéo Tiểu Tinh vào lòng nói
“Để chị thay quần cho em nhé.”
“Chị hai…tối nay em muốn ngủ chung vs chị được không…?” Thằng bé nũng nịu.
“Ừ..” Cô gật đầu
“Nào mau ngủ đi…” Cô gái tắt đèn…
“Chị hai hát đi…em mới ngủ cơ…”
“Thôi được rồi” Cô gái xoa đầu thằng nhóc cười khẽ. Cô bắt đầu cất tiếng hát bài hát năm xưa bà ngoại hay hát cô nghe…
…
6 h sáng…
Cô gái mở chiếc cửa sổ ra. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng ùa vào thật mát dịu. Trời đã tạnh mưa. Không khí trong lành. Bầu trời trong xanh. Trời thu thật là đẹp. Những đám mây mờ nhạt trôi trên bầu trời. Lá cây đã bắt đầu chuyển màu, rồi mùa đông sẽ đến chúng sẽ rụng để bắt đầu một cuộc sống mới vào mùa xuân. Cô đưa tay ra hứng lấy giọt nước mưa. Nó trong vắt long lanh. Thật đẹp. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi có những thứ mà người ta không kịp nắm giữ. Cũng giống như việc cô trở thành kẻ mù vậy. Chỉ trong giây lát… Từ sau sự việc đó, đôi mắt cô không còn nhìn thấy nhưng đôi tai cô lại khác nó có thể nghe thấy những âm thanh. Mọi âm thanh dường như khuyếch tán lên nhiều lần. Dù là tiếng động nhỏ với người khác nhưng đối với cô nó rất lớn. Dần dần quen với việc nghe bằng tai, việc xác định những vật thể xung quanh và việc đi lại cũng trở lên dễ dàng hơn. Bác sĩ đã nói trường hợp của cô là rất đặc biệt, rất hiếm khi xảy ra. Thính giác của cô phát triển hơn người bình thường. Nhờ vào đó nghe được âm thanh xác định vị trí của vật thể.
...
“Nghi Linh, mau ra ăn sáng đi con…” Tiếng dì Tề vọng vào.
“Dạ, con xuống đây.” Vừa nghe thấy tiếng cô Tiểu Tinh tỉnh giấc.
“Tiểu Tinh em dậy rồi à…Vậy giúp chị đánh thức các anh chị kia dậy nhé.”
“Dạ” Thằng bé nói xong bèn chạy đi. Cô nhanh nhẹn thay đồng phục vào.
Cô chạm nhẹ vào cái mác gắn lên áo có dòng chữ “Lý Nghi Linh”.
….
“Anh ba, dạy đi đến giờ đi học rồi…” Tiểu Tinh lay nhẹ Tiểu Long. Nhưng thằng bé cứ như bỏ ngoài tai nó chùm chăn lại…
“Anh ba…”
“Để anh ngủ chút nữa đi…” Tiểu Long nói với giọng ngái ngủ, nhăn mặt lại.
Khác vs Tiểu Long…Mấy đứa nhóc còn lại đã bật dậy, còn cậu bé lằm ì ra đó.
“Chị có cách rồi.” Tiểu Miêu lên tiếng. Rồi con bé ghé sát miệng vào tai Tiểu Long
“Nhện…nhện kìa…!”
“NHỆN ĐÂU? ĐÂU?” Tiểu Long ngay lập tức bật dậy ôm cả chăn chạy xuống giường.
“Ha…ha anh ba dậy rồi…”
“Mấy đứa này dám chọc anh hả?” Thằng bé ấm ức hét lên…
…
Dưới căn bếp…
“Nghi Linh xuống rồi hả, lại ăn sáng đi dì chuẩn bị rồi này.” Dì Tề tiến đến chỗ Nghi Linh nắm lấy vai cô.
“Cẩn thận đó từ từ thôi.”
“Không sao đâu dì, con quen rồi mà…” Cô từ từ tiến về bàn ăn ngồi xuống.
“ A…Dì!” Tiểu Tinh vừa xuống bếp nhìn thấy dì Tề liền chạy đến ôm lấy dì.
“Tiểu Tinh con dậy rồi thì xuống ăn cơm đi. Dì nấu món mà mấy đứa thích này.”
Dì Tề vừa ns xong thì Tiểu Long, Tiểu Miêu, Tiểu Lộ, Tiểu Nguyệt kéo xuống nhà bếp.
“Con chào dì Tề.”
“Ừ, lại ăn cơm đi…để dì mang cơm lên cho bà ngoại, xong rồi thì đi học nha.”
…
Trong phòng bà ngoại Nghi Linh…
“Tề à…cảm ơn cháu bao nhiêu năm qua đã chăm lo cho bọn trẻ…”
“Bác đừng ns vậy…ba cháu và bác là bạn học…cháu cũng coi lũ trẻ như con mình thôi.” Bà lão nghe thấy lời nói đó xúc động không kìm được nước mắt.
“Cám ơn cháu…”
….
“Nhanh lên các em xe đến đón rồi” Nghi Linh thúc giục mấy đứa nhỏ lên xe. Cô cũng chuẩn bị ra xe đi học.
“Chị hai, Tiểu Tinh muốn đi học cùng chị.” Tiểu Tinh nhõng nhẽo kéo tay cô.
“Tiểu Tinh à, chị phải đến trường em ko thể đi cùng chị được”
“Nhưng em không muốn ở nhà đâu em chán lắm. Em ko chịu, chị ko cho em đi là em giận chị luôn.” Thằng bé quay lưng đi vẻ giận dỗi.
“Thôi được rồi.”
Nghi Linh lên xe đưa cho bác tài thẻ dành cho người khiếm thị. Cô cẩn thận chậm rãi bước lên xe.
“Cô gái cháu không được dẫn em cháu lên đây đâu…” Lúc Tiểu Tinh và Nghi Linh lên xe thì bị bác tài ngăn lại.
“ Thực ra nhà cháu không có ai ở nhà, cháu không thể để thằng bé ở nhà một mình được.” Bác tài xế bất đắc dĩ gật đầu. "Thôi được"
...
"Tránh ra...".Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Rồi có một lực mạnh nào đó xô vào vai cô khiến cô suýt ngã. Cô và Tiểu Tinh lên xe ngồi vào chỗ.
"Tên này mi ở đâu chui ra vậy?' Chưa để bác ta nói xong hắn lao ngay vào chỗ ngồi vặn chiếc chìa khoá xoay cái vô lăng. Cả chiếc xe nghiêng ngả rồi tiến về phía trước. Bác tài định chạy lại túm lấy hắn thì chiếc xe đột nhiên xuống dốc. Bác ta đổ cả người về phía trước đập mặt xuống. "Ai da, cái mũi của ta...Tên danh con chết tiệt dốt cuộc mi có biết lái xe không hả.?"
"Tôi...lần đầu tiên..." Chiếc xe không giữ được thăng bằng nghiêng rồi lại nghiêng khiến bao học sinh trên xe hoảng sợ hét toáng lên. Nghi Linh ôm lấy Tiểu Tinh.
"Tên điên này mau dừng xe lại...nếu không sẽ xảy ra tai nạn...." Bác tài xế hét lên...nhưng hắn vẫn lặng thinh. Phía trước là một con sông...chiếc xe vẫn lao như bay về phía đó
"Đằng trước là đường cùng rồi...mau phanh lại đi." Tên đó mặt ngơ ra.
"Tôi không biết..." Bác tài đứng dậy đi đến chỗ hắn đang ngồi nhưng....Rầm...
Xe lại xuống dốc lần nữa bác tài lại hôn đất lần hai...Chỉ còn vài mét nữa...Tiếng hò hét, tiếng động cơ xe... Âm thanh hốn tạp khiến cô gái đau đầu. Cô nhìn về phía trước...Một cái bóng đang chuyển động.
Cô xác định được vị trí của người đó rồi. Nghi Linh nghĩ mình phải liều thôi.
...
Kít....kít chiếc xe dừng lại cuối cùng cũng dừng lại. Mọi người ai cũng hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Nghi Linh đang nằm trên cơ thể của người đó chân dẫm vào chiếc phanh. Cô cảm nhận được nhịp đập của người đó. Nhưng cô không thể nhìn thấy khuôn mặt đó. Hắn ta đẩy cô ra.Bác tài đến nắm cổ áo hắn..."Tên danh này làm hỏng hết chuyện của ta rồi. Ai cho mi lên xe này hả."
"Sao tôi không được đi xe bus hả, tôi cũng là công dân bình thường mà" Tên đó gân cổ cãi lại.
" Nhìn lại đi" Bác ta nói chỉ tay vào đầu xe. Dòng chữ to đùng đập vào mắt hắn
XE ĐƯA ĐÓN HỌC SINH KHIẾM THỊ.
" Khiếm thị" Hắn trợn mắt kinh ngạc quay ra nhìn bác tài rồi cười...
" Đại ca em biết lỗi rồi tha cho em đi, nể tình em còn thơ dại...."
" Không được trường mi ở đâu ta đem nộp cho ông hiệu trường?"
" Cùng trường với con nhỏ đó" Ngón tay cậu ta chỉ vào Nghi Linh.
"Tên điên này...mi muốn chết hả"
"A...trường Thụ Lăng. Đại ca xin anh tha cho em..."
" Im ngay nếu không ta " cắt" biết chưa"
" Á anh Đại em còn mỗi cái này để duy trì nòi giống anh cắt rồi dòng tộc em phải làm sao." Hắn sợ tái mặt lại ngồi ngoan như một con mèo. Hắn ngồi bên cạnh Nghi Linh quay sang hỏi cô.
" Cảm ơn cô nha...sao chuyện hồi nãy cô lại làm được vậy.?" Hắn hỏi chuyện sao cô có thể dừng chiếc xe đó lại sao trong khi đó cô là người mù. Cô nghĩ . Nhưng cô không hiểu sao lúc đó mắt cô rất kì lạ.
" Không biết"
" Vậy cô tên gì.?" Tiểu Tinh ngồi bên cạnh thò miệng ra nói.
" Tỉ tỉ Nghi Linh xinh đẹp, đảm đang duyên dáng nhất trần đời."
" Tên gì mà dài vậy?"
" Vậy tên anh là gì?" Tiểu Tinh hỏi lại.
" Ta hả...ta là...Triệu..."
" Triệu Tử Phong." Tiểu Tinh nhìn vào cái mác gắn trên áo đồng phục của hắn nói.
" Nhóc cũng giỏi phết đấy..." Triệu Tử Phong xoa đầu thằng nhóc.
" Tôi không phải nhóc...tôi là đang ông rồi đấy..."
" Vậy nhóc có mấy múi. Anh đây 6 múi rồi đấy, phục chưa"
" Nhằm nhò gì tôi đây 28 rồi..."
"Cái gì..."
" Sao không tin hả cho xem nè." Nói rồi thằng nhóc dơ bàn tay ra đếm từng đốt tay một. Từ một đến hai tám. Hắn nghe xong lăn bò ra cười. Nghi Linh ngồi đó cũng không nhịn được cười.
Thành phố Bắc Ái
Đoàng…Đùng…
Ngoài trời mưa rả rích…Rào….rào…
Rầm…Rầm…
“Mấy đứa đừng có chạy lung tung…” Một bà lão kéo cửa nói vọng ra nhưng lũ trẻ vẫn không chịu nghe lời. Chúng chạy vào một căn phòng khác cạnh đó…
“Chị hai” Thằng bé nhỏ tuổi nhất chạy vào. Cô gái quờ quạng trong bóng tối …Tạch…Đèn sáng…
“Mấy em sao ko chịu đi ngủ?”
“Chị hai mấy anh chị trêu em…Tiểu Tinh sợ lắm!” Tiểu Tinh phụng phịu.
“Chị hai tụi em chỉ có doạ ma một tí thôi mà nó đã sợ tè cả ra quần…ha…ha” Cậu bé cầm đầu tụi nhóc nói rồi cười phá lên, bọn nhóc còn lại cũng ùa theo.
“Thôi nào, Tiểu Long em làm vậy là ko đúng. Em cũng biết Tiểu Tinh còn bé mà… Ai cũng có lỗi sợ đúng không. Tiểu Long em sợ nhất là nhện, Tiểu Miêu sợ ăn cay, Tiểu Lộ sợ chuột, Tiểu Nguyệt sợ không gian hẹp. Vậy nên các em không lên chơi đùa với lỗi sợ hãi của người khác.” Cô gái nói xong Tiểu Long xấu hổ cúi đầu.
“Chị hai em biết lỗi rồi lần sau sẽ không làm như vậy nữa.”
“Được rồi các em mau về phòng ngủ đi mai còn dậy sớm đi học” Lũ nhỏ kéo nhau về phòng mình. Cô gái kéo Tiểu Tinh vào lòng nói
“Để chị thay quần cho em nhé.”
“Chị hai…tối nay em muốn ngủ chung vs chị được không…?” Thằng bé nũng nịu.
“Ừ..” Cô gật đầu
“Nào mau ngủ đi…” Cô gái tắt đèn…
“Chị hai hát đi…em mới ngủ cơ…”
“Thôi được rồi” Cô gái xoa đầu thằng nhóc cười khẽ. Cô bắt đầu cất tiếng hát bài hát năm xưa bà ngoại hay hát cô nghe…
…
6 h sáng…
Cô gái mở chiếc cửa sổ ra. Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng ùa vào thật mát dịu. Trời đã tạnh mưa. Không khí trong lành. Bầu trời trong xanh. Trời thu thật là đẹp. Những đám mây mờ nhạt trôi trên bầu trời. Lá cây đã bắt đầu chuyển màu, rồi mùa đông sẽ đến chúng sẽ rụng để bắt đầu một cuộc sống mới vào mùa xuân. Cô đưa tay ra hứng lấy giọt nước mưa. Nó trong vắt long lanh. Thật đẹp. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi có những thứ mà người ta không kịp nắm giữ. Cũng giống như việc cô trở thành kẻ mù vậy. Chỉ trong giây lát… Từ sau sự việc đó, đôi mắt cô không còn nhìn thấy nhưng đôi tai cô lại khác nó có thể nghe thấy những âm thanh. Mọi âm thanh dường như khuyếch tán lên nhiều lần. Dù là tiếng động nhỏ với người khác nhưng đối với cô nó rất lớn. Dần dần quen với việc nghe bằng tai, việc xác định những vật thể xung quanh và việc đi lại cũng trở lên dễ dàng hơn. Bác sĩ đã nói trường hợp của cô là rất đặc biệt, rất hiếm khi xảy ra. Thính giác của cô phát triển hơn người bình thường. Nhờ vào đó nghe được âm thanh xác định vị trí của vật thể.
...
“Nghi Linh, mau ra ăn sáng đi con…” Tiếng dì Tề vọng vào.
“Dạ, con xuống đây.” Vừa nghe thấy tiếng cô Tiểu Tinh tỉnh giấc.
“Tiểu Tinh em dậy rồi à…Vậy giúp chị đánh thức các anh chị kia dậy nhé.”
“Dạ” Thằng bé nói xong bèn chạy đi. Cô nhanh nhẹn thay đồng phục vào.
Cô chạm nhẹ vào cái mác gắn lên áo có dòng chữ “Lý Nghi Linh”.
….
“Anh ba, dạy đi đến giờ đi học rồi…” Tiểu Tinh lay nhẹ Tiểu Long. Nhưng thằng bé cứ như bỏ ngoài tai nó chùm chăn lại…
“Anh ba…”
“Để anh ngủ chút nữa đi…” Tiểu Long nói với giọng ngái ngủ, nhăn mặt lại.
Khác vs Tiểu Long…Mấy đứa nhóc còn lại đã bật dậy, còn cậu bé lằm ì ra đó.
“Chị có cách rồi.” Tiểu Miêu lên tiếng. Rồi con bé ghé sát miệng vào tai Tiểu Long
“Nhện…nhện kìa…!”
“NHỆN ĐÂU? ĐÂU?” Tiểu Long ngay lập tức bật dậy ôm cả chăn chạy xuống giường.
“Ha…ha anh ba dậy rồi…”
“Mấy đứa này dám chọc anh hả?” Thằng bé ấm ức hét lên…
…
Dưới căn bếp…
“Nghi Linh xuống rồi hả, lại ăn sáng đi dì chuẩn bị rồi này.” Dì Tề tiến đến chỗ Nghi Linh nắm lấy vai cô.
“Cẩn thận đó từ từ thôi.”
“Không sao đâu dì, con quen rồi mà…” Cô từ từ tiến về bàn ăn ngồi xuống.
“ A…Dì!” Tiểu Tinh vừa xuống bếp nhìn thấy dì Tề liền chạy đến ôm lấy dì.
“Tiểu Tinh con dậy rồi thì xuống ăn cơm đi. Dì nấu món mà mấy đứa thích này.”
Dì Tề vừa ns xong thì Tiểu Long, Tiểu Miêu, Tiểu Lộ, Tiểu Nguyệt kéo xuống nhà bếp.
“Con chào dì Tề.”
“Ừ, lại ăn cơm đi…để dì mang cơm lên cho bà ngoại, xong rồi thì đi học nha.”
…
Trong phòng bà ngoại Nghi Linh…
“Tề à…cảm ơn cháu bao nhiêu năm qua đã chăm lo cho bọn trẻ…”
“Bác đừng ns vậy…ba cháu và bác là bạn học…cháu cũng coi lũ trẻ như con mình thôi.” Bà lão nghe thấy lời nói đó xúc động không kìm được nước mắt.
“Cám ơn cháu…”
….
“Nhanh lên các em xe đến đón rồi” Nghi Linh thúc giục mấy đứa nhỏ lên xe. Cô cũng chuẩn bị ra xe đi học.
“Chị hai, Tiểu Tinh muốn đi học cùng chị.” Tiểu Tinh nhõng nhẽo kéo tay cô.
“Tiểu Tinh à, chị phải đến trường em ko thể đi cùng chị được”
“Nhưng em không muốn ở nhà đâu em chán lắm. Em ko chịu, chị ko cho em đi là em giận chị luôn.” Thằng bé quay lưng đi vẻ giận dỗi.
“Thôi được rồi.”
Nghi Linh lên xe đưa cho bác tài thẻ dành cho người khiếm thị. Cô cẩn thận chậm rãi bước lên xe.
“Cô gái cháu không được dẫn em cháu lên đây đâu…” Lúc Tiểu Tinh và Nghi Linh lên xe thì bị bác tài ngăn lại.
“ Thực ra nhà cháu không có ai ở nhà, cháu không thể để thằng bé ở nhà một mình được.” Bác tài xế bất đắc dĩ gật đầu. "Thôi được"
...
"Tránh ra...".Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Rồi có một lực mạnh nào đó xô vào vai cô khiến cô suýt ngã. Cô và Tiểu Tinh lên xe ngồi vào chỗ.
"Tên này mi ở đâu chui ra vậy?' Chưa để bác ta nói xong hắn lao ngay vào chỗ ngồi vặn chiếc chìa khoá xoay cái vô lăng. Cả chiếc xe nghiêng ngả rồi tiến về phía trước. Bác tài định chạy lại túm lấy hắn thì chiếc xe đột nhiên xuống dốc. Bác ta đổ cả người về phía trước đập mặt xuống. "Ai da, cái mũi của ta...Tên danh con chết tiệt dốt cuộc mi có biết lái xe không hả.?"
"Tôi...lần đầu tiên..." Chiếc xe không giữ được thăng bằng nghiêng rồi lại nghiêng khiến bao học sinh trên xe hoảng sợ hét toáng lên. Nghi Linh ôm lấy Tiểu Tinh.
"Tên điên này mau dừng xe lại...nếu không sẽ xảy ra tai nạn...." Bác tài xế hét lên...nhưng hắn vẫn lặng thinh. Phía trước là một con sông...chiếc xe vẫn lao như bay về phía đó
"Đằng trước là đường cùng rồi...mau phanh lại đi." Tên đó mặt ngơ ra.
"Tôi không biết..." Bác tài đứng dậy đi đến chỗ hắn đang ngồi nhưng....Rầm...
Xe lại xuống dốc lần nữa bác tài lại hôn đất lần hai...Chỉ còn vài mét nữa...Tiếng hò hét, tiếng động cơ xe... Âm thanh hốn tạp khiến cô gái đau đầu. Cô nhìn về phía trước...Một cái bóng đang chuyển động.
Cô xác định được vị trí của người đó rồi. Nghi Linh nghĩ mình phải liều thôi.
...
Kít....kít chiếc xe dừng lại cuối cùng cũng dừng lại. Mọi người ai cũng hoàn hồn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ Nghi Linh đang nằm trên cơ thể của người đó chân dẫm vào chiếc phanh. Cô cảm nhận được nhịp đập của người đó. Nhưng cô không thể nhìn thấy khuôn mặt đó. Hắn ta đẩy cô ra.Bác tài đến nắm cổ áo hắn..."Tên danh này làm hỏng hết chuyện của ta rồi. Ai cho mi lên xe này hả."
"Sao tôi không được đi xe bus hả, tôi cũng là công dân bình thường mà" Tên đó gân cổ cãi lại.
" Nhìn lại đi" Bác ta nói chỉ tay vào đầu xe. Dòng chữ to đùng đập vào mắt hắn
XE ĐƯA ĐÓN HỌC SINH KHIẾM THỊ.
" Khiếm thị" Hắn trợn mắt kinh ngạc quay ra nhìn bác tài rồi cười...
" Đại ca em biết lỗi rồi tha cho em đi, nể tình em còn thơ dại...."
" Không được trường mi ở đâu ta đem nộp cho ông hiệu trường?"
" Cùng trường với con nhỏ đó" Ngón tay cậu ta chỉ vào Nghi Linh.
"Tên điên này...mi muốn chết hả"
"A...trường Thụ Lăng. Đại ca xin anh tha cho em..."
" Im ngay nếu không ta " cắt" biết chưa"
" Á anh Đại em còn mỗi cái này để duy trì nòi giống anh cắt rồi dòng tộc em phải làm sao." Hắn sợ tái mặt lại ngồi ngoan như một con mèo. Hắn ngồi bên cạnh Nghi Linh quay sang hỏi cô.
" Cảm ơn cô nha...sao chuyện hồi nãy cô lại làm được vậy.?" Hắn hỏi chuyện sao cô có thể dừng chiếc xe đó lại sao trong khi đó cô là người mù. Cô nghĩ . Nhưng cô không hiểu sao lúc đó mắt cô rất kì lạ.
" Không biết"
" Vậy cô tên gì.?" Tiểu Tinh ngồi bên cạnh thò miệng ra nói.
" Tỉ tỉ Nghi Linh xinh đẹp, đảm đang duyên dáng nhất trần đời."
" Tên gì mà dài vậy?"
" Vậy tên anh là gì?" Tiểu Tinh hỏi lại.
" Ta hả...ta là...Triệu..."
" Triệu Tử Phong." Tiểu Tinh nhìn vào cái mác gắn trên áo đồng phục của hắn nói.
" Nhóc cũng giỏi phết đấy..." Triệu Tử Phong xoa đầu thằng nhóc.
" Tôi không phải nhóc...tôi là đang ông rồi đấy..."
" Vậy nhóc có mấy múi. Anh đây 6 múi rồi đấy, phục chưa"
" Nhằm nhò gì tôi đây 28 rồi..."
"Cái gì..."
" Sao không tin hả cho xem nè." Nói rồi thằng nhóc dơ bàn tay ra đếm từng đốt tay một. Từ một đến hai tám. Hắn nghe xong lăn bò ra cười. Nghi Linh ngồi đó cũng không nhịn được cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.