Chương 5: Choáng váng
Hương Trư Cách Cách
17/09/2023
"Phải không?"
"Con bé nói tối hôm qua con đã chia tay với nó! Có thật không."
Cố Lễ vì câu nói vừa rồi của Tần Noãn mà đắc ý, lúc này đây trong lòng lại trùng xuống rơi xuống vực sâu.
Anh lảo đảo một cái.
Quay đầu lại, Cố Lễ chết lặng nhìn chằm chằm vào người mẹ già của mình: "Con nói chia tay? Con?"
Người đàn ông tức giận cười to, còn chưa kịp phản bác đã bị mẹ già đẩy một cái.
Dưới chân bị vấp, Cố Lễ đụng vào tường, sau đó Tần Noãn cho anh một cú đánh bằng gối.
Cố Lễ không còn chỗ để chống trả, đành phải bị người mẹ hơn năm mươi tuổi ôm gối đuổi theo, chạy khắp phòng.
Đuổi theo đánh anh cũng không sao, nhưng bà còn nói:
"Nói cho anh biết, đầu óc của anh bị lừa đá hay sao? Đó là một cô gái tốt!"
"Làm sao vậy? Anh thật sự cho mình là ai? Không thèm đem con bé để trong mắt?"
"Cũng không nhìn lại bản thân mình chút, còn dám bắt trước ánh mắt của người khác!"
Tần Noãn tức giận mắng.
Sau nhiều năm như vậy, nếu Cố Lễ mang một cô gái như Lâm Sương về nhà, bà sẽ không vội nghĩ đến việc gài bẫy cô gái họ Bạch đó làm con dâu của mình.
Nghĩ đến đây, chiếc gối trong tay bà đập thẳng vào người Cố Lễ đang định bỏ chạy khỏi cửa.
Vừa lúc đó, cửa mở ra.
Chiếc gối bay qua tai Cố Lễ và Cố Quân Dương lại xuất hiện ở ngoài cửa đỡ lấy.
Bầu không khí đông cứng trong hai giây.
Cố Lễ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoài cửa, khuân mặt tuấn tú hơi thay đổi, anh có chút hoảng sợ.
Tần Noãn tức giận ngồi xuống giường, nói với ông già ngoài cửa: "Quản con trai của ông đi."
"Kiếm bạn gái đã khó, giờ còn khiến con bé chạy."
"Cứ theo cái đà này, anh là ông già tám mươi thì vẫn cô đơn một mình."
Cố Lễ giật giật khóe miệng, nghĩ tới những lời vừa rồi, anh cũng không có tức giận.
Cố Quân Dương ở ngoài cửa, trên người vẫn mặc áo ngủ, ôm gối ra hiệu Cố Lễ nhường đường, ông thông thả bước đến chỗ Tần Noãn bằng đôi chân dài.
Sau khi đặt gối xuống, người đàn ông vòng tay qua vai Tần Noãn, dịu dàng hôn lên trán bà.
Người bị đút thức ăn cho chó ở cửa Cố Lễ: "..."
Ngay sau đó, anh còn nghe được cha già giọng ôn tồn an ủi mẹ già: "Được rồi, đừng giận vì tiểu tử thối kia."
"Nó muốn cô độc đến chết thì kệ nó."
"Tệ nhất, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, chúng ta có một đứa khác."
Cố Quân Dương vừa dứt lời.
Cả Tần Noãn và Cố Lễ đều rùng mình.
Người trước thì kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần vì nghĩ ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ con, người sau cho rằng ý tưởng của bố là vô cùng nguy hiểm so với tuổi của bố mẹ.
Cố Lễ: "Ba, ba ích kỷ quá a, mẹ con già rồi, không thể dưỡng thai cho một phụ nữ lớn tuổi đâu."
Sắc mặt Tần Noãn tối sầm lại.
Cô Quân Dương đang dỗ vợ giật giật khóe miệng, quay người nhìn thằng nhóc con ngoài cửa một cái: "Anh đang rảnh lắm à?"
"Được, bên Úc có dứ án, anh đi giải quyết đi."
Cố Lễ: "???!"
Anh muốn từ chối, nhưng cha anh rõ ràng đã hạ quyết tâm.
Ông đã rút điện thoại ra để gọi cho trợ lý của Cố Lễ, Lý Tư Nhiên, và nhờ Lý Tư Nhiên đặt vé máy bay cho anh một vé may bay đến Úc vào tối nay.
Cố Lễ đỡ khung cửa, nhìn cha mẹ trong phòng, chua chát nói: "Các người ép con, con muốn ra khỏi căn nhà này!"
Anh thực sự chịu không nổi nữa.
Anh không dám nhìn lại mình đã tồn tại như thế nào trong gia đình này suốt 28 năm qua.
Cha không đau, mẹ không thương.
Cố Lễ dứt lời, hai người trong phòng không chút động lòng.
Ngay cả Cố Quân Dương cũng lạnh lùng nói thêm: "Cho dù muốn dọn đi cũng phải đợi đi công tác trở về."
Người đàn ông nói xong liền kéo Tần Noãn ra khỏi phòng ngủ, dụ bà xuống phòng ăn bữa sáng.
Khi hai người đi qua Cố Lễ, Tần Noãn như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hung hăng nói với Cố Lễ: "Sương Sương bảo tôi nói với anh, con bé sẽ tìm người dọn dẹp nhà cửa, anh bỏ chút thời gian mà kiểm tra."
"Nếu trong nhà có vấn đề gì, thì gọi cho điện cho con bé!"
Cố Lễ bị bà nói lên sợ tới mức tựa hồ đang trút giận.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng rúc vào nhau xuống lầu, anh mới dần tỉnh táo lại.
Anh nhíu mày, giơ chân đá cửa, chửi rủa một tiếng rồi đi tắm rửa thay quần áo.
...
Cố Lễ lái xe đến Long Island International.
Xe chạy hết tốc lực so với tốc độ cho phép, đúng mười giờ anh mới đến nơi.
Mẹ anh nói rằng khi bà rời đi, hành lý của Lâm Sương gần như đã được đóng gói.
Trên đường đi, Cố Lễ đang suy nghĩ có nên bắt đầu bằng việc "nhà có vấn đề" hay không và tìm cách giữ Lâm Sương trước.
Nhưng cuối cùng, anh bỏ đi cái ý niệm này.
Chỉ vì anh ở dưới tầng một, anh đã nhìn thấy Lâm Sương nói cười với một người đàn ông từ cửa đi ra.
Người đàn ông đó còn giúp cô xách hành lý, Lâm Sương đi theo bên cạnh, trên tay cô cầm một chiếc quạt nhỏ có thể sạc lại được, ân cần thổi gió cho người đàn ông.
Hai người đều trai tài gái sắc, nhìn trông giống họ là một cặp.
Cố Lễ nắm chặt tay lái, hai mắt tối sầm, càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Người phụ nữ chết tiệt!
Cố Lễ hung hăng đẩy cửa xe đi xuống.
Xe của anh đậu ở ngã tư.
Ngoài ra còn có một chiếc Audi màu trắng đậu ở phía bên kia.
Lúc này, Lâm Sương đang nhét chiếc vali cuối cùng vào cốp xe Audi.
Bang——
Cốp sau đã được đóng lại.
Lâm Sương thở phàm nhẹ nhõm, liếm môi màu anh đào với người đàn ông bên cạnh: "Cảm ơn, tiền bối Lục."
Người đàn ông tên là Lục Hủ, là anh trai của Lục Tử Câm.
Khi còn học đại học, cả Lục Hủ và Lâm Sương đều ở khoa y tế, Lục Hủ lớn hơn cô một tuổi nên Lâm Sương luôn gọi anh ấy là tiền bối.
Lục Hủ nhẹ nhàng cười cười, đi về phía phụ lái, ân cần giúp Lâm Sương mở cửa xe: "Không có gì."
Anh ta thay Lục Tử Câm đến đón Lâm Sương.
Khi biết Lâm Sương sẽ chuyển đến sống chung cùng họ, Lục Hủ đã bị sốc trong một thời gian dài.
Sau đó, khi biết tin Lâm Sương và Cố Lễ chia tay, Lục Hủ thừa nhận rằng anh ấy hơi khó kiểm soát niềm vui vào lúc này, và một nụ cười vô tình hiện ra trong mắt của anh ấy.
Cho đến khi anh nhìn thấy Cố Lễ đi tới, khóe môi cong lên mới dần dần biến mất.
"Làm sao vậy?" Lâm Sương cũng chú ý tới Lục Hủ.
Cô định lên xe.
Vào lúc này, cô nhìn theo tầm mắt của anh xoay người, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ mặc âu phục giày da.
Kể từ khi cô đối mặt với mẹ của Cố Lễ vào buổi sáng, Lâm Sương không dám đối mặt trực tiếp với anh.
Dù sao thì cô đã nói đôi mẹ anh, và cô cũng không biết điều đó có ảnh hưởng gì đến Cố Lễ hay không.
Đôi mắt cô khẽ run trong giây lát, và không tự nhiên rời tầm mắt mình đi.
Cố Lễ đã thửa hường tất cả những lợi thế của cha mình.
Vị vua điện ảnh đó đã từng nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù sau khi kết hôn dần dần rời khỏi giới giải trí, nhưng Lâm Sương đã từng nhìn thấy những tấm ảnh của ông ấy hồi trẻ.
Khi mẹ cô còn sống, bà là một fan hâm mộ của nam diễn viên Cố.
Có lẽ vì lý do này, Lâm Sương rất thích khuôn mặt của Cố Lễ.
Trước đây, mỗi lần bị anh đè xuống, cô sẽ không tránh khỏi đưa tay sờ soạng đường nét sắc sảo và ngũ quan tinh xảo của anh.
Mỗi lần như vật, Cố Lễ sẽ mất khống chế càng hung hăng muốn cô hơn.
Khi suy nghĩ trở lại, Lâm Sương cụp mắt xuống và lặng lẽ nhéo mình.
Giữa thành thiên bạch nhật, cô đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này, Cố Lễ đã đi tới trước mặt cô, bộ vest được cắt may cẩn thận khiến anh trông rất phong độ và uy nghiêm.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Sương một lúc, sau đó ánh mắt anh rơi vào Lục Hủ phía sau cô.
Môi anh không biết vì sao hé mở, chua chát nó: "Tôi còn tưởng rằng bắc sĩ Lục chỉ có thể cầm dao mổ trong tay? Làm sao anh có thể hạ mình mở cửa cho người khác."
Lâm Sương nhíu mày lại, cảm giác Cố Lễ nói cô hèn mọn, là chuyện gì xảy ra?
Lục Xu cũng nhếch môi, dùng khớp ngón tay đẩy kính, giọng ôn tồn cười: "Trong lòng mỗi người đều có ngoại lệ."
"Cố tổng chưa từng gặp qua người như vậy, không hiểu cũng là bình thường."
Ánh mắt Cố Lễ tối sầm lại.
Tại sao trước kia anh không nghĩ Lục Hủ lại độc miệng như vậy?
Ý kia của anh ta có nghĩa là Lâm Sương là ngoại lệ của anh ta?
Hừ——
Cố Lễ mím môi, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự lạnh lùng.
Anh lại đưa mắt nhìn Lâm Sương, giọng có chút hung dữ nói: "Em còn làm gì nữa?"
"Bác sĩ Lục còn mở cửa xe cho em, sao em không lên xe cùng người ta đi?"
Lâm Sương có chút nghi hoặc.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa trống rỗng.
Khi ánh mắt Cố Lễ bắt gặp cô, anh khó chịu nhìn đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Sương nghe xong, có chút dở khóc dở cười.
Cô không biết Cố Lễ bị bệnh thần kinh gì, nên chỉ kể cho anh nghe tình hình trong nhà.
"Tôi đã cho người dọn dẹp nhà cửa, lát nữa anh có thể đi lên xem một chút, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi."
Khuôn mặt Cố Lễ ủ rũ, môi mỏng nhếch lên: "Cần gì phải liên lạc nữa?"
"Chuyện nhà không cần em quản, tôi chỉ là tới xem một chút cô có hay không chuyển đi."
Lâm Sương: "..."
Yên lặng chốc lát, ngay khi Cố Lễ nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng cười của Lâm Sương.
Vẫn là tiếng cười nhàn nhạt như thường ngày.
Khi Cố Lễ mở mắt ra nhìn cô, cô đã xoay người đi về phía chỗ phụ lái của chiếc xe.
"Như anh thấy đấy, tôi đi đây."
Lâm Sương nói xong liền lên xe.
Lục Hủ đóng cửa xe, hai chân vòng qua ghế lái.
Trước khi lên xe, anh ấy chạy đến chỗ Cố Lễ đang đứng ở cách đó không xa, hất cằm lên với nụ cười trên môi.
Anh ta thậm chí còn vẫy tay với Cố Lễ, "Tạm biệt, Cố tổng."
Nói xong, Lục Hủ lên xe, lái về phía trước, vòng qua khu vực rộng rãi phía trước.
Chiếc Audi màu trắng chạy ngang qua Cố Lễ, Lâm Sương ngồi ở phụ lái nhìn về phía trước mà không thèm nhìn người đàn ông đứng bên đường.
...
Chiếc xe rời đi, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Lễ.
Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của anh cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, những ngón tay nắm chặt nút thắt cà vạt rồi kéo mạnh nó ra.
Như để trút giận, Cố Lễ đá vào bồn hoa bên cạnh.
Lại nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lâm Sương, anh điên lên muốn giữ lại người phụ nữ đó dưới thân mình và dạy cho cô một bài học.
Nhưng khi anh nhớ về những gì anh đã nói...
Cố Lễ nhắm mắt lại, chống tay lên hông, nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau, anh giơ tay tát vào miệng mình.
Cái miệng chết tiệt này, suốt ngày không thể biết nói tiếng người sao?
Píp, píp, píp!
Cố Lễ sững sờ.
Lúc này, một chiếc ô tô khác dừng ở chỗ ngã tư.
Cửa sổ kéo xuống, Lý Tư Nhiên ngồi ở ghế lái sững sờ nhìn Cố Lễ một lúc.
Cho đến khi người đàn ông cảm nhận được sự tồn tại của anh, một ánh mắt lạnh lùng lướt qua anh.
Lý Tư Nhiên vội vàng xuống xe, đi tới trước mặt người đàn ông: "Cố tổng, ngài để tôi mang hành lý cho ngài, để ngài có thể trực tiếp đến sân bay."
Cố Lễ thiếu chút nữa không thở được.
Anh lại tức giận đá vào bồn hoa một lần nữa, sau đó anh lại bước vào sảnh của tòa nhà.
Chỉ còn Lý Tứ Nhiên sững sờ đứng ở đó.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Tại sao anh ta vừa lúc tới lại nhìn thấy Cố tổng tự tát mình?
Có vẻ Cố tổng rất tức giận?
Anh ta có nên đi theo không?
"Con bé nói tối hôm qua con đã chia tay với nó! Có thật không."
Cố Lễ vì câu nói vừa rồi của Tần Noãn mà đắc ý, lúc này đây trong lòng lại trùng xuống rơi xuống vực sâu.
Anh lảo đảo một cái.
Quay đầu lại, Cố Lễ chết lặng nhìn chằm chằm vào người mẹ già của mình: "Con nói chia tay? Con?"
Người đàn ông tức giận cười to, còn chưa kịp phản bác đã bị mẹ già đẩy một cái.
Dưới chân bị vấp, Cố Lễ đụng vào tường, sau đó Tần Noãn cho anh một cú đánh bằng gối.
Cố Lễ không còn chỗ để chống trả, đành phải bị người mẹ hơn năm mươi tuổi ôm gối đuổi theo, chạy khắp phòng.
Đuổi theo đánh anh cũng không sao, nhưng bà còn nói:
"Nói cho anh biết, đầu óc của anh bị lừa đá hay sao? Đó là một cô gái tốt!"
"Làm sao vậy? Anh thật sự cho mình là ai? Không thèm đem con bé để trong mắt?"
"Cũng không nhìn lại bản thân mình chút, còn dám bắt trước ánh mắt của người khác!"
Tần Noãn tức giận mắng.
Sau nhiều năm như vậy, nếu Cố Lễ mang một cô gái như Lâm Sương về nhà, bà sẽ không vội nghĩ đến việc gài bẫy cô gái họ Bạch đó làm con dâu của mình.
Nghĩ đến đây, chiếc gối trong tay bà đập thẳng vào người Cố Lễ đang định bỏ chạy khỏi cửa.
Vừa lúc đó, cửa mở ra.
Chiếc gối bay qua tai Cố Lễ và Cố Quân Dương lại xuất hiện ở ngoài cửa đỡ lấy.
Bầu không khí đông cứng trong hai giây.
Cố Lễ nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoài cửa, khuân mặt tuấn tú hơi thay đổi, anh có chút hoảng sợ.
Tần Noãn tức giận ngồi xuống giường, nói với ông già ngoài cửa: "Quản con trai của ông đi."
"Kiếm bạn gái đã khó, giờ còn khiến con bé chạy."
"Cứ theo cái đà này, anh là ông già tám mươi thì vẫn cô đơn một mình."
Cố Lễ giật giật khóe miệng, nghĩ tới những lời vừa rồi, anh cũng không có tức giận.
Cố Quân Dương ở ngoài cửa, trên người vẫn mặc áo ngủ, ôm gối ra hiệu Cố Lễ nhường đường, ông thông thả bước đến chỗ Tần Noãn bằng đôi chân dài.
Sau khi đặt gối xuống, người đàn ông vòng tay qua vai Tần Noãn, dịu dàng hôn lên trán bà.
Người bị đút thức ăn cho chó ở cửa Cố Lễ: "..."
Ngay sau đó, anh còn nghe được cha già giọng ôn tồn an ủi mẹ già: "Được rồi, đừng giận vì tiểu tử thối kia."
"Nó muốn cô độc đến chết thì kệ nó."
"Tệ nhất, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, chúng ta có một đứa khác."
Cố Quân Dương vừa dứt lời.
Cả Tần Noãn và Cố Lễ đều rùng mình.
Người trước thì kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần vì nghĩ ra những hình ảnh không phù hợp với trẻ con, người sau cho rằng ý tưởng của bố là vô cùng nguy hiểm so với tuổi của bố mẹ.
Cố Lễ: "Ba, ba ích kỷ quá a, mẹ con già rồi, không thể dưỡng thai cho một phụ nữ lớn tuổi đâu."
Sắc mặt Tần Noãn tối sầm lại.
Cô Quân Dương đang dỗ vợ giật giật khóe miệng, quay người nhìn thằng nhóc con ngoài cửa một cái: "Anh đang rảnh lắm à?"
"Được, bên Úc có dứ án, anh đi giải quyết đi."
Cố Lễ: "???!"
Anh muốn từ chối, nhưng cha anh rõ ràng đã hạ quyết tâm.
Ông đã rút điện thoại ra để gọi cho trợ lý của Cố Lễ, Lý Tư Nhiên, và nhờ Lý Tư Nhiên đặt vé máy bay cho anh một vé may bay đến Úc vào tối nay.
Cố Lễ đỡ khung cửa, nhìn cha mẹ trong phòng, chua chát nói: "Các người ép con, con muốn ra khỏi căn nhà này!"
Anh thực sự chịu không nổi nữa.
Anh không dám nhìn lại mình đã tồn tại như thế nào trong gia đình này suốt 28 năm qua.
Cha không đau, mẹ không thương.
Cố Lễ dứt lời, hai người trong phòng không chút động lòng.
Ngay cả Cố Quân Dương cũng lạnh lùng nói thêm: "Cho dù muốn dọn đi cũng phải đợi đi công tác trở về."
Người đàn ông nói xong liền kéo Tần Noãn ra khỏi phòng ngủ, dụ bà xuống phòng ăn bữa sáng.
Khi hai người đi qua Cố Lễ, Tần Noãn như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hung hăng nói với Cố Lễ: "Sương Sương bảo tôi nói với anh, con bé sẽ tìm người dọn dẹp nhà cửa, anh bỏ chút thời gian mà kiểm tra."
"Nếu trong nhà có vấn đề gì, thì gọi cho điện cho con bé!"
Cố Lễ bị bà nói lên sợ tới mức tựa hồ đang trút giận.
Mãi cho đến khi hai vợ chồng rúc vào nhau xuống lầu, anh mới dần tỉnh táo lại.
Anh nhíu mày, giơ chân đá cửa, chửi rủa một tiếng rồi đi tắm rửa thay quần áo.
...
Cố Lễ lái xe đến Long Island International.
Xe chạy hết tốc lực so với tốc độ cho phép, đúng mười giờ anh mới đến nơi.
Mẹ anh nói rằng khi bà rời đi, hành lý của Lâm Sương gần như đã được đóng gói.
Trên đường đi, Cố Lễ đang suy nghĩ có nên bắt đầu bằng việc "nhà có vấn đề" hay không và tìm cách giữ Lâm Sương trước.
Nhưng cuối cùng, anh bỏ đi cái ý niệm này.
Chỉ vì anh ở dưới tầng một, anh đã nhìn thấy Lâm Sương nói cười với một người đàn ông từ cửa đi ra.
Người đàn ông đó còn giúp cô xách hành lý, Lâm Sương đi theo bên cạnh, trên tay cô cầm một chiếc quạt nhỏ có thể sạc lại được, ân cần thổi gió cho người đàn ông.
Hai người đều trai tài gái sắc, nhìn trông giống họ là một cặp.
Cố Lễ nắm chặt tay lái, hai mắt tối sầm, càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Người phụ nữ chết tiệt!
Cố Lễ hung hăng đẩy cửa xe đi xuống.
Xe của anh đậu ở ngã tư.
Ngoài ra còn có một chiếc Audi màu trắng đậu ở phía bên kia.
Lúc này, Lâm Sương đang nhét chiếc vali cuối cùng vào cốp xe Audi.
Bang——
Cốp sau đã được đóng lại.
Lâm Sương thở phàm nhẹ nhõm, liếm môi màu anh đào với người đàn ông bên cạnh: "Cảm ơn, tiền bối Lục."
Người đàn ông tên là Lục Hủ, là anh trai của Lục Tử Câm.
Khi còn học đại học, cả Lục Hủ và Lâm Sương đều ở khoa y tế, Lục Hủ lớn hơn cô một tuổi nên Lâm Sương luôn gọi anh ấy là tiền bối.
Lục Hủ nhẹ nhàng cười cười, đi về phía phụ lái, ân cần giúp Lâm Sương mở cửa xe: "Không có gì."
Anh ta thay Lục Tử Câm đến đón Lâm Sương.
Khi biết Lâm Sương sẽ chuyển đến sống chung cùng họ, Lục Hủ đã bị sốc trong một thời gian dài.
Sau đó, khi biết tin Lâm Sương và Cố Lễ chia tay, Lục Hủ thừa nhận rằng anh ấy hơi khó kiểm soát niềm vui vào lúc này, và một nụ cười vô tình hiện ra trong mắt của anh ấy.
Cho đến khi anh nhìn thấy Cố Lễ đi tới, khóe môi cong lên mới dần dần biến mất.
"Làm sao vậy?" Lâm Sương cũng chú ý tới Lục Hủ.
Cô định lên xe.
Vào lúc này, cô nhìn theo tầm mắt của anh xoay người, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ mặc âu phục giày da.
Kể từ khi cô đối mặt với mẹ của Cố Lễ vào buổi sáng, Lâm Sương không dám đối mặt trực tiếp với anh.
Dù sao thì cô đã nói đôi mẹ anh, và cô cũng không biết điều đó có ảnh hưởng gì đến Cố Lễ hay không.
Đôi mắt cô khẽ run trong giây lát, và không tự nhiên rời tầm mắt mình đi.
Cố Lễ đã thửa hường tất cả những lợi thế của cha mình.
Vị vua điện ảnh đó đã từng nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù sau khi kết hôn dần dần rời khỏi giới giải trí, nhưng Lâm Sương đã từng nhìn thấy những tấm ảnh của ông ấy hồi trẻ.
Khi mẹ cô còn sống, bà là một fan hâm mộ của nam diễn viên Cố.
Có lẽ vì lý do này, Lâm Sương rất thích khuôn mặt của Cố Lễ.
Trước đây, mỗi lần bị anh đè xuống, cô sẽ không tránh khỏi đưa tay sờ soạng đường nét sắc sảo và ngũ quan tinh xảo của anh.
Mỗi lần như vật, Cố Lễ sẽ mất khống chế càng hung hăng muốn cô hơn.
Khi suy nghĩ trở lại, Lâm Sương cụp mắt xuống và lặng lẽ nhéo mình.
Giữa thành thiên bạch nhật, cô đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này, Cố Lễ đã đi tới trước mặt cô, bộ vest được cắt may cẩn thận khiến anh trông rất phong độ và uy nghiêm.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Sương một lúc, sau đó ánh mắt anh rơi vào Lục Hủ phía sau cô.
Môi anh không biết vì sao hé mở, chua chát nó: "Tôi còn tưởng rằng bắc sĩ Lục chỉ có thể cầm dao mổ trong tay? Làm sao anh có thể hạ mình mở cửa cho người khác."
Lâm Sương nhíu mày lại, cảm giác Cố Lễ nói cô hèn mọn, là chuyện gì xảy ra?
Lục Xu cũng nhếch môi, dùng khớp ngón tay đẩy kính, giọng ôn tồn cười: "Trong lòng mỗi người đều có ngoại lệ."
"Cố tổng chưa từng gặp qua người như vậy, không hiểu cũng là bình thường."
Ánh mắt Cố Lễ tối sầm lại.
Tại sao trước kia anh không nghĩ Lục Hủ lại độc miệng như vậy?
Ý kia của anh ta có nghĩa là Lâm Sương là ngoại lệ của anh ta?
Hừ——
Cố Lễ mím môi, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự lạnh lùng.
Anh lại đưa mắt nhìn Lâm Sương, giọng có chút hung dữ nói: "Em còn làm gì nữa?"
"Bác sĩ Lục còn mở cửa xe cho em, sao em không lên xe cùng người ta đi?"
Lâm Sương có chút nghi hoặc.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa trống rỗng.
Khi ánh mắt Cố Lễ bắt gặp cô, anh khó chịu nhìn đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Sương nghe xong, có chút dở khóc dở cười.
Cô không biết Cố Lễ bị bệnh thần kinh gì, nên chỉ kể cho anh nghe tình hình trong nhà.
"Tôi đã cho người dọn dẹp nhà cửa, lát nữa anh có thể đi lên xem một chút, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi."
Khuôn mặt Cố Lễ ủ rũ, môi mỏng nhếch lên: "Cần gì phải liên lạc nữa?"
"Chuyện nhà không cần em quản, tôi chỉ là tới xem một chút cô có hay không chuyển đi."
Lâm Sương: "..."
Yên lặng chốc lát, ngay khi Cố Lễ nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng cười của Lâm Sương.
Vẫn là tiếng cười nhàn nhạt như thường ngày.
Khi Cố Lễ mở mắt ra nhìn cô, cô đã xoay người đi về phía chỗ phụ lái của chiếc xe.
"Như anh thấy đấy, tôi đi đây."
Lâm Sương nói xong liền lên xe.
Lục Hủ đóng cửa xe, hai chân vòng qua ghế lái.
Trước khi lên xe, anh ấy chạy đến chỗ Cố Lễ đang đứng ở cách đó không xa, hất cằm lên với nụ cười trên môi.
Anh ta thậm chí còn vẫy tay với Cố Lễ, "Tạm biệt, Cố tổng."
Nói xong, Lục Hủ lên xe, lái về phía trước, vòng qua khu vực rộng rãi phía trước.
Chiếc Audi màu trắng chạy ngang qua Cố Lễ, Lâm Sương ngồi ở phụ lái nhìn về phía trước mà không thèm nhìn người đàn ông đứng bên đường.
...
Chiếc xe rời đi, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Cố Lễ.
Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của anh cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, những ngón tay nắm chặt nút thắt cà vạt rồi kéo mạnh nó ra.
Như để trút giận, Cố Lễ đá vào bồn hoa bên cạnh.
Lại nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lâm Sương, anh điên lên muốn giữ lại người phụ nữ đó dưới thân mình và dạy cho cô một bài học.
Nhưng khi anh nhớ về những gì anh đã nói...
Cố Lễ nhắm mắt lại, chống tay lên hông, nhìn lên bầu trời.
Một lúc sau, anh giơ tay tát vào miệng mình.
Cái miệng chết tiệt này, suốt ngày không thể biết nói tiếng người sao?
Píp, píp, píp!
Cố Lễ sững sờ.
Lúc này, một chiếc ô tô khác dừng ở chỗ ngã tư.
Cửa sổ kéo xuống, Lý Tư Nhiên ngồi ở ghế lái sững sờ nhìn Cố Lễ một lúc.
Cho đến khi người đàn ông cảm nhận được sự tồn tại của anh, một ánh mắt lạnh lùng lướt qua anh.
Lý Tư Nhiên vội vàng xuống xe, đi tới trước mặt người đàn ông: "Cố tổng, ngài để tôi mang hành lý cho ngài, để ngài có thể trực tiếp đến sân bay."
Cố Lễ thiếu chút nữa không thở được.
Anh lại tức giận đá vào bồn hoa một lần nữa, sau đó anh lại bước vào sảnh của tòa nhà.
Chỉ còn Lý Tứ Nhiên sững sờ đứng ở đó.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Tại sao anh ta vừa lúc tới lại nhìn thấy Cố tổng tự tát mình?
Có vẻ Cố tổng rất tức giận?
Anh ta có nên đi theo không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.