Chương 30:
Đại Huyền
15/04/2024
Lâm Kiều lén la lén lút trở về nhà.
Nhìn thấy trong nhà là một mảng tối đen như mực mới không khỏi thở phào một hơi, Lưu Vĩnh Quân trên Wechat có nhắn nói là vì chuẩn bị cho một khoản đầu tư lớn nên tối nay sẽ không về, nhưng Lâm Kiều nói sao thì cũng thấy chột dạ, trong chốc lát tất cả những chuyện này bị Lưu Vĩnh Quân phát hiện, cô không cách nào nghĩ ra hậu quả sẽ là như thế nào.
Trên đường trở về nhận được yêu cầu của cấp trên rằng ngày mai cô sắp xếp tạm thời đi công tác, Lâm Kiều đặt vé tàu cao tốc xong thì xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, lúc này mới đặc biệt thay một bộ váy ngủ dài rồi đi ngủ.
Mặc dù chuyện sắp xếp đi công tác cũng khó hiểu, nhưng trước mắt vẫn có thể tạm thời giải quyết được cảnh khó khăn trước mắt của Lâm Kiều. Nếu không thì tất cả những dấu hôn và dấu bóp nắn sẽ bị Lưu Vĩnh Quân phát hiện. Lâm Kiều ngẫm nghĩ, mình có nên đề nghị chuyện ly hôn trước với anh ta hay không?
Viên thịt nhỏ mẫn cảm sưng tấy vẫn tê ngứa phun nước, rõ ràng lúc nãy vừa tắm xong mà bây giờ phần bên dưới lại ẩm ướt một mảng. Lâm Kiều cảm thấy khổ não, liên tục bị cọ xát hưng phấn tới sát biên giới, muốn dùng tay xoa nắn viên đậu nhỏ kia một chút để bản thân được khoan khoái trong chốc lát, nhưng lại sợ viên thịt nhỏ nếu cứ tiếp sưng tấy sẽ không tốt, lỡ như để người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy cô là một dâm phụ phóng túng.
Một dâm phụ với viên trân châu bị đàn ông làm tới mức sưng tấy lộ ra ngoài.
Lâm Kiều lại thoa thêm một lần thuốc, ngủ sớm một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên dưới người đã không còn cảm giác như thiêu như đốt nữa, lúc thay quần áo cô cố ý lật giở hai mảnh thịt trai ra xem, viên châu kia đã không còn sưng phồng nữa, vách thịt cũng đã phục hồi lại dáng vẻ như thường ngày.
Lâm Kiểu thở phào, lại không nhịn được hưng phấn muốn tự an ủi và xức thuốc một lần, trong lòng mắng chửi cái người khởi xướng là Trần Hoài Xuyên một vạn lần.
Cô Lâm lại không biết, chân trước cô vừa nhấc hành lý đi đến trạm tàu điện, có người đàn ông nào đó đã nhấc chân sau lái xe đuổi theo nhịp bước chân của cô.
Công ty có mở một phòng làm việc ở thành phố H, bình thường được dùng để quay vòng hậu cầu và điều phối tạm thời, bình thường thì ba tháng mới cho nhân viên đến kiểm tra một lần.
Việc kiểm tra đại khái thì cũng chỉ là lật giở tài liệu xem ghi chép công tác, chưa tới một ngày là sẽ hoàn thành. Lâm Kiều đã đặc biệt nghe ngóng từ đồng nghiệp được điều tới đây lần trước, mọi người thông thường chỉ tốn một ngày để kiểm tra xong việc, hai ngày còn lại xem như đi nghỉ ngơi du lịch, phòng làm việc và lãnh đạo đối với những việc như này đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này Lâm Kiều mới có chút thiện cảm với nhiệm vụ công tác đột xuất. Dù gì thì cô cũng học đại học ở thành phố H, vừa hay có thể nhân cơ hội này trở về đó thăm thú xem sao.
Cô lật xem hết tất thảy các tài liệu một lượt, vừa vặn đến đúng ngay thời gian tan ca.
Chạng vàng ngày hè mang theo chút khô nóng, Lâm Kiều bắt một chiếc taxi đi đến trường học đã lâu không ghé qua, có lẽ là cũng đúng ngay lúc nghỉ hè và qua thời gian ăn cơm, không hề có người đến kẻ lui như trong tưởng tượng.
Những gương mặt trẻ trung thưa thớt lác đác đi băng qua cô, mang theo tinh thần phấn chấn chỉ học sinh mới có, khiến chóp mũi Lâm Kiều trở nên chua xót.
Chưa bao lâu cô cũng từng ngây thơ rực rỡ đầy sức sống, nhưng vừa tốt nghiệp thì đã kết hôn rồi dày vò trong khoảng thời gian ngột ngạt, cô thậm chí còn chưa ngắm nhìn kĩ thế giới này thì đã bị sự u ám của nó đè ép vào vực sâu.
Khi bước chân đi về phía trước thì đột nhiên ánh sáng bị chặn lại, Lâm Kiều vô thức ngẩng đầu lên, sững sờ trong nháy mắt rồi thụt lùi ra sau một bước.
"Xin chào bạn, tôi là Trần Hoài Xuyên học khóa 07 của ngành công nghiệp và thương mại." Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên rồi nói: "Có thể cho tôi xin số điện thoại không?"
Dáng người ngược ánh sáng của Trần Hoài Xuyên cao ngất, áo thun T-shirt đơn giản cùng quần thể thao màu đen cũng mang theo vài phần cảm giác ngây ngô như học sinh.
Lâm Kiều giơ tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, ngửa mặt lên trả lời: "Phải hôn một cái mới được."
Nụ hôn ướt át của người đàn ông rơi lên khóe môi của cô.
Con đường chính trong sân trường rộng rãi, cây cối cao ngất rậm rạp cành lá, dưới bóng cây lá xanh tươi um tùm, người đàn ông cao lớn ôm lấy sườn mặt của cô gái hôn xuống, ánh chiều tà bên chân của bọn họ, trời đất như thể phai màu.
Nhìn thấy trong nhà là một mảng tối đen như mực mới không khỏi thở phào một hơi, Lưu Vĩnh Quân trên Wechat có nhắn nói là vì chuẩn bị cho một khoản đầu tư lớn nên tối nay sẽ không về, nhưng Lâm Kiều nói sao thì cũng thấy chột dạ, trong chốc lát tất cả những chuyện này bị Lưu Vĩnh Quân phát hiện, cô không cách nào nghĩ ra hậu quả sẽ là như thế nào.
Trên đường trở về nhận được yêu cầu của cấp trên rằng ngày mai cô sắp xếp tạm thời đi công tác, Lâm Kiều đặt vé tàu cao tốc xong thì xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày, lúc này mới đặc biệt thay một bộ váy ngủ dài rồi đi ngủ.
Mặc dù chuyện sắp xếp đi công tác cũng khó hiểu, nhưng trước mắt vẫn có thể tạm thời giải quyết được cảnh khó khăn trước mắt của Lâm Kiều. Nếu không thì tất cả những dấu hôn và dấu bóp nắn sẽ bị Lưu Vĩnh Quân phát hiện. Lâm Kiều ngẫm nghĩ, mình có nên đề nghị chuyện ly hôn trước với anh ta hay không?
Viên thịt nhỏ mẫn cảm sưng tấy vẫn tê ngứa phun nước, rõ ràng lúc nãy vừa tắm xong mà bây giờ phần bên dưới lại ẩm ướt một mảng. Lâm Kiều cảm thấy khổ não, liên tục bị cọ xát hưng phấn tới sát biên giới, muốn dùng tay xoa nắn viên đậu nhỏ kia một chút để bản thân được khoan khoái trong chốc lát, nhưng lại sợ viên thịt nhỏ nếu cứ tiếp sưng tấy sẽ không tốt, lỡ như để người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy cô là một dâm phụ phóng túng.
Một dâm phụ với viên trân châu bị đàn ông làm tới mức sưng tấy lộ ra ngoài.
Lâm Kiều lại thoa thêm một lần thuốc, ngủ sớm một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên dưới người đã không còn cảm giác như thiêu như đốt nữa, lúc thay quần áo cô cố ý lật giở hai mảnh thịt trai ra xem, viên châu kia đã không còn sưng phồng nữa, vách thịt cũng đã phục hồi lại dáng vẻ như thường ngày.
Lâm Kiểu thở phào, lại không nhịn được hưng phấn muốn tự an ủi và xức thuốc một lần, trong lòng mắng chửi cái người khởi xướng là Trần Hoài Xuyên một vạn lần.
Cô Lâm lại không biết, chân trước cô vừa nhấc hành lý đi đến trạm tàu điện, có người đàn ông nào đó đã nhấc chân sau lái xe đuổi theo nhịp bước chân của cô.
Công ty có mở một phòng làm việc ở thành phố H, bình thường được dùng để quay vòng hậu cầu và điều phối tạm thời, bình thường thì ba tháng mới cho nhân viên đến kiểm tra một lần.
Việc kiểm tra đại khái thì cũng chỉ là lật giở tài liệu xem ghi chép công tác, chưa tới một ngày là sẽ hoàn thành. Lâm Kiều đã đặc biệt nghe ngóng từ đồng nghiệp được điều tới đây lần trước, mọi người thông thường chỉ tốn một ngày để kiểm tra xong việc, hai ngày còn lại xem như đi nghỉ ngơi du lịch, phòng làm việc và lãnh đạo đối với những việc như này đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này Lâm Kiều mới có chút thiện cảm với nhiệm vụ công tác đột xuất. Dù gì thì cô cũng học đại học ở thành phố H, vừa hay có thể nhân cơ hội này trở về đó thăm thú xem sao.
Cô lật xem hết tất thảy các tài liệu một lượt, vừa vặn đến đúng ngay thời gian tan ca.
Chạng vàng ngày hè mang theo chút khô nóng, Lâm Kiều bắt một chiếc taxi đi đến trường học đã lâu không ghé qua, có lẽ là cũng đúng ngay lúc nghỉ hè và qua thời gian ăn cơm, không hề có người đến kẻ lui như trong tưởng tượng.
Những gương mặt trẻ trung thưa thớt lác đác đi băng qua cô, mang theo tinh thần phấn chấn chỉ học sinh mới có, khiến chóp mũi Lâm Kiều trở nên chua xót.
Chưa bao lâu cô cũng từng ngây thơ rực rỡ đầy sức sống, nhưng vừa tốt nghiệp thì đã kết hôn rồi dày vò trong khoảng thời gian ngột ngạt, cô thậm chí còn chưa ngắm nhìn kĩ thế giới này thì đã bị sự u ám của nó đè ép vào vực sâu.
Khi bước chân đi về phía trước thì đột nhiên ánh sáng bị chặn lại, Lâm Kiều vô thức ngẩng đầu lên, sững sờ trong nháy mắt rồi thụt lùi ra sau một bước.
"Xin chào bạn, tôi là Trần Hoài Xuyên học khóa 07 của ngành công nghiệp và thương mại." Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên rồi nói: "Có thể cho tôi xin số điện thoại không?"
Dáng người ngược ánh sáng của Trần Hoài Xuyên cao ngất, áo thun T-shirt đơn giản cùng quần thể thao màu đen cũng mang theo vài phần cảm giác ngây ngô như học sinh.
Lâm Kiều giơ tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, ngửa mặt lên trả lời: "Phải hôn một cái mới được."
Nụ hôn ướt át của người đàn ông rơi lên khóe môi của cô.
Con đường chính trong sân trường rộng rãi, cây cối cao ngất rậm rạp cành lá, dưới bóng cây lá xanh tươi um tùm, người đàn ông cao lớn ôm lấy sườn mặt của cô gái hôn xuống, ánh chiều tà bên chân của bọn họ, trời đất như thể phai màu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.