Chương 39: Đuối nước
Mai Tuyền
30/10/2020
Mã Phong nhếch mép cười, sau đó buông tay Lệ Na ra. Chẳng còn chỗ bám,
muội rơi tòm xuống hồ. Mã Phong thấy thế bèn phá lên cười. Trong một
khắc không suy nghĩ tôi liền co chân, tung một cước, đạp hắn luôn xuống
hồ. A Tam đứng bên cạnh cuống cuồng chân tay la toán lên:
- Mã thiếu gia! Hỏng rồi, Mã thiếu gia không biết bơi! Mau mau mau, cứu Mã thiếu gia đi!
Tôi bình tĩnh nhịp chân nhìn Lệ Na từ từ ngoi lên. Muội lấy tay vuốt nước mặt xuống rồi xác định vị trí vừa rơi để bơi vào bờ. Cùng lúc thấy Mã Phong đang vùng vẫy bên cạnh, không nghĩ ngợi, như một chú cá, muội bơi qua đỡ lấy cổ hắn.
Tôi hùng hổ, chống nạnh quát Lệ Na:
- Muội không được phép cứu hắn, hắn lúc nãy còn muốn cho muội đuối chết đấy. Muội không được cứu hắn.
A Tam nhảy dựng lên:
- Nhị tiểu thư, đây là lúc nào rồi? Tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho Mã thiếu gia nhà tôi đi. Làm ơn, Mã thiếu gia quả thực không biết bơi, còn không cứu người sẽ có án mạng đó.
Tôi hừ một tiếng, mắng luôn A Tam:
- Chủ tớ các ngươi tình cảm thật tốt. Vậy ngươi xuống cứu hắn đi!
Tôi lôi A Tam đến gần bờ, toang xô hắn xuống nước. Hắn hét như con vật bị cắt tiết:
- Tiểu thư, tôi cũng không biết bơi!
- Vậy vừa nãy còn nói như người chính nghĩa tử tế lắm. Chủ tử ngươi cùng ngươi đồng dạng. - Tôi bỏ A Tam đang run cầm cập ra, phủi tay, hướng Lệ Na đang kéo Mã Phong vào bờ, nói to. - Mau cứu tên Mã Phong mắc gió đó vào bờ đi, sau này để hắn tiếp tục ức hiếp muội. Muội là nha đầu ngốc đó Lệ Na.
Ngoài miệng tôi nói thế nhưng dù sao mạng người vẫn quan trọng. Tôi ba chân bốn cẳng chạy qua chỗ hai người bọn họ. Lệ Na đã đưa được Mã Phong tới mép bùn, A Tam cũng vội vã giúp Lệ Na. Vất vả lắm mới đem được hắn lên bờ. Lúc này, hắn nằm im không nhúc nhích. Tôi cắn môi nhìn hắn, tiện thể lấy chân đá hông hắn mấy cái, gọi:
- Mã Phong! Ngươi còn làm bộ làm tịch. Cái thân to xác nhà ngươi rơi xuống hồ sen cạn như vậy mà đuối nước được sao? Ngươi tỉnh dậy cho ta. - Mặc kệ tôi ra sức cỡ nào hắn vẫn bất động. Chột dạ, tôi ngừng đá, giọng run run. - Này, ngươi có nghe ta gọi không vậy, Mã Phong?
- Tiểu thư! Mã Phong thiếu gia bất tỉnh thật rồi, làm sao đây tiểu thư? Lệ Na sợ lắm. - Lệ Na dứt câu, khóc ròng.
A Tam ngồi thụp xuống, cầm tay hắn nắn nắn rồi khóc oà theo Lệ Na. Tôi đưa tay sờ hai má lạnh ngắt của hắn, những ngón tay run lẩy bẩy. Hít sâu mấy hơi, tôi cố rành rọt để trấn an Lệ Na và A Tam cũng như tự trấn an bản thân:
- Hắn sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao. - Chợt bốn chữ “hô hấp nhân tạo” hiện lên trong đầu, lần đầu tiên tôi phải tạ ơn ông trời vì tôi là người xuyên thời không. Nghĩ là làm, tôi kéo A Tam qua, bảo hắn. - A Tam, ngươi mau làm hô hấp nhân tạo cho Mã Phong đi!
A Tam tay chân đã khua lên, toàn thân đánh cầm cập, lắp bắp:
- Nhị tiểu thư, “hô hấp”... cái gì? A Tam sợ lắm! – Hắn nhát gan đến mức ngồi không vững chỉ thiếu điều tè ra quần.
- Ngươi làm ta tức chết đi, A Tam!
Lệ Na níu tay tôi, khoé mắt rưng rưng:
- Tiểu thư, Lệ Na sẽ làm giúp A Tam.
- Lệ Na, chuyện này sẽ thiệt thòi cho muội. Hay cứ để A Tam…
Tôi chưa nói hết, Lệ Na rành rọt:
- Chỉ cần Mã Phong thiếu gia tỉnh lại, Lệ Na thế nào cũng chấp nhận.
Nếu Lệ Na đã quyết định thì tôi làm sao cản được bèn gật đầu:
- Tốt! Vậy muội đặt hai tay lên lồng ngực hắn đi. Sao đó dùng sức ấn vào đây, cái này là xoa bóp tim, tiếp theo là hà hơi thổi ngạc. Muội phải dùng miệng, thổi hơi vào miệng hắn, đồng thời bịt kín mũi hắn lại, rồi thổi. Cứ xoa bóp tim năm đến mười lần thì hà hơi thổi ngạt một lần. Muội mau làm đi, còn không chịu làm hắn tiêu đời luôn đấy.
- Nhưng tiểu thư, không “hà hơi thổi ngạt” được không tiểu thư, muội…
Một tràng tôi thao thao đã làm chùng ý chí của Lệ Na. “Hà hơi thổi ngạt” đối với muội mà nói chính là miệng đối miệng, môi kề môi. Ở Cổ đại cô nương chưa gả đi mà thân mật với nam nhân danh tiết coi như bị huỷ. Huỷ thì huỷ, tôi là người hiện đại, mặc dù có chút “cổ hủ” mà chuyện nặng nhẹ tuyệt đối phải biết phân biệt, vì câu nệ danh tiết bỏ mặc mạng người, vậy giữ danh tiết để làm gì? Thông suốt, tôi hỏi:
- Muội có muốn cứu hắn không?
Lệ Na mím mím môi, rồi như đã quyết định xong, muội cúi xuống, chạm lồng ngực hắn, ghé bên môi hắn.
Muội tiếp thu rất nhanh, những động tác của muội rất chuẩn, rất đẹp. Thật sự chỉ có trân trọng, yêu thương hắn thật tâm muội mới có thể làm được như vậy.
Tôi cùng A Tam chăm chú quan sát Lệ Na. Giây phút chờ đợi, trái tim tôi co lại. Nếu hắn đi đời, tôi coi như xong, lương tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Lệ Na ôm mặt hắn, định cúi xuống thổi ngạt thêm một lần nữa thì hắn liền giật nẩy người, nhăn mặt rồi nghiêng đầu qua bên, ói hết nước ao trong bụng ra. Ho sặc sụa một hồi mới dần mở mắt. Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tròn mắt nhìn Lệ Na đang rất gần. Hai người họ mặt đối mặt, mắt chạm mắt lâu tới nửa ngày, đến khi tôi tằng hắng thì tay Lệ Na mới rời má hắn. Hắn định nói gì đó, Lệ Na liền lên tiếng:
- Mã thiếu gia, người tỉnh...
Câu nói của Lệ Na chưa dứt, Mã Phong dùng cả hai tay xô ngã Lệ Na. Thấy một màn thô lỗ của hắn, tôi mắng:
- Mã Phong, ngươi đúng là cái đồ “ăn cháo đá bát,” “khỏi vòng cong đuôi,” “vong ân phụ nghĩa.” Ta…
- Tiểu thư! - Lệ Na lồm cồm đứng dậy, nhìn tôi lắc đầu. Tôi đánh tiếng thở dài, khoanh tay, quay đi. Nếu tôi còn nhìn đôi mắt long lanh kia của Lệ Na vì Mã Phong mà xém nữa rơi lệ thì tôi sẽ bị cục tức chèn đến chết.
A Tam bò qua chỗ hắn, gương mặt tươi trở lại:
- Mã thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh. Người làm A Tam sợ đến chết khiếp. - Nói đoạn, A Tam ngửa mặt, chắp tay trước ngực xá xá vài cái. - Đội ơn trời phật! - Rồi hướng tôi cùng Lệ Na xá thêm hai cái nữa. - Đa tạ Nhị tiểu thư! Đa tạ ngươi, Lệ Na!
- Ngươi tại sao phải đa tạ hai người bọn họ? - Mã Phong đang nói liền ho khan. Ho đến gương mặt tái mét đỏ bừng.
A Tam cười cười, dìu hắn đứng lên, định nói thì tôi ngắt ngang:
- Tại sao cám ơn? Lệ Na nhờ phước của ngươi, nếu ngu ngốc không biết bơi đã chết đuối trong ao sen này rồi, có đâu mà cứu được ngươi. Ngươi nên biết phép tắc một chút. Mà thôi! Lệ Na không tính với ngươi, ta cũng sẽ không tính.
Mã Phong xen ngang:
- Ta là bị ngươi xô xuống hồ!
Tôi hét:
- Có qua có lại. Cứ coi như Lệ Na giẫm chân ngươi là có lỗi, ngươi cũng đã lớn tiếng với muội ấy. Ngươi còn không biết điều, cố tình làm muội ấy rơi xuống hồ. Ta tặng ngươi một cước, một đổi một, ta và ngươi coi như hoà. Muội ấy cứu mạng ngươi, xem ra ngươi vẫn nợ muội ấy một ân tình.
- “Ân tình?” - Mã Phong hừ lạnh, cắn môi, tay đưa lên sờ ngực, nhăn mặt than trách. - Các ngươi làm gì ta mà lồng ngực ta lại đau đến như vậy? Còn nữa, miệng cũng ê ẩm cả.
- Thiếu gia, thật ra Nhị tiểu thư... - A Tam không hiểu chuyện, nghe Mã Phong hỏi liền đáp.
Nếu Mã Phong xem thường Lệ Na, tôi nhất định để cho hắn phải lỡ một người thật lòng với hắn. Lệ Na tốt như vậy, tôi gán ghép muội cho kẻ nhẫn tâm, vô tình như hắn sẽ hại cả một đời của muội, hi vọng muội hiểu cho tôi. Không cho A Tam nói tiếp, tôi lảng sang chuyện khác:
- A Tam, ngươi còn đứng đó. Mau đưa Mã Phong thiếu gia về phòng rồi gọi đại phu đến đi. Ngươi còn nhiều lời hắn lạnh chết ở đây luôn đó.
- Dạ dạ dạ! A Tam đi ngay đây, Nhị tiểu thư!
Mã Phong cũng không còn hơi sức nói nhiều, hắn thở hơi ra, tay ôm ngực, nương người tựa vào A Tam để mặc A Tam dìu đi.
Tôi cao hứng ngóng theo bọn họ khuất sau mấy nhành mai đã nhú lá non đỏ tím, che miệng cười khúc khích, đến khi Lệ Na kêu nho nhỏ:
- Tiểu thư, chúng ta về thôi. Muội thấy hơi lạnh.
- Thôi chết, ta quên! Nha đầu, về thôi! Về thay y phục kẻo muội lại phong hàn thì không hay ho rồi. - Tôi cúi xuống nhặt giỏ đan lên giúp Lệ Na rồi hí hửng, xém nữa nhảy chân sáo mà đi về.
- Mã thiếu gia! Hỏng rồi, Mã thiếu gia không biết bơi! Mau mau mau, cứu Mã thiếu gia đi!
Tôi bình tĩnh nhịp chân nhìn Lệ Na từ từ ngoi lên. Muội lấy tay vuốt nước mặt xuống rồi xác định vị trí vừa rơi để bơi vào bờ. Cùng lúc thấy Mã Phong đang vùng vẫy bên cạnh, không nghĩ ngợi, như một chú cá, muội bơi qua đỡ lấy cổ hắn.
Tôi hùng hổ, chống nạnh quát Lệ Na:
- Muội không được phép cứu hắn, hắn lúc nãy còn muốn cho muội đuối chết đấy. Muội không được cứu hắn.
A Tam nhảy dựng lên:
- Nhị tiểu thư, đây là lúc nào rồi? Tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho Mã thiếu gia nhà tôi đi. Làm ơn, Mã thiếu gia quả thực không biết bơi, còn không cứu người sẽ có án mạng đó.
Tôi hừ một tiếng, mắng luôn A Tam:
- Chủ tớ các ngươi tình cảm thật tốt. Vậy ngươi xuống cứu hắn đi!
Tôi lôi A Tam đến gần bờ, toang xô hắn xuống nước. Hắn hét như con vật bị cắt tiết:
- Tiểu thư, tôi cũng không biết bơi!
- Vậy vừa nãy còn nói như người chính nghĩa tử tế lắm. Chủ tử ngươi cùng ngươi đồng dạng. - Tôi bỏ A Tam đang run cầm cập ra, phủi tay, hướng Lệ Na đang kéo Mã Phong vào bờ, nói to. - Mau cứu tên Mã Phong mắc gió đó vào bờ đi, sau này để hắn tiếp tục ức hiếp muội. Muội là nha đầu ngốc đó Lệ Na.
Ngoài miệng tôi nói thế nhưng dù sao mạng người vẫn quan trọng. Tôi ba chân bốn cẳng chạy qua chỗ hai người bọn họ. Lệ Na đã đưa được Mã Phong tới mép bùn, A Tam cũng vội vã giúp Lệ Na. Vất vả lắm mới đem được hắn lên bờ. Lúc này, hắn nằm im không nhúc nhích. Tôi cắn môi nhìn hắn, tiện thể lấy chân đá hông hắn mấy cái, gọi:
- Mã Phong! Ngươi còn làm bộ làm tịch. Cái thân to xác nhà ngươi rơi xuống hồ sen cạn như vậy mà đuối nước được sao? Ngươi tỉnh dậy cho ta. - Mặc kệ tôi ra sức cỡ nào hắn vẫn bất động. Chột dạ, tôi ngừng đá, giọng run run. - Này, ngươi có nghe ta gọi không vậy, Mã Phong?
- Tiểu thư! Mã Phong thiếu gia bất tỉnh thật rồi, làm sao đây tiểu thư? Lệ Na sợ lắm. - Lệ Na dứt câu, khóc ròng.
A Tam ngồi thụp xuống, cầm tay hắn nắn nắn rồi khóc oà theo Lệ Na. Tôi đưa tay sờ hai má lạnh ngắt của hắn, những ngón tay run lẩy bẩy. Hít sâu mấy hơi, tôi cố rành rọt để trấn an Lệ Na và A Tam cũng như tự trấn an bản thân:
- Hắn sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao. - Chợt bốn chữ “hô hấp nhân tạo” hiện lên trong đầu, lần đầu tiên tôi phải tạ ơn ông trời vì tôi là người xuyên thời không. Nghĩ là làm, tôi kéo A Tam qua, bảo hắn. - A Tam, ngươi mau làm hô hấp nhân tạo cho Mã Phong đi!
A Tam tay chân đã khua lên, toàn thân đánh cầm cập, lắp bắp:
- Nhị tiểu thư, “hô hấp”... cái gì? A Tam sợ lắm! – Hắn nhát gan đến mức ngồi không vững chỉ thiếu điều tè ra quần.
- Ngươi làm ta tức chết đi, A Tam!
Lệ Na níu tay tôi, khoé mắt rưng rưng:
- Tiểu thư, Lệ Na sẽ làm giúp A Tam.
- Lệ Na, chuyện này sẽ thiệt thòi cho muội. Hay cứ để A Tam…
Tôi chưa nói hết, Lệ Na rành rọt:
- Chỉ cần Mã Phong thiếu gia tỉnh lại, Lệ Na thế nào cũng chấp nhận.
Nếu Lệ Na đã quyết định thì tôi làm sao cản được bèn gật đầu:
- Tốt! Vậy muội đặt hai tay lên lồng ngực hắn đi. Sao đó dùng sức ấn vào đây, cái này là xoa bóp tim, tiếp theo là hà hơi thổi ngạc. Muội phải dùng miệng, thổi hơi vào miệng hắn, đồng thời bịt kín mũi hắn lại, rồi thổi. Cứ xoa bóp tim năm đến mười lần thì hà hơi thổi ngạt một lần. Muội mau làm đi, còn không chịu làm hắn tiêu đời luôn đấy.
- Nhưng tiểu thư, không “hà hơi thổi ngạt” được không tiểu thư, muội…
Một tràng tôi thao thao đã làm chùng ý chí của Lệ Na. “Hà hơi thổi ngạt” đối với muội mà nói chính là miệng đối miệng, môi kề môi. Ở Cổ đại cô nương chưa gả đi mà thân mật với nam nhân danh tiết coi như bị huỷ. Huỷ thì huỷ, tôi là người hiện đại, mặc dù có chút “cổ hủ” mà chuyện nặng nhẹ tuyệt đối phải biết phân biệt, vì câu nệ danh tiết bỏ mặc mạng người, vậy giữ danh tiết để làm gì? Thông suốt, tôi hỏi:
- Muội có muốn cứu hắn không?
Lệ Na mím mím môi, rồi như đã quyết định xong, muội cúi xuống, chạm lồng ngực hắn, ghé bên môi hắn.
Muội tiếp thu rất nhanh, những động tác của muội rất chuẩn, rất đẹp. Thật sự chỉ có trân trọng, yêu thương hắn thật tâm muội mới có thể làm được như vậy.
Tôi cùng A Tam chăm chú quan sát Lệ Na. Giây phút chờ đợi, trái tim tôi co lại. Nếu hắn đi đời, tôi coi như xong, lương tâm sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Lệ Na ôm mặt hắn, định cúi xuống thổi ngạt thêm một lần nữa thì hắn liền giật nẩy người, nhăn mặt rồi nghiêng đầu qua bên, ói hết nước ao trong bụng ra. Ho sặc sụa một hồi mới dần mở mắt. Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tròn mắt nhìn Lệ Na đang rất gần. Hai người họ mặt đối mặt, mắt chạm mắt lâu tới nửa ngày, đến khi tôi tằng hắng thì tay Lệ Na mới rời má hắn. Hắn định nói gì đó, Lệ Na liền lên tiếng:
- Mã thiếu gia, người tỉnh...
Câu nói của Lệ Na chưa dứt, Mã Phong dùng cả hai tay xô ngã Lệ Na. Thấy một màn thô lỗ của hắn, tôi mắng:
- Mã Phong, ngươi đúng là cái đồ “ăn cháo đá bát,” “khỏi vòng cong đuôi,” “vong ân phụ nghĩa.” Ta…
- Tiểu thư! - Lệ Na lồm cồm đứng dậy, nhìn tôi lắc đầu. Tôi đánh tiếng thở dài, khoanh tay, quay đi. Nếu tôi còn nhìn đôi mắt long lanh kia của Lệ Na vì Mã Phong mà xém nữa rơi lệ thì tôi sẽ bị cục tức chèn đến chết.
A Tam bò qua chỗ hắn, gương mặt tươi trở lại:
- Mã thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh. Người làm A Tam sợ đến chết khiếp. - Nói đoạn, A Tam ngửa mặt, chắp tay trước ngực xá xá vài cái. - Đội ơn trời phật! - Rồi hướng tôi cùng Lệ Na xá thêm hai cái nữa. - Đa tạ Nhị tiểu thư! Đa tạ ngươi, Lệ Na!
- Ngươi tại sao phải đa tạ hai người bọn họ? - Mã Phong đang nói liền ho khan. Ho đến gương mặt tái mét đỏ bừng.
A Tam cười cười, dìu hắn đứng lên, định nói thì tôi ngắt ngang:
- Tại sao cám ơn? Lệ Na nhờ phước của ngươi, nếu ngu ngốc không biết bơi đã chết đuối trong ao sen này rồi, có đâu mà cứu được ngươi. Ngươi nên biết phép tắc một chút. Mà thôi! Lệ Na không tính với ngươi, ta cũng sẽ không tính.
Mã Phong xen ngang:
- Ta là bị ngươi xô xuống hồ!
Tôi hét:
- Có qua có lại. Cứ coi như Lệ Na giẫm chân ngươi là có lỗi, ngươi cũng đã lớn tiếng với muội ấy. Ngươi còn không biết điều, cố tình làm muội ấy rơi xuống hồ. Ta tặng ngươi một cước, một đổi một, ta và ngươi coi như hoà. Muội ấy cứu mạng ngươi, xem ra ngươi vẫn nợ muội ấy một ân tình.
- “Ân tình?” - Mã Phong hừ lạnh, cắn môi, tay đưa lên sờ ngực, nhăn mặt than trách. - Các ngươi làm gì ta mà lồng ngực ta lại đau đến như vậy? Còn nữa, miệng cũng ê ẩm cả.
- Thiếu gia, thật ra Nhị tiểu thư... - A Tam không hiểu chuyện, nghe Mã Phong hỏi liền đáp.
Nếu Mã Phong xem thường Lệ Na, tôi nhất định để cho hắn phải lỡ một người thật lòng với hắn. Lệ Na tốt như vậy, tôi gán ghép muội cho kẻ nhẫn tâm, vô tình như hắn sẽ hại cả một đời của muội, hi vọng muội hiểu cho tôi. Không cho A Tam nói tiếp, tôi lảng sang chuyện khác:
- A Tam, ngươi còn đứng đó. Mau đưa Mã Phong thiếu gia về phòng rồi gọi đại phu đến đi. Ngươi còn nhiều lời hắn lạnh chết ở đây luôn đó.
- Dạ dạ dạ! A Tam đi ngay đây, Nhị tiểu thư!
Mã Phong cũng không còn hơi sức nói nhiều, hắn thở hơi ra, tay ôm ngực, nương người tựa vào A Tam để mặc A Tam dìu đi.
Tôi cao hứng ngóng theo bọn họ khuất sau mấy nhành mai đã nhú lá non đỏ tím, che miệng cười khúc khích, đến khi Lệ Na kêu nho nhỏ:
- Tiểu thư, chúng ta về thôi. Muội thấy hơi lạnh.
- Thôi chết, ta quên! Nha đầu, về thôi! Về thay y phục kẻo muội lại phong hàn thì không hay ho rồi. - Tôi cúi xuống nhặt giỏ đan lên giúp Lệ Na rồi hí hửng, xém nữa nhảy chân sáo mà đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.