Đợi Một Loài Hoa Nở

Chương 31: Thương tâm của ca ca

Mai Tuyền

05/10/2020

doi-mot-loai-hoa-no-31-0

(Ảnh: Internet)

Mùi cỏ thơm mát dịu, mùi hoa mai hoà vào không khí dễ chịu đến nỗi chỉ muốn níu giữ thứ hương thơm này mãi mãi. Mi mắt từ từ nâng, gương mặt quen thuộc ấy ở ngay trong tầm mắt, tôi khẽ gọi:

- Ca ca!

Mai Hạ Du nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi má tôi, vuốt ve. Huynh nói:

- Muội thấy sao rồi?

Câu đầu tiên của Mai Hạ Du lúc nào cũng thật ấm áp, không phải chất vấn khó chịu mà chính là quan tâm. Bên cạnh huynh, tôi tìm lại được tình thân bị đánh mất. Hoá ra lòng dạ hẹp hòi của tôi đã hiểu lầm huynh, huynh trước sau vẫn để ý đến tôi, chưa hề bỏ mặc tôi.

- Muội không sao! - Tôi đáp, giọng khàn khàn.

- Không sao thì tốt! Nhưng huynh đã bảo muội thế nào, tại sao muội không nghe lời huynh?

Tôi không nhìn vào mắt huynh ấy, dời tầm mắt ra chỗ khác, tôi lí nhí:

- Muội xin lỗi ca ca!

- Muội thì có lỗi gì chứ? Người chịu phạt là Lệ Na, muội ấy đã không canh chừng muội tốt!

- “Lệ Na”?

- Đúng! Không biết bây giờ Lệ Na đã bị dưỡng phụ, dưỡng mẫu phạt ra sao? Chắc là bị nhốt trong nhà cũi cũng nên.

Tôi vội bật dậy, bước xuống giường. Mai Hạ Du nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của tôi rồi cười thành tiếng, huynh vội gọi với theo:

- Muội định đi đâu?

- Muội đi tìm phụ thân, mẫu thân nói cho hai người biết tất cả là do muội tự ý chạy ra ngoài. Vết thương là do muội bất cẩn té ngã, không liên quan gì đến Lệ Na cả.

Mai Hạ Du đứng lên, bước đến bên cạnh tôi. Huynh giơ tay kiểm tra lại miếng vải quấn cẩn thận đến mấy vòng qua trán tôi, đôi mắt đẹp lay động, giọng tha thiết:

- Bất cẩn thế nào lại bị thương đến như vậy?

- Ca ca! Muội ngã là thật. Không liên quan đến ai cả, tất cả là do muội.

Tôi không thể nói là tên Mã Phong điên khùng kia vô duyên vô cớ cho tôi một nhát kiếm, tôi không muốn mọi chuyện thêm rắc rối, càng đơn giản chừng nào càng tốt chừng đó, như vậy Mai Hạ Du mới không lo lắng cho tôi. Nhưng tôi lại bắt đầu chột dạ vì ánh mắt huynh như lột trần được sự giả dối được che đậy một cách hết sức ngu xuẩn của tôi. Rất lâu huynh mới thốt ra được mấy lời:

- Lần sau cẩn thận hơn!

Tôi bất giác đặt tay mình lên tay Mai Hạ Du, những ngón tay vừa khéo chạm vào tay huynh, huynh liền rút tay về, rồi cười thật nhạt:

- Muội không sao rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi! - Huynh dứt câu, thì mở cửa phòng. Tôi gọi huynh:

- Ca ca!

Huynh ngoảnh mặt lại nhìn tôi, chờ đợi. Một khắc, bắt gặp được ánh mắt trìu mến của huynh, lồng ngực không thở nổi, tôi liền lắp bắp:

- Không có gì!

Huynh im lặng gật đầu, vừa định khép cửa thì tôi hỏi với theo:



- Ca ca! Lệ Na của muội giờ thế nào? Liệu có bị phạt không?

Huynh ấy quay mặt cười, nụ cười quả thật rực rỡ như cả rừng mai, huynh mắng:

- Muội muội ngốc! Rõ ràng do muội tự ý làm loạn. Lệ Na không liên can. Dưỡng phụ, dưỡng mẫu có phạt cũng phạt muội trước.

- Ca ca lừa muội!

- Huynh không lừa muội. Từ nay về sau, muội còn không nghe lời, làm người thân lo lắng, huynh sẽ là người trừng phạt Lệ Na. Huynh sẽ coi cô nương ta là người thế thân, thay muội chịu phạt. Muội hãy nhớ rõ!

- “Thế thân”?

- Đúng vậy! Sau này muội làm việc gì, hãy nhớ tới Lệ Na.

Tôi gật đầu lia lịa, huynh lại lưu luyến nhìn tôi, không biết là đợi chờ điều gì? Rồi huynh cúi đầu định rời đi, tôi bất giác gọi huynh:

- Ca ca!

Huynh tần ngần ở bật cửa, qua một hồi như đã quyết, không nhìn lại tôi, dứt khoát bước ra, đóng cửa phòng lại.

doi-mot-loai-hoa-no-31-1

(Ảnh: Internet)

Không gian bỗng chốc trở nên tịch mịch. Tôi mỏi mệt tựa người vào cánh cửa, trượt ngồi xuống nền, dưới chân là thảm lụa mà sao vẫn lạnh lẽo đến lạ lùng. Cái lạnh len lỏi vào trong tâm hồn, ăn hết mọi tất ấm áp trong lòng vừa nãy. Không phải lạnh của sợ hãi mà chính là lạnh của cô đơn vĩnh hằng. Tôi nhắm mắt, dường như đã thiếp đi một lúc lâu.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi giật mình đứng dậy, mở cửa ra. Thì ra là Lệ Na, muội đang mang chén thuốc vừa sắc xong đến.

- Tiểu thư! Tỷ tỉnh rồi! Nhưng… - Lệ Na vừa nhìn gương mặt thất thểu của tôi, muội ngập ngừng một chút rồi thấp giọng. - Có chuyện gì vậy, tiểu thư?

Tôi cười cười lấy lệ, để trông rạng rỡ hơn, mục đích làm cho nha đầu Lệ Na khỏi phải lo lắng. Hễ khi tôi có chuyện là muội ấy lại chạy tới chạy lui, hết khóc rồi khóc. Tôi không đành lòng, bèn đáp:

- Tỷ không sao! Không có chuyện gì đâu!

Lệ Na thở dài:

- Muội vừa thấy Mai Hạ Du Đại thiếu gia ở đây, tựa cửa rất lâu, rất lâu. Muội còn nghĩ hai người vừa cãi nhau đó tiểu thư.

Tôi nhìn theo lưng áo trắng quen thuộc của Mai Hạ Du chỉ vừa rẽ khỏi sân nhỏ. Thì ra từ nãy đến giờ huynh vẫn ở đây. Rốt cục tôi đã làm gì sai, huynh ấy vẫn không muốn ở lại bên cạnh tôi thêm chút nữa?

Tôi lững thững đi đến giường, ngồi xuống. Lệ Na cũng không hỏi thêm điều gì, nhanh chóng bưng thuốc vào, đưa tôi. Tôi không ngần ngại, uống cạn. Cảm giác vô cùng dễ chịu, không giống bất cứ thứ thuốc nào ở hiện đại. Tôi thật tình biết ơn lão đại phu này, đã thấu hiểu được tâm tư của người bệnh. Thuốc thơm mát như trà Long Tỉnh Tây Hồ ở đây, chỉ thử một lần sẽ sinh nghiện. Liền nhịn không được, tôi mở miệng:

- Là đại phu nào mà lại ân cần chu đáo đến như vậy? Cả mùi cả vị ta đều thích, thật khiến cho người ta cảm động!

Tôi nói rồi đưa chén thuốc đã cạn cho Lệ Na. Một tay muội đón lấy, một tay che miệng cười khúc khích, cười xong mới bảo:

- Thuốc này chính là Mã thiếu gia tự tay sắc cho tỷ.

Nụ cười đang tươi của tôi căng đến biến dạng, tôi la lên:

- Việc này không vui tí nào đâu, Lệ Na!

Lệ Na bước đến ngồi xuống giường, cầm tay tôi, giọng trong trẻo vang lên:

- Lúc muội đi lấy trà từ hồ sen trở lại, thì Mã thiếu gia đã đưa tiểu thư về phòng. Vết thương trên trán tiểu thư cũng đã được thiếu gia người băng bó lại. Người còn đích thân đi lấy thuốc sắc cho tiểu thư nữa.



Tôi cố cười, lắc đầu:

- Đồ thần kinh như hắn làm chuyện dư thừa! - Tôi sợ hắn thấy được phần yếu đuối của bản thân, rốt cục hắn lại nhìn thấy, chứng kiến từ đầu đến cuối. Đúng là chết tiệt!

- Tiểu thư! Mã thiếu gia đã làm cho trên dưới đều kinh ngạc. Lão gia phu nhân cùng kẻ hầu người hạ đều hết sức vui mừng cho tiểu thư.

Tôi khoanh tay trước ngực, trong lòng có một cỗ khó chịu dâng lên, tựa như bị mọi người liên minh lại ức hiếp. Tại sao, tôi ra nông nổi này mới được hắn thương hại? Dùng kỹ thuật tồi của hắn chẩn trị, rũ lòng thương sắc cho chút thuốc, vậy mà ai cũng đứng về phía hắn, thật bất công! Tôi thở hắt ra mấy lượt, bảo Lệ Na:

- Bây giờ tên Mã Phong đó chắc chắn rất vui vẻ!

- Không đâu, tiểu thư! Mã thiếu gia cực kỳ lo sợ. Muội thấy Mã thiếu gia rất quan tâm tiểu thư! Hiện tại không biết người như thế nào nữa?

- Muội lo cho hắn à?

- Tiểu thư! Sau khi người chăm sóc cho tiểu thư xong xuôi, bây giờ đang đi nhận tội với lão gia phu nhân. Muội nghĩ...

Tôi cắt ngang lời của Lệ Na:

- Muội nghĩ tội nghiệp hắn chứ gì? Lệ Na, ta thật lòng nói muội biết, hắn chính là loại nhẫn tâm nhất trong một đám nam nhân nhẫn tâm khắp thiên hạ. Lệ Na của ta xinh đẹp, ngoan ngoãn đến như vậy, sẽ tìm được người tốt hơn hắn gấp mười lần. Muội tin ta đi! Không cần đem hết lòng ngưỡng mộ dành cho hắn, thật phí tuổi thanh xuân của muội!

Lệ Na giơ hai bàn tay thon dài đáng yêu ra vẫy vẫy làm ra bộ đáng bác bỏ quan điểm lệch lạc của tôi về Mã thiếu gia của muội, chống chế:

- Tỷ không thấy được ánh mắt người nhìn tỷ ngủ ngoan trên giường đâu, áo người dính đầy máu, mà người cũng không vội thay.

- Lệ Na! Đó là máu của ta. Ánh mắt đó là ánh mắt khi hắn trút được gánh nặng như ta xuống. - Tôi nói rồi chợt nhớ ra bộ y phục cùng áo choàng bị thấm máu đỏ, tôi nhanh chóng trông xuống y phục mình đang mặc, là bộ lụa thật mềm viền chỉ vàng trên nền tím nhạt, bộ mà tôi ghét nhất trong cả thảy số quần áo của Mai tiểu thư, tôi bèn hỏi. - À, tỷ quên mất, là muội thay áo cho tỷ sao?

- Không có! Là Mã thiếu gia!

- Cái gì? - Tôi bật dậy, ôm đầu. - Ta còn tưởng muội đã thay cho ta.

- Tiểu thư, xin lỗi tỷ! Khi muội về, Mã thiếu gia người đã thay cho tỷ xong rồi.

- Hắn điên hay sao? Ta bị thương ở trán, chứ có phải bị thương trong người đâu mà phải thay đồ. Chính xác là cố tình.

- Tiểu thư! Áo của tiểu thư bị thấm rất nhiều máu, chung quy rất dễ sợ.

- Như vậy cũng không được chạm vào người ta.

- Mã thiếu gia rất ưa sạch sẽ, vì vậy nên người mới tự ý. Tiểu thư bớt giận!

- Tên biến thái, tên Mã Phong ngựa mắc gió mắc dịch. Thích sạch sẽ đến vậy thì tự mà thay cho bản thân mình đi!

- Tiểu thư! Mã thiếu gia...

- Muội nữa! Đi mà hầu hắn. Muội rốt cuộc là theo ai?

- Tiểu thư! - Lệ Na chu môi, lắc lắc cánh tay tôi van nài.

- Được được được! Xem như ta sợ muội!

- Tiểu thư, tỷ yên tâm đi! Theo tình hình này, Mã thiếu gia người sẽ chịu trách nhiệm. Muội cũng đã để ý, dường như sau khi tỷ rơi xuống hồ, hẳn Mã thiếu gia cũng dần thấy được tình cảm của tỷ. Vả lại, tiểu thư và Mã thiếu gia đã định hôn từ trước, sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Mã thiếu gia. Chuyện này là chuyện tốt.

- Chuyện tốt? Ta thấy ta thảm rồi.

Tôi than, lại tưởng tượng ra cảnh Mã Phong tự tiện như vậy với bản thân. Cảm giác giống như bị người khác lừa dối, khinh bỉ, nhục mạ. Tôi vẫn chưa suy nghĩ được chuyện tiếp theo nên làm gì, kỳ thực trong đầu là mớ hỗn độn. Tôi thấy có lỗi với Mai Hạ Du, không biết huynh nghĩ gì khi tôi nói dối huynh về vết thương trên trán. Huynh sẽ không tin tôi nữa chứ? Nói dối vẫn là nói dối. Không biết huynh có nghĩ tôi thích tên Mã Phong đó đến mức điên cuồng bao che cho hắn, dù là hắn làm tổn thương tôi. Trong mắt Ma Hạ Du bây giờ có phải tôi chỉ là một nữ nhân lụy tình, tầm thường như bao nữ nhân khác hay sao? Tôi thật hận bản thân mình, rất hận. Nghĩ một lát, tôi đứng phắt dậy, chạy ra khỏi phòng. Nhanh đến mức tôi chỉ còn nghe được tiếng của Lệ Na nhỏ dần trong gió chiều đưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Một Loài Hoa Nở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook