Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 116
Cô Nương Đừng Khóc
02/03/2024
Lâm Xuân Nhi không hề nuốt lời, ngày hôm sau cô đến công ty giải quyết công việc, buổi trưa lại vội vàng chạy đi thăm Kiều Hạn Văn. Cuộc phẫu thuật của anh ta là cuộc phẫu thuật đầu tiên của buổi sáng, lúc Lâm Xuân Nhi đến nơi, ca phẫu thuật đã xong rồi, lúc này anh ta đang nằm trên giường, Vương Cẩn và Tiêu Khả đang chăm sóc anh ta.
Vì cuộc phẫu thuật khiến não bị phù nên bác sĩ không cho phép anh ta nói chuyện. Uống nhiều nước, không nói chuyện, thở oxy.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhìn anh ta trông hơi thảm hại, thấy Lâm Xuân Nhi đi vào thì nhíu mày.
“Tôi đã hứa là tới thăm anh rồi.” Lâm Xuân Nhi đứng bên cạnh Vương Cẩn, rướn cổ nhìn cổ của anh ta: “Chậc chậc, không biết vết mổ dài bao nhiêu, sau này có thể xăm một chiếc lá ở đó.” Thấy Kiều Hạn Văn nhíu mày, cô đột nhiên nói: “Chiếc lá nhìn quê mùa nhỉ? Vậy có thể xăm đại nạn không chết ắt có hậu phúc.” Thấy đôi mắt của Kiều Hạn Văn long lên sòng sọc, cô nói thêm: “Hoặc là xăm học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên?”
Kiều Hạn Văn suy cho cùng là một diễn viên trời sinh, anh ta không nói chuyện, nhưng cảm xúc đều viết hết ở trong mắt. Lâm Xuân Nhi đọc hiểu được, Kiều Hạn Văn đang bảo cô cút đi!
Vương Cẩn và Tiêu Khả đều bật cười, ánh mắt Kiều Hạn Văn u ám, hiển nhiên đang tức tối lắm. Lâm Xuân Nhi vờ như không nhìn thấy, lại quay đầu nói với Vương Cẩn và Tiêu Khả: “Cơ hội hiếm có, phải nhân dịp này xả hết mấy cơn tức mà thường ngày anh ta gây ra cho mình. Nếu còn chưa hả giận thì đánh cho anh ta mấy cái, còn không ăn thua nữa hả, vậy thì nhéo mặt ảnh đế cũng được đó...”
Cô vừa đến, phòng bệnh lại có chút rộn ràng. Lâm Xuân Nhi lấy quả táo trên đầu giường của Kiều Hạn Văn, vừa gặm vừa nói: “Nhờ phúc của anh, tôi lại hoàn thành KPI rồi. Số liệu còn lại xem như tôi tặng cho anh. Anh đó, lo mà dưỡng bệnh cho khoẻ đi, chờ anh khỏi bệnh rồi cho chúng tôi thêm ít tiền.”
Thấy Kiều Hạn Văn muốn mở miệng, cô vội vàng xua tay, nói: “Anh đừng nói chuyện chứ, bác sĩ không cho anh nói chuyện. Anh dám nói chuyện là tôi dám gọi bác sĩ đấy.”
“Có phải anh đang cắm ống tiểu đúng không? Hâm mộ anh thật chứ, ăn ngủ gì cũng trên giường hết, đó là lý tưởng của tôi đấy nhé.” Lâm Xuân Nhi nói chuyện làm người ta tức sôi máu, nói xong thì nháy mắt với Vương Cẩn: “Bác sĩ đâu có nói không thể tức giận nhỉ?”
Vương Cẩn lắc đầu: “Bác sĩ không nói. Chắc cũng không ngờ sẽ có người cố tình chạy tới chọc tức bệnh nhân sau khi phẫu thuật đâu.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi cười hì hì mấy tiếng, lúc này mới nghiêm túc nói với Kiều Hạn Văn: “Có đau không? Đau thì anh chớp mắt đi.”
Kiều Hạn Văn không buồn để ý tới cô.
“Chậc chậc, đã thành ra thế này rồi mà vẫn khó ở như vậy.”“ Lâm Xuân Nhi trêu anh ta một lát, thấy nét mặt của anh ta thả lỏng, biết tâm trạng của anh ta đã khá hơn một chút rồi, bèn nói về chuyện chăm sóc sắc đẹp với Vương Cẩn và Tiêu Khả, Vương Cẩn thấy làn da Lâm Xuân Nhi đẹp, hỏi cô hay chăm sóc da ở đâu.
Lâm Xuân Nhi bóp mặt mình, nói: “Một tuần tôi đắp mặt nạ mấy lần, chỉ có vậy thôi, chắc là trời sinh đã đẹp sẵn rồi á?” Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng không nhịn được, nặn ra một tiếng cười mỉa từ trong cổ họng.
Vương Cẩn cũng bật cười: “Tôi cảm thấy có liên quan đến thói quen thường xuyên vận động của cô đó.”
“Chắc cũng đúng.”
Ba người phụ nữ nói chuyện một lát, y tá vào đuổi người: “Đã hết thời gian thăm bệnh rồi, mọi người về đi ạ!”
Mọi người đứng dậy chào tạm biệt Kiều Hạn Văn, Kiều Hạn Văn chỉ híp mắt lại không nói gì. Đến lượt Lâm Xuân Nhi, anh ta mấp máy môi, nhẹ nhàng phun ra một chữ “Cút”. Lâm Xuân Nhi bĩu môi, khịt mũi một cái rồi đi về.
Hôm nay cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Hiệu suất của Thịnh Thông cực cao, qua mấy hôm nữa tiền sẽ vào tài khoản. Tân Nha cần tỉ mỉ hoá kế hoạch chiến lược, đồng thời tiến hành thăng cấp cơ cấu tổ chức, bởi vì cơ cấu ban đầu không đủ để chống đỡ số lượng nghiệp vụ mới. Lâm Xuân Nhi mời ba vị thần tiên còn lại về, ngày mai các thành viên nòng cốt của công ty sẽ tiến hành họp kín để nghiên cứu thảo luận. Đồng thời chuyến đi Hy Lạp trước đó đã hứa với mọi người cũng sẽ chính thức được đưa vào lịch trình.
Lâm Xuân Nhi đang gọi điện cho Tống Thu Hàn nói mấy chuyện này, còn giải thích với anh: “Chuyến đi Hy Lạp sẽ dùng tiền của chính bọn em, anh tuyệt đối đừng nghĩ rằng tụi em vừa nhận được tiền đầu tư là lập tức ăn xài phung phí nhé. Tất cả đều sẽ được ghi lại rõ ràng trong bản báo cáo tài chính.”
Tống Thu Hàn đang ở sân bay chờ máy bay, nghe cô nói như vậy, anh đứng dậy rời khỏi chỗ đồng nghiệp, sau đó nghiêm túc gọi tên cô: “Lâm Xuân Nhi.”
“Sao vậy?”
“Anh biết các em dùng tiền của mình để đi Hy Lạp.”
“Ừ.”
“Vậy các em có cho dẫn theo người nhà không?”
“Người nhà tự trả tiền.”
“Vậy anh tự trả tiền.”
Tống Thu Hàn tự xếp mình vào cột người nhà của Lâm Xuân Nhi, anh muốn cùng Lâm Xuân Nhi đến Hy Lạp tắm nắng. Anh mới vừa đầu tư cho Tân Nha, đi chung với họ cũng có thể giải thích được. Tống Thu Hàn cảm thấy mình hơi giống keo 502, lại mặt dày đến mức đi ké chuyến team building của công ty Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi bật cười: “Được rồi, em mời anh nhé.”
“Được thôi. Vậy anh trả bằng thân thể nhé.”
Cách điện thoại di động, gương mặt của Lâm Xuân Nhi hơi đỏ lên, cô gắt giọng: “Tống Thu Hàn!”
Tống Thu Hàn ở đầu dây bên kia đã có thông báo lên máy bay, anh phải đi Hồng Kông, thế là anh nói với Lâm Xuân Nhi: “Anh phải lên máy bay rồi, ngày kia sẽ về.”
“Sao bảo tuần sau?”
“Mấy hôm nay anh xử lý công việc với cường độ cao, vừa hay có thể bắt kịp chuyến bay, quay về nghỉ ngơi mấy ngày cuối tuần.” Tống Thu Hàn ngừng lại một chút: “Nhớ em quá.”
“Em cũng thế.”
Cũng không biết những cặp tình nhân khác hẹn hò có giống như vậy không? Tống Thu Hàn thì bay khắp nơi, Lâm Xuân Nhi cũng bận tối mặt tối mày, thời gian hai người ở bên nhau vốn đã ít lại càng ít hơn. Cho dù cuối tuần khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nhưng vẫn phải chừa chút thời gian để làm việc. Lâm Xuân Nhi không hài lòng về chuyện này cho lắm, cô gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn: “Cuối tuần tụi mình khoá máy đi?”
“Hửm?”
“Thì là không làm việc á, được không?” Trả công việc lại cho công việc, trả cuộc sống lại cho cuộc sống. Lâm Xuân Nhi cảm thấy hơi mệt, cô muốn ở bên cạnh Tống Thu Hàn nằm dài nghỉ ngơi qua hết mấy ngày cuối tuần.
Tống Thu Hàn nhận ra được sự mất mát của Lâm Xuân Nhi, có chút đau lòng cho cô: “Được, cuối tuần không làm việc, vậy chúng ta có cần lên kế hoạch xem cuối tuần sau nên làm gì không?”
“Em muốn đến chỗ anh xem hoa xem cỏ, xem phim, đi ngủ.”
“Được. Dẫn em lên núi ăn cá được không? Tiện đường hóng gió đêm trong núi, tránh nóng. Quán bar của Loan Niệm cũng được, ở trên núi, hoa cỏ cây cối rậm rạp tươi tốt, cũng rất trong lành, tụi mình đi ăn cá, sau đó đến quán bar của cậu ta nghe nhạc, tâm sự, uống rượu.”
“Được!” Lâm Xuân Nhi gửi tới một cái meme “Em hóng lắm á nha”, Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Ngày kia anh sẽ đón chuyến bay buổi sáng về.”
Như vậy mới giống hẹn hò chứ! Tâm trạng của Lâm Xuân Nhi lại tốt lên, tốc độ gõ bàn phím máy tính nhanh như bay.
Lúc Viên Như gọi điện thoại tới, vừa hay Lâm Xuân Nhi cũng đang đứng dậy duỗi cổ, cô bắt máy: “Hello~”
“Tôi đang ở dưới lầu công ty cậu, lên đó thăm cậu một lát nhé?”
“Tới đi, tôi xuống lầu đón cậu.”
Viên Như xách theo một hộp bánh kem, trên hộp phủ một lớp hơi nước mong mỏng, Lâm Xuân Nhi nhận lấy rồi hỏi cô ấy: “Đây là cái gì?”
“Tự nhiên muốn ăn bánh kem lạnh, đi ngang qua Haagen Dazs nên mua một cái. Chúng ta cùng ăn nhé?”
“Cậu không kiểm soát cân nặng nữa à?” Lâm Xuân Nhi ngạc nhiên mở to mắt.
“Hôm nay được nghỉ.”
Hôm nay là sinh nhật của Viên Như. Buổi sáng thức dậy cô ấy đột nhiên không biết hôm nay phải làm cái gì, cả buổi sáng cứ ngây người ra đó, đến buổi chiều đột nhiên muốn đi gặp Lâm Xuân Nhi một chút.
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé! Vừa rồi còn đang nghĩ hôm nay trời nóng quá, nếu được ăn một miếng kem thì tốt biết mấy, hì hì.” Lâm Xuân Nhi mở bánh kem ra, cầm dụng cụ lên, lúc định cắt bánh thì đột nhiên ngừng lại: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
Viên Như ngớ ra một chút.
“Tôi nhớ mang máng có một mùa hè nọ, cậu đem theo rất nhiều đồ ăn ngon chia cho mọi người, nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Là hôm nay đúng không?”
“Trí nhớ của cậu tốt thật.” Viên Như cầm lấy đồ cắt, đang định cắt bánh kem thì bị Lâm Xuân Nhi cản lại: “Fan club nói với người hâm mộ của cậu không tổ chức sinh nhật cho cậu à?”
“Sinh nhật được công khai là giả.”
“Vậy cắt cái bánh kem này thì tiếc quá.” Lâm Xuân Nhi đứng dậy đóng gói bánh kem lại kỹ càng sau đó bỏ vào tủ lạnh chung của công ty, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Muội: “Cậu đang làm gì đó? Tối nay tổ chức party đồ ngủ không? Cái kiểu mà có thể nhìn thấy thân hình của siêu sao nữ đang hot á.”
“Hửm? Tớ mới đi họp xong đây. Hôm nay trời nóng quá.” Tiêu Muội oán giận thời tiết nóng nực: “Đi đâu mở party đồ ngủ chứ?”
“Đến chỗ tớ nè? Hôm nay là sinh nhật của Viên Như.”
“Ok luôn! Đợi tớ về tắm rồi đi, nhưng nếu Trần Khoan Niên đòi đi theo thì phải làm sao?”
“Bảo cậu ta cút đi.” Lâm Xuân Nhi cười nói.
“Được, cút đi.”
Tiêu Muội cúp điện thoại, nhanh chóng quay về tìm đồ ngủ.
Ba người đều có chút chờ mong đến buổi tối. Thời còn trẻ bọn họ không chơi với nhau, Viên Như có nhóm chị em của mình, Tiêu Muội và Lâm Xuân Nhi thì dính lấy nhau, nói chung chính là quan hệ kỳ lạ giữa các cô gái trẻ. Hôm nay cãi nhau với người này, ngày mai không chơi với người kia, đã thế còn rất nghiêm túc.
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại rồi nói: “Ba người thế này cũng được coi là thành nhóm rồi. Bây giờ tôi sẽ giải quyết hết công việc, sau đó chúng ta đến nhà tôi, tôi trổ tài cho cậu xem. Có lẽ không bằng được tiệc sinh nhật trên du thuyền, nhưng được cái yên tĩnh.”
Viên Như im lặng nhìn cô một lát, sau đó gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Lâm Xuân Nhi nhăn mũi với cô ấy: “Vậy cậu đợi tôi nhé, ngồi mệt thì cứ nằm trên sô pha, chỗ này của tôi không cần phải để ý gì nhiều.”
Cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc, cuối cùng đến bảy giờ, cô đã làm xong phần việc mang tính giai đoạn. Sau đó dẫn Viên Như đến nhà của mình. Viên Như bịt kín mít, không ai nhận ra cô ấy, như vậy cũng bớt được rất nhiều rắc rối.
Lần đầu tiên Viên Như đến nhà Lâm Xuân Nhi, thấy nhà cô sạch sẽ, lại cực kỳ ấm áp, Lâm Xuân Nhi cúi xuống tìm dép cho cô ấy, áy náy nói: “Chỗ này của tôi hơi nhỏ, có phải cậu không quen không?”
“Không phải. Tôi cảm thấy nhà cậu rất ấm cúng. Nhà tôi rất lạnh lẽo, cũng không có hơi người.”
Tiêu Muội nghe tiếng thì chạy ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, nhận lấy bánh kem: “Để tới cuối cùng rồi cắt, tớ lấy được mấy chai rượu vang từ chỗ Trần Khoan Niên.” Dứt lời, cô ấy lấy rượu vang ra cho họ, dáng vẻ như đang dâng hiến của quý: “Tối nay uống chai này!”
Ba người đồng thời bật cười. Lâm Xuân Nhi nhìn thời gian, sắp tám giờ rồi: “Hai cậu ngồi đi! Tôi đi nấu cơm.”
Cô chạy vào phòng ngủ thay áo thun của Tống Thu Hàn, rồi lại mặc thêm một chiếc quần jeans ngắn, chạy vào phòng bếp, nhanh lẹ gọn gàng. Viên Như thấy hơi ngượng ngùng, muốn đi vào giúp đỡ nhưng lại bị Tiêu Muội kéo lại: “Đừng khách sáo mà, qua đây, tôi dẫn cậu đi tham quan nhà của Lâm Xuân Nhi.”
Trong tủ lạnh của Lâm Xuân Nhi có tôm hùm đóng hộp mà trước đó cô đã mua, còn có thịt dê mà lúc trước Cáp Ngô Lặc gửi cho cô, cô lấy nguyên liệu nấu ăn ra, trước tiên là hầm thịt, sau đó đi chuẩn bị những thứ khác, hai cái bếp đồng thời mở lên, không đến một tiếng đồng hồ đã dọn ra ba món mặn, ba món chay.
Ba người ngồi quây quần, nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.
“Nào nào, chúc Viên idol của chúng ta sinh nhật vui vẻ.”
Rượu của Trần Khoan Niên rất ngon, Lâm Xuân Nhi bật ngón cái khen Tiêu Muội: “Để hôm nào cậu ta đi vắng tớ sẽ đến tìm cậu, chúng ta dọn sạch cả hầm rượu của cậu ta luôn!”
“Tớ thấy được đó.” Tiêu Muội cười tít mắt, dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ba người chúng ta ngồi ăn cơm riêng với nhau thì phải?”
“Không phải.” Viên Như và Lâm Xuân Nhi đồng thanh lên tiếng, sau đó hai người nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Lâm Xuân Nhi làm tư thế mời: “Mời, cậu nói đi.”
“Chắc là lớp mười một gì đó? Bọn tôi ra ngoại thành, ba người bọn tôi được xếp vào một nhóm, từng ăn cơm dã ngoại với nhau. Nhưng hôm đó tôi chọc Lâm Xuân Nhi tức đến phát khóc.” Viên Như cười cười với Lâm Xuân Nhi tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi nha, hồi đó tôi tùy hứng quá.”
“Không sao không sao, hồi đó lúc nào tôi cũng bị chọc tức tới bật khóc, không riêng gì lần đó của cậu.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Đừng để trong lòng, tôi biết đều là vì Tống Thu Hàn.”
Tống Thu Hàn là thủ phạm gây ra mọi chuyện. Biết bao cô gái thích Tống Thu Hàn, biết bao cô gái vì Tống Thu Hàn mà trở thành kẻ thù.
“Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà...” Tiêu Muội cảm thán.
“Cảm giác hẹn hò với Tống Thu Hàn có thích không?” Viên Như hỏi Lâm Xuân Nhi: “Tôi vẫn luôn rất tò mò, không biết Tống Thu Hàn khi yêu sẽ có dáng vẻ như thế nào. Có phải sẽ mạnh mẽ giống như lúc anh ấy gửi thư luật sư cho tôi không?”
“Gửi thư luật sư cho cậu á?” Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Ừ, là cái lần bọn tôi vô tình gặp nhau ở phòng chờ sân bay rồi bị chụp hình lại ấy. Cậu ấy gửi thư luật sư cho tôi với tốc độ cực nhanh. Tất nhiên không phải kiện tôi, là kiện công ty truyền thông đó, nhưng tôi cũng khó thoát khỏi liên can. Lúc đó tôi đi quay phim liên tục, quay phim xong nhìn thấy thư luật sư thì ngơ ra luôn, sao lại có một người lạnh lùng vô tình đến cỡ đó chứ?” Viên Như nói xong thì đột nhiên bật cười: “Cậu ấy yêu đương có như thế không?”
Hay thật, không ngờ Tống Thu Hàn lại không nể mặt người quen, vừa xuất hiện scandal là lập tức gửi thư luật sư cho người ta.
“Không đâu.” Lâm Xuân Nhi uống ngụm rượu: “Vẫn rất tốt.” Cô chỉ dám nói rất tốt, sợ Viên Như khó chịu trong lòng.
Viên Như lại lắc đầu: “Chuyện này có gì đâu? Cứ thoải mái nói đi.”
“Thì... chỗ nào cũng tốt cả!” Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nói: “Tống Thu Hàn rất dịu dàng, cũng rất bao dung. Cũng rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng còn rất đáng yêu. Trời ạ, có phải tôi đang khoe khoang không nhỉ?”
“Tớ dám nói rằng, ừ đấy. Cậu đang khoe khoang đấy.” Tiêu Muội cười bóp mặt cô: “Trong đầu toàn là Tống Thu Hàn thôi, Tống Thu Hàn bỏ bùa cậu rồi đúng không?”
Viên Như thấy cô như vậy thì cũng không đố kỵ, trái lại còn rất hâm mộ. Cô ấy cũng bắt chước Tiêu Muội muốn bóp mặt cô, động tác của cô ấy hơi dè dặt, hiển nhiên vẫn còn rụt rè. Lâm Xuân Nhi lại trực tiếp bóp mặt cô ấy: “Được bóp mặt của nữ siêu sao đẹp nhất, hôm nay khỏi rửa tay luôn.”
Sau đó gật gù đắc ý, trông vô cùng tự mãn.
Viên Như đột nhiên nhớ lại những năm đó, thật ra cô ấy chưa bao giờ thực sự chán ghét Lâm Xuân Nhi, cô ấy chỉ ghen tị thôi. Ghen tị vì Tống Thu Hàn suốt ngày cứ bám dính lấy Lâm Xuân Nhi. Người khác đều nói họ là bạn thân, chỉ có Viên Như biết là không phải. Cô ấy từng nhìn thấy Tống Thu Hàn ngồi nhìn bóng lưng Lâm Xuân Nhi rồi đờ ra trong giờ học; cô ấy biết lúc Tống Thu Hàn chơi bóng, giọng nói của Lâm Xuân Nhi mà vang lên qua loa là anh lại ném rổ không chuẩn; cô ấy từng nhìn thấy Tống Thu Hàn giành chỗ cho Lâm Xuân Nhi trên chuyến tàu điện đường 54, không chỉ có một lần, những lúc không có chỗ ngồi, cô ấy còn nhìn thấy Tống Thu Hàn đứng sau lưng cô, âm thầm bảo vệ cô...
Khi con gái yêu một người, đồng thời cũng hận cái người khiến cô ấy yêu thương mà không chiếm được. Cuộc sống ở những năm đó dường như cũng chẳng có chuyện gì to tát đến mức long trời lở đất, đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến. Mà nay nhớ lại chẳng qua chỉ là anh nhìn cô lâu hơn một chút, giáo viên khen ngợi cô chứ không phải là cô ấy, bạn của cô nhiều hơn cô ấy, cô thích trời nắng còn cô ấy thì thích trời mưa... Những chuyện nhỏ nhặt này chia cắt tình bạn của các cô gái trẻ thành nhiều mảnh vụn. Nhiều năm sau nhớ lại, mới cảm thấy bọn họ lúc đó sao mà dễ thương đến thế, lại ngây ngô biết nhường nào!
Viên Như uống thêm một chút, ôm Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội, thì thào nói: “Cảm ơn các cậu đón sinh nhật cùng tôi, những người bạn của tôi.”
Cuối cùng ngày hôm nay, bọn họ đã thực sự làm hòa rồi.
Đóa hoa nhỏ của tình bạn kia trải qua lễ rửa tội của năm tháng, cuối cùng cũng hé nụ vào ngày hôm nay. Mà tháng năm, mới là người trồng hoa thực sự!
Vì cuộc phẫu thuật khiến não bị phù nên bác sĩ không cho phép anh ta nói chuyện. Uống nhiều nước, không nói chuyện, thở oxy.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Nhìn anh ta trông hơi thảm hại, thấy Lâm Xuân Nhi đi vào thì nhíu mày.
“Tôi đã hứa là tới thăm anh rồi.” Lâm Xuân Nhi đứng bên cạnh Vương Cẩn, rướn cổ nhìn cổ của anh ta: “Chậc chậc, không biết vết mổ dài bao nhiêu, sau này có thể xăm một chiếc lá ở đó.” Thấy Kiều Hạn Văn nhíu mày, cô đột nhiên nói: “Chiếc lá nhìn quê mùa nhỉ? Vậy có thể xăm đại nạn không chết ắt có hậu phúc.” Thấy đôi mắt của Kiều Hạn Văn long lên sòng sọc, cô nói thêm: “Hoặc là xăm học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên?”
Kiều Hạn Văn suy cho cùng là một diễn viên trời sinh, anh ta không nói chuyện, nhưng cảm xúc đều viết hết ở trong mắt. Lâm Xuân Nhi đọc hiểu được, Kiều Hạn Văn đang bảo cô cút đi!
Vương Cẩn và Tiêu Khả đều bật cười, ánh mắt Kiều Hạn Văn u ám, hiển nhiên đang tức tối lắm. Lâm Xuân Nhi vờ như không nhìn thấy, lại quay đầu nói với Vương Cẩn và Tiêu Khả: “Cơ hội hiếm có, phải nhân dịp này xả hết mấy cơn tức mà thường ngày anh ta gây ra cho mình. Nếu còn chưa hả giận thì đánh cho anh ta mấy cái, còn không ăn thua nữa hả, vậy thì nhéo mặt ảnh đế cũng được đó...”
Cô vừa đến, phòng bệnh lại có chút rộn ràng. Lâm Xuân Nhi lấy quả táo trên đầu giường của Kiều Hạn Văn, vừa gặm vừa nói: “Nhờ phúc của anh, tôi lại hoàn thành KPI rồi. Số liệu còn lại xem như tôi tặng cho anh. Anh đó, lo mà dưỡng bệnh cho khoẻ đi, chờ anh khỏi bệnh rồi cho chúng tôi thêm ít tiền.”
Thấy Kiều Hạn Văn muốn mở miệng, cô vội vàng xua tay, nói: “Anh đừng nói chuyện chứ, bác sĩ không cho anh nói chuyện. Anh dám nói chuyện là tôi dám gọi bác sĩ đấy.”
“Có phải anh đang cắm ống tiểu đúng không? Hâm mộ anh thật chứ, ăn ngủ gì cũng trên giường hết, đó là lý tưởng của tôi đấy nhé.” Lâm Xuân Nhi nói chuyện làm người ta tức sôi máu, nói xong thì nháy mắt với Vương Cẩn: “Bác sĩ đâu có nói không thể tức giận nhỉ?”
Vương Cẩn lắc đầu: “Bác sĩ không nói. Chắc cũng không ngờ sẽ có người cố tình chạy tới chọc tức bệnh nhân sau khi phẫu thuật đâu.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi cười hì hì mấy tiếng, lúc này mới nghiêm túc nói với Kiều Hạn Văn: “Có đau không? Đau thì anh chớp mắt đi.”
Kiều Hạn Văn không buồn để ý tới cô.
“Chậc chậc, đã thành ra thế này rồi mà vẫn khó ở như vậy.”“ Lâm Xuân Nhi trêu anh ta một lát, thấy nét mặt của anh ta thả lỏng, biết tâm trạng của anh ta đã khá hơn một chút rồi, bèn nói về chuyện chăm sóc sắc đẹp với Vương Cẩn và Tiêu Khả, Vương Cẩn thấy làn da Lâm Xuân Nhi đẹp, hỏi cô hay chăm sóc da ở đâu.
Lâm Xuân Nhi bóp mặt mình, nói: “Một tuần tôi đắp mặt nạ mấy lần, chỉ có vậy thôi, chắc là trời sinh đã đẹp sẵn rồi á?” Cuối cùng Kiều Hạn Văn cũng không nhịn được, nặn ra một tiếng cười mỉa từ trong cổ họng.
Vương Cẩn cũng bật cười: “Tôi cảm thấy có liên quan đến thói quen thường xuyên vận động của cô đó.”
“Chắc cũng đúng.”
Ba người phụ nữ nói chuyện một lát, y tá vào đuổi người: “Đã hết thời gian thăm bệnh rồi, mọi người về đi ạ!”
Mọi người đứng dậy chào tạm biệt Kiều Hạn Văn, Kiều Hạn Văn chỉ híp mắt lại không nói gì. Đến lượt Lâm Xuân Nhi, anh ta mấp máy môi, nhẹ nhàng phun ra một chữ “Cút”. Lâm Xuân Nhi bĩu môi, khịt mũi một cái rồi đi về.
Hôm nay cô còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Hiệu suất của Thịnh Thông cực cao, qua mấy hôm nữa tiền sẽ vào tài khoản. Tân Nha cần tỉ mỉ hoá kế hoạch chiến lược, đồng thời tiến hành thăng cấp cơ cấu tổ chức, bởi vì cơ cấu ban đầu không đủ để chống đỡ số lượng nghiệp vụ mới. Lâm Xuân Nhi mời ba vị thần tiên còn lại về, ngày mai các thành viên nòng cốt của công ty sẽ tiến hành họp kín để nghiên cứu thảo luận. Đồng thời chuyến đi Hy Lạp trước đó đã hứa với mọi người cũng sẽ chính thức được đưa vào lịch trình.
Lâm Xuân Nhi đang gọi điện cho Tống Thu Hàn nói mấy chuyện này, còn giải thích với anh: “Chuyến đi Hy Lạp sẽ dùng tiền của chính bọn em, anh tuyệt đối đừng nghĩ rằng tụi em vừa nhận được tiền đầu tư là lập tức ăn xài phung phí nhé. Tất cả đều sẽ được ghi lại rõ ràng trong bản báo cáo tài chính.”
Tống Thu Hàn đang ở sân bay chờ máy bay, nghe cô nói như vậy, anh đứng dậy rời khỏi chỗ đồng nghiệp, sau đó nghiêm túc gọi tên cô: “Lâm Xuân Nhi.”
“Sao vậy?”
“Anh biết các em dùng tiền của mình để đi Hy Lạp.”
“Ừ.”
“Vậy các em có cho dẫn theo người nhà không?”
“Người nhà tự trả tiền.”
“Vậy anh tự trả tiền.”
Tống Thu Hàn tự xếp mình vào cột người nhà của Lâm Xuân Nhi, anh muốn cùng Lâm Xuân Nhi đến Hy Lạp tắm nắng. Anh mới vừa đầu tư cho Tân Nha, đi chung với họ cũng có thể giải thích được. Tống Thu Hàn cảm thấy mình hơi giống keo 502, lại mặt dày đến mức đi ké chuyến team building của công ty Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi bật cười: “Được rồi, em mời anh nhé.”
“Được thôi. Vậy anh trả bằng thân thể nhé.”
Cách điện thoại di động, gương mặt của Lâm Xuân Nhi hơi đỏ lên, cô gắt giọng: “Tống Thu Hàn!”
Tống Thu Hàn ở đầu dây bên kia đã có thông báo lên máy bay, anh phải đi Hồng Kông, thế là anh nói với Lâm Xuân Nhi: “Anh phải lên máy bay rồi, ngày kia sẽ về.”
“Sao bảo tuần sau?”
“Mấy hôm nay anh xử lý công việc với cường độ cao, vừa hay có thể bắt kịp chuyến bay, quay về nghỉ ngơi mấy ngày cuối tuần.” Tống Thu Hàn ngừng lại một chút: “Nhớ em quá.”
“Em cũng thế.”
Cũng không biết những cặp tình nhân khác hẹn hò có giống như vậy không? Tống Thu Hàn thì bay khắp nơi, Lâm Xuân Nhi cũng bận tối mặt tối mày, thời gian hai người ở bên nhau vốn đã ít lại càng ít hơn. Cho dù cuối tuần khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nhưng vẫn phải chừa chút thời gian để làm việc. Lâm Xuân Nhi không hài lòng về chuyện này cho lắm, cô gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn: “Cuối tuần tụi mình khoá máy đi?”
“Hửm?”
“Thì là không làm việc á, được không?” Trả công việc lại cho công việc, trả cuộc sống lại cho cuộc sống. Lâm Xuân Nhi cảm thấy hơi mệt, cô muốn ở bên cạnh Tống Thu Hàn nằm dài nghỉ ngơi qua hết mấy ngày cuối tuần.
Tống Thu Hàn nhận ra được sự mất mát của Lâm Xuân Nhi, có chút đau lòng cho cô: “Được, cuối tuần không làm việc, vậy chúng ta có cần lên kế hoạch xem cuối tuần sau nên làm gì không?”
“Em muốn đến chỗ anh xem hoa xem cỏ, xem phim, đi ngủ.”
“Được. Dẫn em lên núi ăn cá được không? Tiện đường hóng gió đêm trong núi, tránh nóng. Quán bar của Loan Niệm cũng được, ở trên núi, hoa cỏ cây cối rậm rạp tươi tốt, cũng rất trong lành, tụi mình đi ăn cá, sau đó đến quán bar của cậu ta nghe nhạc, tâm sự, uống rượu.”
“Được!” Lâm Xuân Nhi gửi tới một cái meme “Em hóng lắm á nha”, Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng: “Ngày kia anh sẽ đón chuyến bay buổi sáng về.”
Như vậy mới giống hẹn hò chứ! Tâm trạng của Lâm Xuân Nhi lại tốt lên, tốc độ gõ bàn phím máy tính nhanh như bay.
Lúc Viên Như gọi điện thoại tới, vừa hay Lâm Xuân Nhi cũng đang đứng dậy duỗi cổ, cô bắt máy: “Hello~”
“Tôi đang ở dưới lầu công ty cậu, lên đó thăm cậu một lát nhé?”
“Tới đi, tôi xuống lầu đón cậu.”
Viên Như xách theo một hộp bánh kem, trên hộp phủ một lớp hơi nước mong mỏng, Lâm Xuân Nhi nhận lấy rồi hỏi cô ấy: “Đây là cái gì?”
“Tự nhiên muốn ăn bánh kem lạnh, đi ngang qua Haagen Dazs nên mua một cái. Chúng ta cùng ăn nhé?”
“Cậu không kiểm soát cân nặng nữa à?” Lâm Xuân Nhi ngạc nhiên mở to mắt.
“Hôm nay được nghỉ.”
Hôm nay là sinh nhật của Viên Như. Buổi sáng thức dậy cô ấy đột nhiên không biết hôm nay phải làm cái gì, cả buổi sáng cứ ngây người ra đó, đến buổi chiều đột nhiên muốn đi gặp Lâm Xuân Nhi một chút.
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé! Vừa rồi còn đang nghĩ hôm nay trời nóng quá, nếu được ăn một miếng kem thì tốt biết mấy, hì hì.” Lâm Xuân Nhi mở bánh kem ra, cầm dụng cụ lên, lúc định cắt bánh thì đột nhiên ngừng lại: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
Viên Như ngớ ra một chút.
“Tôi nhớ mang máng có một mùa hè nọ, cậu đem theo rất nhiều đồ ăn ngon chia cho mọi người, nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Là hôm nay đúng không?”
“Trí nhớ của cậu tốt thật.” Viên Như cầm lấy đồ cắt, đang định cắt bánh kem thì bị Lâm Xuân Nhi cản lại: “Fan club nói với người hâm mộ của cậu không tổ chức sinh nhật cho cậu à?”
“Sinh nhật được công khai là giả.”
“Vậy cắt cái bánh kem này thì tiếc quá.” Lâm Xuân Nhi đứng dậy đóng gói bánh kem lại kỹ càng sau đó bỏ vào tủ lạnh chung của công ty, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Muội: “Cậu đang làm gì đó? Tối nay tổ chức party đồ ngủ không? Cái kiểu mà có thể nhìn thấy thân hình của siêu sao nữ đang hot á.”
“Hửm? Tớ mới đi họp xong đây. Hôm nay trời nóng quá.” Tiêu Muội oán giận thời tiết nóng nực: “Đi đâu mở party đồ ngủ chứ?”
“Đến chỗ tớ nè? Hôm nay là sinh nhật của Viên Như.”
“Ok luôn! Đợi tớ về tắm rồi đi, nhưng nếu Trần Khoan Niên đòi đi theo thì phải làm sao?”
“Bảo cậu ta cút đi.” Lâm Xuân Nhi cười nói.
“Được, cút đi.”
Tiêu Muội cúp điện thoại, nhanh chóng quay về tìm đồ ngủ.
Ba người đều có chút chờ mong đến buổi tối. Thời còn trẻ bọn họ không chơi với nhau, Viên Như có nhóm chị em của mình, Tiêu Muội và Lâm Xuân Nhi thì dính lấy nhau, nói chung chính là quan hệ kỳ lạ giữa các cô gái trẻ. Hôm nay cãi nhau với người này, ngày mai không chơi với người kia, đã thế còn rất nghiêm túc.
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại rồi nói: “Ba người thế này cũng được coi là thành nhóm rồi. Bây giờ tôi sẽ giải quyết hết công việc, sau đó chúng ta đến nhà tôi, tôi trổ tài cho cậu xem. Có lẽ không bằng được tiệc sinh nhật trên du thuyền, nhưng được cái yên tĩnh.”
Viên Như im lặng nhìn cô một lát, sau đó gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Lâm Xuân Nhi nhăn mũi với cô ấy: “Vậy cậu đợi tôi nhé, ngồi mệt thì cứ nằm trên sô pha, chỗ này của tôi không cần phải để ý gì nhiều.”
Cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc, cuối cùng đến bảy giờ, cô đã làm xong phần việc mang tính giai đoạn. Sau đó dẫn Viên Như đến nhà của mình. Viên Như bịt kín mít, không ai nhận ra cô ấy, như vậy cũng bớt được rất nhiều rắc rối.
Lần đầu tiên Viên Như đến nhà Lâm Xuân Nhi, thấy nhà cô sạch sẽ, lại cực kỳ ấm áp, Lâm Xuân Nhi cúi xuống tìm dép cho cô ấy, áy náy nói: “Chỗ này của tôi hơi nhỏ, có phải cậu không quen không?”
“Không phải. Tôi cảm thấy nhà cậu rất ấm cúng. Nhà tôi rất lạnh lẽo, cũng không có hơi người.”
Tiêu Muội nghe tiếng thì chạy ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, nhận lấy bánh kem: “Để tới cuối cùng rồi cắt, tớ lấy được mấy chai rượu vang từ chỗ Trần Khoan Niên.” Dứt lời, cô ấy lấy rượu vang ra cho họ, dáng vẻ như đang dâng hiến của quý: “Tối nay uống chai này!”
Ba người đồng thời bật cười. Lâm Xuân Nhi nhìn thời gian, sắp tám giờ rồi: “Hai cậu ngồi đi! Tôi đi nấu cơm.”
Cô chạy vào phòng ngủ thay áo thun của Tống Thu Hàn, rồi lại mặc thêm một chiếc quần jeans ngắn, chạy vào phòng bếp, nhanh lẹ gọn gàng. Viên Như thấy hơi ngượng ngùng, muốn đi vào giúp đỡ nhưng lại bị Tiêu Muội kéo lại: “Đừng khách sáo mà, qua đây, tôi dẫn cậu đi tham quan nhà của Lâm Xuân Nhi.”
Trong tủ lạnh của Lâm Xuân Nhi có tôm hùm đóng hộp mà trước đó cô đã mua, còn có thịt dê mà lúc trước Cáp Ngô Lặc gửi cho cô, cô lấy nguyên liệu nấu ăn ra, trước tiên là hầm thịt, sau đó đi chuẩn bị những thứ khác, hai cái bếp đồng thời mở lên, không đến một tiếng đồng hồ đã dọn ra ba món mặn, ba món chay.
Ba người ngồi quây quần, nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.
“Nào nào, chúc Viên idol của chúng ta sinh nhật vui vẻ.”
Rượu của Trần Khoan Niên rất ngon, Lâm Xuân Nhi bật ngón cái khen Tiêu Muội: “Để hôm nào cậu ta đi vắng tớ sẽ đến tìm cậu, chúng ta dọn sạch cả hầm rượu của cậu ta luôn!”
“Tớ thấy được đó.” Tiêu Muội cười tít mắt, dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ba người chúng ta ngồi ăn cơm riêng với nhau thì phải?”
“Không phải.” Viên Như và Lâm Xuân Nhi đồng thanh lên tiếng, sau đó hai người nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Lâm Xuân Nhi làm tư thế mời: “Mời, cậu nói đi.”
“Chắc là lớp mười một gì đó? Bọn tôi ra ngoại thành, ba người bọn tôi được xếp vào một nhóm, từng ăn cơm dã ngoại với nhau. Nhưng hôm đó tôi chọc Lâm Xuân Nhi tức đến phát khóc.” Viên Như cười cười với Lâm Xuân Nhi tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi nha, hồi đó tôi tùy hứng quá.”
“Không sao không sao, hồi đó lúc nào tôi cũng bị chọc tức tới bật khóc, không riêng gì lần đó của cậu.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Đừng để trong lòng, tôi biết đều là vì Tống Thu Hàn.”
Tống Thu Hàn là thủ phạm gây ra mọi chuyện. Biết bao cô gái thích Tống Thu Hàn, biết bao cô gái vì Tống Thu Hàn mà trở thành kẻ thù.
“Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà...” Tiêu Muội cảm thán.
“Cảm giác hẹn hò với Tống Thu Hàn có thích không?” Viên Như hỏi Lâm Xuân Nhi: “Tôi vẫn luôn rất tò mò, không biết Tống Thu Hàn khi yêu sẽ có dáng vẻ như thế nào. Có phải sẽ mạnh mẽ giống như lúc anh ấy gửi thư luật sư cho tôi không?”
“Gửi thư luật sư cho cậu á?” Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Ừ, là cái lần bọn tôi vô tình gặp nhau ở phòng chờ sân bay rồi bị chụp hình lại ấy. Cậu ấy gửi thư luật sư cho tôi với tốc độ cực nhanh. Tất nhiên không phải kiện tôi, là kiện công ty truyền thông đó, nhưng tôi cũng khó thoát khỏi liên can. Lúc đó tôi đi quay phim liên tục, quay phim xong nhìn thấy thư luật sư thì ngơ ra luôn, sao lại có một người lạnh lùng vô tình đến cỡ đó chứ?” Viên Như nói xong thì đột nhiên bật cười: “Cậu ấy yêu đương có như thế không?”
Hay thật, không ngờ Tống Thu Hàn lại không nể mặt người quen, vừa xuất hiện scandal là lập tức gửi thư luật sư cho người ta.
“Không đâu.” Lâm Xuân Nhi uống ngụm rượu: “Vẫn rất tốt.” Cô chỉ dám nói rất tốt, sợ Viên Như khó chịu trong lòng.
Viên Như lại lắc đầu: “Chuyện này có gì đâu? Cứ thoải mái nói đi.”
“Thì... chỗ nào cũng tốt cả!” Lâm Xuân Nhi đỏ mặt nói: “Tống Thu Hàn rất dịu dàng, cũng rất bao dung. Cũng rất hiểu chuyện, thỉnh thoảng còn rất đáng yêu. Trời ạ, có phải tôi đang khoe khoang không nhỉ?”
“Tớ dám nói rằng, ừ đấy. Cậu đang khoe khoang đấy.” Tiêu Muội cười bóp mặt cô: “Trong đầu toàn là Tống Thu Hàn thôi, Tống Thu Hàn bỏ bùa cậu rồi đúng không?”
Viên Như thấy cô như vậy thì cũng không đố kỵ, trái lại còn rất hâm mộ. Cô ấy cũng bắt chước Tiêu Muội muốn bóp mặt cô, động tác của cô ấy hơi dè dặt, hiển nhiên vẫn còn rụt rè. Lâm Xuân Nhi lại trực tiếp bóp mặt cô ấy: “Được bóp mặt của nữ siêu sao đẹp nhất, hôm nay khỏi rửa tay luôn.”
Sau đó gật gù đắc ý, trông vô cùng tự mãn.
Viên Như đột nhiên nhớ lại những năm đó, thật ra cô ấy chưa bao giờ thực sự chán ghét Lâm Xuân Nhi, cô ấy chỉ ghen tị thôi. Ghen tị vì Tống Thu Hàn suốt ngày cứ bám dính lấy Lâm Xuân Nhi. Người khác đều nói họ là bạn thân, chỉ có Viên Như biết là không phải. Cô ấy từng nhìn thấy Tống Thu Hàn ngồi nhìn bóng lưng Lâm Xuân Nhi rồi đờ ra trong giờ học; cô ấy biết lúc Tống Thu Hàn chơi bóng, giọng nói của Lâm Xuân Nhi mà vang lên qua loa là anh lại ném rổ không chuẩn; cô ấy từng nhìn thấy Tống Thu Hàn giành chỗ cho Lâm Xuân Nhi trên chuyến tàu điện đường 54, không chỉ có một lần, những lúc không có chỗ ngồi, cô ấy còn nhìn thấy Tống Thu Hàn đứng sau lưng cô, âm thầm bảo vệ cô...
Khi con gái yêu một người, đồng thời cũng hận cái người khiến cô ấy yêu thương mà không chiếm được. Cuộc sống ở những năm đó dường như cũng chẳng có chuyện gì to tát đến mức long trời lở đất, đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến. Mà nay nhớ lại chẳng qua chỉ là anh nhìn cô lâu hơn một chút, giáo viên khen ngợi cô chứ không phải là cô ấy, bạn của cô nhiều hơn cô ấy, cô thích trời nắng còn cô ấy thì thích trời mưa... Những chuyện nhỏ nhặt này chia cắt tình bạn của các cô gái trẻ thành nhiều mảnh vụn. Nhiều năm sau nhớ lại, mới cảm thấy bọn họ lúc đó sao mà dễ thương đến thế, lại ngây ngô biết nhường nào!
Viên Như uống thêm một chút, ôm Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội, thì thào nói: “Cảm ơn các cậu đón sinh nhật cùng tôi, những người bạn của tôi.”
Cuối cùng ngày hôm nay, bọn họ đã thực sự làm hòa rồi.
Đóa hoa nhỏ của tình bạn kia trải qua lễ rửa tội của năm tháng, cuối cùng cũng hé nụ vào ngày hôm nay. Mà tháng năm, mới là người trồng hoa thực sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.