Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 131
Cô Nương Đừng Khóc
02/03/2024
Trên đời này thực sự có người có thể buông bỏ tất cả những gì mình có, của cải và danh dự, nói đi là đi sao? Có chứ, Kiều Hạn Văn chính là người kiên quyết như vậy đấy.
Sau khi nói chuyện với Lâm Xuân Nhi xong, anh ta tắt di động, không một ai có thể liên lạc được với anh ta nữa, để lại Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn một mình đối mặt với làn sóng dư luận này.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Áp lực của Vương Cẩn là quan hệ công chúng, còn áp lực của Lâm Xuân Nhi là tình hình dư luận. Nhưng bản thân Kiều Hạn Văn nói đi là đi được ngay, quan hệ công chúng và tình hình dư luận thì có là gì, anh ta chẳng hề quan tâm đến chút nào.
Cô vội vã trở về công ty từ nhà hát nhỏ, nhóm Tiểu Hỷ vừa mới đưa ra một bản thanh minh trên tất cả các nền tảng, các kênh liên lạc của họ đều đã nổ tung cả lên.
“Làm sao đây?” Tiểu Hỷ hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Chọn ngẫu nhiên vài câu để trả lời, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Vương Cẩn, bảo chị ấy đăng một số bài quan hệ công chúng.” Cô vừa dứt lời thì Vương Cẩn đã gọi tới: “Bảo các bên quan hệ xã hội lên tiếng cho tôi. Tôi sẽ cung cấp vài số liệu hot.”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi tiện tay gửi cho cô ấy, rồi nói với Tiểu Hỷ: “Theo dõi sát sao bản đồ nhiệt của dư luận, tập trung vào những tin tức bóc phốt, tin hot, tiêu cực, tin giả chết, nếu vượt quá giới hạn cho phép thì gửi ngay cho chị.”
“Đang làm rồi ạ.” Tiểu Hỷ thở dài: “Ban nãy Nhị Thiến mới khóc. Từ lúc trở về từ nhà hát nhỏ, vừa sắp xếp biên tập xong bỗng dưng bật khóc ngay tại chỗ.”
“Chị biết chứ. Lúc ở nhà hát cũng đã khóc rối tinh rối mù cả lên rồi. Dù sao con bé cũng đã thích Kiều Hạn Văn nhiều nă m đến thế.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi cũng thấy hơi buồn, nhưng cô cảm thấy Kiều Hạn Văn cứ rời đi như vậy mới là kết cục tốt nhất dành cho anh ta. Cô mở máy tính lên xem đủ loại suy đoán về anh ta trên diễn đàn, điều kỳ lạ là hầu như không có tin tức tiêu cực nào hết. Thật là hiếm thấy.
Cô ở lại công ty đợi đến sáng sớm hôm sau, nhận thấy chỉ số đỉnh điểm đã qua, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty. Nhóm người Tiểu Hỷ đã thức khuya đến mức biến thành mắt gấu trúc hết rồi, Lâm Xuân Nhi lấy điện thoại ra đặt bữa sáng cho mọi người.
Cô sắp bắt đầu kỳ nghỉ của mình.
Về đến nhà thu xếp hành lý rồi lái xe về quê cùng với Tống Thu Hàn.
Quê nhà.
Lâm Xuân Nhi ngẫm đi ngẫm lại hai chữ này, đã lâu lắm rồi cô chưa về lần nào. Lúc đi vào nhà, Tống Thu Hàn đã rời giường để thu dọn hành lý, thấy Lâm Xuân Nhi hơi uể oải, anh hỏi: “Em có cần ngủ thêm tới trưa rồi hẵng đi không?”
“Không cần đâu, bây giờ em đi sắp xếp hành lý, chúng ta lập tức đi ngay nhé.” Lâm Xuân Nhi vội vàng đi vào phòng ngủ, xếp quần áo thu đông và máy vi tính vào là coi như xong: “Đi thôi!” Cô gấp gáp kéo vali ra, động tác rất nhanh, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
“Đúng chuẩn tấm gương sấm rền gió cuốn đấy.” Tống Thu Hàn bật ngón tay cái lên với cô, sau đó đẩy sandwich và trứng vừa làm qua cho cô: “Ăn một chút đi, lên xe có thể ngủ ngon.”
“Nhưng một mình anh lái xe sẽ chán lắm.”
“Anh có thể nghe nhạc. Hơn nữa, lái xe thì sao mà chán được? Lái xe thú vị biết bao nhiêu.”
Trên đường hai người đi, Lâm Xuân Nhi chịu không nổi nữa, cuộn tròn trên ghế ngủ thiếp đi. Tống Thu Hàn yên tâm lái xe, ngay cả đạp phanh cũng rất nhẹ nhàng, sợ quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của cô. Khi ra khỏi đường cao tốc của thành phố thì xe cộ đã ít hơn, Tống Thu Hàn nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài xe, chợt có cảm giác cận hương tình kiếp*. Rõ ràng cách quê nhà còn gần ngàn cây số, nhưng lại có cảm giác căng thẳng.
(*: Lâu không trở về quê, lúc đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Nhưng rồi trái tim cũng bay trở lại.
Vừa bay trở lại là lập tức bay về những năm tháng mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi rực rỡ ánh dương ấy.
Lâm Xuân Nhi ở trong xe mơ một giấc dài. Trong mơ, cô buộc tóc đuôi ngựa và mỉm cười. Cô bước lên xe điện, cửa sổ mở toang, làn gió nhẹ thổi mái tóc cô lòa xòa lên má, làn gió thật dịu dàng, dường như đó là cơn gió dịu dàng nhất từng thổi qua trong đời cô. Tống Thu Hàn đứng bên cạnh cười nhạo cô chân ngắn chạy chậm, mãi mãi không giành được chỗ ngồi. Tiêu Muội chọc ngón tay vào eo cô, chớp mắt nhìn cô, ánh mắt đó đầy ẩn ý. Cô xuống xe đi bộ về nhà, khu chung cư cũ kỹ xập xệ tràn ngập mùi thức ăn, vừa mở cửa đã thấy bố mẹ và bà nội đang ngồi ở bàn ăn, mẹ vẫy tay gọi cô: “Mau đến ăn cơm nào, xem xem ba con làm món gì cho con đây?” Lâm Xuân Nhi ngồi vào bàn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vì nấu quá nhừ nên miếng sườn vừa cho vào miệng đã tan ngay.
Ánh hoàng hôn lờ mờ hắt vào qua cửa sổ ở phía nam, chiếu rọi lên khuôn mặt những người thân, bồi dưỡng họ một cách dịu dàng.
Giấc mơ đẹp xiết bao.
Lâm Xuân Nhi mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, nhìn thấy Tống Thu Hàn bên cạnh đang nghiêm túc nhìn đường, cô không nhịn được mà vươn tay qua, hỏi: “Đi đến đâu rồi Tống Thu Hàn?”
“Qua Sơn Hải Quan rồi.”
Qua Sơn Hải Quan tức là đã đi hết một nửa chặng đường về nhà. Lâm Xuân Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cây cối bên đường thấm đượm sắc thu, nhiệt độ bên ngoài cũng đột ngột hạ xuống.
Càng đi về phía Bắc, cảm giác mùa thu càng đậm đà.
Xe chạy một mạch đến Xuân Thành. Đường phố đã không còn dáng vẻ như xưa nữa, thành phố đang thay đổi từng ngày, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra từ những biển báo trên đường. Nhưng đường ray, đường xe điện thì vẫn còn đó. Tống Thu Hàn dừng xe, kéo Lâm Xuân Nhi lên sân ga quen thuộc. Bên tai phảng phất tiếng cười đùa rôm rả của nhóm thiếu niên, gió chiều thổi tóc họ tung bay.
Giống như giấc mơ ban nãy, trên sân ga, chàng thiếu niên Tống Thu Hàn ôm lấy mặt cô, vụng trộm đặt một nụ hôn lên môi cô, môi họ lạnh, nhưng hai má lại nóng bừng.
Hiện tại và quá khứ, anh và cô, sau hơn mười năm, cuối cùng cũng đứng lại nơi này.
Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi, cảm thấy cô không thay đổi chút nào. Không, cô đã trở nên xinh đẹp hơn. Bỗng chốc không biết nói gì, anh chỉ nắm tay cô, lặng lẽ chờ xe điện. Tiếng xe điện lạch cạch trên đường ray, tiến gần đến chỗ hai người họ.
Cửa xe mở ra, sau đó đóng lại. Chỉ một đóng một mở mà đã trôi qua mười mấy năm rồi.
Lâm Xuân Nhi nhìn qua cửa kính xe, thấy có vài thiếu niên đang ngồi trong xe, có một cặp nam sinh và nữ sinh đang cãi nhau, hệt như Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi của thời niên thiếu. Thuở thiếu thời của họ đã qua lâu rồi, nhưng vẫn sẽ luôn có những người ở vào độ tuổi này, lứa tuổi như hoa khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Họ lặng lẽ nhìn xe điện chạy đi, hai người nhìn nhau rồi bước lên xe.
Xe chạy dọc theo đường ray, đi qua quỹ đạo, thẳng đến trước cổng nhà Tống Thu Hàn. Lúc này trời đã gần tối, hoa lá trong sân nhà Tống Thu Hàn vẫn tươi tốt, không một chút héo úa. Anh xách hành lý của hai người ra khỏi xe, sau đó đứng ở cửa một lúc lâu mà không vào.
Trong một khoảnh khắc, anh có hơi hoảng hốt. Như thể anh vẫn còn mười tám tuổi, một tay cầm bóng rổ, tay kia cầm lon coca, dùng lưng đẩy cửa vào, mẹ anh ở cửa trách mắng anh: “Con không thể dùng tay cho đàng hoàng được à.”
Anh từ từ mở cửa ra, nhìn thấy đồ đạc trong nhà vẫn y như trước. Tống Lương Ngọc đã làm một việc rất tốt, mặc dù họ ở nước ngoài quanh năm nhưng ông vẫn tìm người trông coi nơi này, để nó không bị bỏ hoang.
Tống Thu Hàn chợt nhớ tới những năm tháng đó, chuyện anh muốn làm nhất chính là đưa Lâm Xuân Nhi về nhà. Lúc các cậu trai tụ tập với nhau, có người từng nói rằng cậu ta đã đưa một cô gái nào đó mà cậu ta thích về nhà. Họ làm ổ trong phòng ngủ của chàng trai, nhỏ giọng trò chuyện, nụ hôn của cậu trai rơi xuống gò má ửng hồng của cô gái. Những tưởng tượng thầm kín đó thật đẹp đẽ và táo bạo, đó là con đường mà mỗi thiếu niên của thời kỳ thanh xuân đều muốn trải qua.
“Hoan nghênh em đến nhà anh.” Tống Thu Hàn ngập ngừng: “Nếu đến sớm vài năm thì có khi em đã được ăn cơm mẹ anh nấu rồi. Bây giờ chỉ có thể xem ảnh chụp của mẹ anh thôi.”
Mẹ Tống Thu Hàn thật sự rất đẹp. Có một bức hình của bà trên cây đàn piano, bà là một người xinh đẹp dịu dàng, vẻ đẹp như được thời gian ưu ái.
Lâm Xuân Nhi yên lặng quan sát một hồi, sau đó nhìn Tống Thu Hàn: “Khi đó em đã nghĩ anh giống dì rồi, giờ nhìn kỹ lại, quả nhiên là giống như tạc.”
“Ai cũng nói anh trông giống bố anh.”
“Đều giống hết.”
Lâm Xuân Nhi khẽ mỉm cười, tiến lên ôm eo Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn, sao em cảm thấy chúng ta cứ như xuyên không ấy.”
Tuy rằng thành phố đã thay đổi, nhưng vẫn có một số điều không thay đổi. Những tưởng tượng về tình yêu không hề thay đổi. Tống Thu Hàn thật may mắn, bây giờ có thể rước được cô gái mình thích từ thời niên thiếu về nhà.
Anh ôm chặt lấy Lâm Xuân Nhi, ôm trọn tuổi thanh xuân của mình vào lòng, từ đây sẽ không bao giờ hối tiếc nữa.
“Ngày mai anh muốn hẹn hò với em.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Được, vậy chúng ta hẹn hò ở đâu đây?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
Tống Thu Hàn không nói lời nào.
Anh đưa Lâm Xuân Nhi đến quảng trường đó, hiện giờ quảng trường đã không còn như trước, trên quảng trường không còn ai chơi bóng phố nữa, nhóm thiếu niên đều đã đi đến sân thể dục. Có nhiều tòa nhà mới được xây dựng bên cạnh quảng trường, may mắn thay, thư viện và rạp chiếu phim vẫn còn đó.
Năm ấy, lúc hẹn Lâm Xuân Nhi đến đây xem anh chơi bóng, đêm hôm trước anh đã thức trắng đêm. Cậu thiếu niên vẽ ra trong đầu một lộ trình hẹn hò hoàn hảo, để có thể ở bên cô cả ngày mà không thấy nhàm chán.
Lộ trình của anh là gì?
Đầu tiên anh sẽ chơi thắng một trận, sau đó mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên cô, ôm lấy cô, nói với cô: “Tớ thích cậu, chúng ta yêu nhau đi, được không?” Có lẽ Lâm Xuân Nhi sẽ đẩy anh ra, nhưng anh sẽ không cho phép. Trong trí tưởng tượng của anh, vào đêm hôm đó, anh có sự cứng rắn và bướng bỉnh của một thiếu niên.
Rồi anh nắm tay cô, đi cùng cô vào thư viện đọc sách. Cô đọc sách, còn anh thì ngắm cô. Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mặt trời chiếu lên mặt cô qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của thư viện, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Cô gập sách lại, cau mày nói với Tống Thu Hàn, ‘tớ đói quá, chúng ta có thể đi ăn được không?’ Đương nhiên là được chứ, anh đã sớm nghĩ xong nên ăn gì rồi. Hồi đó cả hai đều thích pizza, cứ thế đi đến nhà hàng đó.
Anh nắm tay cô đi một mạch, cả một đoạn đường rất dài rồi đến nhà hàng ấy. Thiếu nữ thưởng thức đồ ăn vui vẻ không thôi. Lúm đồng tiền trên gương mặt cô hiện rõ vẻ vừa lòng thỏa ý, tất nhiên nếu chỉ vậy thì còn lâu mới đủ, còn phải ăn kem sau bữa tối, ăn xong mới có thể rời đi.
Không thể dễ dàng thả cô về nhà được. Ngày đầu tiên bọn họ yêu nhau nào có kết thúc nhanh như vậy. Anh còn muốn đưa cô đi xem phim, rạp chiếu phim ở Cung thiếu niên tối đen như mực, phim gì không quan trọng, quan trọng là khi bộ phim đang đến hồi cảm động, anh sẽ bất ngờ quay đầu sang hôn lên má cô. Cô chắc chắn sẽ không tức giận đâu. Bởi vì họ đang yêu nhau mà. Cô chẳng những không tức giận mà còn quay qua nhìn anh trong bóng tối, hai người nhìn nhau, kế đó môi dán vào nhau. Không có kinh nghiệm cũng chẳng sao, trên phim đã từng diễn cảnh này, anh sẽ ngậm lấy môi cô một cách chuẩn xác.
Cuối cùng trời cũng tối, anh vẫn không nỡ tiễn cô về nhà. Đi qua con hẻm tối tăm đó, anh không cần phải giậm chân dọa cô nữa. Dù sao thì tay cô cũng đã ở trong tay anh rồi. Cứ bước đi như vậy, buông tay cô trước khi gặp ba cô. Không buông tay cũng chẳng sao, ba cô có thể chỉ trích anh, nhưng anh không sợ, anh sẽ đứng thẳng người và dũng cảm nói: “Chú, cháu sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Xuân Nhi!”
Khi còn trẻ, cần phải trải qua một ngày như vậy. Đó là cảm xúc đầu đời, là độ tuổi anh dũng nhất, là tháng ngày tươi sáng nhất. Đó là điểm khởi đầu của một câu chuyện tình yêu trong tương lai, nhưng lúc đó bọn họ lại không có được.
Đáng tiếc làm sao, cũng may mắn làm sao.
Lúc này bọn họ nắm tay nhau đứng dưới lầu tòa nhà cũ kỹ của Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn vẫn không buông tay cô, bọn họ không cần phải sợ gì nữa rồi. Họ dùng nhiều năm như vậy, cuối cùng mới nắm được tay nhau đứng dưới lầu.
“Chú Lâm, chú đừng nóng giận, cháu sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Xuân Nhi.” Ngay lúc này, Tống Thu Hàn nhẹ giọng nói.
Một cơn gió thoảng qua, lấp đi giọng nói của anh. Nhưng như vậy cũng không sao cả, họ sẽ luôn nhớ về những ngày tươi sáng mà họ đã có.
Sau khi nói chuyện với Lâm Xuân Nhi xong, anh ta tắt di động, không một ai có thể liên lạc được với anh ta nữa, để lại Lâm Xuân Nhi và Vương Cẩn một mình đối mặt với làn sóng dư luận này.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Áp lực của Vương Cẩn là quan hệ công chúng, còn áp lực của Lâm Xuân Nhi là tình hình dư luận. Nhưng bản thân Kiều Hạn Văn nói đi là đi được ngay, quan hệ công chúng và tình hình dư luận thì có là gì, anh ta chẳng hề quan tâm đến chút nào.
Cô vội vã trở về công ty từ nhà hát nhỏ, nhóm Tiểu Hỷ vừa mới đưa ra một bản thanh minh trên tất cả các nền tảng, các kênh liên lạc của họ đều đã nổ tung cả lên.
“Làm sao đây?” Tiểu Hỷ hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Chọn ngẫu nhiên vài câu để trả lời, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Vương Cẩn, bảo chị ấy đăng một số bài quan hệ công chúng.” Cô vừa dứt lời thì Vương Cẩn đã gọi tới: “Bảo các bên quan hệ xã hội lên tiếng cho tôi. Tôi sẽ cung cấp vài số liệu hot.”
“Được.”
Lâm Xuân Nhi tiện tay gửi cho cô ấy, rồi nói với Tiểu Hỷ: “Theo dõi sát sao bản đồ nhiệt của dư luận, tập trung vào những tin tức bóc phốt, tin hot, tiêu cực, tin giả chết, nếu vượt quá giới hạn cho phép thì gửi ngay cho chị.”
“Đang làm rồi ạ.” Tiểu Hỷ thở dài: “Ban nãy Nhị Thiến mới khóc. Từ lúc trở về từ nhà hát nhỏ, vừa sắp xếp biên tập xong bỗng dưng bật khóc ngay tại chỗ.”
“Chị biết chứ. Lúc ở nhà hát cũng đã khóc rối tinh rối mù cả lên rồi. Dù sao con bé cũng đã thích Kiều Hạn Văn nhiều nă m đến thế.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lâm Xuân Nhi cũng thấy hơi buồn, nhưng cô cảm thấy Kiều Hạn Văn cứ rời đi như vậy mới là kết cục tốt nhất dành cho anh ta. Cô mở máy tính lên xem đủ loại suy đoán về anh ta trên diễn đàn, điều kỳ lạ là hầu như không có tin tức tiêu cực nào hết. Thật là hiếm thấy.
Cô ở lại công ty đợi đến sáng sớm hôm sau, nhận thấy chỉ số đỉnh điểm đã qua, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty. Nhóm người Tiểu Hỷ đã thức khuya đến mức biến thành mắt gấu trúc hết rồi, Lâm Xuân Nhi lấy điện thoại ra đặt bữa sáng cho mọi người.
Cô sắp bắt đầu kỳ nghỉ của mình.
Về đến nhà thu xếp hành lý rồi lái xe về quê cùng với Tống Thu Hàn.
Quê nhà.
Lâm Xuân Nhi ngẫm đi ngẫm lại hai chữ này, đã lâu lắm rồi cô chưa về lần nào. Lúc đi vào nhà, Tống Thu Hàn đã rời giường để thu dọn hành lý, thấy Lâm Xuân Nhi hơi uể oải, anh hỏi: “Em có cần ngủ thêm tới trưa rồi hẵng đi không?”
“Không cần đâu, bây giờ em đi sắp xếp hành lý, chúng ta lập tức đi ngay nhé.” Lâm Xuân Nhi vội vàng đi vào phòng ngủ, xếp quần áo thu đông và máy vi tính vào là coi như xong: “Đi thôi!” Cô gấp gáp kéo vali ra, động tác rất nhanh, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
“Đúng chuẩn tấm gương sấm rền gió cuốn đấy.” Tống Thu Hàn bật ngón tay cái lên với cô, sau đó đẩy sandwich và trứng vừa làm qua cho cô: “Ăn một chút đi, lên xe có thể ngủ ngon.”
“Nhưng một mình anh lái xe sẽ chán lắm.”
“Anh có thể nghe nhạc. Hơn nữa, lái xe thì sao mà chán được? Lái xe thú vị biết bao nhiêu.”
Trên đường hai người đi, Lâm Xuân Nhi chịu không nổi nữa, cuộn tròn trên ghế ngủ thiếp đi. Tống Thu Hàn yên tâm lái xe, ngay cả đạp phanh cũng rất nhẹ nhàng, sợ quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của cô. Khi ra khỏi đường cao tốc của thành phố thì xe cộ đã ít hơn, Tống Thu Hàn nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài xe, chợt có cảm giác cận hương tình kiếp*. Rõ ràng cách quê nhà còn gần ngàn cây số, nhưng lại có cảm giác căng thẳng.
(*: Lâu không trở về quê, lúc đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)
Nhưng rồi trái tim cũng bay trở lại.
Vừa bay trở lại là lập tức bay về những năm tháng mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi rực rỡ ánh dương ấy.
Lâm Xuân Nhi ở trong xe mơ một giấc dài. Trong mơ, cô buộc tóc đuôi ngựa và mỉm cười. Cô bước lên xe điện, cửa sổ mở toang, làn gió nhẹ thổi mái tóc cô lòa xòa lên má, làn gió thật dịu dàng, dường như đó là cơn gió dịu dàng nhất từng thổi qua trong đời cô. Tống Thu Hàn đứng bên cạnh cười nhạo cô chân ngắn chạy chậm, mãi mãi không giành được chỗ ngồi. Tiêu Muội chọc ngón tay vào eo cô, chớp mắt nhìn cô, ánh mắt đó đầy ẩn ý. Cô xuống xe đi bộ về nhà, khu chung cư cũ kỹ xập xệ tràn ngập mùi thức ăn, vừa mở cửa đã thấy bố mẹ và bà nội đang ngồi ở bàn ăn, mẹ vẫy tay gọi cô: “Mau đến ăn cơm nào, xem xem ba con làm món gì cho con đây?” Lâm Xuân Nhi ngồi vào bàn, gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vì nấu quá nhừ nên miếng sườn vừa cho vào miệng đã tan ngay.
Ánh hoàng hôn lờ mờ hắt vào qua cửa sổ ở phía nam, chiếu rọi lên khuôn mặt những người thân, bồi dưỡng họ một cách dịu dàng.
Giấc mơ đẹp xiết bao.
Lâm Xuân Nhi mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, nhìn thấy Tống Thu Hàn bên cạnh đang nghiêm túc nhìn đường, cô không nhịn được mà vươn tay qua, hỏi: “Đi đến đâu rồi Tống Thu Hàn?”
“Qua Sơn Hải Quan rồi.”
Qua Sơn Hải Quan tức là đã đi hết một nửa chặng đường về nhà. Lâm Xuân Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cây cối bên đường thấm đượm sắc thu, nhiệt độ bên ngoài cũng đột ngột hạ xuống.
Càng đi về phía Bắc, cảm giác mùa thu càng đậm đà.
Xe chạy một mạch đến Xuân Thành. Đường phố đã không còn dáng vẻ như xưa nữa, thành phố đang thay đổi từng ngày, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra từ những biển báo trên đường. Nhưng đường ray, đường xe điện thì vẫn còn đó. Tống Thu Hàn dừng xe, kéo Lâm Xuân Nhi lên sân ga quen thuộc. Bên tai phảng phất tiếng cười đùa rôm rả của nhóm thiếu niên, gió chiều thổi tóc họ tung bay.
Giống như giấc mơ ban nãy, trên sân ga, chàng thiếu niên Tống Thu Hàn ôm lấy mặt cô, vụng trộm đặt một nụ hôn lên môi cô, môi họ lạnh, nhưng hai má lại nóng bừng.
Hiện tại và quá khứ, anh và cô, sau hơn mười năm, cuối cùng cũng đứng lại nơi này.
Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi, cảm thấy cô không thay đổi chút nào. Không, cô đã trở nên xinh đẹp hơn. Bỗng chốc không biết nói gì, anh chỉ nắm tay cô, lặng lẽ chờ xe điện. Tiếng xe điện lạch cạch trên đường ray, tiến gần đến chỗ hai người họ.
Cửa xe mở ra, sau đó đóng lại. Chỉ một đóng một mở mà đã trôi qua mười mấy năm rồi.
Lâm Xuân Nhi nhìn qua cửa kính xe, thấy có vài thiếu niên đang ngồi trong xe, có một cặp nam sinh và nữ sinh đang cãi nhau, hệt như Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi của thời niên thiếu. Thuở thiếu thời của họ đã qua lâu rồi, nhưng vẫn sẽ luôn có những người ở vào độ tuổi này, lứa tuổi như hoa khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Họ lặng lẽ nhìn xe điện chạy đi, hai người nhìn nhau rồi bước lên xe.
Xe chạy dọc theo đường ray, đi qua quỹ đạo, thẳng đến trước cổng nhà Tống Thu Hàn. Lúc này trời đã gần tối, hoa lá trong sân nhà Tống Thu Hàn vẫn tươi tốt, không một chút héo úa. Anh xách hành lý của hai người ra khỏi xe, sau đó đứng ở cửa một lúc lâu mà không vào.
Trong một khoảnh khắc, anh có hơi hoảng hốt. Như thể anh vẫn còn mười tám tuổi, một tay cầm bóng rổ, tay kia cầm lon coca, dùng lưng đẩy cửa vào, mẹ anh ở cửa trách mắng anh: “Con không thể dùng tay cho đàng hoàng được à.”
Anh từ từ mở cửa ra, nhìn thấy đồ đạc trong nhà vẫn y như trước. Tống Lương Ngọc đã làm một việc rất tốt, mặc dù họ ở nước ngoài quanh năm nhưng ông vẫn tìm người trông coi nơi này, để nó không bị bỏ hoang.
Tống Thu Hàn chợt nhớ tới những năm tháng đó, chuyện anh muốn làm nhất chính là đưa Lâm Xuân Nhi về nhà. Lúc các cậu trai tụ tập với nhau, có người từng nói rằng cậu ta đã đưa một cô gái nào đó mà cậu ta thích về nhà. Họ làm ổ trong phòng ngủ của chàng trai, nhỏ giọng trò chuyện, nụ hôn của cậu trai rơi xuống gò má ửng hồng của cô gái. Những tưởng tượng thầm kín đó thật đẹp đẽ và táo bạo, đó là con đường mà mỗi thiếu niên của thời kỳ thanh xuân đều muốn trải qua.
“Hoan nghênh em đến nhà anh.” Tống Thu Hàn ngập ngừng: “Nếu đến sớm vài năm thì có khi em đã được ăn cơm mẹ anh nấu rồi. Bây giờ chỉ có thể xem ảnh chụp của mẹ anh thôi.”
Mẹ Tống Thu Hàn thật sự rất đẹp. Có một bức hình của bà trên cây đàn piano, bà là một người xinh đẹp dịu dàng, vẻ đẹp như được thời gian ưu ái.
Lâm Xuân Nhi yên lặng quan sát một hồi, sau đó nhìn Tống Thu Hàn: “Khi đó em đã nghĩ anh giống dì rồi, giờ nhìn kỹ lại, quả nhiên là giống như tạc.”
“Ai cũng nói anh trông giống bố anh.”
“Đều giống hết.”
Lâm Xuân Nhi khẽ mỉm cười, tiến lên ôm eo Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn, sao em cảm thấy chúng ta cứ như xuyên không ấy.”
Tuy rằng thành phố đã thay đổi, nhưng vẫn có một số điều không thay đổi. Những tưởng tượng về tình yêu không hề thay đổi. Tống Thu Hàn thật may mắn, bây giờ có thể rước được cô gái mình thích từ thời niên thiếu về nhà.
Anh ôm chặt lấy Lâm Xuân Nhi, ôm trọn tuổi thanh xuân của mình vào lòng, từ đây sẽ không bao giờ hối tiếc nữa.
“Ngày mai anh muốn hẹn hò với em.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Được, vậy chúng ta hẹn hò ở đâu đây?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
Tống Thu Hàn không nói lời nào.
Anh đưa Lâm Xuân Nhi đến quảng trường đó, hiện giờ quảng trường đã không còn như trước, trên quảng trường không còn ai chơi bóng phố nữa, nhóm thiếu niên đều đã đi đến sân thể dục. Có nhiều tòa nhà mới được xây dựng bên cạnh quảng trường, may mắn thay, thư viện và rạp chiếu phim vẫn còn đó.
Năm ấy, lúc hẹn Lâm Xuân Nhi đến đây xem anh chơi bóng, đêm hôm trước anh đã thức trắng đêm. Cậu thiếu niên vẽ ra trong đầu một lộ trình hẹn hò hoàn hảo, để có thể ở bên cô cả ngày mà không thấy nhàm chán.
Lộ trình của anh là gì?
Đầu tiên anh sẽ chơi thắng một trận, sau đó mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên cô, ôm lấy cô, nói với cô: “Tớ thích cậu, chúng ta yêu nhau đi, được không?” Có lẽ Lâm Xuân Nhi sẽ đẩy anh ra, nhưng anh sẽ không cho phép. Trong trí tưởng tượng của anh, vào đêm hôm đó, anh có sự cứng rắn và bướng bỉnh của một thiếu niên.
Rồi anh nắm tay cô, đi cùng cô vào thư viện đọc sách. Cô đọc sách, còn anh thì ngắm cô. Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mặt trời chiếu lên mặt cô qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của thư viện, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Cô gập sách lại, cau mày nói với Tống Thu Hàn, ‘tớ đói quá, chúng ta có thể đi ăn được không?’ Đương nhiên là được chứ, anh đã sớm nghĩ xong nên ăn gì rồi. Hồi đó cả hai đều thích pizza, cứ thế đi đến nhà hàng đó.
Anh nắm tay cô đi một mạch, cả một đoạn đường rất dài rồi đến nhà hàng ấy. Thiếu nữ thưởng thức đồ ăn vui vẻ không thôi. Lúm đồng tiền trên gương mặt cô hiện rõ vẻ vừa lòng thỏa ý, tất nhiên nếu chỉ vậy thì còn lâu mới đủ, còn phải ăn kem sau bữa tối, ăn xong mới có thể rời đi.
Không thể dễ dàng thả cô về nhà được. Ngày đầu tiên bọn họ yêu nhau nào có kết thúc nhanh như vậy. Anh còn muốn đưa cô đi xem phim, rạp chiếu phim ở Cung thiếu niên tối đen như mực, phim gì không quan trọng, quan trọng là khi bộ phim đang đến hồi cảm động, anh sẽ bất ngờ quay đầu sang hôn lên má cô. Cô chắc chắn sẽ không tức giận đâu. Bởi vì họ đang yêu nhau mà. Cô chẳng những không tức giận mà còn quay qua nhìn anh trong bóng tối, hai người nhìn nhau, kế đó môi dán vào nhau. Không có kinh nghiệm cũng chẳng sao, trên phim đã từng diễn cảnh này, anh sẽ ngậm lấy môi cô một cách chuẩn xác.
Cuối cùng trời cũng tối, anh vẫn không nỡ tiễn cô về nhà. Đi qua con hẻm tối tăm đó, anh không cần phải giậm chân dọa cô nữa. Dù sao thì tay cô cũng đã ở trong tay anh rồi. Cứ bước đi như vậy, buông tay cô trước khi gặp ba cô. Không buông tay cũng chẳng sao, ba cô có thể chỉ trích anh, nhưng anh không sợ, anh sẽ đứng thẳng người và dũng cảm nói: “Chú, cháu sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Xuân Nhi!”
Khi còn trẻ, cần phải trải qua một ngày như vậy. Đó là cảm xúc đầu đời, là độ tuổi anh dũng nhất, là tháng ngày tươi sáng nhất. Đó là điểm khởi đầu của một câu chuyện tình yêu trong tương lai, nhưng lúc đó bọn họ lại không có được.
Đáng tiếc làm sao, cũng may mắn làm sao.
Lúc này bọn họ nắm tay nhau đứng dưới lầu tòa nhà cũ kỹ của Lâm Xuân Nhi, Tống Thu Hàn vẫn không buông tay cô, bọn họ không cần phải sợ gì nữa rồi. Họ dùng nhiều năm như vậy, cuối cùng mới nắm được tay nhau đứng dưới lầu.
“Chú Lâm, chú đừng nóng giận, cháu sẽ chịu trách nhiệm với Lâm Xuân Nhi.” Ngay lúc này, Tống Thu Hàn nhẹ giọng nói.
Một cơn gió thoảng qua, lấp đi giọng nói của anh. Nhưng như vậy cũng không sao cả, họ sẽ luôn nhớ về những ngày tươi sáng mà họ đã có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.