Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 139

Cô Nương Đừng Khóc

02/03/2024

Một mối quan hệ tan vỡ có thể chữa lành được không? Có lẽ là được.

Vài ngày sau khi Tống Lương Ngọc trở lại, tình cờ trùng với kỳ nghỉ của Du Thư Nam. Ông bà nội về quê, cũng dẫn Tống Thu Hàn theo, ở nhà chỉ còn lại hai người họ.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Họ ở bên nhau cả ngày, dùng thân thể nói chuyện, như thể muốn bù đắp tất cả những gì còn nợ trong quá khứ. Thân gần nhau rồi, tim cũng không còn xa nữa. Có đôi khi hai người ngồi cùng nhau, giống như trở lại những tháng ngày lúc mới kết hôn, thiên hạ thái bình.

Chỉ là họ không nói về cảm xúc, mà nói nhiều hơn về những điều không liên quan.

Hầu hết thời gian đều là Du Thư Nam hỏi Tống Lương Ngọc về cuộc sống ở Mỹ, Tống Lương Ngọc nói chuyện ngắn gọn, sau đó hỏi cô một vài chuyện ở trường học, cô kể rất cặn kẽ, kể những điều thú vị về sinh viên, những gì cô đã học được từ việc giảng dạy, một số luận văn cô đã phát biểu, đánh giá cấp chức. Giữa họ có một sự thay đổi nhỏ, trước đây Tống Lương Ngọc là người nói nhiều, nhưng bây giờ anh lại rất ít nói.

Du Thư Nam không bận tâm, giống như trước kia Tống Lương Ngọc không bận tâm tới việc cô ít nói vậy. Dù Tống Lương Ngọc đã về Trung Quốc nhưng anh vẫn còn có việc phải làm, anh thường gọi điện thoại quốc tế, khi đó anh rất nói nhiều, thường nói chuyện một hoặc hai giờ, đôi khi Du Thư Nam nghe thấy tiếng cười trong trẻo của anh khi đi ngang qua, cảm thấy quan hệ của anh với người bạn đó nhất định rất tốt.

Sau hơn một tháng, Tống Lương Ngọc lại rời đi, Du Thư Nam lái xe đến sân bay để tiễn anh. Ngày ấy cô đã trang điểm, đây là việc mà cô rất ít khi làm, cô muốn Tống Lương Ngọc nhớ mình xinh đẹp như thế nào, nếu như anh có thể nhớ cô cả một năm thì tốt rồi.

Tống Lương Ngọc đẩy một chiếc vali đến cửa kiểm tra an ninh, khi đến cửa kiểm tra an ninh, quay lại thấy Du Thư Nam vẫn đứng đó nhìn mình. Ở sân bay có rất nhiều người đưa tiễn, mấy cô gái trẻ đều rơm rớm nước mắt, dù Du Thư Nam không khóc nhưng cô vẫn đứng đó.

Tống Lương Ngọc lại đi về phía cô, tới đứng trước mặt cô: “Anh nghĩ chúng ta cũng nên nói lời tạm biệt như những người khác.”

Du Thư Nam nhìn những người không nỡ nói lời từ biệt kia, đỏ mắt gật đầu, cô hơi tiến lên một bước, tựa đầu vào vai anh, Tống Lương Ngọc ôm lấy cô.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Du Thư Nam cảm thấy không nỡ. Cô không biết họ sẽ còn phải nói lời tạm biệt như thế này bao nhiêu lần trong đời nữa, khẽ thì thầm: “Chúng ta có thể nói chuyện điện thoại hai lần một tuần không?” Cô không dám hỏi nhiều, mặc dù họ vẫn chưa ly hôn, nhưng Tống Lương Ngọc lại như một đám mây, bồng bềnh nhấp nhô, không còn chân thực nữa.

“Được.” Tống Lương Ngọc siết chặt vòng tay: “Khi nào em nghỉ hè thì có thể đến thăm anh.”

“Em đến được ư?” Du Thư Nam ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ, như thể lại trở lại hai mươi tuổi.

“Được chứ.”

“Vậy em sẽ đưa Thu Hàn đến gặp anh.”

“Được.”

Họ đều muốn hàn gắn lại cuộc hôn nhân đã đổ vỡ, dè dặt từng chút một, nơm nớp lo sợ.

Sau khi Tống Lương Ngọc đến Mỹ ngày nào anh cũng gọi điện cho Du Thư Nam, họ trò chuyện về công việc và cuộc sống, trước khi cúp máy, Du Thư Nam sẽ nói: Em nhớ anh.



Tống Lương Ngọc chưa bao giờ nói rằng ‘anh cũng vậy’. Có đôi lúc anh cũng muốn nói, nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra được thành lời. Có điều anh vẫn rất mong đợi, tới tháng Tư anh bắt đầu hỏi Du Thư Nam về tiến độ visa, Du Thư Nam nói rằng mọi thứ đều thuận lợi, có lẽ tháng Năm có thể lấy được, sau đó có thể mua vé máy bay. Tống Lương Ngọc bắt đầu xem bản đồ của nước Mỹ, lên kế hoạch họ sẽ đi chơi những đâu trong kỳ nghỉ hè.

Đến cuối tháng Sáu, Du Thư Nam nói với anh rằng mình không thể đi được nữa.

“Tại sao?”

“Dạo này sức khỏe của mẹ em không tốt.”

“Em chăm sóc cho mẹ là việc nên làm.”

Tống Lương Ngọc biết rằng Du Thư Nam không sai, nhưng anh vẫn thất vọng. Anh cất bản đồ nước Mỹ đi, gọi điện cho Du Thư Nam mỗi ngày như thường lệ, giống như trước đây.

Tống Lương Ngọc sẽ tặng Du Thư Nam một số món quà, Du Thư Nam yêu cái đẹp, vì vậy anh sẽ mua son môi, nước hoa, túi xách và quần áo cho cô. Quần áo anh mua cho Du Thư Nam rất vừa vặn, anh biết rõ kích cỡ của cô. Lúc này vẫn là những năm chín mươi, mấy thứ đó rất hiếm ở Trung Quốc, thỉnh thoảng Du Thư Nam sẽ mặc chúng, khiến đồng nghiệp của cô phải ngưỡng mộ, cô hơi đỏ mặt, sau đó kể lại với Tống Lương Ngọc qua điện thoại.

Vào lúc này, Tống Lương Ngọc sẽ nói: “Sau này anh sẽ mua nhiều hơn cho em.”

Chẳng có câu nào là lời ngọt ngào, có thể anh sẽ không bao giờ nói những lời yêu thương kiểu như “một ngày không gặp đã nhớ em đến phát điên” nữa. Tống Lương Ngọc như vậy đã chết từ lâu, trong tim Tống Lương Ngọc mới này cũng không còn ấm áp như vậy.

Nhưng cũng có những lúc trông rất ngọt ngào. Khi Tống Lương Ngọc về nhà, ngày nào anh cũng ở cùng Du Thư Nam, khi hai người cùng nhau ngồi đọc sách, đầu sát bên đầu, có được sự yên tĩnh hiếm hoi.

Du Thư Nam bắt đầu học tiến sĩ theo đề nghị của Du Quốc Thái, ngày càng bận rộn hơn. Tống Lương Ngọc cảm thấy cô không cần phải khổ như vậy, Du Thư Nam chỉ nói: “Em cũng sẽ làm việc chăm chỉ hơn, làm vậy thì anh có thể bớt vất vả.” Trong lòng cô thực sự nghĩ như vậy, nhưng còn một điều nữa mà cô không nói. Cô muốn làm cho mình trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có thể đuổi kịp Tống Lương Ngọc đang băng băng chạy nước rút.

Tống Lương Ngọc sẽ giúp cô dịch những thuật ngữ tiếng Anh mà cô không hiểu rõ, đồng thời giúp cô đọc luận văn mà cô đang viết. Tống Lương Ngọc còn liên hệ với một vài người bạn để đọc luận văn giúp cô, xem xem có phù hợp với tiêu chuẩn đăng trên một tạp chí hay không.

Đêm đến, khi con đã ngủ, hai người sẽ đặt sách xuống và chiến đấu trên giường. Tích lũy năng lượng suốt cả một năm, muốn giải phóng nó trong lần gặp mặt ngắn ngủi này. Du Thư Nam thường xuyên ôm lấy anh không chịu buông, cũng không cho phép anh đi khỏi. Đôi khi cả hai ướt át ôm nhau như vậy, có một sự thân mật lạ lùng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tống Lương Ngọc vẫn cứ như đứng cách xa cả một mét.

Khi Tống Lương Ngọc lại chuẩn bị rời đi, trái tim của Du Thư Nam lại trống rỗng, hết lần này đến lần khác.

Vào thời điểm đó, Du Thư Nam cũng có bạn bè ở New York. Khi đó cộng đồng người Hoa ở New York rất ít, hễ gặp ai cùng quê là tán gẫu, cũng có vài câu chuyện phiếm tưởng chừng như có như không, được coi như trò tiêu khiển sau bữa tối. Người bạn đó đã đặc biệt gọi điện cho Du Thư Nam, sau khi lên đại học mối quan hệ của họ trở nên tốt, cho nên cũng biết về mối tình đầu của Du Thư Nam. Trong suy nghĩ của cô bạn đó đó, Tống Lương Ngọc là một anh chàng tội nghiệp dựa dẫm vào bố của Du Thư Nam để leo lên, cô ấy nói trong điện thoại: “Thư Nam, cậu nghĩ kỹ mà xem, Tống Lương Ngọc ở bên này đã có người khác rồi, chuyện hai người ly hôn chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.”

Du Thư Nam cầm lấy ống nghe mà khóc, nhưng vẫn kiên quyết nói với cô ấy: “Mình với Tống Lương Ngọc kết hôn cũng đã hơn mười năm rồi. Mình hiểu rõ anh ấy là kiểu người như thế nào. Anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu.”

Có thật là anh ấy sẽ không làm vậy không? Du Thư Nam tự hỏi lòng mình, trước đây có lẽ anh sẽ không làm, nhưng họ đã trải qua quá nhiều chuyện, tình cảm Tống Lương Ngọc với cô không còn như trước nữa. Trong suốt khoảng thời gian dài xa cách, thậm chí anh còn không nói anh nhớ cô. Mặc dù Du Thư Nam cũng có nghi ngờ trong lòng, nhưng cô chưa bao giờ hỏi Tống Lương Ngọc. Cô không muốn trở thành một người phụ nữ đa nghi, dù đã tới mức như vậy nhưng cô vẫn muốn che giấu bản thân.

Cô nghĩ, chắc chắn xung quanh Tống Lương Ngọc có rất nhiều mỹ nữ xuất sắc, cô nghĩ nếu có một ngày cô và Tống Lương Ngọc đi đến hồi kết, cô vẫn có lòng kiêu hãnh của riêng mình. Cô ra sức làm việc, cố gắng sánh vai cùng Tống Lương Ngọc. Và cô đã làm được, cô đã được đặc cách thăng chức phó giáo sư nhờ sự cống hiến hết mình cho môn học và danh tiếng của cô trong ngành. Vào thời điểm đó, một nữ phó giáo sư trẻ như vậy rất hiếm, mọi người bẩm sinh đã có thành kiến với phụ nữ, những lời đồn đại như dao đâm vào Du Thư Nam. Nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện đó với Tống Lương Ngọc. Cô đã tiêu hao hết lòng tin của Tống Lương Ngọc dành cho mình rồi, cô biết rằng Tống Lương Ngọc sẽ không tiếp tục tha thứ cho cô như cô đã tha thứ cho anh một lần nữa.

Mà đúng là xung quanh Tống Lương Ngọc có rất nhiều phụ nữ xuất sắc, anh cũng gặp phải nhiều cám dỗ, nhưng anh đều chống lại chúng. Mặc dù anh ở nước Mỹ, nhưng trong xương tủy anh vẫn là một người đàn ông rất truyền thống, anh tôn trọng gia đình và hôn nhân. Rất lâu sau, anh mới nghe được tin đồn về mình, tin đồn đã truyền đi khắp trời, sau khi nghe được tin đồn về mình, chính anh cũng vô cùng kinh ngạc.



Cũng vào một ngày nọ, khi anh kết thúc buổi tụ tập người Hoa và đi đến bãi đỗ xe, anh nghe thấy ai đó nói: “Chuyện của anh ta, vợ anh ta cũng biết mà.”

Trước đây Tống Lương Ngọc không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng ngày hôm đó anh lại đi chậm lại, nghe thấy họ thì thầm tên ông: “Vợ của Tống Lương Ngọc đã biết chuyện anh ta ngoại tình rồi.”

Anh sững người một lúc, sau đó mua vé máy bay trở về Trung Quốc ngay trong đêm hôm đó. Trong lòng Tống Lương Ngọc, Du Thư Nam là người đáng để anh phải bôn ba hàng ngàn dặm để làm rõ sự hiểu lầm. Khi anh mở cửa, anh thấy Du Thư Nam và con đang ăn. Thằng bé nhìn thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên, đặt đũa xuống rồi gọi to: “Bố ơi!” rồi chạy đến bên anh.

Du Thư Nam hoang mang nhìn anh, nhưng Tống Lương Ngọc không nhìn thấy sự ngạc nhiên mà vui mừng như anh tưởng tượng. Cả hai đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao.

Sau khi con ngủ say, Tống Lương Ngọc mới có cơ hội nói với cô: “Lời đồn đại bên ngoài không phải sự thật. Anh không biết ai đã nói với em, nhưng anh muốn em tin anh.” Du Thư Nam gật đầu: “Em tin anh. Huống hồ, đàn ông mà…”

Lại là cái câu “đàn ông mà” này ư? Trái tim vốn đã rất chai sạn mất cảm giác của Tống Lương Ngọc vẫn thấy đau âm ỉ. Nhìn vẻ mặt hờ hững của Du Thư Nam, trong lòng anh tràn đầy thất vọng, cho dù cô có làm rùm beng lên, như phản ứng mà một người phụ nữ nên có, anh cũng sẽ không thất vọng đến nhường này. Nhưng anh lại tự thuyết phục mình rằng, mấy người đàn ông khác còn ước gì vợ mình không quản mình như thế này cơ mà.

“Em vừa được thăng chức phó giáo sư, đã thích ứng được chưa?” Tống Lương Ngọc hỏi cô.

“Vẫn ổn.” Du Thư Nam nói xong liền hỏi anh: “Khi nào thì anh đi?”

“Nếu đã về thì ở lại mấy ngày vậy.” Tống Lương Ngọc nói.

“Vậy công việc của anh thì sao? Anh về đi, em không sao đâu, em không để ý những lời đàm tiếu đó. Anh biết đấy, những lời đàm tiếu chỉ hại được những người để ý đến nó thôi, em thì không quan tâm. Hơn nữa em tin tưởng anh, cho nên đối với em, những lời kia không có ý nghĩa gì cả.” Du Thư Nam nói như vậy, cô hy vọng rằng Tống Lương Ngọc có thể hiểu.

Du Thư Nam thúc giục anh rời đi, không phải chỉ một lần, lấy lý do lo lắng cho công việc của anh. Tống Lương Ngọc cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Sau đó trong một lần gặp lại bạn học cũ, một người bạn học từng dạy ở Xuân Đại đã vỗ vai anh: “Này bạn học cũ, nếu có thể thì mau đưa vợ ra nước ngoài càng sớm càng tốt đi.” Anh ta là kiểu người không giữ được miệng, rượu vào lại càng mất kiểm soát, Tống Lương Ngọc chớp mắt: “Phó giáo sư Du có thủ đoạn lắm.”

Phó giáo sư Du có thủ đoạn lắm.

Có thể có thủ đoạn nào được nữa? Thủ đoạn của phó giáo sư Du là chính bản thân cô ấy. Hơn nữa phó giáo sư Du có xuất thân làm văn học, tràn đầy tình cảm lãng mạn, cô ấy và người đó đang yêu nhau.

Sau khi uống rượu, Tống Lương Ngọc nghe được những lời này, anh chợt nhớ tới Du Thư Nam cứ năm lần bảy lượt đuổi anh đi. Du Thư Nam không chào đón anh vì anh đã phá hỏng cuộc ngoại tình của cô, cô dùng hành động để chứng minh với anh rằng, có một lần lừa dối thì sẽ có vô số lần. Mà chuyện cô không muốn ly hôn là vì lo việc ly hôn sẽ khiến cô bị kiểm điểm chính trị. Đúng là nực cười.

Khi Tống Lương Ngọc về đến nhà, Du Thư Nam ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, vội vàng quay người đi bật nước tắm cho anh, Tống Lương Ngọc đi theo nhìn cô tất bật chuẩn bị, bỗng cảm thấy không cam lòng, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà anh phải bị người phụ nữ này chơi đùa cả đời! Anh đột nhiên kéo cổ áo sau gáy của Du Thư Nam lên, yêu cầu cô nhìn thẳng vào mình.

“Du Thư Nam, cô rẻ mạt đến vậy sao? Một người đàn ông vĩnh viễn không thể nào thỏa mãn được cô sao? Một thằng đi rồi giờ lại thêm một thằng khác?”

Ánh mắt Du Thư Nam đột nhiên tối sầm lại, cô cắn môi để không phát ra tiếng khóc, sau đó thở dài hỏi anh: “Anh nghe được gì rồi?”

Tống Lương Ngọc buông cổ áo cô ra, anh say rồi, nhưng anh vẫn muốn thắng một lần, trên mặt mang theo nụ cười lớt phớt không rõ: “Như vậy cũng tốt, cô không chung thủy với hôn nhân, còn tôi cũng đã yêu người khác, hai chúng ta như nhau cả thôi. Cô biết không? Tôi đã không còn tình cảm với cô nữa rồi. Mỗi lần nghe cô nói nhớ tôi trong điện thoại, tôi đều cảm thấy nực cười. Nếu không vì có con, tôi đã ly hôn với cô từ lâu rồi. Thậm chí mỗi lần làm chuyện vợ chồng với cô, tôi đều phải nghĩ đến người khác mới có thể cứng được.”

Mặt Du Thư Nam không còn giọt máu. Dù biết Tống Lương Ngọc không còn yêu mình nữa, nhưng hôm nay chính miệng anh nói ra điều đó, cô vẫn cảm thấy đau lòng. Cô đứng ở đó nhìn Tống Lương Ngọc, bỗng không biết nên nói gì với anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Nước đã chuẩn bị xong rồi, anh đi tắm đi.”

Không thể chiến đấu được nữa. Cuộc hôn nhân vốn đã rạn nứt của họ đã hoàn toàn tan vỡ vào ngày này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook