Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 152

Cô Nương Đừng Khóc

02/03/2024

Tiểu Hỷ khịt mũi, chuyển một chiếc ghế sang rồi ngồi xuống, rõ ràng hết sức chán chường.

“Có chuyện gì thế?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

“Em kể với chị thì chị đừng kể với người khác nhé. Cô ấy tệ lắm, em nói thật đấy. Em không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa, hình như cô ấy bên em cũng chỉ để giải quyết nhu cầu si nh lý thôi. Có hôm, khó khăn lắm hai người tụi em mới hẹn nhau ăn được một bữa cơm chung, nhưng khi đến cửa nhà hàng thấy đồng nghiệp của cô ấy đang ở đó thì cô ấy bèn quay người đi mất. Em cứ có cảm giác ngoài công việc, cô ấy chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, chẳng để tâ m đến điều gì cả.” Tiểu Hỷ còn trẻ, ít kinh nghiệm, khó khăn lắm mới thích một cô gái, nhưng cô gái đó lại không phải người thật lòng với anh ta.

“Chị biết ngoài công việc ra cô ấy còn để tâ m đến thứ gì, nhưng chị không thể nói cho cậu biết được.”

“Chị đừng nói cho em, bởi vì em biết. Cô ấy còn quan tâ m đến anh rể.” Tiểu Hỷ nghiêm túc thở dài: “Nghiệt duyên gì đây không biết…”

“Cậu lại đây, chị dạy cho cậu vài chiêu.” Lâm Xuân Nhi ngoắc tay với Tiểu Hỷ. Tiểu Hỷ nghiêng người về phía trước, nghe Lâm Xuân Nhi thì thầm với anh ta. Đôi mắt của anh ta đột nhiên trợn to: “Làm thế sao được? Lỡ như cô ấy mang thai, mà cô ấy cũng không thích em, liền nhân cơ hội này mà chia tay với em thì sao?”

“Dù sao cũng không thích cậu, chia tay thì chia tay thôi!” Lâm Xuân Nhi đặt chân lên bàn làm việc: “Coi lại cái dáng vẻ hèn kém của cậu đi kìa.” Lâm Xuân Nhi nảy ra một ý tưởng tồi tệ. Cô cứ có cảm giác hai người họ không chỉ là bạn tình, vẫn nên có cái gì đó.

Tiểu Hỷ “ồ” một tiếng, sau đó bỏ đi. Một lát sau, anh ta lại đến: “Thôi em mặc kệ đấy, nếu hôm nay cô ấy đến tìm em thì em chắc chắn sẽ cố gắng, sau đó hỏi cô ấy chuyện đổi địa điểm văn phòng, giờ cái chỗ rách nát này chật chội quá đi mất.”

Lâm Xuân Nhi giơ ngón cái với anh ta: “Anh em tốt!”

Lâm Xuân Nhi muốn chuyển chỗ đặt văn phòng. Công ty phát triển quá nhanh, nhân viên đang cảm thấy không hài lòng. Đó có lẽ là vấn đề chung của các công ty khởi nghiệp. Cô đạp xe về nhà trong tiết trời lộng gió, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nấu ăn trong nhà bếp, Tống Thu Hàn đi công tác đã về.

- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---

Lâm Xuân Nhi vui hẳn lên. Tống Thu Hàn đi công tác đã nửa tháng nên cô hơi nhớ anh rồi. Cô đang rón ra rón rén bước đến định hù anh thì Tống Thu Hàn đã đặt xẻng xào đồ ăn xuống, xoay người bế cô đặt lên bàn ăn: “Có mùi gió bụi, có phải em lại không nghe lời anh mà đi đạp xe đạp không?”

“Em không hề.” Lâm Xuân Nhi vừa mở miệng đã nói dối.

Tống Thu Hàn bị cô chọc tức đến nỗi bật cười, nhéo mặt cô thật mạnh. Sau đó anh mới thả cô xuống, vỗ đầu cô rồi nói: “Đi rửa tay rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi.”

“Anh đang nấu gì thế?”

“Không phải em muốn ăn cá sao?”

“Em chỉ thuận miệng nói thế thôi.” Lâm Xuân Nhi chạy vào nhà vệ sinh rửa tay. Mùi trong nhà bếp thơm quá, trong lòng cô vui vẻ vô cùng, chỉ thuận miệng nói thôi mà Tống Thu Hàn đã nhớ kỹ. Lâm Xuân Nhi thích ăn món cá cay do Tống Thu Hàn làm nhất, tươi cay ngon miệng, chất thịt cá mềm, mỗi lần cô đều có thể ăn tận hai bát cơm. Sau khi cô chải đầu rửa mặt xong xuôi, Tống Thu Hàn đã nấu cơm xong, có cá cay nướng, sườn heo kho tàu và cả hai món chay.

“Em có muốn uống chút gì không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.

“Muốn ạ!”

“Em uống ít thôi.” Tống Thu Hàn chỉ lấy một lon bia ra, rót đầy cho mỗi người một ly. Sau đó hai người chạm cốc. Chiếc cốc chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, đó là âm thanh mà Lâm Xuân Nhi rất thích nghe.

“Tối hôm qua em đã đi thăm Tiêu Muội! Bé Bông đáng yêu lắm, ôm người em hôn tới tấp, nước bọt dính đầy lên mặt em.” 

“Thích thế sao?”

“Ừm!” Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Siêu siêu thích!” Dứt lời, cô bèn đẩy cốc bia tới trước mặt Tống Thu Hàn: “Em không uống nữa đâu.”

“?” Tống Thu Hàn cười khổ lắc đầu. Sau khi đặt hai cái cốc cạnh nhau, anh ngẫm nghĩ một lúc bèn cùng đẩy chúng sang một bên: “Anh cũng không uống nữa. Chúng ta uống soda đi.”

“Tại sao anh lại không uống?” 

“Giống lý do không uống nữa của em.”

Lâm Xuân Nhi nhìn Tống Thu Hàn, đột nhiên mỉm cười. Có lúc Tống Thu Hàn nghiêm túc bảo thủ chẳng giống người hiện đại chút nào, nhưng cũng nhờ thế mà anh lại có sức hấp dẫn mời chào người ta. Nghiêm túc cũng là một loại gợi cảm. Ôi cô lại suy nghĩ lung tung nữa rồi. Sau khi ăn một miếng cá, đôi mắt cô lại rơi vào yết hầu của Tống Thu Hàn, ánh mắt lại dời xuống, đến ngực của anh. Đường nét cơ ngực lộ ra ngoài trong chiếc áo phông chữ T. Chắc chắn lúc đi công tác, anh vẫn tập thể hình chăm chỉ.

Ánh mắt của cô đã bị Tống Thu Hàn phát hiện. Anh cũng cúi đầu nhìn cơ thể của mình, sau đó nói với vẻ sâu xa: “Nếu em có thể kiềm chế ánh mắt của mình một cách thích hợp để anh ăn xong bữa cơm này cho ngon thì anh thật sự vô cùng biết ơn.” 

“Anh đừng nói như thế. Dù sao thì anh ngồi đối diện em, em cũng chẳng tài nào ăn cơm cho ngon cho được.” 

“Nấu uổng công rồi.” Tống Thu Hàn lầm bầm. Sau đó, anh đứng dậy kéo Lâm Xuân Nhi lên vác trên vai: “Để anh cho em nhìn cho rõ!”

Vậy là cứ thế, họ bắt đầu làm loạn. Từ ngày đầu tiên anh đi, Lâm Xuân Nhi đã bắt đầu nhớ anh, nhớ cho đến tận hôm nay. Cô vội vàng c.ởi quần áo của anh ra, sau đó cắn anh một cái. Tống Thu Hàn kêu đau, nâng cằm cô lên: “Em là cún đấy hả?”

Dứt lời, anh cũng mạnh bạo hôn cô.

Gió bên ngoài đang thổi rất mạnh, nhưng Lâm Xuân Nhi lại không hề nghe thấy tiếng gió lộng nào, bên tai cô chỉ có tiếng thở hỗn loạn của cô và Tống Thu Hàn. Cô thích nhất là tiếng rên nhẫn nhịn của Tống Thu Hàn, nó hiệu quả hơn bất cứ lời âu yếm nào khác.

Họ náo loạn một lúc lâu, đến sau nửa đêm, cả hai đều đã gần như mệt lả, đến ngón chân cũng lười nhúc nhích. Bên ngoài gió vẫn đang thổi mạnh đập vào cửa sổ. Lâm Xuân Nhi tới gần Tống Thu Hàn, ghé môi đến bên tai anh rồi hỏi nhỏ: “Quý khách có hài lòng với sự phục vụ lúc nãy không?”



“?”

“Quý khách có hài lòng không ạ?” Lâm Xuân Nhi hỏi lại lần nữa. Cô lại đang diễn trò gì nữa đây.

“Cũng được. Chỗ các em còn cô gái nào khác không? Đổi cô khác phục vụ đi.”

“Chỗ này của bọn em nhỏ, chỉ có một cô thôi. Hay là quý khách xem tình hình rồi đổi chỗ làm việc cho bọn em nhé?”

Tống Thu Hàn “phụt” một cái, bật cười thành tiếng, xoay người đối mặt với Lâm Xuân Nhi: “Biết thổi gió bên gối rồi à?”

“Em cũng chỉ mới học được thôi, chưa được thành thạo lắm.”

“Nắm bắt thời cơ giỏi như vậy mà còn bảo là chưa thành thạo à?”

Lâm Xuân Nhi cười hì hì: “Hôm nào dẫn anh đi xem, phòng làm việc chật ních luôn ấy.”

“Anh không đi.” Tống Thu Hàn có hơi sợ đến công ty của Lâm Xuân Nhi, đám đàn ông phụ nữ trong công ty họ cứ như lắp đèn pha vào mắt vậy, mỗi lần anh đến đó, họ chỉ ước gì có thể nhìn xuyên cả người anh. Anh tự thấy mình cũng có chút lõi đời, nhưng anh vẫn thật sự sợ những người đó. Anh nắm tay Lâm Xuân Nhi cắn một cái rồi nói: “Em bảo Tiểu Hỷ đi tìm chị gái tốt của cậu ta đi. Bọn anh cũng đang tính chuyện này rồi.”

“Thật á?”

“Thật đấy. Năm ngoái công ty em làm khảo nghiệm rất tốt, đổi chỗ làm việc mới cũng không phải vấn đề lớn.”

“Nhưng hình như chị gái tốt của Tiểu Hỷ định ăn ốc xong không đổ vỏ.”

“Không sao, cô ấy làm việc rất nghiêm túc, sẽ không ảnh hưởng tới việc chung đâu.”

“Vậy được.” Lâm Xuân Nhi vừa lòng thỏa dạ, sau đấy lại hỏi anh: “Nhiệm vụ năm năm của chúng ta có thể hoàn thành không?” Cô dùng từ “chúng ta”, Tống Thu Hàn rất hưởng thụ, anh gật đầu: “Tính tới giờ thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu như các em có thể giữ vững mức tăng trưởng này...”

“Được, thế em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa...” Bụng của Lâm Xuân Nhi đúng lúc kêu lên, cô nhìn Tống Thu Hàn với ánh mắt  đáng thương: “Em đói rồi.”

“Đi, đến phòng ăn ăn khuya.”

Hai người họ nhảy xuống giường, Tống Thu Hàn đi hâm nóng thức ăn, còn Lâm Xuân Nhi đi lục mấy con tôm hùm đất để dành trong tủ lạnh ra, lại nấu thêm một món. Hai người vui vẻ ăn hết, sau đó đều thấy hơi buồn ngủ, thế là cho bát đĩa vào máy rửa bát, lên giường ngủ.

Đến mùa hè, lúc trang trí văn phòng làm việc mới, tổ chức từ thiện của nhóm Lâm Xuân Nhi, quỹ của Kiều Hạn Văn, còn có một tổ chức từ thiện khác sáp nhập lại với nhau, họ hệ thống hóa công tác cứu trợ phụ nữ và trẻ em, đồng thời chú Trương và Tống Thu Hàn còn đứng ra mời rất nhiều nhà khoa học tham gia vào quỹ từ thiện, kết hợp thêm với các công ty đứng đầu trong nước, thành lập tổ dự án giảm thải carbon.

Lý tưởng của con người có đôi lúc rất rộng lớn, mọi người cùng nhau thực hiện ước mơ, việc này tốt đẹp hơn bất cứ chuyện gì.

Hôm dự án được công bố chính thức, họ lại tụ tập uống rượu, lần này là ở núi Đại Lương. Nói là uống rượu, nhưng Lâm Xuân Nhi lại rót nước giải khát cho mình, chú Trương có hơi bất ngờ: “Cháu đổi tính rồi à?”

“Cháu cai rượu rồi.” Lâm Xuân Nhi cười nhấp một ngụm đồ uống.

“Không thèm à?” Chú Trương hỏi cô.

“Không thèm ạ.”

Chú Trương chẳng hiểu mô tê gì, Tống Thu Hàn lại vỗ vỗ đầu Lâm Xuân Nhi, nói với chú Trương: “Đừng cho cô ấy uống nữa ạ.”

Chú Trương cũng không ép rượu, mọi người nhiệt tình uống rượu, rượu quá ba tuần, chú Trương ra ngoài đi vệ sinh thì nhìn thấy Lâm Xuân Nhi đứng bên ngoài ngắm sao, bèn đi tới bên cạnh cô, nhìn cái bụng hơi hơi nhô lên của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Chuyện từ bao giờ thế?”

“Hơn ba tháng rồi. Nếu không Tống Thu Hàn cũng không cho cháu đến.”

Chú Trương gật đầu, nhìn cô một lúc lâu: “Cháu tự nguyện à?”

“Cháu tự nguyện. À không, phải nói thế này, là do cháu yêu cầu.” Lâm Xuân Nhi nhìn chú Trương: “Cảm giác rất kỳ diệu.”

Chú Trương hơi cảm động, vỗ vỗ vai cô: “Đây chỉ là lựa chọn của cuộc đời thôi, chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc thì tất cả đều xứng đáng.”

“Cháu cảm thấy rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc.” Lâm Xuân Nhi chỉ chỉ vào bên trong: “Chỉ là Tống Thu Hàn chưa trải sự đời nên hơi chuyện bé xé to.”

Chú Trương nhìn vào trong theo ngón tay của cô, Tống Thu Hàn đang bị mấy anh mấy chú ép rượu, mặt của anh đã đỏ bừng, nhưng vẫn cứ nhìn ra ngoài, lo cho Lâm Xuân Nhi.

Chú Trương nhìn một lát rồi nói: “Bây giờ cũng là thời điểm tốt của hai đứa, tốt lắm. Chú cũng yên tâm rồi.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu, họ lại trò chuyện thêm một lát, sau đó cùng nhau đi vào. Cô ngồi xuống bên cạnh Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn duỗi tay đến rất tự nhiên, nắm lấy tay của cô.

Đến mùa thu, cuối cùng văn phòng làm việc mới cũng trang hoàng xong xuôi, bàn ghế và vật dụng làm việc được lắp đặt trước, Lâm Xuân Nhi cũng muốn làm lễ cắt băng. Không phải cô cổ lỗ sĩ, mà là công ty lớn rồi, nhân viên cũng nhiều lên, rất nhiều quy trình đều phải làm cho bài bản. Hôm cắt băng khánh thành, cô đẩy chú Trương lên, còn cô đứng ở chỗ của các nhân viên, vỗ tay nhiệt liệt.



Địa điểm văn phòng làm việc mới của họ chọn cực kỳ tốt, nằm trong khuôn viên nghệ thuật mới xây dựng, chính sách thuế trong khuôn viên rất tốt, cơ sở đồng bộ cũng cực tốt. Lần này Lâm Xuân Nhi đã bỏ rất nhiều công sức, cô cho dựng khu phục vụ đời sống ở trong hai toà nhà, bên trong có máy mát xa, phòng nghỉ trưa, nhà sách, còn cho dựng phòng họp ở chỗ đó, công ty bắt đầu cung cấp một ngày ba bữa, Lâm Xuân Nhi nói trong buổi họp nhân viên: “Chúng ta dám bỏ nhiều tiền để làm những thứ này, là vì chúng ta có khả năng kiếm lại. Chúng ta làm những thứ này, là vì chúng ta từ một công ty khởi nghiệp trở thành công ty đã bước lên đà ổn định, nhưng gen khởi nghiệp trong máu của chúng ta không thể vứt đi được.”

Sức chiến đấu của Lâm Xuân Nhi từ đầu đến cuối vẫn còn đó. Có lúc thậm chí cô còn tự hỏi rốt cuộc sức chiến đấu của mình đến từ đâu, đến giai đoạn này, rõ ràng cô phải uể oải, yếu đuối, nhưng cô lại không hề, cô vẫn dũng cảm tiến lên. Có lúc Tống Thu Hàn lo lắng cho cô, muốn cô nghỉ ngơi, ngoài miệng cô cứ nói đồng ý, nhưng ngày hôm sau lại thức dậy sớm. Cô cảm thấy rất thoải mái, ngoại trừ công việc thì cô không cần làm gì cả, Tống Thu Hàn và dì Thượng sẽ giải quyết hết mọi thứ.

Ngày nào dì Thượng cũng thay đổi đủ loại thực đơn để nấu thức ăn cho cô, vừa dinh dưỡng vừa khoẻ mạnh, nhưng dù vậy bà vẫn lo lắng cô bị thiếu dinh dưỡng, mỗi lần cô lấy báo cáo sức khỏe về, dì Thượng luôn đọc rất nghiêm túc, đọc còn kỹ hơn cả cô.

Lâm Xuân Nhi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Có lúc Tống Thu Hàn đi công tác, buổi tối Lâm Xuân Nhi ngủ không được, cô sẽ gối đầu lên đùi của dì Thượng, dì Thượng chải tóc cho cô, chải nhẹ nhàng, chải chầm chậm, Lâm Xuân Nhi sẽ ngủ thiếp đi trong sự dịu dàng này. Dì Thượng sẽ hỏi cô: “Cháu thích con trai hay con gái?”

“Tống Thu Hàn thích con gái.”

“Còn cháu?”

“Cháu thích hết, nhưng con gái là tốt nhất. Dì nhìn con gái của Tiêu Muội đó, dễ thương quá trời.”

Dì Thượng ngắm nghía khuôn mặt của Lâm Xuân Nhi, sau đó nói: “Sinh con trai hay sinh con gái đều như nhau cả, theo dì Thượng thấy, con của cháu với Thu Hàn chắc chắn sẽ rất đẹp.”

“Cũng chưa chắc đâu ạ, nhỡ đâu nó thừa hưởng khuyết điểm của bọn cháu thì sao?”

“Hai đứa cũng có khuyết điểm à?” Dì Thượng mở to mắt hỏi, nghe xong Lâm Xuân Nhi ngẩn ra, sau đó bật cười thật lớn: “Dì Thượng! Dì thiên vị con cháu trong nhà quá đấy!”

Dì Thượng thường hay nói cười. Bà thích Lâm Xuân Nhi từ tận đáy lòng, tính cách của cô bé này thật sự rất tốt, ở chung với cô dì Thượng vui vô cùng. Bà xem Lâm Xuân Nhi như con gái, những lúc ở nhà rảnh rỗi là lại tự học kiến thức dành cho bà đỡ và bảo mẫu trông trẻ, bà nói với Lâm Xuân Nhi: “Tin dì Thượng đi, dì Thượng sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt, còn cháu, tới lúc đó chỉ cần yên tâm chăm sóc sức khỏe thôi.”

“Dạ. Cảm ơn dì Thượng.”

Tống Thu Hàn thì sao, vốn dĩ đã không yên tâm về Lâm Xuân Nhi, giờ thì hay rồi, trong lúc đi công tác anh chỉ ước gì có thể gắn máy theo dõi lên người Lâm Xuân Nhi, cứ nửa tiếng lại gọi một cuộc điện thoại. Lâm Xuân Nhi luôn hỏi anh: “Anh thế này có còn làm việc được không vậy?”

“Được chứ. Vốn dĩ cứ cách nửa tiếng là phải nghỉ ngơi một lần mà.”

“Lúc trước đi làm anh có bao giờ nghỉ ngơi đâu.”

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.”

Khó khăn lắm anh mới cầm cự được đến khi chuyến công tác kết thúc, mỗi ngày tan ca đều xách máy vi tính về nhà, ăn cơm xong lại kéo Lâm Xuân Nhi đi ra ngoài tản bộ, quay về rồi thì cả hai lại lôi việc ra làm.

Lâm Xuân Nhi không chỉ là bé cưng ở trong nhà, mà ở công ty còn hơn thế nữa. Hội Tiểu Hỷ mỗi lần họp đều soạn sẵn đề cương, đến lúc họp không nói nhảm câu nào, sợ Lâm Xuân Nhi ngồi nhiều bị mệt. Buổi trưa ăn cơm xong đi ngủ, xung quanh phòng việc của cô đều im phăng phắc, mọi người đi đường cũng dè dặt cẩn thận. Chú Trương còn ghê gớm hơn, ngày nào cũng yêu cầu Tiểu Hỷ sáu giờ đưa Lâm Xuân Nhi ra khỏi cổng, một phút cũng không được trễ, nói theo cách của ông là: “Tiền đủ xài là được, nhưng cả đời cháu có thể sinh được mấy đứa con?”

“Một đứa.”

“Vậy chẳng phải đã được rồi sao? Mau cút về nhà mau!”

Lâm Xuân Nhi bị mọi người bảo bọc, có đôi khi cô thậm chí còn cảm thấy có chút xấu hổ, cô có tài đức gì mà lại được mọi người cưng chiều vô điều kiện như vậy! Nhưng cô lại quá thích cái cảm giác này, có lúc cố tình yếu ớt một chút để mọi người lo lắng cho cô, cô sẽ không nhịn được mà mừng thầm.

Cứ như vậy cho đến hôm Tết Nguyên đán, buổi sáng Lâm Xuân Nhi thức dậy thì cảm thấy phần bụng hơi chùng xuống một chút, cô không suy nghĩ nhiều, vẫn bảo Tống Thu Hàn chở cô đến công ty. Hôm đó cô phải đi họp cả ngày, từ sáng sớm cho đến xế chiều. Đến khoảng ba giờ chiều, cô đang xử lý một phương án thì bụng chợt nhói lên một cái. Cô khựng lại một chút, lại lên tiếng nói chuyện, nhưng một lát sau lại nhói thêm một phát.

Cuộc họp còn chưa kết thúc, t.ử cung của Lâm Xuân Nhi đã liên tục co rút. Cuối cùng cô không nhịn được, nói: “Không họp nữa không họp nữa, đến bệnh viện!” Tiểu Hỷ sợ chết khiếp, vội vàng đi xuống lầu lái xe, Lâm Xuân Nhi gọi điện cho Tống Thu Hàn: “Đến bệnh viện đi anh cộng sự!”

Lúc đó cô rất hâm mộ Tiêu Muội có thể kiên cường can đảm như vậy, nhưng tới lượt cô, không ngờ cô cũng có thể như vậy. Cũng may bình thường cô vận động nhiều, chỉ hơn ba tiếng đồng hồ là được đẩy vào phòng sinh. Cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cũng có hơi sợ, trong lúc hốt hoảng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quần áo phẫu thuật tiệt trùng đi vào, không phải Tống Thu Hàn thì còn là ai?

Tống Thu Hàn đặt tay lên trán giúp cô lau mồ hôi: “Anh âm thầm hẹn lịch vào phòng sinh, anh cũng biết em sẽ sợ.”

Nói thì nói như vậy, nhưng tay anh cũng run rẩy nhè nhẹ, Lâm Xuân Nhi nắm tay anh, cắn răng nói: “Em không sợ.”

Cô đột nhiên thấy may mắn vì Tống Thu Hàn đã đưa ra quyết định này, nhắm mắt lại rồi dùng sức. Không biết qua bao lâu sau, không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, sau đó nghe thấy một tiếng khóc vang lên.

Cô không dám mở mắt ra, bởi vì trong mắt đã đong đầy nước mắt. Tống Thu Hàn nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em đã vất vả rồi, Lâm Xuân Nhi. Anh yêu em lắm em biết không?”

“Em biết.”

Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng có một cô con gái, cô nhớ lại trong giấc mơ đó, mẹ nói với cô: “Sinh một đứa con gái giống như con.” Con gái của cô cực kỳ giống bà ngoại trong tấm ảnh cũ năm đó. Sự dịu dàng trong trái tim cô chợt trào dâng, buổi tối đầu tiên khi cô ra viện về nhà, trước khi ngủ, cô đột nhiên nói với Tống Thu Hàn: “Chúng ta dẫn nó cùng đi khắp thế giới được không?”

“Được.”

Chương trước

CHƯƠNG 152

Chương tiếp theo 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook