Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 46
Cô Nương Đừng Khóc
02/03/2024
Sáng hôm sau Lâm Xuân Nhi gửi tin nhắn cho Viên Như, hỏi cô ta thời gian và địa điểm gặp mặt, đến tận chiều Viên Như mới trả lời: “Xin lỗi, hôm nay có việc đột xuất, mới vừa xong, chúng ta hẹn lại lần sau nhé!”
Lâm Xuân Nhi cũng không để ý, gửi một icon mặt cười: “Được thôi, hẹn lại lần sau.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lúc này Viên Như đang nằm trên giường, người đại diện Tiêu Khả lấy di động của cô ta: “Ngủ đi.”
“Ừ.” Viên Như mệt mỏi kéo chăn đến cằm, lúc Tiêu Khả sắp đi bỗng nói: “Chị đừng đi.”
“Chị không đi, lát nữa còn phải bôi thuốc cho em mà.” Tiêu Khả nằm nghiêng bên cạnh: “Ngủ đi.”
“Vâng.” Viên Như dè dặt thò tay qua, nắm góc áo Tiêu Khả, thuốc có tính an thần, cô ta lim dim buồn ngủ, chỉ một lúc sau đã thiếp đi.
Tiêu Khả thấy Viên Như ngủ say rồi, mới xuống giường gọi cho Vương Cẩn: “Xong hết cả rồi chị Cẩn.”
“Thuận lợi không?” Vương Cẩn hỏi.
“Thuận lợi.” Tiêu Khả đáp: “Cảm ơn Joe và chị Cẩn đã cho chúng tôi cơ hội này, không dễ gì mới có được, chúng tôi nhất định sẽ trân trọng.”
“Diễn cho tốt, tranh thủ giành giải thưởng.”
“Cảm ơn chị.”
Vương Cẩn dập máy, quay sang nói với Kiều Hạn Văn: “Viên Như được nhận vào vai nữ chính rồi.”
“Nhanh tay thật, không muốn chờ thêm ngày nào.” Kiều Hạn Văn cũng không bất ngờ, mấy năm nay Viên Như dồn sức bò lên trên, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Cô ta cũng đã tuyên bố rồi, đồng ý trả bất cứ giá nào. Điếu thuốc trong tay anh ta đã châm nhưng chưa hút hơi nào, đã cháy một đoạn tàn thuốc, gõ nhẹ vào gạt tàn rơi xuống thành tro bụi. Di động lại đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn, là Lương Vũ, từ sau trận bóng lần trước, thỉnh thoảng sẽ nói vài chuyện râu ria với Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn ném di động cho Vương Cẩn: “Nói đi.”
Vương Cẩn mở máy, từ chối khéo Lương Vũ. Cô ấy đã quen bắt chước giọng Kiều Hạn Văn rồi, Kiều Hạn Văn không thích xã giao, cô ấy bèn ôm đồm những cuộc gọi xã giao thường ngày của anh ta.
“Hôm nay không đến chỗ Viên Như à?” Vương Cẩn đuổi Lương Vũ rồi đưa điện thoại lại cho Kiều Hạn Văn.
“Không đi.” Kiều Hạn Văn sờ cằm, nghĩ tới tình trạng thê thảm Viên Như sẽ có sau chuyện kia, lông mày chợt nhíu lại.
“Vậy cậu?” Vương Cẩn muốn hỏi anh ta giải quyết nhu cầu thế nào.
“Không giải quyết.” Kiều Hạn Văn nhún vai: “Đã hẹn Lâm Xuân Nhi rồi đúng không? Hẹn đến đây đi, ngay bây giờ.”
“Hẹn ở nhà á?” Vương Cẩn giật mình, hẹn đến nhà thì ngay cùng ngày báo lá cải sẽ giật tít Kiều Hạn Văn lén lút hẹn hò với cô gái bí ẩn.
“Có gì không thể? Tôi lười.”
Kiều Hạn Văn sắp xếp địa điểm cuộc họp ở chỗ mình ở. Lúc Vương Cẩn gọi điện cho Lâm Xuân Nhi, giọng nói hơi khó xử: “Xin lỗi cô nhé, Joe không khoẻ, lại muốn nhanh chóng triển khai công việc kế tiếp, phiền cô đến một chuyến vậy.”
Lâm Xuân Nhi nhíu mày, sau đó nói: “Có rất nhiều chi tiết cần thông qua, tôi dẫn theo hai quản lý dự án khác đến cùng được không.”
“Được chứ. Vất vả cho cô rồi.”
Lâm Xuân Nhi dẫn theo Tiểu Hỷ và Nhị Thiến, ba người cùng đến chỗ Kiều Hạn Văn.
Đó là ở một khu biệt thự nổi tiếng, cách chỗ Tống Thu Hàn không xa. Mấy hôm trước tuyết rơi, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Lâm Xuân Nhi bọc áo lông vũ thật dày, không son phấn. Kiều Hạn Văn thấy cô ăn mặc như vậy, không nhịn được giễu cợt: “Công ty các cô không có tiền mua mấy cái áo cho nhân viên à?”
Lâm Xuân Nhi từng giao tiếp với người này, biết tính tình anh ta nên không quan tâm tới lời cay nghiệt đó. Cô vừa cởi áo lông đặt kế bên vừa trả lời: “Nhìn sắc mặt anh hồng hào lắm, khỏe rồi à?” Là đang ám chỉ cái cớ mà Vương Cẩn dùng để kêu họ tới chỗ anh ta. Dáng dấp Lâm Xuân Nhi rất đẹp, áo hoodie và quần jean bình thường cũng không che giấu được thân hình xinh đẹp bên dưới, cô tự tin, thoải mái ngồi xuống sofa đối diện Kiều Hạn Văn, lại cười nói: “Đột nhiên nhận được điện thoại của chị Cẩn nên vội vàng tới đây, cũng may không làm lỡ thời gian. Chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được nhé.” Không ngờ Kiều Hạn Văn lại chêm thêm chữ ‘nhé’ vào cuối câu, Vương Cẩn nhìn anh ta, sau đó hỏi mấy người phía Lâm Xuân Nhi: “Uống gì không?”
Lâm Xuân Nhi chỉ vào bình giữ nhiệt trước mặt: “Không cần phiền đâu chị Cẩn, chúng tôi tự chuẩn bị nước rồi. Vậy hãy để bạn học Trương xinh đẹp của công ty tôi giải thích vài phương hướng cho tài liệu của chúng tôi cho Joe nhé?”
Kiều Hạn Văn mặc quần áo màu đen, gác chéo chân ngồi trên sofa chìa ra một cánh tay, toát lên vẻ quyến rũ, thấy cô gái ngồi cạnh Lâm Xuân Nhi lén nhìn mình, bèn mỉm cười lại.
Đây là lần đầu tiên Nhị Thiến được đến gần thần tượng như vậy, ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, mặt đỏ lựng lên. Cô ấy mở máy tính giải thích cho Kiều Hạn Văn mấy phương hướng kế hoạch, Kiều Hạn Văn nghiêng người sang, kề mặt đến gần máy tính, cẩn thận lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì hỏi lại. Nhị Thiến rất căng thẳng, cũng may đã từng đi theo Xuân Nhi rèn luyện rồi, nếu không không biết lúc này sẽ kích động thành cái dạng gì nữa.
Lâm Xuân Nhi đứng lên hỏi nhỏ Vương Cẩn: “Tôi có thể mượn nhà vệ sinh một lúc không?”
“Cứ tự nhiên.” Vương Cẩn dẫn cô đến một sườn khác trong phòng khách, chỉ vào cuối hành lang: “Ở đằng kia.”
“Cảm ơn.” Lâm Xuân Nhi giải quyết trong nhà vệ sinh cực kỳ rộng của Kiều Hạn Văn, lúc rửa tay đi ra thì nhìn thấy Kiều Hạn Văn đang đứng ở lối đi nhỏ, bèn nhoẻn miệng cười: “Không mất nhiều thời gian chứ?” Cô đi đến chỗ người kia, định đi ngang qua, nhưng Kiều Hạn Văn lại đứng thẳng dậy chặn ngang lối đi hẹp, cản đường Lâm Xuân Nhi. Cô cố ý nhường đường, nép sang một bên để đi, nhưng Kiều Hạn Văn cũng bước sang theo. Ok thôi, Lâm Xuân Nhi lại bước sang mép bên kia, anh ta cũng bước theo. Lâm Xuân Nhi làm hai lần như vậy mới nhận ra Kiều Hạn Văn đang trêu đùa mình, giống như trêu đùa một món đồ chơi nhỏ. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Hạn Văn lập tức giấu đi nụ cười chế nhạo. Cô nhíu mày, sau đó nói: “Hay là chúng ta giao hẹn trước đi, giờ tôi đi bên này, anh đi bên kia, tôi vừa giải quyết xong cũng không vội, chủ yếu là sợ anh nghẹn hỏng thôi.”
“Được.” Kiều Hạn Văn đồng ý xong thì bước nhỏ sang một bên rồi đứng yên, ý bảo Lâm Xuân Nhi đi qua trước.
Lâm Xuân Nhi nhìn thử, nghiêng người hóp bụng chắc cũng qua được, nhưng cô không muốn ôm cục tức như thế, bèn chỉ vào vị trí kia rồi nói: “Cửa người đi thì đóng chặt, lỗ chó đi thì mở toang.” Người có học thức mắng người không một chữ thô t ục, mà toàn dùng trích dẫn phù hợp với tình huống. Hiếm khi Kiều Hạn Văn bật cười thành tiếng: “Vậy để tôi bò ra cái lỗ chó này trước vậy.” Cuối cùng cũng không chọc cô nữa, đi rồi. Kiều Hạn Văn từng nhìn thấy Lâm Xuân Nhi đá một cước cứu người bên đường, biết cô là người mạnh mẽ. Kiểu phụ nữ thế này chọc vui thôi thì không sao, phải biết điểm dừng, chứ làm quá tay thì sẽ ăn một cước ngay.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy Kiều Hạn Văn thật kỳ lạ. Nói anh ta nghiêm túc, nhưng chửi xéo anh ta mà anh ta cũng không tức giận; Còn nếu nói anh ta hiền lành, anh ta lại cứ dở dở ương ương. Cô lắc đầu trở lại phòng khách, Nhị Thiến và Tiểu Hỷ đang ngồi ngay ngắn trò chuyện câu được câu chăng với Vương Cẩn.
Vương Cẩn thấy Lâm Xuân Nhi ra, bèn nói: “Joe đi vệ sinh rồi, chúng ta chờ một lát.”
“Tôi thấy rồi. Bàng quang của Joe cũng tốt đấy.” Lâm Xuân Nhi cười nói, thấy Vương Cẩn hoang mang cũng không giải thích. Kiều Hạn Văn đã trở lại, ngồi xuống đối diện Lâm Xuân Nhi. “Tiếp tục nhé?” Lâm Xuân Nhi đề nghị.
“Không cần đâu.” Kiều Hạn Văn ngồi xuống: “Vừa rồi đã giải thích rất rõ rồi.”
“Kết luận thế nào?” Lâm Xuân Nhi làm việc là phải xem kết quả, chưa có kết luận thì dù quá trình có sôi nổi cũng chỉ uổng công.
“Kết luận là nghe cô.”
… Kiều Hạn Văn giả ngây ngô lừa Lâm Xuân Nhi, nhưng anh ta không biết công việc thực tập đầu tiên lúc Lâm Xuân Nhi học đại học là làm phóng viên tin tức xã hội cho một tòa soạn có sức ảnh hưởng lớn, nào là lò gạch đen*, hiếp dâm, giết cả nhà, có đối tượng nào mà cô chưa từng phỏng vấn? Cô lấy một cây bút ghi âm trong balo ra, mở lên rồi nhẹ giọng nói: “Ngày 30 tháng 11, ghi âm công việc. Hôm nay thảo luận về phương án tuyên truyền hình tượng và phong cách video với anh Kiều Hạn Văn, công ty tôi đưa ra tổng cộng ba phương án, anh Kiều đều tỏ vẻ vừa lòng. Đồng thời đề nghị do tôi, tức Lâm Xuân Nhi toàn quyền quyết định nội dung kế tiếp. Tôi cho rằng chúng ta nên tiến hành thí nghiệm lưu lượng nhỏ, đợi sau khi có kết quả rồi mới quyết định. Anh Kiều Hạn Văn có đồng ý với quan điểm của tôi không?” Cô đưa bút ghi âm về phía Kiều Hạn Văn.
(*: Một nơi tuyển dụng công nhân bất hợp pháp, tàn ác bóc lột sức lao động)
Kiều Hạn Văn cảm thấy hôm nay đặc sắc vô cùng. Nữ doanh nhân khởi nghiệp, đồng thời cũng là đối tác của anh ta đang hừng hực khí thế, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi ở đối diện, đấu trí đấu dũng với anh ta. Kiều Hạn Văn phối hợp đến gần bút ghi âm, bắt chước giọng điệu Lâm Xuân Nhi: “Tôi, tức Kiều Hạn Văn, đồng ý với quyết định của cô Lâm Xuân Nhi.” Sau đó ngồi trở lại, xem hành động tiếp theo của Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi cất bút ghi âm rồi nói với Nhị Thiến: “Vậy giờ chúng ta tiến hành xác nhận email đi, chia sẻ cho Joe, gửi bản sao cho những người liên quan đang có mặt ở đây.”
Ha, tài thật. Kiều Hạn Văn nói thầm, trông hệt như con chó nhe răng sủa, có thể cắn người bất cứ lúc nào.
“Công việc kết thúc rồi, mời mọi người dùng bữa cơm đạm bạc.” Vương Cẩn đứng giữa hoà giải.
Lâm Xuân Nhi lại không muốn ăn cơm của Kiều Hạn Văn, cô chỉ muốn kết thúc công việc rồi về ngủ, trải qua một đêm an nhàn thôi, thế là liền đứng dậy chào tạm biệt: “Cảm ơn tấm lòng của hai người, nhưng chúng tôi về công ty còn có công việc khác, để hôm nào để tôi làm chủ thể hiện thành ý sau nhé.”
“Hôm nào là hôm nào?” Kiều Hạn Văn hỏi. Tiểu Hỷ quá quen với kiểu này rồi, lần đầu tiên họ nói chuyện với Kiều Hạn Văn chính là kiểu thái độ này. Quả nhiên lịch sử vẫn tiếp diễn.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là ngày mai luôn đi.” Ham muốn kiểm soát của Kiều Hạn Văn rõ như ban ngày.
“Ngày mai đã hẹn với Phương Gia Lỵ thử quần áo.”
Phương Gia Lỵ.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy cái tên này khá quen, rồi lại nghe thấy hai chữ quần áo, không kìm được mà liên tưởng có lẽ người này chính là cô Phương có liên quan đến Tống Thu Hàn kia.
“Đúng lúc có thể quay tài liệu thực tế. Cô Lâm thấy ngày mai sắp xếp người tới quay tư liệu có được không?” Kiều Hạn Văn hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Cũng được. Ngày mai Nhị Thiến theo tới hiện trường.” Cô nói xong bèn cảm thấy không ổn. Nhớ năm đó Kiều Hạn Văn làm khó những người ở trường quay, cộng thêm mấy lần tiếp xúc gần đây, ngày mai là ngày đầu tiên quay tư liệu, nếu chỉ để Nhị Thiến đi, chắc chắn phát sinh nhiều chuyện. Nhị Thiến không trị được thần tượng của mình, không chừng còn bị Kiều Hạn Văn mắng cho phát khóc. Trước tiên vẫn nên buông bỏ thành kiến xuống đã, tập trung làm việc, chạy quy trình cho mượt mà, phải bồi dưỡng ra sự ăn ý khi hai bên hợp tác mới được, thế là nói thêm một câu: “Tôi cũng đi cùng.”
“Chẳng phải ngày mai chị có cuộc họp online sao?” Tiểu Hỷ nhớ Lâm Xuân Nhi, Lương Ngộ và Tống Thu Hàn có hẹn họp online, thông qua kế hoạch quảng cáo sản phẩm lần hai.
“Tối nay dành ra chút thời gian vậy.” Nói xong, Lâm Xuân Nhi quay sang đưa tay về phía Kiều Hạn Văn: “Cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của anh Kiều, vậy ngày mai gặp ở hiện trường.”
Kiều Hạn Văn bắt tay cô, lần này tay cô đã không còn lạnh nữa: “Mai gặp.”
Lúc ra khỏi nhà Kiều Hạn Văn, Lâm Xuân Nhi thở phào một hơi, Tiểu Hỷ ở bên cạnh nói nhỏ: “Sao lại mệt thế này nhỉ? Cứ như mới đánh một trận lớn vậy.”
Lâm Xuân Nhi lắc lắc cánh tay, thế này đã là gì đâu? Ngày mai tới hiện trường em trải nghiệm tiếp xem? Sau đấy cô lại nghĩ tới cái tên Phương Gia Lỵ kia, nhớ tới ngày hôm đó Tống Thu Hàn nói với cô: “Cô ta có ý với tớ, nhưng tớ không thích cô ta.” Anh đã nói như vậy đúng không nhỉ?
Thế giới này đúng là nhỏ thật, một khi hai người xa lạ đã gặp nhau, mạng lưới quan hệ dày đặc giữa hai bên sẽ kéo dài vô hạn, cho đến khi vây kín không một kẽ hở.
Lâm Xuân Nhi cũng không để ý, gửi một icon mặt cười: “Được thôi, hẹn lại lần sau.”
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Lúc này Viên Như đang nằm trên giường, người đại diện Tiêu Khả lấy di động của cô ta: “Ngủ đi.”
“Ừ.” Viên Như mệt mỏi kéo chăn đến cằm, lúc Tiêu Khả sắp đi bỗng nói: “Chị đừng đi.”
“Chị không đi, lát nữa còn phải bôi thuốc cho em mà.” Tiêu Khả nằm nghiêng bên cạnh: “Ngủ đi.”
“Vâng.” Viên Như dè dặt thò tay qua, nắm góc áo Tiêu Khả, thuốc có tính an thần, cô ta lim dim buồn ngủ, chỉ một lúc sau đã thiếp đi.
Tiêu Khả thấy Viên Như ngủ say rồi, mới xuống giường gọi cho Vương Cẩn: “Xong hết cả rồi chị Cẩn.”
“Thuận lợi không?” Vương Cẩn hỏi.
“Thuận lợi.” Tiêu Khả đáp: “Cảm ơn Joe và chị Cẩn đã cho chúng tôi cơ hội này, không dễ gì mới có được, chúng tôi nhất định sẽ trân trọng.”
“Diễn cho tốt, tranh thủ giành giải thưởng.”
“Cảm ơn chị.”
Vương Cẩn dập máy, quay sang nói với Kiều Hạn Văn: “Viên Như được nhận vào vai nữ chính rồi.”
“Nhanh tay thật, không muốn chờ thêm ngày nào.” Kiều Hạn Văn cũng không bất ngờ, mấy năm nay Viên Như dồn sức bò lên trên, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Cô ta cũng đã tuyên bố rồi, đồng ý trả bất cứ giá nào. Điếu thuốc trong tay anh ta đã châm nhưng chưa hút hơi nào, đã cháy một đoạn tàn thuốc, gõ nhẹ vào gạt tàn rơi xuống thành tro bụi. Di động lại đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn, là Lương Vũ, từ sau trận bóng lần trước, thỉnh thoảng sẽ nói vài chuyện râu ria với Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn ném di động cho Vương Cẩn: “Nói đi.”
Vương Cẩn mở máy, từ chối khéo Lương Vũ. Cô ấy đã quen bắt chước giọng Kiều Hạn Văn rồi, Kiều Hạn Văn không thích xã giao, cô ấy bèn ôm đồm những cuộc gọi xã giao thường ngày của anh ta.
“Hôm nay không đến chỗ Viên Như à?” Vương Cẩn đuổi Lương Vũ rồi đưa điện thoại lại cho Kiều Hạn Văn.
“Không đi.” Kiều Hạn Văn sờ cằm, nghĩ tới tình trạng thê thảm Viên Như sẽ có sau chuyện kia, lông mày chợt nhíu lại.
“Vậy cậu?” Vương Cẩn muốn hỏi anh ta giải quyết nhu cầu thế nào.
“Không giải quyết.” Kiều Hạn Văn nhún vai: “Đã hẹn Lâm Xuân Nhi rồi đúng không? Hẹn đến đây đi, ngay bây giờ.”
“Hẹn ở nhà á?” Vương Cẩn giật mình, hẹn đến nhà thì ngay cùng ngày báo lá cải sẽ giật tít Kiều Hạn Văn lén lút hẹn hò với cô gái bí ẩn.
“Có gì không thể? Tôi lười.”
Kiều Hạn Văn sắp xếp địa điểm cuộc họp ở chỗ mình ở. Lúc Vương Cẩn gọi điện cho Lâm Xuân Nhi, giọng nói hơi khó xử: “Xin lỗi cô nhé, Joe không khoẻ, lại muốn nhanh chóng triển khai công việc kế tiếp, phiền cô đến một chuyến vậy.”
Lâm Xuân Nhi nhíu mày, sau đó nói: “Có rất nhiều chi tiết cần thông qua, tôi dẫn theo hai quản lý dự án khác đến cùng được không.”
“Được chứ. Vất vả cho cô rồi.”
Lâm Xuân Nhi dẫn theo Tiểu Hỷ và Nhị Thiến, ba người cùng đến chỗ Kiều Hạn Văn.
Đó là ở một khu biệt thự nổi tiếng, cách chỗ Tống Thu Hàn không xa. Mấy hôm trước tuyết rơi, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Lâm Xuân Nhi bọc áo lông vũ thật dày, không son phấn. Kiều Hạn Văn thấy cô ăn mặc như vậy, không nhịn được giễu cợt: “Công ty các cô không có tiền mua mấy cái áo cho nhân viên à?”
Lâm Xuân Nhi từng giao tiếp với người này, biết tính tình anh ta nên không quan tâm tới lời cay nghiệt đó. Cô vừa cởi áo lông đặt kế bên vừa trả lời: “Nhìn sắc mặt anh hồng hào lắm, khỏe rồi à?” Là đang ám chỉ cái cớ mà Vương Cẩn dùng để kêu họ tới chỗ anh ta. Dáng dấp Lâm Xuân Nhi rất đẹp, áo hoodie và quần jean bình thường cũng không che giấu được thân hình xinh đẹp bên dưới, cô tự tin, thoải mái ngồi xuống sofa đối diện Kiều Hạn Văn, lại cười nói: “Đột nhiên nhận được điện thoại của chị Cẩn nên vội vàng tới đây, cũng may không làm lỡ thời gian. Chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được nhé.” Không ngờ Kiều Hạn Văn lại chêm thêm chữ ‘nhé’ vào cuối câu, Vương Cẩn nhìn anh ta, sau đó hỏi mấy người phía Lâm Xuân Nhi: “Uống gì không?”
Lâm Xuân Nhi chỉ vào bình giữ nhiệt trước mặt: “Không cần phiền đâu chị Cẩn, chúng tôi tự chuẩn bị nước rồi. Vậy hãy để bạn học Trương xinh đẹp của công ty tôi giải thích vài phương hướng cho tài liệu của chúng tôi cho Joe nhé?”
Kiều Hạn Văn mặc quần áo màu đen, gác chéo chân ngồi trên sofa chìa ra một cánh tay, toát lên vẻ quyến rũ, thấy cô gái ngồi cạnh Lâm Xuân Nhi lén nhìn mình, bèn mỉm cười lại.
Đây là lần đầu tiên Nhị Thiến được đến gần thần tượng như vậy, ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, mặt đỏ lựng lên. Cô ấy mở máy tính giải thích cho Kiều Hạn Văn mấy phương hướng kế hoạch, Kiều Hạn Văn nghiêng người sang, kề mặt đến gần máy tính, cẩn thận lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì hỏi lại. Nhị Thiến rất căng thẳng, cũng may đã từng đi theo Xuân Nhi rèn luyện rồi, nếu không không biết lúc này sẽ kích động thành cái dạng gì nữa.
Lâm Xuân Nhi đứng lên hỏi nhỏ Vương Cẩn: “Tôi có thể mượn nhà vệ sinh một lúc không?”
“Cứ tự nhiên.” Vương Cẩn dẫn cô đến một sườn khác trong phòng khách, chỉ vào cuối hành lang: “Ở đằng kia.”
“Cảm ơn.” Lâm Xuân Nhi giải quyết trong nhà vệ sinh cực kỳ rộng của Kiều Hạn Văn, lúc rửa tay đi ra thì nhìn thấy Kiều Hạn Văn đang đứng ở lối đi nhỏ, bèn nhoẻn miệng cười: “Không mất nhiều thời gian chứ?” Cô đi đến chỗ người kia, định đi ngang qua, nhưng Kiều Hạn Văn lại đứng thẳng dậy chặn ngang lối đi hẹp, cản đường Lâm Xuân Nhi. Cô cố ý nhường đường, nép sang một bên để đi, nhưng Kiều Hạn Văn cũng bước sang theo. Ok thôi, Lâm Xuân Nhi lại bước sang mép bên kia, anh ta cũng bước theo. Lâm Xuân Nhi làm hai lần như vậy mới nhận ra Kiều Hạn Văn đang trêu đùa mình, giống như trêu đùa một món đồ chơi nhỏ. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Hạn Văn lập tức giấu đi nụ cười chế nhạo. Cô nhíu mày, sau đó nói: “Hay là chúng ta giao hẹn trước đi, giờ tôi đi bên này, anh đi bên kia, tôi vừa giải quyết xong cũng không vội, chủ yếu là sợ anh nghẹn hỏng thôi.”
“Được.” Kiều Hạn Văn đồng ý xong thì bước nhỏ sang một bên rồi đứng yên, ý bảo Lâm Xuân Nhi đi qua trước.
Lâm Xuân Nhi nhìn thử, nghiêng người hóp bụng chắc cũng qua được, nhưng cô không muốn ôm cục tức như thế, bèn chỉ vào vị trí kia rồi nói: “Cửa người đi thì đóng chặt, lỗ chó đi thì mở toang.” Người có học thức mắng người không một chữ thô t ục, mà toàn dùng trích dẫn phù hợp với tình huống. Hiếm khi Kiều Hạn Văn bật cười thành tiếng: “Vậy để tôi bò ra cái lỗ chó này trước vậy.” Cuối cùng cũng không chọc cô nữa, đi rồi. Kiều Hạn Văn từng nhìn thấy Lâm Xuân Nhi đá một cước cứu người bên đường, biết cô là người mạnh mẽ. Kiểu phụ nữ thế này chọc vui thôi thì không sao, phải biết điểm dừng, chứ làm quá tay thì sẽ ăn một cước ngay.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy Kiều Hạn Văn thật kỳ lạ. Nói anh ta nghiêm túc, nhưng chửi xéo anh ta mà anh ta cũng không tức giận; Còn nếu nói anh ta hiền lành, anh ta lại cứ dở dở ương ương. Cô lắc đầu trở lại phòng khách, Nhị Thiến và Tiểu Hỷ đang ngồi ngay ngắn trò chuyện câu được câu chăng với Vương Cẩn.
Vương Cẩn thấy Lâm Xuân Nhi ra, bèn nói: “Joe đi vệ sinh rồi, chúng ta chờ một lát.”
“Tôi thấy rồi. Bàng quang của Joe cũng tốt đấy.” Lâm Xuân Nhi cười nói, thấy Vương Cẩn hoang mang cũng không giải thích. Kiều Hạn Văn đã trở lại, ngồi xuống đối diện Lâm Xuân Nhi. “Tiếp tục nhé?” Lâm Xuân Nhi đề nghị.
“Không cần đâu.” Kiều Hạn Văn ngồi xuống: “Vừa rồi đã giải thích rất rõ rồi.”
“Kết luận thế nào?” Lâm Xuân Nhi làm việc là phải xem kết quả, chưa có kết luận thì dù quá trình có sôi nổi cũng chỉ uổng công.
“Kết luận là nghe cô.”
… Kiều Hạn Văn giả ngây ngô lừa Lâm Xuân Nhi, nhưng anh ta không biết công việc thực tập đầu tiên lúc Lâm Xuân Nhi học đại học là làm phóng viên tin tức xã hội cho một tòa soạn có sức ảnh hưởng lớn, nào là lò gạch đen*, hiếp dâm, giết cả nhà, có đối tượng nào mà cô chưa từng phỏng vấn? Cô lấy một cây bút ghi âm trong balo ra, mở lên rồi nhẹ giọng nói: “Ngày 30 tháng 11, ghi âm công việc. Hôm nay thảo luận về phương án tuyên truyền hình tượng và phong cách video với anh Kiều Hạn Văn, công ty tôi đưa ra tổng cộng ba phương án, anh Kiều đều tỏ vẻ vừa lòng. Đồng thời đề nghị do tôi, tức Lâm Xuân Nhi toàn quyền quyết định nội dung kế tiếp. Tôi cho rằng chúng ta nên tiến hành thí nghiệm lưu lượng nhỏ, đợi sau khi có kết quả rồi mới quyết định. Anh Kiều Hạn Văn có đồng ý với quan điểm của tôi không?” Cô đưa bút ghi âm về phía Kiều Hạn Văn.
(*: Một nơi tuyển dụng công nhân bất hợp pháp, tàn ác bóc lột sức lao động)
Kiều Hạn Văn cảm thấy hôm nay đặc sắc vô cùng. Nữ doanh nhân khởi nghiệp, đồng thời cũng là đối tác của anh ta đang hừng hực khí thế, không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi ở đối diện, đấu trí đấu dũng với anh ta. Kiều Hạn Văn phối hợp đến gần bút ghi âm, bắt chước giọng điệu Lâm Xuân Nhi: “Tôi, tức Kiều Hạn Văn, đồng ý với quyết định của cô Lâm Xuân Nhi.” Sau đó ngồi trở lại, xem hành động tiếp theo của Lâm Xuân Nhi.
Lâm Xuân Nhi cất bút ghi âm rồi nói với Nhị Thiến: “Vậy giờ chúng ta tiến hành xác nhận email đi, chia sẻ cho Joe, gửi bản sao cho những người liên quan đang có mặt ở đây.”
Ha, tài thật. Kiều Hạn Văn nói thầm, trông hệt như con chó nhe răng sủa, có thể cắn người bất cứ lúc nào.
“Công việc kết thúc rồi, mời mọi người dùng bữa cơm đạm bạc.” Vương Cẩn đứng giữa hoà giải.
Lâm Xuân Nhi lại không muốn ăn cơm của Kiều Hạn Văn, cô chỉ muốn kết thúc công việc rồi về ngủ, trải qua một đêm an nhàn thôi, thế là liền đứng dậy chào tạm biệt: “Cảm ơn tấm lòng của hai người, nhưng chúng tôi về công ty còn có công việc khác, để hôm nào để tôi làm chủ thể hiện thành ý sau nhé.”
“Hôm nào là hôm nào?” Kiều Hạn Văn hỏi. Tiểu Hỷ quá quen với kiểu này rồi, lần đầu tiên họ nói chuyện với Kiều Hạn Văn chính là kiểu thái độ này. Quả nhiên lịch sử vẫn tiếp diễn.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là ngày mai luôn đi.” Ham muốn kiểm soát của Kiều Hạn Văn rõ như ban ngày.
“Ngày mai đã hẹn với Phương Gia Lỵ thử quần áo.”
Phương Gia Lỵ.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy cái tên này khá quen, rồi lại nghe thấy hai chữ quần áo, không kìm được mà liên tưởng có lẽ người này chính là cô Phương có liên quan đến Tống Thu Hàn kia.
“Đúng lúc có thể quay tài liệu thực tế. Cô Lâm thấy ngày mai sắp xếp người tới quay tư liệu có được không?” Kiều Hạn Văn hỏi Lâm Xuân Nhi.
“Cũng được. Ngày mai Nhị Thiến theo tới hiện trường.” Cô nói xong bèn cảm thấy không ổn. Nhớ năm đó Kiều Hạn Văn làm khó những người ở trường quay, cộng thêm mấy lần tiếp xúc gần đây, ngày mai là ngày đầu tiên quay tư liệu, nếu chỉ để Nhị Thiến đi, chắc chắn phát sinh nhiều chuyện. Nhị Thiến không trị được thần tượng của mình, không chừng còn bị Kiều Hạn Văn mắng cho phát khóc. Trước tiên vẫn nên buông bỏ thành kiến xuống đã, tập trung làm việc, chạy quy trình cho mượt mà, phải bồi dưỡng ra sự ăn ý khi hai bên hợp tác mới được, thế là nói thêm một câu: “Tôi cũng đi cùng.”
“Chẳng phải ngày mai chị có cuộc họp online sao?” Tiểu Hỷ nhớ Lâm Xuân Nhi, Lương Ngộ và Tống Thu Hàn có hẹn họp online, thông qua kế hoạch quảng cáo sản phẩm lần hai.
“Tối nay dành ra chút thời gian vậy.” Nói xong, Lâm Xuân Nhi quay sang đưa tay về phía Kiều Hạn Văn: “Cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của anh Kiều, vậy ngày mai gặp ở hiện trường.”
Kiều Hạn Văn bắt tay cô, lần này tay cô đã không còn lạnh nữa: “Mai gặp.”
Lúc ra khỏi nhà Kiều Hạn Văn, Lâm Xuân Nhi thở phào một hơi, Tiểu Hỷ ở bên cạnh nói nhỏ: “Sao lại mệt thế này nhỉ? Cứ như mới đánh một trận lớn vậy.”
Lâm Xuân Nhi lắc lắc cánh tay, thế này đã là gì đâu? Ngày mai tới hiện trường em trải nghiệm tiếp xem? Sau đấy cô lại nghĩ tới cái tên Phương Gia Lỵ kia, nhớ tới ngày hôm đó Tống Thu Hàn nói với cô: “Cô ta có ý với tớ, nhưng tớ không thích cô ta.” Anh đã nói như vậy đúng không nhỉ?
Thế giới này đúng là nhỏ thật, một khi hai người xa lạ đã gặp nhau, mạng lưới quan hệ dày đặc giữa hai bên sẽ kéo dài vô hạn, cho đến khi vây kín không một kẽ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.