Chương 33: Chương 18.2
Huyền Mặc
09/10/2016
Đúng lúc này, Nguyễn Vi nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ở hành lang có mái che gần đó. Cô liền dừng bước, từ từ đi về phía hành lang. Đối phương đứng quay lưng về phía cô, hàng dây leo rậm rạp bám ở lan can che nửa thân người. Dù không mấy chắc chắn nhưng cô vẫn thử gọi: “Tĩnh Hiên!”
Đối phương hơi động đậy nhưng không đáp lời. Nguyễn Vi hoàn toàn bối rối, không biết làm thế nào. Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể dỡ bỏ ngôi mộ, chôn dấu anh xuống đáy lòng. Sau đó, cô sẽ giã biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng bây giờ, cô chẳng khác nào cá mắc vào lưới, không thể thoát ra ngoài.
Cuối cùng, Nguyễn Vi đi vào hành lang. Người đó quả nhiên là Diệp Tĩnh Hiên, anh chống tay vào lan can, người hơi khom xuống.
Cách mấy bước chân, Nguyễn Vi đã giàn dụa nước mắt. Cô lại gọi tên anh nhưng anh không có phản ứng. Cô lập tức chạy tới ôm vai anh. Lúc này, cô mới phát hiện, anh dường như đang rất đau đớn. Mắt anh nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, toàn thân hơi co giật.
Diệp Tĩnh Hiên đau đến mức không đứng vững. Nguyễn Vi vô cùng hoảng sợ, vội đỡ lấy người anh. Cô không biết anh bị làm sao, còn anh không chịu tiết lộ với cô. Lần trước ở bệnh viện, cô đã nhận ra trạng thái bất thường của anh. Tuy nhiên….
Nguyễn Vi đột nhiên ý thức được một vấn đề, Diệp Tĩnh Hiên bị bệnh rất nặng nên mới luôn én tránh mình. Càng nghĩ, cô càng hốt hoảng. Không biết anh đã ở nghĩa trang bao lâu, quần áo trên người ướt sũng, râu ria lởm chởm. Biết anh bao năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thảm hại như vậy.
Xung quanh vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh, bên ngoài vẫn mưa lâm thâm, làn gió lạnh đến mức khiến Nguyễn Vi bất giác rùng mình.
Cô vỗ tay lên mặt anh, cất giọng nôn nóng: “Tĩnh Hiên! Anh sao thế? Nói chuyện với em đi….” Nói xong, cô lục tìm điện thoại trong túi xách, định gọi cấp cứu. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên giơ tay. Tựa như không khống chế được sức lực, anh hất túi xách cô xuống đất. Sau đó, anh ra hiệu cô đừng gọi điện, đồng thời cất giọng yếu ớt: “Anh không sao… Lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Vi sợ đến mức không dám trái ý anh. Cô ôm cổ anh, để anh áp vào ngực mình, nghẹn ngào dỗ dành: “Được, em không gọi cấp cứu. Anh đừng tức giận…. Anh đau đầu phải không? Để em xem nào….”
Diệp Tĩnh Hiên cúi đầu né tránh. Anh túm cổ tay cô, dùng sức rất mạnh, tựa như làm vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn. Nguyễn Vi hơi đau nhưng không mở miệng, vì cô biết anh còn đau hơn cô gấp nhiều lần. Cho đến khi cảm thấy đỡ hơn, anh mới buông tay cô, bóp mạnh trán mình.
Sợ anh gây tổn thương cho bản thân, cô liền kéo tay anh ra, giúp anh xoa bóp.
Khó khăn lắm, Diệp Tĩnh Hiên mới hồi phục sự tỉnh táo. Anh ngoảnh mặt nhìn cô nhưng không nói một lời. Nguyễn Vi ngồi bên anh, lặng lẽ rơi lệ. Anh thở dài, xòe tay cho cô xem một thứ.
Đó là một chiếc hộp cũ kỹ, bẩn thỉu nhưng chiếc nhẫn kim cương bên trong vẫn mới nguyên. Trong không khí ảm đạm thế này, chỉ có nó tỏa chút ánh sáng, phảng phất là đôi mắt của số phận.
Đây là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn cô lúc ở Phương Uyển. Dù nằm dưới lòng đất ba năm, nó vẫn lấp lánh như xưa. Đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên hành lang nghĩa địa, nước mắt cô tuôn ra như suối. Cô rất muốn tin, tình yêu đúng là có thể tồn tại vĩnh hằng.
Thấy Diệp Tĩnh Hiên đưa mắt ra ngôi mộ, Nguyễn Vi giải thích: “Hồi ấy em không biết anh được chôn ở nơi nào… Vì vậy em mới…..”
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên ngắt lời cô: “Em còn định lừa dối anh đến bao giờ.”
Nguyễn Vi cúi đầu. Dường như đã khôi phục sức lực, anh đột nhiên đứng dậy kéo cô bước đi. Cô không kịp phản ứng nên loạng choạng suýt ngã. Cô định mở miệng thắc mắc, đã bị anh ôm vào lòng, đưa ra ngoài.
“Tĩnh Hiên!” Không rõ anh muốn làm gì, cô lo lắng gọi anh.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng đưa cô tới chỗ ngôi mộ. Anh buông tay, khiến cô lảo đảo suýt ngã. Sau đó, anh bóp trán, nói rành rọt từng từ một: “Em từng bảo không thể gả cho anh. Vậy thì cái này là gì?”
Nguyễn Vi thuận theo ánh mắt anh, dừng lại ở hàng chữ trên tấm bia:Người còn sống: Diệp Nguyễn Vi.
Lúc đó lòng cô đã chết, chỉ còn lại sáu chữ này. Chính hàng chữ đã khiến cô đứng bên bờ biển mà không thể bước chân xuống; là động lực khiến cô quyết định rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn, tiếp tục cuộc sống.
Đây là sự sám hối, cũng chính là ước nguyện mà cô cố gắng che giấu, cuối cùng bị anh biết được. Cô không thể kiềm chế, nhào vào lòng anh, ôm chặt thắt lưng anh. Thế giới vô cùng rộng lớn, nhưng đến cuối cùng, cô chỉ có mình anh mà thôi.
Thần kinh thị giác của Diệp Tĩnh Hiên bị ảnh hưởng nên thỉnh thoảng anh chẳng nhìn rõ sự vật dù ở ngay trước mắt. Cố gắng không để mình gục ngã, anh mở miệng một cách khó nhọc: “Em không được khóc.”
Anh vẫn hung dữ như thường lệ. Nguyễn Vi nghẹn ngào: “Bố em vì chú Diệp nên mới bị thương. Trước lúc qua đời, ông chỉ yêu cầu em một việc. Sau này lớn lên, em không được đi theo anh… Ông chết vì Kính Lan Hội, nhưng không cho em ở lại nhà họ Diệp. Hơn nữa….”
Hồi ấy còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn non nớt, nói chuyện yêu đương thì hơi miễn cưỡng. Sau này, có những việc đã trở thành sự thật không thể thay đổi nên cô chỉ còn cách giả vờ bất cần. Cô tưởng quãng thời gian đó sẽ mãi mãi trở thành hồi ức, nhưng không ngờ cuối cùng, bố nuôi chết dưới tay người của Kính Lan Hội, cô bất đắc dĩ phải quay về nhà họ Diệp, để rồi cùng anh dây dưa đến tận ngày hôm nay.
Mưa đã ngừng rơi. Toàn thân Diệp Tĩnh Hiên lạnh toát. Nguyễn Vi kéo tay anh nhưng anh đứng bất động, chỉ nhìn cô đăm đăm. Tuy nhiên, đường nét của Nguyễn Vi bị một bóng đen che khuất. Biết tình trạng bệnh tình của mình đã ngày càng nghiêm trọng, anh nên để cô đi, nên tránh xa cô mới đúng. Thế nhưng… anh không làm được.
Nguyễn Vi cúi đầu, cất giọng yếu ớt: “Em đã nói hết với anh rồi…. Anh cũng nói thật cho em biết đi.” Não bộ của cô xuất hiện vô vàn ý nghĩ hỗn loạn. Lúc trước không để ý, bây giờ chứng kiến bộ dạng đau đớn của anh, cô mới chợt nhớ tới lọ thuốc mà cô nhìn thấy trong phòng ngủ ở Lan Phường.
Diệp Tĩnh Hiên không chịu uống thuốc. Hôm đó, anh nói với cô, thuốc chưa chắc đã là thứ tốt. Không biết anh bị bệnh gì mới cần một lượng lớn thuốc giảm đau như vậy?
Bỗng dưng nghĩ tới phát đạn ở Phương Uyển, sống lưng Nguyễn Vi lạnh toát. Cô cố gắng trấn tĩnh, ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải là di chứng không?”
Diệp Tĩnh Hiên tựa như không nghe thấy, trán lấm tấm mồ hôi. Nguyễn Vi xót xa trong lòng, giơ tay lau sạch. Anh chuyển đề tài, gần như thì thầm: “Em định cùng Nghiêm Thụy ra nước ngoài đấy à?”
Nguyễn Vi không trả lời. Cảm thấy ánh mắt của anh có vấn đề, cô liền lắc lắc tay trước mặt anh. Diệp Tĩnh Hiên vẫn có cảm giác, quờ quạng nắm lấy tay cô: “Em đã xây ngôi mộ này thì có nghĩa là người của anh. Bất kể em đi đâu, anh cũng tuyệt đối…. không buông tha em…”
Nói đến câu cuối cùng, anh nghiến răng, gương mặt lộ vẻ hung dữ. Còn chưa dứt lời, anh đã buông thõng tay, tựa hồ sắp ngất xỉu. Nguyễn Vi hốt hoảng, vội đỡ anh nhưng không kịp.
Diệp Tĩnh Hiên ngã xuống trước bia mộ của mình. Nguyễn Vi liền đỡ lấy đầu anh theo phản xạ. Sắc trời vẫn u ám, bốn bề chỉ có tiếng kêu gào của cô chứ không có bất cứ âm thanh nào khác.
Di động của Nguyễn Vi đã bị Diệp Tĩnh Hiên hất đi ở trên hành lang. Cô hét lớn nhưng chẳng có ai đến giúp. Anh đã bất tỉnh nên cô không dám rời xa anh. Cô kéo người anh lên, ôm vào lòng rồi lau mặt cho anh.
Nguyễn Vi vô cùng tuyệt vọng. Vào thời khắc này, cô mới nhận ra, mình đã trao tất cả cho Diệp Tĩnh Hiên. Bất kể dũng cảm và kiên cường đến mấy, cô cũng chỉ có thể vượt qua vụ Phương Uyển một lần. Nếu hôm nay anh xảy ra chuyện, cô sẽ đi theo anh.
Nguyễn Vi ôm chặt Diệp Tĩnh Hiên trong lòng, áp má mình vào mặt anh, nói chuyện với anh. Cô cũng không rõ mình giải thích điều gì, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, gần như xuất hiện ảo giác. Cô nghĩ, nếu hôm nay cô và anh chết ở nơi này, liệu có phải cô sẽ được chôn cất bên anh. Có lẽ không cần di chuyển thi thể, cứ thế vùi xuống là được.
Phía xa xa vang lên tiếng bước chân rầm rập. Ai đó không ngừng gọi tên hai người nhưng Nguyễn Vi đã không rõ đây là chân thực hay ảo giác. Cô không nhìn thấy bất cứ người nào, chỉ thấy những bóng hình di chuyển trước mặt. Bọn họ muốn đưa Diệp Tĩnh Hiên đi nhưng cô không chịu buông tay. Cuối cùng, có người giữ vai cô, kéo cô đứng dậy. Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, ra sức đấm đá đối phương.
Phương Thạnh đỡ Diệp Tĩnh Hiên, ra hiệu đàn em giữ chặt Nguyễn Vi rồi lên tiếng an ủi cô: “Chị Vi! Chị hãy bình tĩnh, là tôi đây!”
Nguyễn Vi khóc đến khản cả giọng. Phương Thạnh bảo mọi người đừng mềm lòng, cứ giữ chặt cô. Cuối cùng, Nguyễn Vi dần lấy lại ý thức, nhận ra Phương Thạnh.
“Chị Vi, chúng tôi phải đưa Tam ca đi bệnh viện ngay bây giờ.” Phương Thạnh không kịp giải thích, dìu Diệp Tĩnh Hiên đi trước. Xuất phát từ tính cẩn thận, anh ta lại cử hai đàn em đi kiểm tra nghĩa trang một vòng, để đảm bảo không ai biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Nguyễn Vi cảm thấy may mắn là Phương Thạnh đã kịp thời đến nơi. Bằng không, một mình cô chẳng thể đưa Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài.
Lúc này, mưa đã tạnh hẳn nhưng mặt đất vẫn còn trơn ướt. Làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Tuy nhiên, ai nấy đều trầm lặng, sắc mặt nặng nề. Nguyễn Vi đi theo bọn họ ra ngoài nghĩa trang. Xe của Phương Thạnh đã chờ sẵn ngoài cổng. Lúc lên xe, Phương Thạnh đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Nguyễn Vi tưởng anh ta không cho mình đi theo, vội vàng bám chặt vào cửa xe, cất giọng kiên quyết: “Anh đừng ngăn cản tôi. Lần này tôi nhất định đi cùng anh ấy.”
Phương Thạnh lắc đầu, ra hiệu cô đừng căng thẳng. Anh ta chỉ tay về phía sau lưng cô: “Có người đến tìm chị kìa.”
Nguyễn Vi ngoảnh đầu, phát hiện Nghiêm Thụy đang đứng cạnh một chiếc taxi cách cô mấy mét. Cô kinh ngạc nhìn anh, còn anh chỉ gọi tên cô rồi lặng thinh.
Chứng kiến Nguyễn Vi đỡ Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài, Nghiêm Thụy biết mình nên rời đi. Nhưng anh vẫn muốn nhìn cô thêm một lát. Cho dù toàn bộ câu chuyện đều không liên quan đến anh nhưng anh vẫn có quyền đứng ngoài quan sát. Bất kể là trước kia hay hiện tại, anh luôn đến chậm một bước.
Thời tiết ở tỉnh Nam ẩm ướt và oi bức, không hề dễ chịu, y hết tâm trạng của Nghiêm Thụy lúc này. Nguyễn Vi định nói điều gì đó nhưng anh lắc đầu: “Em cứ đi đi!” Nói xong, anh không do dự, mở cửa xe ngồi vào taxi. Taxi nhanh chóng quay đầu, phóng đi mất.
Nguyễn Vi không có thời gian chậm trễ, lập tức lên ô tô, đưa Diệp Tĩnh Hiên về thành phố. Đàn em của Phương Thạnh đã nhặt túi xách và di động mang về cho cô. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Nguyễn Vi lôi ra xem, phát hiện là Nghiêm Thụy gọi tới.
Cô bắt máy, chờ anh lên tiếng. Nghiêm Thụy im lặng một lúc mới cảm thán: “Anh đã đến nơi nhưng vẫn chậm một bước.”
Nguyễn Vi không lên tiếng. Anh nghe thấy tiếng sụt sùi từ phía cô truyền tới, anh an ủi: “Đừng khóc. Anh và Diệp Tĩnh Hiên có điểm chung duy nhất là không muốn thấy em khóc.”
Nói xong, anh lại trầm mặc. Nguyễn Vi lờ mờ nghe thấy trong taxi bật một ca khúc xưa: Nếu đây là tình yêu, thì sao tôi không tỉnh táo. Chẳng lẽ là tình yêu thật sự, nhưng sao chẳng nói rõ ràng. Nếu số phận đã định tôi không tránh khỏi cuộc tình này thì dù phong ba bão táp, tình cảm của tôi cũng sẽ trường tồn….
Đã lâu lắm cô không nghe bài hát này. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, về phương diện tình cảm, cả cô lẫn Nghiêm Thụy đều không tỉnh táo. Anh thường nói cô kiên cường, thế mà cô không có dũng khí quên Diệp Tĩnh Hiên. Thảo nào lời bài hát này khiến cô cảm động đến rơi lệ.
Nguyễn Vi hít một hơi sâu, nói với anh: “Nghiêm Thụy, em không thể rời xa anh ấy.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian. Anh đặt vé cùng một chuyến bay về thành phố Mộc với em.” Nói xong, Nghiêm Thụy liền cúp máy, không dám nghe câu trả lời của cô.
Cuối cùng trời cũng hửng nắm, mây mù tan biến. Nghiêm Thụy ngồi bất động trong taxi, một lúc sau mới gọi điện về thành phố Mộc.
Người bắt máy là Lão Lâm, quản gia của nhà đối phương. Lão Lâm cho biết: “Tiên sinh và phu nhân ra ngoài rồi. Có việc gì cậu hãy nói với tôi, khi nào Tiên sinh về tôi sẽ chuyển lời.”
Nghiêm Thụy ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Phiền anh nói với Tiên sinh, lần trước Tiên sinh hẹn tôi đến nhà uống trà. Có lẽ ngày kia tôi sẽ tới, Tiên sinh hãy để lại trà ngon phần tôi.” Anh quả nhiên vẫn đến uống trà như người ấy tiên liệu.
Tài xế phóng xe như bay trên đường cao tốc. Nguyễn Vi nắm chặt tay Diệp Tĩnh Hiên, hỏi Phương Thạnh: “Hôm nay tôi đã thấy cả rồi. Anh hãy nói thật với tôi, có phải phát đạn ở Phương Uyển đã để lại di chứng hay không?”
Phương Thạnh trầm mặc một lúc mới trả lời: “Viên đạn vẫn còn nằm trong não của Tam ca… Anh ấy đã sống chung với nó suốt ba năm nay.” Ngay cả người trầm tĩnh như Phương Thạnh cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Nguyễn Vi kinh ngạc ôm miệng. Cô xiết mạnh cổ tay mình mới có thể kìm nén giọt nước mắt: “Tại sao anh ấy không làm phẫu thuật?”
“Hồi ấy, cả cơ thể của Tam ca vẫn bình thường. Bác sĩ nói mổ não ngược lại còn nguy hiểm hơn. Tuy nhiên, hai năm nay, viên đạn bắt đầu di chuyển vị trí, đè xuống dây thần kinh. Chứng đau đầu của Tam ca ngày càng nghiêm trọng.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Lần này, bác sĩ không cho anh ấy xuất viện, bảo phải nằm viện quan sát nhưng anh ấy cố tình đến đây. Bọn tôi đến tỉnh Nam từ hôm kia nhưng không tìm thấy anh ấy, đến hôm nay mới phát hiện anh ấy ở nghĩa trang An Nam.”
Nguyễn Vi còn chưa kịp hỏi tiếp, Diệp Tĩnh Hiên đã tỉnh lại. Não bộ bị ảnh hưởng dẫn đến bệnh tình đột ngột phát tác, khiến anh hôn mê bất tỉnh. Nhưng khi tỉnh lại, anh vẫn có thể nhận thức như bình thường. Nguyễn Vi liền nắm tay anh, gọi anh một tiếng. Diệp Tĩnh Hiên bất chợt ngồi dậy, bảo Phương Thạnh: “Về nhà trước đã!”
“Tam ca!”
“Tôi đã bảo quay về nhà trước, đừng đến bệnh viện.” Ngữ khí của anh gần như ra lệnh. Phương Thạnh đành nói với tài xế, đánh xe về khu phố cổ.
Nguyễn Vi và Diệp Tĩnh Hiên ngồi ở đằng sau. Muốn xác nhận xem anh có nhìn rõ hay không, cô lại giơ tay huơ huơ trước mặt anh. Diệp Tĩnh Hiên túm lấy cổ tay cô, đồng thời nhìn cô chăm chú. Bao nhiêu năm qua, chỉ riêng người phụ này là anh không thể ra tay tàn nhẫn. Nhiều lúc hận cô đến mức muốn bóp nát cô, nhưng hễ gặp là anh lại mềm lòng.
Anh kéo Nguyễn Vi vào lòng, để cô áp mặt vào ngực mình. Áo anh còn ướt, thoang thoảng mùi bùn đất. Nguyễn Vi cất giọng run run: “Anh đừng gắng gượng nữa. Em đã biết cả rồi, em sẽ cùng anh đến bệnh viện.”
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng cũng không nhịn được, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Tại sao anh lại giấu em? Tại sao lúc ở bệnh viện cứ nhất quyết phải đuổi em đi, phải nhờ đến Hạ Tiêu….”
Nói đến đây, Nguyễn Vi liền im bặt. Bởi cô ý thức được mình không có tư cách nhắc tới người phụ nữ đó. Cô ngoảnh mặt về phía cửa sổ, để Diệp Tĩnh Hiên không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Bắt gặp bộ dạng này của cô, anh thở dài, gọi cô một tiếng. Cô vẫn không nhìn anh. Anh chỉnh tư thế ngồi cho dễ chịu hơn một chút. Cơn phát tác đã qua nên đầu anh không còn đau.
“Hạ Tiêu nói gì với em?” Anh hỏi.
Nguyễn Vi không tin anh không biết điều đó nên lặng thinh. Một lúc sau, cô nhìn anh, yếu ớt thốt ra một câu: “Em thật sự… không chịu nổi….” Bây giờ nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Nguyễn Vi không có nguyện vọng nào khác ngoài việc anh được bình an. Chỉ cần anh yên lành thì dù anh có con với người khác cũng được, cô không so đo nữa.
Trạng thái tinh thần của Diệp Tĩnh Hiên rất tệ. Đã bao ngày anh không được nghỉ ngơi tử tế, lại ngồi máy bay về tỉnh Nam rồi bị dính nước mưa ở nghĩa trang. Vào thời khắc này, mặc dù sắp gục ngã nhưng anh vẫn gắng gượng mỉm cười với cô.
Bắt gặp nụ cười của anh, Nguyễn Vi càng bối rối. Cô vừa định lên tiếng, anh đã nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Nguyễn Vi liền cài dây an toàn. Diệp Tĩnh Hiên bảo tài xế kéo vách ngăn, để phía sau trở thành không gian riêng của hai người.
Thấy đầu tóc và bộ váy của cô ướt nước mưa, anh liền rút khăn giấy, thong thả lau cho cô. Cả quá trình đó, Nguyễn Vi run rẩy. Anh sờ lên mặt cô, may mà không lạnh mấy. Anh để cô tựa vào vai mình rồi làm động tác suỵt, không cho cô ngắt lời: “Nghe đây, anh sẽ nói rõ với em một lần.”
Nguyễn vi ngồi thẳng người, định nhích ra xa. Cô sợ anh thốt ra những lời tàn nhẫn, sợ anh đuổi cô đi. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên không cho cô trốn tránh. Anh ôm cô từ phía sau, áp mặt vào cổ cô, đồng thời cất giọng trầm khàn: “Hôm nay anh rất đau đầu. A Nguyễn, em đừng chọc giận anh. Nếu bây giờ anh không nói ra những lời này, ngộ nhỡ ngày nào đó não bộ bị làm sao….”
Nguyễn Vi càng nghe càng sợ hãi, vô thức cắn môi. Diệp Tĩnh Hiên xoay người cô lại, dịu dàng hôn cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, không dám động đậy. Trong lúc thân mật, anh từ tốn mở miệng: “Nửa năm nay, tức là kể từ khi em quay về, anh không hề động đến Hạ Tiêu thì lấy đâu ra con với cái? Nếu cô ta có, thì cũng không phải là con của anh.”
Nguyễn Vi cúi đầu, túm chặt áo anh. Diệp Tĩnh Hiên không nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy bờ vai cô rung rung. Cô bật khóc nức nở: “Em chờ ở bệnh viện lâu như vậy. Anh biết rõ cô ta lừa em, chọc tức em. Vậy mà anh vẫn không chịu nói thật. Anh đúng là tàn nhẫn!”
Diệp Tĩnh Hiên dỗ dành nhưng cô không ngẩng đầu. Anh ôm cô vào lòng, để mặc cô rơi lệ.
Viên đạn vẫn còn ở trong đầu, Diệp Tĩnh Hiên có thể rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Anh không thể để người khác biết chuyện này, đặc biệt là Nguyễn Vi. Phát đạn đó là do cô tạo thành, chắc chắn cô sẽ tự trách bản thân.
Hai người hiểu nhau quá rõ cũng chưa chắc đã là điều hay. Anh luôn nghĩ cho Nguyễn Vi, luôn mong muốn cô sống tốt. Thậm chí anh còn từng có ý nghĩ, hay là nhân chuyện Hạ Tiêu nói dối, để cô rời khỏi anh một cách triệt để. Chỉ khi nào tránh xa anh, cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng cuối cùng Diệp Tĩnh Hiên vẫn quay về tỉnh Nam. Tận mắt nhìn thấy bia mộ cô dựng lên cho mình, anh chẳng có cách nào lừa dối bản thân được nữa. Đây là người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim anh từ năm anh mười mấy tuổi, anh thật sự không thể buông tay.
“A Nguyễn! Em hãy hứa với anh, đừng giày vò bản thân thêm nữa. Chuyện xảy ra ở Phương Uyển đã trở thành quá khứ. Người của Kính Lan Hội bị báo ứng cũng là lẽ thường tình. Anh đã sớm đoán sẽ có ngày này nên anh không trách em. Em mà còn cầm dao rạch da mình… chi bằng anh bị bắn chết ở Phương Uyển cho xong….”
Nguyễn Vi gật đầu: “Anh cũng nghe em một lần. Chúng ta đến bệnh viện trước, được không anh?”
Diệp Tĩnh Hiên đã rất mệt mỏi. Cơn đau đầu lặp đi lặp lại chẳng khác nào một sự giày vò đáng sợ. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu nghe lời khuyên của cô.
Anh bấm nút điều khiển tấm vách ngăn lên cao. Phương Thạnh quay xuống, định thuyết phục. Anh nói một câu, phản bác lại tất cả mọi người: “Chú dẫn bao nhiêu người đến tỉnh Nam, chắc chắn Trần Dữ đã biết tôi xảy ra chuyện. Bây giờ tỉnh Nam không còn là nơi an toàn nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên vừa dứt lời, chiếc xe đi đằng trước đột nhiên bị đâm mạnh, bánh xe rê khỏi làn đường. Tài xế của xe bọn họ lập tức thắng gấp. Nhưng vì chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao nên không kịp.
Nguyễn Vi chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Diệp Tĩnh Hiên nhanh như cắt tháo dây oan toàn trên người mình. Ở giây tiếp theo, Nguyễn Vi thậm chí còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, anh đã nhào tới, che chắn cô trong lòng.
“Tĩnh Hiên!”
Một tiếng va chạm cực lớn lấn át cả thanh âm của cô. Ngay sau đó, chiếc ô tô lật nghiêng sang một bên.
Đối phương hơi động đậy nhưng không đáp lời. Nguyễn Vi hoàn toàn bối rối, không biết làm thế nào. Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể dỡ bỏ ngôi mộ, chôn dấu anh xuống đáy lòng. Sau đó, cô sẽ giã biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng bây giờ, cô chẳng khác nào cá mắc vào lưới, không thể thoát ra ngoài.
Cuối cùng, Nguyễn Vi đi vào hành lang. Người đó quả nhiên là Diệp Tĩnh Hiên, anh chống tay vào lan can, người hơi khom xuống.
Cách mấy bước chân, Nguyễn Vi đã giàn dụa nước mắt. Cô lại gọi tên anh nhưng anh không có phản ứng. Cô lập tức chạy tới ôm vai anh. Lúc này, cô mới phát hiện, anh dường như đang rất đau đớn. Mắt anh nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, toàn thân hơi co giật.
Diệp Tĩnh Hiên đau đến mức không đứng vững. Nguyễn Vi vô cùng hoảng sợ, vội đỡ lấy người anh. Cô không biết anh bị làm sao, còn anh không chịu tiết lộ với cô. Lần trước ở bệnh viện, cô đã nhận ra trạng thái bất thường của anh. Tuy nhiên….
Nguyễn Vi đột nhiên ý thức được một vấn đề, Diệp Tĩnh Hiên bị bệnh rất nặng nên mới luôn én tránh mình. Càng nghĩ, cô càng hốt hoảng. Không biết anh đã ở nghĩa trang bao lâu, quần áo trên người ướt sũng, râu ria lởm chởm. Biết anh bao năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thảm hại như vậy.
Xung quanh vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh, bên ngoài vẫn mưa lâm thâm, làn gió lạnh đến mức khiến Nguyễn Vi bất giác rùng mình.
Cô vỗ tay lên mặt anh, cất giọng nôn nóng: “Tĩnh Hiên! Anh sao thế? Nói chuyện với em đi….” Nói xong, cô lục tìm điện thoại trong túi xách, định gọi cấp cứu. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên giơ tay. Tựa như không khống chế được sức lực, anh hất túi xách cô xuống đất. Sau đó, anh ra hiệu cô đừng gọi điện, đồng thời cất giọng yếu ớt: “Anh không sao… Lát nữa sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Vi sợ đến mức không dám trái ý anh. Cô ôm cổ anh, để anh áp vào ngực mình, nghẹn ngào dỗ dành: “Được, em không gọi cấp cứu. Anh đừng tức giận…. Anh đau đầu phải không? Để em xem nào….”
Diệp Tĩnh Hiên cúi đầu né tránh. Anh túm cổ tay cô, dùng sức rất mạnh, tựa như làm vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn. Nguyễn Vi hơi đau nhưng không mở miệng, vì cô biết anh còn đau hơn cô gấp nhiều lần. Cho đến khi cảm thấy đỡ hơn, anh mới buông tay cô, bóp mạnh trán mình.
Sợ anh gây tổn thương cho bản thân, cô liền kéo tay anh ra, giúp anh xoa bóp.
Khó khăn lắm, Diệp Tĩnh Hiên mới hồi phục sự tỉnh táo. Anh ngoảnh mặt nhìn cô nhưng không nói một lời. Nguyễn Vi ngồi bên anh, lặng lẽ rơi lệ. Anh thở dài, xòe tay cho cô xem một thứ.
Đó là một chiếc hộp cũ kỹ, bẩn thỉu nhưng chiếc nhẫn kim cương bên trong vẫn mới nguyên. Trong không khí ảm đạm thế này, chỉ có nó tỏa chút ánh sáng, phảng phất là đôi mắt của số phận.
Đây là chiếc nhẫn anh dùng để cầu hôn cô lúc ở Phương Uyển. Dù nằm dưới lòng đất ba năm, nó vẫn lấp lánh như xưa. Đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên hành lang nghĩa địa, nước mắt cô tuôn ra như suối. Cô rất muốn tin, tình yêu đúng là có thể tồn tại vĩnh hằng.
Thấy Diệp Tĩnh Hiên đưa mắt ra ngôi mộ, Nguyễn Vi giải thích: “Hồi ấy em không biết anh được chôn ở nơi nào… Vì vậy em mới…..”
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên ngắt lời cô: “Em còn định lừa dối anh đến bao giờ.”
Nguyễn Vi cúi đầu. Dường như đã khôi phục sức lực, anh đột nhiên đứng dậy kéo cô bước đi. Cô không kịp phản ứng nên loạng choạng suýt ngã. Cô định mở miệng thắc mắc, đã bị anh ôm vào lòng, đưa ra ngoài.
“Tĩnh Hiên!” Không rõ anh muốn làm gì, cô lo lắng gọi anh.
Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng đưa cô tới chỗ ngôi mộ. Anh buông tay, khiến cô lảo đảo suýt ngã. Sau đó, anh bóp trán, nói rành rọt từng từ một: “Em từng bảo không thể gả cho anh. Vậy thì cái này là gì?”
Nguyễn Vi thuận theo ánh mắt anh, dừng lại ở hàng chữ trên tấm bia:Người còn sống: Diệp Nguyễn Vi.
Lúc đó lòng cô đã chết, chỉ còn lại sáu chữ này. Chính hàng chữ đã khiến cô đứng bên bờ biển mà không thể bước chân xuống; là động lực khiến cô quyết định rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn, tiếp tục cuộc sống.
Đây là sự sám hối, cũng chính là ước nguyện mà cô cố gắng che giấu, cuối cùng bị anh biết được. Cô không thể kiềm chế, nhào vào lòng anh, ôm chặt thắt lưng anh. Thế giới vô cùng rộng lớn, nhưng đến cuối cùng, cô chỉ có mình anh mà thôi.
Thần kinh thị giác của Diệp Tĩnh Hiên bị ảnh hưởng nên thỉnh thoảng anh chẳng nhìn rõ sự vật dù ở ngay trước mắt. Cố gắng không để mình gục ngã, anh mở miệng một cách khó nhọc: “Em không được khóc.”
Anh vẫn hung dữ như thường lệ. Nguyễn Vi nghẹn ngào: “Bố em vì chú Diệp nên mới bị thương. Trước lúc qua đời, ông chỉ yêu cầu em một việc. Sau này lớn lên, em không được đi theo anh… Ông chết vì Kính Lan Hội, nhưng không cho em ở lại nhà họ Diệp. Hơn nữa….”
Hồi ấy còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn non nớt, nói chuyện yêu đương thì hơi miễn cưỡng. Sau này, có những việc đã trở thành sự thật không thể thay đổi nên cô chỉ còn cách giả vờ bất cần. Cô tưởng quãng thời gian đó sẽ mãi mãi trở thành hồi ức, nhưng không ngờ cuối cùng, bố nuôi chết dưới tay người của Kính Lan Hội, cô bất đắc dĩ phải quay về nhà họ Diệp, để rồi cùng anh dây dưa đến tận ngày hôm nay.
Mưa đã ngừng rơi. Toàn thân Diệp Tĩnh Hiên lạnh toát. Nguyễn Vi kéo tay anh nhưng anh đứng bất động, chỉ nhìn cô đăm đăm. Tuy nhiên, đường nét của Nguyễn Vi bị một bóng đen che khuất. Biết tình trạng bệnh tình của mình đã ngày càng nghiêm trọng, anh nên để cô đi, nên tránh xa cô mới đúng. Thế nhưng… anh không làm được.
Nguyễn Vi cúi đầu, cất giọng yếu ớt: “Em đã nói hết với anh rồi…. Anh cũng nói thật cho em biết đi.” Não bộ của cô xuất hiện vô vàn ý nghĩ hỗn loạn. Lúc trước không để ý, bây giờ chứng kiến bộ dạng đau đớn của anh, cô mới chợt nhớ tới lọ thuốc mà cô nhìn thấy trong phòng ngủ ở Lan Phường.
Diệp Tĩnh Hiên không chịu uống thuốc. Hôm đó, anh nói với cô, thuốc chưa chắc đã là thứ tốt. Không biết anh bị bệnh gì mới cần một lượng lớn thuốc giảm đau như vậy?
Bỗng dưng nghĩ tới phát đạn ở Phương Uyển, sống lưng Nguyễn Vi lạnh toát. Cô cố gắng trấn tĩnh, ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải là di chứng không?”
Diệp Tĩnh Hiên tựa như không nghe thấy, trán lấm tấm mồ hôi. Nguyễn Vi xót xa trong lòng, giơ tay lau sạch. Anh chuyển đề tài, gần như thì thầm: “Em định cùng Nghiêm Thụy ra nước ngoài đấy à?”
Nguyễn Vi không trả lời. Cảm thấy ánh mắt của anh có vấn đề, cô liền lắc lắc tay trước mặt anh. Diệp Tĩnh Hiên vẫn có cảm giác, quờ quạng nắm lấy tay cô: “Em đã xây ngôi mộ này thì có nghĩa là người của anh. Bất kể em đi đâu, anh cũng tuyệt đối…. không buông tha em…”
Nói đến câu cuối cùng, anh nghiến răng, gương mặt lộ vẻ hung dữ. Còn chưa dứt lời, anh đã buông thõng tay, tựa hồ sắp ngất xỉu. Nguyễn Vi hốt hoảng, vội đỡ anh nhưng không kịp.
Diệp Tĩnh Hiên ngã xuống trước bia mộ của mình. Nguyễn Vi liền đỡ lấy đầu anh theo phản xạ. Sắc trời vẫn u ám, bốn bề chỉ có tiếng kêu gào của cô chứ không có bất cứ âm thanh nào khác.
Di động của Nguyễn Vi đã bị Diệp Tĩnh Hiên hất đi ở trên hành lang. Cô hét lớn nhưng chẳng có ai đến giúp. Anh đã bất tỉnh nên cô không dám rời xa anh. Cô kéo người anh lên, ôm vào lòng rồi lau mặt cho anh.
Nguyễn Vi vô cùng tuyệt vọng. Vào thời khắc này, cô mới nhận ra, mình đã trao tất cả cho Diệp Tĩnh Hiên. Bất kể dũng cảm và kiên cường đến mấy, cô cũng chỉ có thể vượt qua vụ Phương Uyển một lần. Nếu hôm nay anh xảy ra chuyện, cô sẽ đi theo anh.
Nguyễn Vi ôm chặt Diệp Tĩnh Hiên trong lòng, áp má mình vào mặt anh, nói chuyện với anh. Cô cũng không rõ mình giải thích điều gì, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, gần như xuất hiện ảo giác. Cô nghĩ, nếu hôm nay cô và anh chết ở nơi này, liệu có phải cô sẽ được chôn cất bên anh. Có lẽ không cần di chuyển thi thể, cứ thế vùi xuống là được.
Phía xa xa vang lên tiếng bước chân rầm rập. Ai đó không ngừng gọi tên hai người nhưng Nguyễn Vi đã không rõ đây là chân thực hay ảo giác. Cô không nhìn thấy bất cứ người nào, chỉ thấy những bóng hình di chuyển trước mặt. Bọn họ muốn đưa Diệp Tĩnh Hiên đi nhưng cô không chịu buông tay. Cuối cùng, có người giữ vai cô, kéo cô đứng dậy. Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, ra sức đấm đá đối phương.
Phương Thạnh đỡ Diệp Tĩnh Hiên, ra hiệu đàn em giữ chặt Nguyễn Vi rồi lên tiếng an ủi cô: “Chị Vi! Chị hãy bình tĩnh, là tôi đây!”
Nguyễn Vi khóc đến khản cả giọng. Phương Thạnh bảo mọi người đừng mềm lòng, cứ giữ chặt cô. Cuối cùng, Nguyễn Vi dần lấy lại ý thức, nhận ra Phương Thạnh.
“Chị Vi, chúng tôi phải đưa Tam ca đi bệnh viện ngay bây giờ.” Phương Thạnh không kịp giải thích, dìu Diệp Tĩnh Hiên đi trước. Xuất phát từ tính cẩn thận, anh ta lại cử hai đàn em đi kiểm tra nghĩa trang một vòng, để đảm bảo không ai biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Nguyễn Vi cảm thấy may mắn là Phương Thạnh đã kịp thời đến nơi. Bằng không, một mình cô chẳng thể đưa Diệp Tĩnh Hiên ra ngoài.
Lúc này, mưa đã tạnh hẳn nhưng mặt đất vẫn còn trơn ướt. Làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Tuy nhiên, ai nấy đều trầm lặng, sắc mặt nặng nề. Nguyễn Vi đi theo bọn họ ra ngoài nghĩa trang. Xe của Phương Thạnh đã chờ sẵn ngoài cổng. Lúc lên xe, Phương Thạnh đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Nguyễn Vi tưởng anh ta không cho mình đi theo, vội vàng bám chặt vào cửa xe, cất giọng kiên quyết: “Anh đừng ngăn cản tôi. Lần này tôi nhất định đi cùng anh ấy.”
Phương Thạnh lắc đầu, ra hiệu cô đừng căng thẳng. Anh ta chỉ tay về phía sau lưng cô: “Có người đến tìm chị kìa.”
Nguyễn Vi ngoảnh đầu, phát hiện Nghiêm Thụy đang đứng cạnh một chiếc taxi cách cô mấy mét. Cô kinh ngạc nhìn anh, còn anh chỉ gọi tên cô rồi lặng thinh.
Chứng kiến Nguyễn Vi đỡ Diệp Tĩnh Hiên đi ra ngoài, Nghiêm Thụy biết mình nên rời đi. Nhưng anh vẫn muốn nhìn cô thêm một lát. Cho dù toàn bộ câu chuyện đều không liên quan đến anh nhưng anh vẫn có quyền đứng ngoài quan sát. Bất kể là trước kia hay hiện tại, anh luôn đến chậm một bước.
Thời tiết ở tỉnh Nam ẩm ướt và oi bức, không hề dễ chịu, y hết tâm trạng của Nghiêm Thụy lúc này. Nguyễn Vi định nói điều gì đó nhưng anh lắc đầu: “Em cứ đi đi!” Nói xong, anh không do dự, mở cửa xe ngồi vào taxi. Taxi nhanh chóng quay đầu, phóng đi mất.
Nguyễn Vi không có thời gian chậm trễ, lập tức lên ô tô, đưa Diệp Tĩnh Hiên về thành phố. Đàn em của Phương Thạnh đã nhặt túi xách và di động mang về cho cô. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Nguyễn Vi lôi ra xem, phát hiện là Nghiêm Thụy gọi tới.
Cô bắt máy, chờ anh lên tiếng. Nghiêm Thụy im lặng một lúc mới cảm thán: “Anh đã đến nơi nhưng vẫn chậm một bước.”
Nguyễn Vi không lên tiếng. Anh nghe thấy tiếng sụt sùi từ phía cô truyền tới, anh an ủi: “Đừng khóc. Anh và Diệp Tĩnh Hiên có điểm chung duy nhất là không muốn thấy em khóc.”
Nói xong, anh lại trầm mặc. Nguyễn Vi lờ mờ nghe thấy trong taxi bật một ca khúc xưa: Nếu đây là tình yêu, thì sao tôi không tỉnh táo. Chẳng lẽ là tình yêu thật sự, nhưng sao chẳng nói rõ ràng. Nếu số phận đã định tôi không tránh khỏi cuộc tình này thì dù phong ba bão táp, tình cảm của tôi cũng sẽ trường tồn….
Đã lâu lắm cô không nghe bài hát này. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, về phương diện tình cảm, cả cô lẫn Nghiêm Thụy đều không tỉnh táo. Anh thường nói cô kiên cường, thế mà cô không có dũng khí quên Diệp Tĩnh Hiên. Thảo nào lời bài hát này khiến cô cảm động đến rơi lệ.
Nguyễn Vi hít một hơi sâu, nói với anh: “Nghiêm Thụy, em không thể rời xa anh ấy.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian. Anh đặt vé cùng một chuyến bay về thành phố Mộc với em.” Nói xong, Nghiêm Thụy liền cúp máy, không dám nghe câu trả lời của cô.
Cuối cùng trời cũng hửng nắm, mây mù tan biến. Nghiêm Thụy ngồi bất động trong taxi, một lúc sau mới gọi điện về thành phố Mộc.
Người bắt máy là Lão Lâm, quản gia của nhà đối phương. Lão Lâm cho biết: “Tiên sinh và phu nhân ra ngoài rồi. Có việc gì cậu hãy nói với tôi, khi nào Tiên sinh về tôi sẽ chuyển lời.”
Nghiêm Thụy ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Phiền anh nói với Tiên sinh, lần trước Tiên sinh hẹn tôi đến nhà uống trà. Có lẽ ngày kia tôi sẽ tới, Tiên sinh hãy để lại trà ngon phần tôi.” Anh quả nhiên vẫn đến uống trà như người ấy tiên liệu.
Tài xế phóng xe như bay trên đường cao tốc. Nguyễn Vi nắm chặt tay Diệp Tĩnh Hiên, hỏi Phương Thạnh: “Hôm nay tôi đã thấy cả rồi. Anh hãy nói thật với tôi, có phải phát đạn ở Phương Uyển đã để lại di chứng hay không?”
Phương Thạnh trầm mặc một lúc mới trả lời: “Viên đạn vẫn còn nằm trong não của Tam ca… Anh ấy đã sống chung với nó suốt ba năm nay.” Ngay cả người trầm tĩnh như Phương Thạnh cũng không dám nghĩ sâu hơn.
Nguyễn Vi kinh ngạc ôm miệng. Cô xiết mạnh cổ tay mình mới có thể kìm nén giọt nước mắt: “Tại sao anh ấy không làm phẫu thuật?”
“Hồi ấy, cả cơ thể của Tam ca vẫn bình thường. Bác sĩ nói mổ não ngược lại còn nguy hiểm hơn. Tuy nhiên, hai năm nay, viên đạn bắt đầu di chuyển vị trí, đè xuống dây thần kinh. Chứng đau đầu của Tam ca ngày càng nghiêm trọng.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Lần này, bác sĩ không cho anh ấy xuất viện, bảo phải nằm viện quan sát nhưng anh ấy cố tình đến đây. Bọn tôi đến tỉnh Nam từ hôm kia nhưng không tìm thấy anh ấy, đến hôm nay mới phát hiện anh ấy ở nghĩa trang An Nam.”
Nguyễn Vi còn chưa kịp hỏi tiếp, Diệp Tĩnh Hiên đã tỉnh lại. Não bộ bị ảnh hưởng dẫn đến bệnh tình đột ngột phát tác, khiến anh hôn mê bất tỉnh. Nhưng khi tỉnh lại, anh vẫn có thể nhận thức như bình thường. Nguyễn Vi liền nắm tay anh, gọi anh một tiếng. Diệp Tĩnh Hiên bất chợt ngồi dậy, bảo Phương Thạnh: “Về nhà trước đã!”
“Tam ca!”
“Tôi đã bảo quay về nhà trước, đừng đến bệnh viện.” Ngữ khí của anh gần như ra lệnh. Phương Thạnh đành nói với tài xế, đánh xe về khu phố cổ.
Nguyễn Vi và Diệp Tĩnh Hiên ngồi ở đằng sau. Muốn xác nhận xem anh có nhìn rõ hay không, cô lại giơ tay huơ huơ trước mặt anh. Diệp Tĩnh Hiên túm lấy cổ tay cô, đồng thời nhìn cô chăm chú. Bao nhiêu năm qua, chỉ riêng người phụ này là anh không thể ra tay tàn nhẫn. Nhiều lúc hận cô đến mức muốn bóp nát cô, nhưng hễ gặp là anh lại mềm lòng.
Anh kéo Nguyễn Vi vào lòng, để cô áp mặt vào ngực mình. Áo anh còn ướt, thoang thoảng mùi bùn đất. Nguyễn Vi cất giọng run run: “Anh đừng gắng gượng nữa. Em đã biết cả rồi, em sẽ cùng anh đến bệnh viện.”
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng cũng không nhịn được, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Tại sao anh lại giấu em? Tại sao lúc ở bệnh viện cứ nhất quyết phải đuổi em đi, phải nhờ đến Hạ Tiêu….”
Nói đến đây, Nguyễn Vi liền im bặt. Bởi cô ý thức được mình không có tư cách nhắc tới người phụ nữ đó. Cô ngoảnh mặt về phía cửa sổ, để Diệp Tĩnh Hiên không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Bắt gặp bộ dạng này của cô, anh thở dài, gọi cô một tiếng. Cô vẫn không nhìn anh. Anh chỉnh tư thế ngồi cho dễ chịu hơn một chút. Cơn phát tác đã qua nên đầu anh không còn đau.
“Hạ Tiêu nói gì với em?” Anh hỏi.
Nguyễn Vi không tin anh không biết điều đó nên lặng thinh. Một lúc sau, cô nhìn anh, yếu ớt thốt ra một câu: “Em thật sự… không chịu nổi….” Bây giờ nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Nguyễn Vi không có nguyện vọng nào khác ngoài việc anh được bình an. Chỉ cần anh yên lành thì dù anh có con với người khác cũng được, cô không so đo nữa.
Trạng thái tinh thần của Diệp Tĩnh Hiên rất tệ. Đã bao ngày anh không được nghỉ ngơi tử tế, lại ngồi máy bay về tỉnh Nam rồi bị dính nước mưa ở nghĩa trang. Vào thời khắc này, mặc dù sắp gục ngã nhưng anh vẫn gắng gượng mỉm cười với cô.
Bắt gặp nụ cười của anh, Nguyễn Vi càng bối rối. Cô vừa định lên tiếng, anh đã nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Nguyễn Vi liền cài dây an toàn. Diệp Tĩnh Hiên bảo tài xế kéo vách ngăn, để phía sau trở thành không gian riêng của hai người.
Thấy đầu tóc và bộ váy của cô ướt nước mưa, anh liền rút khăn giấy, thong thả lau cho cô. Cả quá trình đó, Nguyễn Vi run rẩy. Anh sờ lên mặt cô, may mà không lạnh mấy. Anh để cô tựa vào vai mình rồi làm động tác suỵt, không cho cô ngắt lời: “Nghe đây, anh sẽ nói rõ với em một lần.”
Nguyễn vi ngồi thẳng người, định nhích ra xa. Cô sợ anh thốt ra những lời tàn nhẫn, sợ anh đuổi cô đi. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên không cho cô trốn tránh. Anh ôm cô từ phía sau, áp mặt vào cổ cô, đồng thời cất giọng trầm khàn: “Hôm nay anh rất đau đầu. A Nguyễn, em đừng chọc giận anh. Nếu bây giờ anh không nói ra những lời này, ngộ nhỡ ngày nào đó não bộ bị làm sao….”
Nguyễn Vi càng nghe càng sợ hãi, vô thức cắn môi. Diệp Tĩnh Hiên xoay người cô lại, dịu dàng hôn cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, không dám động đậy. Trong lúc thân mật, anh từ tốn mở miệng: “Nửa năm nay, tức là kể từ khi em quay về, anh không hề động đến Hạ Tiêu thì lấy đâu ra con với cái? Nếu cô ta có, thì cũng không phải là con của anh.”
Nguyễn Vi cúi đầu, túm chặt áo anh. Diệp Tĩnh Hiên không nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy bờ vai cô rung rung. Cô bật khóc nức nở: “Em chờ ở bệnh viện lâu như vậy. Anh biết rõ cô ta lừa em, chọc tức em. Vậy mà anh vẫn không chịu nói thật. Anh đúng là tàn nhẫn!”
Diệp Tĩnh Hiên dỗ dành nhưng cô không ngẩng đầu. Anh ôm cô vào lòng, để mặc cô rơi lệ.
Viên đạn vẫn còn ở trong đầu, Diệp Tĩnh Hiên có thể rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Anh không thể để người khác biết chuyện này, đặc biệt là Nguyễn Vi. Phát đạn đó là do cô tạo thành, chắc chắn cô sẽ tự trách bản thân.
Hai người hiểu nhau quá rõ cũng chưa chắc đã là điều hay. Anh luôn nghĩ cho Nguyễn Vi, luôn mong muốn cô sống tốt. Thậm chí anh còn từng có ý nghĩ, hay là nhân chuyện Hạ Tiêu nói dối, để cô rời khỏi anh một cách triệt để. Chỉ khi nào tránh xa anh, cô mới có thể sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng cuối cùng Diệp Tĩnh Hiên vẫn quay về tỉnh Nam. Tận mắt nhìn thấy bia mộ cô dựng lên cho mình, anh chẳng có cách nào lừa dối bản thân được nữa. Đây là người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim anh từ năm anh mười mấy tuổi, anh thật sự không thể buông tay.
“A Nguyễn! Em hãy hứa với anh, đừng giày vò bản thân thêm nữa. Chuyện xảy ra ở Phương Uyển đã trở thành quá khứ. Người của Kính Lan Hội bị báo ứng cũng là lẽ thường tình. Anh đã sớm đoán sẽ có ngày này nên anh không trách em. Em mà còn cầm dao rạch da mình… chi bằng anh bị bắn chết ở Phương Uyển cho xong….”
Nguyễn Vi gật đầu: “Anh cũng nghe em một lần. Chúng ta đến bệnh viện trước, được không anh?”
Diệp Tĩnh Hiên đã rất mệt mỏi. Cơn đau đầu lặp đi lặp lại chẳng khác nào một sự giày vò đáng sợ. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu nghe lời khuyên của cô.
Anh bấm nút điều khiển tấm vách ngăn lên cao. Phương Thạnh quay xuống, định thuyết phục. Anh nói một câu, phản bác lại tất cả mọi người: “Chú dẫn bao nhiêu người đến tỉnh Nam, chắc chắn Trần Dữ đã biết tôi xảy ra chuyện. Bây giờ tỉnh Nam không còn là nơi an toàn nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên vừa dứt lời, chiếc xe đi đằng trước đột nhiên bị đâm mạnh, bánh xe rê khỏi làn đường. Tài xế của xe bọn họ lập tức thắng gấp. Nhưng vì chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao nên không kịp.
Nguyễn Vi chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Diệp Tĩnh Hiên nhanh như cắt tháo dây oan toàn trên người mình. Ở giây tiếp theo, Nguyễn Vi thậm chí còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, anh đã nhào tới, che chắn cô trong lòng.
“Tĩnh Hiên!”
Một tiếng va chạm cực lớn lấn át cả thanh âm của cô. Ngay sau đó, chiếc ô tô lật nghiêng sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.