Chương 12: Chương 6.2
Huyền Mặc
28/05/2016
Buổi chiều mặt trời
chói chang, xung quanh khu nhà ở phía đông trồng rất nhiều cây xanh
nhưng vẫn bị nắng chiếu. Phương Thạnh và đàn em chặn ở cửa thư phòng,
không cho Hạ Tiêu vào trong. Cô ta đã đợi mấy tiếng đồng hồ, cố tình
phơi nắng mà bọn họ chẳng mảy may động lòng. Nhìn vẻ mặt vạn năm không
đổi của Phương Thạnh, Hạ Tiêu cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng quay người
chạy ra ngoài. Sợ cô ta gây chuyện nên Phương Thạnh vội đuổi theo.
Giữa sân có một hòn non bộ khác lớn. Hạ Tiêu dừng ở đó, quan sát xung quanh, phát hiện không một bóng người. Khi Phương Thạnh chạy qua, cô ta liền kéo anh ta lại.
Phương Thạnh vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt, đẩy tay cô ta: “Hôm nay Tam ca có việc bận. Mấy anh em ở tỉnh Nam đến Lan Phường, anh ấy phải tiếp từ sáng sớm nên mới không cho cô vào.”
“Có việc ư? Tối qua anh ấy cũng bảo có việc. Con mụ què đó là ai hả? Cô ta dựa vào gì mà được ở phòng ngủ anh ấy? Từ trước đến nay, anh ấy có bao giờ cho ai vào phòng đâu.” Hạ Tiêu không kiềm chế, cất cao giọng.
Phương Thạnh làm động tác suỵt, nhắc cô ta: “Cô không muốn chết thì nói be bé thôi.”
Hạ Tiêu lùi lại phía sau một bước, tựa người vào tảng đá: “Tôi chỉ muốn biết người phụ nữ đó là ai. Anh ấy rất thận trọng, ngay cả tôi cũng đề phòng. Tại sao con mụ què đó lại được đối xử khác biệt?” Giọng cô ta đã có chút nghẹn ngào: “Phương Thạnh! Hồi đó anh đã đẩy tôi cho anh ấy, bây giờ lại đến cười nhạo tôi phải không?”
Vẻ mặt Phương Thạnh cuối cùng để lộ chút biểu cảm. Anh ta nhếch miệng: “Là Tam ca bảo tôi đi tìm cô. Cô vốn là người anh ấy cần.”
“Anh…” Hạ Tiêu chẳng biết nói gì hơn.
Hạ Tiêu vốn xuất thân bình dân, điều kiệng gia đình không tốt. Vì có gương mặt và thân hình đẹp nên cô ta muốn tận dụng lợi thế này. Thời cấp ba, Hạ Tiêu theo học ở một trường nghệ thuật loại xoàng nên đến năm mười tám tuổi, tương lai vẫn mờ mịt. Khi đó, cô ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì để được vào nghề.
Một người quản lý lừa đảo đã dẫn Hạ Tiêu tham dự buổi tiệc dành cho giới công tử nhà giàu trên du thuyền cao cấp. Buổi tối hôm ấy, cô ta bị ba người đàn ông dẫn đi. Bọn họ đều uống say nên rất càn rỡ. Cô ta sợ hãi, lao ra ngoài. Đám người đó chẳng biết trời cao đất dày, sống chết cũng phải bắt bằng được cô ta. Hạ Tiêu bị đuổi theo sát nút trên hành lang. Trong lúc tuyệt vọng, cô ta vô tình đâm sầm vào Phương Thạnh. Lúc bấy giờ, anh ta cũng lạnh lùng vô cảm như bây giờ. Nhưng chỉ với vài ba câu nói, anh ta đã giải quyết được đám người kia, sau đó đi về phía Hạ Tiêu.
Nơi càng bẩn thỉu càng chói mắt, Hạ Tiêu không bao giờ quên hành lang trải thảm đỏ, đèn sáng lung linh đó. Cô ta vẫn nhớ mình được Phương Thạnh đỡ đứng dậy. Anh ta cởi áo, khoác lên người cô ta rồi bảo cô ta đi theo mình.
Cuối cùng, Phương Thạnh đưa Hạ Tiêu đi gặp Diệp Tĩnh Hiên. Từ đó về sau, cô ta trở thành người của Đại đường chủ Kính Lan Hội. Cô ta không còn phải lo lắng bất cứ điều gì, muốn thành danh sau một đêm cũng không phải là điều khó khăn.
Người đàn ông như Diệp Tĩnh Hiên một khi tỏ ra dịu dàng thì vô cùng cuốn hút. Hạ Tiêu lún sâu vào lúc nào không hay. Cô ta thích người đàn ông này, đặc biệt là sau này, anh chỉ giữ lại mình cô ta. Hạ Tiêu có chỗ dựa nên chẳng sợ trời đất. Cho tới khi cô ta sắp vượt qua giới hạn cho phép, vẫn là Phương Thạnh nhắc nhở cô ta.
Anh ta nói: “Cô hãy ở bên cạnh Tam ca, đừng chường mặt ra trước thiên hạ cũng đừng gây chuyện thì có thể sống lâu hơn một chút.” Hạ Tiêu hiểu ý, cuối cùng lựa chọn công việc người mẫu hạng xoàng.
Hôm nay đứng bên ngoài mấy tiếng, đầu óc quay cuồng nhưng Hạ Tiêu quyết không chịu bỏ đi. Chẳng khai thác được gì từ Phương Thạnh, cô ta lại định đi về phía thư phòng của Diệp Tĩnh Hiên. Phương Thạnh cũng không can ngăn. Đi vài bước, cô ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang, ngoảnh đầu liếc về phía Phương Thạnh một cái.
Năm xưa, chứng kiến cảnh cô gái trẻ co rúm ở góc hành lang, bờ vai trần run rẩy, anh ta có chút thương xót nên cởi áo, khoác lên người cô ta. Cho tới bây giờ, chút thương xót đó vẫn còn tồn tại, mở miệng nói: “Cô nên nhớ, một khi đặt chân vào cánh cổng này, chúng ta đều có vị trí của mình. Tam ca giao tấm lưng của anh ấy cho tôi, có nghĩa trừ khi tôi chết, bằng không bết cứ kẻ nào cũng đừng mơ động đến anh ấy. Về phần cô.. vị trí của cô là ở bên cạnh Tam ca. Ai cũng có lúc mệt mỏi, Tam ca đã không muốn chị Vi biết bí mật thì cô phải có trách nhiệm giữ bí mật này đến cùng.”
Một vật thay thể có được ngày hôm nay, cũng coi như là cái phúc của Hạ Tiêu. Cô ta im lặng hồi lâu, không có phản ứng quá khích.
Hạ Tiêu cứ nhìn chằm chằm xuống mấy viên gạch đá hoa dưới chân. Cho tới khi Phương Thành tưởng đối phương không còn gì để nói thì cô ta đột ngột lên tiếng: “Làm gì có người nào mà Diệp Tĩnh Hiên không giành được? Nếu anh ấy thật sự yêu con mụ què đó, họ đã ở bên nhau từ lâu.”
Phương Thạnh cười khẽ một tiếng. Hạ Tiêu rất hiếm khi thấy anh ta cười nên kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện ngay cả khóe mắt của người đàn ông này cũng cong cong, tựa như anh ta vừa nghe được câu chuyện vô cùng hài hước.
“Yêu và ở bên nhau là hai điều hoàn toàn khác biệt.” Cuối cùng, Phương Thạnh nói với cô ta. Hạ Tiêu không phân biệt nổi câu nói này mấy phần thật, mấy phần giả. Cô ta chưa kịp ngẫm nghĩ sâu hơn, đối phương đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thờ ơ.
Hạ Tiêu vẫn cúi đầu nhìn những viên gạch. Trên viên gạch bỗng dưng xuất hiện một giọt nước, cô ta liền di chân xóa sạch. Sau đó, cô ta đứng dậy đi về phía thư phòng. Phương Thạnh nói đúng, ai nên về vị trí của người đó.
Mãi đến buổi chiều, đám khách mới ra về. Buổi tối Hạ Tiêu ở lại nhưng Diệp Tĩnh Hiên dường như chẳng có tâm trạng để ý đến cô ta. Sau đó, anh sai người đưa Hạ Tiêu về. Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Trong lòng có muôn vàn điều thắc mắc nhưng bắt gặp vẻ trầm mặc của Diệp Tĩnh Hiên, cô ta lại chẳng dám hỏi, cứ thế ngoan ngoãn rời đi.
Diệp Tĩnh Hiên quay về phòng ngủ tìm Nguyễn Vi. Thuộc hạ nói cô đã ra về, anh cũng không ngạc nhiên, ngó nhìn xung quanh rồi bảo người dọn dẹp phòng.
Phương Thạnh đi tiễn đám người ở tỉnh Nam, nhanh chóng quay về. Anh ta nói nhỏ: “Mấy năm nay, anh trai Tiểu Ân đã gây dựng được chút ít thanh thế. Đương yên đương lành tự nhiên mò đến thành phố Mộc, chứng tỏ anh ta đã nghe được thông tin gì đó.”
Tiểu Ân chết trong vụ Phương Uyển, nhà còn một người anh trai tên Hứa Trường Kha. Hứa Trường Kha cũng là thuộc hạ của nhà họ Diệp. truyện online của diễn đàn lequydon,.com. Sau sự việc đó, Diệp Tĩnh Hiên không yên tâm, sợ Hứa Trường Kha ôm mối hận trong lòng nên không để anh ta bên cạnh mình mà cử đi quản lý một khu vực.
“Cái chết của Tiểu Ân đúng là đáng tiếc nhưng sự việc đã xảy ra rồi, chẳng thể nào thay đổi. Hứa Trường Kha phải kìm nén bao năm qua…” Diệp Tĩnh Hiên khẽ chau mày, “Chắc chắn cậu ta đã nghe nói A Nguyễn đang ở thành phố Mộc nên mới tìm đến đây nhằm mục đích trả thù cho em trai. Cậu ta ở đây nói nhăng nói cuội một ngày, thực ra cũng chỉ muốn biết tôi đã tìm ra cô ấy hay chưa.”
Nhìn thấy người làm thu dọn hai bộ quần áo của Nguyễn Vi, anh thở dài: “Chỗ tôi quá lộ liễu, cô ấy nên quay về nhà thì hơn. Nơi đó không dễ bị phát hiện.”
Phương Thạnh tiếp lời: “Xin Tam ca hãy yên tâm, em đã cử người bảo vệ chị Vi. Hơn nữa… Nghiêm Thụy sống cùng nhà, cũng coi như có người bên cạnh. Tuy không điều tra ra thân phận của anh ta, nhưng chị Vi ở bên anh ta ba năm mà vẫn yên lành chứng tỏ anh ta sẽ không làm hại chị ấy.”
Nhắc đến Nghiêm Thụy, ánh mắt Diệp Tĩnh Hiên sa sầm. Anh bảo người làm rời phòng, ngồi xuống sofa rồi nói với Phương Thạnh: “Tôi không tin người đàn ông đó “sạch sẽ” đến thế. Nếu không phải vì mục đích khác… với trạng thái tinh thần của A Nguyễn, sẽ chẳng có người bình thường nào thu nhận cô ấy.”
“Nhưng chúng ta điều tra mãi cũng chỉ nắm được thông tin, nhà Nghiêm Thụy hoạt động trong ngành giáo dục, bố mẹ đều là giáo sư. Học xong thạc sĩ, anh ta được giữ lại trường dạy môn tiếng Anh, đúng là chẳng có vấn đề gì đặc biệt. Ngay cả bạn bè của anh ta cũng đơn giản, đều là đồng nghiệp trong trường.”
“Có thật anh ta chẳng có quan hệ với Lan Kính Hội hay không?” Diệp Tĩnh Hiên ngửa đầu ra sau, bóp huyệt thái dương. “Hơn mười năm trước, tôi đã từng gặp Nghiêm Thụy ở Lan Phường, mặc dù anh ta không có tên trong danh sách những người dự tiệc gia đình.”
Năm đó, Diệp Tĩnh Hiên mười tám tuổi, vừa mới ra đời nhưng đã nổi danh ở tỉnh Nam. Thế nên anh được phép đến thành phố Mộc, tham dự tiệc gia đình mỗi năm chỉ tổ chức một lần vào dịp tết Trung thu của Kính Lan Hội.
Đây là truyền thống của bang hội. Thời điểm ấy. Hoa tiên sinh nắm quyền. Người đàn ông này rất xem trọng quy tắc, luật lệ nên Tết Trung thu năm nào cũng tổ chức tiệc gia đình. Bình thường chỉ các đường chủ quan trọng mới được mời đến Lan Phường, gặp gỡ và cùng ăn bữa cơm với Hội trưởng.
Khi ấy Diệp Tĩnh Hiên còn trẻ , lại chỉ tình cờ gặp qua Nghiêm Thụy nên chẳng để ý. Nếu không phải người đàn ông này liên quan đến Nguyễn Vi, có lẽ anh cũng coi đối phương như người xa lạ mà thôi.
Phương Thạnh im lặng một lúc rồi cất giọng chắc nịch: “Ít ra, chúng ta có thể khẳng định Nghiêm Thụy không phải là người của Trần Dữ. Nếu đúng, anh ta đã ra tay với chị Vi từ lâu.”
Diệp Tĩnh Hiên bóp trán, lạnh nhạt mở miệng: “Đây là nguyên nhân anh ta giữ được mạng sống đến ngày hôm nay.”
Anh nhắm nghiền đôi mắt, bắt đầu cảm thấy đầu đau râm ran. Căn phòng trở nên yên tĩnh, Phương Thạnh đứng sang một bên.
Diệp Tĩnh Hiên cố gắng nghĩ điều gì đó để phân tán sự chú ý nhưng trong đầu anh toàn là dáng vẻ căng thẳng của Nguyễn Vi khi bị trêu chọc. Cô bé ngốc đó nhớ anh, khóc không thành tiếng, lại gắng sức ôm chặt anh.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên thở dài, bóp trán, ép bản thân chịu đựng cơn đau. Anh đã trải qua ba năm như vậy, ba năm với vô số đêm đau đớn đến mức đầu muốn nổ tung, nhưng anh đều vượt qua.
Diệp Tĩnh Hiên mới tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc khi trí nhớ của anh vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả là ý trời, anh hận bản thân không thể quên hết mọi chuyện. Nhưng cũng nhờ những ký ức đó, anh mới có thể vượt qua cơn đau, tiếp tục sống. Cuộc đời này bị hủy hoại trong tay cô, anh cũng chấp nhận.
Giữa sân có một hòn non bộ khác lớn. Hạ Tiêu dừng ở đó, quan sát xung quanh, phát hiện không một bóng người. Khi Phương Thạnh chạy qua, cô ta liền kéo anh ta lại.
Phương Thạnh vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt, đẩy tay cô ta: “Hôm nay Tam ca có việc bận. Mấy anh em ở tỉnh Nam đến Lan Phường, anh ấy phải tiếp từ sáng sớm nên mới không cho cô vào.”
“Có việc ư? Tối qua anh ấy cũng bảo có việc. Con mụ què đó là ai hả? Cô ta dựa vào gì mà được ở phòng ngủ anh ấy? Từ trước đến nay, anh ấy có bao giờ cho ai vào phòng đâu.” Hạ Tiêu không kiềm chế, cất cao giọng.
Phương Thạnh làm động tác suỵt, nhắc cô ta: “Cô không muốn chết thì nói be bé thôi.”
Hạ Tiêu lùi lại phía sau một bước, tựa người vào tảng đá: “Tôi chỉ muốn biết người phụ nữ đó là ai. Anh ấy rất thận trọng, ngay cả tôi cũng đề phòng. Tại sao con mụ què đó lại được đối xử khác biệt?” Giọng cô ta đã có chút nghẹn ngào: “Phương Thạnh! Hồi đó anh đã đẩy tôi cho anh ấy, bây giờ lại đến cười nhạo tôi phải không?”
Vẻ mặt Phương Thạnh cuối cùng để lộ chút biểu cảm. Anh ta nhếch miệng: “Là Tam ca bảo tôi đi tìm cô. Cô vốn là người anh ấy cần.”
“Anh…” Hạ Tiêu chẳng biết nói gì hơn.
Hạ Tiêu vốn xuất thân bình dân, điều kiệng gia đình không tốt. Vì có gương mặt và thân hình đẹp nên cô ta muốn tận dụng lợi thế này. Thời cấp ba, Hạ Tiêu theo học ở một trường nghệ thuật loại xoàng nên đến năm mười tám tuổi, tương lai vẫn mờ mịt. Khi đó, cô ta sẵn sàng làm bất cứ việc gì để được vào nghề.
Một người quản lý lừa đảo đã dẫn Hạ Tiêu tham dự buổi tiệc dành cho giới công tử nhà giàu trên du thuyền cao cấp. Buổi tối hôm ấy, cô ta bị ba người đàn ông dẫn đi. Bọn họ đều uống say nên rất càn rỡ. Cô ta sợ hãi, lao ra ngoài. Đám người đó chẳng biết trời cao đất dày, sống chết cũng phải bắt bằng được cô ta. Hạ Tiêu bị đuổi theo sát nút trên hành lang. Trong lúc tuyệt vọng, cô ta vô tình đâm sầm vào Phương Thạnh. Lúc bấy giờ, anh ta cũng lạnh lùng vô cảm như bây giờ. Nhưng chỉ với vài ba câu nói, anh ta đã giải quyết được đám người kia, sau đó đi về phía Hạ Tiêu.
Nơi càng bẩn thỉu càng chói mắt, Hạ Tiêu không bao giờ quên hành lang trải thảm đỏ, đèn sáng lung linh đó. Cô ta vẫn nhớ mình được Phương Thạnh đỡ đứng dậy. Anh ta cởi áo, khoác lên người cô ta rồi bảo cô ta đi theo mình.
Cuối cùng, Phương Thạnh đưa Hạ Tiêu đi gặp Diệp Tĩnh Hiên. Từ đó về sau, cô ta trở thành người của Đại đường chủ Kính Lan Hội. Cô ta không còn phải lo lắng bất cứ điều gì, muốn thành danh sau một đêm cũng không phải là điều khó khăn.
Người đàn ông như Diệp Tĩnh Hiên một khi tỏ ra dịu dàng thì vô cùng cuốn hút. Hạ Tiêu lún sâu vào lúc nào không hay. Cô ta thích người đàn ông này, đặc biệt là sau này, anh chỉ giữ lại mình cô ta. Hạ Tiêu có chỗ dựa nên chẳng sợ trời đất. Cho tới khi cô ta sắp vượt qua giới hạn cho phép, vẫn là Phương Thạnh nhắc nhở cô ta.
Anh ta nói: “Cô hãy ở bên cạnh Tam ca, đừng chường mặt ra trước thiên hạ cũng đừng gây chuyện thì có thể sống lâu hơn một chút.” Hạ Tiêu hiểu ý, cuối cùng lựa chọn công việc người mẫu hạng xoàng.
Hôm nay đứng bên ngoài mấy tiếng, đầu óc quay cuồng nhưng Hạ Tiêu quyết không chịu bỏ đi. Chẳng khai thác được gì từ Phương Thạnh, cô ta lại định đi về phía thư phòng của Diệp Tĩnh Hiên. Phương Thạnh cũng không can ngăn. Đi vài bước, cô ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang, ngoảnh đầu liếc về phía Phương Thạnh một cái.
Năm xưa, chứng kiến cảnh cô gái trẻ co rúm ở góc hành lang, bờ vai trần run rẩy, anh ta có chút thương xót nên cởi áo, khoác lên người cô ta. Cho tới bây giờ, chút thương xót đó vẫn còn tồn tại, mở miệng nói: “Cô nên nhớ, một khi đặt chân vào cánh cổng này, chúng ta đều có vị trí của mình. Tam ca giao tấm lưng của anh ấy cho tôi, có nghĩa trừ khi tôi chết, bằng không bết cứ kẻ nào cũng đừng mơ động đến anh ấy. Về phần cô.. vị trí của cô là ở bên cạnh Tam ca. Ai cũng có lúc mệt mỏi, Tam ca đã không muốn chị Vi biết bí mật thì cô phải có trách nhiệm giữ bí mật này đến cùng.”
Một vật thay thể có được ngày hôm nay, cũng coi như là cái phúc của Hạ Tiêu. Cô ta im lặng hồi lâu, không có phản ứng quá khích.
Hạ Tiêu cứ nhìn chằm chằm xuống mấy viên gạch đá hoa dưới chân. Cho tới khi Phương Thành tưởng đối phương không còn gì để nói thì cô ta đột ngột lên tiếng: “Làm gì có người nào mà Diệp Tĩnh Hiên không giành được? Nếu anh ấy thật sự yêu con mụ què đó, họ đã ở bên nhau từ lâu.”
Phương Thạnh cười khẽ một tiếng. Hạ Tiêu rất hiếm khi thấy anh ta cười nên kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện ngay cả khóe mắt của người đàn ông này cũng cong cong, tựa như anh ta vừa nghe được câu chuyện vô cùng hài hước.
“Yêu và ở bên nhau là hai điều hoàn toàn khác biệt.” Cuối cùng, Phương Thạnh nói với cô ta. Hạ Tiêu không phân biệt nổi câu nói này mấy phần thật, mấy phần giả. Cô ta chưa kịp ngẫm nghĩ sâu hơn, đối phương đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thờ ơ.
Hạ Tiêu vẫn cúi đầu nhìn những viên gạch. Trên viên gạch bỗng dưng xuất hiện một giọt nước, cô ta liền di chân xóa sạch. Sau đó, cô ta đứng dậy đi về phía thư phòng. Phương Thạnh nói đúng, ai nên về vị trí của người đó.
Mãi đến buổi chiều, đám khách mới ra về. Buổi tối Hạ Tiêu ở lại nhưng Diệp Tĩnh Hiên dường như chẳng có tâm trạng để ý đến cô ta. Sau đó, anh sai người đưa Hạ Tiêu về. Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức. Trong lòng có muôn vàn điều thắc mắc nhưng bắt gặp vẻ trầm mặc của Diệp Tĩnh Hiên, cô ta lại chẳng dám hỏi, cứ thế ngoan ngoãn rời đi.
Diệp Tĩnh Hiên quay về phòng ngủ tìm Nguyễn Vi. Thuộc hạ nói cô đã ra về, anh cũng không ngạc nhiên, ngó nhìn xung quanh rồi bảo người dọn dẹp phòng.
Phương Thạnh đi tiễn đám người ở tỉnh Nam, nhanh chóng quay về. Anh ta nói nhỏ: “Mấy năm nay, anh trai Tiểu Ân đã gây dựng được chút ít thanh thế. Đương yên đương lành tự nhiên mò đến thành phố Mộc, chứng tỏ anh ta đã nghe được thông tin gì đó.”
Tiểu Ân chết trong vụ Phương Uyển, nhà còn một người anh trai tên Hứa Trường Kha. Hứa Trường Kha cũng là thuộc hạ của nhà họ Diệp. truyện online của diễn đàn lequydon,.com. Sau sự việc đó, Diệp Tĩnh Hiên không yên tâm, sợ Hứa Trường Kha ôm mối hận trong lòng nên không để anh ta bên cạnh mình mà cử đi quản lý một khu vực.
“Cái chết của Tiểu Ân đúng là đáng tiếc nhưng sự việc đã xảy ra rồi, chẳng thể nào thay đổi. Hứa Trường Kha phải kìm nén bao năm qua…” Diệp Tĩnh Hiên khẽ chau mày, “Chắc chắn cậu ta đã nghe nói A Nguyễn đang ở thành phố Mộc nên mới tìm đến đây nhằm mục đích trả thù cho em trai. Cậu ta ở đây nói nhăng nói cuội một ngày, thực ra cũng chỉ muốn biết tôi đã tìm ra cô ấy hay chưa.”
Nhìn thấy người làm thu dọn hai bộ quần áo của Nguyễn Vi, anh thở dài: “Chỗ tôi quá lộ liễu, cô ấy nên quay về nhà thì hơn. Nơi đó không dễ bị phát hiện.”
Phương Thạnh tiếp lời: “Xin Tam ca hãy yên tâm, em đã cử người bảo vệ chị Vi. Hơn nữa… Nghiêm Thụy sống cùng nhà, cũng coi như có người bên cạnh. Tuy không điều tra ra thân phận của anh ta, nhưng chị Vi ở bên anh ta ba năm mà vẫn yên lành chứng tỏ anh ta sẽ không làm hại chị ấy.”
Nhắc đến Nghiêm Thụy, ánh mắt Diệp Tĩnh Hiên sa sầm. Anh bảo người làm rời phòng, ngồi xuống sofa rồi nói với Phương Thạnh: “Tôi không tin người đàn ông đó “sạch sẽ” đến thế. Nếu không phải vì mục đích khác… với trạng thái tinh thần của A Nguyễn, sẽ chẳng có người bình thường nào thu nhận cô ấy.”
“Nhưng chúng ta điều tra mãi cũng chỉ nắm được thông tin, nhà Nghiêm Thụy hoạt động trong ngành giáo dục, bố mẹ đều là giáo sư. Học xong thạc sĩ, anh ta được giữ lại trường dạy môn tiếng Anh, đúng là chẳng có vấn đề gì đặc biệt. Ngay cả bạn bè của anh ta cũng đơn giản, đều là đồng nghiệp trong trường.”
“Có thật anh ta chẳng có quan hệ với Lan Kính Hội hay không?” Diệp Tĩnh Hiên ngửa đầu ra sau, bóp huyệt thái dương. “Hơn mười năm trước, tôi đã từng gặp Nghiêm Thụy ở Lan Phường, mặc dù anh ta không có tên trong danh sách những người dự tiệc gia đình.”
Năm đó, Diệp Tĩnh Hiên mười tám tuổi, vừa mới ra đời nhưng đã nổi danh ở tỉnh Nam. Thế nên anh được phép đến thành phố Mộc, tham dự tiệc gia đình mỗi năm chỉ tổ chức một lần vào dịp tết Trung thu của Kính Lan Hội.
Đây là truyền thống của bang hội. Thời điểm ấy. Hoa tiên sinh nắm quyền. Người đàn ông này rất xem trọng quy tắc, luật lệ nên Tết Trung thu năm nào cũng tổ chức tiệc gia đình. Bình thường chỉ các đường chủ quan trọng mới được mời đến Lan Phường, gặp gỡ và cùng ăn bữa cơm với Hội trưởng.
Khi ấy Diệp Tĩnh Hiên còn trẻ , lại chỉ tình cờ gặp qua Nghiêm Thụy nên chẳng để ý. Nếu không phải người đàn ông này liên quan đến Nguyễn Vi, có lẽ anh cũng coi đối phương như người xa lạ mà thôi.
Phương Thạnh im lặng một lúc rồi cất giọng chắc nịch: “Ít ra, chúng ta có thể khẳng định Nghiêm Thụy không phải là người của Trần Dữ. Nếu đúng, anh ta đã ra tay với chị Vi từ lâu.”
Diệp Tĩnh Hiên bóp trán, lạnh nhạt mở miệng: “Đây là nguyên nhân anh ta giữ được mạng sống đến ngày hôm nay.”
Anh nhắm nghiền đôi mắt, bắt đầu cảm thấy đầu đau râm ran. Căn phòng trở nên yên tĩnh, Phương Thạnh đứng sang một bên.
Diệp Tĩnh Hiên cố gắng nghĩ điều gì đó để phân tán sự chú ý nhưng trong đầu anh toàn là dáng vẻ căng thẳng của Nguyễn Vi khi bị trêu chọc. Cô bé ngốc đó nhớ anh, khóc không thành tiếng, lại gắng sức ôm chặt anh.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên thở dài, bóp trán, ép bản thân chịu đựng cơn đau. Anh đã trải qua ba năm như vậy, ba năm với vô số đêm đau đớn đến mức đầu muốn nổ tung, nhưng anh đều vượt qua.
Diệp Tĩnh Hiên mới tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc khi trí nhớ của anh vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả là ý trời, anh hận bản thân không thể quên hết mọi chuyện. Nhưng cũng nhờ những ký ức đó, anh mới có thể vượt qua cơn đau, tiếp tục sống. Cuộc đời này bị hủy hoại trong tay cô, anh cũng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.