Chương 31
Nam Lâu Họa Giác
31/03/2016
Trên đường trở về,
hai ba con không nói tiếng nào đều có cùng dáng vẻ đang suy nghĩ điều
gì. Chuyện xảy ra trong hôm nay quá nhiều, khiến trong khoảng thời gian
ngắn không cách nào có thể tiêu hóa hết được.
"Tiểu Yên, vừa rồi thái độ nói chuyện với bà nội của con không đúng, biết không?" Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương đột nhiên nghiêm túc, "Về sau không nên nói chuyện với bà nội như vậy. ”
Sắc mặt Mạnh Yên trầm xuống, "Con nói sai gì sao ? Lời con nói đều là sự thật, ba, ba hiếu thảo với bà là chuyện tốt nhưng tuyệt đối không thể cứ ngốc nghếch nghe theo sự sắp đặt của bà. ” Đến bây giờ cô vẫn còn tức giận, có lầm không ? Để cho con trai đã có gia đình đi xem mắt ? Loại chuyện ngoại tình như vậy bà ta cũng làm được ? Ông lại còn đề cập chuyện này, thật là khiến cô tức chết mà.
Mạnh Ngọc Cương nhíu mày, "Cái gì sắp đặt, con nói bậy gì đó?" Trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này sẽ không hiểu chuyện kia chứ ? Này, nhưng…nhưng… [lamlam;l3qujd0n]
Lửa giận trong lòng Mạnh Yên bùng lên, cứng rắn nói, ”Dừng xe, ba ba, chúng ta cần nói chuyện một chút. ” Cô quyết định không thể để mặc ông cứ tiếp tục như vậy, nếu không sớm muộn thì cũng kết thúc. Nếu muốn lâu dài thì nhất định phải dọn sạch những yếu tố bất ổn. Cô có thể đuổi đi một tiểu tam, còn có thể xuất hiện vô số tiểu tam khác tới, chẳng lẽ lúc nào cô cũng có thể bên cạnh ông sao ? Nếu như lòng của ông không rõ ràng thì dù cô có đuổi cách mấy cũng không được.
Mạnh Ngọc Cương bất đắc dĩ dừng xe lại, ”Con muốn nói gì ? ” Sao đứa nhỏ này lại trưởng thành sớm như vậy chứ ? Cái gì cũng biết, để cho người làm ba như ông cũng đau đầu.
Mạnh Yên vẫn nhìn chằm chằm ông, cho đến khi ông dời ánh mắt đi, mới lạnh lùng mở miệng, ”Chuyện họ hàng nhà bác gái rốt cuộc là chuyện gì ? ”
"Cái gì?" Mạnh Ngọc Cương vô cùng chột dạ, cố gắng qua loa làm lệ để che giấu, ”Biết nói sao đây ? Thì dì ấy chỉ đến để làm khách, không có gì… ”
"Con không có nói bậy, trong lòng ba tự rõ nhất. ” Mạnh Yên quyết định ngả bài, khí thế bức người hỏi, ”Bà nội nghĩ thế nào, lại muốn tìm mẹ kế cho con ? Có phải bà ấy hồ đồ rồi không ? ”
"Tiểu Yên, con… ” Mạnh Ngọc Cương chấn động, con bé nhìn ra được ? Lần này dù Mạnh Yên có nói lời không lễ phép thì ông cũng không dám mắng.
"Ba ba, ba nghĩ thế nào ? Trong lòng rất vui sao ? ” Mạnh Yên mở to hai mắt nhìn, hôm nay thế nào cũng phải nói rõ ràng ra. Nếu ông thật sự khăng khăng một mực, cô sẽ nghĩ cách khác. Hoặc mẹ con các cô sẽ rời đi là phương pháp tốt nhất, chỉ có thể đề phòng nhất thời, làm sao có thể lúc nào cũng đề phòng, nếu chuyện đã xảy ra thì còn có thể cứu vãn sao?
Mạnh Ngọc Cương có chút thẹn quá thành giận, "Nói bậy, ba vui vẻ gì chứ ?" Đứa nhỏ này sao lại nói vậy?
"Có một người phụ nữ có thể sinh con trai cho ba, còn là một người con gái nhà giàu.” Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Yên nhấn mạnh, giọng nói tràn đầy chế nhạo.
"Không thể nào, ba..." Mạnh Ngọc Cương xấu hổ trong lòng không dứt, loại chuyện này cô cũng biết rõ.
"Chuyện lần này đến đây chấm dứt.” Mạnh Yên lạnh lùng chậm rãi nói từng câu từng chữ,”Ba ba, con đã nói với ba, nếu sau này còn có chuyện thế này, con sẽ không dễ dàng như vậy.”
"Tiểu Yên, ba... Bà nội con..." Đầu óc Mạnh Ngọc Cương rối loạn, không biết muốn nói gì.
Mạnh Yên chất vấn,”Bà ấy chê con là con gái, ba cũng nghĩ như vậy sao? Con gái thật vô dụng sao? Trong lòng ba cũng không thích con sao?
Lần này ông phản ứng rất nhanh chóng,”Không có, ba không nghĩ như vậy.” Mạnh Yên vẫn là niềm kiêu ngạo của ông, cho dù ông muốn con trai cũng không có ghét bỏ con gái mình.
"Ba ba, nếu ba muốn tìm người để sinh con.” Mạnh Yên không bao giờ…có thể để chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa, nếu như vậy cô thật sự muốn giết người,”Đời này sẽ mất đi con, ba nên suy nghĩ thật kỹ.” Giữa hai vấn đề chọn một, rất đơn giản, hoặc ông muốn con trai thì từ nay về sau mất đi con gái mình, hoặc vĩnh viễn từ bỏ suy nghĩ kia.
"Ba không có nghĩ như vậy.” Cho dù có nghĩ đến ý tưởng này, nhưng đối mặt với ánh mắt trong suốt như nước của con gái, ông cũng không dám nói.
"Tốt nhất là như vậy, nếu như ba muốn có con trai thì nhớ lại chuyện ngày hôm nay đi, ba muốn để con giống như Phương Phương bị mọi người làm nhục đủ điều sao?” Cô không tin ông đối mặt với một màn kia mà không có nửa điểm dao động
Mạnh Ngọc Cương đau nhói trong lòng ôm chặt con gái,”Tiểu Yên, ba ba sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không đối xử với con như vậy.” Một màn kia ngay cả ông là người lớn cũng cảm thấy nhẫn tâm vô cùng, huống chi là một đứa con nít. Đối với ông mà nói, đó là bài học.
"Nếu quả thật đến bước kia, con tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch giống Phương Phương bị người ta bắt nạt.” Mạnh Yên cổ quái cười,”Con tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt, cho dù là ba ruột của con.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương có loại cảm giác không nói nên lời, thân bất do kỷ[*] hỏi, “Con sẽ thế nào?”
[*]ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn.
"Con sẽ không làm gì, dù sao ba là ba của con, con không thể đánh hay mắng ba, nhưng cả đời này cũng sẽ không nhìn mặt ba, không bao giờ…gọi một tiếng ba, sau này kết hôn cũng sẽ không mời ba đến dự khoảnh khắc đó.” Gương mặt Mạnh Yên cười rực rỡ, giống như đang kể chuyện cười,”Xem như không khéo gặp mặt nhau con cũng sẽ làm như người xa lạ đi qua đường mà thôi, tuyệt đối sẽ không nhìn ba.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương kinh ngạc sâu sắc, ông biết rõ con gái không phải đang hù dọa ông. Nếu ông thật sự làm ra chuyện gì, tất cả những gì cô nói đều sẽ trở thành sự thật. Nếu quả thật như thế thì ông sẽ mất đi đứa con gái này. Mặc dù cô không có thủ đoạn trả thù đáng sợ gì nhưng phương pháp này so với trả thù còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần. Thử nghĩ người làm ba bị con gái ruột của mình xem như người xa lạ, chỉ nghĩ đến tình cảnh đó thôi cũng khiến cho lòng người ta đau xót.
"Tiểu Yên, vừa rồi thái độ nói chuyện với bà nội của con không đúng, biết không?" Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương đột nhiên nghiêm túc, "Về sau không nên nói chuyện với bà nội như vậy. ”
Sắc mặt Mạnh Yên trầm xuống, "Con nói sai gì sao ? Lời con nói đều là sự thật, ba, ba hiếu thảo với bà là chuyện tốt nhưng tuyệt đối không thể cứ ngốc nghếch nghe theo sự sắp đặt của bà. ” Đến bây giờ cô vẫn còn tức giận, có lầm không ? Để cho con trai đã có gia đình đi xem mắt ? Loại chuyện ngoại tình như vậy bà ta cũng làm được ? Ông lại còn đề cập chuyện này, thật là khiến cô tức chết mà.
Mạnh Ngọc Cương nhíu mày, "Cái gì sắp đặt, con nói bậy gì đó?" Trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này sẽ không hiểu chuyện kia chứ ? Này, nhưng…nhưng… [lamlam;l3qujd0n]
Lửa giận trong lòng Mạnh Yên bùng lên, cứng rắn nói, ”Dừng xe, ba ba, chúng ta cần nói chuyện một chút. ” Cô quyết định không thể để mặc ông cứ tiếp tục như vậy, nếu không sớm muộn thì cũng kết thúc. Nếu muốn lâu dài thì nhất định phải dọn sạch những yếu tố bất ổn. Cô có thể đuổi đi một tiểu tam, còn có thể xuất hiện vô số tiểu tam khác tới, chẳng lẽ lúc nào cô cũng có thể bên cạnh ông sao ? Nếu như lòng của ông không rõ ràng thì dù cô có đuổi cách mấy cũng không được.
Mạnh Ngọc Cương bất đắc dĩ dừng xe lại, ”Con muốn nói gì ? ” Sao đứa nhỏ này lại trưởng thành sớm như vậy chứ ? Cái gì cũng biết, để cho người làm ba như ông cũng đau đầu.
Mạnh Yên vẫn nhìn chằm chằm ông, cho đến khi ông dời ánh mắt đi, mới lạnh lùng mở miệng, ”Chuyện họ hàng nhà bác gái rốt cuộc là chuyện gì ? ”
"Cái gì?" Mạnh Ngọc Cương vô cùng chột dạ, cố gắng qua loa làm lệ để che giấu, ”Biết nói sao đây ? Thì dì ấy chỉ đến để làm khách, không có gì… ”
"Con không có nói bậy, trong lòng ba tự rõ nhất. ” Mạnh Yên quyết định ngả bài, khí thế bức người hỏi, ”Bà nội nghĩ thế nào, lại muốn tìm mẹ kế cho con ? Có phải bà ấy hồ đồ rồi không ? ”
"Tiểu Yên, con… ” Mạnh Ngọc Cương chấn động, con bé nhìn ra được ? Lần này dù Mạnh Yên có nói lời không lễ phép thì ông cũng không dám mắng.
"Ba ba, ba nghĩ thế nào ? Trong lòng rất vui sao ? ” Mạnh Yên mở to hai mắt nhìn, hôm nay thế nào cũng phải nói rõ ràng ra. Nếu ông thật sự khăng khăng một mực, cô sẽ nghĩ cách khác. Hoặc mẹ con các cô sẽ rời đi là phương pháp tốt nhất, chỉ có thể đề phòng nhất thời, làm sao có thể lúc nào cũng đề phòng, nếu chuyện đã xảy ra thì còn có thể cứu vãn sao?
Mạnh Ngọc Cương có chút thẹn quá thành giận, "Nói bậy, ba vui vẻ gì chứ ?" Đứa nhỏ này sao lại nói vậy?
"Có một người phụ nữ có thể sinh con trai cho ba, còn là một người con gái nhà giàu.” Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Yên nhấn mạnh, giọng nói tràn đầy chế nhạo.
"Không thể nào, ba..." Mạnh Ngọc Cương xấu hổ trong lòng không dứt, loại chuyện này cô cũng biết rõ.
"Chuyện lần này đến đây chấm dứt.” Mạnh Yên lạnh lùng chậm rãi nói từng câu từng chữ,”Ba ba, con đã nói với ba, nếu sau này còn có chuyện thế này, con sẽ không dễ dàng như vậy.”
"Tiểu Yên, ba... Bà nội con..." Đầu óc Mạnh Ngọc Cương rối loạn, không biết muốn nói gì.
Mạnh Yên chất vấn,”Bà ấy chê con là con gái, ba cũng nghĩ như vậy sao? Con gái thật vô dụng sao? Trong lòng ba cũng không thích con sao?
Lần này ông phản ứng rất nhanh chóng,”Không có, ba không nghĩ như vậy.” Mạnh Yên vẫn là niềm kiêu ngạo của ông, cho dù ông muốn con trai cũng không có ghét bỏ con gái mình.
"Ba ba, nếu ba muốn tìm người để sinh con.” Mạnh Yên không bao giờ…có thể để chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa, nếu như vậy cô thật sự muốn giết người,”Đời này sẽ mất đi con, ba nên suy nghĩ thật kỹ.” Giữa hai vấn đề chọn một, rất đơn giản, hoặc ông muốn con trai thì từ nay về sau mất đi con gái mình, hoặc vĩnh viễn từ bỏ suy nghĩ kia.
"Ba không có nghĩ như vậy.” Cho dù có nghĩ đến ý tưởng này, nhưng đối mặt với ánh mắt trong suốt như nước của con gái, ông cũng không dám nói.
"Tốt nhất là như vậy, nếu như ba muốn có con trai thì nhớ lại chuyện ngày hôm nay đi, ba muốn để con giống như Phương Phương bị mọi người làm nhục đủ điều sao?” Cô không tin ông đối mặt với một màn kia mà không có nửa điểm dao động
Mạnh Ngọc Cương đau nhói trong lòng ôm chặt con gái,”Tiểu Yên, ba ba sẽ không như vậy, tuyệt đối sẽ không đối xử với con như vậy.” Một màn kia ngay cả ông là người lớn cũng cảm thấy nhẫn tâm vô cùng, huống chi là một đứa con nít. Đối với ông mà nói, đó là bài học.
"Nếu quả thật đến bước kia, con tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch giống Phương Phương bị người ta bắt nạt.” Mạnh Yên cổ quái cười,”Con tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt, cho dù là ba ruột của con.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương có loại cảm giác không nói nên lời, thân bất do kỷ[*] hỏi, “Con sẽ thế nào?”
[*]ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn.
"Con sẽ không làm gì, dù sao ba là ba của con, con không thể đánh hay mắng ba, nhưng cả đời này cũng sẽ không nhìn mặt ba, không bao giờ…gọi một tiếng ba, sau này kết hôn cũng sẽ không mời ba đến dự khoảnh khắc đó.” Gương mặt Mạnh Yên cười rực rỡ, giống như đang kể chuyện cười,”Xem như không khéo gặp mặt nhau con cũng sẽ làm như người xa lạ đi qua đường mà thôi, tuyệt đối sẽ không nhìn ba.”
Trong lòng Mạnh Ngọc Cương kinh ngạc sâu sắc, ông biết rõ con gái không phải đang hù dọa ông. Nếu ông thật sự làm ra chuyện gì, tất cả những gì cô nói đều sẽ trở thành sự thật. Nếu quả thật như thế thì ông sẽ mất đi đứa con gái này. Mặc dù cô không có thủ đoạn trả thù đáng sợ gì nhưng phương pháp này so với trả thù còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần. Thử nghĩ người làm ba bị con gái ruột của mình xem như người xa lạ, chỉ nghĩ đến tình cảnh đó thôi cũng khiến cho lòng người ta đau xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.