Chương 45: CHƯƠNG 24.2
Nam Lâu Họa Giác
08/04/2016
Dựa vào cái gì mà
chuyện như vậy cũng chen vào? Thật là ăn no rỗi hơi. Mạnh Yên oán thầm
trong lòng. Trên mặt lại - lộ ra nụ cười, "Không có biện pháp, ai bảo tớ là người nhỏ nhất trong dòng họ!"
Kể từ lúc Mạnh Yên chuyển vào lớp với Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ đã truyền đi rất nhanh Giang Vũ là anh họ của Mạnh Yên, điều này cũng rất bình thường. Sau Phương Phương lại chuyển vào, Giang Vũ khó mà nói đây là em gái kế, chỉ nói là em họ, như vậy cũng khéo léo. Hôm nay lại thêm một anh họ, trong ánh mắt mọi người toát ra vẻ hứng thú rõ ràng.
"Vậy nói anh họ cậu đi cùng chúng tớ đi." Triệu Điềm Điềm lên tiếng mời, cần phải thắt chặt quan hệ với anh họ Giang Vũ.
"Anh họ tớ không thích nhiều người." Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đám người kia, sao không đi đi mà cứ muốn bọn họ cứ muốn quấn lấy mình?
"Chẳng lẽ anh họ cậu sợ nhiều người? Hay vì xấu quá không ai nhận ra?” Tưởng Thi Vũ được cơ hội chê cười, bắt đầu nói, thấy vẻ mặt của mọi người nhìn chằm chằm cô ta,”Sao? Tớ nói sai sao? Vốn là anh họ cậu ta nhất định là người rất xấu xí.”
Mạnh Yên đứng lên, nhìn chằm chằm sau lưng Điềm Điềm kêu, "Anh họ, anh đã trở lại? Có người nói anh xấu xí đó!"
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên vô tình đi qua bên người Tưởng Thi Vũ, đi tới trước mặt bọn họ."Ăn xong rồi sao? Ăn xong thì đi."
"Ừ, chúng em ăn xong rồi." Mạnh Yên cười hì hì gật đầu. Tưởng Thi Vũ này thảm rồi, đoán chừng là bị Diệp Thiên Nhiên ghi nhớ. Chớ nhìn anh lạnh lùng vậy, nhưng thật ra là người vô cùng thù dai! À, tự mình cầu phúc đi.
Kể từ lúc Diệp Thiên Nhiên vừa xuất hiện, tầm mắt của mọi người dính vào trên người anh, đặc biệt là các cô gái. Ánh mắt cũng sáng rực lên, giống như sói đói. Này cũng khó trách, Diệp Thiên Nhiên trời sanh một bộ anh tuấn, đẹp trai. Hơn nữa còn là học sinh trung học cấp 2, vóc dáng lại cao to, so với những nam sinh cùng lớp nhỏ bé thì càng thu hút.
"Mạnh Yên, để anh họ cậu cùng đi chơi với bọn tớ đi." Người mở miệng đầu tiên chính là lớp phó Trương Hồng, gương mặt si mê.
"Anh họ, anh có muốn cùng đi với bọn họ không?" Mạnh Yên lôi kéo tay của anh lay động.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô cười hơi cổ quái, biết trong lòng cô có chủ ý xấu xa gì. "Không muốn, anh không có hứng thú chơi với người thích nói xấu sau lưng người khác."
Lời vừa nói ra, mặt Tưởng Thi Vũ lập tức đỏ lên, bạn học khác cũng trách cứ nhìn cô. Xem đi, cũng bởi vì một mình cô, mà tất cả mọi người bị đánh đồng thành những đứa trẻ hư.
Diệp Thiên Nhiên cũng không để ý tới bọn họ, kéo Mạnh Yên đi. Giang Vũ cố nín cười bả vai không ngừng run lên, Lâm Phương Phương kéo tay áo của cậu vội vàng đuổi theo.
Chỉ còn lại đám người kia ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi."Tưởng Thi Vũ, cậu có thể bớt lại không? Cậu chỉ toàn bôi nhọ bọn tớ." Đây là giọng nói tức giận của Trương Hồng.
"Tớ. . . Tớ..." Tưởng Thi Vũ vừa tức vừa vội."Tớ cũng không có làm gì!" Mất thể diện trước mặt trai đẹp, cô ta cũng không muốn.
"Làm sai còn không thừa nhận." Trương Hồng vô cùng tức giận, cũng bởi vì cô ta mà làm hại anh không chú ý đến bọn họ.
"Điều này có thể trách tớ sao? Đều do Mạnh Yên, nếu không phải là. . . Cậu ấy. . . Cậu ấy nói lung tung, làm sao tớ có thể nói sai?" Tưởng Thi Vũ giải vây vì mình, nghĩ hết biện pháp đẩy hết lên người khác.
"Cậu đừng nói nữa, Mạnh Yên lại không nói gì, cậu luôn luôn nhằm vào cậu ấy..." Triệu Điềm Điềm cũng không giúp.
Mạnh Yên đi xa, không nghe được âm thanh phía sau.
Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Bình thường trong trường nó cũng bắt nạt em sao?”
"Không có, dù sao cậu ta chưa bao giờ thành công." Mạnh Yên không hề để bụng. Theo lý thuyết, vì nguyên nhân gì không rõ mà Tưởng Thi Vũ ghét cô nhiều năm như vậy. Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, cô cũng không có làm gì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhằm vào cô khắp nơi sao? Người này quá cố chấp, không có gì tốt.
"Cẩn thận một chút, loại người này phiền toái.” Diệp Thiên Nhiên thấy cô bị xem thường, trong lòng bốc lửa. Anh lo lắng thay cô, cô lại không để trong lòng. Thật là tức chết đi được, trên tay hung hăng dùng sức,”Có nghe không?”
"Ai, anh họ, buông tay, đau." Mạnh Yên kêu lên, "Em biết, em nghe mà, được chưa?”
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới hài lòng buông lỏng nắm tay, "Tại sao nó nhắm vào em?”
Mạnh Yên bĩu môi, biết người này không có câu trả lời không chịu bỏ qua. Liền kể anh nghe nguyên nhân bọn họ kết thù.
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, chuyện con gái cũng thật buồn cười, vì nguyên nhân nhỏ nhặt muốn có người tung hô? Cô ta không mệt mỏi sao?
"Anh họ, anh không biết đó. Tưởng Thi Vũ này thích đối nghịch với Tiểu Yên, cậu ta ỷ mình giàu, khắp nơi làm khó Tiểu Yên." Lâm Phương Phương nhân cơ hội tố cáo, cô cực kỳ ghét Tưởng Thi Vũ. Đồ nhỏ mọn, không có lễ phép, không phóng khoáng, thích nói xấu Mạnh Yên. Điều cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Diệp Thiên Nhiên nghe nhíu mày, "Sao không nghe em kể?”
"Có cái gì tốt để kể đâu, hơn nữa cũng không có gì uy hiếp em." Mạnh Yên có chút nhức đầu, bọn họ có phải làm nghiêm trọng vấn đề không? Theo cô Tưởng Thi Vũ không tính là người xấu, ít nhất không có tìm người đánh cô.
"Nếu nó bắt nạt em thì nhất định phải nói với anh." Diệp Thiên Nhiên âm thầm nhớ rõ người này, có cơ hội cần phải đáp trả lại. Người của anh cũng dám khi dễ, thật là không nhịn được. Huống chi Tưởng Thi Vũ còn dám nói anh xấu xí, hừ.
Mạnh Yên gật đầu, đây chẳng qua chỉ là chuyện con nít ganh nhau, đâu phải chuyện quốc gia đại sự gì. Cô cũng không có ngu muội, những chiêu trò Tưởng Thi Vũ dùng cô đều biết rõ cách tránh. Mỗi lần đều khiến cho em gái Tưởng tức giận.
Kể từ lúc Mạnh Yên chuyển vào lớp với Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ đã truyền đi rất nhanh Giang Vũ là anh họ của Mạnh Yên, điều này cũng rất bình thường. Sau Phương Phương lại chuyển vào, Giang Vũ khó mà nói đây là em gái kế, chỉ nói là em họ, như vậy cũng khéo léo. Hôm nay lại thêm một anh họ, trong ánh mắt mọi người toát ra vẻ hứng thú rõ ràng.
"Vậy nói anh họ cậu đi cùng chúng tớ đi." Triệu Điềm Điềm lên tiếng mời, cần phải thắt chặt quan hệ với anh họ Giang Vũ.
"Anh họ tớ không thích nhiều người." Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đám người kia, sao không đi đi mà cứ muốn bọn họ cứ muốn quấn lấy mình?
"Chẳng lẽ anh họ cậu sợ nhiều người? Hay vì xấu quá không ai nhận ra?” Tưởng Thi Vũ được cơ hội chê cười, bắt đầu nói, thấy vẻ mặt của mọi người nhìn chằm chằm cô ta,”Sao? Tớ nói sai sao? Vốn là anh họ cậu ta nhất định là người rất xấu xí.”
Mạnh Yên đứng lên, nhìn chằm chằm sau lưng Điềm Điềm kêu, "Anh họ, anh đã trở lại? Có người nói anh xấu xí đó!"
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên vô tình đi qua bên người Tưởng Thi Vũ, đi tới trước mặt bọn họ."Ăn xong rồi sao? Ăn xong thì đi."
"Ừ, chúng em ăn xong rồi." Mạnh Yên cười hì hì gật đầu. Tưởng Thi Vũ này thảm rồi, đoán chừng là bị Diệp Thiên Nhiên ghi nhớ. Chớ nhìn anh lạnh lùng vậy, nhưng thật ra là người vô cùng thù dai! À, tự mình cầu phúc đi.
Kể từ lúc Diệp Thiên Nhiên vừa xuất hiện, tầm mắt của mọi người dính vào trên người anh, đặc biệt là các cô gái. Ánh mắt cũng sáng rực lên, giống như sói đói. Này cũng khó trách, Diệp Thiên Nhiên trời sanh một bộ anh tuấn, đẹp trai. Hơn nữa còn là học sinh trung học cấp 2, vóc dáng lại cao to, so với những nam sinh cùng lớp nhỏ bé thì càng thu hút.
"Mạnh Yên, để anh họ cậu cùng đi chơi với bọn tớ đi." Người mở miệng đầu tiên chính là lớp phó Trương Hồng, gương mặt si mê.
"Anh họ, anh có muốn cùng đi với bọn họ không?" Mạnh Yên lôi kéo tay của anh lay động.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô cười hơi cổ quái, biết trong lòng cô có chủ ý xấu xa gì. "Không muốn, anh không có hứng thú chơi với người thích nói xấu sau lưng người khác."
Lời vừa nói ra, mặt Tưởng Thi Vũ lập tức đỏ lên, bạn học khác cũng trách cứ nhìn cô. Xem đi, cũng bởi vì một mình cô, mà tất cả mọi người bị đánh đồng thành những đứa trẻ hư.
Diệp Thiên Nhiên cũng không để ý tới bọn họ, kéo Mạnh Yên đi. Giang Vũ cố nín cười bả vai không ngừng run lên, Lâm Phương Phương kéo tay áo của cậu vội vàng đuổi theo.
Chỉ còn lại đám người kia ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi."Tưởng Thi Vũ, cậu có thể bớt lại không? Cậu chỉ toàn bôi nhọ bọn tớ." Đây là giọng nói tức giận của Trương Hồng.
"Tớ. . . Tớ..." Tưởng Thi Vũ vừa tức vừa vội."Tớ cũng không có làm gì!" Mất thể diện trước mặt trai đẹp, cô ta cũng không muốn.
"Làm sai còn không thừa nhận." Trương Hồng vô cùng tức giận, cũng bởi vì cô ta mà làm hại anh không chú ý đến bọn họ.
"Điều này có thể trách tớ sao? Đều do Mạnh Yên, nếu không phải là. . . Cậu ấy. . . Cậu ấy nói lung tung, làm sao tớ có thể nói sai?" Tưởng Thi Vũ giải vây vì mình, nghĩ hết biện pháp đẩy hết lên người khác.
"Cậu đừng nói nữa, Mạnh Yên lại không nói gì, cậu luôn luôn nhằm vào cậu ấy..." Triệu Điềm Điềm cũng không giúp.
Mạnh Yên đi xa, không nghe được âm thanh phía sau.
Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Bình thường trong trường nó cũng bắt nạt em sao?”
"Không có, dù sao cậu ta chưa bao giờ thành công." Mạnh Yên không hề để bụng. Theo lý thuyết, vì nguyên nhân gì không rõ mà Tưởng Thi Vũ ghét cô nhiều năm như vậy. Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, cô cũng không có làm gì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhằm vào cô khắp nơi sao? Người này quá cố chấp, không có gì tốt.
"Cẩn thận một chút, loại người này phiền toái.” Diệp Thiên Nhiên thấy cô bị xem thường, trong lòng bốc lửa. Anh lo lắng thay cô, cô lại không để trong lòng. Thật là tức chết đi được, trên tay hung hăng dùng sức,”Có nghe không?”
"Ai, anh họ, buông tay, đau." Mạnh Yên kêu lên, "Em biết, em nghe mà, được chưa?”
Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới hài lòng buông lỏng nắm tay, "Tại sao nó nhắm vào em?”
Mạnh Yên bĩu môi, biết người này không có câu trả lời không chịu bỏ qua. Liền kể anh nghe nguyên nhân bọn họ kết thù.
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, chuyện con gái cũng thật buồn cười, vì nguyên nhân nhỏ nhặt muốn có người tung hô? Cô ta không mệt mỏi sao?
"Anh họ, anh không biết đó. Tưởng Thi Vũ này thích đối nghịch với Tiểu Yên, cậu ta ỷ mình giàu, khắp nơi làm khó Tiểu Yên." Lâm Phương Phương nhân cơ hội tố cáo, cô cực kỳ ghét Tưởng Thi Vũ. Đồ nhỏ mọn, không có lễ phép, không phóng khoáng, thích nói xấu Mạnh Yên. Điều cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Diệp Thiên Nhiên nghe nhíu mày, "Sao không nghe em kể?”
"Có cái gì tốt để kể đâu, hơn nữa cũng không có gì uy hiếp em." Mạnh Yên có chút nhức đầu, bọn họ có phải làm nghiêm trọng vấn đề không? Theo cô Tưởng Thi Vũ không tính là người xấu, ít nhất không có tìm người đánh cô.
"Nếu nó bắt nạt em thì nhất định phải nói với anh." Diệp Thiên Nhiên âm thầm nhớ rõ người này, có cơ hội cần phải đáp trả lại. Người của anh cũng dám khi dễ, thật là không nhịn được. Huống chi Tưởng Thi Vũ còn dám nói anh xấu xí, hừ.
Mạnh Yên gật đầu, đây chẳng qua chỉ là chuyện con nít ganh nhau, đâu phải chuyện quốc gia đại sự gì. Cô cũng không có ngu muội, những chiêu trò Tưởng Thi Vũ dùng cô đều biết rõ cách tránh. Mỗi lần đều khiến cho em gái Tưởng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.