Đời Người Bình Thản

Chương 68

Nam Lâu Họa Giác

07/05/2016

Mạnh Yên cũng lười để ý những người này, nhìn dáng vẻ bọn họ không vừa mắt. Không thể làm gì khác hơn là chạy đến trong phòng khách bật TV, lẳng lặng ngồi xem.

Mạnh Tuệ bưng một mâm kẹo ngồi xuống bên người cô, "Tiểu Yên, em có thể nói với mẹ em một tiếng, để chị đến làm nhân viên ở cửa tiệm?"

Mạnh Yên sửng sốt một chút lúc này mới nhớ tới năm nay Mạnh Tuệ vừa tốt nghiệp, hình như chuyên ngành học chính là kế toán. Vội vàng từ chối, "Chị à, em không làm chủ được."

"Thím hiểu rõ em nhất, em nói chắc chắn thím sẽ nghe." Mạnh Tuệ rụt rè đưa mấy viên kẹo cho cô, "Chị không dám nói với thím, em giúp chị đi."

Mạnh Yên nhìn chằm chằm viên kẹo, trong lòng cười khổ, đây là quà của nhà cô đem đến, "Chị à, nhưng không đúng chuyên môn của chị, không bằng đi đến nhà máy làm kế toán, so với làm nhân viên thì có tương lai hơn."

"Nhưng nhà máy nào sẽ chịu nhận sinh viên? Nhà chị lại không có quen biết, chị đi phỏng vấn vài nơi cũng không ai nhận." Mạnh Tuệ cắn môi dưới, khẩn cầu, "Nghe nói tiền lương làm việc trong cửa tiệm cũng cao, chị cũng không muốn cứ ở nhà ăn bám."

Nói thật, Mạnh Yên không có ác cảm gì với người chị này, cô không đáng ghét như Mạnh Quân, cũng không nịnh bợ người khác. Nhưng cô là con gái của Quý Tú Mai, chỉ điểm này, thì không thể để cho cô vào tiệm làm việc. Nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường.

Mạnh Yên suy nghĩ một chút nói, "Chị, làm nhân viên chỉ có thể làm mấy năm, làm kế toán có thể làm lâu dài, vả lại tương lai có kinh nghiệm, tiền lương cũng cao."

Vẻ mặt Mạnh Tuệ khó xử, "Chị cũng muốn làm kế toán, nói ra cũng nở mặt nở mày, nhưng mà…”

Mạnh Yên cắt đứt lời của cô, suy nghĩ thay cô, "Như vậy đi, mấy bác chắc chắn quen biết nhiều, đặc biệt là bác hai, chị nói bọn họ nghĩ cách giúp chị."

Mạnh Tuệ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Vậy chị đi tìm bác, không biết có được hay không?"

"Chắc chắn được, chị thông minh như vậy, dáng người lại xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng muốn giành." Ngoài miệng Mạnh Yên giống như quét mật ong, muốn cô bỏ suy nghĩ kia đi. Đùa gì chứ? Để cho cô đi làm nhân viên, vậy thì chủ tiệm kia sẽ thế nào? Còn không phải là cố gắng chiếu cố cô, bà nội và mấy người nhà bác cả tràn đầy tính toán, cô cũng không thể để cho mình thua thiệt.

Mạnh Tuệ bị cô dụ dỗ mắt sáng lên, hoàn toàn tin tưởng.

Nhìn bóng lưng Mạnh Tuệ vui vẻ rời đi, khóe miệng Mạnh Yên cong lên.

Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, nhà họ Mạnh bày ra hai bàn bắt đầu đánh bài, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương cũng bị kéo vào. Mạnh Yên không có hứng thú ở bên cạnh xem, chạy ra ngoài tìm bọn Phương Phương chơi.

Vừa vào cửa đã thấy bọn họ đang ngồi xung quanh ăn gì đó, đều đang dùng hộp nhựa đựng thức ăn.



"Tiểu Yên tới, tới đây cùng nhau ăn." Phương Phương vẫy cô, nhích qua nhường chỗ cho cô.

"Tớ mới vừa ăn cơm no." Tuy nói như vậy, tay của cô vẫn cầm lấy cổ vịt gặm, ừ, ăn vào miệng vừa thơm vừa có vị hơi cay."Buổi sáng mọi người làm gì?"

"Chúng tớ đi dạo một vòng quanh ruộng, lần đầu tiên tớ biết khoai tây mọc trong đất, còn dưa chuột và cà chua làm sao mọc được? Bây giờ tớ đã hiểu." Gương mặt Giang Vũ hưng phấn, lần này thật sự mở rộng tầm mắt.

"Ai, thật sự là hiếm thấy." Mạnh Yên nhìn lên trời, quả nhiên trẻ con thành thị!

Giang Vũ bị đả kích, bất mãn nói lại, "Tớ chưa từng thấy thì sao, mắc gì phải cười nhạo tớ?”

Diệp Thiên Nhiên ra mặt, "Được rồi, ăn nhanh đi. Không phải em nói muốn ra ngoài sao?"

Giang Vũ bị nói sang chuyện khác không hề tranh cãi với Mạnh Yên nữa, đột nhiên nhớ tới điều gì ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, trong sông có thể câu cá hoặc tôm không?" Cậu muốn nói con sông nhỏ bên cạnh nhà Phương Phương.

"Cũng có thể chứ, khi còn bé bọn tớ từng câu tôm." Phương Phương dừng đũa lại suy nghĩ một chút, "Nhưng mà không biết bây giờ có còn được hay không?"

"Vậy chúng ta thử xem một chút." Gương mặt Giang Vũ hưng phấn đỏ lên, "Phải làm sao?"

Phương Phương là trẻ con ở nông thôn, hiểu rõ những việc này như lòng bàn tay, hướng dẫn cách làm lưỡi câu đơn giản, làm mồi thế nào, làm sao câu được tôm.

Vừa nói như thế, khiến Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên cũng hứng thú. Bốn người vừa ăn xong thì bàn bạc, chờ bọn họ ăn xong thì cũng bàn bạc xong.

Chia làm hai nhóm, Mạnh Yên và Phương Phương tìm cái móc và dây làm lưỡi câu, Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ đi tìm giun làm mồi. Chỉ chốc lát sau cũng xong, đem mấy cái ghế ngồi và chậu nước đi xuống thềm đá, bắt đầu từ từ câu tôm.

Bốn người ngồi cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh. Cũng không lâu lắm, lưỡi câu có hơi chuyển động, Giang Vũ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Phương Phương che miệng lại cười trộm, "Cậu nhanh tay chút, kéo lên là được."

Giang Vũ có hơi vụng về, quả nhiên có tôm cắn câu. Hưng phấn nhìn một lúc sau tôm được thả vào trong chậu nước, Mạnh Yên nghịch dùng ngón tay trỏ chọt con tôm.

Diệp Thiên Nhiên lo lắng nói, "Cẩn thận một chút, bị tôm kẹp lại thì đau lắm."

"Không đâu, a. . ." Mạnh Yên vừa dứt lời, ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, đáng ghét, thật sự bị kẹp lấy, thật là đau. Cái miệng của Diệp Thiên Nhiên thật xui xẻo!



"Em xem, không cẩn thận, không chịu nghe lời của anh." Diệp Thiên Nhiên vừa cầm ngón tay lên nhìn kỹ, vừa dài dòng.

"Anh họ, anh thật phiền." Mạnh Yên bất mãn bĩu miệng.

"Em còn dám nói." Diệp Thiên Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô, lại cử chỉ dịu dàng ngậm ngón tay chảy máu trong miệng, hút ra máu bẩn, trừ độc thay cô.

Mạnh Yên ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, trong lòng cuồng loạn ‘thình thịch’, trên mặt đỏ ửng. Chuyện này giống như. . . Quá buồn nôn đi!

Diệp Thiên Nhiên giúp cô trừ độc xong, thấy máu không chảy ra nữa, lúc này mới yên tâm lại. Ngẩng đầu còn muốn nói cô mấy câu, lại thấy gương mặt đỏ ửng khác thường của cô, trong lòng chợt lay động. Cô nhóc này cũng không còn nhỏ... Cũng đến lúc rồi nhỉ?

"Lại cắn câu lại cắn câu." Tiếng Giang Vũ hưng phấn thức tỉnh đối mặt hai người.

Mạnh Yên lúng túng dời tầm mắt đi chỗ khác, đi tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ. Chẳng qua chỉ là một động tác bình thường, có gì mà phải xấu hổ.

Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên nóng rực vẫn chăm chú dán trên người cô, trong lòng nhộn nhạo.

Cô đứng ngồi không yên nhìn qua nhìn lại, tầm mắt không dám nhìn anh. Nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét, nhìn cái gì vậy, nhìn sẽ móc mắt ngươi ra. Hừ.

Khí trời đột nhiên nóng bức, không có gió thổi, Phương Phương ngẩng đầu nhìn nhìn màu sắc bầu trời, "Không phải trời muốn mưa chứ?"

"Không đâu." Giang Vũ đang vui vẻ, chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh của mặt nước, "Có nước không? Tớ khát nước."

"Vậy tớ đi nấu nước." Phương Phương thả sào tre trong tay xuống.

Giang Vũ càng nghĩ thì càng cảm thấy khát nước, "Đừng, chờ cậu nấu xong thì tớ đã chết khát." Buổi trưa ăn mấy món mặn, nên lúc này muốn uống nước.

Phương Phương khó xử nhíu mày, "Vậy làm sao bây giờ? Chỗ này cách huyện cả đoạn, bây giờ lập tức đi mua nước cũng phải chờ một chút."

"Trong ruộng không phải có dưa hấu sao?" Giang Vũ đột nhiên nhớ tới buổi sáng nhìn thấy dưa hấu, đây chính là thứ giải khát tốt nhất.

"Mọi người ở chỗ này chờ đi, anh đi hái mấy trái." Diệp Thiên Nhiên đột nhiên đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook