Chương 71
Nam Lâu Họa Giác
10/05/2016
Chờ bọn Diệp Thiên
Nhiên chạy tới nhà bác cả, bên ngoài đã đông đủ người xem náo nhiệt.
Thật xa đã có thể nghe được tiếng bà nội giận dữ la lối, Mạnh Yên nhíu
mày, bà già này bị sao thế? Không thể an phận chút sao? Cũng không sợ
huyết áp lên cao sẽ đứt mạch máu sao?
Giọng nói bà nội bén nhọn truyền tới, "Tôi mặc kệ, nhất định A Tuệ phải vào làm trong tiệm, cô phải cho nó tiền lương cao nhất. Còn phải để nó làm chủ tiệm, có nghe không?"
Lý Thiến vẫn không chịu nhượng bộ, tuyệt đối không thể vào trong tiệm, "Mẹ, điều này sao có thể? Tiền lương mỗi người đều có quy định."
Bà nội tức giận, "Quy định? Đây còn không phải do cô tính toán, ba lần bốn lượt từ chối, cô có ý gì, để cô làm việc nhỏ như vậy cũng không được."
Giọng Lý Thiến nóng nảy, "Mẹ, mẹ hãy nghe con nói. . ."
Mạnh Yên nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra? Không phải cô nói Mạnh Tuệ đi tìm mấy bác để nghĩ cách sao? Tại sao lại thành vào trong tiệm?
Quý Tú Mai lành lạnh mở miệng, "Em dâu, rốt cuộc em có ý gì? Chị muốn vào tiệm, em không chịu, chị nghĩ có thể chị lớn tuổi, cho nên không thể. Nhưng cháu gái em trẻ tuổi, dáng người lại đẹp mắt. Sao lại không thể?"
"Chị dâu." Lý Thiến khó xử nhăn trán, lời này thật sự rất khó từ chối, nhưng thật sự bà không muốn để cho bất kỳ người thân thích vào. Chuyện quản lý bất tiện. Huống chi là nhà bác cả, vốn đã có dã tâm, vào trong tiệm rồi sẽ không ngừng có phiền toái.
Mạnh Yên đẩy ra đám người chen lấn đi vào, Diệp Thiên Nhiên ở phía sau giúp cô ngăn cản người.
Bà nội chỉ về lỗ mũi bà kêu gào, "Lý Thiến, cô là con dâu của nhà họ Mạnh, sao không suy nghĩ cho nhà họ Mạnh? Chẳng lẽ cô đủ cứng cáp rồi, cho là mình có thể làm chủ? Không đem người nhà họ Mạnh vào mắt?"
Lý Thiến ngăn cản lửa giận, "Ý con không phải vậy."
Dựa vào, là con dâu nhà họ Mạnh thì thế nào? Chẳng lẽ phải nghe bà ta định đoạt ?
Mạnh Yên đã nghe rõ ngọn nguồn, tiến lên từng bước, "Bà nội, trong tiệm không thiếu nhân viên, đợi thiếu người sẽ để chị họ vào, bà thấy thế nào?" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, vĩnh viễn sẽ không có một ngày thiếu người.
Bà nội vung tay lên, hoàn toàn không nhìn Mạnh Yên, "Không được, không thiếu người thì sa thải hết đi, để cho A Tuệ vào."
Mạnh Yên giễu cợt nhìn bà, "Tuyệt đối không được, không có đạo lý này." Bà ta thật sự cho mình là lão Phật gia?
Cuối cùng bà nội quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn cô, "Người lớn đang nói chuyện, lúc nào thì đến phiên mày nói chuyện? Nhà họ Mạnh không có phép tắc này."
Phép tắc? Nhà họ Mạnh cũng có sao? Mạnh Yên cười lạnh thầm nghĩ.
Lý Thiến sợ con gái bị ủy khuất, bận rộn kéo cô lui ra, "Mẹ, lời của Tiểu Yên rất đúng, nhân viên đều ký hợp đồng, không thể tùy tiện đuổi việc."
Quý Tú Mai tiến tới bên tai bà nội,"Mẹ, mẹ đừng nghe mẹ con họ nói bậy, nhất định là bọn họ không muốn để cho A Tuệ đi vào. Mẹ, mẹ cần phải giúp cháu gái của mẹ."
Bà nội lạnh lùng nhìn chăm chú mẹ con các cô, "Lý Thiến, cô nói đi, có được hay không?"
Gương mặt Lý Thiến lạnh nhạt, không hề cố gắng lấy lòng bà ta nữa, "Mẹ, không phải con không chịu, mà thật sự không được." Loại người không biết phân rõ phải trái này đụng trúng người nào thì xui cho người đó.
"Tốt lắm, không cần cô nữa." Giống như bà nội có quyết định, quay đầu tìm con trai, "Ngọc Cương đâu?"
Mạnh Ngọc Cương có chuyện đi lên trấn gọi điện thoại, trở lại thấy một màn này đau đầu. Lại chuyện gì nữa? Mỗi lần đều như vậy, có phiền hay không?
"Mẹ, sao vậy?" Mạnh Ngọc Cương còn tiến lên vịn bà nội tức giận.
Bà nội thét to, "Ngọc Cương, con lập tức ly hôn với Lý Thiến, lập tức đi làm thủ tục, lập tức."
Lời này khiến cho tất cả mọi người biến sắc, sắc mặt Lý Thiến trắng bệch, mặt Mạnh Yên đỏ lên, Quý Tú Mai lại đắc ý. Những người khác đều nhìn hả hê.
Mạnh Ngọc Cương không bình tĩnh, "Mẹ, mẹ đùa gì thế?"
Bà nội đẩy tay của ông, "Nếu con còn nhận mẹ là mẹ, hãy ly hôn. Nếu không ly hôn, con cũng không cần trở về nữa."
"Đừng làm ầm ĩ." Mạnh Ngọc Cương nhíu mày. Chuyện này hoàn toàn không có thể.
"Ngọc Cương, con không nghe lời của mẹ sao? Lập tức đi." Thấy con trai không nghe lời, bà nội bắt đầu giả bộ bệnh, "Ai da, đầu mẹ đau quá, thật khó chịu, mẹ đau muốn chết."
Bác trai đột nhiên nói, "Em trai, em mau nghe lời mẹ nói, không nên chọc mẹ tức giận. Em muốn khiến mẹ tức giận sinh bệnh sao?"
Mạnh Yên run rẩy, muốn xông tới mắng chửi người. Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên, "Đừng nóng vội, không có việc gì."
Mạnh Yên vừa tức vừa giận, nhìn thấy anh quan tâm, ánh mắt đau xót, nước mắt sắp chảy xuống. Kéo tay anh thật chặt, cắn chặt hàm răng, trên đời này còn có chuyện này? Còn có loại người khó tin nổi như vậy?
Diệp Thiên Nhiên cảm thấy tâm tình cô kích động cả người run rẩy, không để ý nhiều người như vậy, ôm bả vai của cô, "Đừng nóng giận, đừng tức giận sẽ hại sức khỏe."
Bên kia Mạnh Ngọc Cương tức giận muốn hộc máu, mẹ ông có phải bị va đầu vào đâu không? Ông cho là bà đã sớm bỏ đi ý nghĩ này, không nghĩ tới hôm nay ngay trước mặt nhiều người còn nói ra những lời này, này để cho người khác nghĩ như thế nào?
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi." Không muốn nhiều lời với bà, Mạnh Ngọc Cương xoay người, "Con đưa bọn họ trở về, chờ tâm trạng mẹ tốt, chúng con trở về thăm mẹ." Chuyện vợ chồng của bọn họ không cần người khác xen vào, cho dù là mẹ ông cũng không có tư cách.
"Không được, hôm nay phải nói rõ ràng." Bà nội vẫn còn cố làm ra vẻ, lúc này thấy con trai muốn rời đi kéo tay của con trai, "Con nói mau, con muốn mẹ hay vợ con?"
"Cả hai con đều muốn." Gương mặt Mạnh Ngọc Cương đau lòng nhìn mẹ ông, không ngờ có ngày mẹ ông lại ép buộc ông.
Bà nội không để tâm có nhiều người, lên cơn kêu trời trách đất, "Ngọc Cương, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, con lại không có lương tâm như vậy. Để cho mẹ đi chết đi."
"Bà không cần chết, tôi chịu đủ rồi." Lý Thiến cũng không nhịn được nữa mở miệng, "Tôi lập tức sẽ ly hôn với con trai bà, tôi cũng không chịu được cái gia đình này nữa."
"Lý Thiến." Mạnh Ngọc Cương không dám tin quay đầu.
"Ngọc Cương, con có nghe hay không, là chính miệng nó nói." Bà nội vui vẻ, mặt hưng phấn đỏ lên, "Nhanh đi làm thủ tục, mẹ cũng không chịu nổi loại con dâu không hiếu thảo này nữa. Mẹ tìm cho con người vợ tốt hơn trăm ngàn lần."
"Mẹ." Mạnh Ngọc Cương sắp điên rồi, "Mẹ không nên làm loạn thêm nữa."
"Mẹ cũng không muốn phiền phức, nhanh đi ly hôn." Giọng bà ta cũng vội vã, "Gia sản cũng không nên chia cho nó, không cho mẹ con nó một cái gì, cái gì cũng không cho nó mang đi, để mẹ con nó cút đi, không bao giờ ... trở lại nữa." Trong lòng tính toán cũng có thật nhiều tiền, bà ta có thể cho cháu trai quý báu nhất của bà ta.
Lý Thiến tức giận cả người run rẩy, "Rất tốt, vậy chúng ta thử xem." Nói xong xoay người muốn đi. Không muốn gặp lại loại người không biết xấu hổ. Chẳng qua muốn tiền của bà, nhà của bà cũng không có. Cho loại người không biết xấu hổ này, bà thà để tất cả bị đốt hết.
Giọng nói bà nội bén nhọn truyền tới, "Tôi mặc kệ, nhất định A Tuệ phải vào làm trong tiệm, cô phải cho nó tiền lương cao nhất. Còn phải để nó làm chủ tiệm, có nghe không?"
Lý Thiến vẫn không chịu nhượng bộ, tuyệt đối không thể vào trong tiệm, "Mẹ, điều này sao có thể? Tiền lương mỗi người đều có quy định."
Bà nội tức giận, "Quy định? Đây còn không phải do cô tính toán, ba lần bốn lượt từ chối, cô có ý gì, để cô làm việc nhỏ như vậy cũng không được."
Giọng Lý Thiến nóng nảy, "Mẹ, mẹ hãy nghe con nói. . ."
Mạnh Yên nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra? Không phải cô nói Mạnh Tuệ đi tìm mấy bác để nghĩ cách sao? Tại sao lại thành vào trong tiệm?
Quý Tú Mai lành lạnh mở miệng, "Em dâu, rốt cuộc em có ý gì? Chị muốn vào tiệm, em không chịu, chị nghĩ có thể chị lớn tuổi, cho nên không thể. Nhưng cháu gái em trẻ tuổi, dáng người lại đẹp mắt. Sao lại không thể?"
"Chị dâu." Lý Thiến khó xử nhăn trán, lời này thật sự rất khó từ chối, nhưng thật sự bà không muốn để cho bất kỳ người thân thích vào. Chuyện quản lý bất tiện. Huống chi là nhà bác cả, vốn đã có dã tâm, vào trong tiệm rồi sẽ không ngừng có phiền toái.
Mạnh Yên đẩy ra đám người chen lấn đi vào, Diệp Thiên Nhiên ở phía sau giúp cô ngăn cản người.
Bà nội chỉ về lỗ mũi bà kêu gào, "Lý Thiến, cô là con dâu của nhà họ Mạnh, sao không suy nghĩ cho nhà họ Mạnh? Chẳng lẽ cô đủ cứng cáp rồi, cho là mình có thể làm chủ? Không đem người nhà họ Mạnh vào mắt?"
Lý Thiến ngăn cản lửa giận, "Ý con không phải vậy."
Dựa vào, là con dâu nhà họ Mạnh thì thế nào? Chẳng lẽ phải nghe bà ta định đoạt ?
Mạnh Yên đã nghe rõ ngọn nguồn, tiến lên từng bước, "Bà nội, trong tiệm không thiếu nhân viên, đợi thiếu người sẽ để chị họ vào, bà thấy thế nào?" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, vĩnh viễn sẽ không có một ngày thiếu người.
Bà nội vung tay lên, hoàn toàn không nhìn Mạnh Yên, "Không được, không thiếu người thì sa thải hết đi, để cho A Tuệ vào."
Mạnh Yên giễu cợt nhìn bà, "Tuyệt đối không được, không có đạo lý này." Bà ta thật sự cho mình là lão Phật gia?
Cuối cùng bà nội quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn cô, "Người lớn đang nói chuyện, lúc nào thì đến phiên mày nói chuyện? Nhà họ Mạnh không có phép tắc này."
Phép tắc? Nhà họ Mạnh cũng có sao? Mạnh Yên cười lạnh thầm nghĩ.
Lý Thiến sợ con gái bị ủy khuất, bận rộn kéo cô lui ra, "Mẹ, lời của Tiểu Yên rất đúng, nhân viên đều ký hợp đồng, không thể tùy tiện đuổi việc."
Quý Tú Mai tiến tới bên tai bà nội,"Mẹ, mẹ đừng nghe mẹ con họ nói bậy, nhất định là bọn họ không muốn để cho A Tuệ đi vào. Mẹ, mẹ cần phải giúp cháu gái của mẹ."
Bà nội lạnh lùng nhìn chăm chú mẹ con các cô, "Lý Thiến, cô nói đi, có được hay không?"
Gương mặt Lý Thiến lạnh nhạt, không hề cố gắng lấy lòng bà ta nữa, "Mẹ, không phải con không chịu, mà thật sự không được." Loại người không biết phân rõ phải trái này đụng trúng người nào thì xui cho người đó.
"Tốt lắm, không cần cô nữa." Giống như bà nội có quyết định, quay đầu tìm con trai, "Ngọc Cương đâu?"
Mạnh Ngọc Cương có chuyện đi lên trấn gọi điện thoại, trở lại thấy một màn này đau đầu. Lại chuyện gì nữa? Mỗi lần đều như vậy, có phiền hay không?
"Mẹ, sao vậy?" Mạnh Ngọc Cương còn tiến lên vịn bà nội tức giận.
Bà nội thét to, "Ngọc Cương, con lập tức ly hôn với Lý Thiến, lập tức đi làm thủ tục, lập tức."
Lời này khiến cho tất cả mọi người biến sắc, sắc mặt Lý Thiến trắng bệch, mặt Mạnh Yên đỏ lên, Quý Tú Mai lại đắc ý. Những người khác đều nhìn hả hê.
Mạnh Ngọc Cương không bình tĩnh, "Mẹ, mẹ đùa gì thế?"
Bà nội đẩy tay của ông, "Nếu con còn nhận mẹ là mẹ, hãy ly hôn. Nếu không ly hôn, con cũng không cần trở về nữa."
"Đừng làm ầm ĩ." Mạnh Ngọc Cương nhíu mày. Chuyện này hoàn toàn không có thể.
"Ngọc Cương, con không nghe lời của mẹ sao? Lập tức đi." Thấy con trai không nghe lời, bà nội bắt đầu giả bộ bệnh, "Ai da, đầu mẹ đau quá, thật khó chịu, mẹ đau muốn chết."
Bác trai đột nhiên nói, "Em trai, em mau nghe lời mẹ nói, không nên chọc mẹ tức giận. Em muốn khiến mẹ tức giận sinh bệnh sao?"
Mạnh Yên run rẩy, muốn xông tới mắng chửi người. Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên, "Đừng nóng vội, không có việc gì."
Mạnh Yên vừa tức vừa giận, nhìn thấy anh quan tâm, ánh mắt đau xót, nước mắt sắp chảy xuống. Kéo tay anh thật chặt, cắn chặt hàm răng, trên đời này còn có chuyện này? Còn có loại người khó tin nổi như vậy?
Diệp Thiên Nhiên cảm thấy tâm tình cô kích động cả người run rẩy, không để ý nhiều người như vậy, ôm bả vai của cô, "Đừng nóng giận, đừng tức giận sẽ hại sức khỏe."
Bên kia Mạnh Ngọc Cương tức giận muốn hộc máu, mẹ ông có phải bị va đầu vào đâu không? Ông cho là bà đã sớm bỏ đi ý nghĩ này, không nghĩ tới hôm nay ngay trước mặt nhiều người còn nói ra những lời này, này để cho người khác nghĩ như thế nào?
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi." Không muốn nhiều lời với bà, Mạnh Ngọc Cương xoay người, "Con đưa bọn họ trở về, chờ tâm trạng mẹ tốt, chúng con trở về thăm mẹ." Chuyện vợ chồng của bọn họ không cần người khác xen vào, cho dù là mẹ ông cũng không có tư cách.
"Không được, hôm nay phải nói rõ ràng." Bà nội vẫn còn cố làm ra vẻ, lúc này thấy con trai muốn rời đi kéo tay của con trai, "Con nói mau, con muốn mẹ hay vợ con?"
"Cả hai con đều muốn." Gương mặt Mạnh Ngọc Cương đau lòng nhìn mẹ ông, không ngờ có ngày mẹ ông lại ép buộc ông.
Bà nội không để tâm có nhiều người, lên cơn kêu trời trách đất, "Ngọc Cương, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, con lại không có lương tâm như vậy. Để cho mẹ đi chết đi."
"Bà không cần chết, tôi chịu đủ rồi." Lý Thiến cũng không nhịn được nữa mở miệng, "Tôi lập tức sẽ ly hôn với con trai bà, tôi cũng không chịu được cái gia đình này nữa."
"Lý Thiến." Mạnh Ngọc Cương không dám tin quay đầu.
"Ngọc Cương, con có nghe hay không, là chính miệng nó nói." Bà nội vui vẻ, mặt hưng phấn đỏ lên, "Nhanh đi làm thủ tục, mẹ cũng không chịu nổi loại con dâu không hiếu thảo này nữa. Mẹ tìm cho con người vợ tốt hơn trăm ngàn lần."
"Mẹ." Mạnh Ngọc Cương sắp điên rồi, "Mẹ không nên làm loạn thêm nữa."
"Mẹ cũng không muốn phiền phức, nhanh đi ly hôn." Giọng bà ta cũng vội vã, "Gia sản cũng không nên chia cho nó, không cho mẹ con nó một cái gì, cái gì cũng không cho nó mang đi, để mẹ con nó cút đi, không bao giờ ... trở lại nữa." Trong lòng tính toán cũng có thật nhiều tiền, bà ta có thể cho cháu trai quý báu nhất của bà ta.
Lý Thiến tức giận cả người run rẩy, "Rất tốt, vậy chúng ta thử xem." Nói xong xoay người muốn đi. Không muốn gặp lại loại người không biết xấu hổ. Chẳng qua muốn tiền của bà, nhà của bà cũng không có. Cho loại người không biết xấu hổ này, bà thà để tất cả bị đốt hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.