Chương 12: Chương 6 (tt)
Nam Lâu Họa Giác
03/03/2016
"Vậy thì có ý gì?"
Mạnh Yên không thuận theo hỏi, cô muốn xác định rõ ràng câu trả
lời, ai mà chịu nổi việc bị bà nội họ Mạnh ngày ngày chỉ trích nói như
vậy chứ ?
Mạnh Ngọc Cương cứng họng, bà nội ở bên cạnh nói, "Con nhóc này, mới tí tuổi đã không biết người trên kẻ dưới, lớn lên chắc chắn là kẻ hư hỏng."
Thốt ra lời này xong, những người xung quanh bàn tán, "Bà già này có phải đầu bị hỏng rồi không, sao lại nói như vậy với cháu gái ?"
"Rõ ràng là bị hỏng, nếu không sẽ không đứng đây làm náo loạn?"
"Đứa con trai này thật vô dụng, nghe thấy lời của mẹ mình mà cũng không biết đúng hay không ."
"Có người nhà như thế, người nào gặp phải thật xui xẻo."
...
"Con là kẻ hư hỏng, vậy bà nội có gì tốt? Con là dạng người gì cũng là người họ Mạnh." Mạnh Yên tức cả người phát run, đây là bà nội gì chứ!
"Nha đầu chết tiệt kia, lại còn dám mạnh miệng." Bà nội bị người khác bàn luận thẹn quá thành giận, không kịp giả vờ bình tĩnh trước mặt con trai. Một cái tát giáng xuống, Mạnh Yên mở mắt trừng trừng không tránh.
Cô muốn mở mắt nhìn kỹ, nhìn xem cô hồ đồ đến mức nào? Thật sự là đủ rồi, làm trưởng bối mà không nên nết, vậy làm sao tiểu bối tôn trọng chứ? Cô muốn để cho Mạnh Ngọc Cương xem mẹ ông ta yêu thương cháu của mình như thế nào? Ngoài miệng cay nghiệt không tính, còn động thủ rồi. Mau nhìn thấy rõ ràng tất cả, không nên bị che mắt.
Đánh một bạt tai lên mặt Mạnh Yên khiến má cô nhanh chóng sưng đỏ, Mạnh Ngọc Cương đau lòng, "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Có gì từ từ nói, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sai chuyện gì từ từ dạy." Dù nói thế nào, Mạnh Yên cũng là con của ông.
Bà nội ác độc nhìn chằm chằm Mạnh Yên, trong mắt không che dấu chán ghét chút nào, một món hàng lỗ vốn còn dám mạnh miệng."Tao ở đây thay thế mày dạy con mày, mày xem mày nuông chiều nó quen thói, nếu không dạy, sau này không chừng cũng giết người phóng hỏa."
Giết người phóng hỏa? Thật là đề cao cô quá, cô cũng không có bản lãnh này. Chẳng qua Mạnh Quân được bà nội cưng như trân bảo lớn lên ban đêm chặn đường cướp bóc, sau này bị bắt phải ăn cơm tù mấy năm.
Mạnh Ngọc Cương vì nữ nhi tranh cãi mấy câu, "Mẹ, lời này thật quá đáng, nó chỉ là một đứa bé…"
"Tốt, con trai giỏi lắm, một mình mẹ mày đẻ rồi cực khổ nuôi 5 anh em mày khôn lớn, mồ côi cha cực khổ thế nào, mày có biết không? Mày lại nói mẹ như vậy, mẹ không muốn sống nữa, mẹ đi chết..." Bà nội chịu không được con trai bảo vệ cháu gái, bắt đầu té trên mặt đất lăn lộn khóc thét, tìm cái chết.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, con sai rồi, con sai rồi, con không nên nói vậy, con không nên đau lòng." Mạnh Ngọc Cương bận rộn đỡ bà ta dậy, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Người xem náo nhiệt chỉ trỏ. Bàn luận rối rít còn bất chợt cười châm biếm.
Nhìn trò khôi hài trước mặt, Mạnh Yên nheo mắt lại, thật là tình mẹ con sâu sắc, nếu như vậy, còn vợ gì, sinh con gái gì, giờ khắc này Mạnh Yên khinh bỉ ba mình vô cùng.
Không hề nhìn mẹ con bọn họ nữa, cô xoay người rời khỏi đám người, lúc này một ý tưởng chôn sâu trong lòng d/d/l/q/d đã hiện lên.
"Tiểu Yên, con không sao chứ." Lý Mai không nghĩ là mặt Mạnh Yên sưng đỏ vậy, "Trời ạ, lòng dạ bà già này cũng thật ác độc, sao lại nặng tay với cháu gái mình như vậy !"
"Con không sao." Mạnh Yên ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt, không giống đứa trẻ 10 tuổi.
Lý Mai cũng nuốt xuống lời trong lòng, ai bảo chị em bà đều nghèo chứ ? Ngay cả câu bảo vệ người thân của mình cũng không nói được.
Mạnh Yên quay đầu liếc nhìn Lý Mai lo lắng, "Dì, dì về trước đi, ở đây có con được rồi."
Lý Mai nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng nhìn cô, "Tiểu Yên, chờ dì giải quyết chuyện trong nhà, dì sẽ tới đây với hai người."
"Không cần đâu, có con ở đây." Mạnh Yên hối thúc dì rời đi, mà số mệnh dì cũng không tốt, một người chồng bại liệt nằm trên giường, một người con trai học trung học, còn có một người cha chồng mù mắt. Cả gia đình này, hằng năm đều rước lấy những ánh mắt khinh thường, ngay cả tâm sự cũng không dám nói với người khác. Thật không dễ dàng, vì sao sống lại khổ cực như vậy chứ ?
Sau khi Lý Mai rời đi, Mạnh Yên ngơ ngác nhìn sắc mặt mẹ tái nhợt, đột nhiên hiểu rõ tại sao sau này mẹ mình lại mất hết hy vọng, tại sao bất cứ chuyện gì cũng để ở trong lòng, gặp loại d@d#l#q^d mẹ chồng tốt này còn có cả người chồng sốt ruột thay mẹ vứt bỏ vợ mình một bên, người bình thường cũng sẽ nổi điên, không muốn nổi điên thì cuối cùng cũng chỉ có lạnh nhạt.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, mẹ, lần này con sẽ bảo vệ mẹ, không để cho mẹ tủi thân, nếu quả thật không có biện pháp, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi đây, sống nương tựa vào nhau.
Mạnh Ngọc Cương cứng họng, bà nội ở bên cạnh nói, "Con nhóc này, mới tí tuổi đã không biết người trên kẻ dưới, lớn lên chắc chắn là kẻ hư hỏng."
Thốt ra lời này xong, những người xung quanh bàn tán, "Bà già này có phải đầu bị hỏng rồi không, sao lại nói như vậy với cháu gái ?"
"Rõ ràng là bị hỏng, nếu không sẽ không đứng đây làm náo loạn?"
"Đứa con trai này thật vô dụng, nghe thấy lời của mẹ mình mà cũng không biết đúng hay không ."
"Có người nhà như thế, người nào gặp phải thật xui xẻo."
...
"Con là kẻ hư hỏng, vậy bà nội có gì tốt? Con là dạng người gì cũng là người họ Mạnh." Mạnh Yên tức cả người phát run, đây là bà nội gì chứ!
"Nha đầu chết tiệt kia, lại còn dám mạnh miệng." Bà nội bị người khác bàn luận thẹn quá thành giận, không kịp giả vờ bình tĩnh trước mặt con trai. Một cái tát giáng xuống, Mạnh Yên mở mắt trừng trừng không tránh.
Cô muốn mở mắt nhìn kỹ, nhìn xem cô hồ đồ đến mức nào? Thật sự là đủ rồi, làm trưởng bối mà không nên nết, vậy làm sao tiểu bối tôn trọng chứ? Cô muốn để cho Mạnh Ngọc Cương xem mẹ ông ta yêu thương cháu của mình như thế nào? Ngoài miệng cay nghiệt không tính, còn động thủ rồi. Mau nhìn thấy rõ ràng tất cả, không nên bị che mắt.
Đánh một bạt tai lên mặt Mạnh Yên khiến má cô nhanh chóng sưng đỏ, Mạnh Ngọc Cương đau lòng, "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Có gì từ từ nói, nó chỉ là một đứa trẻ, làm sai chuyện gì từ từ dạy." Dù nói thế nào, Mạnh Yên cũng là con của ông.
Bà nội ác độc nhìn chằm chằm Mạnh Yên, trong mắt không che dấu chán ghét chút nào, một món hàng lỗ vốn còn dám mạnh miệng."Tao ở đây thay thế mày dạy con mày, mày xem mày nuông chiều nó quen thói, nếu không dạy, sau này không chừng cũng giết người phóng hỏa."
Giết người phóng hỏa? Thật là đề cao cô quá, cô cũng không có bản lãnh này. Chẳng qua Mạnh Quân được bà nội cưng như trân bảo lớn lên ban đêm chặn đường cướp bóc, sau này bị bắt phải ăn cơm tù mấy năm.
Mạnh Ngọc Cương vì nữ nhi tranh cãi mấy câu, "Mẹ, lời này thật quá đáng, nó chỉ là một đứa bé…"
"Tốt, con trai giỏi lắm, một mình mẹ mày đẻ rồi cực khổ nuôi 5 anh em mày khôn lớn, mồ côi cha cực khổ thế nào, mày có biết không? Mày lại nói mẹ như vậy, mẹ không muốn sống nữa, mẹ đi chết..." Bà nội chịu không được con trai bảo vệ cháu gái, bắt đầu té trên mặt đất lăn lộn khóc thét, tìm cái chết.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, con sai rồi, con sai rồi, con không nên nói vậy, con không nên đau lòng." Mạnh Ngọc Cương bận rộn đỡ bà ta dậy, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Người xem náo nhiệt chỉ trỏ. Bàn luận rối rít còn bất chợt cười châm biếm.
Nhìn trò khôi hài trước mặt, Mạnh Yên nheo mắt lại, thật là tình mẹ con sâu sắc, nếu như vậy, còn vợ gì, sinh con gái gì, giờ khắc này Mạnh Yên khinh bỉ ba mình vô cùng.
Không hề nhìn mẹ con bọn họ nữa, cô xoay người rời khỏi đám người, lúc này một ý tưởng chôn sâu trong lòng d/d/l/q/d đã hiện lên.
"Tiểu Yên, con không sao chứ." Lý Mai không nghĩ là mặt Mạnh Yên sưng đỏ vậy, "Trời ạ, lòng dạ bà già này cũng thật ác độc, sao lại nặng tay với cháu gái mình như vậy !"
"Con không sao." Mạnh Yên ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt, không giống đứa trẻ 10 tuổi.
Lý Mai cũng nuốt xuống lời trong lòng, ai bảo chị em bà đều nghèo chứ ? Ngay cả câu bảo vệ người thân của mình cũng không nói được.
Mạnh Yên quay đầu liếc nhìn Lý Mai lo lắng, "Dì, dì về trước đi, ở đây có con được rồi."
Lý Mai nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng nhìn cô, "Tiểu Yên, chờ dì giải quyết chuyện trong nhà, dì sẽ tới đây với hai người."
"Không cần đâu, có con ở đây." Mạnh Yên hối thúc dì rời đi, mà số mệnh dì cũng không tốt, một người chồng bại liệt nằm trên giường, một người con trai học trung học, còn có một người cha chồng mù mắt. Cả gia đình này, hằng năm đều rước lấy những ánh mắt khinh thường, ngay cả tâm sự cũng không dám nói với người khác. Thật không dễ dàng, vì sao sống lại khổ cực như vậy chứ ?
Sau khi Lý Mai rời đi, Mạnh Yên ngơ ngác nhìn sắc mặt mẹ tái nhợt, đột nhiên hiểu rõ tại sao sau này mẹ mình lại mất hết hy vọng, tại sao bất cứ chuyện gì cũng để ở trong lòng, gặp loại d@d#l#q^d mẹ chồng tốt này còn có cả người chồng sốt ruột thay mẹ vứt bỏ vợ mình một bên, người bình thường cũng sẽ nổi điên, không muốn nổi điên thì cuối cùng cũng chỉ có lạnh nhạt.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, mẹ, lần này con sẽ bảo vệ mẹ, không để cho mẹ tủi thân, nếu quả thật không có biện pháp, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi đây, sống nương tựa vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.