Đời Người Bình Thản

Chương 107

Nam Lâu Họa Giác

05/09/2016

Phương Phương đứng bên cạnh sững sờ thấy một màn như vậy, trong lòng giận dữ: "Cô làm cái gì vậy? Trên đời này sao lại có loại người như cô chứ? Cô cho rằng cô là ai hả? Tại sao đánh người? Loại con gái giả tạo như cô thật đáng ghét, làm cho người khác cảm thấy ghê tởm."

Tính tình của cô rất dịu dàng, chưa bao giờ nặng lời với ai, nói những lời này đã là nặng nhất rồi. Cô không ngờ cô gái trông có vẻ yếu đuối mỏng manh này lại đánh người không chút nương tay. Đánh Giang Vũ thành ra như vậy, rất quá mức. Nói đánh là đánh, ra tay nặng như vậy. Mới vừa còn muốn đánh Mạnh Yên, nếu khi đó Mạnh Yên bị cô ta đuổi theo, khẳng định cũng sẽ bị đánh mấy bạt tay. Cô ta là ai chứ? Có nhầm hay không? Cô ta có tư cách gì mà tùy tiện đánh người?

Mặc dù bình thường Phương Phương rất dễ nói chuyện, nhưng chạm đến giới hạn của cô, cô cũng sẽ nổi giận. Mạnh Yên cùng Giang Vũ đối với cô mà nói, đều là những người cực kì quan trọng, mà Sở Khả Nhi lại có thể một lần liền chọc đến hai người, muốn chết!

"Tôi mới là người hỏi cô câu đó. Cô có tư cách gì dám mắng tôi?" Sở Khả Nhi cho rằng mình không có lỗi, lỗi đều là của những người này. Đều là bọn họ giúp đỡ Mạnh Yên, muốn cướp Diệp Thiên Nhiên của cô đi, bọn họ đều là kẻ địch của cô. "Trong lòng cô không thoải mái thì tìm bạn tốt của cô mà gào thét đi, làm thế nào lại phun lửa vào người khác?" Lúc này vẫn không quên khiêu khích một cái.

"Sở Khả Nhi, cô đừng ở trước mặt tôi châm ngòi ly gián, có lẽ anh họ của tôi sẽ tha thứ cho cô, nhưng tôi thì không." Giang Vũ thấy cô ta xông lên mắng Phương Phương, lại sợ ả ra tay đánh Phương Phương, liền tranh thủ kéo Phương Phương ra phía sau: "Tôi mà đánh con gái thì không nương tay đâu."

Sở Khả Nhi ngửa đầu lên: "Cậu dám? Ba của tôi là tư lệnh quân khu đấy." Bình thường cô dùng chiêu này, cũng có thể thắng được một đám người.

" Tư lệnh quân khu thì thế nào? Con gái của ông ta là có thể kiêu căng phách lối? Lại có thể tùy tiện đánh người?" Giang Vũ nửa điểm cũng không sợ: "Ngược lại tôi thật muốn tìm ông ta đến phân xử thử xem." Cậu cũng đã gặp được sở tư lệnh, hình như là người biết phân rõ phải trái. Cũng không biết tính tình điêu ngoa như vậy giống ai? Đoán chừng là bị người nhà cưng chiều mà ra.

Có lẽ người khác sợ ba cô ta, nhưng cậu không sợ. Hết cách rồi, ai bảo cậu là đứa cháu mà cô* thương yêu nhất (*Là chị em gái của ba Giang Vũ). Có chổ dựa của cô, ai dám chọc giận cậu?

Sở Khả Nhi đảo tròn mắt, chợt nghĩ thông suốt nguyên nhân Giang Vũ không sợ cô, không khỏi hạ thấp tư thái yểu điệu xuống: "Tiểu Vũ à, từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau rồi, làm sao cậu lại nói chuyện giúp người ngoài như thế?" Dì Diệp hiểu rõ nhất thằng cháu này, nếu như cô cùng cậu đối đầu, dì Diệp sẽ giúp cô sao?

"Họ cũng không phải là người ngoài." Giang Vũ lạnh lùng nhìn cô ta.

"Cậu đừng có quá phận." Thấy bản thân ăn nói khép nép cũng không đổi được đồng tình của Giang Vũ, từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo như Sở Khả Nhi tức không chịu được: "Cậu không thể nể mặt mũi của dì Diệp sao?"

Dáng vẻ của Giang Vũ rất phong độ: "Đừng nói chuyện bằng thái độ đó với tôi, tôi ghét nhất những kẻ ỷ thế hiếp người."

Dì Diệp? Đó là cô của cậu, so với cháu ruột là cậu, con gái nuôi như Sở Khả Nhi này còn kém xa.

"Thật xin lỗi." Sở Khả Nhi cắn môi dưới, lại giả bộ đáng thương, điềm đạm đáng yêu cúi đầu: "Mới vừa là lỗi của tôi, không nên đánh cậu. Nếu không, cậu cũng đánh lại một cái."

(Mèo: Ghê thặc! Tốc độ trở mặt nhanh như lật sách nha! *lau trán*)

"Đừng giả vờ bộ dạng này nữa, cô nên an phận một chút đi." Từ năm bảy tuổi Giang Vũ đã biết được bộ mặt thật của cô ta, rõ ràng bộ dạng của cô ta không phải là thế này: "Anh họ sẽ không thích loại người con gái như cô đâu."

Trước khi nhà họ Giang đưa Giang Vũ đến học ở trường Tiểu học, ông đã từng dẫn cậu đi qua nhà người khác làm khách. Nhà họ Diệp đối với hai người vô cùng nhiệt tình, hết cách rồi, nhiều năm không gặp ông cụ cùng cháu trai nhỏ có thể không nhiệt tình sao?

Giang Vũ đối với ai đều vô cùng ôn hòa, vô cùng vui vẻ. Đáng tiếc ở đâu xuất hiện loại người làm cậu mất hứng chính là Sở Khả Nhi trước mắt, ăn mặc xinh đẹp như tiểu công chúa, nhưng tính khí cũng giống như công chúa: kiêu ngạo vô cùng. Cô ta nghĩ cậu là con của người làm, bắt buộc phải làm cái này cái kia, còn dùng chân đá cậu. Đừng xem đứa bé tuổi còn nhỏ nhưng trí nhớ tốt vô cùng, cậu vẫn nhớ rõ ràng.

Sở Khả Nhi mếu máo: "Mọi chuyện khó liệu, nói không chừng ngày nào đó anh ấy lại đột nhiên thích tôi." Hơn nữa cô có người lớn hai nhà Sở Diệp làm núi dựa.

"Vài chục năm sau anh ấy cũng không thích cô, tại sao lại có thể được chứ?" Giang Vũ không khách khí đả kích cô: "Sớm chết tâm đi." Phá hư hạnh phúc của anh họ, cậu không cho phép đâu.

Sở Khả Nhi thẹn quá thành giận, mặt đỏ lên: "Chuyện của tôi không mượn cậu xen vào." Đầu của con bò hả? Thuyết phục thế nào cũng không được? Không phải là khi còn bé nói nặng vài câu với cậu ta thôi sao? Còn ghi hận tới tận hôm nay? Không nhìn mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật chứ, tại sao không nể mặt nhà họ Diệp mà đối xử khách khí với cô?



Giang Vũ nhún vai một cái: "Tùy cô, người chịu khổ cũng không phải là tôi." Cứ giả vờ đi, xem cô có thể giả vờ đến khi nào?

Sở Khả Nhi dùng tay chỉ vào cậu ra lệnh: “Chỉ cần cậu đừng nói bậy bạ trước mặt anh A Nhiên là được.”

Đối với giọng điệu này của cô ta Giang Vũ đã sớm biết rồi, không có cảm giác gì: "Tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng cô nên bớt phóng túng lại một chút, đừng tưởng rằng xã hội này cái gì cũng đều là của cô."

Con nhỏ này ở trước mặt người nhà họ Diệp cùng gia đình cậu thì vô cùng khôn khéo nhu thuận. Nhưng ở trước mặt người ngoài, lại là một bộ dáng cao ngạo vô cùng, mắt mọc ở trên trán nên không bao giờ liếc mắt đến người khác. Xem thường người khác như thế à? Gia thế tốt là do đời trước cô ta thắp nhang cầu Trời khẩn Phật mà có, không phải do bản thân cô ta, không có sự che chở của cha mẹ, cô ta không là cái gì cả.

Vẻ mặt Sở Khả Nhi khinh thường: "Tôi muốn anh A Nhiên là của tôi, những thứ khác đều không thèm." Bất kỳ vật gì ở trên đời này, ba mẹ cô cũng sẽ tự tay đưa đến trước mặt cô, không cần cô động tay đến. Chỉ có Diệp Thiên Nhiên là khát vọng duy nhất của cô, nhưng cô vẫn không chiếm được.

Giang Vũ không hề khuyên nữa, thiên chi kiêu nữ* trước mắt có khuyên cũng vô dụng.

*Mèo: Cứ hiểu là cô gái xinh đẹp nhưng kiêu ngạo đi. Ai tìm được nghĩa trọn vẹn cho mình xin := =!!

Mà Mạnh Yên bọn họ đang giúp đỡ Đường Tiểu Thiên để bác sĩ khám, chụp hình X-quang. Bác sĩ kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, chẳng qua là thay cậu xoa bóp, đem cái chân bị sưng băng bó kỹ, bảo cậu mấy ngày nay không nên chạy loạn.

Gương mặt Đường Tiểu Thiên nở nụ cười: "Mạnh yên, anh họ, tớ mời hai người ăn cơm nhé."

Toàn bộ quá trình Diệp Thiên Nhiên đều nghiêm mặt, sắc mặt lúc này càng thêm khó coi: "Chúng tôi không đói bụng."

"Đường Tiểu Thiên, tớ có mấy câu muốn nói với cậu." Mạnh Yên thầm than trong lòng một tiếng, có một số việc phải luôn nói rõ ràng: "Anh à, anh tránh mặt một chút nha."

Cho dù muốn cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt ngay trước mặt người thứ ba, giữ lại cho Đường Tiểu Thiên một chút mặt mũi thôi.

Diệp Thiên Nhiên hung ác trợn mắt nhìn cô một cái: "Có lời gì thì nói trước mặt anh." Muốn nói chuyện riêng hả, không có cửa đâu!

Mạnh Yên nhàn nhạt mở miệng: "Anh họ, xin hãy tôn trọng em." Cô không phải là đồ vật của bất kì ai, cô cần một không gian riêng.

Tim Diệp Thiên Nhiên đau nhói, cô chưa bao giờ đối xử với anh như vậy, lạnh nhạt như với người xa lạ. Trong âm thanh có một tia khẩn cầu: "Em. . . Em muốn nói gì mà anh không thể nghe?"

Mạnh Yên không nhúc nhích nhìn anh, một bước cũng không nhường.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, mắt Diệp Thiên Nhiên nhắm lại, không nói tiếng nào xoay người đi tới bồn hoa bên kia, cách bọn họ khoảng mười mấy mét, ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người kia. Trong lòng mất mác cùng khó chịu, nhưng lại không bỏ đi được, chỉ sợ làm cho người ta thừa lúc vắng mà vào.

Đường Tiểu Thiên vẫn nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm giác quái dị: "Mạnh Yên, chuyện gì vậy?" Không khí giữa bọn họ không giống nhau, không giống như thân thích bình thường.

Mạnh Yên xác định Diệp Thiên Nhiên không nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này mới lên tiếng: "Đường Tiểu Thiên, thật xin lỗi."

Đường Tiểu Thiên có chút lo lắng, nhưng miễn cưỡng cười nói: "Tại sao nói xin lỗi tớ?"

"Tớ nói những thứ kia để cho cậu mời khách linh tinh đó, xin hãy quên đi." Mạnh Yên cắn môi, trong lòng cân nhắc từ ngữ: "Là tớ không phải, nói lung tung, cậu xem như lời của con nít đi. . . . . ." Trong lời nói không muốn làm tổn thương đến cậu.

Sắc mặt Đường Tiểu Thiên có chút trắng: "Có ý gì? Cậu cứ việc nói thẳng đi." Cậu đã có dự cảm chẳng lành.



Mạnh Yên khổ sở nhăn mày, cậu chưa bao giờ chủ động thổ lộ, nếu như cô thẳng thừng nói không thích cậu, rất kì cục. Phải nói như thế nào đây? Vừa phải uyển chuyển chút, lại làm cho cậu nghe hiểu? Phải giữ chừng mực mới được, thật sự là quá khó khăn. "Ý của tớ là, cậu mời học sinh nữ của trường cậu ăn cơm đi." Cô cũng muốn hộc máu, nói lấp liếm như vậy cậu có hiểu không?

Đường Tiểu Thiên không phải là một người gặp phải vấn đề là trốn tránh: "Cậu từ chối tớ?"

Thế mà cậu nghe hiểu, vậy thì tốt. Mạnh Yên gật đầu nói: "Cậu có thể hiểu như vậy."

Đường Tiểu Thiên có chút không cam tâm: "Mạnh Yên, hiện tại tớ mới nói tớ thích cậu, có phải là quá muộn rồi hay không?" Cậu còn chưa có thổ lộ liền bị từ chối sao? Lần đầu tiên trong gần hai mươi năm cậu mới động lòng, cậu thật sự rất thích cô bé này.

Mạnh Yên không ngờ cậu sẽ gọn gàng dứt khoát như vậy, sửng sốt một chút: "Thật xin lỗi."

Đường Tiểu Thiên tha thiết hỏi: "Tớ còn có cơ hội không?" Nếu không phải cậu chần chờ, lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Yên liền theo đuổi cô, như vậy kết quả có khác không?

"Thật xin lỗi." Mạnh Yên không đành lòng, nhưng vẫn nhắm mắt lại cự tuyệt.

Kiên quyết như vậy khiến trong lòng Đường Tiểu Thiên hiểu được: "Cậu có người trong lòng rồi hả ?" Tầm mắt không tự chủ được nhìn về vẻ mặt khẩn trương như bé trai kia.

"Vâng". Mạnh Yên không muốn lừa dối cậu, thật sự cô còn thích Diệp Thiên Nhiên, nhưng lại không muốn dây dưa cùng anh nữa. Những thứ này không cần nói cho Đường Tiểu Thiên biết. Cự tuyệt người ta phải rõ ràng lưu loát, không cần dài dòng.

"Là anh ta sao?" Đường Tiểu Thiên hơi hất cằm, chỉ về vẻ mặt lo lắng của Diệp Thiên Nhiên vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, cả người căng thẳng.

"Vâng, thật xin lỗi." Mạnh Yên nhớ tới lời nói dối ban đầu, trong lòng càng thêm áy náy, mở miệng chuẩn bị giải thích tốt một chút: "Tớ không nên lừa cậu, phải . . . . ."

"Không cần giải thích, tớ hiểu." Sắc mặt Đường Tiểu Thiên tái nhợt, chân tướng là cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là thì ra mùi vị bị người ta cự tuyệt lại khó chịu như vậy, trước kia cậu cự tuyệt vô số nữ sinh, các cô ấy không phải cũng khó chịu như vậy sao? Cái này có phải báo ứng của cậu hay không? "Cậu rất tốt, thật sự là tớ vô cùng thích cậu."

Mạnh Yên không biết cự tuyệt người khác, cũng sẽ khổ sở như vậy. Giống như đem người khác tâng bốc nhiệt tình sau lại đánh ngã dưới chân, nhưng phải làm sao đây? Mơ hồ không rõ, tiếp tục dây dưa? Đây mới thật sự là tàn nhẫn, kéo dài càng lâu càng khổ sở. Trong đầu cô tìm tòi một lúc, chỉ muốn nói tục một câu không chịu được: "Về sau cậu sẽ tìm được một cô gái tốt hơn tớ gấp trăm nghìn lần."

Ngất, sao cô cũng có cái màn cẩu huyết này, trong lòng cô tự phỉ nhổ mình. Trước kia cô xem tivi thấy một màn như vậy chỉ biết cười yếu ớt, vừa vặn rơi vào tình cảnh này, mới hiểu được cảm giác lúc này. Có nói bất luận cái gì đều vô dụng, không thể cho đối phương câu trả lời hài lòng, chỉ có thể an ủi vô ích, lại không thể làm cho tâm đối phương thêm ảo tưởng nữa.

"Có lẽ vậy." Đường Tiểu Thiên lúng ta lúng túng nói, ánh mắt ảm đạm.

Không may mắn, cậu không thể trở về trước đó một tiếng đồng hồ giống như trong phim truyền hình, cô mới là tốt nhất. Có như vậy cô sẽ không nói những lời đó.

Sắc mặt Mạnh Yên cũng khó nhìn, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt: "Đường Tiểu Thiên, cậu rất xuất sắc, nếu như tớ gặp gỡ được cậu trước, có lẽ sẽ thích cậu, nhưng không có ‘nếu như’." Hung hăng tiêu diệt hết hi vọng của người khác, cảm thấy mình rất tàn nhẫn.

Đường Tiểu Thiên bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cố gắng nở nụ cười tái nhợt: "Tớ hiểu, tớ có thể tự đón xe trở về. Hai người không cần đi cùng tớ." Cậu cần yên tĩnh một mình, nhưng đến cuối cùng, vẫn là suy nghĩ muốn để cho cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bản thân, lưu lại một trí nhớ tốt đẹp.

Mạnh Yên có chút không yên lòng: "Có thể thật không?"

"Có thể." Đường Tiểu Thiên vẫy tay một cái, không nói gặp lại, xoay người rời đi. Cậu muốn giữ tôn nghiêm của mình.

Nhìn bóng lưng hiu quạnh của cậu dần dần rời khỏi, hốc mắt của cô đỏ ửng muốn rơi lệ. Cự tuyệt người khác là chuyện rất tàn nhẫn, nhất là đối với người con trai nghiêm túc. Nếu không yêu cũng đừng làm tổn thương nhau. Tình yêu là thứ làm người ta đau thương, có thể tránh được liền tránh, nhưng có thể sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook