Đời Người Bình Thản

Chương 115

Nam Lâu Họa Giác

24/09/2016

Mạnh Ngọc Cương sửng sốt hồi lâu: "Cháu nói gì?" Thằng nhóc thúi, lại dám đánh chủ ý lên con gái ông, không muốn sống hả?

Mạnh Yên không ngừng nháy mắt về phía Diệp Thiên Nhiên, hi vọng anh có thể đánh lừa ba mình.

Diệp Thiên Nhiên không để ý tới ám hiệu của cô, gương mặt thành khẩn: "Thưa chú Mạnh và dì Lý, cháu rất thích Tiểu Yên, xin hãy để cho cô ấy làm bạn gái của cháu, cháu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt."

Anh biết vị trí của Mạnh Yên ở trong lòng ba mẹ Mạnh, Mạnh Yên là một cô con gái hiếu thuận. Nếu anh muốn ở chung một chỗ cùng cô ấy vĩnh viễn, nhất định phải qua cửa ải này. Sớm còn hơn chậm trễ, nhanh chóng lấy được sự đồng ý của ba mẹ Mạnh là tốt nhất.

Tầm mắt Mạnh Ngọc Cương đảo quanh trên thân hai người: "Chớ có nói đùa." Nhưng ông lại thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Diệp Thiên Nhiên cùng vẻ mặt ngầm thừa nhận của con gái nhỏ, trong lòng lành lạnh.

"Cháu rất nghiêm túc, cháu vẫn luôn thích Tiểu Yên, chẳng qua lúc trước cô ấy phải ôn thi, cháu vẫn nhẫn nhịn không nói." Diệp Thiên Nhiên quyết tâm đem chuyện này nói ra: "Hiện tại cô ấy thi lên đại học, cũng đã trưởng thành, có thể có bạn trai rồi." Trải qua thời gian ba năm cấp ba, cũng là thời điểm đem quan hệ hai người công khai. Bọn họ không thể yêu nhau lén lút mãi được, anh muốn quang minh chánh đại nắm tay cô đứng ở trước mặt mọi người, muốn lấy được sự chúc phúc của người nhà.

Mạnh Ngọc Cương một mực cự tuyệt: "Không được." Thằng nhãi thối tha, khó trách trước kia cứ luôn vây quanh con gái mình, thì ra là như vậy. Làm sao trước kia ông lại không nhìn ra? Nếu sớm nhìn ra, là có thể cắt đứt tâm tư của nó sớm hơn.

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên gấp gáp, nhưng sắc mặt không đổi: "Tại sao? Là cháu có chỗ nào không tốt sao?" Anh tự nhận nhân phẩm tài mạo của anh đều là nổi trội, tuyệt đối sẽ không bại bởi bất kỳ người con trai nào.

"Cậu học xong đại học rồi là muốn đi nơi nào? Bộ đội sao?" Mạnh Ngọc Cương vừa nóng vừa giận, mặt đỏ lên: "Tôi không cho phép con gái của tôi cùng một quân nhân."

Diệp Thiên Nhiên có chút bất mãn: "Quân nhân có chỗ nào không tốt?" Đó là nghề nghiệp làm cho anh kiêu ngạo nhất, tại sao chú Mạnh có thể bôi nhọ quân nhân như vậy? Không có quân nhân bảo vệ quốc gia, dân chúng sao có thể có một cuộc sống yên bình?

"Quân nhân không có gì không được, nhưng mà gả cho quân nhân cuộc sống tương lai nhất định chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mà thời điểm Tiểu Yên cần người quan tâm yêu thương, cậu vĩnh viễn cũng không có ở bên người con gái tôi." Cũng không phải là Mạnh Ngọc Cương ghét bỏ quân nhân, mà là cuộc sống gia đình quân nhân quá cực khổ, ông không muốn con gái chịu khổ: "Tương lai nếu như sinh đứa bé, sự tình sẽ nhiều hơn, mà một mình Tiểu Yên phải gồng mình chống đỡ tất cả. Tôi không muốn con gái của mình trải qua cuộc sống thế này."

Con gái bé nhỏ nũng nịu nhu nhược của ông tuyệt không thể sống những ngày tịch mịch cô độc, ông tuyệt đối không cho phép.

Diệp Thiên Nhiên im lặng. Đúng vậy, đây là chuyện mà người lính nhất định phải chịu đựng. Nhưng anh tuyệt không buông tay, bởi vì này cả đời anh chỉ muốn cùng Mạnh Yên: "Chú Mạnh, cháu nhất định sẽ làm cho Mạnh Yên hạnh phúc."

"Làm thế nào để cho nó hạnh phúc?" Mạnh Ngọc Cương vừa hít một hơi thật sâu, tận lực ngăn chặn một bụng tức: "Lúc nó bị thương ngã bệnh, lúc nó khổ sở thì cậu không thể ở bên người nó, cậu có tư cách gì để cho nó hạnh phúc?"

Mạnh Yên là đứa bé duy nhất của ông, ông muốn tìm cho cô một người chồng chững chạc kín kẽ, có thể thương yêu chăm sóc cô thật nhiều. Mà Diệp Thiên Nhiên đã định trước là một tên quân nhân, cuộc sống hạnh phúc bình thường là thứ anh không cho được .

Diệp Thiên Nhiên xiết chặt ấn đường hỏi ngược lại: "Hạnh phúc là dùng những thứ này so sánh như vậy sao? Như vậy quân nhân trên đời này đều không lấy được vợ?"

"Người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm đến con gái tôi thôi, cái gì Tiểu Yên cũng không hiểu, ngay cả chuyện nhà cũng làm không được." Mặc dù trong lòng Mạnh Ngọc Cương rất muốn đánh bay anh, nhưng vẫn ý vị sâu xa khuyên nhủ: "Làm sao cậu có thể trông cậy vào con bé tương lai chăm sóc được một người trong nhà, chăm sóc đứa bé?"

Mạnh Yên cắn môi dưới: "Ba, những thứ này con có thể học." Mặc dù trong lòng cô có chút tức giận Diệp Thiên Nhiên đột nhiên muốn công khai quan hệ, nhưng cô không thể để cho anh một mình ‘chiến đấu’.

"Con. . . Những thứ này có cái gì tốt mà học?" Mạnh Ngọc Cương tức muốn chết, con gái lớn không dùng được: "Chồng tương lai của con ba có thể không cần đại phúc đại quý, nhưng nhất định phải luôn ở bên cạnh con chăm sóc con thật tốt, mà không phải để cho con chăm sóc người khác."



Gương mặt Diệp Thiên Nhiên khẩn cầu: "Chú Mạnh. . . . . ." Lời Mạnh Ngọc Cương vừa nói cũng rất có đạo lý, đứng ở lập trường người làm cha mẹ, một người lính thực hiện nghĩa vụ quân sự như anh đúng là không phải là lựa chọn tốt nhất cho Mạnh Yên.

"Thiên Nhiên, cháu là đứa bé ngoan, gia thế, dung mạo, nhân phẩm cũng tốt, tương lai sẽ có lựa chọn tốt hơn." Mạnh Ngọc Cương không muốn nghe thỉnh cầu của anh, nghĩ đến con gái có lẽ sẽ trải qua những tháng ngày đó tâm tình cũng rất nặng nề: "Tiểu Yên nhà chú vừa lười vừa nát, không thích hợp với cháu." Tình cảm của hai đứa bé này đến tột cùng phát triển đến đâu rồi? Thằng nhóc này vì sao kiên quyết đến nước này? Đều do bọn họ làm cha mẹ chỉ lo cho công việc, sơ sót con gái.

Dù Diệp Thiên Nhiên nói thế nào, Mạnh Ngọc Cương đều lắc đầu không cho bọn họ ở chung một chỗ.

Cuối cùng anh chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy chào tạm biệt, chuẩn bị chờ sau này lại tìm cơ hội nói.

Mạnh Yên đưa anh ra tới cửa, mắt lưu luyến không rời tiễn anh rời đi.

Mạnh Ngọc Cương thấy trong lòng tràn đầy không vui, áp chế một bụng bực tức kêu con gái ngồi xuống, nhìn hồi lâu hỏi: "Tiểu Yên, con cùng Diệp Thiên Nhiên có chuyện gì xảy ra? Con muốn theo nó hả?"

Nội tâm của Mạnh Yên cũng không muốn đối nghịch cùng ba, có chút chuyện không có cách nào cũng phải theo ba mẹ: "Ba, Thiên Nhiên là người rất tốt, đối với con cũng rất tốt."

"Tốt thì có tác dụng gì, con còn nhỏ rất nhiều chuyện còn không hiểu." Mạnh Ngọc Cương đau đầu không dứt, thấy hai đứa bé đã yêu nhau đến thế, vậy phải làm sao bây giờ? "Thực tế chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, kết cục của vợ chồng cũng không tốt được, thời gian không gian sẽ làm hao mòn tình cảm. Chờ con lớn một chút là có thể hiểu những thứ này. Ba là vì tốt cho con thôi, cắt đứt với nó đi."

"Ba." Mạnh Yên cười khổ mấy tiếng, đột nhiên phát hiện Lý Thiến bên cạnh vẫn không có mở miệng phát biểu ý kiến, dùng mánh khoé của cô lôi kéo một tia hi vọng: "Mẹ, mẹ nói thế nào?"

Nhà họ Mạnh luôn dân chủ, gặp phải chuyện trọng đại như thế này có thể bỏ cho phiếu quyết định. Trong chuyện này nếu như Lý Thiến đứng ở phía bên cô, Mạnh Ngọc Cương cũng không thể làm gì được.

Nãy giờ Lý Thiến không nói gì, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Tâm tình trong lòng rất phức tạp, bà thầm thở dài: "Tiểu Yên, mẹ rất thích đứa nhỏ Thiên Nhiên này, mà mẹ cũng tán thành ý kiến của ba con, cho dù có tình cảm cũng không thể thực hiện được." Nói cho cùng, bà cũng phản đối đoạn cảm tình này.

Con gái là bà mang nặng đẻ đau, là bảo bối bà nâng ở trong lòng bàn tay, bà cũng không hy vọng tương lai con gái mình phải trải qua cuộc sống như thế.

Mạnh Yên nhìn thấu băn khoăn của ba mẹ, gương mặt nóng nảy khổ sở: “Nhưng đối với anh ấy, đối với tương lai con rất có lòng tin." Cô tin chắc cô và Diệp Thiên Nhiên sẽ hạnh phúc.

"Đứa nhỏ ngốc, con không có trải qua hôn nhân, cho nên rất nhiều việc đều không rõ ràng." Lý Thiến mắt thấy con gái vẻ mặt gấp gáp, biết lúc này cô là đứa ngốc đắm chìm trong biển tình yêu, biết rõ là vô dụng nhưng vẫn nêu ví dụ khuyên một hai lời: "Tương lai nếu con sanh con thì cậu ta không thể canh giữ ở bên cạnh con, cùng con sống qua mười tháng gian nan, con sẽ hiểu rõ ràng tâm tình của ba mẹ lúc này."

Mạnh Yên lung lay cánh tay của bà dịu dàng làm nũng: "Không phải là còn có ba mẹ sao? Hai người ở cạnh con là được rồi." Cô rất muốn lấy được sự đồng ý ba mẹ.

"Ba mẹ không thể thay thế vị trí của chồng con, đó là việc không giống nhau." Lý Thiến vỗ tay của cô, sắc mặt thật không tốt: "Tiểu Yên, từ nhỏ con đã độc lập, nhưng mà chuyện này phải nghe ba mẹ một lần, ba mẹ sẽ không hại con."

Mạnh Yên không ngờ ba mẹ sẽ kiên quyết phản đối như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được: "Ba mẹ."

Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ một chút: "Tiểu Yên, công việc kia hãy xin nghỉ đi, không cần đi làm nữa." Trước tách hai người ra, có thể làm cho tình cảm của bọn trẻ nguội lạnh.

"Ba, cái này làm sao có thể?" Mạnh Yên lập tức bắn ngược: "Tình cảm là một chuyện, công việc là một chuyện, tại sao hai người có thể dạy con không chịu trách nhiệm? Công việc trên tay con rất nhiều, không thể ném đi." Công ty lúc này rất cần nhân viên, cô không thể bỏ xuống hết.



Mạnh Ngọc Cương lườm cô một cái: "Trường của con sắp khai giảng rồi, còn nhân với viên gì?" Toàn là mượn cớ, vì thằng nhãi thúi kia, cũng dám tranh luận cùng ông. Trong lòng đối với Diệp Thiên Nhiên càng thêm bất mãn.

Mạnh Yên mới không sợ ông, quệt miệng: "Làm việc phải đến nơi đến chốn chứ."

"Ngọc Cương, để cho nó đi đi." Trong vấn đề này, Lý Thiến ngược lại giúp đỡ con gái: "Dù sao cũng không còn mấy ngày, đến nơi đến chốn là một thói quen tốt, không thể để cho người khác coi thường nó."

Trong lòng Mạnh Tên mừng rỡ: "Vẫn là mẹ hiểu con nhất."

Mạnh Ngọc Cương vừa muốn nói, lại bị Lý Thiến âm thầm bấm một cái bên hông thịt. Ông nhìn vợ mình, thấy bà nháy mắt ra dấu với ông, lúc này mới ngậm miệng không nói.

Lý Thiến thấy đã đối phó được ông chồng già, mỉm cười nói: "Tiểu Yên đi tắm nghỉ ngơi đi, con cũng mệt mỏi rồi."

Mạnh Yên không nhìn thấy động tác nhỏ của ba mẹ, một lòng cho là Lý Thiến đang giúp cô, vui vẻ trở về phòng tắm.

Chờ con gái biến mất ở cửa, Mạnh Ngọc Cương ảo não không thôi nhỏ giọng kêu lên: "Lý Thiến, bà thế nào lại không hiểu chứ?"

"Tôi hiểu ý của ông, ông muốn tách hai đứa bé ra." Lý Thiến sớm đem toàn bộ chuyện suy nghĩ một lần, nghĩ ra phương pháp ứng phó: "Nhưng ông nghĩ xem, như vậy có hữu dụng không? Tiểu Yên sẽ phải lên đại học, bọn chúng đều ở trong nội thành, muốn gặp mặt còn không phải dễ dàng sao? Chúng ta lại không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh nhìn chằm chằm bọn chúng được. Lại nói người trẻ tuổi nhiệt tình như lửa, chúng ta càng ngăn lại bọn chúng sẽ càng phản kháng."

Nghe Lý Thiến nói những lời này, chân mày Mạnh Ngọc Cương nhíu càng chặt: "Vậy làm sao bây giờ?" Những chuyện này cũng không phải không đúng, nhưng ông không thể mặc cho bọn chúng tiếp tục chung đụng với nhau nữa.

"Dùng sức mạnh cưỡng ép đối phó với bọn chúng, là không thể thực hiện được." Lý Thiến từ từ phân tích nói: " Tính tình của Thiên Nhiên cùng Tiểu Yên đều không phải là nghe lời ba mẹ, bọn chúng chỉ cho là mình làm đúng."

Từ nhỏ Diệp Thiên Nhiên đã rời khỏi nhà, một mình đến thành thị này sinh sống. Cá tính anh độc lập, dĩ nhiên sẽ không nghe người ta khuyên . Mà Mạnh Yên cũng rất độc lập, làm việc chỉ cần mình cho là đúng, cũng sẽ không tới đây trưng cầu ý kiến của ba mẹ bọn họ. Giống như chuyện muốn học chuyên nghành ở trường nào, đều là một mình cô quyết định. Mà bọn họ đối với cô con gái này đều không can thiệp, lúc này muốn uốn nắn, sợ rằng so với lên trời còn khó hơn.

Đối với con gái Mạnh Ngọc Cương rất hiểu, biết cá tính của cô: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái càng lún càng sâu?"

"Ông ngốc quá." Lý Thiến hung ác trợn mắt nhìn ông một cái, trong ngày thường rất bình tĩnh, gặp chuyện của Mạnh Yên liền rối loạn tay chân, đầu óc cũng không chịu suy nghĩ: "Thiên Nhiên còn có một năm sẽ phải tốt nghiệp, đến lúc đó cậu ta rời khỏi trường học đi bộ đội, hai đứa sẽ không thể gặp mặt. Đến lúc đó tự nhiên sẽ xa lánh, Tiểu Yên nếm được cảm giác nhớ nhung một người mà không gặp được, tự nhiên sẽ buông tha." Cuộc sống có quá nhiều thứ không thể xác định, đến lúc đó phát sinh một vài chuyện, bọn họ lại không thể lúc nào cũng dính chung một chỗ, thời gian dài tình cảm phai nhạt, tự nhiên sẽ chia tay.

Mạnh Ngọc thả lỏng chân mày nở nụ cười, khen ngợi vợ yêu: "Làm thế nào tôi lại không nghĩ tới những thứ này rồi, vẫn là bà thông minh." Không cần bọn họ ra tay, là có thể để cho hai người tách ra, đó là kết cục không gì tốt hơn.

Lý Thiến thấy ông rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, thở phào nhẹ nhõm: "Ông chẳng qua là quá thương Tiểu Yên, trong lòng sốt ruột." Đúng là bà lo lắng ông chồng mình làm bừa, thủ đoạn cứng rắn chỉ biết kích thích hai người bọn trẻ miễn dịch với sự ngược đãi, làm việc mất công. Nàng chờ một hồi đi vào nhắc nhở nữ nhi mấy câu, có một số việc có thể làm, có chút là tuyệt đối không thể làm. Nói yêu thương thì có thể, nhưng không thể đi đến bước cuối cùng. Tin tưởng chỉ có những lời này con gái nhỏ mới có thể nghe lọt.

Mạnh Ngọc Cương nhìn Mạnh Yên ở cửa phòng, vẻ mặt đau lòng: "Nó là đứa con gái duy nhất của chúng ta, tôi làm sao có thể chịu được tương lai nó đau khổ đây?"

"Lòng cha mẹ trong thiên hạ, lúc này bọn nhỏ chắc là sẽ không hiểu." Tâm tình Lý Thiến cũng giống chồng mình: "Chỉ khi nào bọn nhỏ làm cha mẹ mới hiểu được đạo lý này."

Dưỡng dục con cái lớn lên, nhưng bọn chúng lại không thể hiểu khổ tâm của cha mẹ. Điều này làm cho bọn họ làm cha mẹ rất khổ sở. Nhưng có biện pháp gì đâu? Con lớn không nghe mẹ, bọn chúng có suy nghĩ riêng của mình, cha mẹ có muốn quản cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook