Đời Người Bình Thản

Chương 124

Nam Lâu Họa Giác

08/10/2016

Bà nội Mạnh cho rằng đã dọa được Mạnh Ngọc Cương, trong lòng có chút đắc ý, tỏ vẻ khoan hồng độ lượng: “Con vẫn nên ngoan ngoãn đưa tiền thì mẹ sẽ không đi kiện nữa.”

“Bà nội, người muốn đi đâu kiện thì cứ đi.” Ban đầu Mạnh Yên không muốn tham gia vào cuộc tranh luận này nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thương tâm của cha cô, thật sự thấy không đành lòng: “Có điều bất luận kiện cáo ở đâu, chỉ kiện mỗi cha cháu là không được, sẽ phải kiện bác cả cùng ba người cô của cháu thì mới có người để ý đến bà nội.” Phải dùng những lời nói thế này mới có thể dọa được hai người phụ nữ nông thôn này, lời nói nửa đùa nửa thật mới có thể dễ dàng lừa gạt được người khác.

“Cháu nói cái gì? Làm sao có thể như vậy?” Căn bản bà nội Mạnh không tin, muốn lừa gạt bà già này hay sao?

“Sao lại không thể? Mọi người đều là con ruột, đương nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc bà nội.” Mạnh Yên cười vô cùng rực rỡ không gì sánh được: “Mỗi một người đều phải bỏ tiền ra chu cấp cho bà nội, đương nhiên là phải cùng nhau kiện rồi.”

“Bà không tin những gì cháu nói.” Bà nội Mạnh lắc đầu: “Cháu đừng nghĩ sẽ lừa được bà.” Trong lòng bà nội Mạnh đối với đứa cháu gái này hận muốn chết.

“Vậy tùy bà nội, đúng rồi, cháu có nghe nói lần trước có một ông lão kiện ba người con tội bất hiếu, tòa án tuyên bố ông lão thắng kiện, và trên bản án quy định mỗi tháng phải chu cấp cho ông lão sáu trăm đồng, ba người con chia đều, mỗi người chu cấp hai trăm đồng một tháng.” Vẻ mặt Mạnh Yên thờ ơ tiếp tục nói: “Nhưng mà từ đó về sau trừ những lúc đưa tiền cho ông lão thì bọn họ mới đến, còn những ngày bình thường ngay cả mặt mũi cũng không thấy, các ngày lễ tết cũng không về gặp ông lão. Bà nội, người cứ việc đi kiện, cha cháu chu cấp cho bà nội một nghìn đồng đã là nhiều rồi, còn nếu theo quy định của pháp luật, bà nội có tất cả năm người con thì mỗi người chỉ cần phải chu cấp hơn một trăm đồng, thật là có lời. Cha à, cha mau đưa bà nội đi đi, khả năng bà nội không tìm được nơi để kiện đâu.”

Cô cố ý thúc giục bà nội Mạnh đi, mục đích chính là để cho bà nội Mạnh tin tất cả những gì cô nói là thật. Kỳ thực, tất cả những gì Mạnh Yên vừa nói đều có thật, không có chút nói điêu.

Lúc đầu Mạnh Ngọc Cương bị chấn động khiếp sợ, cho đến lúc này như bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng phối hợp cùng con gái, chủ động tiến lên đỡ bà nội Mạnh: “Mẹ, vậy con đưa mẹ đi, yêu cầu người ta giúp mẹ viết đơn kiện.”

Bà nội Mạnh bị dọa, hung hăng đẩy cánh tay Mạnh Ngọc Cương ra: “Không, không, không, mẹ không đi, mẹ không đi.” Ánh mắt nhìn về phía Quý Tú Mai đang đứng cạnh đấy, muốn bà ta ra mặt giải vây. Nếu như là sự thực thì một nghìn đồng từ con trai bà chắc chắn là không lấy được, điều này làm sao có thể?

Trong lòng Quý Tú Mai thấy sợ hãi sau khi nghe thấy những lời phân tích đầy lý lẽ của Mạnh Yên. Chuyện Mạnh Yên vừa nói bà ta đã nghe qua, còn nghe nói ông lão kia thấy hối hận cũng đã muộn.

Nếu như làm đúng như vậy, chẳng phải bà ta sẽ bị thiệt thòi lớn, bao nhiêu tiền không cánh mà bay.

“Sao bà nội lại không đi? Cha mình cũng thật là, tiền kiếm được nhiều hơn nữa cũng không cần phải cho bà nội nhiều đến thế, chỉ cần cho hơn một trăm đồng là được.” Mạnh Yên lý sự không tha người, nói mấy câu giễu cợt: “Số tiền còn lại không bằng mang đi quyên góp các hội từ thiện, ít nhất còn có người nói một tiếng cảm ơn. Không giống có người vẫn còn chê ít.” Vừa dứt lời cô quay sang nhìn hai người đang đứng cạnh nhau.

“Cháu .. cháu quá hỗn láo.” Bà nội Mạnh bị cô nhìn thẹn quá hóa giận: “Ta chính là bà nội của cháu.”

Khóe miệng Mạnh Yên nhếch lên, trong mắt tất cả đều là châm chọc: “Đúng vậy, trên danh nghĩa là bà nội nhưng thực tế lại là kẻ thù, ước gì cháu chết sớm một chút.” Từ lâu cô đã biết ý nghĩ này trong đầu của bà nội. Làm sao bà nội có thể coi mình là cháu gái được chứ?

Bà nội Mạnh bị câu nói này nói trúng tim đen, vẻ mặt ngượng ngùng. Quả thật rất nhiều lần bà nội Mạnh đã nguyền rủa Mạnh Yên mau chết sớm một chút, như vậy tất cả tài sản của Mạnh Ngọc Cương sẽ đều thuộc về dưới danh nghĩa của Mạnh Quân. Nhưng đã từng này tuổi rồi mà bị cháu gái nói không hề nể nang như vậy, thật sự không thể nhịn được.

Mạnh Ngọc Cương vừa nghe thấy những câu này, trong lòng ông hoàn toàn nguội lạnh. Sao số ông lại khổ như thế chứ? Bao nhiêu năm ông hiếu thuận mà mẹ ông cũng không nói một câu tử tế, mẹ ông lại còn nguyền rủa con gái ông mau chết sớm. Về sau thể diện cũng không còn là trở ngại, cần gì phải hết lòng hết dạ nữa chứ?

“Mẹ, người là mẹ con, điểm này con vĩnh viễn không quên, mẹ hãy suy nghĩ để lựa chọn một trong hai cách, con cho mẹ ba phút suy nghĩ.” Tâm của Mạnh Ngọc Cương đã lạnh, ông quyết tâm không bao giờ cho hai người chút mặt mũi nào nữa, giọng nói vô cùng kiên quyết lạnh nhạt: “Nếu như ba phút sau không có sự lựa chọn thì vật kia sẽ không có, tiền cũng sẽ giảm một nửa.”

“Còn đừng tin chuyện này … tiểu Yên chỉ nói bậy thôi.” Bà nội Mạnh thấy vẻ mặt con trai lạnh nhạt như vậy, luống cuống chân tay: “Con bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói hươu nói vượn mà con cũng tin hay sao?” Bà nội Mạnh còn định mắng Mạnh Yên mấy câu nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của con trai thì lại không dám mắng chỉ biết ngậm miệng.

Căn bản Mạnh Ngọc Cương không thèm để ý đến bà nội Mạnh, nửa bước cũng không lùi, giơ tay nhìn đồng hồ bắt đầu tính giờ: “Bắt đầu tính giờ.”

Bà nội Mạnh vừa tức vừa vội, đây là lần đầu tiên bà nội Mạnh bị rơi vào thế bất lợi, thất bại rối tinh rồi mù. Bà nội Mạnh cảm thấy thật là uổng công khi nuôi lớn đứa con trai này.

Thoáng cái đã hết ba phút, bà nội Mạnh run rẩy không nói được câu nào, Mạnh Ngọc Cương vừa buông tay xuống, đang định mở miệng nói.

Quý Tú Mai nóng nảy: “Chú Ngọc Cương, chị thay mẹ chọn, tất cả cứ như cũ thôi.” Lần này, Mạnh Ngọc Cương rất nghiêm túc, nếu thực sự không làm theo tổn thất chắc chắn rất nhiều. Hay là cứ đồng ý trước, sau này sẽ nghĩ biện pháp khác.



Mạnh Ngọc Cương không để ý tới bà ta, quay đầu nhìn chằm chằm bà nội Mạnh: “Mẹ, ý của mẹ như thế nào?”

Bà nội Mạnh giãy dụa một lúc mới tức giận mở miệng: “Nghe theo lời chị dâu con nói, con cũng không thể giảm tiền.”

Trong lòng Mạnh Ngọc Cương thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời đối với Quý Tú Mai càng thêm ghi hận, lại có thể thao túng mẹ ông đến đây mưu tính ông? Rất tốt!

Mẹ ông đã nuôi ông khôn lớn nên ông phải chịu, nhưng đối với người khác ông sẽ không khách khí như vậy.

Mạnh Yên nghe được mấy câu này liền mở máy vi tính ra đánh một văn bản sau đó in ra làm hai tờ.

Cô đưa hai tờ giấy cho Mạnh Ngọc Cương: “Cha, đưa cho bà nội và bác cả ký tên vào.”

Mặc dù trong lòng cô rất không vui khi phải cho thêm bà nội số tiền này, nhưng cô cũng không dám nhiều chuyện. Chuyện này do cha cô làm chủ, cô là con gái cũng không thể can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, ở trường hợp này dù sao cũng phải biết chừng mực một chút, nếu hôm nay bà nội Mạnh và Quý Tú Mai ở đây gây chuyện ầm ĩ, đối với danh dự của Lý Thiến và xưởng may mặc này cũng không tốt. Nếu như bọn họ chịu dừng tay thì cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn nếu một lần nữa đến gây sự thì nhất định cô phải ra tay xử lý.

“Đây là cái gì?” Mạnh Ngọc Cương nhận hai tờ giấy và xem xét, trong lòng không khỏi buồn cười, đồng thời cảm thấy chua xót không ngừng, đây là tiểu Yên đề phòng sau này, xem ra chuyện mẹ ông muốn đưa đơn kiện ông tội bất hiếu giống như cái gai đâm vào trong lòng cô. Viết tỉ mỉ thế này, cái gì cũng viết ra, đứa nhỏ này …

Con gái ông vừa thông minh, vừa đáng yêu như vậy, tại sao mẹ ông không thể đối xử tốt với con gái ông được một chút? Chẳng lẽ vì là con gái hay sao? Mặc dù Mạnh Yên là con gái nhưng so với bất cứ cậu con trai nào cũng đều thông minh và hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Ông không chần chừ, cầm ngay hai tờ giấy cam kết đưa cho Quý Tú Mai: “Chị dâu và mẹ cùng ký tên phía dưới bản cam kết này.” Vì suy nghĩ của con gái, ông không thể nhân nhượng được nữa.

Bà nội Mạnh hoảng sợ kéo cánh tay Quý Tú Mai: “Muốn mẹ ký cái gì? Tú Mai, đây là giấy tờ gì?” Đối với việc ký giấy tờ không nắm rõ nội dung tỏ ra hoảng sợ, đây cũng là chuyện bình thường. Chỉ là mội người không nói đạo lý như bà nội Mạnh mà cũng hoảng sợ như thế này, khiến cho Mạnh Yên buồn cười không dứt.

Quý Tú Mai dọc xong nội dung bản cam kết, nhíu chặt lông mày: “Chú Mạnh Cương, cái này không cần phải ký, được không?” Nếu như ký vào bản cam kết này, tương đương với việc chứng cứ đã được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen. Sau này bà ta có muốn chửi bới gia đình Mạnh Ngọc Cương về việc không hiếu thuận với mẹ cũng sẽ rất khó khăn, hơn nữa bà ta cũng sẽ không còn cơ hội nào để vơ vét chút tài sản. Trong nội tâm của bà ta rất không muốn bà nội Mạnh ký tên lên giấy cam kết này.

Mạnh Ngọc Cương nhìn thấy chị dâu ông muốn gây khó dễ, ông biết bà ta rất băn khoăn việc ký vào bản cam kết này, trong lòng có chút vui mừng nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Không muốn ký cũng không sao, tiền cũng sẽ không đưa một đồng.”

“Chú …….” Quý Tú Mai tức giận, mặt đỏ gay gắt, bà nội Mạnh đứng bên cạnh không hiểu nội dung viết những gì?

Quý Tú Mai không thể làm gì khác hơn là đọc cho bà nội Mạnh nghe. Bà nội Mạnh nghe xong chẳng hiểu gì, Quý Tú Mai lại phải giải thích hồi lâu, lúc này bà nội Mạnh mới hiểu.

Trên giấy viết rất rõ ràng, mỗi tháng Mạnh Ngọc Cương sẽ chu cấp cho bà nội Mạnh một nghìn đồng làm tiền nuôi dưỡng, còn chu cấp thêm một thùng dầu, một túi gạo và mười cân thịt. Sau này nếu bà nội Mạnh ngã bệnh tiền thuốc thang sẽ cùng bác cả chia đều, cứ theo đúng biên bản hai bên đã ký mà thực hiện.

Bà nội Mạnh nghe xong thấy không vui: “Tiền thuốc thang tại sao anh của con phải chịu một nửa? Không phải con có tiền sao? Con phải trả hết.” Hơn nữa chỉ đưa có mấy đồ dùng đó đã là gì? Trước kia các loại đồ ăn vặt, quần áo đẹp một chút cũng đều không có?

Trước đây, Mạnh Ngọc Cương không ngần ngại việc chi tiền, nhưng hôm nay nhìn thấy mẹ ông và chị dâu cả đến đây đòi hỏi vô lý, khiến tâm ý càng lạnh lẽo: “Anh cả cũng là con của mẹ, nếu như không ký lời nói coi như xong, cái gì cũng không có.” Ông suy đoán hai người sẽ không bỏ được số tiền và những đồ dùng đó.

Ở trong mắt hai người, ông chính là công cụ kiếm tiền, điều này ông đã triệt để lĩnh ngộ được rồi.

Bà nội Mạnh lấy tay chỉ vào Mạnh Yên: “Con cứ như vậy mà nghe theo lời con nhóc chết tiệt này sao?” Tất cả đều là lỗi của Mạnh Yên.

Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương bất mãn: “Mẹ không cần nói có chết hay không, tiểu Yên là con gái duy nhất của con và cũng là cháu gái của mẹ.” Trước mặt ông mà còn đối xử với con gái ông như vậy, thật sự coi ông chết rồi hay sao?



“Mẹ không có loại cháu gái như thế này.” Bà nội Mạnh nhìn chằm chằm Mạnh Yên, trong mắt đều là đốm lửa, hận không thể xông lên giết chết cô.

“Cám ơn.” Mạnh Yên rất lễ phép, bà nội Mạnh không muốn nhận cô, cô còn thấy bớt phiền hơn! Người nào muốn có loại bà nội như vậy? Cho đến bây giờ bà nội Mạnh cũng chưa một lần thể hiện tình cảm yêu quý đối với cô, vậy thì có gì để mất cơ chứ?

Thật ra thì bà nội Mạnh rất ngu ngốc, Mạnh Yên rất biết lòng người, người khác tặng cô một thì cô sẽ tặng lại người ta mười. Cô có thể ra tay hào phóng cho người khác mượn nhà để ở, bản thân cô cũng không phải là người hẹp hòi, coi trọng tiền bạc. Nếu như bà nội Mạnh đối xử thật tốt với cô cháu gái này, đương nhiên Mạnh Yên sẽ không bạc đãi bà.

Đáng tiếc, bà nội Mạnh chưa bao giờ đặt cô cháu gái này ở trong mắt, động một chút là quát mắng cô. Tính cách Mạnh Yên là thích mềm không thích cứng, làm sao có thể yêu quý bà nội được?

Ngược lại, bà nội Mạnh bị tức đến nghẹn họng, nhưng đôi mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm Mạnh Yên. Bà nội Mạnh càng trừng mắt thì Mạnh Yên cười càng vui vẻ khiến cho bà nội Mạnh tức không chịu được.

Quý Tú Mai cảm thấy hôm nay Mạnh Ngọc Cương rất khó để nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là ăn nói khép nép cầu cạnh: “Chú Ngọc Cương, chu cấp như vậy có phải quá ít không? Chú chu cấp thêm quần áo và một chút thức ăn nữa nhé.”

Sắc mặt Mạnh Ngọc Cương tối sầm lại: “Việc này không phải làm ăn buôn bán, còn cò kè mặc cả?” Lần này tuyệt đối không thể nhân nhượng, bằng không sẽ luôn gặp phiền phức.

Quý Tú Mai bất đắc dĩ nói mấy câu khuyên bà nội Mạnh ký tên. Vẻ mặt bà nội Mạnh không vui nhưng cuối cùng vẫn phải ký tên lên bản cam kết. Bất luận thế nào, giữ số tiền này trước rồi sau này tính tiếp.

Mạnh Yên yêu cầu Quý Tú Mai làm chứng đồng thời cũng phải ký tên vào.

Quý Tú Mai phát hiện Mạnh Yên càng ngày càng khó đối phó, tâm tư quá sâu. Hai đứa con của bà ta có liên hiệp lại đoán chừng cũng không phải là đối thủ của cô. Cho đến khi nghĩ được biện pháp đối phó với con bé này thì bây giờ bà ta không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp ký tên vào.

Quý Tú Mai tính toán: “Ngọc Cương, chữ chị cũng đã ký, đến ngày tổ chức hôn lễ của cháu gái, thân là chú ruột, em cũng phải có mặt.” Ít nhất cũng phải đạt được một mục đích.

Mạnh Ngọc Cương thấy đôi mắt Quý Tú Mai láo liên, không có chút ý tốt nào, trong lòng cảm thấy rất ghét. Nhưng yêu cầu này là hợp tình hợp lý, ông không có cách nào cự tuyệt: “A Tuệ là cháu gái em, đương nhiên em sẽ đến tham dự.” Ông và anh trai cũng không thể nào trở mặt với nhau được, cũng không thể để phiền toái lần này mà không đến tham dự hôn lễ, nếu không làm gì còn chút mặt mũi nào gặp bà con thân thích?

Quý Tú Mai cảm thấy hài lòng, hất cằm lên nói: “Vậy thì tốt, còn hai mẹ con Mạnh Yên?” Ít nhất cũng đã có câu trả lời thỏa đáng cho thông gia nhà bà ta, lại còn có thể nhận được hai phong bao lì xì, coi như cũng không uổng công đi một chuyến.

“Đến lúc đó sẽ nói sau.” Mạnh Ngọc Cương vô cùng lạnh nhạt trả lời. Trong thâm tâm ông biết rõ chắc chắn Lý Thiến sẽ không đi, còn Mạnh Yên có đi hay không còn tùy thuộc vào tình hình rồi mới quyết định.

Quý Tú Mai coi như đạt được một nửa mục đích nên cũng không dài dòng nữa, những chuyện khác để sau này nói tiếp. Kéo tay bà nội Mạnh: “Ngọc Cương, chú đưa chúng tôi về nhà.” Giọng điệu này nói như đây là một chuyện đương nhiên phải làm.

Mạnh Ngọc Cương đứng dậy đưa hai người đi ra ngoài. Chỉ sau năm phút đã thấy Mạnh Ngọc Cương đang đi vào nhà.

Mạnh Yên và Lý Thiến xúm lại hỏi: “Cha, thế nào mà nhanh vậy?”

“Cha gọi taxi đưa hai người về.” Nếu là trước đây, Mạnh Ngọc Cương chắc chắn sẽ đưa hai người về nhưng hôm nay một chút ý nghĩ cũng không có. Trong phòng làm việc còn có Lý Thiến khiến cảm thấy không yên lòng, chuyện vừa nãy Lý Thiến một câu cũng không nói nhưng trong thâm tâm khẳng định chứa đầy một bụng tức, chuyện này ông có thể hiểu được.

Mạnh Yên liếc mắt nhìn cha mẹ cô, híp mắt cười: “Vậy con đi ra ngoài, cha và mẹ cứ việc nói chuyện.”

Mạnh Ngọc Cương nhìn con gái chạy mất như một làn khói, không khỏi than thầm con gái thật là tinh quái. Xoay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mất hứng của vợ, trong lòng lại than thầm một tiếng, thu dọn mớ suy nghĩ hỗn loạn, gương mặt nở nụ cười đi đến dỗ dành Lý Thiến.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Tác giả có lời muốn nói: Chương này cùng với chương phía trước là đồng thời viết xong cùng một lúc, chỉnh sửa lại mới phát hiện có hơn sáu nghìn chữ nên chia làm hai chương. Vô cùng, vô cùng mong đợi đến hôn lễ của Mạnh Tuệ, wow khà khà khà … Để cho hôn lễ của cô ta trở thành … Khụ khụ, không thể lộ bài …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook