Đời Người Bình Thản

Chương 16: Chương 8 (2)

Nam Lâu Họa Giác

03/03/2016

Được rồi, đó là do hắn muốn ăn đòn. Mạnh Yên rốt cuộc không thể nhịn được nữa đá tiểu mập mạp này một đá. Hắn đang đắc ý thì bị đá một cái bất ngờ, té trên mặt đất gào khóc.

Chuyện này như bùng nổ, người nhà bốn phía nổi giận, bà nội mặc kệ, xông lên đẩy cô, "Mày dám đánh nó?"

Mạnh Yên thản nhiên nói, "Vì sao không dám?" Tiểu tử này khi dễ cô, những người này cho là bình thường. Cô đá một đá thì phạm vào mười tội lớn chắc? Thật sự là buồn cười đến cực điểm.

"Mạnh Yên, thái độ của con là gì thế? Con dám vô lễ như vậy, không chỉ đá anh con, còn dám cãi lại với bà nội." Cô cả nhà họ Mạnh đau lòng ôm lấy cháu, trừng mắt nhìn Mạnh Yên. Bà ta còn là người trí thức đó! ? Còn không biết xấu hổ đeo mắt kính làm cô giáo mầm non, sợ rằng bà ta sẽ dạy hư những đứa trẻ kia.

Mạnh Yên đã sớm quen với thái độ của bọn họ, những người này chịu ảnh hưởng không ít từ bà nội, cho tới bây giờ đều không xem cô là gì. Mỗi lần đến thăm mẹ mình đều túi lớn túi nhỏ, chỉ biết tặng quà cho anh em Mạnh Quân, mà cô ngay cả cọng lông cũng không có. Quên đi, cô cũng không thèm để ý. Các bà còn luôn cười nhạo nhà cô nghèo trước mặt cô. Có khi cô thật sự không rõ, đầu óc những người này có phải có vấn đề không? Nghèo có gì sai ? Cũng không hề vi phạm pháp luật.

Mạnh Yên buông tay ra, "Con cũng không sai, sai là Mạnh Quân." Thầm nghĩ hắn giật tóc cô, các người xem rất hăng say, không hề đến nói một câu công đạo, nay lại gào thét với cô, cho dù thiên vị, cũng không biết phân biệt đúng sai như thế. Thật sự quá vô vị.

"Nó là anh của mày, mày luôn mồm gọi tên nó." Cô hai chỉ tay vào mặt cô. Bà ta không có văn hóa, cứ mắng người là không để ý chút thô tục nào.

Bà ta vốn là người ở nông thôn, nổi tiếng là người đàn bà chanh chua, người khác cũng không dám chọc. Bà ta lấy mình thủ tiết bức mẹ chồng để ở đây, chẳng qua đối với mẹ cô cũng rất tốt, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn đến đây.

Mạnh Yên nghe miệng bà ta tràn đầy lời thô tục cũng không cãi lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, cái gì 18 đời tổ tông cũng đem ra mắng, cũng không ngẫm lại bà ta với cô cùng một tổ tông, thật sự là không có não. Chẳng qua các bà đúng là người một nhà, cử chỉ lời nói giống bà nội như đúc, một khuôn copy ra không sai lệch.

"Mày còn cười, đánh người rồi còn cười?" Bà nội càng thêm tức giận nhìn cô điên cuồng hét lên, "Đây là bảo bối của nhà họ Mạnh, mày dám động tay, có phải mày muốn tìm cái chết không?"

Một đám người điên, trong lòng Mạnh Yên định vị những người này, không thể nói đạo lý. Cô không muốn dây dưa nữa xoay người rời đi.

Bà nội giận không kềm được, cầm lấy cây chổi trên vách tường quất về phía cô. Đừng nhìn bà lớn tuổi, phụ nữ nông thôn có thói quen làm việc nặng nên sức lực rất mạnh, lần lượt quất tới rất đau.

Mạnh Yên vốn định trốn, nhưng dì ba đã kéo tay cô ngăn chặn đường đi của cô, khóe mắt cô quét nhìn một bóng người quen thuộc, định trốn, dùng một tay khác ôm đầu cho dù bị đánh.



"Mẹ, mấy người làm gì vậy?" Mạnh Ngọc Cương vừa mới về nhà thấy một màn như vậy đưa tay ra cản lại.

Bà nội không nỡ đánh con trai, ngừng tay quát, "Mạnh Ngọc Cương, con tránh ra, hôm nay không đánh chết nó không được."

"Mẹ, rốt cuộc lại làm sao vậy?" Mạnh Ngọc Cương vừa vừa mệt vừa đói, nhìn tay con gái sưng đỏ lên mà đau lòng.

"Nha đầu chết tiệt kia đá Mạnh Quân?" Bà nội thở hổn hển chỉ vào Mạnh Yên, "Quân Quân nhà chúng ta bị ủy khuất, mẹ cần phải đánh nó để lần sau không dám nữa."

"Mẹ, con nít cãi nhau là chuyện bình thường, có gì đâu." Mạnh Ngọc Cương rơi vào thế khó xử chỉ có thể ba phải, "Cùng lắm thì cho Tiểu Yên nói xin lỗi Quân Quân là được." Trước kia ông đều làm như vậy.

"Không được, mẹ phải đánh để nó ghi nhớ thật lâu, ngày thường không ai nỡ động một đầu ngón tay đến Quân Quân, nhưng nha đầu chết tiệt kia..." Bà còn không dám la mắng hay đánh cháu của bà, bà cần phải đánh cô. (bà à, đó cũng là cháu gái của bà)

"Mẹ." Mạnh Ngọc Cương cắt đứt lời bà nội dài dòng, "Tiểu Yên, mau xin lỗi bà nội."

"Ba, lần này con sẽ không xin lỗi." Mạnh Yên vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đây chính là cái cơ hội tốt."Nếu lần này bà muốn đánh con thì cứ đánh, con không quan tâm."

"Tiểu Yên." Mạnh Ngọc Cương tức giận kêu lên. Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời? Chỉ cần dễ dàng nói lời xin lỗi, việc này có thể lắng xuống.

"Mạnh Ngọc Cương, con có nghe không, nha đầu chết tiệt kia..." Sở trường của bà ta là thêm dầu vào lửa.

"Ba, con cũng không có làm sai, là Mạnh Quân túm tóc con trước, con mới đá anh. Nếu anh không động tay trước, con cũng không thèm để ý." Mạnh Yên hùng hồn nhìn ba, gặp chuyện như vậy cứ phải xin lỗi, cũng không quản ai đúng ai sai. Sao có thể được? Lui một lần lại một lần, ngược lại bọn họ càng làm tới.

"Con..." Mạnh Ngọc Cương khó xử nhíu mày, nhìn mẹ nghiêm mặt tức giận, lại nhìn con gái ủy khuất, bực bội trong lòng.

Bỗng nhiên một bàn tay hướng về phía mặt Mạnh Yên rơi xuống, dựa vào cái gì mà đánh một cái rồi muốn đánh lần nữa, bị nghiện sao? Muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ đánh. Các người nghĩ cô là bùn đất không biết tức giận sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook