Đời Người Bình Thản

Chương 137

Nam Lâu Họa Giác

22/11/2016

Mạnh Ngọc Cương thấy Diệp Thiên Nhiên vẫn kiên trì bền bỉ như vậy, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài đồng thời ngồi xuống uống một chén, coi như cho anh chút mặt mũi.

Sau khi cùng nhau uống mấy ly rượu thì Mạnh Ngọc Cương mới cảm thấy thoải mái, thái độ cũng có điểm thay đổi thân thiết hơn một chút.

Diệp Thiên Nhiên giúp ông rót rượu: “Chú Mạnh, cháu nghe nói trang trại chăn nuôi phải phá dỡ? Chú có tính toán gì chưa?” Đây là tin tức mới nhất được tung ra, tháng ba sang năm sẽ phải san phẳng mặt bằng tại một khu đất lớn để xây dựng khu bảo tồn thiên nhiên động vật hoang dã rộng hàng nghìn mét vuông. Một công trình rất lớn.

Cái gì? Đôi tai Mạnh Yên nhảy dựng lên, sao cô lại không biết đến chuyện này?

Mạnh Ngọc Cương có chút kinh ngạc về tin tức mà anh vừa nói, sáng hôm nay nghe Giang Hải Thiên nói tin tức này thì ông mới biết: “Có thể tính toán gì được? Chú và Hải Thiên có bàn bạc qua vấn đề này, lô đất trang trại này cũng chỉ là thuê được, cũng đành phải chuyển sang nơi khác chứ biết làm sao.”

Đây là quy hoạch của thành phố, không một ai có cách nào có thể đối kháng với chính phủ, Ông chọc vào không nổi chỉ có thể tránh thôi.

“Cha, có được bồi thường không?” Mạnh Yên cảm thấy rất lo lắng, để xây dựng lại một trang trại chăn nuôi cũng là một chuyện rất phiền phức.

“Có được bồi thường, nhưng hình như không được nhiều cho lắm.” Thực sự, Mạnh Ngọc Cương cũng không muốn trang trại bị phá bỏ, một đống phiền phức lớn đi theo. Phải làm lại từ đầu và hàng nghìn vấn đề đặt ra, mà ông lại không hiểu biết rõ về vấn đề này. Suy nghĩ một lúc cảm thấy phiền lòng: “Thôn của chúng ta cũng phải chuyển đi, mảnh đất của thôn cũng nằm trong diện tích quy hoạch.”

“Thật sự? Đó cũng là một chuyện tốt.” Kỳ thực Mạnh Yên cũng không nhớ rõ quê nhà cô bị di dời khi nào, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị di dời.

“Căn nhà này không có người ở, không dùng đến trong thời gian dài cũng không tốt.” Lý Thiến biết tâm tư chồng bà là sợ phiền toái, nhưng chung quy vẫn phải đối mặt.

Có điều Ngân Hoa lại vô cùng cao hứng, còn nhìn về phía Lý Thiến ý tứ khen ngợi Mạnh Yên. Cũng may lúc đầu bà ta nghe lời Mạnh Yên không bán căn nhà này đi lấy mấy đồng tiền, nếu không thì chưa chắc đến phiên bà ta được di dời.

Diệp Thiên Nhiên thấy sắc mặt Mạnh Ngọc Cương không vui, tròng lòng không ngừng phỏng đoán: “Chú Mạnh, nếu như chính sách di dời có chỗ nào không hiểu, cháu có thể nhờ người đến giúp chú và mọi người, hoặc là có thể ủy thác cho bọn họ đi làm cũng được.” Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này.

Ánh mắt Mạnh Ngọc Cương sáng lên: “Cháu có người quen?”

Diệp Thiên Nhiên nhìn vẻ mặt của ông cũng biết anh đã đoán đúng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, là thuộc hạ cũ của cha cháu, chú ấy tương đối quen thuộc những vấn đề này, trước kia cũng đã tự xử lý những chuyện tương tự như vậy rồi.”

Người mà Diệp Thiên Nhiên nhắc đến chính là Ân Hạo, Mạnh Yên đã từng bày cách phá dỡ và di dời đi nơi khác cho Ân Hạo xử lý, kết quả cũng rất khả quan. Từ bốn căn nhà biến thành mười căn nhà, có điều tất cả đều do Mạnh Yên chỉ đạo, còn anh thì không để ý đến những chuyện như thế.Ý định lúc đầu của anh là những căn nhà đó sẽ đứng tên Mạnh Yên, có điều đến khi anh biết thì mọi việc gần như đã hoàn tất. Dù sao cũng không có vấn đề gì, tài sản đứng tên ai cũng đều giống nhau, tài sản của anh cũng đang nằm trong tay Mạnh Yên, cô thích xử lý thế nào thì tùy.

“Vậy thì tốt quá, chú đang buồn hết cả người vì không biết làm thế nào, đến hai mắt cũng thâm quầng.” Mạnh Ngọc Cương cảm thấy rất vui, có người hỗ trợ cách thực hiện khiến ông cảm thấy yên tâm hơn: “Thiên Nhiên, cám ơn cháu.”

Từ sau vụ tranh cãi lần trước, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Mạnh Ngọc Cương, thật là không dễ dàng. Ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: “Chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, cháu cảm thấy rất vui.”

Diệp Thiên Nhiên chưa bao giờ phải phí hết tâm tư để lấy lòng một người như bây giờ, cha của Mạnh Yên thật sự rất khó lấy lòng. Cũng không còn cách nào khác, cha vợ tương lai, cần phải phục vụ tốt một chút.

Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương lập tức thay đổi: “Này, đừng cho rằng cháu giúp chú chuyện này thì chú sẽ đồng ý chuyện tình cảm của cháu và Mạnh Yên.”

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên không cần nói cũng thấy được là có bao nhiêu phiền muộn, miễn cưỡng cười nói: “Chú Mạnh quá đa nghi rồi, đây chỉ là một việc mà thôi, đạo lý này cháu luôn hiểu.”

“Cháu hiểu thì tốt.” Thật sự Mạnh Ngọc Cương coi anh là kẻ địch hoặc có thể nói là muốn cướp con gái của ông, lại sưng mặt lên: “Đối với việc này cháu không cần phải động não suy nghĩ nữa, chú sẽ không đồng ý.”

Thằng nhóc này đúng là người phiền phức, cậu ta thiệt thòi lớn như vậy mà vẫn cứ kiên trì, cứ vài ngày lại nhắn tin một lần, tuy chỉ là mấy câu ngẳn ngủn hỏi thăm bình thường nhưng mà cũng kiên trì được hơn nửa năm, xem ra thực sự cậu ta rất yêu thích tiểu Yên.

Diệp Thiên Nhiên trầm ngâm một hồi lâu: “Chú Mạnh, thật ra điều chú lo lắng nhất vẫn là trong tương lai cháu và Mạnh Yên bên nhau sẽ trong hoàn cảnh gần thì ít mà xa cách thì nhiều, đúng không?” Muốn giải quyết được vấn đề phải bắt đúng bệnh mà bốc thuốc. Vấn đề này anh đã suy nghĩ đến từ lâu, bước đầu cũng có chút ý tưởng.

“Đúng vậy, chú không thể để cho Mạnh Yên phải chịu khổ.” Thật ra thì Mạnh Ngọc Cương không phải muốn nhằm vào Diệp Thiên Nhiên, mà ông chỉ là rất thương con gái.

“Thật ra vấn đề này cháu cũng đã nghĩ đến, cũng không phải là không có cách giải quyết. Cháu cũng đã nghĩ được rất nhiều phương án có thể giải quyết được.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên rất nghiêm túc và thẳng thắn: “Ví dụ như tiểu Yên có thể theo quân, hoặc là cháu có thể được điều đến quân khu gần đây, tựa như quân khu N chẳng hạn.”

Quân khu N cách thành phố S tương đối gần, chỉ cần đi tàu hỏa khoảng hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa nếp sống sinh hoạt của hai nơi cũng tương đối giống nhau, nơi đó cũng khá sầm uất, cũng là nơi rất lý tưởng cho cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng đối với anh mà nói là một sự hi sinh rất lớn vì nơi đó không phải địa bàn của Diệp cha, anh cũng không thể dựa vào thế lực của cha anh mãi được, toàn bộ phải tự bản thân anh cố gắng phấn đấu.

“Theo quân?” Mạnh Ngọc Cương nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Ở đó phải chịu khổ thì chú không thể cho phép, con bé được chúng ta cưng chiều quá nên sợ rằng sẽ không chịu được cuộc sống khổ cực. Về phần cháu được điều đến quân khu gần đây, chuyện này cháu có thể quyết định được hay sao?”



“Cháu sẽ hết sức cố gắng.” Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên rất thành khẩn: “Đến lúc tiểu Yên tốt nghiệp còn ba năm nữa, có thể thừa dịp mấy năm này cháu sẽ lên một kế hoạch để thực hiện.”

Trong lòng anh thầm nghĩ: “Cùng lắm thì sẽ nói điều kiện với cha anh, cũng không phải là không được, chỉ cần trong tay anh nắm được vật mà cha cần tìm thì có thể yêu cầu cha anh giúp một tay. Đây là bí quyết mà anh học được từ sau hôm cha anh và Mạnh Yên cùng nhau nói chuyện.

Vì trong ấn tượng của anh, cha anh là một người rất hà khắc nghiêm túc đến dọa người, thật ra thì cũng không hẳn là như vậy, cha anh cũng có giảng giải ân tình, nói đạo lý. Anh có thể thử đàm phán cũng cha, có điều không có cha anh quản lý quân khu thì anh sẽ phải chịu khổ cực gấp trăm lần, nhưng anh tin tưởng tất cả đều là đáng giá.

Bỗng dưng Lý Thiến mở miệng nói: “Thiên Nhiên, nếu như chuyện cháu vừa nói có thể thực hiện được, chúng ta sẽ xem xét.” Quan trọng nhất là bà nhìn thấy thành ý của anh. Vì có thể cùng Mạnh Yên ở chung một chỗ nên anh đang rất nỗ lực giải quyết vấn đề.

Diệp Thiên Nhiên mừng rỡ như điên, phấn khởi vui mừng: “Dì Lý, dì đồng ý?” Đây có thể được tính là bước ngoặt lớn, thật tốt quá.

Mạnh Yên cũng vừa mừng vừa lo, rốt cuộc mẹ cô cũng buông, không tiếp tục kiên trì.

Lý Thiến cẩn thận đắn đo lời nói: “Dì chỉ nói là sẽ xem xét, cũng chưa có đồng ý.”

Hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng lớn, bà muốn cho mọi người một cơ hội nhưng cũng không đảm bảo kết quả.

Diệp Thiên Nhiên vui vẻ cười không khép được miệng: “Chỉ cần chú và dì chịu suy nghĩ lại là được, cháu sẽ cố gắng hết sức có thể.” Việc này không chỉ nói ngoài miệng là được, muốn đạt được theo ý muốn phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức. Đây sẽ là mục tiêu mà sau này anh muốn thực hiện.

“Trước mắt cháu đừng kích động, dù là như vậy nhưng việc nói yêu thương và việc cùng kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Thực sự Lý Thiến cũng không muốn đả kích đến niềm vui sướng của Diệp Thiên Nhiên lúc này, nhưng có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng: “Nếu như đến lúc đó tiểu Yên chuyển đến nơi khác sinh sống, không có cha mẹ ở bên cạnh, tương lai nếu có đứa trẻ, việc nhà lại muốn chuẩn bị được tươm tất, tiểu Yên lại rất vụng, những việc này con bé không biết làm.” Nói trước vấn đề coi như cảnh báo, miễn cho hai đứa nghĩ mọi việc quá đơn giản. Cùng nhau chung sống không phải chuyện đơn giản, cũng tốn rất nhiều tâm tư.

“Cháu có nghĩ đến, tiểu Yên sẽ không phải làm việc nhà, cũng sẽ không liên quan đến việc chăm sóc đứa trẻ, đến lúc đó sẽ thuê hai người giúp việc.” Hàng ngày cứ đến buổi tối lúc đi ngủ anh đều ngủ không được ngon giấc, lúc nào cũng muốn sắp xếp tương lai sau này nên làm như thế nào, những việc này anh suy nghĩ tính toán không biết bao nhiêu lần: “Tiểu Yên có thể như cũ làm những việc em ấy thích, cháu sẽ không can thiệp, cũng không bắt ép bắt tiểu Yên phải ở nhà giúp chồng dạy con.”

Anh cũng không phải là người ích kỷ, muốn người anh yêu phải hi sinh tất cả để phù hợp với anh. Anh sẽ bảo vệ cô, để cho cô có một cuộc sống thoải mái theo ý thích. Anh sẽ không cho cô phải chịu bất cứ ràng buộc nào, cũng không bó buộc cô nhất định phải ở nhà. Đây chính là tình yêu của anh dành cho Mạnh Yên.

Mạnh Ngọc Cương không nhịn được nói chen vào: “Nói như vậy, cháu lấy vợ làm gì? Con bé cái gì cũng không biết.” Không phải muốn cho con gái ông thất vọng, Ở những vấn đề khác Mạnh Yên đều vô cùng xuất sắc, nhưng sống với nhau hàng ngày sợ rằng lời nói kia không thể thực hiện được.

“Cháu lấy vợ không phải để cho cô ấy phải nấu cơm giặt giũ, em ấy chỉ cần tự chăm sóc bản thân thật tốt là được.” Thật sự yêu cầu của anh cũng không cao, nửa đời sau chỉ cần Mạnh Yên luôn ở bên cạnh anh là anh cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

“Anh nói vậy giống như em là người vô dụng.” Mạnh Yên liếc mắt, không hiểu sao cô trong mắt ba người ở đây lại là người ngớ ngẩn như vậy? Tuy rằng đúng là có một chút dính dáng nhưng có thể đừng lấy vấn đề này mang ra thảo luận trước mặt cô, chạm vào lòng tự ái của cô.

“Sao lại vô dụng?” Diệp Thiên Nhiên cười dụ dỗ cô: “Em có thể làm nhiều việc, muốn dạy học, phải kiếm tiền, còn phải chăm sóc con nhỏ.” Điểm cuối cùng là anh thêm vào, đứa trẻ là rất quan trọng, không thể nào sinh con ra mà lại không quan tâm đến, cứ như vậy mà giao toàn bộ cho người giúp việc.

Có điều Mạnh Yên cũng rất thích trẻ con, những lúc cô cùng Nam Nam chơi đùa với nhau anh có thể nhìn ra được. Làm gì có ai từ lúc sinh ra đã biết chăm sóc trẻ nhỏ? Tất cả đều phải tìm tòi học hỏi, hơn nữa với những vấn đề mà cô đặc biệt thích thì sẽ học rất nhanh, anh tin cô sẽ là một người mẹ tốt.

Nghe nói vậy trong lòng Mạnh Yên cảm thấy rất vui: “Cha mẹ, hai người cảm thấy thế nào?” Không phải cái gì cô cũng không làm được.

Trong lòng Mạnh Ngọc Cương thầm than, con gái giống như người ngoài: “Những chuyện này nói quá sớm, dù sao Thiên Nhiên cũng phải nhập ngũ, qua ba năm thì hãy nói tiếp.”

Diệp Thiên Nhiên nghe Mạnh Ngọc Cương nói câu này, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, nhanh chóng tự nói với bản thân: “Sau này nếu thật sự được điều đến quân khu N, vậy chúng ta có thể đồng loạt chuyển nơi ở sang đó, chú Mạnh có thể tìm bất cứ nơi nào để làm trang trại chăn nuôi hoặc buôn bán mặt hàng nào đó, dì Lý cũng có thể chuyển tổng bộ công ty tới đó. Làm việc ở nơi nào cũng giống nhau cả, chỉ cần tất cả mọi người ở cùng một chỗ là tốt rồi.”

Anh biết nhà họ Mạnh chỉ có một mình Mạnh Yên, nhất định không thể cách xa được. Không bằng sau này tất cả mọi người cùng nhau chung sống, đó cũng là một lựa chọn không tồi. Mặc dù anh rất muốn cuộc sống chỉ có hai người nhưng từ đứng từ góc độ của Mạnh Yên mà suy nghĩ, Mạnh Yên vẫn rất muốn sống cùng cha mẹ.

Mạnh Ngọc Cương có chút động lòng, vấn đề này nói thì cũng rất hay, miêu tra viễn cảnh cũng rất tươi đẹp. Ông chỉ có duy nhất một cô con gái, tất nhiên lúc nào cũng muốn gặp con gái.

Lý Thiến tương đối có lý trí: “Cháu nói rất có đạo lý, có điều tất cả những thứ này yêu cầu phải có tiền đề mới được. Nếu không tất cả chỉ là nói suông.” Tiền đề trước mắt chính là anh phải được điều về quân khu gần đây.

Diệp Thiên Nhiên thấy đúng nên cũng không nói thêm điều gì: “Dì Lý nói rất đúng, thời gian có thể chứng minh tất cả.”

Sau đó không khí giữa mọi người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói thật giống như người một nhà.

Hai người uống hết một chai rượu vang rồi mới ngừng lại, Mạnh Ngọc Cương uống hơi nhiều nên có chút say, được Lý Thiến đỡ lảo đảo đi về phòng.



Mạnh Yên uống chút rượu nên gương mặt có chút hồng hào, nhấc chân đưa Diệp Thiên Nhiên ra ngoài: “Anh gọi xe về, đừng tự lái.”

“Chút rượu này không làm anh say được.” Hôm nay Diệp Thiên Nhiên rất vui vẻ, cả người cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Mạnh Yên vội vàng gật đầu: “Được, anh nghe lời em.”

“Xe anh cứ để lại đay, ngày mai quay lại lấy.” Mạnh Yên đỡ anh cảm thấy không yên tâm, chỉ có thể dặn dò anh mấy câu.

Diệp Thiên Nhiên say, đôi mắt lờ đờ như sương mù dựa vào trên người Mạnh Yên, cười ngốc: “Cha mẹ em có mềm lòng không?”

Mạnh Yên đoán anh đã say nên nhân tiện hỏi luôn: “Làm sao anh nghĩ đến những điều này? Có vẻ như đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều.”

Con người này, nếu như trong lúc tỉnh táo nhất định sẽ không trả lời những vấn đề này. Anh sẽ vì cô mà chỉ yên lặng làm rất nhiều chuyện nhưng cũng không bao giờ khoe khoang ra bên ngoài. Nếu không phải do hôm nay anh nói với cha mẹ cô những việc này thì có lẽ cô cũng sẽ không biết anh đã suy nghĩ nhiều đến thế.

Diệp Thiên Nhiên vẫn như cũ híp mắt cười, tâm tình có vẻ rất tốt, mỗi lần anh uống rượu da mặt sẽ rất đỏ, anh có làn da trắng nên càng lộ ra rõ hơn, hai gò má hồng hồng hợp với khuôn mặt tươi cười có chút ngây thơ đáng yêu: “Nửa năm nay anh bị nhốt trong quân doanh không được ra ngoài, vừa hay tập trung tinh thần suy nghĩ đối sách, đây là trách nhiệm của anh, nhất định anh phải giải quyết vấn đề này.”

Nghe anh nói như vậy, rất mạch lạc rõ ràng, mồm miệng lanh lợi khiến cho Mạnh Yên lại cảm thấy không chắc chắn lắm.

Cô vuốt ve gương mặt của anh: “Anh khoác lác vừa thôi, thật sự anh có thể làm được không?” Khoe khoang với cha mẹ cô như vậy, nếu như không làm được vậy thì thảm rồi.

“Cố gắng tranh thủ, những việc này đều là chuyện của anh, em không cần phải lo lắng.” Trong lúc nói chuyện, mùi rượu từ trong miệng anh phả ra bay thẳng vào mũi làm cho cô choáng váng đầu óc.

“Được rồi, tất cả mọi việc đều do anh phụ trách.” Cô cùng không dài dòng nhiều nữa, cô cũng suy nghĩ chuyện cần phải làm: “Buổi tối em cần phải dành chút thời gian để suy nghĩ viết ra bản kế hoạch, giúp anh giải quyết vấn đề người cha phiền toái của anh.”

“Lời này để cho cha nghe thấy không thể không tức điên được.” Diệp Thiên Nhiên híp mắt cười trêu cô: “Cha anh đường đường là quân khu chính ủy lại bị em nói là phiền phức. Rõ là …”

“Thế nào? Anh muốn đi tố cáo?” Mạnh Yên nắn hai gò má của anh, cảm giác không tệ. Thỉnh thoảng nặn ra các loại tạo hình khác nhau.

Diệp Thiên Nhiên giơ cánh tay phải lên: “Anh nào dám? Anh luôn đứng về phía vợ anh.”

Mạnh Yên vừa thẹn thùng vừa lúng túng: “Ai là vợ của anh, đứng gọi bậy.” Anh thật là, có phải say thật rồi không? Bắt đầu nói lung tung bậy bạ rồi.

“Trừ em ra còn có ai có thể làm vợ anh?” Diệp Thiên Nhiên giống như một đứa trẻ đứng bên cạnh Mạnh Yên mè nheo: “Vợ, chúng ta có được coi là vợ chồng đồng tâm, đồng thời đồng tâm hay không?

“Anh đừng có mượn rượu giả điên, nhanh về nhà đi.” Gương mặt Mạnh Yên xấu hổ, thật sự không xác định được có phải anh đã say rồi hay không?

“Em ở lại với anh một lát.” Diệp Thiên Nhiên ôm cô vào lòng, để đầu Mạnh Yên tựa vào hõm vai: “ Thật vất vả anh mới gặp được em, đã vậy cha mẹ của anh và em lại luôn quan sát gắt gao, ngay cả cơ hội gặp riêng cũng không có.” Giọng nói rất là uất ức, giống như không được coi trọng trẻ con làm nũng với người lớn.

Thật sự Mạnh Yên không chịu nổi bộ dạng này của anh: “Đừng có lại bĩu môi thì thầm nữa, ngoài trời thì lạnh như thế này.”

“Vậy chúng ta vào trong xe ngồi một chút.” Đôi mắt anh sáng lên đưa ra lời đề nghị, thật sự anh không muốn phải rời xa cô.

Mạnh Yên lườm anh một cái: “Không phải mẹ em còn đang chờ trong nhà sao? Chắc là anh không muốn làm cho mẹ tức giận đấy chứ?”

Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên sửng sốt một lúc, bỗng dưng gương mặt trở nên nghiêm túc: “Vậy không được, thật vất vả cha mẹ vợ mới thay đổi cách nhìn với anh, lúc này tuyệt đối không thể chọc giận mẹ vợ.”

“Rốt cuộc anh có say hay không vậy? Nói chuyện toàn lộn xộn không vậy.” Mạnh Yên nhìn thấy một xe taxi đi đến vội vàng đón xe rồi kéo cánh tay giống như bạch tuộc của anh đang bám trên người cô xuống, cứng rắn đẩy anh ngồi vào xe, vỗ vỗ mặt của anh: “Anh đừng ngủ trên xe khéo lại bị nhiễm lạnh, khi nào về đến nhà thì nhớ báo bình an cho em.” Anh có nghe được lời cô dặn không đây? Sao lại ngồi im bất động nhìn cô chằm chằm thế?

“Anh không có say.” Diệp Thiên Nhiên vẫn kiên trì nói anh không say, đầu óc của anh cực kỳ tỉnh táo.

Bình thường khi say mọi người cũng sẽ nói như vậy nên Mạnh Yên không nói nhảm nhiều cùng với người đã say, trực tiếp báo địa chỉ nhà họ Giang cho lái xe rồi đóng cửa nhìn nhìn anh rời đi.

Cho đến lúc không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe thì cô mới quay người đi lên nhà, nhớ đến những lời nói trong lúc say của anh, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào khóe miệng nở nụ cười.

Lời của tác giả: Thấy mọi người an ủi, tâm tình thật tốt. Ừ, còn nhìn thấy có người giúp tôi trở về nhắn lại tin tức kia, ha ha ha, thật buồn cười. Tung hoa … cha mẹ nhà họ Mạnh coi như lùi lại một bước, thật không dễ dàng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook