Chương 144
Nam Lâu Họa Giác
23/12/2016
"Đùa gì thế?" Mạnh
Yên sửng sốt hồi lâu rốt cuộc phản ứng kịp: "Anh bị kích thích à?"
Chuyện trọng đại như vậy mà chỉ vì xúc động nhất thời mà quyết định sao?
Sớm biết cô sẽ có phản ứng thế này, nhưng anh lại khó nén mất mác: "Vừa rồi anh nói đùa thôi." Đúng là anh rất muốn kết hôn với cô, nhưng bây giờ không phải lúc, tối thiểu phải chờ tới khi cô tốt nghiệp mới được.
Mạnh Yên nhìn anh mấy lần: "Lần này anh cùng đi với ai?" Trong lòng phức tạp không hiểu, kết hôn? Cô còn đi học mà! Huống chi hai người cũng không ổn định, còn không phải là thời điểm thành gia lập thất. Nhưng mới nghe nói như thế, trong lòng cô hơi xúc động.
Diệp Thiên Nhiên bắt buộc mình dời đi ý định: "Cùng với mấy người quản lý ngân sách, Tiểu Vũ cũng cùng đi với anh."
"Tiểu Vũ cũng đi?" Mạnh Yên kinh ngạc không thôi, giống như qua sang năm cô sẽ không gặp được anh, cũng không biết anh đang bận rộn cái gì?
Trong mắt Diệp Thiên Nhiên thoáng qua một tia sáng thật nhanh: "Trong lúc nghỉ hè cậu ta cũng không có chuyện gì, vừa đúng đi dạo chung quanh, cũng có thể giúp chút ít."
"Nói chuyện cũng tốt, đi ra ngoài va chạm xã hội." Mạnh Yên nửa thật nửa giả cười nói: "Thiệt là, cũng không đi nhìn ông ngoại Giang bọn họ một chút.”
Nhà họ Giang mặc dù có hai đứa bé, cũng đều rất ít trở về. Bà ngoại Giang không chỉ càu nhàu một lần, mỗi lần cô nghe được cũng được trăm lần. Ở trong mắt cô chính là một cặp đẹp đôi, ở trong mắt người khác cũng không phải một chuyện.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có chút chán nản: " Bài tập ở trường bọn họ rất vất vả, không giống với mấy trường bình thường khác."
Anh biết Giang Vũ không trở về nhà là muốn tránh Phương Phương, nhưng lại không ngờ Phương Phương cũng không về nhà. Trong nhà ngược lại quá vắng vẻ.
"Đơn giản chỉ như vậy?" Mạnh Yên nhíu lông mày.
Diệp Thiên Nhiên sờ đầu cô: "Có một số việc hiểu trong lòng là tốt rồi." Nói ra cũng vô ích, tất cả đều ẩn sâu trong lòng thôi. Anh nhìn thấy những thứ này, trong lòng càng thêm quý trọng mối duyên phận cùng Mạnh Yên. Có thể hiểu nhau, yêu nhau cũng có thể tiến tới với nhau, đòi hỏi cần phải có duyên đến cỡ nào, anh phải trăm nghìn cay đắng mới có thể duy trì tốt tình cảm này.
Giang Hải Thiên phản đối hai đứa bé ở chung một chỗ, trong lòng anh biết rõ. Đây cũng là chuyện rất bình thường, anh cũng không thể nói gì hơn.
Mạnh Yên thở dài, đổi đề tài.
Buổi lễ tốt nghiệp ngày ấy của Diệp Thiên Nhiên, Mạnh Yên không cho anh tới đón, tự đón xe đi. Bởi vì phải gặp bạn học của anh, nên cô tỉ mỉ ăn diện một chút, mặc chiếc váy mỏng màu xanh ngọc tự nhiên hoạt bát, đeo khuyên tai ngọc trai màu trắng cân xứng với khuôn mặt, vô cùng thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn trong đám người Diệp Thiên Nhiên vẫn như cũ bắt mắt vô cùng, tâm trạng Mạnh Yên có chút hoảng hốt, hình như là lần đầu tiên thấy anh mặc như vậy, toàn thân quân trang có vẻ khí khái hừng hực.
Buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng kết thúc, Diệp Thiên Nhiên cầm bằng tốt nghiệp hướng về phía cô chạy tới, đi theo phía sau có mấy người.
Anh một đầu đầy mồ hôi, đứng ở dưới ánh mặt trời hơn một giờ không nóng mới là lạ: "Tiểu Yên, có mệt hay không? Nóng hay không?" Cô nhóc này từ trước đến giờ sợ nhất là trời nóng, không thường hoạt động ở bên ngoài. Nếu không phải lần này cô cứng rắn muốn tới đây, sợ rằng cô chỉ biết núp nơi ở mát mẻ có máy điều hòa không khí thôi.
“Em luôn đứng dưới bóng râm, rất mát." Mạnh Yên lấy khăn giấy ra giúp anh lau mồ hôi, anh phối hợp cúi người xuống. Tất cả đều ăn ý mười phần.
"Đây là em dâu sao." Một người cao to đen thui đứng đối diện cười hì hì cắt đứt hành động của bọn họ.
Mạnh Yên đen mặt, cái người này nói gì thế? Em dâu? Như thế nào nghe thật kỳ quái?
Diệp Thiên Nhiên cười giới thiệu cho bọn họ, là ba người bạn cùng phòng của anh trong ký túc xá: A Trịnh, Đại Hùng, Tiểu Lý Tử. Người nói chuyện là Đại Hùng, tính tình tùy tiện.
A Trịnh vỗ vỗ bờ vai của anh cười to: "A Nhiên, không trách được cậu đối với những nữ sinh khác không có hứng thú, thì ra là có cô bạn gái xinh đẹp." Nhìn khí chất của cô gái này, cũng đủ để hạc đứng trong bầy gà. Trong trường học những nữ sinh kia so ra kém người ta.
Mạnh Yên bất đắc dĩ nhìn trời, những người này nói chuyện cũng trực tiếp như vậy sao? Nhưng cũng may, không làm cho người ta chán ghét.
A Trịnh thấy thế vội nói thêm một câu: "Mạnh Yên, đừng hiểu lầm, anh là khen em có sức hấp dẫn, có thể thu phục được A Nhiên." Lời này nói thế nào cũng kì cục?
Diệp Thiên Nhiên nhức đầu, một đám bạn xấu phá hoại: "Câm miệng, mau chụp hình cho hai chúng tôi." Lấy một cái máy chụp hình từ trong túi xách của Mạnh Yên kín đáo đưa cho Tiểu Lý Tử có kỹ thuật chụp hình tốt.
"Cái tên thấy sắc quên bạn." Tiểu Lý Tử nhận máy chụp hình, chụp cho hai người.
Chọn một cảnh sắc đẹp đẽ, Diệp Thiên Nhiên thân mật ôm lấy bả vai Mạnh Yên , hai người cũng cười nhẹ nhàng, đầu dựa vào nhau, trong chớp nhoáng lưu lại hình ảnh.
Đang lúc mấy người hoà thuận vui vẻ vừa nói cười vừa chụp hình: "Anh A Nhiên." (#Mèo: Con khốn!!!!!)
Mạnh Yên vừa nghe âm thanh mềm mại này, chân mày khẽ nhíu, con người này có thể đừng xuất hiện tại trước mặt cô hay không? Bất đắc dĩ quay đầu, Sở Khả Nhi nhìn si ngốc người bên cạnh cô. Ngất, thế nào còn dùng vẻ mặt này?
Diệp Thiên Nhiên nhìn phía sau cô: "Khả Nhi, sao em lại tới đây? Lục Phong đâu?" Hai người này luôn đi cùng với nhau, sao hôm nay lại đi một mình?
Sở Khả Nhi không trả lời vấn đề của anh, nhưng bộ mặt dịu dàng hỏi: "Anh A Nhiên, chừng nào thì anh đi? Đến lúc đó em đưa tiễn anh." Chỉ cần nghĩ đến anh muốn rời đi, lòng của cô ả liền đau khổ ngủ không ngon giấc. Muốn đi theo anh, dù là đi tới chân trời góc bể nào cũng được. Lúc này cô đã sớm đem vị hôn phu quên không còn một mống, trong mắt chỉ có một mình Diệp Thiên Nhiên.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên không vui lùi một bước: "Không cần, cám ơn." Không phải là nói đến như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu hả? Anh và Mạnh Yên đã thuận lợi thông qua ý kiến của ba mẹ, mà cô và Lục Phong đã xác định rồi. Như vậy thì sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, không phải rất tốt sao? Làm sao mà vẻ mặt lại đối với anh như mối tình thắm thiết, làm mọi người cũng không được tự nhiên, khổ như thế chứ?
Sở Khả Nhi uất ức nhìn anh, cô chỉ muốn đưa anh đều không được sao? Lễ mừng năm mới xảy ra nhiều chuyện, làm cô không cách nào ứng đối. Không chỉ có thái độ của dì Diệp chuyển biến lớn, hơn nữa cha mẹ cô nói rõ không cho cô làm loạn nữa. Nhưng cô ả không cam lòng, tại sao cô ả không thể gả cho người mình thích?
Diệp Thiên Nhiên thật không hiểu cô tại sao bày ra sắc mặt này? Anh không có thiếu nợ cô được chưa."Anh dẫn Tiểu Yên đi tham quan ở trong sân trường một chút, em làm việc của mình đi." Vội vàng đem cô ả đuổi đi, không thể để cho cô ta làm rối. Anh thật vất vả sắp xếp cùng Mạnh Yên đi chung trong sân trường, cũng muốn để lại kỉ niệm tốt đẹp, nhưng không thể để cho cô ta làm hỏng được.
Sở Khả Nhi lúc này mới nhìn thấy Mạnh Yên ăn mặc tỉ mỉ, ánh mắt trầm xuống, nhưng mà trên mặt lại khôi phục như thường: "Mạnh Yên, chị chưa từng tới trường học của chúng em, em cùng chị đi dạo nhé."
Mạnh Yên thật không biết nên nói với cô ta thế nào? Luôn luôn không hợp với cô, hai người căn bản không biện pháp ở chung một cách hòa bình, hai người không đánh nhau đã là kỳ tích. Nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, có Thiên Nhiên đi cùng với tôi rồi."
Sở Khả Nhi miễn cường nặn ra nụ cười: "Bọn họ đều là nam sinh, rất thô lỗ, chỉ có em là con gái đi cùng chị là thích hợp nhất."
Có lộn không vậy? Nào có ai mặt dày mặt dạn liều chết không buông? Không có chuyện tự nhiên lấy lòng, khẳng định không có chuyện gì tốt. Cô ngậm miệng không nói, Diệp Thiên Nhiên cũng quay đầu chỉ nhìn bạn gái.
Sở Khả Nhi cắn môi dưới trắng bệch, trong mắt tức giận cùng bất bình.
Tiểu Lý Tử thấy trường hợp lúng túng, vội vàng cười nói: "Em gái xinh đẹp nguyện ý cùng với tụi anh, hoan nghênh vô cùng."
Mạnh Yên cười khổ nhìn Diệp Thiên Nhiên một cái, anh cũng rất bất đắc dĩ liếc mắt. Thế nào lại giống như keo con chó? Người ta đã muốn cự tuyệt cô ta, cô ta còn giả vờ không hiểu?
Nể mặt của Tiểu Lý Tử, không thể làm gì khác hơn là đồng ý Sở Khả Nhi gia nhập.
Nhưng sau khi cô ta tham gia lại có ý quấy rối, không để cho Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên cùng nhau chụp ảnh chung.
Diệp Thiên Nhiên tức giận dừng bước: "Khả Nhi, cô đúng là thêm phiền, liền đi đi."
"Anh A Nhiên, khi nào thì em làm phiền?" Gương mặt cô ả vô tội."Mới vừa rồi có mấy cái cảnh tượng rất khó coi, chụp ra không được đẹp." Nhưng trong lòng cắn răng nghiến lợi, tuyệt không thể để cho bọn họ ngọt ngào chụp hình, cô ta không nhịn được. Cô không chiếm được, người khác cũng mơ tưởng được.
Mạnh Yên đã bị làm cho hết hăng hái, một thân mồ hôi nóng hổi, còn đi theo bên cạnh một người không bớt lo, phiền quá. Ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy một quán cà phê, lôi kéo tay của anh nói: "Thôi, chúng ta đến nơi đó nghỉ ngơi một chút, em hơi khát."
Diệp Thiên Nhiên biết tâm tình cô khó chịu, vội vàng dụ dỗ nói: "Được rồi, quán cà phê này uống rất ngon, là pha chế bằng phương thức thủ công đấy."
"Vậy em nhất định phải nếm thử một chút mới được." Mạnh Yên không quan tâm đến ý kiến của những người khác nữa, giành trước chạy đến đó.
Trong quán cà phê đầy mát lạnh khiến Mạnh Yên bình tĩnh rất nhiều, cô nhìn một vòng, người cũng không nhiều lắm. Bên trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng làm cho người ta thoải mái.
Ghế ngồi bên trong phòng thiết kế như dạng xe lửa, cực kỳ khéo léo đáng yêu, bên ngoài còn dùng cây xanh làm trang sức. Chẳng qua là một cái toa xe chỉ có thể ngồi bốn người, Diệp Thiên Nhiên chọn một vị trí, ý bảo Yạnh Yên đi vào ngồi trước, anh ngồi ở bên ngoài.
Mà trong lòng Sở Khả Nhi bất mãn ngồi đối diện Mạnh Yên, Tiểu Lý Tử ngồi ở bên cạnh cô ta. Hai tên nam sinh khác ngồi ở cách vách trong buồng xe.
Diệp Thiên Nhiên bưng cà phê nóng hổi đến khóe miệng Mạnh Yên: "Nếm thử một chút xem, uống có ngon hay không?"
Mạnh Yên liền từ tay của anh nhấp một miếng nhỏ, hơi híp mắt lại hưởng thụ giống như con mèo con đáng yêu: "Uống ngon." Hương vị ngọt ngào ngon miệng lại hòa trộn một ít đắng, dư vị vô cùng tốt.
Tư thế này hai người tập mãi thành thói quen, làm vô cùng tự nhiên.
Diệp Thiên Nhiên vui vẻ lộ ra nụ cười: “Anh không có nói sai chứ?" Thấy dáng vẻ cô thưởng thức vẻ mặt thỏa mãn, là thời khắc cực kỳ hạnh phúc.
Bộ dạng hai người ân ái làm đau mắt Sở Khả Nhi, trong lòng sôi trào rất dữ dội.
Cô ta cũng nhịn không được nữa: "Mạnh Yên, tôi với cô nói chuyện riêng một chút."
Mạnh Yên kỳ quái hí mắt, còn chưa lên tiếng. Quyền phát biểu liền bị Diệp Thiên Nhiên cướp đi: "Cô muốn cùng em ấy nói chuyện gì? Có chuyện gì thì nói trước mặt tôi." Anh không yên tâm cho họ tiếp xúc riêng với nhau.
Trong lòng Sở Khả Nhi hận rỉ máu, nhưng mà trên mặt xinh xắn đáng yêu giống như em gái nhà bên cạnh: "Anh A Nhiên à, là chuyện của con gái mà, anh không nghe được đâu.”
"Vậy thì khỏi nói." Diệp Thiên Nhiên một tiếng cự tuyệt, hai người này cho tới bây giờ cũng không có chuyện gì để nói. Khác thường tức là có âm mưu, anh tưởng tượng còn nhiều hơn, tránh cho để cho người ta ám toán.
Sở Khả Nhi vừa giận vừa hờn, phải đề phòng cô ta như vậy sao? Chỉa mũi nhọc trực tiếp nhằm vào cô, giọng nói khiêu khích: "Mạnh Yên, tại sao cô không nói lời nào? Không dám cùng tôi nói sao?" Tốc độ lật mặt thật nhanh, Mạnh Yên đã gặp nhiều người, khả năng biến sắc nhanh hơn người thế này cũng là một hạng kỹ thuật.
Mạnh Yên nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Tôi với cô không có gì để nói, đối với cô cũng không có hứng thú." Thật không hiểu cho cô là rễ hành à? Tại sao cô ta muốn cùng người khác nói chuyện với nhau, người ta sẽ phải đồng ý vô điều kiện? Lại nói hai người căn bản không có cái gì tốt mà nói.
Mạnh Yên thật không hiểu ý nghĩ của cô ta, luôn như vậy, cô ta còn muốn như thế nào? Cô ta không phải có bạn trai rồi sao? Tại sao còn dáng vẻ mơ ước bạn trai của người khác? Không phải là ăn trong bát nghĩ tới trong nồi chứ? Người này dù cực phẩm thế nào, cũng phải có giới hạn.
Sắc mặt Sở Khả Nhi lúc trắng lúc hồng, giãy giụa hồi lâu thốt ra: "Mạnh Yên, tôi khuyên cô và anh A Nhiên nên sớm chia tay đi, anh ấy không phải là người mà cô có thể trèo cao. Cô vĩnh viễn cũng không thể nào vào nhà họ Diệp được đâu.” Cô ả muốn ngăn cản tất cả, khiến những kẻ chướng mắt chết hết.
Cô vốn không muốn nói trước mặt Diệp Thiên Nhiên, nhưng anh bảo vệ Mạnh Yên quá tốt, cô ta không thể xuống tay. Trong lòng nóng nảy làm cho đầu óc cô ta hôn mê, cũng không để ý tới cái nhìn của người khác, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là không thể làm cho bọn họ ở chung một chỗ, cô ta muốn phá hủy nụ cười ngọt ngào trên mặt Mạnh Yên. (#Mèo: nữ phụ đã bị hắc hóa-ing)
"Cô nói bậy cái gì? Cô có tư cách gì mà nói lời này?" Diệp Thiên Nhiên giận tím mặt: "Ba mẹ tôi đã đồng ý cho chúng tôi lui tới, cô là ai? Lại dám nói lời như thế?" Biết cô ta nhiều năm, thật chưa từng thấy bộ mặt cô ta đáng sợ như vậy. Lúc trước cô ta luôn dùng bộ mặt dịu dàng trước mặt anh. Cô ta thật quá biết che giấu chính mình, làm sao anh lại không phát hiện ra đây?
Sở Khả Nhi không dám nhìn Diệp Thiên Nhiên, chỉ oán độc nhìn chằm chằm cô: "Mạnh Yên, đừng tưởng rằng chú Diệp dì Diệp giống như tạm thời đồng ý, bọn họ chỉ là muốn lợi dụng cô. . . . . ."
Diệp Thiên Nhiên nổi trận lôi đình: "Câm miệng đi, dám ở trước mặt tôi khích bác ly gián, cô được dạy dỗ thế nào? Gia giáo của cô đâu? Ai dạy cô như vậy hả?”
Thật sự quá đáng sợ, loại người như thế anh còn xem như em gái ruột, mà cô ta lại không do dự phá hủy hạnh phúc của anh. Rất tốt rất tốt, từ nay về sau, cô ta không còn là em gái mà anh thương yêu nữa, mà là kẻ địch của anh. Anh đối với kẻ địch tuyệt không nhân từ nương tay.
Sở Khả Nhi tiếp tục tại kêu gào: "Mạnh Yên, các người sẽ không được hạnh phúc đâu, không bằng sớm kết thúc đi."
Diệp Thiên Nhiên tức điên rồi, Sở Khả Nhi tựa như biến thành người khác vậy, điên cuồng làm người ta chắc lưỡi hít hà. Thật muốn tát cho một cái, thứ cô ta cần chính là dạy dỗ, hung hăng dạy dỗ!!
Mạnh Yên trấn an tay anh sắp không khống chế được, cười híp mắt mở miệng: "Đây là chuyện của hai người chúng tôi, không cần cô phí tâm. Cô vẫn nên quan tâm vị hôn phu của mình đi, nghe nói sang năm các người sẽ kết hôn, chúc mừng nha." Cô cố ý nhắc tới hôn sự của Khả Nhi, cũng là nhắc nhở thân phận của cô ta, chú ý đúng mực, đừng hồ đồ nữa.
Sở Khả Nhi sắc mặt âm trầm dọa người, không ngừng khiêu khích: "Cô không phải là thích bị người ta lợi dụng chứ? Đến lúc đó bị một cước đá cho văng ra cho khóc lóc, chẳng bằng chấp nhận sự thật, chia tay sớm một chút." Đến giờ phút này, cô ta vẫn là nhớ mãi không quên điểm này, cô ta có loại điên cuồng cố chấp.
Cô ta nghe được cha mẹ nói ba mẹ nhà họ Diệp đã đồng ý cho Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên lui tới, cảm giác ghen ghét cơ hồ bức điên cô ả. Hận không thể hung hăng chém mấy nhát lên mặt Mạnh Yên, nhưng rất kỳ quái lại có thể có người âm thầm bảo vệ Mạnh Yên, hơn nữa không chỉ một người. Cô coi như muốn báo thù muốn cho hả giận cũng không có cách nào xuống tay. Chỉ có thể bắt được cơ hội lần này hung hăng đả kích nhược điểm của Mạnh Yên.
Thật kỳ quái, sao lại có người ăn không được thì đạp đổ? Mạnh Yên thật sự không thể giải thích vì sao lại có ý nghĩ này, ám chỉ nói: "Coi như bị người ta lợi dụng, tôi cũng vui lòng. Dù sao cũng hơn vài người ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có."
Từ trước đến giờ ai thật lòng đối xử tốt với cô thì cô đối tốt lại như vậy, nếu không được thì tách ra. (#Mèo: Chém đó). Nếu không cách nào làm bạn nữa, vậy thì làm người lạ từng quen. Nếu như không cách nào chúc phúc, cần chi phải ghi hận trong lòng.
Sở Khả Nhi tức giận toàn thân phát run, thốt ra lời chua ngoa: "Lời ngon tiếng ngọt khuyên cô cô không nghe, thật đúng là con tiện nhân không biết phải trái." Lời thô tục đều phun ra.
Mặt Diệp Thiên Nhiên xanh mét đến đáng sợ, nếu không phải là bị Mạnh Yên nắm chặt tay, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Mạnh Yên cũng không chịu nổi thứ người như thế rồi, giống như con chó điên. Tình cảm thật sự ép người ta thành điên khùng sao? "Vô sỉ cũng phải có giới hạn, Sở Khả Nhi, hành động của cô làm cho người ta thật chán ghét [Bíp].”
Cơn giận Sở Khả Nhi bốc lên, trong đầu hỗn loạn, cho tới bây giờ không ai dám nói cô ta như vậy? Thật là to gan. Tiện tay bưng lên ly cà phê truớc mặt tạt về phía Mạnh Yên.
Sớm biết cô sẽ có phản ứng thế này, nhưng anh lại khó nén mất mác: "Vừa rồi anh nói đùa thôi." Đúng là anh rất muốn kết hôn với cô, nhưng bây giờ không phải lúc, tối thiểu phải chờ tới khi cô tốt nghiệp mới được.
Mạnh Yên nhìn anh mấy lần: "Lần này anh cùng đi với ai?" Trong lòng phức tạp không hiểu, kết hôn? Cô còn đi học mà! Huống chi hai người cũng không ổn định, còn không phải là thời điểm thành gia lập thất. Nhưng mới nghe nói như thế, trong lòng cô hơi xúc động.
Diệp Thiên Nhiên bắt buộc mình dời đi ý định: "Cùng với mấy người quản lý ngân sách, Tiểu Vũ cũng cùng đi với anh."
"Tiểu Vũ cũng đi?" Mạnh Yên kinh ngạc không thôi, giống như qua sang năm cô sẽ không gặp được anh, cũng không biết anh đang bận rộn cái gì?
Trong mắt Diệp Thiên Nhiên thoáng qua một tia sáng thật nhanh: "Trong lúc nghỉ hè cậu ta cũng không có chuyện gì, vừa đúng đi dạo chung quanh, cũng có thể giúp chút ít."
"Nói chuyện cũng tốt, đi ra ngoài va chạm xã hội." Mạnh Yên nửa thật nửa giả cười nói: "Thiệt là, cũng không đi nhìn ông ngoại Giang bọn họ một chút.”
Nhà họ Giang mặc dù có hai đứa bé, cũng đều rất ít trở về. Bà ngoại Giang không chỉ càu nhàu một lần, mỗi lần cô nghe được cũng được trăm lần. Ở trong mắt cô chính là một cặp đẹp đôi, ở trong mắt người khác cũng không phải một chuyện.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có chút chán nản: " Bài tập ở trường bọn họ rất vất vả, không giống với mấy trường bình thường khác."
Anh biết Giang Vũ không trở về nhà là muốn tránh Phương Phương, nhưng lại không ngờ Phương Phương cũng không về nhà. Trong nhà ngược lại quá vắng vẻ.
"Đơn giản chỉ như vậy?" Mạnh Yên nhíu lông mày.
Diệp Thiên Nhiên sờ đầu cô: "Có một số việc hiểu trong lòng là tốt rồi." Nói ra cũng vô ích, tất cả đều ẩn sâu trong lòng thôi. Anh nhìn thấy những thứ này, trong lòng càng thêm quý trọng mối duyên phận cùng Mạnh Yên. Có thể hiểu nhau, yêu nhau cũng có thể tiến tới với nhau, đòi hỏi cần phải có duyên đến cỡ nào, anh phải trăm nghìn cay đắng mới có thể duy trì tốt tình cảm này.
Giang Hải Thiên phản đối hai đứa bé ở chung một chỗ, trong lòng anh biết rõ. Đây cũng là chuyện rất bình thường, anh cũng không thể nói gì hơn.
Mạnh Yên thở dài, đổi đề tài.
Buổi lễ tốt nghiệp ngày ấy của Diệp Thiên Nhiên, Mạnh Yên không cho anh tới đón, tự đón xe đi. Bởi vì phải gặp bạn học của anh, nên cô tỉ mỉ ăn diện một chút, mặc chiếc váy mỏng màu xanh ngọc tự nhiên hoạt bát, đeo khuyên tai ngọc trai màu trắng cân xứng với khuôn mặt, vô cùng thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn trong đám người Diệp Thiên Nhiên vẫn như cũ bắt mắt vô cùng, tâm trạng Mạnh Yên có chút hoảng hốt, hình như là lần đầu tiên thấy anh mặc như vậy, toàn thân quân trang có vẻ khí khái hừng hực.
Buổi lễ tốt nghiệp cuối cùng kết thúc, Diệp Thiên Nhiên cầm bằng tốt nghiệp hướng về phía cô chạy tới, đi theo phía sau có mấy người.
Anh một đầu đầy mồ hôi, đứng ở dưới ánh mặt trời hơn một giờ không nóng mới là lạ: "Tiểu Yên, có mệt hay không? Nóng hay không?" Cô nhóc này từ trước đến giờ sợ nhất là trời nóng, không thường hoạt động ở bên ngoài. Nếu không phải lần này cô cứng rắn muốn tới đây, sợ rằng cô chỉ biết núp nơi ở mát mẻ có máy điều hòa không khí thôi.
“Em luôn đứng dưới bóng râm, rất mát." Mạnh Yên lấy khăn giấy ra giúp anh lau mồ hôi, anh phối hợp cúi người xuống. Tất cả đều ăn ý mười phần.
"Đây là em dâu sao." Một người cao to đen thui đứng đối diện cười hì hì cắt đứt hành động của bọn họ.
Mạnh Yên đen mặt, cái người này nói gì thế? Em dâu? Như thế nào nghe thật kỳ quái?
Diệp Thiên Nhiên cười giới thiệu cho bọn họ, là ba người bạn cùng phòng của anh trong ký túc xá: A Trịnh, Đại Hùng, Tiểu Lý Tử. Người nói chuyện là Đại Hùng, tính tình tùy tiện.
A Trịnh vỗ vỗ bờ vai của anh cười to: "A Nhiên, không trách được cậu đối với những nữ sinh khác không có hứng thú, thì ra là có cô bạn gái xinh đẹp." Nhìn khí chất của cô gái này, cũng đủ để hạc đứng trong bầy gà. Trong trường học những nữ sinh kia so ra kém người ta.
Mạnh Yên bất đắc dĩ nhìn trời, những người này nói chuyện cũng trực tiếp như vậy sao? Nhưng cũng may, không làm cho người ta chán ghét.
A Trịnh thấy thế vội nói thêm một câu: "Mạnh Yên, đừng hiểu lầm, anh là khen em có sức hấp dẫn, có thể thu phục được A Nhiên." Lời này nói thế nào cũng kì cục?
Diệp Thiên Nhiên nhức đầu, một đám bạn xấu phá hoại: "Câm miệng, mau chụp hình cho hai chúng tôi." Lấy một cái máy chụp hình từ trong túi xách của Mạnh Yên kín đáo đưa cho Tiểu Lý Tử có kỹ thuật chụp hình tốt.
"Cái tên thấy sắc quên bạn." Tiểu Lý Tử nhận máy chụp hình, chụp cho hai người.
Chọn một cảnh sắc đẹp đẽ, Diệp Thiên Nhiên thân mật ôm lấy bả vai Mạnh Yên , hai người cũng cười nhẹ nhàng, đầu dựa vào nhau, trong chớp nhoáng lưu lại hình ảnh.
Đang lúc mấy người hoà thuận vui vẻ vừa nói cười vừa chụp hình: "Anh A Nhiên." (#Mèo: Con khốn!!!!!)
Mạnh Yên vừa nghe âm thanh mềm mại này, chân mày khẽ nhíu, con người này có thể đừng xuất hiện tại trước mặt cô hay không? Bất đắc dĩ quay đầu, Sở Khả Nhi nhìn si ngốc người bên cạnh cô. Ngất, thế nào còn dùng vẻ mặt này?
Diệp Thiên Nhiên nhìn phía sau cô: "Khả Nhi, sao em lại tới đây? Lục Phong đâu?" Hai người này luôn đi cùng với nhau, sao hôm nay lại đi một mình?
Sở Khả Nhi không trả lời vấn đề của anh, nhưng bộ mặt dịu dàng hỏi: "Anh A Nhiên, chừng nào thì anh đi? Đến lúc đó em đưa tiễn anh." Chỉ cần nghĩ đến anh muốn rời đi, lòng của cô ả liền đau khổ ngủ không ngon giấc. Muốn đi theo anh, dù là đi tới chân trời góc bể nào cũng được. Lúc này cô đã sớm đem vị hôn phu quên không còn một mống, trong mắt chỉ có một mình Diệp Thiên Nhiên.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên không vui lùi một bước: "Không cần, cám ơn." Không phải là nói đến như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu hả? Anh và Mạnh Yên đã thuận lợi thông qua ý kiến của ba mẹ, mà cô và Lục Phong đã xác định rồi. Như vậy thì sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, không phải rất tốt sao? Làm sao mà vẻ mặt lại đối với anh như mối tình thắm thiết, làm mọi người cũng không được tự nhiên, khổ như thế chứ?
Sở Khả Nhi uất ức nhìn anh, cô chỉ muốn đưa anh đều không được sao? Lễ mừng năm mới xảy ra nhiều chuyện, làm cô không cách nào ứng đối. Không chỉ có thái độ của dì Diệp chuyển biến lớn, hơn nữa cha mẹ cô nói rõ không cho cô làm loạn nữa. Nhưng cô ả không cam lòng, tại sao cô ả không thể gả cho người mình thích?
Diệp Thiên Nhiên thật không hiểu cô tại sao bày ra sắc mặt này? Anh không có thiếu nợ cô được chưa."Anh dẫn Tiểu Yên đi tham quan ở trong sân trường một chút, em làm việc của mình đi." Vội vàng đem cô ả đuổi đi, không thể để cho cô ta làm rối. Anh thật vất vả sắp xếp cùng Mạnh Yên đi chung trong sân trường, cũng muốn để lại kỉ niệm tốt đẹp, nhưng không thể để cho cô ta làm hỏng được.
Sở Khả Nhi lúc này mới nhìn thấy Mạnh Yên ăn mặc tỉ mỉ, ánh mắt trầm xuống, nhưng mà trên mặt lại khôi phục như thường: "Mạnh Yên, chị chưa từng tới trường học của chúng em, em cùng chị đi dạo nhé."
Mạnh Yên thật không biết nên nói với cô ta thế nào? Luôn luôn không hợp với cô, hai người căn bản không biện pháp ở chung một cách hòa bình, hai người không đánh nhau đã là kỳ tích. Nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, có Thiên Nhiên đi cùng với tôi rồi."
Sở Khả Nhi miễn cường nặn ra nụ cười: "Bọn họ đều là nam sinh, rất thô lỗ, chỉ có em là con gái đi cùng chị là thích hợp nhất."
Có lộn không vậy? Nào có ai mặt dày mặt dạn liều chết không buông? Không có chuyện tự nhiên lấy lòng, khẳng định không có chuyện gì tốt. Cô ngậm miệng không nói, Diệp Thiên Nhiên cũng quay đầu chỉ nhìn bạn gái.
Sở Khả Nhi cắn môi dưới trắng bệch, trong mắt tức giận cùng bất bình.
Tiểu Lý Tử thấy trường hợp lúng túng, vội vàng cười nói: "Em gái xinh đẹp nguyện ý cùng với tụi anh, hoan nghênh vô cùng."
Mạnh Yên cười khổ nhìn Diệp Thiên Nhiên một cái, anh cũng rất bất đắc dĩ liếc mắt. Thế nào lại giống như keo con chó? Người ta đã muốn cự tuyệt cô ta, cô ta còn giả vờ không hiểu?
Nể mặt của Tiểu Lý Tử, không thể làm gì khác hơn là đồng ý Sở Khả Nhi gia nhập.
Nhưng sau khi cô ta tham gia lại có ý quấy rối, không để cho Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên cùng nhau chụp ảnh chung.
Diệp Thiên Nhiên tức giận dừng bước: "Khả Nhi, cô đúng là thêm phiền, liền đi đi."
"Anh A Nhiên, khi nào thì em làm phiền?" Gương mặt cô ả vô tội."Mới vừa rồi có mấy cái cảnh tượng rất khó coi, chụp ra không được đẹp." Nhưng trong lòng cắn răng nghiến lợi, tuyệt không thể để cho bọn họ ngọt ngào chụp hình, cô ta không nhịn được. Cô không chiếm được, người khác cũng mơ tưởng được.
Mạnh Yên đã bị làm cho hết hăng hái, một thân mồ hôi nóng hổi, còn đi theo bên cạnh một người không bớt lo, phiền quá. Ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy một quán cà phê, lôi kéo tay của anh nói: "Thôi, chúng ta đến nơi đó nghỉ ngơi một chút, em hơi khát."
Diệp Thiên Nhiên biết tâm tình cô khó chịu, vội vàng dụ dỗ nói: "Được rồi, quán cà phê này uống rất ngon, là pha chế bằng phương thức thủ công đấy."
"Vậy em nhất định phải nếm thử một chút mới được." Mạnh Yên không quan tâm đến ý kiến của những người khác nữa, giành trước chạy đến đó.
Trong quán cà phê đầy mát lạnh khiến Mạnh Yên bình tĩnh rất nhiều, cô nhìn một vòng, người cũng không nhiều lắm. Bên trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng làm cho người ta thoải mái.
Ghế ngồi bên trong phòng thiết kế như dạng xe lửa, cực kỳ khéo léo đáng yêu, bên ngoài còn dùng cây xanh làm trang sức. Chẳng qua là một cái toa xe chỉ có thể ngồi bốn người, Diệp Thiên Nhiên chọn một vị trí, ý bảo Yạnh Yên đi vào ngồi trước, anh ngồi ở bên ngoài.
Mà trong lòng Sở Khả Nhi bất mãn ngồi đối diện Mạnh Yên, Tiểu Lý Tử ngồi ở bên cạnh cô ta. Hai tên nam sinh khác ngồi ở cách vách trong buồng xe.
Diệp Thiên Nhiên bưng cà phê nóng hổi đến khóe miệng Mạnh Yên: "Nếm thử một chút xem, uống có ngon hay không?"
Mạnh Yên liền từ tay của anh nhấp một miếng nhỏ, hơi híp mắt lại hưởng thụ giống như con mèo con đáng yêu: "Uống ngon." Hương vị ngọt ngào ngon miệng lại hòa trộn một ít đắng, dư vị vô cùng tốt.
Tư thế này hai người tập mãi thành thói quen, làm vô cùng tự nhiên.
Diệp Thiên Nhiên vui vẻ lộ ra nụ cười: “Anh không có nói sai chứ?" Thấy dáng vẻ cô thưởng thức vẻ mặt thỏa mãn, là thời khắc cực kỳ hạnh phúc.
Bộ dạng hai người ân ái làm đau mắt Sở Khả Nhi, trong lòng sôi trào rất dữ dội.
Cô ta cũng nhịn không được nữa: "Mạnh Yên, tôi với cô nói chuyện riêng một chút."
Mạnh Yên kỳ quái hí mắt, còn chưa lên tiếng. Quyền phát biểu liền bị Diệp Thiên Nhiên cướp đi: "Cô muốn cùng em ấy nói chuyện gì? Có chuyện gì thì nói trước mặt tôi." Anh không yên tâm cho họ tiếp xúc riêng với nhau.
Trong lòng Sở Khả Nhi hận rỉ máu, nhưng mà trên mặt xinh xắn đáng yêu giống như em gái nhà bên cạnh: "Anh A Nhiên à, là chuyện của con gái mà, anh không nghe được đâu.”
"Vậy thì khỏi nói." Diệp Thiên Nhiên một tiếng cự tuyệt, hai người này cho tới bây giờ cũng không có chuyện gì để nói. Khác thường tức là có âm mưu, anh tưởng tượng còn nhiều hơn, tránh cho để cho người ta ám toán.
Sở Khả Nhi vừa giận vừa hờn, phải đề phòng cô ta như vậy sao? Chỉa mũi nhọc trực tiếp nhằm vào cô, giọng nói khiêu khích: "Mạnh Yên, tại sao cô không nói lời nào? Không dám cùng tôi nói sao?" Tốc độ lật mặt thật nhanh, Mạnh Yên đã gặp nhiều người, khả năng biến sắc nhanh hơn người thế này cũng là một hạng kỹ thuật.
Mạnh Yên nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Tôi với cô không có gì để nói, đối với cô cũng không có hứng thú." Thật không hiểu cho cô là rễ hành à? Tại sao cô ta muốn cùng người khác nói chuyện với nhau, người ta sẽ phải đồng ý vô điều kiện? Lại nói hai người căn bản không có cái gì tốt mà nói.
Mạnh Yên thật không hiểu ý nghĩ của cô ta, luôn như vậy, cô ta còn muốn như thế nào? Cô ta không phải có bạn trai rồi sao? Tại sao còn dáng vẻ mơ ước bạn trai của người khác? Không phải là ăn trong bát nghĩ tới trong nồi chứ? Người này dù cực phẩm thế nào, cũng phải có giới hạn.
Sắc mặt Sở Khả Nhi lúc trắng lúc hồng, giãy giụa hồi lâu thốt ra: "Mạnh Yên, tôi khuyên cô và anh A Nhiên nên sớm chia tay đi, anh ấy không phải là người mà cô có thể trèo cao. Cô vĩnh viễn cũng không thể nào vào nhà họ Diệp được đâu.” Cô ả muốn ngăn cản tất cả, khiến những kẻ chướng mắt chết hết.
Cô vốn không muốn nói trước mặt Diệp Thiên Nhiên, nhưng anh bảo vệ Mạnh Yên quá tốt, cô ta không thể xuống tay. Trong lòng nóng nảy làm cho đầu óc cô ta hôn mê, cũng không để ý tới cái nhìn của người khác, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là không thể làm cho bọn họ ở chung một chỗ, cô ta muốn phá hủy nụ cười ngọt ngào trên mặt Mạnh Yên. (#Mèo: nữ phụ đã bị hắc hóa-ing)
"Cô nói bậy cái gì? Cô có tư cách gì mà nói lời này?" Diệp Thiên Nhiên giận tím mặt: "Ba mẹ tôi đã đồng ý cho chúng tôi lui tới, cô là ai? Lại dám nói lời như thế?" Biết cô ta nhiều năm, thật chưa từng thấy bộ mặt cô ta đáng sợ như vậy. Lúc trước cô ta luôn dùng bộ mặt dịu dàng trước mặt anh. Cô ta thật quá biết che giấu chính mình, làm sao anh lại không phát hiện ra đây?
Sở Khả Nhi không dám nhìn Diệp Thiên Nhiên, chỉ oán độc nhìn chằm chằm cô: "Mạnh Yên, đừng tưởng rằng chú Diệp dì Diệp giống như tạm thời đồng ý, bọn họ chỉ là muốn lợi dụng cô. . . . . ."
Diệp Thiên Nhiên nổi trận lôi đình: "Câm miệng đi, dám ở trước mặt tôi khích bác ly gián, cô được dạy dỗ thế nào? Gia giáo của cô đâu? Ai dạy cô như vậy hả?”
Thật sự quá đáng sợ, loại người như thế anh còn xem như em gái ruột, mà cô ta lại không do dự phá hủy hạnh phúc của anh. Rất tốt rất tốt, từ nay về sau, cô ta không còn là em gái mà anh thương yêu nữa, mà là kẻ địch của anh. Anh đối với kẻ địch tuyệt không nhân từ nương tay.
Sở Khả Nhi tiếp tục tại kêu gào: "Mạnh Yên, các người sẽ không được hạnh phúc đâu, không bằng sớm kết thúc đi."
Diệp Thiên Nhiên tức điên rồi, Sở Khả Nhi tựa như biến thành người khác vậy, điên cuồng làm người ta chắc lưỡi hít hà. Thật muốn tát cho một cái, thứ cô ta cần chính là dạy dỗ, hung hăng dạy dỗ!!
Mạnh Yên trấn an tay anh sắp không khống chế được, cười híp mắt mở miệng: "Đây là chuyện của hai người chúng tôi, không cần cô phí tâm. Cô vẫn nên quan tâm vị hôn phu của mình đi, nghe nói sang năm các người sẽ kết hôn, chúc mừng nha." Cô cố ý nhắc tới hôn sự của Khả Nhi, cũng là nhắc nhở thân phận của cô ta, chú ý đúng mực, đừng hồ đồ nữa.
Sở Khả Nhi sắc mặt âm trầm dọa người, không ngừng khiêu khích: "Cô không phải là thích bị người ta lợi dụng chứ? Đến lúc đó bị một cước đá cho văng ra cho khóc lóc, chẳng bằng chấp nhận sự thật, chia tay sớm một chút." Đến giờ phút này, cô ta vẫn là nhớ mãi không quên điểm này, cô ta có loại điên cuồng cố chấp.
Cô ta nghe được cha mẹ nói ba mẹ nhà họ Diệp đã đồng ý cho Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên lui tới, cảm giác ghen ghét cơ hồ bức điên cô ả. Hận không thể hung hăng chém mấy nhát lên mặt Mạnh Yên, nhưng rất kỳ quái lại có thể có người âm thầm bảo vệ Mạnh Yên, hơn nữa không chỉ một người. Cô coi như muốn báo thù muốn cho hả giận cũng không có cách nào xuống tay. Chỉ có thể bắt được cơ hội lần này hung hăng đả kích nhược điểm của Mạnh Yên.
Thật kỳ quái, sao lại có người ăn không được thì đạp đổ? Mạnh Yên thật sự không thể giải thích vì sao lại có ý nghĩ này, ám chỉ nói: "Coi như bị người ta lợi dụng, tôi cũng vui lòng. Dù sao cũng hơn vài người ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có."
Từ trước đến giờ ai thật lòng đối xử tốt với cô thì cô đối tốt lại như vậy, nếu không được thì tách ra. (#Mèo: Chém đó). Nếu không cách nào làm bạn nữa, vậy thì làm người lạ từng quen. Nếu như không cách nào chúc phúc, cần chi phải ghi hận trong lòng.
Sở Khả Nhi tức giận toàn thân phát run, thốt ra lời chua ngoa: "Lời ngon tiếng ngọt khuyên cô cô không nghe, thật đúng là con tiện nhân không biết phải trái." Lời thô tục đều phun ra.
Mặt Diệp Thiên Nhiên xanh mét đến đáng sợ, nếu không phải là bị Mạnh Yên nắm chặt tay, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Mạnh Yên cũng không chịu nổi thứ người như thế rồi, giống như con chó điên. Tình cảm thật sự ép người ta thành điên khùng sao? "Vô sỉ cũng phải có giới hạn, Sở Khả Nhi, hành động của cô làm cho người ta thật chán ghét [Bíp].”
Cơn giận Sở Khả Nhi bốc lên, trong đầu hỗn loạn, cho tới bây giờ không ai dám nói cô ta như vậy? Thật là to gan. Tiện tay bưng lên ly cà phê truớc mặt tạt về phía Mạnh Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.