Chương 134: PK [1]
Nam Lâu Họa Giác
11/11/2016
Diệp Trung Hoa ngồi ở trên ghế cách cô mấy bước: "Mạnh Yên đúng không, chú trực tiếp gọi tên
cháu, không ngại chứ." Giọng nói rất khẳng định.
Trong lòng Mạnh Yên rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói gì? "Không ngại." Kéo một cái ghế tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống. Dù như thế nào đi nữa khí thế cũng không thể thua, lại nói nhà họ Ân cũng coi như là sân nhà của cô. Cô không cần thiết phải sợ hãi rụt rè.
Ông ấy cũng chỉ là nói cho cô biết một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến của cô. Có phải những người ở địa vị cao lâu năm đều có cái tật xấu này hay không? Trong lòng cô có chút suy đoán ác ý.
Diệp Trung Hoa vẫn nhìn biểu hiện của cô, tự nhiên không luống cuống, rất ít người ở trước khuôn mặt lạnh lùng của còn có thể tự tại như vậy. "Cháu nghĩ như thế nào đến việc quân nhân giải ngũ đi làm công nhân?"
Ông ta cảm thấy kỳ quái nhất đúng là điểm này, người bình thường không tiếp xúc với cái quần thể này, đối với quân nhân giải ngũ cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Mà cô tuổi còn nhỏ như vậy, dù là bị Diệp Thiên Nhiên ảnh hưởng, cũng không tích cực ủng hộ như thế.
Mạnh Yên sửng sốt một chút, cô không biết ông ta sẽ hỏi cái này, cô cho là ông ta sẽ dứt khoát buộc cô rời xa Diệp Thiên Nhiên, nói không chừng còn sẽ giống như trên những mẫu phim trên TV cho điều kiện buồn nôn gì đó. Suy nghĩ một chút thành thật trả lời: "Thật ra thì cũng không toàn là chủ ý của cháu, chủ yếu là đối với Thiên Nhiên và chú Ân có điểm quan trọng, bọn họ đối với những bộ đội đi ra từ quân nhân rất có cảm tình." Cô cũng không muốn giành công, mở đầu lúc đó vốn là ý tưởng của Thiên Nhiên, sau làm những chuyện này lại là chú Ân.
Cô đã nghĩ đến, những người có thể làm được Chính ủy Quân khu đều là những người xuất sắc hoặc là những người lão luyện gian xảo. Trước mặt những người này, cô vẫn là nên thành thật , dùng tâm kế nhất định là không thắng được ông ta. Chỉ có thể biểu hiện một mặt mình chân thật ra sao, để cho ông ta thử hiểu rõ cô. Cô không làm được nhiều, chỉ có những thứ này. Người ta vốn là đối với cô có chút thành kiến, cô lại giở chút mánh khóe sẽ bị người vạch trần, vậy thì càng hoạ vô đơn chí.
Có một số việc Diệp Trung Hoa hiểu rất rõ, nhưng muốn nghe chính miệng cô nói, nghe cô nói như thế nào? Có lúc biện pháp nhanh nhất để có thể hiểu một người chính là nói chuyện với nhau. "Nhưng mà cô vẫn tán thành."
Vốn là ông ta không muốn suy đoán con người cô, trực tiếp đuổi cô đi liền chạy lấy người. Chẳng qua là nhìn nhiều đồ đạc như vậy, cũng hấp dẫn lòng hiếu kỳ của ông. Khó có được cùng một cô gái nhỏ nói chuyện một chút. Nhưng mà có lẽ lúc này ông ta không ý thức được đây là một quyết định trọng đại có ảnh hưởng đối với tương lai, đối với tất cả mọi người.
"Vâng, quân nhân giải ngũ vì đất nước này dâng hiến rất nhiều, nhưng lại được quá ít." Mạnh Yên nhàn nhạt nói qua ý kiến của mình, cũng không tán dương mình, cũng không làm ông ta vui lòng: "Điều cháu làm không là cái gì cả, duy nhất có thể làm là giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho một phần nhỏ người."
Vấn đề này rất phiền toái, cả nước không có biện pháp giải quyết xong vấn đề khó khăn này. Mà năng lực của cô cũng chỉ có thể giải quyết thật rất nhỏ, thực tế lại luôn khắc nghiệt.
Giọng điệu biểu đạt bình thản ngược lại khiến Diệp Trung Hoa nghe rất lọt tai: "Cháu không cảm thấy những người đó quá thô lỗ không có văn hóa sao?"
Xã hội hiện nay đối với những người đã từng đi lính có một hiểu lầm kỳ quái, cho rằng bọn họ là một nhóm người không có tài cán gì.
Mạnh Yên thản nhiên nhìn ông ta: "Cháu lại cảm thấy được bọn họ là những người nhiệt tình yêu thương sinh mạng, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, rộng rãi dũng cảm có tình có nghĩa." Tối thiểu khi cô ở bên người những người đó, đều là như vậy. Trong thực tế nghiêm túc để sống sót, vì tương lai của chính mình mà cố gắng tiến lên.
Diệp Trung Hoa híp mắt: "Cháu yên tâm đem công ty giao cho bọn họ sao?"
Theo như ông biết, cô bé trước mắt này là cổ đông lớn nhất của công ty, tài sản đoán chừng gần ngàn vạn. Đây chính là con số rất lớn, càng làm cho người ta khó có thể tin được là do cô bé trước mắt này nắm trong tay.
"Có cái gì không yên lòng? Những người này đều người sống có chút nội tâm nhưng là người rất trung thành, rất hiền lành, có bọn họ bảo vệ công ty không ngã được." Mạnh Yên không khỏi cười, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Lui vạn bước mà nói, coi như ngã cũng không có gì, có thể đứng lên một lần nữa." Cô còn trẻ, có tiền có thể làm lại lần nữa.
Chẳng biết tại sao, ông dễ dàng tin những lời này, một người lựa chọn ẩn thân ở phía sau màn bình thường không có mong muốn và mưu tính quá lớn: "Bọn họ không có văn hóa gì, cháu không sợ bọn họ làm cho cháu thua thiệt sao?" Rất nhiều quân nhân chuyển tới địa phương khó có thể có công ăn việc làm, vấn đề lớn nhất là trình độ văn hóa quá thấp, không có sức cạnh tranh mạnh mẽ.
Nghe lời này, Mạnh Yên thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Chúng cháu chọn lựa có thể vào công ty này đều là ứng cử viên hợp cách, chủ yếu nhìn phẩm chất của họ. Về phần quản lý có người khác chọn, người nào thích hợp cương vị nào, cũng có sự phân công rõ ràng. Tin tưởng sẽ không xuất hiện tình trạng theo lời chú nói."
Làm công ty là một chuyện, trợ giúp người lại là một chuyện. Cô luôn luôn phân rõ, có thể đem hai người hợp lại với nhau thì rất tốt, đây mới là kết quả cô muốn. Nếu là vì trợ giúp người khác mà làm công ty phá sản, chuyện như vậy cô cũng không muốn làm. Nhìn từ lợi ích lâu dài, một công ty tốt mới có thể làm cho nhân viên làm việc an ổn lâu dài.
Diệp Trung Hoa đối với đáp án này rất hài lòng, đừng xem cô tuổi còn nhỏ mà rất có đầu óc lại có lý trí, sẽ không xử trí theo cảm tính. "Tương lai cháu sẽ xử lý chuyện công ty này sao?" Người như thế rất thích hợp làm giám đốc công ty, nhưng mà nghe nói cô học là chuyên ngành luật, thật là có chút kỳ quái.
"Không biết." Mạnh Yên rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn: "Cháu có cuộc đời của cháu, sẽ không tùy ý thay đổi giấc mộng của mình."
Diệp Trung Hoa đối với đáp án ngoài dự liệu của mình cảm thấy rất hứng thú: "Ước mơ gì?"
"Khụ khụ." Mạnh Yên kém chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc: "Thật ra thì đây đối với ngài mà nói thì không đáng giá nhắc tới." Không thể nào, tại sao ba của Diệp Thiên Nhiên đối với chuyện nhỏ này cũng quan tâm?
"Nói đi, chú muốn nghe một chút." Diệp Trung Hoa thấy vẫn biểu hiện rất thẳng thắn của Mạnh Yên đột nhiên nghẹn, trái lại hiếu kỳ tăng thêm .
Cho nên nói có lúc không thể tò mò, tò mò liền dễ dàng chịu ảnh hưởng. Lúc này ông ta đối với cô đã sớm không có thành kiến, không hề cho rằng cô cô gái là có dụng tâm khác. Thẳng thắn lại thông tuệ như Mạnh Yên làm cho ông có chút hảo cảm.
Trong lòng Mạnh Yên liếc mắt, do dự hồi lâu: "Cháu chỉ muốn làm một cô giáo, trải qua cuộc sống nhàn nhã tự tại. Ngày nghỉ đông và nghỉ hè có thể cho cháu đi khắp nơi đi xem vui đùa một chút."
Cặp mắt Diệp Trung Hoa trợn tròn: "Chỉ đơn giản như vậy?" Một người có gia đình mà triệu người mơ ước lại có ý tưởng đơn giản như vậy? Nhưng nghe từ trong lời của cô, đây là lời thật lòng.
"Đúng vậy, càng đơn giản càng tốt." Đó mới chính là cuộc sống. Kiếm được nhiều tiền, đều không phải là mong ước mà cô theo đuổi.
"Để làm nàng dâu nhà chú thì không thể có cuộc sống như thế." Đoán chừng Diệp Trung Hoa cũng không biết ông ta đã đem Mạnh Yên đặt ở vị trí cô dâu nhà họ Diệp mà suy tính vấn đề.
Mạnh Yên cảm thấy rất là khó hiểu: "Tại sao?" Cô dâu nhà họ Diệp thế nào? Muốn tinh thông 18 ban võ nghệ sao?
Diệp Trung Hoa giải thích: "Cháu phải học rất nhiều thứ, muốn giúp đỡ A Nhiên, muốn trở thành hậu thuẫn kiên cố của nó, để cho nó yên tâm ở tiền tuyến dốc sức." Có ông ta an bài bên trong, tương lai A Nhiên phải đi rất xa, như vậy người bên cạnh nó rất quan trọng.
"Phải học rất nhiều thứ? Cháu không hiểu rõ." Mạnh Yên cúi đầu nghĩ: "Coi như không có cháu giúp đỡ, Thiên Nhiên cũng có thể dựa vào chính mình cố gắng lấy được thứ cầm trong tay. Về phần hậu thuẫn, cháu chỉ ở bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy an tâm. Đây chính là hậu thuẫn kiên cố nhất rồi."
Diệp Trung Hoa lắc đầu một cái: "Cháu còn trẻ như vậy, có lúc nghĩ sự tình quá đơn giản." Thật rất kỳ quái, đứa bé này có lúc rất thành thục, có lúc cũng rất ngây thơ.
"Thật ra thì những nhân vật lớn như chú nghĩ sự tình quá phức tạp." Mạnh Yên luôn không muốn suy nghĩ nhiều, nhún vai một cái: "Rõ ràng rất dễ giải quyết vấn đề, mọi người lại cho rằng vô cùng phức tạp, cháu cũng không hiểu suy nghĩ của mọi người."
Diệp Trung Hoa sừng sộ lên: “Cháu luôn nói chuyện to gan như vậy sao?"
Mạnh Yên chẳng biết tại sao không như lúc đầu khẩn trương: "Cháu có sao? Cháu cho là đã rất cẩn thận rồi." Nếu đổi thành người khác, cô thật đúng là lười cùng người khác giải thích nhiều như vậy, còn nói thẳng thắn như thế nữa chứ.
"Gia đình chú không đồng ý chuyện của các cháu." Diệp Trung Hoa vẫn nghiêm mặt như cũ, không có một tia dãn ra: "Cháu định làm như thế nào?" (#Mèo: Chia cmn tay luôn chứ làm thế nào -.- cả nhà mấy người thật đáng ghét.)
Gương mặt Mạnh Yên không quan tâm: "Đau lòng chứ sao, dù sao chúng cháu còn trẻ tuổi, có nhiều thời gian hoang phí." Bọn họ là bề trên, lại không thể ép buộc bọn họ tiếp nhận, có thể tưởng tượng là muốn bọn họ phải chia tay, cô không đồng ý.
Trong mắt Diệp Trung Hoa thoáng qua vài tia dị sắc thật nhanh: "Cháu cứ như vậy tin chắc mình và A Nhiên cuối cùng có thể tiến tới với nhau sao?"
"Cũng không thể khẳng định, nhưng chỉ cần có hi vọng, cháu liền cố gắng tranh thủ." Mạnh Yên buông tay ra: "Coi như chuyện cuối cùng không thể như mong muốn, chí ít cháu cũng đã cố gắng, sẽ không còn có một tia tiếc nuối." Cô trùng sinh lại một lần nữa, cực không muốn nhất chính là tiếc nuối. Có thể đau có thể thương, nhưng không thể tiếc nuối. Cô không có cách nào nhất định thắng được những người quân nhân này một cách đường hoàng, có lúc số mạng thì không cách nào thao túng. Cô chỉ muốn dốc hết toàn lực là được, kết quả không cách nào khống chế.
Trong mắt ông toát ra một tia tán thưởng mà ông ta cũng không rõ ràng: "Nếu như chúng ta làm gia trưởng yêu cầu các cháu tách ra thì sao?"
"Chỉ cần Diệp Thiên Nhiên không dao động, cháu cũng trước sau không buông tay." Âm thanh Mạnh Yên dừng một chút, vẻ mặt đột nhiên phức tạp: "Nếu như anh ấy dao động, vậy coi như cháu tìm thêm một người đàn ông để làm bạn bè chứ sao. Trời đất lớn như vậy, sẽ có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương cháu.”
Trong lòng Diệp Trung Hoa không vui: "Cháu yêu nó có một chút như vậy thôi sao? A Nhiên dao động, cháu liền muốn tìm người khác?" Trong mắt thằng con ngu ngốc kia tất cả đều là cô gái này, vậy mà cô dễ dàng buông bỏ? Thật là không đáng giá. Ông ta có chút bất bình vì con trai. (#Mèo: -.- Cạn lời.)
"Chú Diệp, nếu như anh ấy dao động, nói rõ ra anh ấy cũng không phải toàn tâm toàn ý yêu cháu, cháu muốn chính là người thật lòng đối đãi với cháu, là người đàn ông dù nắng mưa vẫn luôn ở bên cạnh cháu, cái khác cũng không màng. Tài phú danh lợi cháu không cần anh ấy cho cháu." Mạnh Yên khó được nói ra ý nghĩ trong lòng cho người khác nghe, không muốn làm cho ba của Diệp Thiên Nhiên hiểu lầm cô: "Nếu như anh ấy không làm được điểm này, cháu cần gì phải khổ sở quyến luyến không rời?"
Đạo lý này ông ta nghe hiểu, nhưng không thể tiếp nhận: "Không phải yêu một người phải nên hy sinh cho người đó tất cả, không oán không hối sao?" Tối thiểu thế hệ bọn họ đối với tình yêu là như vậy, thế hệ người trẻ tuổi ngày nay xem tình yêu như thế nào?
"Theo ý tứ chú Diệp, coi như anh ấy không quan tâm cháu vui vẻ với người mới, cháu cũng phải đợi anh ấy cả đời sao?" Vẻ mặt Mạnh Yên cực kỳ nghiêm túc: "Không, yêu cũng có ranh giới, tình yêu của cháu cũng có tôn nghiêm. Vượt qua cái ranh giới cuối cùng này, dầy xéo tôn nghiêm của cháu, dù cho cháu có yêu anh ấy đi nữa, cháu cũng sẽ không cần anh ấy. Yêu là sự tự nguyện từ hai bên, dựa hết vào một người bỏ ra có phải không thực tế." Giờ khắc này, cô không giống như là cô gái nhỏ ngây thơ. Mà là cô gái đối với tình yêu khắc sâu mà thành thục, có quan điểm ý nghĩ của chính mình.
Cũng không phải là diễn kịch, đàn ông nhận niềm vui mới, phụ nữ lại nuôi dưỡng hai đứa bé khổ sở chờ đợi. Mười tám năm sau giao đứa bé đến trên tay người đàn ông, cuối cùng chỉ cần nói một câu: "Anh đi bình an, em liền cảm thấy tất cả đều đáng giá." Mạnh Yên ghét nhất chính là loại ngựa đực này. Cô là con gái, đối với loại ngựa đực này không ưa không có hứng thú cũng không cách nào hiểu.
Diệp Trung Hoa nhìn cô một hồi rũ mi mắt xuống: "Vậy tình yêu của cháu đối với A Nhiên có thể vì nó làm được đến bước nào?" Ông muốn biết cô đối với Diệp Thiên Nhiên tình cảm có sâu đậm không? Có thể đạt tới yêu cầu của ông hay không?
Cô gái đặc biệt như vậy ông ta chưa từng thấy qua, có lẽ cô sẽ là người vợ thích hợp nhất của con trai. Con trai từ trước đến giờ lạnh nhạt chỉ vì chuyện tình liên quan đến Mạnh Yên liền hành động ngu ngốc, trước kia ông ta cho rằng cô có sức ảnh hưởng quá lớn đến con trai mình, là chuyện vô cùng không tốt. Nhưng hôm nay xem ra, không nhất định là như vậy. Chuyện gì cũng có tính hai mặt, có lẽ sẽ là chuyện tốt không tưởng tượng được.
Lời của cô đối với ông mà nói, cũng là xúc động không lớn không nhỏ. Không ai trước mặt ông có thể bình tĩnh như thế dũng cảm nói ra tình cảm của mình, không chải chuốt không uyển chuyển, không cầu làm ông ta vui lòng. Coi như ông ta không thể tán thành tư tưởng này, nhưng cũng bị rung động.
"Trước sau không buông tay." Đây là điều duy nhất Mạnh Yên có thể làm: "Coi như không thích bối cảnh của anh ấy, cháu cũng sẽ cố gắng tiếp thu. Anh ấy không thể lúc nào cũng làm bạn với cháu, cháu cam nguyện chịu tất cả cô quạnh." Mỗi người đối với tình yêu có cái nhìn rất bất đồng, nhưng đây chính là lý giải của cô đối với tình yêu.
"Không thích bối cảnh của nó?" Diệp Trung Hoa không muốn thừa nhận lời của cô đối với ông ta có điều xúc động, trực tiếp nói ra một băn khoăn đối với cô, đồng thời cũng muốn thử dò xét một hai: "Không biết có bao nhiêu người hâm mộ nó, lời cháu nói không phải là thật tâm chứ?"
"Bối cảnh gắn liền với anh ấy chính là phiền toái, cháu càng hy vọng anh ấy là con của một gia đình bình thường.” Mạnh Yên xoa bóp huyệt thái dương, nhức đầu quá. "Như vậy cháu liền không cần ứng phó với rắc rối này đến rắc rối khác đến phiền lòng. Anh ấy cũng không phải rời xa cháu, đi đến địa phương xa xôi đầu quân làm lính."
Nếu như có thể, cô càng hy vọng ba mẹ của anh ấy là cặp vợ chồng nhân viên bình thường, một gia đình bình thường vui vẻ. Mà không phải là có địa vị vinh hiển, bối cảnh vinh quang, những thứ kia không có ý nghĩa đối với cô.
Cô càng muốn sớm chiều được ở chung, sinh sống với nhau, cùng nhau chia sẻ từng ly từng tý, cùng nhau chăm sóc đứa bé của bọn họ lớn lên. Nhưng bởi vì bối cảnh của anh, tất cả đều là ảo tưởng. Vì yêu anh, cô phải tiếp nhận hết tất cả. Cô cũng rất bất đắc dĩ!
"Chú cùng mẹ nó cũng coi là phiền toái?" Trong lòng Diệp Trung Hoa buồn cười, cô nhóc này nói thật trực tiếp, cũng không vòng vo. Nhưng mà ông rất thích thái độ này của cô. Nói chuyện qua lại, bất tri bất giác thái độ của ông thay đổi, không khí cũng trở nên dễ chịu rất nhiều.
Trong lòng Mạnh Yên rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói gì? "Không ngại." Kéo một cái ghế tới bên cạnh, đặt mông ngồi xuống. Dù như thế nào đi nữa khí thế cũng không thể thua, lại nói nhà họ Ân cũng coi như là sân nhà của cô. Cô không cần thiết phải sợ hãi rụt rè.
Ông ấy cũng chỉ là nói cho cô biết một tiếng, không phải trưng cầu ý kiến của cô. Có phải những người ở địa vị cao lâu năm đều có cái tật xấu này hay không? Trong lòng cô có chút suy đoán ác ý.
Diệp Trung Hoa vẫn nhìn biểu hiện của cô, tự nhiên không luống cuống, rất ít người ở trước khuôn mặt lạnh lùng của còn có thể tự tại như vậy. "Cháu nghĩ như thế nào đến việc quân nhân giải ngũ đi làm công nhân?"
Ông ta cảm thấy kỳ quái nhất đúng là điểm này, người bình thường không tiếp xúc với cái quần thể này, đối với quân nhân giải ngũ cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Mà cô tuổi còn nhỏ như vậy, dù là bị Diệp Thiên Nhiên ảnh hưởng, cũng không tích cực ủng hộ như thế.
Mạnh Yên sửng sốt một chút, cô không biết ông ta sẽ hỏi cái này, cô cho là ông ta sẽ dứt khoát buộc cô rời xa Diệp Thiên Nhiên, nói không chừng còn sẽ giống như trên những mẫu phim trên TV cho điều kiện buồn nôn gì đó. Suy nghĩ một chút thành thật trả lời: "Thật ra thì cũng không toàn là chủ ý của cháu, chủ yếu là đối với Thiên Nhiên và chú Ân có điểm quan trọng, bọn họ đối với những bộ đội đi ra từ quân nhân rất có cảm tình." Cô cũng không muốn giành công, mở đầu lúc đó vốn là ý tưởng của Thiên Nhiên, sau làm những chuyện này lại là chú Ân.
Cô đã nghĩ đến, những người có thể làm được Chính ủy Quân khu đều là những người xuất sắc hoặc là những người lão luyện gian xảo. Trước mặt những người này, cô vẫn là nên thành thật , dùng tâm kế nhất định là không thắng được ông ta. Chỉ có thể biểu hiện một mặt mình chân thật ra sao, để cho ông ta thử hiểu rõ cô. Cô không làm được nhiều, chỉ có những thứ này. Người ta vốn là đối với cô có chút thành kiến, cô lại giở chút mánh khóe sẽ bị người vạch trần, vậy thì càng hoạ vô đơn chí.
Có một số việc Diệp Trung Hoa hiểu rất rõ, nhưng muốn nghe chính miệng cô nói, nghe cô nói như thế nào? Có lúc biện pháp nhanh nhất để có thể hiểu một người chính là nói chuyện với nhau. "Nhưng mà cô vẫn tán thành."
Vốn là ông ta không muốn suy đoán con người cô, trực tiếp đuổi cô đi liền chạy lấy người. Chẳng qua là nhìn nhiều đồ đạc như vậy, cũng hấp dẫn lòng hiếu kỳ của ông. Khó có được cùng một cô gái nhỏ nói chuyện một chút. Nhưng mà có lẽ lúc này ông ta không ý thức được đây là một quyết định trọng đại có ảnh hưởng đối với tương lai, đối với tất cả mọi người.
"Vâng, quân nhân giải ngũ vì đất nước này dâng hiến rất nhiều, nhưng lại được quá ít." Mạnh Yên nhàn nhạt nói qua ý kiến của mình, cũng không tán dương mình, cũng không làm ông ta vui lòng: "Điều cháu làm không là cái gì cả, duy nhất có thể làm là giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho một phần nhỏ người."
Vấn đề này rất phiền toái, cả nước không có biện pháp giải quyết xong vấn đề khó khăn này. Mà năng lực của cô cũng chỉ có thể giải quyết thật rất nhỏ, thực tế lại luôn khắc nghiệt.
Giọng điệu biểu đạt bình thản ngược lại khiến Diệp Trung Hoa nghe rất lọt tai: "Cháu không cảm thấy những người đó quá thô lỗ không có văn hóa sao?"
Xã hội hiện nay đối với những người đã từng đi lính có một hiểu lầm kỳ quái, cho rằng bọn họ là một nhóm người không có tài cán gì.
Mạnh Yên thản nhiên nhìn ông ta: "Cháu lại cảm thấy được bọn họ là những người nhiệt tình yêu thương sinh mạng, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, rộng rãi dũng cảm có tình có nghĩa." Tối thiểu khi cô ở bên người những người đó, đều là như vậy. Trong thực tế nghiêm túc để sống sót, vì tương lai của chính mình mà cố gắng tiến lên.
Diệp Trung Hoa híp mắt: "Cháu yên tâm đem công ty giao cho bọn họ sao?"
Theo như ông biết, cô bé trước mắt này là cổ đông lớn nhất của công ty, tài sản đoán chừng gần ngàn vạn. Đây chính là con số rất lớn, càng làm cho người ta khó có thể tin được là do cô bé trước mắt này nắm trong tay.
"Có cái gì không yên lòng? Những người này đều người sống có chút nội tâm nhưng là người rất trung thành, rất hiền lành, có bọn họ bảo vệ công ty không ngã được." Mạnh Yên không khỏi cười, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Lui vạn bước mà nói, coi như ngã cũng không có gì, có thể đứng lên một lần nữa." Cô còn trẻ, có tiền có thể làm lại lần nữa.
Chẳng biết tại sao, ông dễ dàng tin những lời này, một người lựa chọn ẩn thân ở phía sau màn bình thường không có mong muốn và mưu tính quá lớn: "Bọn họ không có văn hóa gì, cháu không sợ bọn họ làm cho cháu thua thiệt sao?" Rất nhiều quân nhân chuyển tới địa phương khó có thể có công ăn việc làm, vấn đề lớn nhất là trình độ văn hóa quá thấp, không có sức cạnh tranh mạnh mẽ.
Nghe lời này, Mạnh Yên thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Chúng cháu chọn lựa có thể vào công ty này đều là ứng cử viên hợp cách, chủ yếu nhìn phẩm chất của họ. Về phần quản lý có người khác chọn, người nào thích hợp cương vị nào, cũng có sự phân công rõ ràng. Tin tưởng sẽ không xuất hiện tình trạng theo lời chú nói."
Làm công ty là một chuyện, trợ giúp người lại là một chuyện. Cô luôn luôn phân rõ, có thể đem hai người hợp lại với nhau thì rất tốt, đây mới là kết quả cô muốn. Nếu là vì trợ giúp người khác mà làm công ty phá sản, chuyện như vậy cô cũng không muốn làm. Nhìn từ lợi ích lâu dài, một công ty tốt mới có thể làm cho nhân viên làm việc an ổn lâu dài.
Diệp Trung Hoa đối với đáp án này rất hài lòng, đừng xem cô tuổi còn nhỏ mà rất có đầu óc lại có lý trí, sẽ không xử trí theo cảm tính. "Tương lai cháu sẽ xử lý chuyện công ty này sao?" Người như thế rất thích hợp làm giám đốc công ty, nhưng mà nghe nói cô học là chuyên ngành luật, thật là có chút kỳ quái.
"Không biết." Mạnh Yên rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn: "Cháu có cuộc đời của cháu, sẽ không tùy ý thay đổi giấc mộng của mình."
Diệp Trung Hoa đối với đáp án ngoài dự liệu của mình cảm thấy rất hứng thú: "Ước mơ gì?"
"Khụ khụ." Mạnh Yên kém chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc: "Thật ra thì đây đối với ngài mà nói thì không đáng giá nhắc tới." Không thể nào, tại sao ba của Diệp Thiên Nhiên đối với chuyện nhỏ này cũng quan tâm?
"Nói đi, chú muốn nghe một chút." Diệp Trung Hoa thấy vẫn biểu hiện rất thẳng thắn của Mạnh Yên đột nhiên nghẹn, trái lại hiếu kỳ tăng thêm .
Cho nên nói có lúc không thể tò mò, tò mò liền dễ dàng chịu ảnh hưởng. Lúc này ông ta đối với cô đã sớm không có thành kiến, không hề cho rằng cô cô gái là có dụng tâm khác. Thẳng thắn lại thông tuệ như Mạnh Yên làm cho ông có chút hảo cảm.
Trong lòng Mạnh Yên liếc mắt, do dự hồi lâu: "Cháu chỉ muốn làm một cô giáo, trải qua cuộc sống nhàn nhã tự tại. Ngày nghỉ đông và nghỉ hè có thể cho cháu đi khắp nơi đi xem vui đùa một chút."
Cặp mắt Diệp Trung Hoa trợn tròn: "Chỉ đơn giản như vậy?" Một người có gia đình mà triệu người mơ ước lại có ý tưởng đơn giản như vậy? Nhưng nghe từ trong lời của cô, đây là lời thật lòng.
"Đúng vậy, càng đơn giản càng tốt." Đó mới chính là cuộc sống. Kiếm được nhiều tiền, đều không phải là mong ước mà cô theo đuổi.
"Để làm nàng dâu nhà chú thì không thể có cuộc sống như thế." Đoán chừng Diệp Trung Hoa cũng không biết ông ta đã đem Mạnh Yên đặt ở vị trí cô dâu nhà họ Diệp mà suy tính vấn đề.
Mạnh Yên cảm thấy rất là khó hiểu: "Tại sao?" Cô dâu nhà họ Diệp thế nào? Muốn tinh thông 18 ban võ nghệ sao?
Diệp Trung Hoa giải thích: "Cháu phải học rất nhiều thứ, muốn giúp đỡ A Nhiên, muốn trở thành hậu thuẫn kiên cố của nó, để cho nó yên tâm ở tiền tuyến dốc sức." Có ông ta an bài bên trong, tương lai A Nhiên phải đi rất xa, như vậy người bên cạnh nó rất quan trọng.
"Phải học rất nhiều thứ? Cháu không hiểu rõ." Mạnh Yên cúi đầu nghĩ: "Coi như không có cháu giúp đỡ, Thiên Nhiên cũng có thể dựa vào chính mình cố gắng lấy được thứ cầm trong tay. Về phần hậu thuẫn, cháu chỉ ở bên cạnh anh ấy, để cho anh ấy an tâm. Đây chính là hậu thuẫn kiên cố nhất rồi."
Diệp Trung Hoa lắc đầu một cái: "Cháu còn trẻ như vậy, có lúc nghĩ sự tình quá đơn giản." Thật rất kỳ quái, đứa bé này có lúc rất thành thục, có lúc cũng rất ngây thơ.
"Thật ra thì những nhân vật lớn như chú nghĩ sự tình quá phức tạp." Mạnh Yên luôn không muốn suy nghĩ nhiều, nhún vai một cái: "Rõ ràng rất dễ giải quyết vấn đề, mọi người lại cho rằng vô cùng phức tạp, cháu cũng không hiểu suy nghĩ của mọi người."
Diệp Trung Hoa sừng sộ lên: “Cháu luôn nói chuyện to gan như vậy sao?"
Mạnh Yên chẳng biết tại sao không như lúc đầu khẩn trương: "Cháu có sao? Cháu cho là đã rất cẩn thận rồi." Nếu đổi thành người khác, cô thật đúng là lười cùng người khác giải thích nhiều như vậy, còn nói thẳng thắn như thế nữa chứ.
"Gia đình chú không đồng ý chuyện của các cháu." Diệp Trung Hoa vẫn nghiêm mặt như cũ, không có một tia dãn ra: "Cháu định làm như thế nào?" (#Mèo: Chia cmn tay luôn chứ làm thế nào -.- cả nhà mấy người thật đáng ghét.)
Gương mặt Mạnh Yên không quan tâm: "Đau lòng chứ sao, dù sao chúng cháu còn trẻ tuổi, có nhiều thời gian hoang phí." Bọn họ là bề trên, lại không thể ép buộc bọn họ tiếp nhận, có thể tưởng tượng là muốn bọn họ phải chia tay, cô không đồng ý.
Trong mắt Diệp Trung Hoa thoáng qua vài tia dị sắc thật nhanh: "Cháu cứ như vậy tin chắc mình và A Nhiên cuối cùng có thể tiến tới với nhau sao?"
"Cũng không thể khẳng định, nhưng chỉ cần có hi vọng, cháu liền cố gắng tranh thủ." Mạnh Yên buông tay ra: "Coi như chuyện cuối cùng không thể như mong muốn, chí ít cháu cũng đã cố gắng, sẽ không còn có một tia tiếc nuối." Cô trùng sinh lại một lần nữa, cực không muốn nhất chính là tiếc nuối. Có thể đau có thể thương, nhưng không thể tiếc nuối. Cô không có cách nào nhất định thắng được những người quân nhân này một cách đường hoàng, có lúc số mạng thì không cách nào thao túng. Cô chỉ muốn dốc hết toàn lực là được, kết quả không cách nào khống chế.
Trong mắt ông toát ra một tia tán thưởng mà ông ta cũng không rõ ràng: "Nếu như chúng ta làm gia trưởng yêu cầu các cháu tách ra thì sao?"
"Chỉ cần Diệp Thiên Nhiên không dao động, cháu cũng trước sau không buông tay." Âm thanh Mạnh Yên dừng một chút, vẻ mặt đột nhiên phức tạp: "Nếu như anh ấy dao động, vậy coi như cháu tìm thêm một người đàn ông để làm bạn bè chứ sao. Trời đất lớn như vậy, sẽ có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương cháu.”
Trong lòng Diệp Trung Hoa không vui: "Cháu yêu nó có một chút như vậy thôi sao? A Nhiên dao động, cháu liền muốn tìm người khác?" Trong mắt thằng con ngu ngốc kia tất cả đều là cô gái này, vậy mà cô dễ dàng buông bỏ? Thật là không đáng giá. Ông ta có chút bất bình vì con trai. (#Mèo: -.- Cạn lời.)
"Chú Diệp, nếu như anh ấy dao động, nói rõ ra anh ấy cũng không phải toàn tâm toàn ý yêu cháu, cháu muốn chính là người thật lòng đối đãi với cháu, là người đàn ông dù nắng mưa vẫn luôn ở bên cạnh cháu, cái khác cũng không màng. Tài phú danh lợi cháu không cần anh ấy cho cháu." Mạnh Yên khó được nói ra ý nghĩ trong lòng cho người khác nghe, không muốn làm cho ba của Diệp Thiên Nhiên hiểu lầm cô: "Nếu như anh ấy không làm được điểm này, cháu cần gì phải khổ sở quyến luyến không rời?"
Đạo lý này ông ta nghe hiểu, nhưng không thể tiếp nhận: "Không phải yêu một người phải nên hy sinh cho người đó tất cả, không oán không hối sao?" Tối thiểu thế hệ bọn họ đối với tình yêu là như vậy, thế hệ người trẻ tuổi ngày nay xem tình yêu như thế nào?
"Theo ý tứ chú Diệp, coi như anh ấy không quan tâm cháu vui vẻ với người mới, cháu cũng phải đợi anh ấy cả đời sao?" Vẻ mặt Mạnh Yên cực kỳ nghiêm túc: "Không, yêu cũng có ranh giới, tình yêu của cháu cũng có tôn nghiêm. Vượt qua cái ranh giới cuối cùng này, dầy xéo tôn nghiêm của cháu, dù cho cháu có yêu anh ấy đi nữa, cháu cũng sẽ không cần anh ấy. Yêu là sự tự nguyện từ hai bên, dựa hết vào một người bỏ ra có phải không thực tế." Giờ khắc này, cô không giống như là cô gái nhỏ ngây thơ. Mà là cô gái đối với tình yêu khắc sâu mà thành thục, có quan điểm ý nghĩ của chính mình.
Cũng không phải là diễn kịch, đàn ông nhận niềm vui mới, phụ nữ lại nuôi dưỡng hai đứa bé khổ sở chờ đợi. Mười tám năm sau giao đứa bé đến trên tay người đàn ông, cuối cùng chỉ cần nói một câu: "Anh đi bình an, em liền cảm thấy tất cả đều đáng giá." Mạnh Yên ghét nhất chính là loại ngựa đực này. Cô là con gái, đối với loại ngựa đực này không ưa không có hứng thú cũng không cách nào hiểu.
Diệp Trung Hoa nhìn cô một hồi rũ mi mắt xuống: "Vậy tình yêu của cháu đối với A Nhiên có thể vì nó làm được đến bước nào?" Ông muốn biết cô đối với Diệp Thiên Nhiên tình cảm có sâu đậm không? Có thể đạt tới yêu cầu của ông hay không?
Cô gái đặc biệt như vậy ông ta chưa từng thấy qua, có lẽ cô sẽ là người vợ thích hợp nhất của con trai. Con trai từ trước đến giờ lạnh nhạt chỉ vì chuyện tình liên quan đến Mạnh Yên liền hành động ngu ngốc, trước kia ông ta cho rằng cô có sức ảnh hưởng quá lớn đến con trai mình, là chuyện vô cùng không tốt. Nhưng hôm nay xem ra, không nhất định là như vậy. Chuyện gì cũng có tính hai mặt, có lẽ sẽ là chuyện tốt không tưởng tượng được.
Lời của cô đối với ông mà nói, cũng là xúc động không lớn không nhỏ. Không ai trước mặt ông có thể bình tĩnh như thế dũng cảm nói ra tình cảm của mình, không chải chuốt không uyển chuyển, không cầu làm ông ta vui lòng. Coi như ông ta không thể tán thành tư tưởng này, nhưng cũng bị rung động.
"Trước sau không buông tay." Đây là điều duy nhất Mạnh Yên có thể làm: "Coi như không thích bối cảnh của anh ấy, cháu cũng sẽ cố gắng tiếp thu. Anh ấy không thể lúc nào cũng làm bạn với cháu, cháu cam nguyện chịu tất cả cô quạnh." Mỗi người đối với tình yêu có cái nhìn rất bất đồng, nhưng đây chính là lý giải của cô đối với tình yêu.
"Không thích bối cảnh của nó?" Diệp Trung Hoa không muốn thừa nhận lời của cô đối với ông ta có điều xúc động, trực tiếp nói ra một băn khoăn đối với cô, đồng thời cũng muốn thử dò xét một hai: "Không biết có bao nhiêu người hâm mộ nó, lời cháu nói không phải là thật tâm chứ?"
"Bối cảnh gắn liền với anh ấy chính là phiền toái, cháu càng hy vọng anh ấy là con của một gia đình bình thường.” Mạnh Yên xoa bóp huyệt thái dương, nhức đầu quá. "Như vậy cháu liền không cần ứng phó với rắc rối này đến rắc rối khác đến phiền lòng. Anh ấy cũng không phải rời xa cháu, đi đến địa phương xa xôi đầu quân làm lính."
Nếu như có thể, cô càng hy vọng ba mẹ của anh ấy là cặp vợ chồng nhân viên bình thường, một gia đình bình thường vui vẻ. Mà không phải là có địa vị vinh hiển, bối cảnh vinh quang, những thứ kia không có ý nghĩa đối với cô.
Cô càng muốn sớm chiều được ở chung, sinh sống với nhau, cùng nhau chia sẻ từng ly từng tý, cùng nhau chăm sóc đứa bé của bọn họ lớn lên. Nhưng bởi vì bối cảnh của anh, tất cả đều là ảo tưởng. Vì yêu anh, cô phải tiếp nhận hết tất cả. Cô cũng rất bất đắc dĩ!
"Chú cùng mẹ nó cũng coi là phiền toái?" Trong lòng Diệp Trung Hoa buồn cười, cô nhóc này nói thật trực tiếp, cũng không vòng vo. Nhưng mà ông rất thích thái độ này của cô. Nói chuyện qua lại, bất tri bất giác thái độ của ông thay đổi, không khí cũng trở nên dễ chịu rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.