Chương 47: Cái gai trong mắt
Minh Nguyệt Đang
31/03/2018
Type: Hồng Anh
Mấy ngày sau, tam gia Phong Nhạc được thăng chức làm tri phù Vĩnh An, tỉnh Tứ Xuyên. Thanh Hề giữ lời, khuyên thái phu nhân giữ Hướng thị ờ lại kinh thành dưỡng thai, tam phu nhân Đỗ Tình Lam vội vàng chuẩn bị hành lí cùng chồng đi nhận chức, gấp gáp đến mức nhìn Hương thị lúc nào là đau mắt lúc ấy. Hướng thị tất nhiên là khóc lên khóc xuống một trận, nhưng thái phu nhân cũng là có ý tốt, cô ta bụng mang dạ chửa, làm sao chịu được vất vả trên đường.
Nhà tam gia đi rồi, ngày nào Thanh Hề cũng cùng Minh Ngọc Nhi đánh cờ, vẽ tranh để giết thời gian. Bỗng một hôm, thái phu nhân sai Hà Ngôn đến mời nàng và Minh Ngọc Nhi đến. Vừa đến nơi, Thanh Hề liên nhìn thấy một người con gái lạ mặt đang ngồi phía dưới chổ thái phu nhân, thì thầm trò chuyện cùng bà. Nhìn thấy Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi, cô gái đó bền đứng đậy chào, dáng vẻ xinh đẹp kiêu sa như đóa ngọc lan mới nở, phong thái nho nhã đoan trang khiên người ta không khói xuýt xoa đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Thanh Hề, đến chào chị Nhược Lan của con đi." Thai phu nhân giới thiệu.
Thanh Hề bước lên hai bước, liếc nhìn nguời con gái có tên là Nhược Lan kia một lượt từ đầu đến chân, không hề có ấn tượng về người này. Cô gái kia hành lễ chào Thanh Hề, nhỏ nhẹ nói: "Phu nhân mạnh khỏe." Tiếng nói êm dịu như nước. Cô gái này, từ đung mạo cho đến lời nói đều nhất mực đoan trang, tạo cho người khác một thiện cảm.
"Đây là em họ của vợ Phong Cẩm, gia đình đang gặp cơn khốn đốn, lần này Phong Lưu đi Sơn Đông, trùng hợp lại gặp nên đưa về đây. Con hãy đối xử với con bé như chị em trong nhà." Thái phu nhân nói một câu khiến Thanh Hề tròn mắt ngạc nhiên.
Có nằm mơ Thanh Hề cũng không ngờ sẽ gặp Thương Nhược Lan trong tình cảnh này. Kiếp trước, Phong Lưu bỏ nàng rồi tục huyền với một cô gái họ Thương. Nàng còn nhớ kiếp trước bị nhà chồng sau ngược đãi, nàng bỏ trốn về kinh thành, đứng ở am Lan An, nàng đã nhìn thấy vị Thương phu nhân này ở đằng xa, phong thái ung dung, khí chất cao quý, lúc đó cô ta còn dẫn theo một đứa con gái ngây thơ đáng yêu, khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa chua xót.
Đối với lời chào hỏi của Thương Nhược Lan và câu nói "đối xử như chị em một nhà" của thái phu nhân Thanh Hề tỏ vẻ như không nghe thấy, chỉ ngậm làm thinh.
Thương Nhược Văn ngồi bên cạnh nở nụ cười nhạt nói: "Đa tạ mẹ đã thu nhận em con. Cô ấy cũng là một người số khổ, nay đến nhà mình, có thể giúp được điều gì con sẽ giúp, dì con ở trên trời cũng được yên tâm."
Thanh Hề bĩu môi, nói: "Lan cô nương sao lại không ở nhà họ Thương?" Xét về thân phận, Thương Nhược Lan chính là tình địch của Thanh Hề, nàng không thể đón tiếp cô ta bằng thái độ niềm nở được Nhớ lại kiếp trước cô ta cùng Phong Lưu sinh con đẻ cái, lại được tiếng vợ chồng thuận hòa, Thanh Hề tức mà không có chỗ trút.
Thái phu nhân trừng mắt lườm Thanh Hề, có ý trách cứ thái độ của nàng.
Thương Nhược Văn nghe thế lại chỉ cười, nói với Thanh Hề: "Lan muội muội có sở trường làm món ăn chữa bệnh, trong khi sức khỏe của ta lại yếu, mẹ thông cảm cho ta nên mới để Lan muội muội ở cạnh chăm sóc ta."
Đã lâu rồi Thanh Hề không nói chuyện với Thương Nhược Văn. Từ sau vụ việc kia, cô ta cứ như người tàng hình nếu có gặp nàng thì cũng mặt nặng mày nhẹ, đến hôm nay lại mặt mũi tươi cười, chủ động giải thích, đúng là một chuyện lạ đời. Trực giác Thanh Hề rất không thích nụ cười ấy.
Thái phu nhân lại lườm Thanh Hề kéo tay Thương Nhược Lan, nói: "Con bé này chỉ nhỏ hơn con một tháng thôi nhưng từ nhỏ đã bị ta chiều thành hư, con đừng để bụng nhé, Cứ yên tâm ở lại đây, lễ nào nhà họ Thương vắng con không được. Thực ra Thanh Hề là người rất tốt, ở cùng nó lâu rồi con sẽ biết thôi."
Thương Nhược Lan bị những lời nói của Thanh Hề làm cho tự ái, nhưng được thái phu nhân vỗ về cô ta cũng bỏ qua, cười khổ, nói: "Cũng tại số Nhược Lan hẩm hiu."
Nụ cười khiên người ta thương cảm hơn cả nước mắt đó quả nhiên đã khơi dậy lòng từ bi của thái phu nhân. Bà quay sang nói với nhị phu nhân: "Ta coi Nhược Lan như con gái, chi tiêu hàng tháng chiếu theo mức của tiểu thư, quần áo đồ dùng đều không được sơ suất."
Nhi phu nhân vâng lời.
Thương Nhược Lan rớt mấy giọt nước mắt, tuy nhận sự thương hại của người khác chẳng dễ chịu gì nhưng trước tấm lòng chân thành của thái phu nhân, lòng tự tôn của cô ta cũng giảm bớt. Thái phu nhân đánh giá cao sự tự tôn cửa cô ta, thấy cô ta không phải loại người tranh thủ lòng thương hại của người khác nên mới dành cho cô tạ nhiều thiện cảm như thế.
Đợi Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan đi rồi thái phu nhân mới kéo Thanh Hề đến gần, hỏi:
"Con bé này, sao hôm nay lại ăn nói như thế? Có Nhược Lan đến chăm sóc, khuyên giải vợ Phong Cẩm, chẳng phải tốt hơn sao? Ta cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi, chẳng lẽ con định bằng mặt không bằng lòng với vợ Phong Cẩm cả đời?"
"Con không thích Lan cô nương." Thanh Hề bĩu môi nói.
"Con không thích con bé, nó cũng có động chạm gì đến con đâu, chẳng qua là đến ở nhờ nhà mình. Cùng lắm thì khi nó lấy chồng, chúng ta tặng nó một ít của hồi môn, kể ra con bé cũng tội nghiệp." Thái phu nhân có vẻ giận Thanh Hề không hiểu chuyện.
Thanh Hề hỏi chuyện nhà Thương Nhược Lan mới biết, thì ra cha cô ta là chưởng quầy một tiệm thuốc ở Dung Thành, Tế Nam, vì bốc nhầm thuốc, khiến một bệnh nhân là con nhà quyền thế ở đó chết oan nên bị phán tội tử hình, qua mùa thu sẽ thi hành án. Mẹ của cô ta mất sớm, hai cha con nương tựa vào nhau, giờ lại mất cha, cô tạ sợ hãi không nơi nương tựa, đúng là rất đáng thương.
Lần này Phong Lưu đi công cán ở Sơn Đông, Thương Nhược Văn liền nhờ cậy hắn đưa cô em họ mồ côi về kinh thành.
Vốn dĩ Thương Nhược Lan đã định sẵn hôn sự, nhưng sau khi cha cô ta gặp nạn, nhà trai liền vội vàng rút lui, hôn sự vì thế mà lỡ dở. Chính vì vậy nên thai phu nhân càng thương xót cô ta hơn.
Thanh Hề buồn bực cùng Minh Ngọc Nhi rời khỏi chỗ thái phu nhân, trên đường đi lầm lũi không nói không rằng. Minh Ngọc Nhi đành lên tiếng khuyên nhủ: “Thật đáng tiếc cho một người xinh đẹp như Lan cô nương, sinh nhầm nhà, số mệnh khổ cực." Minh Ngọc Nhi nhấn mạnh vào tình cảnh thảm thương của Thương Nhược Lan hòng làm Thanh Hề thương cảm mà bỏ qua.
Thanh Hề thở dài, than: "Mọi người làm sáo mà hiểu được."
Dứt lòi, nàng bỏ Minh Ngọc Nhi ở lại, đi về trước. Minh Ngọc Nhi chỉ cười, cho rằng tính khí trẻ con của Thanh Hề lại tái phát, nàng ghen tị với sắc đẹp của Thương Nhược Lan.
Vừa về đến Lan Huân Viện, thấy hai hầu gái đang khiêng một chiếc rương đến phòng phía tây, Thanh Hề liền hỏi: "Cái gì vậy?"
Nhã Nhân đáp: "Đây là đặc sản Quốc công gia mang về từ Sơn Đông, tặng cho biểu tiểu thư."
Thanh Hề gật đầu, đi về phòng phía đông của mình, nhưng lại chẳng thấy thứ gì. Nàng hỏi Lâm Lang: "Quà Quốc công gia tặng ta đâu?"
Lâm Lang ngây người một lúc tậi nói: "Từ sáng tới giờ, nô tì không thấy ai mang quà đến."
Thanh Hề lập tức giận điên người đi ra ngoài, Lâm Lang hoảng hốt gọi với theo: "Phu nhân đi đâu vậy?"
Thanh Hề không thèm trả lời, hùng hổ chạy đến Tứ Tịnh Cư, mặt mũi cau có đáng sợ đễn nỗi Lương Thần và Mỹ Cảnh không dám ngăn cản, đành để nàng đi thẳng vào thư phòng.
Phong Lưu đang tìm sách trên giá, nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn đã thấy Thanh Hề nhăn nhó đứng đó, mếu máo ra vẻ ấm ức lắm.
"Sao thế ai dám chọc giận nàng?"
Dáng vẻ thản nhiên của Phong Lưu khiến lửa giận trong lòng Thanh Hề càng bùng lên dữ dội, cứ như chỉ có mình nàng để ý đến chuyện này. Nàng tức đến nỗi thở phì phò nhưng vẫn nhất quyết không chịu hé răng nói nửa lời.
Phong Lưu thấy nàng tức đến sắp phát hỏa, mới thôi không trêu chọc. "Được rồi, quà cho nàng ta để ờ phòng trong ấy, nàng tự vào mà xem."
Đến lúc này Thanh Hề mới bình tĩnh lại, có chút lúng túng, nói: "Thiếp không thèm...” Câu này chắc chắn là nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng rõ ràng là rất để ý.
Trong phòng ngủ của Phong Lưu có hai chiếc rương màu đỏ. Thanh Hề mở ra xem, thấy bên trong là mấy loại thuốc quý như A Giao, Tuyết Cáp, thế nhưng cũng không phải là thứ quý hiếm lắm. Trong chiếc rương còn lại là một con diều hình bươm bướm, màu sắc sặc sỡ sống động, lớn gấp mây lần những con diều bình thường, có khi nhấc được cả người lên, quả thực là vô cùng độc đáo.
"Con diều to thế này, bao nhiêu người mới thả nổi?" Thanh Hề kinh ngạc hỏi.
"Hôm nào rảnh rỗi ta sẽ đưa nàng ra biển thả diều, ở đó có gió to." Hình như đây là lần đầu tiên Phong Lưu chịu dành thòi gian đưa Thanh Hề đi chơi.
Cơn giận của Thanh Hề bay biến, nàng ngượng nghịu hỏi: "Lan cô nương đó là do Đình Trực ca ca đưa về sao?"
Phong Lưu nghe xong liền sững người, nhíu mày suy nghĩ giây lát mới hỏi lại: "À, nàng hỏi em họ của tứ đệ muội phải không?"
"Đúng vậy, Lan cô nương và tứ đệ muội trông khá giống nhau, nhưng cô ấy còn đẹp hơn tứ đệ muội một chút đứng không?" Thanh Hề cố tình gài bẫy.
Phong Lưu nhíu mày, đáp: "Ta không để ý, ta là đàn ông đã có vợ, nhìn chằm chằm con gái nhà người ta làm gì, chẳng qua đã nhận lời nhờ vả của tứ đệ muội nên thuận đường đưa cô ấy về kinh thôi."
"Thế nếu chưa có vợ, Đình Trực ca ca sẽ nhìn cô ấy chằm chằm chứ gì?" Thanh Hề hỏi tiếp.
"Đừng nói bậy, chỉ giỏi hỏi linh tinh" Trái tìm đàn ông làm sao hiểu được khúc mắc trong lòng Thanh Hề lúc này, nàng chẳng qua chỉ muốn bóng gió hỏi một câu xem nếu không có nàng, phải chăng Phong Lưu sẽ chọn Thương Nhược Lan làm vợ.
Phong Lưu quay lại ôm Thanh Hề, nói: "Lần trước Vương thái y bắt mạch cho nàng, nói nàng bị thiếu máu, chỗ A Giao này là cho nàng hết đấy, bảo Lâm Lang sắc với rượu hoàng tửu, sáng tối mỗi ngày uống một chén.”
Thanh Hề gật đầu.
Một lúc sau, lại nghe Phong Lưu dịu dàng nói: "Lần trước ở bụi tường vi, đúng là ta đã quá lô mãng, nàng có bị đau không?"
Không nhắc thi thôi, vừa nhắc tới Thanh Hề liền xấu hổ đến nỗi hận không thể một đao chém chết Phong Lưu. Nàng hậm hực nói: "Sao lại không đau chứ, chẳng biết mắc cái chứng gì nữa!"
Sau lần đó, Thanh Hề đau mất mấy ngày, không hiểu sao hôm đó Phong Lưu lại mạnh bạo thế.
Phong Lưu khẽ cười, thì thầm vào tai Thanh Hề câu gì đó khiến nàng ngượng chín mặt, sau đó chuyển thành rên rỉ. Hắn để nàng tựa vào giá áo, vẫn là gần gũi một phen.
Xong việc, Phong Lưu chỉnh lại xiêm y cho Thanh Hề rồi ôm nàng vào lòng, nói: "Đợi qua sinh nhật nàng, ta sẽ chuyển về Lan Huân Viện."
Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đẩu nhìn Phong Lưu, không hiểu sao bỗng dưng hắn lại nhắc đên chuyện này.
"Trước đây ta đã nói với mẹ rồi, đợi nàng đủ lớn rồi sinh con cũng được. Năm nay nàng mươi tám tuổi rồi, đủ trưởng thành để làm mẹ."
Trong nháy mắt, toàn thân Thanh Hề cứng đờ, nàng ấp úng nói: "Đình Trực ca ca, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ... thiếp... ý thiếp là ngộ nhỡ thiếp không sinh được con thì làm thế nào?"
Mấy ngày sau, tam gia Phong Nhạc được thăng chức làm tri phù Vĩnh An, tỉnh Tứ Xuyên. Thanh Hề giữ lời, khuyên thái phu nhân giữ Hướng thị ờ lại kinh thành dưỡng thai, tam phu nhân Đỗ Tình Lam vội vàng chuẩn bị hành lí cùng chồng đi nhận chức, gấp gáp đến mức nhìn Hương thị lúc nào là đau mắt lúc ấy. Hướng thị tất nhiên là khóc lên khóc xuống một trận, nhưng thái phu nhân cũng là có ý tốt, cô ta bụng mang dạ chửa, làm sao chịu được vất vả trên đường.
Nhà tam gia đi rồi, ngày nào Thanh Hề cũng cùng Minh Ngọc Nhi đánh cờ, vẽ tranh để giết thời gian. Bỗng một hôm, thái phu nhân sai Hà Ngôn đến mời nàng và Minh Ngọc Nhi đến. Vừa đến nơi, Thanh Hề liên nhìn thấy một người con gái lạ mặt đang ngồi phía dưới chổ thái phu nhân, thì thầm trò chuyện cùng bà. Nhìn thấy Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi, cô gái đó bền đứng đậy chào, dáng vẻ xinh đẹp kiêu sa như đóa ngọc lan mới nở, phong thái nho nhã đoan trang khiên người ta không khói xuýt xoa đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Thanh Hề, đến chào chị Nhược Lan của con đi." Thai phu nhân giới thiệu.
Thanh Hề bước lên hai bước, liếc nhìn nguời con gái có tên là Nhược Lan kia một lượt từ đầu đến chân, không hề có ấn tượng về người này. Cô gái kia hành lễ chào Thanh Hề, nhỏ nhẹ nói: "Phu nhân mạnh khỏe." Tiếng nói êm dịu như nước. Cô gái này, từ đung mạo cho đến lời nói đều nhất mực đoan trang, tạo cho người khác một thiện cảm.
"Đây là em họ của vợ Phong Cẩm, gia đình đang gặp cơn khốn đốn, lần này Phong Lưu đi Sơn Đông, trùng hợp lại gặp nên đưa về đây. Con hãy đối xử với con bé như chị em trong nhà." Thái phu nhân nói một câu khiến Thanh Hề tròn mắt ngạc nhiên.
Có nằm mơ Thanh Hề cũng không ngờ sẽ gặp Thương Nhược Lan trong tình cảnh này. Kiếp trước, Phong Lưu bỏ nàng rồi tục huyền với một cô gái họ Thương. Nàng còn nhớ kiếp trước bị nhà chồng sau ngược đãi, nàng bỏ trốn về kinh thành, đứng ở am Lan An, nàng đã nhìn thấy vị Thương phu nhân này ở đằng xa, phong thái ung dung, khí chất cao quý, lúc đó cô ta còn dẫn theo một đứa con gái ngây thơ đáng yêu, khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa chua xót.
Đối với lời chào hỏi của Thương Nhược Lan và câu nói "đối xử như chị em một nhà" của thái phu nhân Thanh Hề tỏ vẻ như không nghe thấy, chỉ ngậm làm thinh.
Thương Nhược Văn ngồi bên cạnh nở nụ cười nhạt nói: "Đa tạ mẹ đã thu nhận em con. Cô ấy cũng là một người số khổ, nay đến nhà mình, có thể giúp được điều gì con sẽ giúp, dì con ở trên trời cũng được yên tâm."
Thanh Hề bĩu môi, nói: "Lan cô nương sao lại không ở nhà họ Thương?" Xét về thân phận, Thương Nhược Lan chính là tình địch của Thanh Hề, nàng không thể đón tiếp cô ta bằng thái độ niềm nở được Nhớ lại kiếp trước cô ta cùng Phong Lưu sinh con đẻ cái, lại được tiếng vợ chồng thuận hòa, Thanh Hề tức mà không có chỗ trút.
Thái phu nhân trừng mắt lườm Thanh Hề, có ý trách cứ thái độ của nàng.
Thương Nhược Văn nghe thế lại chỉ cười, nói với Thanh Hề: "Lan muội muội có sở trường làm món ăn chữa bệnh, trong khi sức khỏe của ta lại yếu, mẹ thông cảm cho ta nên mới để Lan muội muội ở cạnh chăm sóc ta."
Đã lâu rồi Thanh Hề không nói chuyện với Thương Nhược Văn. Từ sau vụ việc kia, cô ta cứ như người tàng hình nếu có gặp nàng thì cũng mặt nặng mày nhẹ, đến hôm nay lại mặt mũi tươi cười, chủ động giải thích, đúng là một chuyện lạ đời. Trực giác Thanh Hề rất không thích nụ cười ấy.
Thái phu nhân lại lườm Thanh Hề kéo tay Thương Nhược Lan, nói: "Con bé này chỉ nhỏ hơn con một tháng thôi nhưng từ nhỏ đã bị ta chiều thành hư, con đừng để bụng nhé, Cứ yên tâm ở lại đây, lễ nào nhà họ Thương vắng con không được. Thực ra Thanh Hề là người rất tốt, ở cùng nó lâu rồi con sẽ biết thôi."
Thương Nhược Lan bị những lời nói của Thanh Hề làm cho tự ái, nhưng được thái phu nhân vỗ về cô ta cũng bỏ qua, cười khổ, nói: "Cũng tại số Nhược Lan hẩm hiu."
Nụ cười khiên người ta thương cảm hơn cả nước mắt đó quả nhiên đã khơi dậy lòng từ bi của thái phu nhân. Bà quay sang nói với nhị phu nhân: "Ta coi Nhược Lan như con gái, chi tiêu hàng tháng chiếu theo mức của tiểu thư, quần áo đồ dùng đều không được sơ suất."
Nhi phu nhân vâng lời.
Thương Nhược Lan rớt mấy giọt nước mắt, tuy nhận sự thương hại của người khác chẳng dễ chịu gì nhưng trước tấm lòng chân thành của thái phu nhân, lòng tự tôn của cô ta cũng giảm bớt. Thái phu nhân đánh giá cao sự tự tôn cửa cô ta, thấy cô ta không phải loại người tranh thủ lòng thương hại của người khác nên mới dành cho cô tạ nhiều thiện cảm như thế.
Đợi Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan đi rồi thái phu nhân mới kéo Thanh Hề đến gần, hỏi:
"Con bé này, sao hôm nay lại ăn nói như thế? Có Nhược Lan đến chăm sóc, khuyên giải vợ Phong Cẩm, chẳng phải tốt hơn sao? Ta cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi, chẳng lẽ con định bằng mặt không bằng lòng với vợ Phong Cẩm cả đời?"
"Con không thích Lan cô nương." Thanh Hề bĩu môi nói.
"Con không thích con bé, nó cũng có động chạm gì đến con đâu, chẳng qua là đến ở nhờ nhà mình. Cùng lắm thì khi nó lấy chồng, chúng ta tặng nó một ít của hồi môn, kể ra con bé cũng tội nghiệp." Thái phu nhân có vẻ giận Thanh Hề không hiểu chuyện.
Thanh Hề hỏi chuyện nhà Thương Nhược Lan mới biết, thì ra cha cô ta là chưởng quầy một tiệm thuốc ở Dung Thành, Tế Nam, vì bốc nhầm thuốc, khiến một bệnh nhân là con nhà quyền thế ở đó chết oan nên bị phán tội tử hình, qua mùa thu sẽ thi hành án. Mẹ của cô ta mất sớm, hai cha con nương tựa vào nhau, giờ lại mất cha, cô tạ sợ hãi không nơi nương tựa, đúng là rất đáng thương.
Lần này Phong Lưu đi công cán ở Sơn Đông, Thương Nhược Văn liền nhờ cậy hắn đưa cô em họ mồ côi về kinh thành.
Vốn dĩ Thương Nhược Lan đã định sẵn hôn sự, nhưng sau khi cha cô ta gặp nạn, nhà trai liền vội vàng rút lui, hôn sự vì thế mà lỡ dở. Chính vì vậy nên thai phu nhân càng thương xót cô ta hơn.
Thanh Hề buồn bực cùng Minh Ngọc Nhi rời khỏi chỗ thái phu nhân, trên đường đi lầm lũi không nói không rằng. Minh Ngọc Nhi đành lên tiếng khuyên nhủ: “Thật đáng tiếc cho một người xinh đẹp như Lan cô nương, sinh nhầm nhà, số mệnh khổ cực." Minh Ngọc Nhi nhấn mạnh vào tình cảnh thảm thương của Thương Nhược Lan hòng làm Thanh Hề thương cảm mà bỏ qua.
Thanh Hề thở dài, than: "Mọi người làm sáo mà hiểu được."
Dứt lòi, nàng bỏ Minh Ngọc Nhi ở lại, đi về trước. Minh Ngọc Nhi chỉ cười, cho rằng tính khí trẻ con của Thanh Hề lại tái phát, nàng ghen tị với sắc đẹp của Thương Nhược Lan.
Vừa về đến Lan Huân Viện, thấy hai hầu gái đang khiêng một chiếc rương đến phòng phía tây, Thanh Hề liền hỏi: "Cái gì vậy?"
Nhã Nhân đáp: "Đây là đặc sản Quốc công gia mang về từ Sơn Đông, tặng cho biểu tiểu thư."
Thanh Hề gật đầu, đi về phòng phía đông của mình, nhưng lại chẳng thấy thứ gì. Nàng hỏi Lâm Lang: "Quà Quốc công gia tặng ta đâu?"
Lâm Lang ngây người một lúc tậi nói: "Từ sáng tới giờ, nô tì không thấy ai mang quà đến."
Thanh Hề lập tức giận điên người đi ra ngoài, Lâm Lang hoảng hốt gọi với theo: "Phu nhân đi đâu vậy?"
Thanh Hề không thèm trả lời, hùng hổ chạy đến Tứ Tịnh Cư, mặt mũi cau có đáng sợ đễn nỗi Lương Thần và Mỹ Cảnh không dám ngăn cản, đành để nàng đi thẳng vào thư phòng.
Phong Lưu đang tìm sách trên giá, nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn đã thấy Thanh Hề nhăn nhó đứng đó, mếu máo ra vẻ ấm ức lắm.
"Sao thế ai dám chọc giận nàng?"
Dáng vẻ thản nhiên của Phong Lưu khiến lửa giận trong lòng Thanh Hề càng bùng lên dữ dội, cứ như chỉ có mình nàng để ý đến chuyện này. Nàng tức đến nỗi thở phì phò nhưng vẫn nhất quyết không chịu hé răng nói nửa lời.
Phong Lưu thấy nàng tức đến sắp phát hỏa, mới thôi không trêu chọc. "Được rồi, quà cho nàng ta để ờ phòng trong ấy, nàng tự vào mà xem."
Đến lúc này Thanh Hề mới bình tĩnh lại, có chút lúng túng, nói: "Thiếp không thèm...” Câu này chắc chắn là nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng rõ ràng là rất để ý.
Trong phòng ngủ của Phong Lưu có hai chiếc rương màu đỏ. Thanh Hề mở ra xem, thấy bên trong là mấy loại thuốc quý như A Giao, Tuyết Cáp, thế nhưng cũng không phải là thứ quý hiếm lắm. Trong chiếc rương còn lại là một con diều hình bươm bướm, màu sắc sặc sỡ sống động, lớn gấp mây lần những con diều bình thường, có khi nhấc được cả người lên, quả thực là vô cùng độc đáo.
"Con diều to thế này, bao nhiêu người mới thả nổi?" Thanh Hề kinh ngạc hỏi.
"Hôm nào rảnh rỗi ta sẽ đưa nàng ra biển thả diều, ở đó có gió to." Hình như đây là lần đầu tiên Phong Lưu chịu dành thòi gian đưa Thanh Hề đi chơi.
Cơn giận của Thanh Hề bay biến, nàng ngượng nghịu hỏi: "Lan cô nương đó là do Đình Trực ca ca đưa về sao?"
Phong Lưu nghe xong liền sững người, nhíu mày suy nghĩ giây lát mới hỏi lại: "À, nàng hỏi em họ của tứ đệ muội phải không?"
"Đúng vậy, Lan cô nương và tứ đệ muội trông khá giống nhau, nhưng cô ấy còn đẹp hơn tứ đệ muội một chút đứng không?" Thanh Hề cố tình gài bẫy.
Phong Lưu nhíu mày, đáp: "Ta không để ý, ta là đàn ông đã có vợ, nhìn chằm chằm con gái nhà người ta làm gì, chẳng qua đã nhận lời nhờ vả của tứ đệ muội nên thuận đường đưa cô ấy về kinh thôi."
"Thế nếu chưa có vợ, Đình Trực ca ca sẽ nhìn cô ấy chằm chằm chứ gì?" Thanh Hề hỏi tiếp.
"Đừng nói bậy, chỉ giỏi hỏi linh tinh" Trái tìm đàn ông làm sao hiểu được khúc mắc trong lòng Thanh Hề lúc này, nàng chẳng qua chỉ muốn bóng gió hỏi một câu xem nếu không có nàng, phải chăng Phong Lưu sẽ chọn Thương Nhược Lan làm vợ.
Phong Lưu quay lại ôm Thanh Hề, nói: "Lần trước Vương thái y bắt mạch cho nàng, nói nàng bị thiếu máu, chỗ A Giao này là cho nàng hết đấy, bảo Lâm Lang sắc với rượu hoàng tửu, sáng tối mỗi ngày uống một chén.”
Thanh Hề gật đầu.
Một lúc sau, lại nghe Phong Lưu dịu dàng nói: "Lần trước ở bụi tường vi, đúng là ta đã quá lô mãng, nàng có bị đau không?"
Không nhắc thi thôi, vừa nhắc tới Thanh Hề liền xấu hổ đến nỗi hận không thể một đao chém chết Phong Lưu. Nàng hậm hực nói: "Sao lại không đau chứ, chẳng biết mắc cái chứng gì nữa!"
Sau lần đó, Thanh Hề đau mất mấy ngày, không hiểu sao hôm đó Phong Lưu lại mạnh bạo thế.
Phong Lưu khẽ cười, thì thầm vào tai Thanh Hề câu gì đó khiến nàng ngượng chín mặt, sau đó chuyển thành rên rỉ. Hắn để nàng tựa vào giá áo, vẫn là gần gũi một phen.
Xong việc, Phong Lưu chỉnh lại xiêm y cho Thanh Hề rồi ôm nàng vào lòng, nói: "Đợi qua sinh nhật nàng, ta sẽ chuyển về Lan Huân Viện."
Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đẩu nhìn Phong Lưu, không hiểu sao bỗng dưng hắn lại nhắc đên chuyện này.
"Trước đây ta đã nói với mẹ rồi, đợi nàng đủ lớn rồi sinh con cũng được. Năm nay nàng mươi tám tuổi rồi, đủ trưởng thành để làm mẹ."
Trong nháy mắt, toàn thân Thanh Hề cứng đờ, nàng ấp úng nói: "Đình Trực ca ca, ngộ nhỡ... ngộ nhỡ... thiếp... ý thiếp là ngộ nhỡ thiếp không sinh được con thì làm thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.