Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 20: Suy nghĩ chuyển khoa

Stein

16/07/2015

Thứ sau đi điểm danh, không ngờ Trương Văn không đến mà lại là Vũ Đạo điểm danh thay. Vũ Đạo cười tủm tỉm đánh dấu cho tôi, tôi hỏi anh ta: “Sao thầy Trương Văn không đến?”

“Ở nhà có chuyện không thể đến được.”

Tôi đang định đi thì Vũ Đạo gọi giật lại, bảo tôi đợi anh ta một lúc, điểm danh xong anh ta có chuyện muốn nói.

Quá bảy giờ, sau khi đợi bạn bè và giáo viên đi hết, Vũ Đạo hỏi tôi: “Bài về nhà làm đến đâu rồi? Lần này đã phù hợp với yêu cầu của em chưa?”

Anh ta không hỏi, tôi suýt chút nữa quên mất chuyện đi hỏi bài, tôi đáp qua loa: “Cũng tàm tạm, có điều những bạn khác cảm thấy hơi khó một chút.”

“Những bạn khác ấy có bao gồm em không?”

“Dĩ nhiên là không bao gồm em rồi.” Tôi nhìn khuôn mặt đắc ý của Vũ Đạo rồi không muốn thừa nhận.

“Vậy tốt lắm, những bạn khác không làm được cứ hỏi em là ổn rồi.” Vũ Đạo làm khó, tôi vội vàng đầu hàng, “Những bạn thấy bài tập hơi khó ấy tất nhiên không bao gồm em rồi, em thuộc nhóm sinh viên căn bản chẳng biết gì.”

Chú thích: Học cấp ba, thành tích môn Vật lý của tôi rất tệ, mẹ lại muốn tôi phát triển toàn diện nên lúc vào Đại học tôi học khoa Vật lý.

“Có phải muốn tôi dạy kèm cho em không?” Thái độ xấu xa của Vũ Đạo khiến tôi có cảm giác gậy ông đập lưng ông.

“Có phải thầy lại có điều kiện gì không?” Tôi nhất định đã bị anh ta lừa rồi.

Vũ Đạo vỗ về đầu tôi, vui vẻ nói: “Bạn học Vưu Dung, em rất thông minh, có phải em đã dần dần hiểu được tấm lòng của tôi rồi không?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không hiểu lắm! Nhưng trúng bẫy với ăn quả lừa của thầy nhiều rồi nên cũng có chút giác ngộ cách mạng.”

“Không hiểu cũng không vấn đề gì, vẫn còn bốn năm để em từ từ hiểu tôi mà.” Vũ Đạo hình như tâm trạng rất tốt, tôi thì khổ sở mặt mày: “Em không muốn hiểu, hơn nữa mỗi khi nhớ ra là vẫn còn bốn năm thì em lại muốn khóc!”

Vũ Đạo lại vỗ đầu tôi tựa như đang vỗ về chó mèo, anh ta đùa: “Bạn học Vưu, đừng nói vậy chứ, em nói làm cho thầy đây nghe rất khó chịu!”

Tôi tránh khỏi bàn tay anh ta, quay về vấn đề chính, “Nói mau đi, rốt cục đáp ứng thầy yêu cầu gì mới chịu giúp em giải bài!”

“Đơn giản lắm, em nợ tôi một bữa cơm, thời gian và địa điểm để tôi chọn!” Vũ Đạo sảng khoái nói.

“Được! Có điều nói rõ trước, quá 100 tệ thì thầy sẽ trả khoản dư ra!” Thấy anh ta gật đầu, tôi vừa đưa vở ra vừa nói, “Vậy mau giúp em giải bài tập đi.”

Ai ngờ Vũ Đạo lấy từ trong người ra một tờ giấy đã ghi đầy đủ đáp án đưa cho tôi, chậm rãi nói:

“Mang về từ từ nghiên cứu đi.”



Ngay cả đáp án cũng đã chuẩn bị xong từ trước rồi sao? Anh ta đoán chắc tôi sẽ tìm đến anh ta xin đáp án sao? Chẳng lẽ đợi tôi tự chui đầu vào lưới? Đột nhiên tôi đặc biệt thấy hối hận vì vừa rồi đã nhanh chóng chấp nhận yêu cầu sẽ mời anh ta ăn một bữa.

Lúc này, tôi nhớ ra chuyện điểm danh thể dục buổi sáng, vậy nên tôi nói lấy lòng: “Thầy Võ, nhờ thầy đánh cho em thêm một dấu nữa nhé.”

“Được!” Vũ Đạo không nói nhiều, lấy con dấu từ trong người ra đưa tôi, tôi vui mừng khôn xiết, cầm lấy con dấu rồi lập tức ngớ người! Một chữ ‘Võ Thụ’ màu đỏ cứ như vậy nằm chình ình lên tấm thẻ điểm danh của tôi. Tôi tức giận nói không nên lời, Vũ Đạo thì lấy lại con dấu, chậm rãi hỏi tôi: “Không phải em cần con dấu của tôi sao? Chẳng lẽ em cần dấu của Trương Văn? Thế thì lại không được.”

“Anh…. Anh….” Tôi chỉ vào mũi anh ta, tức giận quát: “Cầm….”

Chữ ‘thú’ còn chưa nói ra thì thầy hiệu trưởng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi thần không biết quỷ chẳng hay, lúc này ông ấy thấy tôi chỉ vào mũi thầy giáo định mắng cầm thú liền kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng sửa lời, dịu dàng nói tiếp: “(Cầm)… yêu quý.”

Mắt thầy hiệu trưởng càng trợn to hơn, Vũ Đạo cũng nhếch môi lên cười, dáng vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác, xem tôi làm sao thu dọn hiện trường đây. Tôi ngây ra một lúc, sau đó tiếp lời:

“…thầy.”

Lúc này tôi mới mỉm cười giả dối với thầy hiệu trưởng rồi từ từ hạ cánh tay đang chỉ vào mũi Vũ Đạo xuống, mắt thầy hiệu trưởng giờ mới dần dần thu nhỏ, khoi phục lại trạng thái bình thường. Vũ Đạo cười rồi gật đầu, sau đó ôm lấy vai tôi, học cách nói vừa rồi của tôi:

“Sinh viên…. Yêu quý.”

(Đoạn này tác giả chơi chữ, dịch ra sẽ hơi khó hiểu. Chữ Cầm trong Cầm thú với chữ Thân trong từ Thân ái - yêu quý phát âm giống nhau. Bạn VD nói vậy để chống chế vs thầy hiệu trưởng, người dịch chú thích.)

Thầy hiệu trưởng nhìn Vũ Đạo, sau đó kéo tôi qua, quay lưng với Vũ Đạo, nói nhỏ với tôi:

“Sinh viên Vưu, em có muốn chuyển khoa không? Nếu như em muốn thì tôi sẽ tìm cách giúp em sắp xếp.”

“Em cảm ơn thầy hiệu trưởng!” Tôi kích động đến mức nước mắt ngân ngấn, nếu như thật sự có thể thì em sẽ không quên ơn tái sinh của thầy đâu! Thầy hiệu trưởng nói xong bèn dùng ánh mắt bảo tôi hãy xem xét, sau đó rời đi.

Thầy hiệu trưởng vừa đi, Vũ Đạo đã nhíu mi hỏi: “Có phải thầy ấy nói sẽ sắp xếp cho em chuyển khoa không?”

Gì đây? Sao anh ta lại biết? Có lẽ thái độ của tôi đã bán đứng mình, Vũ Đạo thấy mình đoán đúng, ánh mắt trở nên vô cùng đồng tình, anh ta thở dài, nói: “Nhớ năm đó bác sĩ Trương cũng nghe theo lời khuyên của thầy ấy mà chuyển từ khoa Vật lý sang khoa Y.”

Không phải chứ, cái vị bác sĩ Trương còn biến thái hơn cả tôi đó sao? Bác sĩ Trương cố chấp đòi rút máu đó sao? Không phải anh ta bị bệnh gì đó từ khoa Y đấy chứ? Tôi lập tức dao động.

Vũ Đạo tiếp tục nói: “Em nghĩ là chuyển khoa giống như chuyển kênh TRƯƠNG VĂN à, muốn chuyển là chuyển chắc. Nhất là một sinh viên có tâm lý không bình thường như em thì càng không thể muốn chuyển là chuyển, nếu không trường học này loạn mất.” Nói xong, Vũ Đạo huýt sáo bỏ đi.

Chẳng lẽ, tôi chỉ có thể chuyển ngành trong cái khoa Vật lý biến thái này thôi sao? Hiệu trưởng ơi không phải chứ?

Quay về ký túc, tôi đưa đáp án dâng hiến cho mọi người, Tiểu Dư vui mừng phấn khởi nhận lấy, rối rít khen ngợi quan hệ tốt của tôi và Vũ Đạo, Giả Họa không nói câu nào. Phạm Thái lại quay ra hỏi tôi dùng điều kiện gì để trao đỏi đáp án, đến khi biết được chỉ là mời anh ta một bữa ăn thì cô ấy mới yên tâm. Còn tôi ấy, tôi dùng N cách dằn vặt cả nửa ngày mà vẫn không xóa được con dấu ‘Võ Thụ’, cuối cùng chỉ có thể rút kinh nghiệm xương máu, dùng dao cạo cạo đi con dấu đó rồi động tay chân vào bên cạnh, chẳng may Trương Văn có hỏi thì tôi cứ nói là bị sâu dục!

Mười giờ là tiết của Vũ Đạo, giờ học trôi chảy thuận lợi hiếm thấy, chẳng qua là lúc giữa giờ, đám nam sinh xem tạp chí bị Vũ Đạo bắt được, vừa nhìn thấy là tạp chí PLAY BOY bản tiếng anh thì xúc động vô cùng, Vũ Đạo nói anh ta rất nhớ, muốn mượn cuốn này sang tuần sẽ trả lại, đám nam sinh cũng biết được đáp án. Bản sắc Cầm thú lại tái hiện rồi! Thực tế tôi cũng muốn có cuốn tạp chí khỏa thân của nước ngoài này để ‘cầm thú’, nhưng tiếc là chỗ nữ sinh lại không ai có.



Đại khái là vì Vũ Đạo lấy được cuốn PLAY BOY nên hôm nay không giao bài tập về nhà. Đám sinh viên hô hào vạn tuế, thậm chí còn có nam sinh nói PLAY BOY kì tới cũng tranh thủ nhờ người ở nước ngoài gửi về một cuốn!

Lúc tan học, Vũ Đạo cầm cuốn PLAY BOY, nói với tôi: “Ba giờ chiều em với Trương Văn tập chương trình, có lẽ chỉ có một cơ hội này thôi, cố gắng trân trọng nó nhé!”

Ăn xong bữa trưa, vốn định ngủ trưa một giấc, nhưng nhớ đến đề nghị chuyển khoa của thầy hiệu trưởng, lại nghĩ đến những lời Vũ Đạo nên thôi quyết định đi đến bệnh viện trường để bác sĩ Trương rút ít máu, tránh thêm phiền phúc, tiện thể xác nhận sự thật về việc chuyển khoa từ chỗ anh ta.

Giữa trưa bệnh viện trường cũng chẳng có mấy người, tôi đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ Trương. Đẩy cửa vào thì thấy bác sĩ Trương vừa uống nước vừa xem PLAY BOY! Kia chẳng phải là cuốn tạp chí sáng nay đó sao! Không phải chứ, chẳng lẽ tôi đến muộn rồi, chân tướng sự việc đã bị Vũ Đạo dùng cuốn tạp chí kia mua chuộc?

Bác sĩ Trương thấy tôi đến, lau lau khóe miệng, vội vàng chào đón tôi. Chẳng trách lại uống nước, thì ra là vừa đổ vừa bổ!

“Bác sĩ Trương, anh cũng xem loại sách này sao?” Nghĩ đến việc không thể hỏi ra vấn đề, tôi không khỏi có chút chán nản.

“Hết cách rồi, con người luôn cần đọc nhiều sách để sạc pin cho mình mà, là một bác sĩ thì luôn phải nghiên cứu về cấu trúc vật lý của cơ thể để nâng cao chính mình!” Bác sĩ Trương đáp lại hùng hồn.

“Anh xem tạp chí khiêu dâm thì cũng đừng chụp cái mánh ‘nghiên cứu sinh lý’ vào chứ.” Thấy bác sĩ Trương như vậy, muốn tôi chuyển đến khoa Y thì thà tôi ở lại khoa Lý còn hơn.

“Tôi là bác sĩ, tôi không có cảm giác gì với BODY, cũng không thích thú gì với khiêu dâm. Tôi muốn xem cái gì không có chứ!” Bác sĩ Trương nói rồi kéo rèm vào, lúc này tôi mới phát hiện đằng sau bức rèm là giường bệnh, trên giường bệnh là một thi thể được khăn trải giường bịt kín lại.

Bác sĩ Trương xốc khăn trải giường lên, lúc này tôi mới nhìn thấy người chết xanh mét kia là một nam sinh viên trẻ tuổi. Trẻ như vậy đã chết rồi, không biết nguyên nhân là gì, trong lòng không khỏi đau buồn. Có điều bác sĩ Trương ơi anh giấu xác chết trong phòng bệnh có phải là quá bất thường không!

Bác sĩ Trương chỉ vào xác chết, nói: “Em xem, tôi thường hay nghiên cứu cơ thể người trong phòng bệnh đấy.” Nói xong, anh ta bắt đầu dùng xác chết đó để giải thích cho tôi kết cấu và chức năng của cơ thể con người, thậm chí cả cách bảo dưỡng từng bộ phận một.

Mới giảng chưa được một lúc, tôi đã thực sự không thể thích ứng với xác chết đó, quả nhiên chỉ số biến thái của bác sĩ Trương đám hậu bối chúng tôi không thể địch nổi! Tôi vội vàng nói với bác sĩ Trương ý định đến đây của mình, rồi đề nghị anh ta lấy máu của tôi ở phòng khám khác. Vì vậy bác sĩ Trương lại lấy khăn trải giường che lên cái xác, dẫn tôi đến một phòng khám khác.

Sau khi bác sĩ Trương lấy một ít máu của tôi, bảo tôi giữ một miếng bông ngồi đợi, anh ta liền đi ra ngoài. Máu cũng đã ngừng chảy, tôi quay vài vòng mà vẫn chưa thấy bác sĩ Trương quay lại nên định đi tìm. Ra khỏi phòng khám, xa xa nhìn thấy bác sĩ Trương đang tiễn ‘tử thi’ ở đầu hành lang bệnh viện, tôi bỗng đứng ngây ra đó. Bác sĩ Trương tiễn ‘xác chết’ đi xong, nhìn thấy tôi bèn đỡ tôi vào phòng, hờ hững giải thích: “Sinh viên đó nhổ răng sâu, gây mê cục bộ, nhưng lần đầu tiên cậu ta dùng thuốc gây mê, cơ thể mẫn cảm với thuốc nên ngủ lâu hơn một lúc.”

“….” Anh coi người bị gây mê như người chết rồi giải thích về cơ thể người cho tôi sao?? Bác sĩ Trương, anh là Đại thần quả nhiên cũng không ngoa mà! Hơn nữa, người ta vẫn chưa chết, sao anh lại che khăn trải giường kín mặt người ta vậy hả? Bác sĩ Trương giống như biết được tôi đang nghĩ gì, anh ta tiếp tục nói: “Tôi thường tiện tay kéo khăn trải giường lên khá cao!”

“…” Lúc trước anh là nhân viên quản lý nhà xác à? Còn tiện tay nữa chứ!

Lúc này dường như tôi đã vứt bỏ suy nghĩ chuyển khoa, vì một tia hi vọng cuối cùng, tôi hỏi:

“Bác sĩ Trương, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải nói thật với em nhé. Lúc trước có phải anh chuyển từ khoa Lý sang khoa Y không? Ai giúp anh chuyển khoa vậy?” (Rõ ràng đây là hai câu hỏi mà, xem ra cô nàng này bị dọa rồi!)

“Đúng rồi, không sai!” Bác sĩ Trương không hề do dự đáp, “Ai chuyển ấy hả?” Bác sĩ Trương nhất thời không nghĩ ra, ngẫm một lúc đột nhiên nhớ ra, vui vẻ nói: “Chính là thầy hiệu trưởng hiện tại giúp tôi chuyển đấy!”

Thái độ của bác sĩ Trương nhìn không giống như anh ta đã thông đồng với Vũ Đạo.

Thế gian sao lại hắc ám thế này… tôi vội vàng từ biệt bác sĩ Trương, quay về ký túc khôi phục lại tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook