Chương 46
Đậu Nành Lạc Nhách
27/08/2024
Hôm nay là ngày trọng đại của Tuệ Lâm cô cũng nên từ sớm cô đã chuẩn bị váy vóc đến để chúc phúc cho bạn mình .
Nói là váy vóc chứ thật ra cũng là váy cô đi mượn của Tuệ Lâm. Vâng ! đúng là như vậy đi đám cưới nó nhưng lại đi mượn váy nó để mặc nghe có vẽ hơi vô lý nhưng sự thật chính là như vậy
Dáng vóc cả ba người đều xem xem nhau nhưng Khánh Trâm không có nhiều đồ nên Tuệ Lâm đã chủ đích cho cô mượn .
Đến nơi đã thấy mọi người t tựu đương nhiên anh cũng có mặt .
Mọi người đang rôm rả cười nhạo vì bây giờ anh là người duy nhất trong hội vẫn còn cô đơn chiếc bóng không có ai nâng khăn sửa túi .
Cô bên này đang cũng đang chụp chẹt mấy tấm hình với bạn mình nhưng ánh mắt cứ ngó về phía bên đó .
- Nè hình vô đây sao cứ ngó đâu đâu vậy .
Khánh Trâm thấy cô cứ lơ đãng không tập trung mà bực hết mình .
Sau khi chụp xong mọi người cũng kéo nhau vào dùng tiệc ,trùng hợp thay anh và cô lại ngồi cùng bàn với nhau lại còn ngồi cạnh nhau .
Tuệ Lâm và Tuấn Anh sắp cho cô và Khánh Trâm ngồi chung với nhóm bạn của anh đương nhiên Trâm nó ngồi kế chồng mình nên quá bình thường rồi .
Cô ngồi cạnh anh mà tim đang đập thình thịch, mặt cũng cảm giác đang nóng lên .
Đúng là khi thích ai đó rồi trái tim chẳng còn để chỗ mình nữa, nó cứ đập liên hồi cô chẳng biết làm sao .
- Ê bị bệnh hả sao mặt mài nóng đỏ lừng vậy còn đổ cả mồ hôi .
Người nào đó nghe vậy cũng khẽ nhìn sang cô .
Aizzz cái nhỏ này ! Cô đang ngại cứng cả người mà nó còn hỏi đương nhiên cô cũng chỉ lắc đầu với nó .
- Không .... Không có tại nóng quá chứ tao vẫn khỏe ru đây này .
Nó nghi hoặc hình cô nhưng cũng không bắt bẻ gì cả chỉ quay qua chăm sóc chồng nó vẫn còn đang thương tật chưa lành .
Bình thường cô và anh chỉ cần lại gần là sẽ cãi nhau chí chóe hoặc là sẽ nói móc mỉa nhau nhưng hôm nay cả anh và cô đều im lặng thật khiến mấy người kia tò mò nhất là Nhật Minh .
- Ủa không bình thường nói ghét con gái người ta lắm mà sao nãy đòi ngồi kế nữa vậy ?
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện nghe Nhật Minh hỏi mọi người cũng vô thức nhìn anh và cô, cô cũng nhìn sang anh .
Anh bị hỏi đột nhiên cứng cả người nhúc nhích không nổi , sớm không hỏi muộn không hỏi sao hỏi ngay lúc này ?
- Chả lẽ tao đòi ngồi kế vợ mầy ? Với lại cô ta cũng ế lòi ra đấy ngồi cạnh cũng chẳng bị gì
Nhật Minh ậm ờ thấy cũng có lí sau đó lại hỏi .
Thế sao bình thường mầy với cô ấy hay cải cọ lắm mà bây giờ mầy lại im lặng vậy ?Tao dư hơi hả mà cãi nhau với nhỏ này hoàiAnh cũng chẳng vừa mà chỉ sang cả cô để bạo biện cho cái hành động đang lúng túng của mình .
Đúng như cô nghĩ anh chẳng bao giờ dùng lời lẽ ngọt ngào để nói về cô , tuy cô có chút buồn tủi xong không vì thế mà nhịn được .
Tôi mới thèm cải mới anh, tôi thà nói chuyện với ch* còn hơn.Cô cô ....Với lại tôi không có ế tôi có người mình thích rồi, cũng có người thích tôi nữa .Câu nói chốt hạ này của cô nào mấy dây thần kinh trong đầu anh như rơi rụng. Anh điếng cả người, da đầu như có hành ngàn con kiến qua lại làm anh tê tê dại dại .
Cô nói gì chứ cô có người mình thích rồi , cô thích ai kia chứ chẳng lẽ là Minh Khôi sao ?
- Thì cô chỉ là thích người ta thôi ...mà này chưa chắc gì người đó đã thích cô ?
Cô vẫn còn đang hừng hực khí thế đáp trả nhưng nghe anh nói vậy cái khí thế đó cũng chẳng còn .
Cô ỉu xìu bộ mặt xụ xuống .
- Kệ tôi , anh thì biết gì chứ anh ngu như bò ấy .
Cô nói lí nhí mắt cũng chẳng thèm nhìn anh nữa .
Anh thì nghe không hiểu hàm ý trong câu nói đó là gì chỉ biết là cô đang so sánh mình với loài động vật nhai lại .
Thật ra anh nói cũng phải cô thích người đó mà người đó ghét cô như vậy hơn nữa anh còn là một tay đào hoa .
Anh đã nhiều lần nói với cô là ghét cô .
Hơn nữa câu nói ngày hôm đó khiến cô muốn quên cũng quên không được , cô không có mộng tưởng trèo cao nhưng anh lại là một cây cao, cô cũng từng nói với không có ý định đó nhưng bây giờ chính là có ý định đó .
Cùng một cây nhưng là khác cành thôi nhưng cô trong ấn tượng ban đầu đến tận bây giờ với anh đều là không tốt cho dù bây giờ cô thay đổi nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng chắc gì anh đã thích .
Nên thôi cứ như vậy biết đâu sẽ tốt hơn còn thích thì cứ thích thôi , anh biết hay không cũng chẳng quan trọng .
<< Quan trọng chứ sao không ? >> một mặt đang trấn an lý trí nhưng một mặt lại kịch liệt lên tiếng cho con tim thế nhưng hiện tại lý trí vẫn chiến thắng con tim .
Anh đang ăn ngon miệng đột nhiên lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng ...
Tức giận anh buông cả đũa xuống mà bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người .
- Đó anh thấy chưa vô duyên làm cậu ấy bỏ đi rồi kìa .
Vợ Nhật Minh đánh vào vai cậu, cô gái này thầm trách sao mình lại có một người chồng vô duyên đến mức này.
Trách anh được sao , anh có làm gì đâu.Anh nhìn đi bây giờ cô ấy cũng chẳng ăn ngon nữa rồi kìa .Vợ Nhật Minh nói ra lời này cũng là lúc hai vợ chồng buông đũa xuống nhìn nhau .
<< Đúng là nồi nào úp vung nấy >> nhiệt tình nhưng không đúng lúc.
Nói là váy vóc chứ thật ra cũng là váy cô đi mượn của Tuệ Lâm. Vâng ! đúng là như vậy đi đám cưới nó nhưng lại đi mượn váy nó để mặc nghe có vẽ hơi vô lý nhưng sự thật chính là như vậy
Dáng vóc cả ba người đều xem xem nhau nhưng Khánh Trâm không có nhiều đồ nên Tuệ Lâm đã chủ đích cho cô mượn .
Đến nơi đã thấy mọi người t tựu đương nhiên anh cũng có mặt .
Mọi người đang rôm rả cười nhạo vì bây giờ anh là người duy nhất trong hội vẫn còn cô đơn chiếc bóng không có ai nâng khăn sửa túi .
Cô bên này đang cũng đang chụp chẹt mấy tấm hình với bạn mình nhưng ánh mắt cứ ngó về phía bên đó .
- Nè hình vô đây sao cứ ngó đâu đâu vậy .
Khánh Trâm thấy cô cứ lơ đãng không tập trung mà bực hết mình .
Sau khi chụp xong mọi người cũng kéo nhau vào dùng tiệc ,trùng hợp thay anh và cô lại ngồi cùng bàn với nhau lại còn ngồi cạnh nhau .
Tuệ Lâm và Tuấn Anh sắp cho cô và Khánh Trâm ngồi chung với nhóm bạn của anh đương nhiên Trâm nó ngồi kế chồng mình nên quá bình thường rồi .
Cô ngồi cạnh anh mà tim đang đập thình thịch, mặt cũng cảm giác đang nóng lên .
Đúng là khi thích ai đó rồi trái tim chẳng còn để chỗ mình nữa, nó cứ đập liên hồi cô chẳng biết làm sao .
- Ê bị bệnh hả sao mặt mài nóng đỏ lừng vậy còn đổ cả mồ hôi .
Người nào đó nghe vậy cũng khẽ nhìn sang cô .
Aizzz cái nhỏ này ! Cô đang ngại cứng cả người mà nó còn hỏi đương nhiên cô cũng chỉ lắc đầu với nó .
- Không .... Không có tại nóng quá chứ tao vẫn khỏe ru đây này .
Nó nghi hoặc hình cô nhưng cũng không bắt bẻ gì cả chỉ quay qua chăm sóc chồng nó vẫn còn đang thương tật chưa lành .
Bình thường cô và anh chỉ cần lại gần là sẽ cãi nhau chí chóe hoặc là sẽ nói móc mỉa nhau nhưng hôm nay cả anh và cô đều im lặng thật khiến mấy người kia tò mò nhất là Nhật Minh .
- Ủa không bình thường nói ghét con gái người ta lắm mà sao nãy đòi ngồi kế nữa vậy ?
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện nghe Nhật Minh hỏi mọi người cũng vô thức nhìn anh và cô, cô cũng nhìn sang anh .
Anh bị hỏi đột nhiên cứng cả người nhúc nhích không nổi , sớm không hỏi muộn không hỏi sao hỏi ngay lúc này ?
- Chả lẽ tao đòi ngồi kế vợ mầy ? Với lại cô ta cũng ế lòi ra đấy ngồi cạnh cũng chẳng bị gì
Nhật Minh ậm ờ thấy cũng có lí sau đó lại hỏi .
Thế sao bình thường mầy với cô ấy hay cải cọ lắm mà bây giờ mầy lại im lặng vậy ?Tao dư hơi hả mà cãi nhau với nhỏ này hoàiAnh cũng chẳng vừa mà chỉ sang cả cô để bạo biện cho cái hành động đang lúng túng của mình .
Đúng như cô nghĩ anh chẳng bao giờ dùng lời lẽ ngọt ngào để nói về cô , tuy cô có chút buồn tủi xong không vì thế mà nhịn được .
Tôi mới thèm cải mới anh, tôi thà nói chuyện với ch* còn hơn.Cô cô ....Với lại tôi không có ế tôi có người mình thích rồi, cũng có người thích tôi nữa .Câu nói chốt hạ này của cô nào mấy dây thần kinh trong đầu anh như rơi rụng. Anh điếng cả người, da đầu như có hành ngàn con kiến qua lại làm anh tê tê dại dại .
Cô nói gì chứ cô có người mình thích rồi , cô thích ai kia chứ chẳng lẽ là Minh Khôi sao ?
- Thì cô chỉ là thích người ta thôi ...mà này chưa chắc gì người đó đã thích cô ?
Cô vẫn còn đang hừng hực khí thế đáp trả nhưng nghe anh nói vậy cái khí thế đó cũng chẳng còn .
Cô ỉu xìu bộ mặt xụ xuống .
- Kệ tôi , anh thì biết gì chứ anh ngu như bò ấy .
Cô nói lí nhí mắt cũng chẳng thèm nhìn anh nữa .
Anh thì nghe không hiểu hàm ý trong câu nói đó là gì chỉ biết là cô đang so sánh mình với loài động vật nhai lại .
Thật ra anh nói cũng phải cô thích người đó mà người đó ghét cô như vậy hơn nữa anh còn là một tay đào hoa .
Anh đã nhiều lần nói với cô là ghét cô .
Hơn nữa câu nói ngày hôm đó khiến cô muốn quên cũng quên không được , cô không có mộng tưởng trèo cao nhưng anh lại là một cây cao, cô cũng từng nói với không có ý định đó nhưng bây giờ chính là có ý định đó .
Cùng một cây nhưng là khác cành thôi nhưng cô trong ấn tượng ban đầu đến tận bây giờ với anh đều là không tốt cho dù bây giờ cô thay đổi nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng chắc gì anh đã thích .
Nên thôi cứ như vậy biết đâu sẽ tốt hơn còn thích thì cứ thích thôi , anh biết hay không cũng chẳng quan trọng .
<< Quan trọng chứ sao không ? >> một mặt đang trấn an lý trí nhưng một mặt lại kịch liệt lên tiếng cho con tim thế nhưng hiện tại lý trí vẫn chiến thắng con tim .
Anh đang ăn ngon miệng đột nhiên lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng ...
Tức giận anh buông cả đũa xuống mà bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người .
- Đó anh thấy chưa vô duyên làm cậu ấy bỏ đi rồi kìa .
Vợ Nhật Minh đánh vào vai cậu, cô gái này thầm trách sao mình lại có một người chồng vô duyên đến mức này.
Trách anh được sao , anh có làm gì đâu.Anh nhìn đi bây giờ cô ấy cũng chẳng ăn ngon nữa rồi kìa .Vợ Nhật Minh nói ra lời này cũng là lúc hai vợ chồng buông đũa xuống nhìn nhau .
<< Đúng là nồi nào úp vung nấy >> nhiệt tình nhưng không đúng lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.