Chương 60
Đậu Nành Lạc Nhách
29/08/2024
Gian manh có đủ, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, anh cũng không định gây khó dễ làm gì nhưng bản thân anh biết bây giờ chỉ có mình là đủ khả năng đem lại cho cô cuộc sống tốt hơn.
Dù cô hiện tại không thích anh đi chăng nữa thì bây giờ anh cũng đã chiếm thế thượng phong rồi cô chỉ có thể nằm gọn trong sự tính toán mà anh đặt ra.
Liếc mắt khẽ nhìn cô, thấy cô cũng nhìn mình khó hiểu, đôi mắt còn long lanh ngấn nước nhưng lại ngây gốc chưa hiểu gì của cô làm anh thích gì đâu.
Nhím con không xù lông thì đáng yêu phải biết .
Anh nhìn bà nghiêm chỉnh mà cất giọng, đám người không liên quan kia vẫn sừng sững nãy giờ giữa ngôi nhà chật hẹp xem anh hỏi vợ .
Hai tỉ này xem như là sính lễ .... bác gã cô ấy cho con thì vẹn cả đôi đường .
- Bác không phải nuôi cơm cô ấy, việc đó cứ để cho cháu .
- Dù sao sính lễ nhà kia còn không đủ để trả cho Nhật Khang, hai tỉ này cũng không thiệt cho bác đâu phải không ?
Nhật Khang nghe anh nói thì mĩm cười thích thú hắn thích cái tính này của bạn hắn rồi .
Cô nghe anh nói thì kinh hồn bạt vía .
Anh không phải vì một phút trượng nghĩa mà ăn nói lung tung đó chứ .
- Anh ...anh đừng nói bậy .
Cô lắp bắp
Còn anh thì nhướn mài với cô, cơ mặt còn có chút khoái chí, khí thế của một người đàn ông gần ba mươi tuổi nhưng lại hực lửa thiếu niên, cái nét này hút người chết được ...
Anh nghiêng đầu sát vào cô .
Bậy chỗ nào ?
Lời anh nói ra làm cô cả kinh hơn nữa, không lẽ anh muốn cưới cô thật sao, anh trước kia rõ ràng còn nói tuyệt đối sẽ không cho bước chân vào nhà anh kia mà .
Mẹ cô nghe thì vừa ý lắm bà đoán có sai đâu, cái thằng nhóc này vừa nhìn là biết có ý với con bà .
Điều kiện gì không quan trọng có tiền trả nợ cho cái gã chủ nợ dữ tợn này bà đã thở phào nhẹ nhõm rồi, kể từ cái hôm đó hắn doạ làm bà mất ăn mất ngủ đi đánh bạc cũng chẳng có nổi chút tâm trí nào tập trung .
- Được được, cậu thích nó thì cứ việc, tôi còn mừng nữa là cứ sợ sau này sẽ không ai chịu lấy nó .
Bà vui vẽ, bà bây giờ y chang một người mẹ thật tâm muốn con mình được ấm êm hạnh phúc .
- Vậy giờ muốn tổ chức đám cưới luôn không ? Nó còn mặc áo dài kìa .
Bà nhìn anh
Anh bật cười khinh khỉnh.
- Không đâu ạ, cháu chỉ hỏi ý bác còn việc đám cưới không cần thiết lúc này .
Anh không muốn cô bị thiệt thòi, chi ít nào vợ anh cũng phải được ba mẹ anh xuống hỏi cưới đàng hoàng chứ đâu phải làm tạm bợ như thế này vợ anh cũng đâu phải món hàng ngoài chợ mà tiện tay mà nhặt về, ngay cả một cái áo dài nghiêm chỉnh cũng chẳng có . Không khí đám cưới mâm cao cỗ đầy, khay trầu mâm rượu đủ đầy để vợ anh không thua thiệt hay tủi thân chứ .
Sở dĩ anh muốn bà gã cô cho anh là vì anh sợ nếu mai đây hết tiền bà không biết có gã cô cho kẻ nào nữa không, nên phải đặt cọc trước, giữa bàng quang thiệt hạ như thế này nếu bà có nuốt lời làm bậy thì anh cũng có cái để dễ nói năng .
Nhưng để làm điều đó thì đương nhiên không phải bây giờ .
Bàn bạc xong mọi thứ đâu cũng vào đó, trước mắt anh thay gia đình cô đem hai tỉ đó trả thẳng cho Nhật Khang .
Còn phần tiền không trả đủ lúc nãy cô nhất quyết bắt anh đòi lại từ chỗ mẹ mình,cô sợ nếu đưa bà lại đem chúng đi đánh bạc .
Quả không như dự đoán mẹ cô tức tối không thôi nhưng vì còn quá nhiều người ở đó bà không dám la mắng gì cô nhiều .
Anh đã kêu Nhật Khang ra xe trước đợi mình nhưng hắn cứ nhìn nhìn gì đó rồi lãng đâu mất, anh muốn nói chuyện với cô nên cũng mặc hắn .
Anh nắm lấy tay cô kéo ra phía bên ngoài .
Lúc này chị còn anh và cô .
Anh nhìn cô,cô cũng nhìn anh .
Lại nữa rồi ! Mỗi khi nhìn nhau đối mắt cô rất ngượng ngùng không biết phải đối mặt như nào, bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh .
Thấy cô cứ cuối đầu, tay còn đang vào nhau, anh liền biết cô muốn nói gì đó với mình.
Muốn nói cái gì ?
Lúc nãy anh nói giỡn đúng không ?
Không giỡn, nhưng cũng không thật trước mắt em cứ làm theo ý tôi .
- Em....
.. sống ở đây cũng không dễ dàng gì đúng chứ
Anh bình thản nói ra, mắt còn nhìn để đợi chờ phản ứng của cô .
Hôm nay anh đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác .
Anh bây giờ còn thay đổi cả cách xưng hô với cô, không còn một con nhỏ này
hai câu con nhỏ này, hay cô này cô nọ mà là em rồi ....
Nhưng người cô tâm tư đơn giản nghe anh nói thì có chút thất vọng hoá ra là anh đang thương hại cho cô thôi sao ?
Bây giờ cả cổ họng khô khốc, lòng ngực cũng như bị đè nén bởi một tảng đá lớn, đôi tay vẫn còn đang chặt hai ngón tay cái ghim chặt vào nhau .
Anh đợi mà cô không động tĩnh gì, mặt cứ cuối gầm làm anh không biết được bây giờ cô đang nghĩ gì ?
Anh lấy tay mình gỡ lấy hay ngón tay đang bấu chặt của cô, nếu anh không gỡ chắc nó sẽ tứa máu mất .
Tay hai người chạm vào nhau, cô ngước lên nhìn anh, anh lúc này khác với dáng vẽ hay mắng nhiếc cô vô cùng, có thể thấy trong mắt anh chỉ toàn sự thâm tình trong một giây bất tri bất giác cô còn ngỡ mình nhìn nhầm nhưng đã nhanh chống chấn chỉnh suy nghĩ của mình .
Ngón tay cái anh còn xoa xoa cái vết bấu hằn trên da cô còn ủng đỏ
Làm cho lồng ngực cô từ khó chịu lúc nãy đã đánh trống liên hồi .
Lấy hết can đảm cô hỏi anh .
- Không phải anh ghét tôi lắm sao ? sao bây giờ lại muốn giúp tôi .
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa nên lãng trách cái nhìn vẫn còn trực diện của anh .
Tuy vậy tay hai người vẫn còn nắm chặt không biết vô ý hay cô tình mà cô không chịu thu tay về .
Anh nghe cô hỏi thì điếng cả người, cô nhìn ra chổ nào mà thấy anh ghét cô ? Nhưng mà cũng đúng lúc trước anh toàn bắt nạt cô
- Tôi ghét em khi nào .... lúc trước em là một con nhóc bướng bỉnh cứng đầu, tôi chỉ mà muốn giúp nên người thôi .
- Đâu có mượn . Lời anh vừa dứt là cái tiếng lầm bầm cũng phát lên .
Anh muốn cười lắm rồi nhưng cố gắng kìm lại, anh buông tay cô ra nhẹ nhàng gỡ cái mấn vẫn còn trên đầu cô từ sáng .
Vừa gỡ anh vừa nói .
- Tôi không có ghét em, còn bây giờ tôi giúp em là vì tôi muốn em có cuộc sống tốt hơn còn là vì ....
Nói đến đây anh đã gỡ xong cái mấn nhưng lại chừng chừ không nói nữa ... cô vẫn còn hồi hợp nhìn anh mong chờ lời nói ra .
Dù cô hiện tại không thích anh đi chăng nữa thì bây giờ anh cũng đã chiếm thế thượng phong rồi cô chỉ có thể nằm gọn trong sự tính toán mà anh đặt ra.
Liếc mắt khẽ nhìn cô, thấy cô cũng nhìn mình khó hiểu, đôi mắt còn long lanh ngấn nước nhưng lại ngây gốc chưa hiểu gì của cô làm anh thích gì đâu.
Nhím con không xù lông thì đáng yêu phải biết .
Anh nhìn bà nghiêm chỉnh mà cất giọng, đám người không liên quan kia vẫn sừng sững nãy giờ giữa ngôi nhà chật hẹp xem anh hỏi vợ .
Hai tỉ này xem như là sính lễ .... bác gã cô ấy cho con thì vẹn cả đôi đường .
- Bác không phải nuôi cơm cô ấy, việc đó cứ để cho cháu .
- Dù sao sính lễ nhà kia còn không đủ để trả cho Nhật Khang, hai tỉ này cũng không thiệt cho bác đâu phải không ?
Nhật Khang nghe anh nói thì mĩm cười thích thú hắn thích cái tính này của bạn hắn rồi .
Cô nghe anh nói thì kinh hồn bạt vía .
Anh không phải vì một phút trượng nghĩa mà ăn nói lung tung đó chứ .
- Anh ...anh đừng nói bậy .
Cô lắp bắp
Còn anh thì nhướn mài với cô, cơ mặt còn có chút khoái chí, khí thế của một người đàn ông gần ba mươi tuổi nhưng lại hực lửa thiếu niên, cái nét này hút người chết được ...
Anh nghiêng đầu sát vào cô .
Bậy chỗ nào ?
Lời anh nói ra làm cô cả kinh hơn nữa, không lẽ anh muốn cưới cô thật sao, anh trước kia rõ ràng còn nói tuyệt đối sẽ không cho bước chân vào nhà anh kia mà .
Mẹ cô nghe thì vừa ý lắm bà đoán có sai đâu, cái thằng nhóc này vừa nhìn là biết có ý với con bà .
Điều kiện gì không quan trọng có tiền trả nợ cho cái gã chủ nợ dữ tợn này bà đã thở phào nhẹ nhõm rồi, kể từ cái hôm đó hắn doạ làm bà mất ăn mất ngủ đi đánh bạc cũng chẳng có nổi chút tâm trí nào tập trung .
- Được được, cậu thích nó thì cứ việc, tôi còn mừng nữa là cứ sợ sau này sẽ không ai chịu lấy nó .
Bà vui vẽ, bà bây giờ y chang một người mẹ thật tâm muốn con mình được ấm êm hạnh phúc .
- Vậy giờ muốn tổ chức đám cưới luôn không ? Nó còn mặc áo dài kìa .
Bà nhìn anh
Anh bật cười khinh khỉnh.
- Không đâu ạ, cháu chỉ hỏi ý bác còn việc đám cưới không cần thiết lúc này .
Anh không muốn cô bị thiệt thòi, chi ít nào vợ anh cũng phải được ba mẹ anh xuống hỏi cưới đàng hoàng chứ đâu phải làm tạm bợ như thế này vợ anh cũng đâu phải món hàng ngoài chợ mà tiện tay mà nhặt về, ngay cả một cái áo dài nghiêm chỉnh cũng chẳng có . Không khí đám cưới mâm cao cỗ đầy, khay trầu mâm rượu đủ đầy để vợ anh không thua thiệt hay tủi thân chứ .
Sở dĩ anh muốn bà gã cô cho anh là vì anh sợ nếu mai đây hết tiền bà không biết có gã cô cho kẻ nào nữa không, nên phải đặt cọc trước, giữa bàng quang thiệt hạ như thế này nếu bà có nuốt lời làm bậy thì anh cũng có cái để dễ nói năng .
Nhưng để làm điều đó thì đương nhiên không phải bây giờ .
Bàn bạc xong mọi thứ đâu cũng vào đó, trước mắt anh thay gia đình cô đem hai tỉ đó trả thẳng cho Nhật Khang .
Còn phần tiền không trả đủ lúc nãy cô nhất quyết bắt anh đòi lại từ chỗ mẹ mình,cô sợ nếu đưa bà lại đem chúng đi đánh bạc .
Quả không như dự đoán mẹ cô tức tối không thôi nhưng vì còn quá nhiều người ở đó bà không dám la mắng gì cô nhiều .
Anh đã kêu Nhật Khang ra xe trước đợi mình nhưng hắn cứ nhìn nhìn gì đó rồi lãng đâu mất, anh muốn nói chuyện với cô nên cũng mặc hắn .
Anh nắm lấy tay cô kéo ra phía bên ngoài .
Lúc này chị còn anh và cô .
Anh nhìn cô,cô cũng nhìn anh .
Lại nữa rồi ! Mỗi khi nhìn nhau đối mắt cô rất ngượng ngùng không biết phải đối mặt như nào, bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh .
Thấy cô cứ cuối đầu, tay còn đang vào nhau, anh liền biết cô muốn nói gì đó với mình.
Muốn nói cái gì ?
Lúc nãy anh nói giỡn đúng không ?
Không giỡn, nhưng cũng không thật trước mắt em cứ làm theo ý tôi .
- Em....
.. sống ở đây cũng không dễ dàng gì đúng chứ
Anh bình thản nói ra, mắt còn nhìn để đợi chờ phản ứng của cô .
Hôm nay anh đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác .
Anh bây giờ còn thay đổi cả cách xưng hô với cô, không còn một con nhỏ này
hai câu con nhỏ này, hay cô này cô nọ mà là em rồi ....
Nhưng người cô tâm tư đơn giản nghe anh nói thì có chút thất vọng hoá ra là anh đang thương hại cho cô thôi sao ?
Bây giờ cả cổ họng khô khốc, lòng ngực cũng như bị đè nén bởi một tảng đá lớn, đôi tay vẫn còn đang chặt hai ngón tay cái ghim chặt vào nhau .
Anh đợi mà cô không động tĩnh gì, mặt cứ cuối gầm làm anh không biết được bây giờ cô đang nghĩ gì ?
Anh lấy tay mình gỡ lấy hay ngón tay đang bấu chặt của cô, nếu anh không gỡ chắc nó sẽ tứa máu mất .
Tay hai người chạm vào nhau, cô ngước lên nhìn anh, anh lúc này khác với dáng vẽ hay mắng nhiếc cô vô cùng, có thể thấy trong mắt anh chỉ toàn sự thâm tình trong một giây bất tri bất giác cô còn ngỡ mình nhìn nhầm nhưng đã nhanh chống chấn chỉnh suy nghĩ của mình .
Ngón tay cái anh còn xoa xoa cái vết bấu hằn trên da cô còn ủng đỏ
Làm cho lồng ngực cô từ khó chịu lúc nãy đã đánh trống liên hồi .
Lấy hết can đảm cô hỏi anh .
- Không phải anh ghét tôi lắm sao ? sao bây giờ lại muốn giúp tôi .
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa nên lãng trách cái nhìn vẫn còn trực diện của anh .
Tuy vậy tay hai người vẫn còn nắm chặt không biết vô ý hay cô tình mà cô không chịu thu tay về .
Anh nghe cô hỏi thì điếng cả người, cô nhìn ra chổ nào mà thấy anh ghét cô ? Nhưng mà cũng đúng lúc trước anh toàn bắt nạt cô
- Tôi ghét em khi nào .... lúc trước em là một con nhóc bướng bỉnh cứng đầu, tôi chỉ mà muốn giúp nên người thôi .
- Đâu có mượn . Lời anh vừa dứt là cái tiếng lầm bầm cũng phát lên .
Anh muốn cười lắm rồi nhưng cố gắng kìm lại, anh buông tay cô ra nhẹ nhàng gỡ cái mấn vẫn còn trên đầu cô từ sáng .
Vừa gỡ anh vừa nói .
- Tôi không có ghét em, còn bây giờ tôi giúp em là vì tôi muốn em có cuộc sống tốt hơn còn là vì ....
Nói đến đây anh đã gỡ xong cái mấn nhưng lại chừng chừ không nói nữa ... cô vẫn còn hồi hợp nhìn anh mong chờ lời nói ra .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.