Chương 63
Đậu Nành Lạc Nhách
31/08/2024
Tờ mờ sáng ngày hôm sau anh đã thức dậy, dù còn muốn ngủ nhưng vì nôn đón vợ anh phải đi thôi .
Gần trưa thì anh đến nơi, ba mẹ cô đã đi vắng nhà chỉ còn cô và Minh Thắng .
Thắng thấy anh đến thì nó chạy lon ton đi kêu cô
- Chị hai ...có khách .
- Khách nào vậy Thắng ? Cô đang thổi cái bếp củi để nấu cơm sáng mà cũng là cơm trưa .
Từ sáng đến giờ cô bận giúp Nhã Trân hái rau rồi đem bán, cái nào giúp được thì cô giúp để nó đỡ cực, về nhà thì lo dọn dẹp lại xung quanh mọi thứ đến gần trưa mới nhớ đến cơm .
- Cái chú hôm qua nói trả tiền cho chị .
Cô cũng ngờ ngợ đoán ra đó là anh, nhưng cô nghĩ chắc xế hay chiều gì anh mới đến không ngờ anh đến sớm như vậy .
Cô vội chùi tay vào áo bế Minh Thắng cùng đi ra .
- Anh đến sớm thế, tôi tưởng chiều anh mới đến .
Anh đang cẩn thận xét căn nhà mông tựa vào bàn tròn hai tay khoanh trước ngực thấy cô ra anh cũng đã về lại trạng thái nghiêm chỉnh để nhìn cô .
Giọng nói trầm ấm anh cười cười rồi nói .
- Nhớ em nên đến sớm.
Cô nghe rất rõ nhưng không tin đó là lời anh nói cô nheo mắt hỏi lại anh .
- Anh nói sao chứ ?
Anh vẫn giữ nguyên cái nét cười tươi rói, khoé môi cong vút lúc nãy
- Không có gì
Đồng thời cũng sải đôi chân dài thẳng tắp bước đến gần cô hơn .
Mặt đối mặt hai ngươi nhìn thẳng vào nhau, Minh Thắng hết nhìn anh rồi nhìn
cô, nó thấy hai người này đột nhiên lại bất động không nhúc nhích .
Nó khẽ cựa quậy cái chân, mới làm hai người thôi nhìn nhau .
Anh bật cười rồi vươn tay đón nó từ cô.
- Tên của em là Thắng phải không ?
- Dạ .
- Lớn rồi đừng để chị bế nữa nhé, nặng tay chị .
Anh căn cười với, tay còn vuốt vuốt cái lưng nó .
- Dạ.
Khác với cái dạ khi nãy cái dạ này có không chút khí thế nào .
Đây là chị nó mà sao, kia cũng là chị ba, hai chị điều lạ chị của nó nhưng điều bị dành đi mất, nó ghét anh Duy vì anh Duy luôn hầm hừ với nó còn anh thì ngược lại nhưng cũng chẳng đáng yêu một chút nào .
Sau đó anh quay sang cô, vươn ngón tay thon dài chạm vào mặt cô vuốt vuốt .
Mặt mũi tèm lem như mèo ấy .
Cô ngỡ ngàng trước hành động này của hắn nhất thời lại có chút không quen cô ngượng quá vội tay hắn ra rồi chạy đi mất hút .
Anh hoang mang nhìn theo miệng lẫm bẫm .
Làm như còn nhỏ lắm vậy á
Anh trò chuyện với Thắng một lúc, không biết dụ nó thế nào mà bây giờ nó quấn anh hơn rồi .
Thấy cô vẫn chưa trở lại anh ngóng ngóng rồi dắt Minh Thắng đi tìm cô .
Anh không biết phía sau nhà cô còn một khu vườn trồng nhiều dừa đến vậy mát như một chiếc ô khổng lồ ngay cả ánh nắng cũng khó mà lọt vào .
Anh thốt lên ngạc nhiên .
- Nhà em trồng dừa cỡ này á hả .
Cô nhìn anh rồi thở dài .
- Của người ta trồng nhà tôi được mỗi cái nhà .
Nói rồi cô cuối xuống nhặt mấy tàu lá dừa khô với mấy vỏ dừa khô để về đun bếp củi .
Nhà cô quả là ngôi nhà biết gìn giữ nét đẹp truyền thống của quên hương
nhất cái xứ này khi mà nhà người đã, bếp ga bếp điện nhà cô bếp lửa nghi ngút khói .
Nhưng mà nói ra thì cũng đúng thật .
-
Em nhặt cái này để làm gì thế ?
Anh tò mò nhìn cô .
-
- Để nấu cơm ấy mà .
- Anh đợi Nhã Trân về rồi mình đi được không,không có ai ở nhà tôi không bỏ Minh Thắng được .
Anh cũng vui vẻ gật gù, cô muốn đi khi nào thì đi anh đâu có bận gì đâu mà hối thúc cô .
- Được, em cứ từ từ tôi không vội .
Thấy anh lại gật đầu đồng ý,nếu là trước kia anh sẽ quát cô một trận rồi có khi là về mất hút luôn rồi cô khẽ cười khi nghĩ lại .
- Em cười cái gì đó ?
- Không gì nhưng mà hôm nay anh lạ lắm, anh không còn quát tôi nữa .
Anh nhún vai, sau đó ngồi xuống cạnh cô, cô cũng dừng động tác của mình, vai hai người vừa vặn chạm vào nhau .
Nhưng cô ngại lắm đâu dám nhìn sang anh mắt cứ dõi theo Minh Thắng bơi bơi tìm sâu ở dưới đất .- Vậy em thấy mình lúc đó có đáng yêu không ?
Cô cuối đầu suy nghĩ quả thật từ lần đầu gặp cô là người gây sự trước thảo nào anh với cô từ lần đó đã không hạp nhau .
- Cũng có một chút chút . Cô nói lí nhí
- Đương nhiên đáng ghét vô cùng ấy . Giờ thì đỡ rồi .
- Nhà Uyên này hình như ba mẹ em không quan tâm ba chị em của em phải không .
Anh không muốn xen vào chuyện nhà người khác nhưng với cô là ngoại lệ, anh muốn biết rõ quá khứ cô sống có tốt không để tương lai anh sẽ bù đắp cho cô .
Biết là khi hỏi ra nếu nó là sự thật sẽ làm cô buồn nhưng anh thật sự rất muốn biết, đêm qua anh đã tranh tư tưởng xem có nên hỏi cô hay không .
Thì quyết định cuối cùng chính là hỏi .
Cô quay sang anh rồi bình thản kể ra từng sự việc từng chút từng chút được cô kể ra .
Đây là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ với người khác về hoàn cảnh gia đình mình .
Với cô anh không phải người lạ mà là người bạn còn là người ở trong tim .
Anh nghe xong thì cổ họng khô khóc, anh không ngờ cô phải bươn chải ra đời từ rất sớm, một cô gái luôn gồng mình để che chở cho hai đứa em thay ba mẹ.
Gần trưa thì anh đến nơi, ba mẹ cô đã đi vắng nhà chỉ còn cô và Minh Thắng .
Thắng thấy anh đến thì nó chạy lon ton đi kêu cô
- Chị hai ...có khách .
- Khách nào vậy Thắng ? Cô đang thổi cái bếp củi để nấu cơm sáng mà cũng là cơm trưa .
Từ sáng đến giờ cô bận giúp Nhã Trân hái rau rồi đem bán, cái nào giúp được thì cô giúp để nó đỡ cực, về nhà thì lo dọn dẹp lại xung quanh mọi thứ đến gần trưa mới nhớ đến cơm .
- Cái chú hôm qua nói trả tiền cho chị .
Cô cũng ngờ ngợ đoán ra đó là anh, nhưng cô nghĩ chắc xế hay chiều gì anh mới đến không ngờ anh đến sớm như vậy .
Cô vội chùi tay vào áo bế Minh Thắng cùng đi ra .
- Anh đến sớm thế, tôi tưởng chiều anh mới đến .
Anh đang cẩn thận xét căn nhà mông tựa vào bàn tròn hai tay khoanh trước ngực thấy cô ra anh cũng đã về lại trạng thái nghiêm chỉnh để nhìn cô .
Giọng nói trầm ấm anh cười cười rồi nói .
- Nhớ em nên đến sớm.
Cô nghe rất rõ nhưng không tin đó là lời anh nói cô nheo mắt hỏi lại anh .
- Anh nói sao chứ ?
Anh vẫn giữ nguyên cái nét cười tươi rói, khoé môi cong vút lúc nãy
- Không có gì
Đồng thời cũng sải đôi chân dài thẳng tắp bước đến gần cô hơn .
Mặt đối mặt hai ngươi nhìn thẳng vào nhau, Minh Thắng hết nhìn anh rồi nhìn
cô, nó thấy hai người này đột nhiên lại bất động không nhúc nhích .
Nó khẽ cựa quậy cái chân, mới làm hai người thôi nhìn nhau .
Anh bật cười rồi vươn tay đón nó từ cô.
- Tên của em là Thắng phải không ?
- Dạ .
- Lớn rồi đừng để chị bế nữa nhé, nặng tay chị .
Anh căn cười với, tay còn vuốt vuốt cái lưng nó .
- Dạ.
Khác với cái dạ khi nãy cái dạ này có không chút khí thế nào .
Đây là chị nó mà sao, kia cũng là chị ba, hai chị điều lạ chị của nó nhưng điều bị dành đi mất, nó ghét anh Duy vì anh Duy luôn hầm hừ với nó còn anh thì ngược lại nhưng cũng chẳng đáng yêu một chút nào .
Sau đó anh quay sang cô, vươn ngón tay thon dài chạm vào mặt cô vuốt vuốt .
Mặt mũi tèm lem như mèo ấy .
Cô ngỡ ngàng trước hành động này của hắn nhất thời lại có chút không quen cô ngượng quá vội tay hắn ra rồi chạy đi mất hút .
Anh hoang mang nhìn theo miệng lẫm bẫm .
Làm như còn nhỏ lắm vậy á
Anh trò chuyện với Thắng một lúc, không biết dụ nó thế nào mà bây giờ nó quấn anh hơn rồi .
Thấy cô vẫn chưa trở lại anh ngóng ngóng rồi dắt Minh Thắng đi tìm cô .
Anh không biết phía sau nhà cô còn một khu vườn trồng nhiều dừa đến vậy mát như một chiếc ô khổng lồ ngay cả ánh nắng cũng khó mà lọt vào .
Anh thốt lên ngạc nhiên .
- Nhà em trồng dừa cỡ này á hả .
Cô nhìn anh rồi thở dài .
- Của người ta trồng nhà tôi được mỗi cái nhà .
Nói rồi cô cuối xuống nhặt mấy tàu lá dừa khô với mấy vỏ dừa khô để về đun bếp củi .
Nhà cô quả là ngôi nhà biết gìn giữ nét đẹp truyền thống của quên hương
nhất cái xứ này khi mà nhà người đã, bếp ga bếp điện nhà cô bếp lửa nghi ngút khói .
Nhưng mà nói ra thì cũng đúng thật .
-
Em nhặt cái này để làm gì thế ?
Anh tò mò nhìn cô .
-
- Để nấu cơm ấy mà .
- Anh đợi Nhã Trân về rồi mình đi được không,không có ai ở nhà tôi không bỏ Minh Thắng được .
Anh cũng vui vẻ gật gù, cô muốn đi khi nào thì đi anh đâu có bận gì đâu mà hối thúc cô .
- Được, em cứ từ từ tôi không vội .
Thấy anh lại gật đầu đồng ý,nếu là trước kia anh sẽ quát cô một trận rồi có khi là về mất hút luôn rồi cô khẽ cười khi nghĩ lại .
- Em cười cái gì đó ?
- Không gì nhưng mà hôm nay anh lạ lắm, anh không còn quát tôi nữa .
Anh nhún vai, sau đó ngồi xuống cạnh cô, cô cũng dừng động tác của mình, vai hai người vừa vặn chạm vào nhau .
Nhưng cô ngại lắm đâu dám nhìn sang anh mắt cứ dõi theo Minh Thắng bơi bơi tìm sâu ở dưới đất .- Vậy em thấy mình lúc đó có đáng yêu không ?
Cô cuối đầu suy nghĩ quả thật từ lần đầu gặp cô là người gây sự trước thảo nào anh với cô từ lần đó đã không hạp nhau .
- Cũng có một chút chút . Cô nói lí nhí
- Đương nhiên đáng ghét vô cùng ấy . Giờ thì đỡ rồi .
- Nhà Uyên này hình như ba mẹ em không quan tâm ba chị em của em phải không .
Anh không muốn xen vào chuyện nhà người khác nhưng với cô là ngoại lệ, anh muốn biết rõ quá khứ cô sống có tốt không để tương lai anh sẽ bù đắp cho cô .
Biết là khi hỏi ra nếu nó là sự thật sẽ làm cô buồn nhưng anh thật sự rất muốn biết, đêm qua anh đã tranh tư tưởng xem có nên hỏi cô hay không .
Thì quyết định cuối cùng chính là hỏi .
Cô quay sang anh rồi bình thản kể ra từng sự việc từng chút từng chút được cô kể ra .
Đây là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ với người khác về hoàn cảnh gia đình mình .
Với cô anh không phải người lạ mà là người bạn còn là người ở trong tim .
Anh nghe xong thì cổ họng khô khóc, anh không ngờ cô phải bươn chải ra đời từ rất sớm, một cô gái luôn gồng mình để che chở cho hai đứa em thay ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.