Chương 83
Đậu Nành Lạc Nhách
28/09/2024
Thắm thoát đã qua vài con trăng, chuyện ngày tết đã kết thúc từ vài tháng trước.
Ba cô người đàn ông ấy đã chịu bản án với tội trạng của một mình . Cô vốn đã làm đơn xin miễn án cho ông dù sao ông với cô vẫn mang nghĩa sinh thành , một tiếng cha nó cao cả và thiêng liêng đến nhường nào .
Nhưng mọi người ai cũng khuyên nên để ông chịu tội trước pháp luật và để những ngày ngồi sau song sắc mong ông ngẫm nghĩ về chuyện mình đã làm mà quay đầu . Ngày xét xử ông khóc nhiều lắm ông xin lỗi tất cả mọi người về cuộc đời lầm lỗi, về sự thiếu trách nhiệm của người đàn ông . Mẹ cô lúc đó nhìn ông với một ánh mắt còn hoài hoải luyến lưu , chất chứa một nỗi niềm khó nói .
Nói tới nói lui chuyện ngày hôm đó nếu không phải bà gây sóng gió trước cũng không đến nỗi ngày hôm nay , ông như thế bà cũng ân hận thật nhiều , lầm lỗi của ông mười thì bà cũng chính hơn nữa nghĩa vợ chồng bao năm bà đối với ông vẫn còn chút vấn vươn .
Sau cùng cô đã xin miễn giảm án để ông không phải ngồi nơi tù ngục quá lâu, ngày đó ông cũng không buông lời cay đắng mà trách cứ một ai .
Cuồng quay cuộc sống đã trở lại một cách bình thường. Cần phải vội vã, thế giới ngoài kia người ta đang chạy đua với cuộc sống , giành giật từng chút một cơ hội cho cuộc đời số phận bé nhỏ của mình .
Nhưng đời mà bao nhiêu là đủ , bao nhiêu để thỏa mãn được một ước mơ.
Suy tư nhìn xuyên qua nơi tấm kính nhìn xuống dòng người xô bồ nơi mặt đất cô khẽ thở dài .
Cô từng như họ, từng vội vã, từng chen chút để chạy đua với cuộc sống lúc đó thật mệt làm sao lại chẳng có ai bênh cạnh . Còn bây giờ cũng chạy đua cũng tìm cơ hội nhưng lại có người ở bên lại còn có một gia đình lớn đã vững chắc làm động lực để cô phấn đấu .
Phải nói từ lúc người đó xuất hiện ,tư vị của cuộc sống cô như được nếm trọn, và may mắn lẫn hạnh phúc đã dần đến với cô nhiều hơn .
- Nghĩ gì đó, em không lo làm việc sếp thấy lại mắng em cho xem .
Hoàng bước từ bên ngoài vào thấy cô trầm tư liền vui miệng mà nói vài câu .
Em làm ngay đây , nghĩ tay một chút cũng kiệt sĩ với em .À Nhã Uyên này cái cô Anh anh gì đó sao cứ lỡn vỡn ở phòng sếp hoài đấy em coi mà cẩn thận đó nha.Em biết rồi , cảm ơn anh nhé . Cô cười tít mắt với Hoàng nhưng trong lòng lại mang một nổi lo khó tả , cô ta hệt như một quả bơm hẹn giờ cô phải đề cao cảnh giác mới được , cái lão nhà cô bài xích bao nhiêu nhưng ải mĩ nhân khó tránh cô phải để tâm nhiều hơn mới được .Tầm trưa khi mà những con chữ cuối cùng cũng đã đánh xong xuôi , cô lắc lắc cái cổ tay mổi nhừ ,xương khớp cũng gần như muốn mục nát cô đứng lên đấy hông qua lại rồi lấy túi xách mà rời khỏi phòng làm việc không quên chào tạm biệt Hoàng .
* Cốc cốc * Cánh cửa được mở và người mở chính là Trúc Anh . Cái người này sao cứ như hồn ma vất vưởng mà bám lấy người đàn ông của cô miết thế .
- Hứ , người không ưa cứ gặp mãi .
Cô ta thấy cô thì khoanh tay trước ngực, mắt nhìn cô chăng chút thiện lành .
Cô thì muốn đặt một dấu chấm hỏi thật lớn . Cô ưa cô ta sao ? Còn làm như kiểu hống hách thế kia .
Minh Kiệt anh ấy không ở đây sao ? Cô nhìn xung quanh không thấy anh mới hỏi vu vơ hỏi cô ta .Ra ngoài rồi, đợi chút đi .Cô cũng chẳng thèm hít chung bầu không khí với cô ta làm gì, xoay người ra đến cửa thì gặp anh .
Tìm anh à ?Ừm, anh xong việc mình đi ăn thôi, em đói lắm rồi .Đợi anh một chút, anh vào lấy đồ rồi ra ngay .Nhưng lúc anh trở ra còn có một đuôi theo cùng vừa phiền vừa vô duyên .
Em đi theo bọn anh làm gì ? Anh cau mặt nhìn Trúc Anh .Em cũng muốn đi ,em cũng đói .Vậy thì ra ngoài ăn , công ty không dư suất cho người ngoài .Sao được chứ, em là vợ anh còn gì ?Anh nhắm mắt lại sao đó quay sang nhìn cô ta mà nói .
- Anh nghĩ mình nên nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể thích anh hay ghét gì cũng được nhưng hiện tại bây giờ bạn gái anh là Nhã Uyên, em ít nhiều cũng nên tôn trọng cô ấy một chút lúc trước em muốn gọi sao cũng được anh chẳng bận tâm nhưng bây giờ anh bận tâm đấy , không phải vì em mà vì cô ấy, mong em hiểu một chút .Còn nếu em cứ cứng đầu khó bảo anh sẽ nói với Nhật Khang đừng quên anh trai nó tàn nhẫn đến mức nào .
Nói xong anh hậm hực nắm lấy tay cô mà kéo đi . Cô ở bên cạnh vui sắp độ nở hoa luôn rồi . Nhưng cũng không quên tò mò mà hỏi anh .
Ông chủ dữ lắm hả anh ?Um khi nó thật sự nghiêm túc một vấn đề gì đó thì khó ai mà cản nó nổi . Em nữa hiền vừa thôi cứ để con bé mặc sức làm càng , em không ghen hả , em không yêu anh à ?Vẽ mặt anh phụng phịu giận dồi với cô, thiết nghĩ anh cũng già rồi mà còn ngỡ mình mười tám hở một chút là giận dỗi .
- Không có mà , chỉ là em không chấp nhứt với trẻ nhỏ .
Cô cũng nhanh chống xoa dịu nỗi giận hờn của anh, cả hai tay trong tay, suốt dòng hành lang mọi người qua lại khá đông đúc nhưng dường như hai người họ đang tồn tại riêng ở một thế giới và cảm giác chỉ có đối phương mới thật sự làm mình bận tâm
Ba cô người đàn ông ấy đã chịu bản án với tội trạng của một mình . Cô vốn đã làm đơn xin miễn án cho ông dù sao ông với cô vẫn mang nghĩa sinh thành , một tiếng cha nó cao cả và thiêng liêng đến nhường nào .
Nhưng mọi người ai cũng khuyên nên để ông chịu tội trước pháp luật và để những ngày ngồi sau song sắc mong ông ngẫm nghĩ về chuyện mình đã làm mà quay đầu . Ngày xét xử ông khóc nhiều lắm ông xin lỗi tất cả mọi người về cuộc đời lầm lỗi, về sự thiếu trách nhiệm của người đàn ông . Mẹ cô lúc đó nhìn ông với một ánh mắt còn hoài hoải luyến lưu , chất chứa một nỗi niềm khó nói .
Nói tới nói lui chuyện ngày hôm đó nếu không phải bà gây sóng gió trước cũng không đến nỗi ngày hôm nay , ông như thế bà cũng ân hận thật nhiều , lầm lỗi của ông mười thì bà cũng chính hơn nữa nghĩa vợ chồng bao năm bà đối với ông vẫn còn chút vấn vươn .
Sau cùng cô đã xin miễn giảm án để ông không phải ngồi nơi tù ngục quá lâu, ngày đó ông cũng không buông lời cay đắng mà trách cứ một ai .
Cuồng quay cuộc sống đã trở lại một cách bình thường. Cần phải vội vã, thế giới ngoài kia người ta đang chạy đua với cuộc sống , giành giật từng chút một cơ hội cho cuộc đời số phận bé nhỏ của mình .
Nhưng đời mà bao nhiêu là đủ , bao nhiêu để thỏa mãn được một ước mơ.
Suy tư nhìn xuyên qua nơi tấm kính nhìn xuống dòng người xô bồ nơi mặt đất cô khẽ thở dài .
Cô từng như họ, từng vội vã, từng chen chút để chạy đua với cuộc sống lúc đó thật mệt làm sao lại chẳng có ai bênh cạnh . Còn bây giờ cũng chạy đua cũng tìm cơ hội nhưng lại có người ở bên lại còn có một gia đình lớn đã vững chắc làm động lực để cô phấn đấu .
Phải nói từ lúc người đó xuất hiện ,tư vị của cuộc sống cô như được nếm trọn, và may mắn lẫn hạnh phúc đã dần đến với cô nhiều hơn .
- Nghĩ gì đó, em không lo làm việc sếp thấy lại mắng em cho xem .
Hoàng bước từ bên ngoài vào thấy cô trầm tư liền vui miệng mà nói vài câu .
Em làm ngay đây , nghĩ tay một chút cũng kiệt sĩ với em .À Nhã Uyên này cái cô Anh anh gì đó sao cứ lỡn vỡn ở phòng sếp hoài đấy em coi mà cẩn thận đó nha.Em biết rồi , cảm ơn anh nhé . Cô cười tít mắt với Hoàng nhưng trong lòng lại mang một nổi lo khó tả , cô ta hệt như một quả bơm hẹn giờ cô phải đề cao cảnh giác mới được , cái lão nhà cô bài xích bao nhiêu nhưng ải mĩ nhân khó tránh cô phải để tâm nhiều hơn mới được .Tầm trưa khi mà những con chữ cuối cùng cũng đã đánh xong xuôi , cô lắc lắc cái cổ tay mổi nhừ ,xương khớp cũng gần như muốn mục nát cô đứng lên đấy hông qua lại rồi lấy túi xách mà rời khỏi phòng làm việc không quên chào tạm biệt Hoàng .
* Cốc cốc * Cánh cửa được mở và người mở chính là Trúc Anh . Cái người này sao cứ như hồn ma vất vưởng mà bám lấy người đàn ông của cô miết thế .
- Hứ , người không ưa cứ gặp mãi .
Cô ta thấy cô thì khoanh tay trước ngực, mắt nhìn cô chăng chút thiện lành .
Cô thì muốn đặt một dấu chấm hỏi thật lớn . Cô ưa cô ta sao ? Còn làm như kiểu hống hách thế kia .
Minh Kiệt anh ấy không ở đây sao ? Cô nhìn xung quanh không thấy anh mới hỏi vu vơ hỏi cô ta .Ra ngoài rồi, đợi chút đi .Cô cũng chẳng thèm hít chung bầu không khí với cô ta làm gì, xoay người ra đến cửa thì gặp anh .
Tìm anh à ?Ừm, anh xong việc mình đi ăn thôi, em đói lắm rồi .Đợi anh một chút, anh vào lấy đồ rồi ra ngay .Nhưng lúc anh trở ra còn có một đuôi theo cùng vừa phiền vừa vô duyên .
Em đi theo bọn anh làm gì ? Anh cau mặt nhìn Trúc Anh .Em cũng muốn đi ,em cũng đói .Vậy thì ra ngoài ăn , công ty không dư suất cho người ngoài .Sao được chứ, em là vợ anh còn gì ?Anh nhắm mắt lại sao đó quay sang nhìn cô ta mà nói .
- Anh nghĩ mình nên nghiêm túc nói chuyện với em, em có thể thích anh hay ghét gì cũng được nhưng hiện tại bây giờ bạn gái anh là Nhã Uyên, em ít nhiều cũng nên tôn trọng cô ấy một chút lúc trước em muốn gọi sao cũng được anh chẳng bận tâm nhưng bây giờ anh bận tâm đấy , không phải vì em mà vì cô ấy, mong em hiểu một chút .Còn nếu em cứ cứng đầu khó bảo anh sẽ nói với Nhật Khang đừng quên anh trai nó tàn nhẫn đến mức nào .
Nói xong anh hậm hực nắm lấy tay cô mà kéo đi . Cô ở bên cạnh vui sắp độ nở hoa luôn rồi . Nhưng cũng không quên tò mò mà hỏi anh .
Ông chủ dữ lắm hả anh ?Um khi nó thật sự nghiêm túc một vấn đề gì đó thì khó ai mà cản nó nổi . Em nữa hiền vừa thôi cứ để con bé mặc sức làm càng , em không ghen hả , em không yêu anh à ?Vẽ mặt anh phụng phịu giận dồi với cô, thiết nghĩ anh cũng già rồi mà còn ngỡ mình mười tám hở một chút là giận dỗi .
- Không có mà , chỉ là em không chấp nhứt với trẻ nhỏ .
Cô cũng nhanh chống xoa dịu nỗi giận hờn của anh, cả hai tay trong tay, suốt dòng hành lang mọi người qua lại khá đông đúc nhưng dường như hai người họ đang tồn tại riêng ở một thế giới và cảm giác chỉ có đối phương mới thật sự làm mình bận tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.