Chương 4: Cô chết chắc
Đậu Nành Lạc Nhách
12/08/2024
Chìm trong mớ suy nghĩ lung tung , mắt vẫn nhìn xuống chân , chân thì vẫn di chuyển .
Cô không thèm quan sát đường đi nước bước cứ thế mà đi theo bản năng .
* Rầm * Cô va phải một người , cú va khá mạnh làm cô như bị quăng ngược về sau khi cô nhắm chặt mắt đã chuẩn bị tinh thần để tiếp đất thì cảm nhận được vòng tay người đó đang giữ lấy cô .
Cô mở mắt hé mắt . Á cái gương mặt này ..... là người đó .
- Là anh sao , có duyên thật đấy .
Cô vội rời khỏi vòng tay của anh , gượng mặt vừa nãy còn nhăn nhó ỉu xìu thì bây giờ lại tươi tắn hớn hở .
- À mà cảm ơn anh nhé , lần nào anh cũng giúp tôi hết anh thật là tốt bụng mà .
- À mà anh đến để phỏng vấn sao ?
- Phỏng vấn ? Người đàn ông ngạc nhiên hỏi lại cô .
- Đúng rồi , tôi vừa mới phỏng vấn về đây nhưng mà chắc không được rồi .
Giọng cô ỉu xìu .
- Sao giờ này anh còn đứng đây sẽ trễ mất đó .
Anh thấy cô thật thà như vậy cũng mỉm cười với cô .
- Tôi không đến để phỏng vấn .
- Cô phỏng vấn không được sao , nhìn cô có vẽ không ổn lắm .
- Đúng rồi , cái tên sứa biển đó thì nhìn thấy tài năng gì ở tôi .
Cô nghe được có người hỏi về vấn đề đó thì khí thế hừng hực nóng giận trong cô lại bùng phát mạnh mẽ .
- Sứa biển sao ? Cô nói người trong đó là sứa biển sao .
Anh đưa tay chỉ về phía căn phòng , lúc này anh đã nín cười đến phát điên rồi . Sao cô gái này lại hài hước như vậy chứ .
- Đúng rồi , chính là anh ta một con sứa bị điếc .
Anh lúc này chỉ biết lắc đầu cười trừ .
- Mà có duyên thật đấy , tôi gửi lại anh cái khăn nhé , cảm ơn anh rất nhiều .
Cô cuối gập người vuông góc tỏ thái độ thành kính biết ơn vô đối với người trước mặt .
Anh đưa tay nhận lấy cái khăn từ cô , hương hoa oải hương từ nước xã vải cũng phảng phất từ đó làm anh có chút thích thú .
- Sao không giữ luôn đi , tôi cũng không quá cần nó mà .
Cô đưa tay xua đi
- Không được đồ của anh tôi mượn thì phải trả chứ , không thể chiếm thành của riêng được .
- Tôi có việc phải đi rồi , tạm biệt anh nhé ,anh phỏng vấn tốt nhé đãi ngộ ở đây tôi thấy hậu hĩnh lắm á . Có điều cái tên sếp đó chã đáng yêu chút nào .
Cô nhỏ gióng nói với anh , tay còn cẩn thận che đi khẩu hình miệng sợ bị người khác nhìn thấy .
Cô định xoay người rời đi thì bị anh gọi lại .
- Này ...... Cô ..... tên của cô là gì thế ?
Cô chỉ tay vào phía mình ý hỏi anh phải là cô không .
Anh biết ý cô nên cũng gật đầu .
- À tôi tên là Nhã Uyên , còn anh tôi cũng muốn biết tên anh
- Tôi là Minh Khôi .
Cô phồng hai má , mắt đảo một vòng Minh Khôi ....Minh Kiệt . Không phải chứ ....
Nhưng cô cũng không quá bận tâm hai người này là anh em hay là gì đó cô mặc kệ ....mặc dù cô mới nói xấu người kia với người này .
Như thế thì đã sao , anh ta xấu tính thiệt mà .
- Bye anh tôi đi đây .
Cô đã đi mất hút , anh vẫn còn nhìn theo bóng dáng khuất sau dãy hành lang .
Miệng lại khẽ cười lên ... sứa biển sao .... anh phải đi gặp sứa biển thôi .
Cái khăn được anh nhét vào túi áo nhưng mùi hương trên nó vẫn còn bám trên tay anh làm anh cứ cảm giác lưu luyến thế nào á , rất khó tả vừa rồi khi đỡ người đó , cái mùi hương dễ chịu đó càng nồng đậm hơn nữa .
Làm anh..... lúc đó cứ như nếu không làm chủ được suy nghĩ của mình sẽ ôm cô vào lòng mất .
* Cạch * cửa phòng mở ra anh nhìn người đàn ông vừa bước vào phòng mình .
Anh dừng tay lại , bút vẫn còn nằm trong tay anh
- Không biết gõ cửa hả cái thằng này , phép tắc đâu hết rồi .
Anh nhíu mài khó chịu cái thằng này lúc nào cũng thế bề ngoài đạo mạo thư sinh nhưng cái phép lịch sự tối thiểu nó cũng chẳng có .
- Ơ em quên mất , em xin lỗi nhá sứa biển .
Anh gãi đầu cười trừ nhìn về phía Minh Kiệt .
- Sứa biển ? Mày ăn nói cái kiểu gì vậy hả .
- Thì cái cô Nhã Uyên gì đó nói với em rằng anh là một con sứa biển bị điếc .
Thì ra là cô à ....cái con nhỏ láo toét đó đáng ghét vừa thôi còn dám gọi anh là sứa biển .
Cô ta đúng là đồ ăn cháo đá bát mà . Mấy hôm trước anh còn giúp cô giải quây cho cô ở cửa hàng tiện lợi . Không mang ơn anh thì thôi đằng này còn dám nói anh là sứa biển vậy sao không nói trắng ra anh là ngu dốt không có não cho rồi đi .
Tức , tức chết anh rồi .
- Em quen với cô ta sao ?
Minh Khôi đưa tay sờ lấy cằm mình suy ngẫm xem mình và cô có quen biết nhau không .
- Không quen mà cũng không đúng nữa nói chung là rất có duyên .
- Cô ấy còn khen em tốt bụng nữa .
Anh thật muốn cười vào mặt thằng em khờ dại của mình , cái miệng đáng chết của cô ta thì có lời thật lòng sao , chắc cũng chỉ là khen điểu mà thôi .
- Đến đây làm gì ?
Anh quay về trạng thái nghiêm chỉnh trầm giọng hỏi Minh Khôi .
- Rãnh rỗi đi tìm anh thôi . Cũng muốn xem anh tìm được người trợ lý vừa ý nào chưa mà này anh có thể cân nhắc Nhã Uyên không lúc nãy em thấy cô ấy khá buồn .
- Cô ấy nhìn cũng sáng láng như vậy anh cũng cho cô ấy cơ hội thử xem sao biết đâu năng lực cô ấy lại phù hợp với anh ?
<< Cân nhắc , cho cơ hội >> Được thôi anh cũng muốn <> và <> với người này đó . Dù sao từ sáng đến giờ anh còn đang khó chịu trong người vì không ai phù hợp với tiêu chí mà anh đưa ra .
Cô ta với cái <> đó thì anh cũng muốn thử .
Lần này thì cô chết chắc với tôi .
Ánh mắt anh nheo lại xuất hiện tia nguy hiểm ngút trời .
Minh Khôi nhìn thấy cũng có chút giật mình sao nhìn anh trai của anh hôm nay cứ ác ác thế nào ấy .
Cô không thèm quan sát đường đi nước bước cứ thế mà đi theo bản năng .
* Rầm * Cô va phải một người , cú va khá mạnh làm cô như bị quăng ngược về sau khi cô nhắm chặt mắt đã chuẩn bị tinh thần để tiếp đất thì cảm nhận được vòng tay người đó đang giữ lấy cô .
Cô mở mắt hé mắt . Á cái gương mặt này ..... là người đó .
- Là anh sao , có duyên thật đấy .
Cô vội rời khỏi vòng tay của anh , gượng mặt vừa nãy còn nhăn nhó ỉu xìu thì bây giờ lại tươi tắn hớn hở .
- À mà cảm ơn anh nhé , lần nào anh cũng giúp tôi hết anh thật là tốt bụng mà .
- À mà anh đến để phỏng vấn sao ?
- Phỏng vấn ? Người đàn ông ngạc nhiên hỏi lại cô .
- Đúng rồi , tôi vừa mới phỏng vấn về đây nhưng mà chắc không được rồi .
Giọng cô ỉu xìu .
- Sao giờ này anh còn đứng đây sẽ trễ mất đó .
Anh thấy cô thật thà như vậy cũng mỉm cười với cô .
- Tôi không đến để phỏng vấn .
- Cô phỏng vấn không được sao , nhìn cô có vẽ không ổn lắm .
- Đúng rồi , cái tên sứa biển đó thì nhìn thấy tài năng gì ở tôi .
Cô nghe được có người hỏi về vấn đề đó thì khí thế hừng hực nóng giận trong cô lại bùng phát mạnh mẽ .
- Sứa biển sao ? Cô nói người trong đó là sứa biển sao .
Anh đưa tay chỉ về phía căn phòng , lúc này anh đã nín cười đến phát điên rồi . Sao cô gái này lại hài hước như vậy chứ .
- Đúng rồi , chính là anh ta một con sứa bị điếc .
Anh lúc này chỉ biết lắc đầu cười trừ .
- Mà có duyên thật đấy , tôi gửi lại anh cái khăn nhé , cảm ơn anh rất nhiều .
Cô cuối gập người vuông góc tỏ thái độ thành kính biết ơn vô đối với người trước mặt .
Anh đưa tay nhận lấy cái khăn từ cô , hương hoa oải hương từ nước xã vải cũng phảng phất từ đó làm anh có chút thích thú .
- Sao không giữ luôn đi , tôi cũng không quá cần nó mà .
Cô đưa tay xua đi
- Không được đồ của anh tôi mượn thì phải trả chứ , không thể chiếm thành của riêng được .
- Tôi có việc phải đi rồi , tạm biệt anh nhé ,anh phỏng vấn tốt nhé đãi ngộ ở đây tôi thấy hậu hĩnh lắm á . Có điều cái tên sếp đó chã đáng yêu chút nào .
Cô nhỏ gióng nói với anh , tay còn cẩn thận che đi khẩu hình miệng sợ bị người khác nhìn thấy .
Cô định xoay người rời đi thì bị anh gọi lại .
- Này ...... Cô ..... tên của cô là gì thế ?
Cô chỉ tay vào phía mình ý hỏi anh phải là cô không .
Anh biết ý cô nên cũng gật đầu .
- À tôi tên là Nhã Uyên , còn anh tôi cũng muốn biết tên anh
- Tôi là Minh Khôi .
Cô phồng hai má , mắt đảo một vòng Minh Khôi ....Minh Kiệt . Không phải chứ ....
Nhưng cô cũng không quá bận tâm hai người này là anh em hay là gì đó cô mặc kệ ....mặc dù cô mới nói xấu người kia với người này .
Như thế thì đã sao , anh ta xấu tính thiệt mà .
- Bye anh tôi đi đây .
Cô đã đi mất hút , anh vẫn còn nhìn theo bóng dáng khuất sau dãy hành lang .
Miệng lại khẽ cười lên ... sứa biển sao .... anh phải đi gặp sứa biển thôi .
Cái khăn được anh nhét vào túi áo nhưng mùi hương trên nó vẫn còn bám trên tay anh làm anh cứ cảm giác lưu luyến thế nào á , rất khó tả vừa rồi khi đỡ người đó , cái mùi hương dễ chịu đó càng nồng đậm hơn nữa .
Làm anh..... lúc đó cứ như nếu không làm chủ được suy nghĩ của mình sẽ ôm cô vào lòng mất .
* Cạch * cửa phòng mở ra anh nhìn người đàn ông vừa bước vào phòng mình .
Anh dừng tay lại , bút vẫn còn nằm trong tay anh
- Không biết gõ cửa hả cái thằng này , phép tắc đâu hết rồi .
Anh nhíu mài khó chịu cái thằng này lúc nào cũng thế bề ngoài đạo mạo thư sinh nhưng cái phép lịch sự tối thiểu nó cũng chẳng có .
- Ơ em quên mất , em xin lỗi nhá sứa biển .
Anh gãi đầu cười trừ nhìn về phía Minh Kiệt .
- Sứa biển ? Mày ăn nói cái kiểu gì vậy hả .
- Thì cái cô Nhã Uyên gì đó nói với em rằng anh là một con sứa biển bị điếc .
Thì ra là cô à ....cái con nhỏ láo toét đó đáng ghét vừa thôi còn dám gọi anh là sứa biển .
Cô ta đúng là đồ ăn cháo đá bát mà . Mấy hôm trước anh còn giúp cô giải quây cho cô ở cửa hàng tiện lợi . Không mang ơn anh thì thôi đằng này còn dám nói anh là sứa biển vậy sao không nói trắng ra anh là ngu dốt không có não cho rồi đi .
Tức , tức chết anh rồi .
- Em quen với cô ta sao ?
Minh Khôi đưa tay sờ lấy cằm mình suy ngẫm xem mình và cô có quen biết nhau không .
- Không quen mà cũng không đúng nữa nói chung là rất có duyên .
- Cô ấy còn khen em tốt bụng nữa .
Anh thật muốn cười vào mặt thằng em khờ dại của mình , cái miệng đáng chết của cô ta thì có lời thật lòng sao , chắc cũng chỉ là khen điểu mà thôi .
- Đến đây làm gì ?
Anh quay về trạng thái nghiêm chỉnh trầm giọng hỏi Minh Khôi .
- Rãnh rỗi đi tìm anh thôi . Cũng muốn xem anh tìm được người trợ lý vừa ý nào chưa mà này anh có thể cân nhắc Nhã Uyên không lúc nãy em thấy cô ấy khá buồn .
- Cô ấy nhìn cũng sáng láng như vậy anh cũng cho cô ấy cơ hội thử xem sao biết đâu năng lực cô ấy lại phù hợp với anh ?
<< Cân nhắc , cho cơ hội >> Được thôi anh cũng muốn <> và <> với người này đó . Dù sao từ sáng đến giờ anh còn đang khó chịu trong người vì không ai phù hợp với tiêu chí mà anh đưa ra .
Cô ta với cái <> đó thì anh cũng muốn thử .
Lần này thì cô chết chắc với tôi .
Ánh mắt anh nheo lại xuất hiện tia nguy hiểm ngút trời .
Minh Khôi nhìn thấy cũng có chút giật mình sao nhìn anh trai của anh hôm nay cứ ác ác thế nào ấy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.