Đợi Ta Được Không

Chương 5: Bảo Vệ

Phi Yên

06/07/2022

Sáng hôm sau,Diêu Nguyệt vừa mở mắt ra thì thấy Tử Hách đang ở bên cạnh nắm lấy tay mình nàng liền vô thức rút tay về.Nàng kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tử Hách thấy Diêu Nguyệt đã tỉnh liền vội vàng tiến đến sờ trán nàng mừng rỡ :"Nàng tỉnh rồi sao? Nàng làm ta rất lo, nàng thấy trong người mình sao rồi?"

Diêu Nguyệt lúc này mới nhớ ra chuyện hôm qua lúc mình kéo Tử Hách lên mệt quá nên đã ngất đi.

Thấy nàng ngồi thẩn người,Tử Hách lay nàng,Diêu Nguyệt mới giật mình trả lời :" À ta không sao rồi, cảm ơn ngài đã lo lắng".

Tử Hách nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Diêu Nguyệt mới để ý thấy sắc mặt của Tử Hách không tốt lắm,dường như là cả đêm không ngủ , nàng quan tâm hỏi :" Đêm qua ngài không ngủ được hay sao? Sắc mặt ngài sao tiều tụy quá vậy ?".

Tử Hách cười cười trả lời :" Hôm qua định chợp mắt một chút thì nàng bị sốt,ta lo lắng nên cả đêm không ngủ được".

Diêu Nguyệt nghe thấy thế liền rất cảm động :" Ta xin lỗi, lại làm phiền ngài lo lắng rồi".Nói dứt câu nàng nhìn thấy y phục của Tử Hách rất lạ,dường như không phải y phục hôm qua chàng mặc liền tò mò hỏi :" Y phục này ngài lấy ở đâu ra vậy, mà tại sao chúng ta ở đây?"

Tử Hách trả lời :" Hôm qua vì trời mưa và quá tối,ta đi mãi cũng không tìm được đường ra, lại thấy có căn nhà ở đây,định xin vào tá túc thì không có ai ở nhà nên đã tự ý mượn tạm nơi này nghỉ một đêm. Y phục này là ta tìm được khi đang kiếm thuốc trị thương cho nàng.". Diêu Nguyệt cũng gật gật đầu,tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.

Thì Diêu Nguyệt chết đứng khi thấy y phục trên người mình cũng bị thay đổi giống Tử Hách, nàng hoang mang hỏi :"Y phục.... Y phục của ta sao lại thế này?"

Tử Hách thấy bất an trả lời :" Ta xin lỗi.... Vì hôm qua y phục của nàng đã ướt hết, nàng lại cứ run lên từng hồi,nên ta đã cả gan mạo phạm mà thay y phục cho nàng. Nhưng nàng yên tâm ta không nhìn thấy gì hết,ta đã bịt mắt mình lại rồi" nói xong Tử Hách đổ mồ hôi hột.

Diêu Nguyệt nghe xong tức giận lấy thanh kiếm của Tử Hách đang để trên bàn mà chỉa kiếm thẳng vào cổ chàng.

Lúc này Tử Hách cũng không động đậy, chàng đã đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy nên cũng đứng im để nàng muốn làm gì thì làm.

Thấy chàng đứng im không né Diêu Nguyệt hỏi :" Sao ngài không né tránh, lại đứng im chịu trận".

Tử Hách nói ngay :" Là ta đã mạo phạm nàng,ta xin lỗi, nàng muốn chém muốn giết tùy nàng vậy" .

Cuối cùng nàng cũng thở dài hạ kiếm xuống :" Nếu ngài không phải hoàng tử ta đã giết chết ngài rồi ".

Tử Hách cũng không ngạc nhiên như đoán trước được kết quả hỏi :" Nàng không định giết ta nữa sao?"

Diêu Nguyệt mặt lạnh xoay đi không nói không rằng. Tử Hách cũng im lặng.

Dù Tử Hách đã mạo phạm nàng, nhưng Diêu Nguyệt biết chàng làm vậy là vì muốn tốt cho mình.

Hôm qua chàng còn liều mạng cứu mình nên nàng cũng không muốn truy cứu thêm chuyện này nữa.

Thấy mặt trời cũng sắp lên cao hai người thay lại y phục cũ của mình rồi lên đường trở về kinh thành



Trước khi đi Tử Hách đã để lại đây một thỏi vàng coi như lời đa tạ.

Trên đường đi hai người họ cưỡi chung một tuấn mã , vì bạch mã của Diêu Nguyệt đã lạc trong rừng sâu.

Nàng định khi trở về sẽ cử người đi tìm nó, nên không còn cách nào nàng phải cưỡi chung ngựa với Tử Hách. Chàng phía sau nàng phía trước nhìn vào hệt đôi tình nhân đang âu yếm cùng nhau đi thưởng ngoạn.

Về tới thừa tướng phủ , chưa kịp vào trong đã thấy quản gia mừng rỡ chạy ra :"Tiểu thư cuối cùng người cũng về rồi, lão gia rất lo lắng cho tiểu thư,sai người đi tìm người khắp nơi từ hôm qua cho tới giờ, người mau vào trong gặp lão gia đi, lão gia tuy lo lắng nhưng cũng đang rất tức giận với người , người cẩn thận một chút" Diêu Nguyệt gật đầu định vào thì Tử Hách nắm tay nàng lại :"Để ta vào trong với nàng!" Diêu Nguyệt do dự một chút nhưng cũng đồng ý.

Khi bước vào trong đại sảnh nàng thấy phụ thân mình sát khí đằng đằng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Một điều quan trọng nữa là trong đại sảnh không phải chỉ có phụ thân mà còn có cửu hoàng tử đang ở đó.

Tiêu Kỳ thấy Diêu Nguyệt bước vào trong cùng Tử Hách, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, chàng tự đặt câu hỏi trong lòng hai người họ quen biết với nhau khi nào,sao lại đi chung?

Chẳng lẽ cả đêm qua nàng ở cùng với Tử Hách?

" Nữ nhi xin bái kiến phụ thân.Tiểu nữ xin bái kiến cửu hoàng tử".

Lão thừa tướng thấy tứ hoàng tử đến cũng đứng lên hành lễ theo đúng lễ nghĩa.

Sau đó xoay qua nhìn Diêu Nguyệt rồi tức giận tát nàng một cái rõ đau.

Tử Hách không tin vào mắt mình liền chắn trước mặt nàng .

Tiêu Kỳ cũng lo lắng chạy tới chỗ nàng, một bên má của Diêu Nguyệt đã bị sưng đỏ lên.

Tử Hách tức giận nói :"Thừa tướng ngài tại sao không nói lí lẽ như vậy? Sao không hỏi rõ thực hư mà đã đánh nàng ấy?"

Tiêu Kỳ mặc dù rất lo cho nàng nhưng cũng im lặng không dám làm mất lòng thừa tướng vì nếu làm mất lòng người thì cơ hội cưới Diêu Nguyệt càng mỏng manh hơn.

Nhưng khi thấy Tử Hách bảo vệ Diêu Nguyệt như vậy, không ngại chất vấn thẳng lão thừa tướng quyền uy nhất trong triều đến hoàng thượng còn phải nể vài phần, thì có phần ganh tị vì mình không đủ dũng khí như huynh ấy.

Lão thừa tướng trước giờ chưa từng bị ai chất vấn như thế, đến hoàng thượng còn chưa từng thì hôm nay lại có một tên hoàng tử hữu danh vô thực sỉ nhục như vậy nên rất tức giận :" Đây là chuyện nhà của ta, ta không cần ngài nhúng tay vào".

Tử Hách nghe thế cũng không nhân nhượng định nói gì đó thì Diêu Nguyệt liền kéo tay chàng lại ra hiệu đừng nói nữa rồi quỳ xuống :"Phụ thân là lỗi của nữ nhi vì quá bất cẩn nên đã gặp một chút trục trặc trong lúc đi săn nên đã bị rơi xuống hố không thể leo lên, lúc lên được thì trời đã tối còn mưa nên nữ nhi không tìm được đường ra,nên không thể trở về phủ sớm hơn dự định, mà tá túc qua đêm ở nhà của một thợ săn.Nữ nhi đã biết mình sai xin phụ thân tha thứ."

Lão thừa tướng nghe vậy cũng không nhịn nổi nữa :" Ngươi thân là nữ nhân, còn là thiên kim danh giá của phủ thừa tướng nay lại qua đêm ở bên ngoài, ngươi đã quên những gì ta dạy ngươi rồi sao?".

Tử Hách liền nhận hết tất cả lỗi về mình :" Tất cả là lỗi của ta không liên quan tới nàng ấy, là ta đã bất cẩn nên rơi xuống hố, là ta đã cầu xin nàng ấy cứu ta lên nên nàng mới bị liên lụy, nàng ấy qua đêm ở bên ngoài vì hôm qua trời mưa rất lớn, còn tối, người đã bị thương còn bị phong hàn nên không thể đi tiếp, nàng ấy không làm việc gì quá phận cả"

Thừa tướng lại lạnh mặt nói :" Ngài im miệng cho ta, ở đây ngài không có quyền lên tiếng.Hôm nay ta nhất định phải xử lý con nha đầu này!"

Nói xong lão thừa tướng ra lệnh :" Người đâu,mau lôi tiểu thư ra ngoài đánh ba mươi trượng cho ta!"



Hạ nhân bước vào định lôi nàng đi thì bị Tử Hách ngăn lại :"Ta xem hôm nay ai dám đánh nàng!" Chàng nhìn lão thừa tướng không nhượng bộ.

Lúc này lão thừa tướng đã bị Tử Hách làm cho tức giận triệt để ôm ngực thở dốc chỉ tay về phía Tử Hách mà nói :"Ngươi....... giỏi lắm!"

Thấy tình hình không ổn Tiêu Kỳ cũng nói vài câu khuyên ngăn, nhưng vẫn không làm giảm đi không khí nặng nề này.

Diêu Nguyệt lúc này không chịu nổi nữa đau lòng rơi nước mắt lên tiếng :"Phụ thân nữ nhi xin chịu phạt, người đừng tức giận với tứ hoàng tử làm gì.Nhưng có lời này con nhất định phải nói,con không có làm gì trái với luân thường đạo lý. Bao nhiêu năm nay người lúc nào cũng muốn con phải mạnh mẽ như một nam nhân có thể giúp người chấn hưng gia tộc.Nhưng cũng phải làm một nữ nhân tài sắc vẹn toàn,là con gái nhỏ nhắn của người. Phụ thân hôm nay con thương tích đầy mình, người không quan tâm còn dù chỉ một chút, người chỉ cần biết con có làm ra chuyện gì khiến cho người mất mặt không mà thôi.Từ nhỏ tới lớn có bao giờ người nghĩ tới cảm nhận của con, sợ con đau lòng chưa? ....Con còn muốn hỏi người một câu nữa. .......Người có còn xem con là nữ nhi của người không hay chỉ là một công cụ?!"

Lão thừa tướng nghe nàng hỏi như thế thì đau lòng ngồi thụp xuống không biết nói gì hơn. Thật sự lão chưa từng đặt mình vào Diêu Nguyệt, hôm nay Diêu Nguyệt nói ra những lời này lão mới sực tỉnh mà tự hỏi mình đã làm sai rồi sao ?

Thì ra bao nhiêu năm nay con gái của mình sống đau khổ như vậy. Lão tự trách, nhưng không biết phải nói gì , phải làm sao để nó không tổn thương? Người ước gì phu nhân của mình còn ở đây, có thể nói cho người biết mình phải làm sao.

Tử Hách và Tiêu Kỳ nghe những lời nàng nói cũng đau lòng không kém, không biết phải an ủi như thế nào.Thì ra nàng không sống tốt như những gì người khác đã nhìn thấy.

Tử Hách cũng từng thắc mắc nàng là nữ nhi cao quý lại học cưỡi ngựa, luyện võ để làm gì? Đến bây giờ chàng đã hiểu tất cả.

Rốt cuộc nữ nhân này đã trải qua những gì mà hôm nay lại nói ra những lời đau thương, uất ức như vậy!

Lão thừa tướng cúi mặt trầm giọng :" Thôi được, chuyện này ta cũng không muốn truy cứu thêm nữa. Ta phạt con tới từ đường quỳ gối sám hối sau đó mới được về phòng."

Rồi Lão xoay qua nhìn hai vị hoàng tử :"Ta cũng mời các hoàng tử về cho.Không tiễn".

Diêu Nguyệt cũng từ từ đứng dậy không nói gì nhiều mà cáo từ hai vị hoàng tử xong cũng rời đi.Hốc mắt nàng vẫn còn đỏ hoe.

Tử Hách nhìn theo bóng lưng cô độc của nàng mà chỉ muốn chạy đến ôm vào lòng.Nhưng chàng làm sao có thể làm điều đó khi đây là phủ thừa tướng.

Lúc này mọi người đã đi hết Tiêu Kỳ cũng không ngần ngại mà hỏi Tử Hách :" Tứ huynh hai người rốt cuộc có quan hệ gì vậy?" Nhìn ánh mắt của Tử Hách nhìn Diêu Nguyệt. Tiêu Kỳ biết có gì đó không bình thường.

Tử Hách khó chịu đáp :"Không có liên quan gì đến đệ, nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước "

Tử Hách định bước đi thì Tiêu Kỳ lại nói :"Có phải huynh là người đã giúp nàng ấy vào buổi yến tiệc hôm đó?"

Tử Hách cũng không ngần ngại trả lời :" Đúng là ta".Đúng như lời Tiêu Kỳ đã đoán.

Tiêu Kỳ lại tiếp tục hỏi dồn :" Có phải huynh đã yêu nàng rồi?" Phải yêu mới ra sức bảo vệ như vậy.

Tử Hách không muốn trả lời lần này bước đi không quay đầu. Nhưng Tiêu Kỳ vẫn nói với theo :"Tứ huynh,huynh không hợp với nàng ấy,đừng cố chấp những thứ không thuộc về mình!" Tiêu Kỳ bắt đầu thấy lo sợ Diêu Nguyệt cũng có ý với Tử Hách, vì trước nay nàng ấy luôn lạnh nhạt với người của hoàng thất, nhưng đối với Tử Hách thì lại không như vậy.

Tử Hách cũng nghe rất rõ lời của cửu hoàng tử, lòng chàng có chút lay động. Có phải đúng như lời Tiêu Kỳ chàng thật sự không thích hợp để ở bên nàng ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Ta Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook