Chương 3: Hồi Ức
Phi Yên
06/07/2022
Từ buổi yến tiệc đến nay Diêu Nguyệt cũng không gặp lại Tử Hách lần nào,vết thương trên chân nàng cũng đã lành hẳn. Mảnh vải mà Tử Hách đã băng bó cho nàng, nàng kêu người giặt sạch sau đó cất đi.
Đó chỉ là một mảnh vải vụn không đáng giữ lại , nhưng không biết vì sao Diêu Nguyệt lại không muốn vứt đi vì cảm giác khi chàng ấy băng vết thương cho mình rất giống với người năm đó, đến nô tì thân cận là Chiếu Liên cũng không thể hiểu nổi tiểu thư nghĩ gì,đời nào tiểu thư của mình để lại những thứ như vậy?
Chiếu Liên rất muốn hỏi hôm đó ai đã đưa nàng về? Ai đã băng bó vết thương cho nàng ? Nhưng lời nói thoát ra sắp tới miệng rồi lại thôi,phận nô tì cũng không dám quá phận vào chuyện của chủ nhân.
Trong thời gian Diêu Nguyệt dưỡng thương Tiêu Kỳ cũng thường hay lui tới phủ, tạo nên rất nhiều tin đồn từ trong cho đến ngoài cung rằng cửu hoàng tử muốn cầu thân tiểu thư Khương gia, đồn ngày này qua ngày khác cuối cùng chuyện cũng đến tai hoàng hậu.
Nên hoàng hậu càng bất mãn với Khương Diêu Nguyệt.
Phần bên tứ hoàng tử Tử Hách ngày nào đều đặn cũng thỉnh an ngày ba lần với hoàng hậu.Nhưng đáng tiếc người không để tâm, liền tìm lý do đủ kiểu để không gặp.
Chàng chỉ muốn làm mẫu hậu vui, thương yêu chàng như lúc nhỏ, tìm hơi ấm của tình thân nhưng hoàng hậu cũng không ban cho ngài dù một chút.
Người yêu thương cửu hoàng tử Tiêu Kỳ bao nhiêu thì lại tàn nhẫn với chàng bấy nhiêu.Tứ hoàng tử biết mình không có hi vọng gì với ngôi vương nên mẫu hậu không cần mình cũng đúng.Chàng cũng chẳng cần cái ngôi vị đó làm gì.
Nói ra thật nực cười, hoàng hậu chỉ xem những đứa con của mình như những quân cờ quyền lực.
Ở chốn thâm cung này thật thâm sâu, những huynh đệ khác của hắn ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để có được quyền lực tối cao, nhất là tam hoàng tử và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử hắn được cái mác ra oai nhưng lại chẳng có tiền đồ.Thập hoàng tử thì lại phong lưu đa tình nhưng thâm sâu khó lường.
Còn một người nữa là cửu hoàng tử, là huynh đệ cũng thân mẫu với chàng, cửu hoàng tử đối với chàng rất cung kính, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Tử Hách tuy trở về không bao lâu nhưng lại rất thân với công chúa Diệp Ân, ngược lại Diệp Ân cũng rất thích vị hoàng huynh này,thường hay chạy đến đài luyện võ trò chuyện với Tử Hách.
Giữa hoàng cung đấu đá một sống một còn thì tình huynh muội của họ đáng được trân trọng.
Tử Hách thường đùa với Diệp Ân rằng cô tuy tinh nghịch, càn quấy nhưng cô là người thông tỏa mọi chuyện trên đời này nhất.
~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Tiêu Kỳ lại tới thăm Diêu Nguyệt. Nhưng Diêu Nguyệt không có ở trong phủ. Nàng đã xuất phủ từ sớm,nàng mặc một thân bạch y,búi tóc đơn giản không son phấn gì mà lại làm say đắm lòng người, nàng cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành , muốn một ngày được tự do tự tại.Chiếu Liên xin đi theo hầu hạ nhưng nàng từ chối.
Thúc ngựa cả ngày trời cũng tới ngoại thành phía Nam, nơi đây thật là phong cảnh hữu tình.
Diêu Nguyệt xuống ngựa đi một vòng ngắm nhìn cảnh đẹp, rồi ngồi xuống suối uống một ngụm nước,sau đó kiếm một gốc cây to ngồi xuống lấy bình rượu mà mình cất công đem theo ra thưởng thức.
Diêu Nguyệt không biết những hành động nãy giờ của nàng đã bị một người thu hết vào tầm mắt.
Phải nói thế gian này rất trùng hợp,quanh đi quẩn lại, lại được gặp nhau. Vốn dĩ hôm nay Tử Hách phải cùng các hoàng tử,quan viên đại thần tham gia tiệc trà của hoàng thượng.
Nhưng chàng không muốn đi, chàng không muốn nhìn những con người giả tạo đấu đá nhau nhưng trước mặt lại cười nói vui vẻ, nên từ sớm đã ra khỏi cung.
Lúc từ biên ải trở về, chàng có đi ngang nơi này thấy phong cảnh hữu tình, hôm nay không biết phải đi đâu, nhớ ra nơi này bèn đi tới không ngờ lại gặp được nàng một thân bạch y giản đơn nhưng lại diễm lệ vô cùng. Đường đường là một thiên kim tiểu thư lại trốn ra đây uống rượu, nếu chuyện này đồn ra ngoài mọi người sẽ nghĩ gì.Tử Hách thấy nàng nằm đó thưởng thức mỹ tửu cũng không đến làm phiền mà đứng từ xa nhìn nàng.
Một lúc lâu sau Diêu Nguyệt ngủ say, có một con rắn đang bò tới bên người nàng nhưng Diêu Nguyệt lại không hay biết gì.
Thấy thế Tử Hách liền bay tới ôm nàng ra chỗ khác, dùng một kiếm mà chém chết con rắn. Diêu Nguyệt bừng tỉnh, nhìn nam tử đang ôm mình vội đẩy ra :" Là ngài sao?Ngài làm gì ở đây, ngài lại phi lễ với ta!"
Tử Hách bị đẩy ra có chút không vui :"Ta vừa mới cứu cô đấy!" sau đó hất mặt về phía con rắn.
Diêu Nguyệt thấy vậy nhíu mày :"Mặc dù vậy nhưng ngài ôm ta làm gì?".
Tử Hách dựa vào gốc cây :" Nếu không ôm cô ra chỗ khác thì bây giờ cô đã không đứng đây "
Nàng nghe vậy cũng không biết nên nói gì định quay người bỏ đi thì Tử Hách kéo nàng lại :" Không định cảm ơn ta sao?" .
Diêu Nguyệt liếc chàng :" Ngài hôm đó ngài va phải vào ta cũng đâu xin lỗi, hôm nay coi như huề đi."
Tử Hách liền nói :" Là cô đi không nhìn đường còn nói ta đụng cô sao ? Có lí lẽ nào như vậy chứ!"
Nghe thế Diêu Nguyệt vùng tay ra bỏ đi nhưng Tử Hách đã chắn trước mặt :" Ngài lại muốn gì đây?" Diêu Nguyệt tức giận hỏi.
Tử Hách cười đáp :" Ta muốn cô ở lại trò chuyện cùng ta coi như để trả nợ lần trước ta đã giúp cô ra khỏi cung !"
Diêu Nguyệt bâng khuâng một hồi thì đồng ý dù sao cô cũng không muốn mắc nợ ai.
Còn Tử Hách không biết sao hôm nay mình không có liêm sỉ như vậy, dùng danh nghĩa trả ân để giữ nàng lại,nhưng chàng không còn bận tâm nữa , chàng chỉ muốn giữ nàng lại càng lâu càng tốt.
Diêu Nguyệt lại tiếp tục uống rượu không nói lời nào với người kế bên.
Tử Hách thấy nàng không quan tâm mình nên đã cướp lấy bình rượu của nàng uống cạn một hơi.
Nàng tức đỏ mắt nhưng cũng không nói gì quay mặt sang chỗ khác. Thấy nàng như vậy Tử Hách càng vui vẻ lên tiếng hỏi :" Cô cứ không quan tâm ta đi,ta càng chọc tức cô".
Thấy Diêu Nguyệt vẫn không nói gì Từ Hách lại nói :" Diêu Nguyệt có phải ta không phải cửu đệ, là người cô yêu nên cô không muốn để ý ta không?"
Diêu Nguyệt liền quay sang :" Ngài nói gì vậy,ta và huynh ấy không giống như ngài nghĩ!"
Tử Hách nhìn nàng phản ứng như chột dạ :" Vậy sao? Ta còn tưởng là ta sắp được uống rượu cưới."
Thấy chàng trêu ngươi mình như thế, nàng bực tức nói :" Ta cũng rất mong được uống rượu cưới của mình."
Tử Hách ồ lên một tiếng, không chọc nàng nữa hắn tựa hẳn người vào gốc cây nhắm hờ mắt tựa như đang nằm ngủ mà lên tiếng :" Diêu Nguyệt cô muốn phu quân của mình là người như thế nào?"
Diêu Nguyệt nghe chàng hỏi vậy thấy rất ngạc nhiên, nàng cũng trả lời :" Ta làm gì có quyền được lựa chọn mà muốn phu quân của mình như thế nào! Ta sinh ra đã được định sẵn chỉ là một quân cờ !"
Tử Hách nghe vậy thấy lòng mình khó chịu :" Chẳng lẽ cô cũng nguyện ý với điều đó?"
Nàng cười :" Có ai mà muốn lấy người mình không yêu, nhưng ta định sẵn sẽ không thể lấy một kẻ tầm thường.Nên trở thành quân cờ trắng hay cờ đen còn chưa biết được."
Tử Hách cũng không nói gì thêm hai người cứ yên tĩnh bên nhau tới xế chiều thì từ biệt. Trong lòng Diêu Nguyệt hôm nay rất nhiều xáo trộn, nàng không hiểu sao mỗi lần gặp tứ hoàng tử nàng không thể nào bình tĩnh nỗi. Còn về Tử Hách cũng vậy,trong đầu chàng cứ quanh quẩn những lời nàng nói, làm Tử Hách phải suy nghĩ rất nhiều.
" Tiểu thư người về rồi, người có đói không ta lấy chút điểm tâm cho người ăn?" Chiếu Liên mừng rỡ khi thấy Diêu Nguyệt về.
Nàng uể oải lắc đầu :"không cần đâu ta muốn được nghỉ ngơi." Chiếu Liên vâng dạ rồi cũng lui đi.
Trong thư phòng lúc này chỉ có một mình nàng, Diêu Nguyệt đứng dậy tiến tới đầu giường lấy ra một chiếc hộp, nàng mở ra bên trong là chiếc ngọc bội có hoa văn rất tinh xảo.
Nàng dần trở về hồi ức , lúc đó nàng chỉ mới bốn tuổi, phụ thân dắt nàng vào cung thỉnh an hoàng thượng,sau khi thỉnh an hoàng thượng xong, phụ thân nàng ở lại bàn chuyện với người, còn nàng theo thái giám công công ra ngự hoa viên chơi.
Vì mãi chơi đùa nên nàng đã ngã xuống đất trầy hết tay chân.
Trước đó thái giám công công nghe nàng nói muốn ăn bánh hạnh nhân nên đã đi lấy, giờ đây khi nàng té chỉ còn mỗi mình nàng, nàng rất sợ nên khóc rất lớn.
Đang khóc tức tưởi thì có một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, trên tay người đó còn có một viên kẹo tổng tử, nàng ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tiểu công tử kia :" huynh cho ta sao?" Tiếng non nớt của trẻ con lên tiếng.
Tiểu công tử kia cũng trả lời :" Đúng vậy,ta cho muội kẹo ngon lắm, muội ăn đi, đừng khóc nữa xấu lắm." Tiểu Diêu Nguyệt bắt đầu nín khóc, tiểu công tử đỡ nàng dậy rồi lấy khăn của mình lau vết thương cho tiểu Diêu Nguyệt thật tỉ mỉ,sau đó lấy khăn quấn vết thương trên tay lại cho nàng.
Lần đầu tiên trong đời Diêu Nguyệt cảm giác ấm áp như vậy vì từ khi nàng ra đời mẫu thân cũng bỏ nàng, phụ thân rất thương yêu nhưng không bao giờ thể hiện ra, lúc nào cũng rất nghiêm khắc.
Sự quan tâm lo lắng ,yêu chiều ấm áp này là điều mà nàng luôn hằng mong ước.
Khi tiểu công tử lau xong cho nàng, định rời đi vì thái giám công công đang tìm tiểu công tử.
Không biết là chuyện gì nhưng nhìn mặt hắn rất nghiêm trọng.
Trước khi tiểu công tử ấy đi Diêu Nguyệt vẫn kịp hỏi :" Huynh ơi làm sao để muội gặp được huynh?" Tiểu công tử suy tư một lúc không biết làm sao.
Bỗng thấy miếng ngọc bội đang treo trên thắt lưng mình,nên đã lấy miếng ngọc bội đó đưa cho Diêu Nguyệt rồi nói :"Nếu muội muốn tìm ta thì hãy đem ngọc bội này cho các thái giám xem họ sẽ dẫn muội tới gặp ta, vì ngọc bội này đích thân hoàng thượng khắc cho ta, nên có những kí hiệu đặc biệt chỉ có thể là ta mới có "
Diêu Nguyệt bèn xua tay :" Ngọc bội quý như vậy muội không dám nhận "
Tiểu công tử xoa đầu nàng nói :" Coi như muội giữ giùm ta lần sau gặp thì trả ta cũng được ".
Sau lần đó Diêu Nguyệt cũng từng vài lần vào cung hỏi các thái giám về chủ nhân của miếng ngọc bội nhưng không ai chịu trả lời nàng, không ai nói cho nàng biết chủ nhân của miếng ngọc bội này là ai.
Trở về hiện tại, đã nhiều năm trôi qua nàng vẫn không quên tiểu công tử đã cho nàng chút ấm áp tình người của ngày đó.
Diêu Nguyệt rơi vào trầm tư rồi tự hỏi :" Là chàng có đúng không?" Trong đầu nàng bấy giờ đang hiện ra hình ảnh của Tống Tử Hách.
Đó chỉ là một mảnh vải vụn không đáng giữ lại , nhưng không biết vì sao Diêu Nguyệt lại không muốn vứt đi vì cảm giác khi chàng ấy băng vết thương cho mình rất giống với người năm đó, đến nô tì thân cận là Chiếu Liên cũng không thể hiểu nổi tiểu thư nghĩ gì,đời nào tiểu thư của mình để lại những thứ như vậy?
Chiếu Liên rất muốn hỏi hôm đó ai đã đưa nàng về? Ai đã băng bó vết thương cho nàng ? Nhưng lời nói thoát ra sắp tới miệng rồi lại thôi,phận nô tì cũng không dám quá phận vào chuyện của chủ nhân.
Trong thời gian Diêu Nguyệt dưỡng thương Tiêu Kỳ cũng thường hay lui tới phủ, tạo nên rất nhiều tin đồn từ trong cho đến ngoài cung rằng cửu hoàng tử muốn cầu thân tiểu thư Khương gia, đồn ngày này qua ngày khác cuối cùng chuyện cũng đến tai hoàng hậu.
Nên hoàng hậu càng bất mãn với Khương Diêu Nguyệt.
Phần bên tứ hoàng tử Tử Hách ngày nào đều đặn cũng thỉnh an ngày ba lần với hoàng hậu.Nhưng đáng tiếc người không để tâm, liền tìm lý do đủ kiểu để không gặp.
Chàng chỉ muốn làm mẫu hậu vui, thương yêu chàng như lúc nhỏ, tìm hơi ấm của tình thân nhưng hoàng hậu cũng không ban cho ngài dù một chút.
Người yêu thương cửu hoàng tử Tiêu Kỳ bao nhiêu thì lại tàn nhẫn với chàng bấy nhiêu.Tứ hoàng tử biết mình không có hi vọng gì với ngôi vương nên mẫu hậu không cần mình cũng đúng.Chàng cũng chẳng cần cái ngôi vị đó làm gì.
Nói ra thật nực cười, hoàng hậu chỉ xem những đứa con của mình như những quân cờ quyền lực.
Ở chốn thâm cung này thật thâm sâu, những huynh đệ khác của hắn ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để có được quyền lực tối cao, nhất là tam hoàng tử và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử hắn được cái mác ra oai nhưng lại chẳng có tiền đồ.Thập hoàng tử thì lại phong lưu đa tình nhưng thâm sâu khó lường.
Còn một người nữa là cửu hoàng tử, là huynh đệ cũng thân mẫu với chàng, cửu hoàng tử đối với chàng rất cung kính, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Tử Hách tuy trở về không bao lâu nhưng lại rất thân với công chúa Diệp Ân, ngược lại Diệp Ân cũng rất thích vị hoàng huynh này,thường hay chạy đến đài luyện võ trò chuyện với Tử Hách.
Giữa hoàng cung đấu đá một sống một còn thì tình huynh muội của họ đáng được trân trọng.
Tử Hách thường đùa với Diệp Ân rằng cô tuy tinh nghịch, càn quấy nhưng cô là người thông tỏa mọi chuyện trên đời này nhất.
~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Tiêu Kỳ lại tới thăm Diêu Nguyệt. Nhưng Diêu Nguyệt không có ở trong phủ. Nàng đã xuất phủ từ sớm,nàng mặc một thân bạch y,búi tóc đơn giản không son phấn gì mà lại làm say đắm lòng người, nàng cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành , muốn một ngày được tự do tự tại.Chiếu Liên xin đi theo hầu hạ nhưng nàng từ chối.
Thúc ngựa cả ngày trời cũng tới ngoại thành phía Nam, nơi đây thật là phong cảnh hữu tình.
Diêu Nguyệt xuống ngựa đi một vòng ngắm nhìn cảnh đẹp, rồi ngồi xuống suối uống một ngụm nước,sau đó kiếm một gốc cây to ngồi xuống lấy bình rượu mà mình cất công đem theo ra thưởng thức.
Diêu Nguyệt không biết những hành động nãy giờ của nàng đã bị một người thu hết vào tầm mắt.
Phải nói thế gian này rất trùng hợp,quanh đi quẩn lại, lại được gặp nhau. Vốn dĩ hôm nay Tử Hách phải cùng các hoàng tử,quan viên đại thần tham gia tiệc trà của hoàng thượng.
Nhưng chàng không muốn đi, chàng không muốn nhìn những con người giả tạo đấu đá nhau nhưng trước mặt lại cười nói vui vẻ, nên từ sớm đã ra khỏi cung.
Lúc từ biên ải trở về, chàng có đi ngang nơi này thấy phong cảnh hữu tình, hôm nay không biết phải đi đâu, nhớ ra nơi này bèn đi tới không ngờ lại gặp được nàng một thân bạch y giản đơn nhưng lại diễm lệ vô cùng. Đường đường là một thiên kim tiểu thư lại trốn ra đây uống rượu, nếu chuyện này đồn ra ngoài mọi người sẽ nghĩ gì.Tử Hách thấy nàng nằm đó thưởng thức mỹ tửu cũng không đến làm phiền mà đứng từ xa nhìn nàng.
Một lúc lâu sau Diêu Nguyệt ngủ say, có một con rắn đang bò tới bên người nàng nhưng Diêu Nguyệt lại không hay biết gì.
Thấy thế Tử Hách liền bay tới ôm nàng ra chỗ khác, dùng một kiếm mà chém chết con rắn. Diêu Nguyệt bừng tỉnh, nhìn nam tử đang ôm mình vội đẩy ra :" Là ngài sao?Ngài làm gì ở đây, ngài lại phi lễ với ta!"
Tử Hách bị đẩy ra có chút không vui :"Ta vừa mới cứu cô đấy!" sau đó hất mặt về phía con rắn.
Diêu Nguyệt thấy vậy nhíu mày :"Mặc dù vậy nhưng ngài ôm ta làm gì?".
Tử Hách dựa vào gốc cây :" Nếu không ôm cô ra chỗ khác thì bây giờ cô đã không đứng đây "
Nàng nghe vậy cũng không biết nên nói gì định quay người bỏ đi thì Tử Hách kéo nàng lại :" Không định cảm ơn ta sao?" .
Diêu Nguyệt liếc chàng :" Ngài hôm đó ngài va phải vào ta cũng đâu xin lỗi, hôm nay coi như huề đi."
Tử Hách liền nói :" Là cô đi không nhìn đường còn nói ta đụng cô sao ? Có lí lẽ nào như vậy chứ!"
Nghe thế Diêu Nguyệt vùng tay ra bỏ đi nhưng Tử Hách đã chắn trước mặt :" Ngài lại muốn gì đây?" Diêu Nguyệt tức giận hỏi.
Tử Hách cười đáp :" Ta muốn cô ở lại trò chuyện cùng ta coi như để trả nợ lần trước ta đã giúp cô ra khỏi cung !"
Diêu Nguyệt bâng khuâng một hồi thì đồng ý dù sao cô cũng không muốn mắc nợ ai.
Còn Tử Hách không biết sao hôm nay mình không có liêm sỉ như vậy, dùng danh nghĩa trả ân để giữ nàng lại,nhưng chàng không còn bận tâm nữa , chàng chỉ muốn giữ nàng lại càng lâu càng tốt.
Diêu Nguyệt lại tiếp tục uống rượu không nói lời nào với người kế bên.
Tử Hách thấy nàng không quan tâm mình nên đã cướp lấy bình rượu của nàng uống cạn một hơi.
Nàng tức đỏ mắt nhưng cũng không nói gì quay mặt sang chỗ khác. Thấy nàng như vậy Tử Hách càng vui vẻ lên tiếng hỏi :" Cô cứ không quan tâm ta đi,ta càng chọc tức cô".
Thấy Diêu Nguyệt vẫn không nói gì Từ Hách lại nói :" Diêu Nguyệt có phải ta không phải cửu đệ, là người cô yêu nên cô không muốn để ý ta không?"
Diêu Nguyệt liền quay sang :" Ngài nói gì vậy,ta và huynh ấy không giống như ngài nghĩ!"
Tử Hách nhìn nàng phản ứng như chột dạ :" Vậy sao? Ta còn tưởng là ta sắp được uống rượu cưới."
Thấy chàng trêu ngươi mình như thế, nàng bực tức nói :" Ta cũng rất mong được uống rượu cưới của mình."
Tử Hách ồ lên một tiếng, không chọc nàng nữa hắn tựa hẳn người vào gốc cây nhắm hờ mắt tựa như đang nằm ngủ mà lên tiếng :" Diêu Nguyệt cô muốn phu quân của mình là người như thế nào?"
Diêu Nguyệt nghe chàng hỏi vậy thấy rất ngạc nhiên, nàng cũng trả lời :" Ta làm gì có quyền được lựa chọn mà muốn phu quân của mình như thế nào! Ta sinh ra đã được định sẵn chỉ là một quân cờ !"
Tử Hách nghe vậy thấy lòng mình khó chịu :" Chẳng lẽ cô cũng nguyện ý với điều đó?"
Nàng cười :" Có ai mà muốn lấy người mình không yêu, nhưng ta định sẵn sẽ không thể lấy một kẻ tầm thường.Nên trở thành quân cờ trắng hay cờ đen còn chưa biết được."
Tử Hách cũng không nói gì thêm hai người cứ yên tĩnh bên nhau tới xế chiều thì từ biệt. Trong lòng Diêu Nguyệt hôm nay rất nhiều xáo trộn, nàng không hiểu sao mỗi lần gặp tứ hoàng tử nàng không thể nào bình tĩnh nỗi. Còn về Tử Hách cũng vậy,trong đầu chàng cứ quanh quẩn những lời nàng nói, làm Tử Hách phải suy nghĩ rất nhiều.
" Tiểu thư người về rồi, người có đói không ta lấy chút điểm tâm cho người ăn?" Chiếu Liên mừng rỡ khi thấy Diêu Nguyệt về.
Nàng uể oải lắc đầu :"không cần đâu ta muốn được nghỉ ngơi." Chiếu Liên vâng dạ rồi cũng lui đi.
Trong thư phòng lúc này chỉ có một mình nàng, Diêu Nguyệt đứng dậy tiến tới đầu giường lấy ra một chiếc hộp, nàng mở ra bên trong là chiếc ngọc bội có hoa văn rất tinh xảo.
Nàng dần trở về hồi ức , lúc đó nàng chỉ mới bốn tuổi, phụ thân dắt nàng vào cung thỉnh an hoàng thượng,sau khi thỉnh an hoàng thượng xong, phụ thân nàng ở lại bàn chuyện với người, còn nàng theo thái giám công công ra ngự hoa viên chơi.
Vì mãi chơi đùa nên nàng đã ngã xuống đất trầy hết tay chân.
Trước đó thái giám công công nghe nàng nói muốn ăn bánh hạnh nhân nên đã đi lấy, giờ đây khi nàng té chỉ còn mỗi mình nàng, nàng rất sợ nên khóc rất lớn.
Đang khóc tức tưởi thì có một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, trên tay người đó còn có một viên kẹo tổng tử, nàng ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tiểu công tử kia :" huynh cho ta sao?" Tiếng non nớt của trẻ con lên tiếng.
Tiểu công tử kia cũng trả lời :" Đúng vậy,ta cho muội kẹo ngon lắm, muội ăn đi, đừng khóc nữa xấu lắm." Tiểu Diêu Nguyệt bắt đầu nín khóc, tiểu công tử đỡ nàng dậy rồi lấy khăn của mình lau vết thương cho tiểu Diêu Nguyệt thật tỉ mỉ,sau đó lấy khăn quấn vết thương trên tay lại cho nàng.
Lần đầu tiên trong đời Diêu Nguyệt cảm giác ấm áp như vậy vì từ khi nàng ra đời mẫu thân cũng bỏ nàng, phụ thân rất thương yêu nhưng không bao giờ thể hiện ra, lúc nào cũng rất nghiêm khắc.
Sự quan tâm lo lắng ,yêu chiều ấm áp này là điều mà nàng luôn hằng mong ước.
Khi tiểu công tử lau xong cho nàng, định rời đi vì thái giám công công đang tìm tiểu công tử.
Không biết là chuyện gì nhưng nhìn mặt hắn rất nghiêm trọng.
Trước khi tiểu công tử ấy đi Diêu Nguyệt vẫn kịp hỏi :" Huynh ơi làm sao để muội gặp được huynh?" Tiểu công tử suy tư một lúc không biết làm sao.
Bỗng thấy miếng ngọc bội đang treo trên thắt lưng mình,nên đã lấy miếng ngọc bội đó đưa cho Diêu Nguyệt rồi nói :"Nếu muội muốn tìm ta thì hãy đem ngọc bội này cho các thái giám xem họ sẽ dẫn muội tới gặp ta, vì ngọc bội này đích thân hoàng thượng khắc cho ta, nên có những kí hiệu đặc biệt chỉ có thể là ta mới có "
Diêu Nguyệt bèn xua tay :" Ngọc bội quý như vậy muội không dám nhận "
Tiểu công tử xoa đầu nàng nói :" Coi như muội giữ giùm ta lần sau gặp thì trả ta cũng được ".
Sau lần đó Diêu Nguyệt cũng từng vài lần vào cung hỏi các thái giám về chủ nhân của miếng ngọc bội nhưng không ai chịu trả lời nàng, không ai nói cho nàng biết chủ nhân của miếng ngọc bội này là ai.
Trở về hiện tại, đã nhiều năm trôi qua nàng vẫn không quên tiểu công tử đã cho nàng chút ấm áp tình người của ngày đó.
Diêu Nguyệt rơi vào trầm tư rồi tự hỏi :" Là chàng có đúng không?" Trong đầu nàng bấy giờ đang hiện ra hình ảnh của Tống Tử Hách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.