Chương 7: Lên Kế Hoạch
Phi Yên
06/07/2022
Sau khi thăm Minh quý phi,Diêu Nguyệt trở về phủ thưa với phụ thân mình rằng sẽ vào cung ở một thời gian để chăm sóc cho cô cô, lão thừa tướng cũng vui vẻ đồng ý dặn dò nàng phải cẩn trọng trong từng bước đi tránh rước họa vào người.Sau đó nàng sắp xếp tư trang,dặn dò kẻ hầu người hạ trong phủ một số việc quan trọng.
Trước khi đi Diêu Nguyệt nhờ quản gia chăm sóc phụ thân giúp mình trong thời gian nàng không có trong phủ, rồi mới yên tâm tiến cung.
~~~~~~~~~~~~
"Tiểu nữ xin bái kiến hoàng hậu nương nương." Là Uyển Thanh hôm nay cô ta lại vào cung thỉnh an hoàng hậu.
"Đứng lên đi,mau mau lại đây ngồi với ta" hoàng hậu cười nói gọi Uyển Thanh tới bên cạnh mình.
Uyển Thanh cũng vui vẻ đến bên cạnh hoàng hậu :"Hoàng hậu nương nương hôm nay tiểu nữ có tự tay làm một ít điểm tâm mà người yêu thích, người mau ăn thử đi!"
Hoàng hậu hài lòng cũng ăn thử một miếng bánh hoa sen :"Ngon lắm, Uyển Thanh ngươi thật là biết lấy lòng ta."
Uyển Thanh cũng cười e thẹn :"Nương nương quá khen, Uyển Thanh chỉ biết một chút tài mọn thôi. Nương nương ,tiểu nữ cũng chuẩn bị một ít bánh quế hoa mà cửu hoàng tử yêu thích,nhờ người đưa cho cửu hoàng tử giúp tiểu nữ."
Hoàng hậu uống một ngụm trà rồi ngước lên :" Sao ngươi không tự mình mang đi cho hoàng tử, lại nhờ đến ta?"
Uyển Thanh tỏ vẻ muộn phiền :"Uyển Thanh cũng rất muốn, nhưng cửu hoàng tử cứ từ chối không gặp tiểu nữ"
Hoàng hậu nghe thế liền không hài lòng :"Cái tên tiểu tử này! Ngươi yên tâm ta sẽ nói vài lời với nó giúp ngươi."
Uyển Thanh vui mừng đứng lên :"Đa tạ hoàng hậu nương nương đã chiếu cố Uyển Thanh!"
Hoàng hậu cười nhạt nhìn nàng :"Hôm nay ngươi đến đây còn chuyện gì nữa không?"
Uyển Thanh cũng không ngần ngại nói :" Bấm hoàng hậu nương nương.Khương Diêu Nguyệt đang ở chỗ Minh quý phi,tiểu nữ nghe nói cô ta sẽ ở trong cung để chăm sóc cho Minh quý phi đến khi quý phi lâm bồn. Nếu thật sự là vậy thì Minh quý phi lại có thêm đồng minh nữa rồi,e là sẽ không có lợi cho người".
Hoàng hậu nghe thế cũng cười khẩy :"Ngươi không cần phải lo. Đều mà ta muốn làm dù có là ai cũng không thể quản!"
Uyển Thanh nghe thế liền nói ra sự việc mình nhìn thấy ở ngự hoa viên mấy hôm trước cho hoàng hậu biết. Nghe xong Hoàng hậu nở nụ cười bí hiểm nhìn Uyển Thanh nhẹ nhàng cất tiếng :"Ngươi tự mình thu xếp đi!"
Uyển Thanh như hiểu ra gì đó cũng thầm cười trong lòng vì đã đạt được mục đích :"Nương nương Uyển Thanh biết phải làm sao rồi! Người cứ chờ xem kịch hay."
Uyển Thanh rất hận Diêu Nguyệt, vì từ nhỏ cô ta đã thích cửu hoàng tử Tiêu Kỳ.Làm mọi cách để có được tình cảm của chàng nhưng đều tốn công vô ích.
Trong mắt của cửu hoàng tử chỉ có một mình Diêu Nguyệt. Hơn thế ở đâu có Diêu Nguyệt xuất hiện thì Uyển Thanh như người vô hình nên cô ta càng hận không thể không giết nàng.
Ngày hôm đó ở bãi săn, khi nhìn thấy Tiêu Kỳ đi theo Diêu Nguyệt, Uyển Thanh cũng lén đi theo đằng sau.Đi được một lúc vì rừng rậm rạp khó di chuyển, Tiêu Kỳ đã để mất dấu Diêu Nguyệt. Còn Uyển Thanh cũng vì đường khó đi nên cưỡi ngựa khó khăn cũng đã không theo kịp Tiêu Kỳ đang thúc ngựa chạy nhanh, nên cô ta cũng làm mất dấu Tiêu Kỳ.
Uyển Thanh chật vật muốn thoát ra khỏi rừng rậm nhưng cứ đi một hồi lại phát hiện ra có ai đó đã rơi xuống hố vì ở trên có hai con tuấn mã đang đứng xung quanh. Uyển Thanh lo sợ là Tiêu Kỳ gặp nguy hiểm nên chạy nhanh tới đó.
Thì ra là không phải, Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm,sau đó mới để ý hai người bên dưới là Khương Diêu Nguyệt và tứ hoàng tử. Uyển Thanh thắc mắc sao hai người họ lại ở dưới này?
Uyển Thanh đứng trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên xuất hiện ý ác trên gương mặt hoa lê đáy vũ.
Uyển Thanh liền lấy cây chuỷ thủ mà mình mang theo bên người để phòng vệ,không do dự cắt đứt sợi dây thừng là hi vọng cứu hai người bọn họ.
Uyển Thanh cắt xong cô ta thầm nghĩ, tốt nhất là Khương Diêu Nguyệt không bao giờ leo lên được,ngộ nhỡ có thú dữ vô tình sập bẫy cũng rơi xuống hố thì càng tốt!
Uyển Thanh cũng hơi lo lắng, còn tứ hoàng tử thì sao có nên cứu hắn? Nhưng rồi Uyển Thanh cũng gạt bỏ đi ý nghĩ đó! Tuy hoàng tử vô tội nhưng nếu trời đã an bài ngài phải đồng sinh đồng mệnh với Khương Diêu Nguyệt thì cũng đành chấp nhận thôi. Dù sao tứ hoàng tử cũng chỉ là một hoàng tử thất sủng, chàng ta chết hay sống cũng đâu ai quan tâm!
~~~~~~~~~~~~
"Ngươi thật là vô dụng,ta nhờ có chút chuyện cũng làm không xong,ta còn giữ ngươi lại để làm gì?!" Là Hoàng Dụ đang tức giận trách mắng thuộc hạ của mình.
Vì bị Tử Hách làm bẻ mặt trước nhiều người như vậy, lại không làm được gì chàng.Hoàng Dụ đã giở trò bỉ ổi sai những tên thuộc hạ đắc lực của mình đi trả thù Tử Hách.
Nhưng tất cả đều thất bại, người đầy thương tích quay trở về.
Hoàng Dụ lại càng điên tiết muốn trừ khử Tử Hách, nhưng từ nhỏ Tử Hách đã sống ngoài biên cương, lại nhiều lần cùng Triệu Huệ tướng quân xông pha ra trận nên võ công của chàng rất lợi hại.
Hoàng Dụ đang không biết phải làm cách nào mới hạ được chàng thì bỗng có một giọng nói đang đi tới.
"Tiểu nữ xin thỉnh an tam hoàng tử! Người có chuyện gì sao lại tức giận như vậy?!" Là Uyển Thanh.
Hoàng Dụ xoay qua nhìn cô ta dò xét :" Thì ra là tiểu thư Uyển Thanh của phủ thượng thư!"
Uyển Thanh cũng cười đáp lại :"Ngài có chuyện gì không vui sao? Có thể cùng tiểu nữ phân ưu được không."
Hoàng Dụ nghe thế khoái chí :"Phân ưu? Tại sao ta phải phân ưu với tiểu thư?Ta sẽ được lợi ích gì?" Hắn tiến tới vuốt má Uyển Thanh đùa cợt.
Uyển Thanh cũng lùi lại mấy bước mỉm cười sâu sa :"Có phải hoàng tử đang phiền lòng vì chuyện của Khương tiểu thư và tứ hoàng tử?!"
Hoàng Dụ cũng ngạc nhiên tò mò :"Sao nàng lại biết ta đang nghĩ gì?"
Uyển Thanh vui vẻ nói :"Uyển Thanh đã nhìn thấy hết những chuyện đã xảy ra ở ngự hoa viên vài ngày trước!"
Hoàng Dụ sầm mặt :"Thì đã sao? Liên quan gì đến nàng?"
Uyển Thanh liền đáp lại :"Tất nhiên là không liên quan! Nhưng ta có thể giúp ngài có được những thứ mình muốn!"
Hoàng Dụ cười bí hiểm :"Giúp như thế nào? Nàng nói ta nghe thử xem."
Uyển Thanh cười nhạt :"Ngài hãy dùng danh nghĩa của tứ hoàng tử hẹn gặp Khương Diêu Nguyệt ở ngự hoa viên, sau đó hạ thuốc với cô ta. Khương Diêu Nguyệt sẽ thuộc về ngài! Sau khi xong chuyện ngài hãy tìm cách dụ tứ hoàng tử đến chỗ hai người ,rồi tìm cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngài ấy! Một mũi tên trúng hai đích!"
Hoàng Dụ nghe thế thì rất tán thưởng cách làm này :"Hay lắm! Mộ Uyển Thanh ta không ngờ nàng lại lợi hại như vậy! Nhưng hai người họ có thù gì với nàng,sao lại giúp ta trừ khử bọn họ?!"
Uyển Thanh lạnh mặt nói :"Ta chỉ là thấy ngài bị khinh miệt như vậy, muốn giúp ngài lấy lại công bằng mà thôi.Giúp ngài có được thứ mình muốn, không phải có lợi cho ngài quá rồi sao!"
Hoàng Dụ nghe Uyển Thanh nói thế biết nàng ta đang nói dối, nàng ta chắc chắn có lòng riêng nên mới chịu giúp đỡ mình, nhưng cũng không muốn truy cứu thêm. Hắn bây giờ chỉ cần có được Khương Diêu Nguyệt để trả thù hai cha con họ vì đã làm mình mất mặt và khiến Tử Hách thân bại danh liệt vậy là đủ.
Uyển Thanh cũng thầm vui trong lòng,mong kế hoạch sẽ thành công.
Khương Diêu Nguyệt tiểu thư Khương gia cao quý hơn người nhưng lại bị người khác vấy bẩn mất đi sự trong sạch,thử hỏi cô còn mặt mũi nào mà sống tiếp. Còn về phần tứ hoàng tử, chàng ta chẳng may phải làm con chốt thí rồi.
Uyển Thanh biết hoàng hậu muốn làm gãy bè cánh của Minh quý phi, chứ không có nói sẽ làm hại tứ hoàng tử.Nhưng biết làm sao đây? Tứ hoàng tử lại là con chốt hữu ích nhất, chuyện chàng ta bảo vệ Khương Diêu Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy ,khắp hoàng cung thái giám cung nữ ai ai cũng nhìn thấy, thì hai người họ có dan díu với nhau cũng khiến người khác không có gì nghi ngờ !
Cùng lắm thì chàng ta lại cút về nơi biên ải đó mà sống hết đời thôi.Dù sao đó cũng là một hoàng tử, hoàng thượng chắc cũng không nỡ nhẫn tâm đến cùng đâu nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~
"Cô cô, người ăn một chút gì đó đi, người không thể cứ như thế được." Diêu Nguyệt nhìn Minh quý phi xanh xao lo lắng thuyết phục.
Minh quý phi nhăn mặt :"Diêu Nguyệt à,ta mệt lắm, mang thai cứ khiến ta buồn nôn,không ăn gì nổi!"
Diêu Nguyệt thở dài thì ra mang thai lại mệt mỏi như vậy :"Thôi được rồi, bây giờ con sẽ gọi thái ý, xem xem có gì có thể giúp người giảm cơn buồn nôn được không."
Minh quý phi lắc đầu :"Sáng sớm thái y đã tới,kê thuốc cho ta rồi, con không cần phải đi đâu." Nói xong Minh quý phi lại tiếp tục nôn.
Diêu Nguyệt vuốt vuốt lưng người :" Người đã uống thuốc của thái y kê, vẫn không đỡ hơn chút nào, con thật sự rất lo."
Minh quý phi mệt mỏi trả lời :"Con đừng lo, đây chỉ là chuyện bình thường khi mang thai thôi, dù có mệt mỏi thế nào chỉ cần cốt nhục của mình bình an, thì ta đều chịu được."
Diêu Nguyệt buồn bã đi lấy chút nước cho Minh quý phi :"Nhưng con không nỡ nhìn thấy người như vậy, người hết đau đầu, lại buồn nôn không chịu ăn gì, nhìn người gầy gò xanh xao con rất xót."
Minh quý phi cười hiền :"Rồi cũng có một ngày Diêu Nguyệt của ta cũng sẽ làm mẫu thân, lúc đó con sẽ hiểu thôi."
Diêu Nguyệt nghe cô cô mình nói thế liền có chút chạnh lòng ."Làm mẫu thân " liệu nàng có thể không? Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng nàng lại không nỡ. Lỡ như nàng sinh ra con nhưng lại không thể bên cạnh chăm sóc , nhìn nó khôn lớn trưởng thành.Thì liệu nó có phải sống khổ như nàng khi không có sinh mẫu bên cạnh không?
"Diêu Nguyệt, con đang nghĩ gì vậy?" Minh quý phi thấy nàng im lặng không đáp liền hỏi.
Diêu Nguyệt vội nói "À....con chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi! Người thấy sao rồi đã đỡ hơn nhiều chưa?"
Minh quý phi nằm xuống giường :"Ta đỡ hơn rồi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút! Con có việc gì thì đi làm đi. Có gì ta sẽ gọi con."
Diêu Nguyệt nghe cô cô muốn nghỉ ngơi liền dặn dò cung nữ Tố Ảnh trông chừng nương nương cẩn thận có gì thì gọi mình, rồi mới yên tâm rời khỏi.
Trước khi đi Diêu Nguyệt nhờ quản gia chăm sóc phụ thân giúp mình trong thời gian nàng không có trong phủ, rồi mới yên tâm tiến cung.
~~~~~~~~~~~~
"Tiểu nữ xin bái kiến hoàng hậu nương nương." Là Uyển Thanh hôm nay cô ta lại vào cung thỉnh an hoàng hậu.
"Đứng lên đi,mau mau lại đây ngồi với ta" hoàng hậu cười nói gọi Uyển Thanh tới bên cạnh mình.
Uyển Thanh cũng vui vẻ đến bên cạnh hoàng hậu :"Hoàng hậu nương nương hôm nay tiểu nữ có tự tay làm một ít điểm tâm mà người yêu thích, người mau ăn thử đi!"
Hoàng hậu hài lòng cũng ăn thử một miếng bánh hoa sen :"Ngon lắm, Uyển Thanh ngươi thật là biết lấy lòng ta."
Uyển Thanh cũng cười e thẹn :"Nương nương quá khen, Uyển Thanh chỉ biết một chút tài mọn thôi. Nương nương ,tiểu nữ cũng chuẩn bị một ít bánh quế hoa mà cửu hoàng tử yêu thích,nhờ người đưa cho cửu hoàng tử giúp tiểu nữ."
Hoàng hậu uống một ngụm trà rồi ngước lên :" Sao ngươi không tự mình mang đi cho hoàng tử, lại nhờ đến ta?"
Uyển Thanh tỏ vẻ muộn phiền :"Uyển Thanh cũng rất muốn, nhưng cửu hoàng tử cứ từ chối không gặp tiểu nữ"
Hoàng hậu nghe thế liền không hài lòng :"Cái tên tiểu tử này! Ngươi yên tâm ta sẽ nói vài lời với nó giúp ngươi."
Uyển Thanh vui mừng đứng lên :"Đa tạ hoàng hậu nương nương đã chiếu cố Uyển Thanh!"
Hoàng hậu cười nhạt nhìn nàng :"Hôm nay ngươi đến đây còn chuyện gì nữa không?"
Uyển Thanh cũng không ngần ngại nói :" Bấm hoàng hậu nương nương.Khương Diêu Nguyệt đang ở chỗ Minh quý phi,tiểu nữ nghe nói cô ta sẽ ở trong cung để chăm sóc cho Minh quý phi đến khi quý phi lâm bồn. Nếu thật sự là vậy thì Minh quý phi lại có thêm đồng minh nữa rồi,e là sẽ không có lợi cho người".
Hoàng hậu nghe thế cũng cười khẩy :"Ngươi không cần phải lo. Đều mà ta muốn làm dù có là ai cũng không thể quản!"
Uyển Thanh nghe thế liền nói ra sự việc mình nhìn thấy ở ngự hoa viên mấy hôm trước cho hoàng hậu biết. Nghe xong Hoàng hậu nở nụ cười bí hiểm nhìn Uyển Thanh nhẹ nhàng cất tiếng :"Ngươi tự mình thu xếp đi!"
Uyển Thanh như hiểu ra gì đó cũng thầm cười trong lòng vì đã đạt được mục đích :"Nương nương Uyển Thanh biết phải làm sao rồi! Người cứ chờ xem kịch hay."
Uyển Thanh rất hận Diêu Nguyệt, vì từ nhỏ cô ta đã thích cửu hoàng tử Tiêu Kỳ.Làm mọi cách để có được tình cảm của chàng nhưng đều tốn công vô ích.
Trong mắt của cửu hoàng tử chỉ có một mình Diêu Nguyệt. Hơn thế ở đâu có Diêu Nguyệt xuất hiện thì Uyển Thanh như người vô hình nên cô ta càng hận không thể không giết nàng.
Ngày hôm đó ở bãi săn, khi nhìn thấy Tiêu Kỳ đi theo Diêu Nguyệt, Uyển Thanh cũng lén đi theo đằng sau.Đi được một lúc vì rừng rậm rạp khó di chuyển, Tiêu Kỳ đã để mất dấu Diêu Nguyệt. Còn Uyển Thanh cũng vì đường khó đi nên cưỡi ngựa khó khăn cũng đã không theo kịp Tiêu Kỳ đang thúc ngựa chạy nhanh, nên cô ta cũng làm mất dấu Tiêu Kỳ.
Uyển Thanh chật vật muốn thoát ra khỏi rừng rậm nhưng cứ đi một hồi lại phát hiện ra có ai đó đã rơi xuống hố vì ở trên có hai con tuấn mã đang đứng xung quanh. Uyển Thanh lo sợ là Tiêu Kỳ gặp nguy hiểm nên chạy nhanh tới đó.
Thì ra là không phải, Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm,sau đó mới để ý hai người bên dưới là Khương Diêu Nguyệt và tứ hoàng tử. Uyển Thanh thắc mắc sao hai người họ lại ở dưới này?
Uyển Thanh đứng trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên xuất hiện ý ác trên gương mặt hoa lê đáy vũ.
Uyển Thanh liền lấy cây chuỷ thủ mà mình mang theo bên người để phòng vệ,không do dự cắt đứt sợi dây thừng là hi vọng cứu hai người bọn họ.
Uyển Thanh cắt xong cô ta thầm nghĩ, tốt nhất là Khương Diêu Nguyệt không bao giờ leo lên được,ngộ nhỡ có thú dữ vô tình sập bẫy cũng rơi xuống hố thì càng tốt!
Uyển Thanh cũng hơi lo lắng, còn tứ hoàng tử thì sao có nên cứu hắn? Nhưng rồi Uyển Thanh cũng gạt bỏ đi ý nghĩ đó! Tuy hoàng tử vô tội nhưng nếu trời đã an bài ngài phải đồng sinh đồng mệnh với Khương Diêu Nguyệt thì cũng đành chấp nhận thôi. Dù sao tứ hoàng tử cũng chỉ là một hoàng tử thất sủng, chàng ta chết hay sống cũng đâu ai quan tâm!
~~~~~~~~~~~~
"Ngươi thật là vô dụng,ta nhờ có chút chuyện cũng làm không xong,ta còn giữ ngươi lại để làm gì?!" Là Hoàng Dụ đang tức giận trách mắng thuộc hạ của mình.
Vì bị Tử Hách làm bẻ mặt trước nhiều người như vậy, lại không làm được gì chàng.Hoàng Dụ đã giở trò bỉ ổi sai những tên thuộc hạ đắc lực của mình đi trả thù Tử Hách.
Nhưng tất cả đều thất bại, người đầy thương tích quay trở về.
Hoàng Dụ lại càng điên tiết muốn trừ khử Tử Hách, nhưng từ nhỏ Tử Hách đã sống ngoài biên cương, lại nhiều lần cùng Triệu Huệ tướng quân xông pha ra trận nên võ công của chàng rất lợi hại.
Hoàng Dụ đang không biết phải làm cách nào mới hạ được chàng thì bỗng có một giọng nói đang đi tới.
"Tiểu nữ xin thỉnh an tam hoàng tử! Người có chuyện gì sao lại tức giận như vậy?!" Là Uyển Thanh.
Hoàng Dụ xoay qua nhìn cô ta dò xét :" Thì ra là tiểu thư Uyển Thanh của phủ thượng thư!"
Uyển Thanh cũng cười đáp lại :"Ngài có chuyện gì không vui sao? Có thể cùng tiểu nữ phân ưu được không."
Hoàng Dụ nghe thế khoái chí :"Phân ưu? Tại sao ta phải phân ưu với tiểu thư?Ta sẽ được lợi ích gì?" Hắn tiến tới vuốt má Uyển Thanh đùa cợt.
Uyển Thanh cũng lùi lại mấy bước mỉm cười sâu sa :"Có phải hoàng tử đang phiền lòng vì chuyện của Khương tiểu thư và tứ hoàng tử?!"
Hoàng Dụ cũng ngạc nhiên tò mò :"Sao nàng lại biết ta đang nghĩ gì?"
Uyển Thanh vui vẻ nói :"Uyển Thanh đã nhìn thấy hết những chuyện đã xảy ra ở ngự hoa viên vài ngày trước!"
Hoàng Dụ sầm mặt :"Thì đã sao? Liên quan gì đến nàng?"
Uyển Thanh liền đáp lại :"Tất nhiên là không liên quan! Nhưng ta có thể giúp ngài có được những thứ mình muốn!"
Hoàng Dụ cười bí hiểm :"Giúp như thế nào? Nàng nói ta nghe thử xem."
Uyển Thanh cười nhạt :"Ngài hãy dùng danh nghĩa của tứ hoàng tử hẹn gặp Khương Diêu Nguyệt ở ngự hoa viên, sau đó hạ thuốc với cô ta. Khương Diêu Nguyệt sẽ thuộc về ngài! Sau khi xong chuyện ngài hãy tìm cách dụ tứ hoàng tử đến chỗ hai người ,rồi tìm cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ngài ấy! Một mũi tên trúng hai đích!"
Hoàng Dụ nghe thế thì rất tán thưởng cách làm này :"Hay lắm! Mộ Uyển Thanh ta không ngờ nàng lại lợi hại như vậy! Nhưng hai người họ có thù gì với nàng,sao lại giúp ta trừ khử bọn họ?!"
Uyển Thanh lạnh mặt nói :"Ta chỉ là thấy ngài bị khinh miệt như vậy, muốn giúp ngài lấy lại công bằng mà thôi.Giúp ngài có được thứ mình muốn, không phải có lợi cho ngài quá rồi sao!"
Hoàng Dụ nghe Uyển Thanh nói thế biết nàng ta đang nói dối, nàng ta chắc chắn có lòng riêng nên mới chịu giúp đỡ mình, nhưng cũng không muốn truy cứu thêm. Hắn bây giờ chỉ cần có được Khương Diêu Nguyệt để trả thù hai cha con họ vì đã làm mình mất mặt và khiến Tử Hách thân bại danh liệt vậy là đủ.
Uyển Thanh cũng thầm vui trong lòng,mong kế hoạch sẽ thành công.
Khương Diêu Nguyệt tiểu thư Khương gia cao quý hơn người nhưng lại bị người khác vấy bẩn mất đi sự trong sạch,thử hỏi cô còn mặt mũi nào mà sống tiếp. Còn về phần tứ hoàng tử, chàng ta chẳng may phải làm con chốt thí rồi.
Uyển Thanh biết hoàng hậu muốn làm gãy bè cánh của Minh quý phi, chứ không có nói sẽ làm hại tứ hoàng tử.Nhưng biết làm sao đây? Tứ hoàng tử lại là con chốt hữu ích nhất, chuyện chàng ta bảo vệ Khương Diêu Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy ,khắp hoàng cung thái giám cung nữ ai ai cũng nhìn thấy, thì hai người họ có dan díu với nhau cũng khiến người khác không có gì nghi ngờ !
Cùng lắm thì chàng ta lại cút về nơi biên ải đó mà sống hết đời thôi.Dù sao đó cũng là một hoàng tử, hoàng thượng chắc cũng không nỡ nhẫn tâm đến cùng đâu nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~
"Cô cô, người ăn một chút gì đó đi, người không thể cứ như thế được." Diêu Nguyệt nhìn Minh quý phi xanh xao lo lắng thuyết phục.
Minh quý phi nhăn mặt :"Diêu Nguyệt à,ta mệt lắm, mang thai cứ khiến ta buồn nôn,không ăn gì nổi!"
Diêu Nguyệt thở dài thì ra mang thai lại mệt mỏi như vậy :"Thôi được rồi, bây giờ con sẽ gọi thái ý, xem xem có gì có thể giúp người giảm cơn buồn nôn được không."
Minh quý phi lắc đầu :"Sáng sớm thái y đã tới,kê thuốc cho ta rồi, con không cần phải đi đâu." Nói xong Minh quý phi lại tiếp tục nôn.
Diêu Nguyệt vuốt vuốt lưng người :" Người đã uống thuốc của thái y kê, vẫn không đỡ hơn chút nào, con thật sự rất lo."
Minh quý phi mệt mỏi trả lời :"Con đừng lo, đây chỉ là chuyện bình thường khi mang thai thôi, dù có mệt mỏi thế nào chỉ cần cốt nhục của mình bình an, thì ta đều chịu được."
Diêu Nguyệt buồn bã đi lấy chút nước cho Minh quý phi :"Nhưng con không nỡ nhìn thấy người như vậy, người hết đau đầu, lại buồn nôn không chịu ăn gì, nhìn người gầy gò xanh xao con rất xót."
Minh quý phi cười hiền :"Rồi cũng có một ngày Diêu Nguyệt của ta cũng sẽ làm mẫu thân, lúc đó con sẽ hiểu thôi."
Diêu Nguyệt nghe cô cô mình nói thế liền có chút chạnh lòng ."Làm mẫu thân " liệu nàng có thể không? Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng nàng lại không nỡ. Lỡ như nàng sinh ra con nhưng lại không thể bên cạnh chăm sóc , nhìn nó khôn lớn trưởng thành.Thì liệu nó có phải sống khổ như nàng khi không có sinh mẫu bên cạnh không?
"Diêu Nguyệt, con đang nghĩ gì vậy?" Minh quý phi thấy nàng im lặng không đáp liền hỏi.
Diêu Nguyệt vội nói "À....con chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi! Người thấy sao rồi đã đỡ hơn nhiều chưa?"
Minh quý phi nằm xuống giường :"Ta đỡ hơn rồi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút! Con có việc gì thì đi làm đi. Có gì ta sẽ gọi con."
Diêu Nguyệt nghe cô cô muốn nghỉ ngơi liền dặn dò cung nữ Tố Ảnh trông chừng nương nương cẩn thận có gì thì gọi mình, rồi mới yên tâm rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.