Chương 12
Đông Ly Cúc Ẩn
18/07/2016
Tụ tập gặp mặt, đơn giản là ăn uống rồi ca hát, những người đàn ông Phương Bắc gặp nhau thì không thể thiếu rượu, ngoài ra còn trêu chọc ‘cô dâu’
của bạn nữa. Gặp mặt lần này, có hai người nữa cũng dẫn theo một nửa kia đến, nhưng độ thu hút của Thành Hạ đã chiếm hơn phân nửa, theo như cách nói của đám anh em: Lâm Phóng từ hồi đi học tới nay rất đào hoa, nhưng
Thành Hạ là bạn gái duy nhất anh thừa nhận.
Có điều Thành Hạ thấy, có lẽ họ tò mò vì sao Lâm Phóng lại tìm một cô bé chưa trổ mã hẳn, so sánh với Lữ Đồng đang ngồi đây thì cô giống như người thiếu kẽm, thiếu canxi, chưa lớn.
Dù là nam hay nữ đang ngồi đây thì tửu lượng cũng không tệ, Lâm Phóng đỡ thay cô mấy ly nhưng không chịu nổi họ thay nhau chuốc, biết Lâm Phóng say rượu sẽ bị phát ban, sẽ ói ầm ầm mà còn nhức đầu hai ngày sau, Thành Hạ suy nghĩ mình nên ra trận thôi, nếu đã đóng giả thì nên đóng giả cho tốt, tránh sau này mọi người nói bạn gái Lâm Phóng không thoải mái nhăn nhăn nhó nhó làm anh mất mặt.
"Lâm Phóng, anh nghỉ đi, em uống!" Thành Hạ cười nói.
Tuy Lâm Phóng biết tửu lượng của cô nhưng không muốn cô uống quá nhiều: "Hạ Hạ, để anh uống!"
Thành Hạ vỗ bả vai anh: "Anh đừng uống, lát nữa còn phải cõng em về nhà." Nhìn xung quanh một vòng: "Lâm Phóng, em uống."
Qua ba tuần rượu, Thành Hạ mặt không biến sắc, cũng uống kha khá rồi, bước đi hơi liêu siêu chân nam đá chân chiêu, bên kia ca hát hình như giọng cũng liên tục méo mó.
"Hạ Hạ, em không sao chứ?" Lâm Phóng lấy chai sữa chua từ trong túi xách cô ra đưa cho cô, mấy chàng trai liên tục lên tiếng:
"Tớ nói này Lâm Phóng, trước kia cũng không thấy cậu săn sóc với anh em như vậy, cậu trọng sắc quên bạn."
"Anh em là dùng để giúp nhau không tiếc cả mạng sống." Lâm Phóng nói.
Thành Hạ uống sữa chua ừng ực, cảm giác mình vẫn rất hoạt bát, chỉ là cô biết, không gượng được bao lâu nữa.
Cửa phòng thình lình bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi người bất ngờ mở cửa đó.
"Giang. . . . . . thầy Giang?" Thành Hạ lắp bắp, giọng nói giống như là học sinh cắn thuốc ở nhà vệ sinh bị thầy bắt được vậy.
"Hả? Thành Hạ? Thật là trùng hợp!" Giang Nam Đồng vừa cười vừa nói: "Đi nhầm tầng rồi, tưởng đây là 402, không ngờ còn gặp người quen, thật ngại đã quấy rầy." còn gật đầu ra hiệu.
Mọi người đều nói "Không có việc gì ", nhìn Giang Nam Đồng biến mất phía sau cánh cửa.
Chỉ có Thành Hạ vỗ nhẹ cái trán, thật thần kỳ, ngay ở đây cũng có thể gặp được, chẳng lẽ đúng là đi tìm hiểu gia cảnh sao?
Tiếp đó, có người đưa ra sáng kiến để cho các cặp tình nhân hát đối tình ca, Lâm Phóng xua tay lia lịa: "Cha nhà các cậu, biết rõ tớ hát không được, cố ý hả? Phá đám có phải không?"
"Không hát thì kể chuyện tình yêu, tự chọn đi." Mọi người đều ồn ào lên.
"Lâm Phóng, chúng ta hát đi, ai nghe thì người đó cố chịu thôi." Thành Hạ cười, để cho mọi người ghi nhớ âm thanh kỳ dị của anh em họ Lâm, chất lượng bảo đảm, ôm cột nhà cả đời, làm bạn với cơn ác mộng!
Họ chọn bài hát "Người tình tri kỷ" . . . . . . rất hay!
Khi Thành Hạ vừa bắt đầu hát đã thấy vẻ mặt nhiều người rất kinh ngạc, không nhịn được, Thành Hạ cười, vừa cười vừa hát, cuối cùng cô và Lâm Phóng cứ thế biến một bản tình ca ngọt ngào thành khúc nhạc vui.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lỗ tai cũng không chịu nổi rồi." Có người bạn lên tiếng tổng kết.
Nhưng thật ra là vui chơi cũng gần đến nửa đêm rồi.
Mọi người vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, Lữ Đồng kéo cánh tay Thành Hạ đi, vừa ra khỏi cửa Lâm Phóng đã đi tới bên cạnh Thành Hạ, khoác vai của cô, đi tới cửa cầu thang, vừa hay phía trên cũng có một nhóm người đi xuống, trong đó người cười tao nhã lịch sự tiễn chân mấy người đó gật đầu ra hiệu chính là "thầy Giang", Thành Hạ cũng nhìn thấy anh, một giây sau - Thành Hạ không nói tiếng nào bất tỉnh nhân sự trước mặt mọi người, Lữ Đồng sợ hết hồn, còn Lâm Phóng thì thong dong cõng Thành Hạ, thấy mọi người kinh ngạc Lâm Phóng lắc đầu một cái: "Bệnh cũ, ‘ngàn chén không say’, nhưng ra cửa lại gục."
"Hiếm có! Hiếm có nha!" Có người gật gù hả hê.
"Không phải là bị thầy bắt được nên bị sợ chứ!" Có người nhỏ giọng nói.
Bệnh cũ, ngủ một đêm là ổn thôi.
Nhưng buổi sáng, vừa mở mắt đã thấy cha mẹ - người thì chống nạnh, người thì khoanh tay, còn Lâm Phóng thì đứng bên cạnh cúi đầu.
Có vẻ như muốn họp phê bình đây, Thành Hạ nghĩ, lập tức cựa mình quay mặt vào trong làm như vừa rồi mình chỉ vô ý thức mở mắt, bất đắc dĩ, một giây sau chăn đắp bị xốc hết lên, không có cái gì che nữa, Thành Hạ không trốn được, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy.
"Mẹ, cha, anh, chào buổi sáng!" Thành Hạ nói.
Kết quả là bị véo tai, nhưng sao cô còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của anh trai, cố nghiêng đầu, à, thì ra là cô mẹ đang học lý luận Đặng Tiểu Bình: hai tay đều véo, hai tay đều mạnh mẽ!
Say rượu và dung túng say rượu, kết quả là hai người phải nhảy cóc 50 vòng ở trong phòng khách, sau đó quỳ xuống lau sàn nhà năm lần, giống như Nhất Hưu Ca và Tiểu Diệp Tử cong mông lau sàn nhà vậy.
"Hạ Hạ, đầu còn đau phải không?"
"Đã không đau rồi, nhưng giật giật đầu như vậy quá lắc lư nên lại đau." Thành Hạ nói.
"Anh mời em ăn cơm." Lâm Phóng nói.
"Tiền mặt ~!"
"0,5!"
"Không giảm giá, nếu không ~" nháy mắt.
"Đồng ý!" Lâm Phóng nói.
Sau khi chịu phạt lao động xong, Lâm Phóng rất phóng khoáng quăng cho cô 5 tờ tiền: "Anh mời em ăn sáng quán bình dân."
Thành Hạ bị tức cắn răng nghiến lợi.
"Hạ Hạ, thầy Giang đó dạy cái gì?" Hai anh em mỗi người cầm một trái táo to.
"Quản sinh, mới vừa nhận lớp, em thật sự lo, xa xôi vạn dặm mà cũng có thể gặp được." Thành Hạ nói, xem ra thầy Giang có ấn tượng không tốt đối với người sinh viên và một đám người tụ tập say rượu này rồi.
"Thảo nào anh thấy trẻ thế. Có điều . . . " Lâm Phóng bóp đầu của cô: "Mới vừa nhận lớp mà đã nhận ra em? Có vẻ rất quen thuộc đấy nha."
Thành Hạ nghe thế hiểu ra, lên tiếng tổng kết: "Thầy Giang rất tốt, nhã nhặn lại có phép tắc."
"Ừ, không tệ, chỉ là lớn hơn em sáu tuổi, quá già." Lâm Phóng nói.
Thành Hạ chút nữa bị miếng táo nghẹn chết, ho đến mặt đỏ bừng cuối cùng cố gắng nuốt xuống: "Anh đúng là người có suy nghĩ đen tối đấy? Bọn em rõ ràng là quan hệ thầy trò trong sáng, thôi, nói anh cũng không hiểu đâu."
Dường như muốn chứng minh lời nói của Lâm Phóng vậy, ngày hôm sau Giang Nam Đồng gửi tin nhắn tới, đầu tiên là ân cần hỏi thăm cô tỉnh rượu có nhức đầu không? Thành Hạ nói không nhức, không việc gì.
Giang Nam Đồng lại nói "Không việc gì hả? Vậy thì tốt, vừa hay anh cũng ở thành phố H, thuận tiện đi thăm hỏi các gia đình."
Thành Hạ cầm điện thoại di động, tán loạn ở trong phòng, đi thăm hỏi các gia đình sao? Đây là chuyện hồi trước thôi, đi thăm hỏi các gia đình à, đại diện tố cáo . . . . . . Thật là đáng sợ.
"Hạ Hạ, con làm gì đấy, loạn xì ngầu lên vậy?" Mẹ Thành Hạ xem TV bị cô chặn lại.
"Không có gì ạ." Thành Hạ nói, lại vào phòng mình ngồi ngẫm nghĩ, mãi lâu mới gửi tin nhắn: Thầy Giang, trong nhà em hiện tại không tiện lắm, nếu không, đi thăm hỏi các gia đình chỉ phỏng vấn em được chứ?
Tin nhắn gửi lại rất nhanh: "Như vậy cũng được! Gặp ở đâu đây?"
Thành Hạ thở phào nhẹ nhõm suy nghĩ hồi lâu, đối với thành phố H cô cũng không quen thuộc lắm, chỉ đi qua trung tâm thành phố, vì vậy hẹn ở đó đi.
Nhìn cô cuống cuồng thay quần áo, mẹ Thành mặt khó hiểu: "Hạ Hạ, con đi đâu vậy?"
"Không có gì, con nóng, ra ngoài đi dạo một chút thôi." Thành Hạ nói.
Bên ngoài rất lạnh, gió lớn, Thành Hạ tỉnh táo quàng thêm chiếc khăn to, mặc dù màu sắc và áo lông quả thật có chút không hòa hợp, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Trời này quá lạnh nếu không muốn bị đông lạnh thì ngu mới cần hài hòa.
Run lập cập vọt vào quán cà phê chọn chỗ ngồi xong, nhìn xung quanh một lượt liền nhìn thấy Giang Nam Đồng đang nhấp nhẹ ly cà phê gần cửa sổ bên kia, mặt trời mùa đông ở Phương Bắc mặc dù không ấm áp lắm, nhưng lại rất sáng, chiếu vào áo len màu trắng của Giang Nam Đồng trông như sáng hơn, rất chói mắt.
Thành Hạ moi ruột gan tìm ra một từ để hình dung "Đẹp trai", nếu như trước mặt còn phải thêm một từ để hình dung thì đó chính là "Má ơi! Thật quá đẹp trai"!
"Thành Hạ!" Giang Nam Đồng nhìn thấy cô, đứng lên chào hỏi với cô.
Chuyển qua ngồi xuống đối diện với anh, tạm thời để trai đẹp qua một bên, cầm khăn quàng cổ, cởi áo lông, để gọn gàng bên cạnh rồi hỏi: "Thầy Giang, chờ lâu rồi ạ?"
"Không lâu lắm, dù sao anh cũng không có việc gì, cho hết thời gian." Giang Nam Đồng nói.
Lời này là sao?
"Thầy Giang, vì không có chuyện gì làm muốn cho hết thời gian nên thầy đi thăm hỏi sao?" Thành Hạ hỏi, làm hại cô còn có chút lo lắng đề phòng ấy.
"Nói như vậy có vẻ anh không yêu quý công việc của mình, phải nói là anh đang thời gian nghỉ phép nên đi thăm hỏi." Giang Nam đồng nói.
"Về bản chất không phải đều như nhau sao?" Thành Hạ nói.
"Năm đó lúc Tằng Quốc Phiên và Thái Bình Thiên Quân tổng tác chiến bị thua trận, cầu viện với triều đình, trong sổ còn viết câu ‘quân thần cứ đánh cứ bại ’, cấp dưới của ông ta đề nghị ông ta đổi thành ‘khi bại khi thắng’, vua Hàm Phong xem xong không chỉ không trách anh đánh thua trận, còn cảm thấy anh trung dũng có thể khen, kém một chữ trị giá Vạn Kim, bản chất thì như nhau, nhưng hiệu quả lại không giống nhau, đây là nói chuyện nghệ thuật." Giang Nam Đồng nói.
"Thầy Giang, không phải là thầy đang dạy sinh viên em học chút lời nói giả dối bề ngoài đấy chứ?" Thành Hạ hỏi.
"Ha ha, những thứ này quá cao siêu, chỉ sợ em học không được thôi." Giang Nam Đồng cười: "Ăn gì?"
"Thầy Giang, đến thành phố H còn ăn đồ ăn Tây quá thiệt thòi rồi, không giàu dinh dưỡng lại đắt, mấu chốt là còn ăn không đủ no." Thành Hạ nói, người phục vụ đứng bên cạnh chờ chọn món nhỏ giọng ho khan một cái, Thành Hạ lập tức nói: "Thật ngại quá, mình không nhìn thấy bạn đứng ở đây." Đứng ở trên địa bàn người ta lại phê phán trắng trợn quả thực là. . . . . . sai lầm cấp thấp.
"Hướng dẫn du lịch Thành có đề nghị gì hay?" Giang Nam Đồng hỏi, buồn cười, khóe miệng nhếch lênh thật đẹp trai, cộng thêm ánh sáng mặt trời hắt lên làm cho anh càng có vẻ đẹp trai.
"Đã đến đây rồi, thầy Giang, trước tiên thầy hãy uống hết cà phê đi đã, đừng lãng phí." Thành Hạ vừa nói vừa bắt đầu mặc áo khoác, quàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt to xụ lên.
"Có đồ ăn ngon thì không nên uống cái này chiếm dung lượng." Giang Nam Đồng từ từ đứng dậy mặc áo khoác dạ ngoài màu đen lông cừu vào.
Aizz, trai đẹp vẫn là trai đẹp, không mặc áo dạ đã đẹp, mặc vào lại càng đẹp thêm! Đừng hiểu lầm, cô nói là chiếc áo khoác.
Thành Hạ nghĩ, Lâm Phóng mặc cái kiểu dáng này cũng không tồi.
Có điều Thành Hạ thấy, có lẽ họ tò mò vì sao Lâm Phóng lại tìm một cô bé chưa trổ mã hẳn, so sánh với Lữ Đồng đang ngồi đây thì cô giống như người thiếu kẽm, thiếu canxi, chưa lớn.
Dù là nam hay nữ đang ngồi đây thì tửu lượng cũng không tệ, Lâm Phóng đỡ thay cô mấy ly nhưng không chịu nổi họ thay nhau chuốc, biết Lâm Phóng say rượu sẽ bị phát ban, sẽ ói ầm ầm mà còn nhức đầu hai ngày sau, Thành Hạ suy nghĩ mình nên ra trận thôi, nếu đã đóng giả thì nên đóng giả cho tốt, tránh sau này mọi người nói bạn gái Lâm Phóng không thoải mái nhăn nhăn nhó nhó làm anh mất mặt.
"Lâm Phóng, anh nghỉ đi, em uống!" Thành Hạ cười nói.
Tuy Lâm Phóng biết tửu lượng của cô nhưng không muốn cô uống quá nhiều: "Hạ Hạ, để anh uống!"
Thành Hạ vỗ bả vai anh: "Anh đừng uống, lát nữa còn phải cõng em về nhà." Nhìn xung quanh một vòng: "Lâm Phóng, em uống."
Qua ba tuần rượu, Thành Hạ mặt không biến sắc, cũng uống kha khá rồi, bước đi hơi liêu siêu chân nam đá chân chiêu, bên kia ca hát hình như giọng cũng liên tục méo mó.
"Hạ Hạ, em không sao chứ?" Lâm Phóng lấy chai sữa chua từ trong túi xách cô ra đưa cho cô, mấy chàng trai liên tục lên tiếng:
"Tớ nói này Lâm Phóng, trước kia cũng không thấy cậu săn sóc với anh em như vậy, cậu trọng sắc quên bạn."
"Anh em là dùng để giúp nhau không tiếc cả mạng sống." Lâm Phóng nói.
Thành Hạ uống sữa chua ừng ực, cảm giác mình vẫn rất hoạt bát, chỉ là cô biết, không gượng được bao lâu nữa.
Cửa phòng thình lình bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi người bất ngờ mở cửa đó.
"Giang. . . . . . thầy Giang?" Thành Hạ lắp bắp, giọng nói giống như là học sinh cắn thuốc ở nhà vệ sinh bị thầy bắt được vậy.
"Hả? Thành Hạ? Thật là trùng hợp!" Giang Nam Đồng vừa cười vừa nói: "Đi nhầm tầng rồi, tưởng đây là 402, không ngờ còn gặp người quen, thật ngại đã quấy rầy." còn gật đầu ra hiệu.
Mọi người đều nói "Không có việc gì ", nhìn Giang Nam Đồng biến mất phía sau cánh cửa.
Chỉ có Thành Hạ vỗ nhẹ cái trán, thật thần kỳ, ngay ở đây cũng có thể gặp được, chẳng lẽ đúng là đi tìm hiểu gia cảnh sao?
Tiếp đó, có người đưa ra sáng kiến để cho các cặp tình nhân hát đối tình ca, Lâm Phóng xua tay lia lịa: "Cha nhà các cậu, biết rõ tớ hát không được, cố ý hả? Phá đám có phải không?"
"Không hát thì kể chuyện tình yêu, tự chọn đi." Mọi người đều ồn ào lên.
"Lâm Phóng, chúng ta hát đi, ai nghe thì người đó cố chịu thôi." Thành Hạ cười, để cho mọi người ghi nhớ âm thanh kỳ dị của anh em họ Lâm, chất lượng bảo đảm, ôm cột nhà cả đời, làm bạn với cơn ác mộng!
Họ chọn bài hát "Người tình tri kỷ" . . . . . . rất hay!
Khi Thành Hạ vừa bắt đầu hát đã thấy vẻ mặt nhiều người rất kinh ngạc, không nhịn được, Thành Hạ cười, vừa cười vừa hát, cuối cùng cô và Lâm Phóng cứ thế biến một bản tình ca ngọt ngào thành khúc nhạc vui.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lỗ tai cũng không chịu nổi rồi." Có người bạn lên tiếng tổng kết.
Nhưng thật ra là vui chơi cũng gần đến nửa đêm rồi.
Mọi người vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, Lữ Đồng kéo cánh tay Thành Hạ đi, vừa ra khỏi cửa Lâm Phóng đã đi tới bên cạnh Thành Hạ, khoác vai của cô, đi tới cửa cầu thang, vừa hay phía trên cũng có một nhóm người đi xuống, trong đó người cười tao nhã lịch sự tiễn chân mấy người đó gật đầu ra hiệu chính là "thầy Giang", Thành Hạ cũng nhìn thấy anh, một giây sau - Thành Hạ không nói tiếng nào bất tỉnh nhân sự trước mặt mọi người, Lữ Đồng sợ hết hồn, còn Lâm Phóng thì thong dong cõng Thành Hạ, thấy mọi người kinh ngạc Lâm Phóng lắc đầu một cái: "Bệnh cũ, ‘ngàn chén không say’, nhưng ra cửa lại gục."
"Hiếm có! Hiếm có nha!" Có người gật gù hả hê.
"Không phải là bị thầy bắt được nên bị sợ chứ!" Có người nhỏ giọng nói.
Bệnh cũ, ngủ một đêm là ổn thôi.
Nhưng buổi sáng, vừa mở mắt đã thấy cha mẹ - người thì chống nạnh, người thì khoanh tay, còn Lâm Phóng thì đứng bên cạnh cúi đầu.
Có vẻ như muốn họp phê bình đây, Thành Hạ nghĩ, lập tức cựa mình quay mặt vào trong làm như vừa rồi mình chỉ vô ý thức mở mắt, bất đắc dĩ, một giây sau chăn đắp bị xốc hết lên, không có cái gì che nữa, Thành Hạ không trốn được, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy.
"Mẹ, cha, anh, chào buổi sáng!" Thành Hạ nói.
Kết quả là bị véo tai, nhưng sao cô còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của anh trai, cố nghiêng đầu, à, thì ra là cô mẹ đang học lý luận Đặng Tiểu Bình: hai tay đều véo, hai tay đều mạnh mẽ!
Say rượu và dung túng say rượu, kết quả là hai người phải nhảy cóc 50 vòng ở trong phòng khách, sau đó quỳ xuống lau sàn nhà năm lần, giống như Nhất Hưu Ca và Tiểu Diệp Tử cong mông lau sàn nhà vậy.
"Hạ Hạ, đầu còn đau phải không?"
"Đã không đau rồi, nhưng giật giật đầu như vậy quá lắc lư nên lại đau." Thành Hạ nói.
"Anh mời em ăn cơm." Lâm Phóng nói.
"Tiền mặt ~!"
"0,5!"
"Không giảm giá, nếu không ~" nháy mắt.
"Đồng ý!" Lâm Phóng nói.
Sau khi chịu phạt lao động xong, Lâm Phóng rất phóng khoáng quăng cho cô 5 tờ tiền: "Anh mời em ăn sáng quán bình dân."
Thành Hạ bị tức cắn răng nghiến lợi.
"Hạ Hạ, thầy Giang đó dạy cái gì?" Hai anh em mỗi người cầm một trái táo to.
"Quản sinh, mới vừa nhận lớp, em thật sự lo, xa xôi vạn dặm mà cũng có thể gặp được." Thành Hạ nói, xem ra thầy Giang có ấn tượng không tốt đối với người sinh viên và một đám người tụ tập say rượu này rồi.
"Thảo nào anh thấy trẻ thế. Có điều . . . " Lâm Phóng bóp đầu của cô: "Mới vừa nhận lớp mà đã nhận ra em? Có vẻ rất quen thuộc đấy nha."
Thành Hạ nghe thế hiểu ra, lên tiếng tổng kết: "Thầy Giang rất tốt, nhã nhặn lại có phép tắc."
"Ừ, không tệ, chỉ là lớn hơn em sáu tuổi, quá già." Lâm Phóng nói.
Thành Hạ chút nữa bị miếng táo nghẹn chết, ho đến mặt đỏ bừng cuối cùng cố gắng nuốt xuống: "Anh đúng là người có suy nghĩ đen tối đấy? Bọn em rõ ràng là quan hệ thầy trò trong sáng, thôi, nói anh cũng không hiểu đâu."
Dường như muốn chứng minh lời nói của Lâm Phóng vậy, ngày hôm sau Giang Nam Đồng gửi tin nhắn tới, đầu tiên là ân cần hỏi thăm cô tỉnh rượu có nhức đầu không? Thành Hạ nói không nhức, không việc gì.
Giang Nam Đồng lại nói "Không việc gì hả? Vậy thì tốt, vừa hay anh cũng ở thành phố H, thuận tiện đi thăm hỏi các gia đình."
Thành Hạ cầm điện thoại di động, tán loạn ở trong phòng, đi thăm hỏi các gia đình sao? Đây là chuyện hồi trước thôi, đi thăm hỏi các gia đình à, đại diện tố cáo . . . . . . Thật là đáng sợ.
"Hạ Hạ, con làm gì đấy, loạn xì ngầu lên vậy?" Mẹ Thành Hạ xem TV bị cô chặn lại.
"Không có gì ạ." Thành Hạ nói, lại vào phòng mình ngồi ngẫm nghĩ, mãi lâu mới gửi tin nhắn: Thầy Giang, trong nhà em hiện tại không tiện lắm, nếu không, đi thăm hỏi các gia đình chỉ phỏng vấn em được chứ?
Tin nhắn gửi lại rất nhanh: "Như vậy cũng được! Gặp ở đâu đây?"
Thành Hạ thở phào nhẹ nhõm suy nghĩ hồi lâu, đối với thành phố H cô cũng không quen thuộc lắm, chỉ đi qua trung tâm thành phố, vì vậy hẹn ở đó đi.
Nhìn cô cuống cuồng thay quần áo, mẹ Thành mặt khó hiểu: "Hạ Hạ, con đi đâu vậy?"
"Không có gì, con nóng, ra ngoài đi dạo một chút thôi." Thành Hạ nói.
Bên ngoài rất lạnh, gió lớn, Thành Hạ tỉnh táo quàng thêm chiếc khăn to, mặc dù màu sắc và áo lông quả thật có chút không hòa hợp, nhưng ai thèm quan tâm chứ? Trời này quá lạnh nếu không muốn bị đông lạnh thì ngu mới cần hài hòa.
Run lập cập vọt vào quán cà phê chọn chỗ ngồi xong, nhìn xung quanh một lượt liền nhìn thấy Giang Nam Đồng đang nhấp nhẹ ly cà phê gần cửa sổ bên kia, mặt trời mùa đông ở Phương Bắc mặc dù không ấm áp lắm, nhưng lại rất sáng, chiếu vào áo len màu trắng của Giang Nam Đồng trông như sáng hơn, rất chói mắt.
Thành Hạ moi ruột gan tìm ra một từ để hình dung "Đẹp trai", nếu như trước mặt còn phải thêm một từ để hình dung thì đó chính là "Má ơi! Thật quá đẹp trai"!
"Thành Hạ!" Giang Nam Đồng nhìn thấy cô, đứng lên chào hỏi với cô.
Chuyển qua ngồi xuống đối diện với anh, tạm thời để trai đẹp qua một bên, cầm khăn quàng cổ, cởi áo lông, để gọn gàng bên cạnh rồi hỏi: "Thầy Giang, chờ lâu rồi ạ?"
"Không lâu lắm, dù sao anh cũng không có việc gì, cho hết thời gian." Giang Nam Đồng nói.
Lời này là sao?
"Thầy Giang, vì không có chuyện gì làm muốn cho hết thời gian nên thầy đi thăm hỏi sao?" Thành Hạ hỏi, làm hại cô còn có chút lo lắng đề phòng ấy.
"Nói như vậy có vẻ anh không yêu quý công việc của mình, phải nói là anh đang thời gian nghỉ phép nên đi thăm hỏi." Giang Nam đồng nói.
"Về bản chất không phải đều như nhau sao?" Thành Hạ nói.
"Năm đó lúc Tằng Quốc Phiên và Thái Bình Thiên Quân tổng tác chiến bị thua trận, cầu viện với triều đình, trong sổ còn viết câu ‘quân thần cứ đánh cứ bại ’, cấp dưới của ông ta đề nghị ông ta đổi thành ‘khi bại khi thắng’, vua Hàm Phong xem xong không chỉ không trách anh đánh thua trận, còn cảm thấy anh trung dũng có thể khen, kém một chữ trị giá Vạn Kim, bản chất thì như nhau, nhưng hiệu quả lại không giống nhau, đây là nói chuyện nghệ thuật." Giang Nam Đồng nói.
"Thầy Giang, không phải là thầy đang dạy sinh viên em học chút lời nói giả dối bề ngoài đấy chứ?" Thành Hạ hỏi.
"Ha ha, những thứ này quá cao siêu, chỉ sợ em học không được thôi." Giang Nam Đồng cười: "Ăn gì?"
"Thầy Giang, đến thành phố H còn ăn đồ ăn Tây quá thiệt thòi rồi, không giàu dinh dưỡng lại đắt, mấu chốt là còn ăn không đủ no." Thành Hạ nói, người phục vụ đứng bên cạnh chờ chọn món nhỏ giọng ho khan một cái, Thành Hạ lập tức nói: "Thật ngại quá, mình không nhìn thấy bạn đứng ở đây." Đứng ở trên địa bàn người ta lại phê phán trắng trợn quả thực là. . . . . . sai lầm cấp thấp.
"Hướng dẫn du lịch Thành có đề nghị gì hay?" Giang Nam Đồng hỏi, buồn cười, khóe miệng nhếch lênh thật đẹp trai, cộng thêm ánh sáng mặt trời hắt lên làm cho anh càng có vẻ đẹp trai.
"Đã đến đây rồi, thầy Giang, trước tiên thầy hãy uống hết cà phê đi đã, đừng lãng phí." Thành Hạ vừa nói vừa bắt đầu mặc áo khoác, quàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt to xụ lên.
"Có đồ ăn ngon thì không nên uống cái này chiếm dung lượng." Giang Nam Đồng từ từ đứng dậy mặc áo khoác dạ ngoài màu đen lông cừu vào.
Aizz, trai đẹp vẫn là trai đẹp, không mặc áo dạ đã đẹp, mặc vào lại càng đẹp thêm! Đừng hiểu lầm, cô nói là chiếc áo khoác.
Thành Hạ nghĩ, Lâm Phóng mặc cái kiểu dáng này cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.