Chương 39
Đông Ly Cúc Ẩn
20/09/2016
Mùng chín, mặc dù
Thành Hạ không để cho Giang Nam Đồng vất vả, nhưng anh vẫn xách một hộp
giữ nhiệt vằn thắn từ nhà tới, nói là của mẹ anh cố ý làm cho cô ăn, nên ấn tượng của Thành Hạ đối với mẹ Giang Nam Đồng cũng tốt thêm vài phần.
Hỏi Giang Nam Đồng thực tập nên mặc gì, anh nói chỉ cần ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là được, Thành Hạ cũng yên tâm.
Buổi tối nằm trên giường mà kích động đến nỗi không ngủ được, cũng sắp rạng sáng rồi không còn ai để làm phiền nữa, đang lăn qua lộn lại thì điện thoại đặt ở bên cạnh chợt sáng, vội lấy tới xem, lại là tin nhắn của Tiếu Thanh, không có việc lớn gì, nói cô hãy thực tập tốt.
"Ông Tiếu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông có thể bình thường một chút hay không vậy? Giờ cũng mấy giờ rồi? Đừng nói với tôi là ông đang treo cổ tự tử nha, tôi không tin đâu." Thành Hạ nhắn lại, suy nghĩ một chút, không đúng, sang năm mới tên Tiếu Thanh này nhất định là đang chơi ở ngoài đấy.
"Một mình lẻ loi ‘phòng không gối chiếc’, không học thì có thể làm gì đây? Bây giờ, Tiếu tôi đây học rất tốt, càng ngày càng tiến bộ đấy." Tiếu Thanh trả lời.
"Ông cũng có ngày bị gái bỏ đấy, thật là, nàng tiên nào mà giúp được các cô gái tới giọng điệu này vậy ta! Ông Tiếu, Nhật Bản năm mới vui không?" Thành Hạ hỏi.
"Vui cái gì, các cô gái đi đầy đường, bước từng bước nhỏ, sau lưng gùi một cái gối đầu, trên đầu còn cài thêm chiếc lược gỗ, tán loạn khắp nơi, vóc dáng thì cao hơn cậu không bao nhiêu, mà cũng không ngại nặng." Phía sau còn kèm thêm ký hiệu ‘đầu lâu xương chéo’.
"Cũng phải ha, loại vóc dáng thấp đó đi đầy đường mà ông trà trộn vào còn cô độc lẻ loi, chứng tỏ rằng hai cái chân dài to của người nào đó cũng không dùng được, ở trong mắt các cô ấy chỉ thích hợp để kéo xe kéo thôi! Hừ, ngủ đây, vì chuyện thực tập tốt ngày mai, không cho nói chuyện với tôi nữa." Thành Hạ nhắn lại.
Thật ra thì, người này cũng thật đáng thương, một mình ở Nhật, nhưng mấu chốt là gái Nhật Bản hình như không thích ‘con chim công’ như cậu ta vậy.
"Ai mà nói chuyện với cậu chứ? Rõ ràng là tớ đang nhắn tin mà! Được rồi, Tiếu tôi cũng mệt rồi, Nhóc Con, cậu lui ra đi." Tiếu Thanh trả lời.
"Ông cút đi!" Thành Hạ nhắn lại.
Tốt lắm, bây giờ không còn lo lắng nữa, để điện thoại di động xuống Thành Hạ yên tâm chìm vào giấc ngủ, trước lúc ngủ còn suy nghĩ lung tung, quả nhiên, tìm người di chuyển sự chú ý vẫn có ích đấy.
Mặc dù ngủ muộn nhưng cũng không làm trễ nải cô dậy sớm, hơn nữa còn vô cùng sảng khoái, hiếm có, Thành Hạ dùng cây lược gỗ răng nhỏ chải đầu, trước khi đi thì soi gương luyện tập một nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Nhưng đáng tiếc, hiệu quả ‘gặp chuyện thì tới ôm chân phật’ cũng chẳng hiện ra, còn cười như Thôi Vĩnh Nguyên nữa chứ.
Vội vã chạy ra ngoài, nào ngờ ngay ngoài ký túc xá đã trông thấy Giang Nam Đồng, áo khoác màu đen quần tây dài đen, phảng phất trông như người thành đạt vậy. Giang Nam Đồng đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại, mắt nhìn vào cửa ký túc xá. Thấy cô đi ra thì cười, Thành Hạ bước nhanh tới còn nghe anh nói câu nói sau cùng: "Biết rồi ạ, Sếp, sẽ hoàn thành đúng kỳ hạn ạ."
"Tới sớm thế sao không ở trong xe chờ, lạnh lắm." Thành Hạ nói. Người này sao lại cẩn thận như vậy!
"Ở ngoài cho lạnh một chút em mới đau lòng, ha ha, đi thôi, vẫn còn sớm, đi ăn sáng đã." Giang Nam Đồng nói xong định mở cửa xe nhưng bị Thành Hạ ngăn lại, kéo tay của anh đi tới nhà ăn.
"Đi, chúng ta đi ăn hai tô cháo nóng cho ấm bụng." Thành Hạ nói.
"Cháo ở đây loãng lắm, không được, chúng ta đi ăn cháo ngon nổi tiếng đi." Giang Nam Đồng cầm ngược lại tay Thành Hạ, đổi bị động thành chủ động.
"Thế này không phải là quá hời rồi sao? Mà dạ dày sắt thép của em vẫn tiêu hóa được mà." Thành Hạ cười nói.
Trong quán ăn không có người nhiều, ăn một bữa sáng cũng hết khoảng 15 phút mà thôi. Chỉ có điều, buổi sáng thành phố S đông đúc có tiếng, vì vậy khi đến được số 1869 đường Duyên An thì chỉ còn 20 phút nữa là tới thời gian hẹn.
Lúc xuống xe lại bị Giang Nam Đồng gọi lại: "Địa Cầu, cố gắng lên!"
Thành Hạ cười cười, cảm thấy mình cũng nên nói chút gì đó cho hợp với tình hình nhưng lại không biết nói câu nào bây giờ, không thể làm gì khác hơn là chọn câu nghĩ tới đầu tiên: "Trở về lái xe cẩn thận một chút nha."
Giang Nam Đồng sửng sốt một chút nhưng lại cười ngay: "Vào đi!"
Đến cửa chính thì Thành Hạ bị chặn lại, đã nói rõ là mình tới thực tập, nhưng bác bảo vệ vẫn nhìn kỹ cô, chân mày nhíu lại: "Cô bé! Một năm, kiểu người mặt dày dùng phương pháp như cháu để tới Hải Trí tìm việc không có mấy trăm cũng có mấy chục người. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cháu có lẽ mới vừa tốt nghiệp THCS đi, làm trợ lý cho mấy em gái ở đây cũng không đạt nữa."
Thành Hạ dở khóc dở cười, cách mà ông bác này khen cô trẻ tuổi thật đặc biệt. Lấy Thẻ sinh viên và Thẻ căn cước ra cho bác bảo vệ xem xét kỹ càng: "Đây là thật sao?"
Thiếu chút nữa cười ngất!
"Thật cũng không được, không phải bác làm khó cháu đâu. Thật sự là nếu lỗi để cho một người vào không chỉ bị mắng, không chừng còn trừ tiền lương nữa. Tiền lương của bác vốn đã ít còn phải nuôi sống gia đình. Không phải mới vừa nói còn có người cùng đi với cháu sao? Đợi cô ấy làm nhân chứng đi." Thái độ bác bảo vệ chuyên nghiệp làm cho Thành Hạ cảm thấy kính nể, một mặt cũng lười giải thích lại, dù sao còn hơn 10 phút nữa Tưởng Úy cũng tới rồi.
Người người đi qua lại cửa Phòng bảo vệ đều nhìn – đại loại là không hiểu tại sao nữ bảo vệ mới lại không mặc đồng phục, thật ra thì Thành Hạ cũng thật lạ, không có việc gì nhưng lại bị ảnh hưởng của ông bác đứng rất ngay ngắn, nhưng ánh mắt thì lại quan sát từng người một, những người này đều là đồng nghiệp tương lai của cô trong mấy tháng đấy.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy tới, nhìn kiểu dáng thì không phải một kiểu xe thông dụng, hình như đã thấy qua hình ảnh trên internet.
"Chào!" Bác bảo vệ nói.
Phản xạ có điều kiện, Thành Hạ hai chân chụm lại mắt nhìn phía trước giơ tay lên chào một cái, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, chiếc xe màu đen đó đã vào cửa chính, ngay cả đuôi xe cô cũng không nhìn rõ thì đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu rồi.
Ông bác hạ cánh tay xuống, liếc mắt nhìn, chợt cười: "Cái cô bé này thật thú vị nha."
Ngượng ngùng bỏ tay xuống, người nào thú vị à? Nếu không phải do bác chào một tiếng lớn như vậy thì đến nỗi này sao?
Tưởng Úy còn chưa tới, Thành Hạ nhìn đồng hồ, tới giờ đến nơi rồi. Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong cửa một người ngoắc gọi cô.
Ôi! Tưởng Úy đã đến rồi, có một cô bé đứng bên cạnh cô ấy, hình như cũng đã gặp qua rồi. Chỉ có điều, thái độ bác bảo vệ lập tức cung kính "Xin mời" cô đi vào.
Thành Hạ không hiểu vì sao mình được vào, thiếu điều cẩn thận từng bước đi.
Trước mắt, Tưởng Úy làm chứng cho cô, cô cùng đi vào tòa nhà với Tưởng Úy và cô bé kia, thế Thành Hạ mới biết mặc dù Tưởng Úy cũng tới thực tập nhưng không phải ở trung tâm thiết kế.
Theo bảng hướng dẫn đi tới lầu 18, ra khỏi thang máy thì vừa gặp một cô gái ở quầy tiếp tân, một cô gái có nụ cười ngọt ngào không biết đang mải miết chuyện gì, nói rõ mục đích đến, cô gái ở quầy tiếp tân gọi điện thoại nội bộ xin phép xong thì đưa thẳng cô vào không gian làm việc rất rộng rãi, sau đó cao giọng nói một câu: "Phó giám đốc Lưu, đón khách."
Hình tượng ‘mỹ nữ’ ầm ầm sụp đổ.
Ở chỗ tấm pano lớn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cái đầu nhỏ, cơ bản đều là ‘tóc ngắn’, một người trong số đó vẫy cô: "Vào đây, trong này."
Thảm đỏ ở hành lang trước mặt chợt biến thành hình chữ T, hai bên khán giả đều thò cổ ra, còn cô chính là thí sinh đầu tiên lên sân khấu, âm thầm hít thở thật sâu, không sao cả, có gì ghê gớm đâu, hai bên cũng không phải là kênh rạch mà lật thuyền được.
Cuối cùng cũng đi tới được trước tấm bảng tên Phó giám đốc Lưu, người này còn đang bận rộn trên bản vẽ: "Năm giây, còn nét cuối cùng này nữa thôi."
"Anh cứ làm đi ạ." Thành Hạ nói. Vốn là có chút sợ sệt nhưng giờ phút này cũng bốc hơi hết rồi, bởi vì giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết bầu không khí ở đây thật dễ chịu.
"Ừ!" Phó giám đốc Lưu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhân tiện đẩy gọng kính đen to trên mặt một cái, vẻ mặt kích động: "Cuối cùng cũng cử tới một đồng chí nữ! Các anh em, tất cả hãy đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh Tiểu . . . đúng rồi, em tên gì vậy?"
"Thành Hạ ạ." Có chút mồ hôi lạnh, hình như hơi quá hoanh nghênh, sao cô cảm thấy rơi vào đàn sói vậy.
"Lại đây, mọi người vỗ tay hoan nghênh Tiểu Hạ đi." Phó giám đốc Lưu dẫn đầu vỗ tay.
Lời dẫn xen lẫn với tin tức thời sự: tiếng vỗ tay trải qua hồi lâu không ngừng, không khí đó vô cùng nhiệt liệt. Chỉ có một mình Thành Hạ lúng túng tới nỗi khóe miệng muốn run rẩy.
"Tiểu Hạ, nói đôi lời đi." Phó giám đốc Lưu nói.
Nói? Nói gì? Trước tiên chào hỏi đã vậy.
"Xin chào các đồng chí ạ!" Một người chập mạch nào đó nói một câu như vậy.
Sau đó, tiếng vỗ tay nhiệt liệt liền ngưng lại, một lúc Thành Hạ mới biết mình nói câu gì, ông trời ạ, để cho cô chết đi còn hơn. Mấy người đang tập trung chỉ nghe tiếng cười vang, Thành Hạ mặt đỏ rần, sau đó Phó giám đốc Lưu nói một câu làm cho cô càng xấu hổ hơn: "Các đồng chí đâu, không khí trầm lắng ở Trung tâm thiết kế của chúng ta rốt cuộc cũng được tiếp thêm sức sống mới! Mọi người vỗ tay lần nữa!"
Thành Hạ kích động tới nỗi có thể tông cửa xông ra được.
"OK, nghi thức chào đón kết thúc, lập tức vào trạng thái chiến đấu!" Phó giám đốc Lưu hô to một tiếng, quay đầu lại cười híp mắt nói với Thành Hạ: "Tiểu Hạ, em hãy đi chọn chỗ ngồi em thích đi, tạm thời chưa có việc gì, em xem chỗ nào cần hỗ trợ thì giúp một tay nhé."
Chỗ nào chỗ nấy đều ngổn ngang, đại khái đây chính là đặc sắc của kiến trúc sư, thu dọn một cái bàn ngồi xuống, đúng là chẳng biết làm gì, không thể làm gì khác hơn là hý hoáy với một đống dụng cụ đồ họa chuyên nghiệp.
"Tiểu Hạ, cho anh mượn cây bút ở giữa một chút." Có người gọi. Thành Hạ vội theo tiếng đưa qua, người ta nói buổi trưa mời cô ăn sườn, Thành Hạ vội nói không cần.
"Tiểu Hạ, cây thước anh tìm không được, cho anh mượn cái." Lại có người kêu. Người này nói trưa mời cô ăn cánh gà nướng, Thành Hạ nói không cần.
"Tiểu Hạ. . . . . ."
"Tiểu Hạ. . . . . ."
Chờ khi dụng cụ cô đưa qua lấy lại tới nỗi bữa trưa rồi ăn vặt của ngày mai ngày mốt đều được sắp xếp, đang lật tạp chí chuyên ngành đột nhiên cảm thấy một làn gió thổi qua, một anh chàng đẹp trai vẻ đào hoa cười với cô: "Hạ Hạ, máy vi tính của anh bị tắt rồi mở không được, anh đang vội làm bản vẽ thiết kế này, em cho mượn máy vi tính dùng chút được không?"
Thành Hạ vội vàng đứng lên: "Anh dùng đi, dù sao em cũng không cần." Cầm tạp chí, đang muốn đi qua chỗ khác thì anh chàng đẹp trai lại nói: "Em ngồi bên cạnh nhìn giúp anh chút, tương đối gấp, anh sợ có số liệu không cẩn thận lại nghĩ sai, phái nữ tụi em cẩn thận nhìn giúp anh chút nha." Sau đó đưa cho cô bản số liệu.
Nhất định phải xong bản vẽ thiết kế. Thành Hạ nghĩ tới, nhưng cũng không dám có chút qua loa nào, mà đọc bản vẽ cẩn thận. Theo ý cô thì nửa tiếng là giải quyết xong chuyện, nhưng ông anh này lại cứ thế mà kéo dài tới tận bữa trưa.
"Hạ Hạ, chiếm máy vi tính của em thì không nói đi, nhưng em còn giúp anh như vậy, thế này đi, Chủ nhật anh mời em xem phim nhé!" Ông anh này nói.
Không đợi Thành Hạ từ chối đã nghe tiếng của Phó giám đốc Lưu nói: "Lương Bích Đoàn, hổ dữ không ăn thịt con, thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu thu hồi lại nanh ma vuốt quỷ giùm tôi cái đi."
Anh trai Lương Bích Đoàn ở trước mặt, gương mặt tươi cười: "Sếp! Em đây không phải là vì muốn làm tốt quan hệ giữa đồng nghiệp sao. Hạ Hạ, em đừng nghe Phó giám đốc Lưu nói bậy, anh ấy đang ghen ghét với đức hạnh trời sinh của anh đấy."
Rốt cuộc, Thành Hạ hoàn toàn bó tay, không còn gì để nói. Có người còn ‘tự kỷ’ hơn cả Tiếu Thanh nữa.
Hỏi Giang Nam Đồng thực tập nên mặc gì, anh nói chỉ cần ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là được, Thành Hạ cũng yên tâm.
Buổi tối nằm trên giường mà kích động đến nỗi không ngủ được, cũng sắp rạng sáng rồi không còn ai để làm phiền nữa, đang lăn qua lộn lại thì điện thoại đặt ở bên cạnh chợt sáng, vội lấy tới xem, lại là tin nhắn của Tiếu Thanh, không có việc lớn gì, nói cô hãy thực tập tốt.
"Ông Tiếu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông có thể bình thường một chút hay không vậy? Giờ cũng mấy giờ rồi? Đừng nói với tôi là ông đang treo cổ tự tử nha, tôi không tin đâu." Thành Hạ nhắn lại, suy nghĩ một chút, không đúng, sang năm mới tên Tiếu Thanh này nhất định là đang chơi ở ngoài đấy.
"Một mình lẻ loi ‘phòng không gối chiếc’, không học thì có thể làm gì đây? Bây giờ, Tiếu tôi đây học rất tốt, càng ngày càng tiến bộ đấy." Tiếu Thanh trả lời.
"Ông cũng có ngày bị gái bỏ đấy, thật là, nàng tiên nào mà giúp được các cô gái tới giọng điệu này vậy ta! Ông Tiếu, Nhật Bản năm mới vui không?" Thành Hạ hỏi.
"Vui cái gì, các cô gái đi đầy đường, bước từng bước nhỏ, sau lưng gùi một cái gối đầu, trên đầu còn cài thêm chiếc lược gỗ, tán loạn khắp nơi, vóc dáng thì cao hơn cậu không bao nhiêu, mà cũng không ngại nặng." Phía sau còn kèm thêm ký hiệu ‘đầu lâu xương chéo’.
"Cũng phải ha, loại vóc dáng thấp đó đi đầy đường mà ông trà trộn vào còn cô độc lẻ loi, chứng tỏ rằng hai cái chân dài to của người nào đó cũng không dùng được, ở trong mắt các cô ấy chỉ thích hợp để kéo xe kéo thôi! Hừ, ngủ đây, vì chuyện thực tập tốt ngày mai, không cho nói chuyện với tôi nữa." Thành Hạ nhắn lại.
Thật ra thì, người này cũng thật đáng thương, một mình ở Nhật, nhưng mấu chốt là gái Nhật Bản hình như không thích ‘con chim công’ như cậu ta vậy.
"Ai mà nói chuyện với cậu chứ? Rõ ràng là tớ đang nhắn tin mà! Được rồi, Tiếu tôi cũng mệt rồi, Nhóc Con, cậu lui ra đi." Tiếu Thanh trả lời.
"Ông cút đi!" Thành Hạ nhắn lại.
Tốt lắm, bây giờ không còn lo lắng nữa, để điện thoại di động xuống Thành Hạ yên tâm chìm vào giấc ngủ, trước lúc ngủ còn suy nghĩ lung tung, quả nhiên, tìm người di chuyển sự chú ý vẫn có ích đấy.
Mặc dù ngủ muộn nhưng cũng không làm trễ nải cô dậy sớm, hơn nữa còn vô cùng sảng khoái, hiếm có, Thành Hạ dùng cây lược gỗ răng nhỏ chải đầu, trước khi đi thì soi gương luyện tập một nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Nhưng đáng tiếc, hiệu quả ‘gặp chuyện thì tới ôm chân phật’ cũng chẳng hiện ra, còn cười như Thôi Vĩnh Nguyên nữa chứ.
Vội vã chạy ra ngoài, nào ngờ ngay ngoài ký túc xá đã trông thấy Giang Nam Đồng, áo khoác màu đen quần tây dài đen, phảng phất trông như người thành đạt vậy. Giang Nam Đồng đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại, mắt nhìn vào cửa ký túc xá. Thấy cô đi ra thì cười, Thành Hạ bước nhanh tới còn nghe anh nói câu nói sau cùng: "Biết rồi ạ, Sếp, sẽ hoàn thành đúng kỳ hạn ạ."
"Tới sớm thế sao không ở trong xe chờ, lạnh lắm." Thành Hạ nói. Người này sao lại cẩn thận như vậy!
"Ở ngoài cho lạnh một chút em mới đau lòng, ha ha, đi thôi, vẫn còn sớm, đi ăn sáng đã." Giang Nam Đồng nói xong định mở cửa xe nhưng bị Thành Hạ ngăn lại, kéo tay của anh đi tới nhà ăn.
"Đi, chúng ta đi ăn hai tô cháo nóng cho ấm bụng." Thành Hạ nói.
"Cháo ở đây loãng lắm, không được, chúng ta đi ăn cháo ngon nổi tiếng đi." Giang Nam Đồng cầm ngược lại tay Thành Hạ, đổi bị động thành chủ động.
"Thế này không phải là quá hời rồi sao? Mà dạ dày sắt thép của em vẫn tiêu hóa được mà." Thành Hạ cười nói.
Trong quán ăn không có người nhiều, ăn một bữa sáng cũng hết khoảng 15 phút mà thôi. Chỉ có điều, buổi sáng thành phố S đông đúc có tiếng, vì vậy khi đến được số 1869 đường Duyên An thì chỉ còn 20 phút nữa là tới thời gian hẹn.
Lúc xuống xe lại bị Giang Nam Đồng gọi lại: "Địa Cầu, cố gắng lên!"
Thành Hạ cười cười, cảm thấy mình cũng nên nói chút gì đó cho hợp với tình hình nhưng lại không biết nói câu nào bây giờ, không thể làm gì khác hơn là chọn câu nghĩ tới đầu tiên: "Trở về lái xe cẩn thận một chút nha."
Giang Nam Đồng sửng sốt một chút nhưng lại cười ngay: "Vào đi!"
Đến cửa chính thì Thành Hạ bị chặn lại, đã nói rõ là mình tới thực tập, nhưng bác bảo vệ vẫn nhìn kỹ cô, chân mày nhíu lại: "Cô bé! Một năm, kiểu người mặt dày dùng phương pháp như cháu để tới Hải Trí tìm việc không có mấy trăm cũng có mấy chục người. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của cháu có lẽ mới vừa tốt nghiệp THCS đi, làm trợ lý cho mấy em gái ở đây cũng không đạt nữa."
Thành Hạ dở khóc dở cười, cách mà ông bác này khen cô trẻ tuổi thật đặc biệt. Lấy Thẻ sinh viên và Thẻ căn cước ra cho bác bảo vệ xem xét kỹ càng: "Đây là thật sao?"
Thiếu chút nữa cười ngất!
"Thật cũng không được, không phải bác làm khó cháu đâu. Thật sự là nếu lỗi để cho một người vào không chỉ bị mắng, không chừng còn trừ tiền lương nữa. Tiền lương của bác vốn đã ít còn phải nuôi sống gia đình. Không phải mới vừa nói còn có người cùng đi với cháu sao? Đợi cô ấy làm nhân chứng đi." Thái độ bác bảo vệ chuyên nghiệp làm cho Thành Hạ cảm thấy kính nể, một mặt cũng lười giải thích lại, dù sao còn hơn 10 phút nữa Tưởng Úy cũng tới rồi.
Người người đi qua lại cửa Phòng bảo vệ đều nhìn – đại loại là không hiểu tại sao nữ bảo vệ mới lại không mặc đồng phục, thật ra thì Thành Hạ cũng thật lạ, không có việc gì nhưng lại bị ảnh hưởng của ông bác đứng rất ngay ngắn, nhưng ánh mắt thì lại quan sát từng người một, những người này đều là đồng nghiệp tương lai của cô trong mấy tháng đấy.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy tới, nhìn kiểu dáng thì không phải một kiểu xe thông dụng, hình như đã thấy qua hình ảnh trên internet.
"Chào!" Bác bảo vệ nói.
Phản xạ có điều kiện, Thành Hạ hai chân chụm lại mắt nhìn phía trước giơ tay lên chào một cái, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, chiếc xe màu đen đó đã vào cửa chính, ngay cả đuôi xe cô cũng không nhìn rõ thì đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu rồi.
Ông bác hạ cánh tay xuống, liếc mắt nhìn, chợt cười: "Cái cô bé này thật thú vị nha."
Ngượng ngùng bỏ tay xuống, người nào thú vị à? Nếu không phải do bác chào một tiếng lớn như vậy thì đến nỗi này sao?
Tưởng Úy còn chưa tới, Thành Hạ nhìn đồng hồ, tới giờ đến nơi rồi. Đang suy nghĩ thì nghe thấy bên trong cửa một người ngoắc gọi cô.
Ôi! Tưởng Úy đã đến rồi, có một cô bé đứng bên cạnh cô ấy, hình như cũng đã gặp qua rồi. Chỉ có điều, thái độ bác bảo vệ lập tức cung kính "Xin mời" cô đi vào.
Thành Hạ không hiểu vì sao mình được vào, thiếu điều cẩn thận từng bước đi.
Trước mắt, Tưởng Úy làm chứng cho cô, cô cùng đi vào tòa nhà với Tưởng Úy và cô bé kia, thế Thành Hạ mới biết mặc dù Tưởng Úy cũng tới thực tập nhưng không phải ở trung tâm thiết kế.
Theo bảng hướng dẫn đi tới lầu 18, ra khỏi thang máy thì vừa gặp một cô gái ở quầy tiếp tân, một cô gái có nụ cười ngọt ngào không biết đang mải miết chuyện gì, nói rõ mục đích đến, cô gái ở quầy tiếp tân gọi điện thoại nội bộ xin phép xong thì đưa thẳng cô vào không gian làm việc rất rộng rãi, sau đó cao giọng nói một câu: "Phó giám đốc Lưu, đón khách."
Hình tượng ‘mỹ nữ’ ầm ầm sụp đổ.
Ở chỗ tấm pano lớn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cái đầu nhỏ, cơ bản đều là ‘tóc ngắn’, một người trong số đó vẫy cô: "Vào đây, trong này."
Thảm đỏ ở hành lang trước mặt chợt biến thành hình chữ T, hai bên khán giả đều thò cổ ra, còn cô chính là thí sinh đầu tiên lên sân khấu, âm thầm hít thở thật sâu, không sao cả, có gì ghê gớm đâu, hai bên cũng không phải là kênh rạch mà lật thuyền được.
Cuối cùng cũng đi tới được trước tấm bảng tên Phó giám đốc Lưu, người này còn đang bận rộn trên bản vẽ: "Năm giây, còn nét cuối cùng này nữa thôi."
"Anh cứ làm đi ạ." Thành Hạ nói. Vốn là có chút sợ sệt nhưng giờ phút này cũng bốc hơi hết rồi, bởi vì giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết bầu không khí ở đây thật dễ chịu.
"Ừ!" Phó giám đốc Lưu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhân tiện đẩy gọng kính đen to trên mặt một cái, vẻ mặt kích động: "Cuối cùng cũng cử tới một đồng chí nữ! Các anh em, tất cả hãy đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh Tiểu . . . đúng rồi, em tên gì vậy?"
"Thành Hạ ạ." Có chút mồ hôi lạnh, hình như hơi quá hoanh nghênh, sao cô cảm thấy rơi vào đàn sói vậy.
"Lại đây, mọi người vỗ tay hoan nghênh Tiểu Hạ đi." Phó giám đốc Lưu dẫn đầu vỗ tay.
Lời dẫn xen lẫn với tin tức thời sự: tiếng vỗ tay trải qua hồi lâu không ngừng, không khí đó vô cùng nhiệt liệt. Chỉ có một mình Thành Hạ lúng túng tới nỗi khóe miệng muốn run rẩy.
"Tiểu Hạ, nói đôi lời đi." Phó giám đốc Lưu nói.
Nói? Nói gì? Trước tiên chào hỏi đã vậy.
"Xin chào các đồng chí ạ!" Một người chập mạch nào đó nói một câu như vậy.
Sau đó, tiếng vỗ tay nhiệt liệt liền ngưng lại, một lúc Thành Hạ mới biết mình nói câu gì, ông trời ạ, để cho cô chết đi còn hơn. Mấy người đang tập trung chỉ nghe tiếng cười vang, Thành Hạ mặt đỏ rần, sau đó Phó giám đốc Lưu nói một câu làm cho cô càng xấu hổ hơn: "Các đồng chí đâu, không khí trầm lắng ở Trung tâm thiết kế của chúng ta rốt cuộc cũng được tiếp thêm sức sống mới! Mọi người vỗ tay lần nữa!"
Thành Hạ kích động tới nỗi có thể tông cửa xông ra được.
"OK, nghi thức chào đón kết thúc, lập tức vào trạng thái chiến đấu!" Phó giám đốc Lưu hô to một tiếng, quay đầu lại cười híp mắt nói với Thành Hạ: "Tiểu Hạ, em hãy đi chọn chỗ ngồi em thích đi, tạm thời chưa có việc gì, em xem chỗ nào cần hỗ trợ thì giúp một tay nhé."
Chỗ nào chỗ nấy đều ngổn ngang, đại khái đây chính là đặc sắc của kiến trúc sư, thu dọn một cái bàn ngồi xuống, đúng là chẳng biết làm gì, không thể làm gì khác hơn là hý hoáy với một đống dụng cụ đồ họa chuyên nghiệp.
"Tiểu Hạ, cho anh mượn cây bút ở giữa một chút." Có người gọi. Thành Hạ vội theo tiếng đưa qua, người ta nói buổi trưa mời cô ăn sườn, Thành Hạ vội nói không cần.
"Tiểu Hạ, cây thước anh tìm không được, cho anh mượn cái." Lại có người kêu. Người này nói trưa mời cô ăn cánh gà nướng, Thành Hạ nói không cần.
"Tiểu Hạ. . . . . ."
"Tiểu Hạ. . . . . ."
Chờ khi dụng cụ cô đưa qua lấy lại tới nỗi bữa trưa rồi ăn vặt của ngày mai ngày mốt đều được sắp xếp, đang lật tạp chí chuyên ngành đột nhiên cảm thấy một làn gió thổi qua, một anh chàng đẹp trai vẻ đào hoa cười với cô: "Hạ Hạ, máy vi tính của anh bị tắt rồi mở không được, anh đang vội làm bản vẽ thiết kế này, em cho mượn máy vi tính dùng chút được không?"
Thành Hạ vội vàng đứng lên: "Anh dùng đi, dù sao em cũng không cần." Cầm tạp chí, đang muốn đi qua chỗ khác thì anh chàng đẹp trai lại nói: "Em ngồi bên cạnh nhìn giúp anh chút, tương đối gấp, anh sợ có số liệu không cẩn thận lại nghĩ sai, phái nữ tụi em cẩn thận nhìn giúp anh chút nha." Sau đó đưa cho cô bản số liệu.
Nhất định phải xong bản vẽ thiết kế. Thành Hạ nghĩ tới, nhưng cũng không dám có chút qua loa nào, mà đọc bản vẽ cẩn thận. Theo ý cô thì nửa tiếng là giải quyết xong chuyện, nhưng ông anh này lại cứ thế mà kéo dài tới tận bữa trưa.
"Hạ Hạ, chiếm máy vi tính của em thì không nói đi, nhưng em còn giúp anh như vậy, thế này đi, Chủ nhật anh mời em xem phim nhé!" Ông anh này nói.
Không đợi Thành Hạ từ chối đã nghe tiếng của Phó giám đốc Lưu nói: "Lương Bích Đoàn, hổ dữ không ăn thịt con, thỏ không ăn cỏ gần hang, cậu thu hồi lại nanh ma vuốt quỷ giùm tôi cái đi."
Anh trai Lương Bích Đoàn ở trước mặt, gương mặt tươi cười: "Sếp! Em đây không phải là vì muốn làm tốt quan hệ giữa đồng nghiệp sao. Hạ Hạ, em đừng nghe Phó giám đốc Lưu nói bậy, anh ấy đang ghen ghét với đức hạnh trời sinh của anh đấy."
Rốt cuộc, Thành Hạ hoàn toàn bó tay, không còn gì để nói. Có người còn ‘tự kỷ’ hơn cả Tiếu Thanh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.