Chương 45
Đông Ly Cúc Ẩn
30/09/2016
Hai người ra khỏi
phòng họp chỉ thấy tình cảnh trước mắt rất tốt: nhân viên thể hiện nhiệt tình, tích cực cao với công việc, gặp được họ ở cửa vội chào hỏi.
Cuối cùng cũng đưa được vị Đại Bồ Tát Tưởng Lập Trình này đi, Trần Tiên Đình quay lại bên cạnh chỗ Thành Hạ, gõ gõ cái bàn: "Đọc xong rồi sao?"
"Lạch cạch" một tiếng, Thành Hạ đánh rơi điện thoại trên bàn, mặc dù động tác cô rất nhanh - cầm quyển tạp chí đậy lại, nhưng Trần Tiên Đình vẫn nhìn thấy ba chữ "Trần ma quỷ. . ." trên đó.
"Vâng, đọc xong rồi ạ." Thành Hạ nói, mẹ ơi, con người quả nhiên không thể làm việc trái với lương tâm.
"Đến phòng làm việc của tôi." Ma quỷ ư, nhìn anh rất ma quỷ sao? Có ai trẻ tuổi đầy triển vọng như anh lại như ma quỷ sao? Trần Tiên Đình nghĩ, hôm nào hỏi Giang Nam Đồng xem có phải bạn gái cậu ta rất thích đặt biệt danh cho người ta không, nhưng biệt danh này quá không thích hợp, anh vẫn cảm thấy mình là thân sĩ đấy.
Ôm một đống tài liệu và phần ghi chú, Thành Hạ vội đi theo phía sau Trần Tiên Đình.
Vì vậy, cô thì báo cáo, còn anh ta thì vừa nghe vừa liếc nhìn đống tài liệu kia, tốc độ cực nhanh, Thành Hạ cảm thấy trước kia anh ta nhất định là ngân hàng sao chép. Nói tới khi miệng đắng lưỡi khô cuối cùng cũng báo cáo xong, Thành Hạ đứng thấp thỏm chờ Trần Tiên Đình đưa ra lời nhận xét.
"Tự đọc à? Không ai hỗ trợ chứ?" Trần Tiên Đình hỏi.
"Sếp chưa nói có thể tìm người hỗ trợ!" Thành Hạ nói. Trong lòng có chút phẫn nộ, ma quỷ, đúng là ma quỷ mà, không thấy quầng thâm mắt cô sánh ngang với Gấu Trúc to rồi hả? Chẳng lẽ cho rằng mắt cô trang điểm màu khói ư?
"Tự đọc là tốt rồi, sau này, công việc tôi yên tâm giao cho em rồi." Trần Tiên Đình nói.
Công việc ư? Công việc Ma quỷ gì đây, Thành Hạ mơ hồ có dự cảm không tốt.
"Giám đốc cứ chỉ bảo ạ." Thành Hạ nói.
"Mới vừa rồi Sếp lớn cũng đã nói, yêu cầu nhóm thực tập sinh tụi em tham dự thiết kế cho Khu đô thị mới Hà Tây, em đấy, chuẩn bị cẩn thận hoàn thành tốt nhiệm vụ cho tôi, đừng có làm tôi mất mặt đấy." Trần Tiên Đình nói.
Cơ hội trao vào tay người mới như cô ư, trời ạ, hưng phấn tới nỗi tim đập không đều rồi.
"Vâng, Giám đốc!" Thành Hạ nói, giọng hưng phấn tới phát run, chỉ có điều là, tiếng cùng với người có sự khác biệt thôi, Trần Tiên Đình cau mày.
"Lo sợ à? Cái này có gì mà lo sợ, cũng không phải là để em thiết kế chung cư, nhiều lắm là giao cho em vẽ bản vẽ sơ bộ." Trần Tiên Đình nói.
Cứ tưởng là quả dưa hấu, ai dè chỉ là hạt vừng, nhưng mà đối với cái loại củ cải bắp chuối cô đây mà nói, có vừng ăn đã là may mắn vô cùng rồi, Thành Hạ nghĩ như vậy rồi dùng sức gật đầu một cái.
Nhưng ở trong mắt Trần Tiên Đình lại biến thành: quả nhiên vẫn là người mới, nghe nói nhiệm vụ lớn đã sợ, nhiệm vụ nhỏ thì vui mừng ngay.
"Được rồi, em đi ra ngoài đi." Trần Tiên Đình nói, rồi gọi số nội bộ kêu mấy người phòng thiết kế tới họp.
Thành Hạ bay về chỗ ngồi của mình, các anh em lập tức ân cần hỏi thăm cô, Thành Hạ nói xong, các anh em đều nói không sao cả, sẽ có thêm một người đàn ông ở sau lưng giúp Thành Hạ đạt được ước nguyện, làm Thành Hạ bay lên tận sao Hoả.
Kích động cầm con chuột, cuối cùng nghĩ nên gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng, gửi xong thật lâu cũng không thấy nhắn lại, Thành Hạ không khỏi cau mày, tốc độ phản ứng của Giang Nam Đồng nhất định rất nhanh, chẳng lẽ điện thoại di động lại rơi xuống nước chăng?
Mãi cho đến khi tan việc, Thành Hạ đã nhìn điện thoại di động vô số lần, trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm, trong đầu bắt đầu thoáng qua từng đoạn tai nạn xe cộ linh tinh ... Lắc đầu một cái chửi mình đoán mò, nhưng gọi điện thoại thì đầu bên kia vẫn nói “Thuê bao Quý khách vừa gọi . . . “, không thể nào không lo lắng được.
Ra khỏi cửa chính, nhìn xung quanh, chẳng có ai chợt kéo cánh tay cô cả. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn tắt máy, chợt trong lòng như diều đứt dây không túm lại được vậy. Giang Nam Đồng nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, không lý gì lại quên, nhất định là có chuyện lại không cách nào liên lạc kịp thời với cô, nhất định là như vậy.
Đứng ở cổng đợi một lát, vẫn không thấy Giang Nam Đồng, chưa từ bỏ ý định, Thành Hạ đi thắng tới bãi đậu xe mà Giang Nam Đồng thường đậu lúc đón cô, vào nhìn một vòng, xe vẫn ra vào không ngừng nhưng lại không thấy Giang Nam Đồng .
Lên xe điện ngầm, Thành Hạ vẫn liên tục gọi điện thoại của Giang Nam Đồng nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy, Thành Hạ vội vàng lên xuống xe, vòng vo ba tuyến đi tới căn hộ mới của Giang Nam Đồng, có lẽ, anh bị bệnh. . . . . .
Đến nơi, ngẩng đầu nhìn, vẫn tối thui không một tia sáng. Đi qua lại một hồi lâu dưới tầng trệt, cuối cùng điện thoại cũng reo, lúc Thành Hạ ấn nút trả lời mà tay cũng hơi run.
"Giang Nam Đồng, anh đang ở đâu vậy?"
"Cầu Cầu, em đang ở đâu, sao lại không có ở phòng?" Giọng Giang Nam Đồng hình như có chút mệt mỏi và lo lắng.
"Em đang ở dưới căn hộ mới, anh chờ chút, em về ngay." Cảm giác diều bị đứt dây bay mất lại ấp đến.
"Trời lạnh em đừng đi qua đi lại, Cầu Cầu, em hãy đến chỗ Quản lý tòa nhà, anh có gửi một bộ chìa khóa. Trước hết, em mở cửa vào nhà bật máy sưởi lên kẻo lạnh, anh sẽ về liền." Giang Nam Đồng đâu vào đấy.
"A, vậy anh nhanh lên một chút." Cúp điện thoại mới bình tâm lại.
Đến chỗ Quản lý toàn nhà nói lấy chìa khóa, cô trực quản lý lại nói không đưa gì cả, nhất định gọi điện thoại xác nhận với Giang Nam Đồng.
"Hả? Vợ cậu mới đi công tác về ư, à được, vậy tôi đưa cho cô ấy." Cô trực quản lý cúp điện thoại, cầm chìa khóa nhưng vẫn nhìn kỹ Thành Hạ nhiều lần mới đưa chìa khóa cho cô.
Mở cửa nhà, mặc dù chưa bật máy sưởi nhưng so với bên ngoài ấm áp hơn chút, quả nhiên có người ở thì cũng khác, càng ngày càng có hơi người, nhảy lên tầng trên, oa, đúng là có chiếc giường nhỏ, nhìn dáng vẻ rất thoải mái, nằm sấp lên lăn một vòng, quả nhiên thoải mái, so với giường ở ký túc xá của cô thoải mái hơn nhiều.
Trong lúc lơ đãng mắt quét qua đầu giường, khung hình, người ở trong là cô, chụp ở công viên Tân Giang, cười ngây ngốc. Bật dậy nhìn xung quanh, trong phòng vẫn là những vật dụng cô cùng Giang Nam Đồng đi chọn, chẳng thiếu thứ gì, nhìn rất giống phòng tân hôn.
Loanh quanh một lát ở trong nhà đã ấm lên. Xem đồng hồ thấy tới giờ ăn rồi, Giang Nam Đồng cũng chưa ăn chứ? Cô đảm đang một lần xem, nhưng trong tủ lạnh lại không có gì, cho dù cô là người phụ nữ đảm đang thì cũng không thể ảo thuật được?
Nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra ngoài, may là cô biết vị trí chợ rau gần đây.
Lòng vòng hồi lâu, trước tiên cô mua cho Giang Nam Đồng chiếc tạp dề để ở trong bếp vừa ngân nga bài hát vừa rửa rau, cắt thức ăn. Đột nhiên, Thành Hạ cảm thấy vẫn rất hạnh phúc, trước kia khi nấu cơm còn không biết mẹ có thể về ăn hay không, giờ thì tốt rồi, nhất định là có người ăn chung với cô.
Khi Giang Nam Đồng mở cửa đi vào, thấy cửa kính phòng bếp đang đóng, Thành Hạ đeo tạp dề như một cô chủ nhỏ đang nấu đồ ăn, Giang Nam Đồng liền không lên tiếng đứng ở cửa phòng bếp nhìn.
Ở trong bếp, Thành Hạ rửa nồi xong, dọn dẹp muỗng đũa, nhìn nét mặt hình như còn rất hài lòng đối với tác phẩm của mình, bưng món ăn đẩy cửa ra đã thấy Giang Nam Đồng đứng ở cửa rồi, Thành Hạ không nói gì dọn đồ ăn lên bàn: "Rửa tay ăn cơm đi."
"Cầu Cầu. . . . . ."
"Ăn no có hơi sức rồi nói." Thành Hạ nói, lại vào bếp mang thức ăn chén dĩa ra ngoài.
Tuy là nói như vậy nhưng Thành Hạ nhịn không được lại nhắc tới: "Điện thoại di động của anh hư sao? Em gọi cả buổi chiều cũng không được."
"Đi công tác xa, bên đó tín hiệu không tốt." Giang Nam Đồng nói.
"Sau đó sao lại tắt máy?" Thành Hạ hỏi.
"Điện thoại di động từ lần trước rớt xuống nước thường hay trục trặc, phát bực." Giang Nam Đồng cười: "Em yêu, có phải em rất sốt ruột không?"
"Anh! Anh! Nói anh đó, thái độ nghiêm túc chút, nói rõ vấn đề, trước đừng có làm quen với em." Thành Hạ nói, cả một buổi chiều cô đều sắp điên mà anh vẫn còn cười được.
"Vậy cũng tốt, nói rõ toàn bộ rồi làm quen." Giang Nam Đồng liền kể từ đầu tới cuối, dĩ nhiên, anh đem phần lớn trách nhiệm đẩy tới chiếc điện thoại di động xui xẻo.
"Giang Nam Đồng, ngày mai chúng ta đi mua một chiếc điện thoại di động đi, cái này làm đồ dự bị." Thành Hạ nói. Cái cảm giác không tìm thấy người giống như treo cổ trên xà nhà vậy.
Giang Nam Đồng tự nhiên gật đầu, chuyện này giải quyết xong. Thành Hạ vui vẻ hạnh phúc nói về cái "Hạt vừng nhỏ" đó, Giang Nam Đồng nghe nhưng cũng không ngừng gật đầu, thấy Thành Hạ hưng phấn mặt đỏ lên.
"Em nhất định phải làm cho tốt, không thể để cho Trần ‘ma quỷ’ coi thường!" Khẳng khái tuyên thệ.
"Trần. . . . . . Ma quỷ? Em nói người Giám đốc đó à? Nhìn dáng dấp giống như thật rất ma quỷ." Giang Nam Đồng phụ họa.
"Không phải nhìn dáng dấp, bản chất cũng rất ma quỷ, rõ ràng lại nghi ngờ em nhờ người hỗ trợ đọc bản vẽ, em là loại người như vậy sao? Vả lại, nếu như có nhờ thì sao em có thể thừa nhận đây." Thành Hạ cười.
Cười nói ăn cơm xong Giang Nam Đồng chủ động đi rửa chén, Thành Hạ ở ngay bên cạnh nơi này lau lau một chút, chỗ kia chùi chùi một chút, thuận tiện rửa hai quả táo còn khen bản thân "Thật đảm đang". Tới lúc ngồi trên ghế sa lon tán gẫu, Thành Hạ lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là gặm táo rồi khen trong phòng thật ấm áp, Giang Nam Đồng vẫn cười nhìn cô, nhìn mãi làm Thành Hạ ngắm loạn xung quanh không biết nói gì.
"Không còn sớm nữa, em đi về trước đây." Thành Hạ nói, hơn tám giờ rồi, trời tối đen, Giang Nam Đồng từ trên ghế salon bật dậy, nhanh hơn cô một bước, kéo cô vào trong ngực.
Trong lòng Thành Hạ báo động, trên TV vẫn chiếu đấy, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ dễ phạm phải tác phong sai lầm ‘lửa gần rơm’.
"Cầu Cầu, ở lại đi!" Giọng Giang Nam Đồng nồng nàn, chân thành.
Nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện đó, ha ha, như vậy là không đúng, là không hợp pháp."
"Ngày mai chúng ta đi bổ sung Đăng ký kết hôn." Đầu của Giang Nam Đồng đặt ở trên vai cô cho nên tự nhiên Thành Hạ không thấy được anh cố nén cười.
"Ngày mai Ủy ban nghỉ." Thành Hạ nói. Xong rồi, Giang Nam Đồng phát tình.
"Thứ hai." Khuôn mặt Giang Nam Đồng nở nụ cười thật to, đáng tiếc Thành Hạ không nhìn thấy.
"Thứ hai bọn em phải họp, chuyện rất quan trọng." Thì ra là, vừng cũng có thể cứu mạng.
"Thứ ba." Giọng Giang Nam Đồng rất bình tĩnh.
"Thứ ba phải đi khảo sát thực địa."
"Thứ tư." Giang Nam Đồng tiếp tục bình tĩnh.
"Chuyện này . . ., tiếp theo đều rất bận!"
Giang Nam Đồng dễ nổi nóng: "Trên sách viết, khi phái nữ được người đàn ông mình yêu cầu hôn sẽ rất vui vẻ đồng ý, nhưng Cầu Cầu em lại ra sức từ chối, vậy em không yêu anh rồi."
"Không có, em không có không yêu anh. Em chỉ là . . ., chỉ là quá đột ngột." Thành Hạ nói, hậu quả của việc đọc sách giải trí - Giang Nam Đồng chính là ví dụ.
"Đó chính là nói em yêu anh sao?" Giang Nam Đồng hỏi, giọng nhẹ nhàng âu yếm, làm cho người ta liên tưởng đến con thỏ vô hại.
"Đúng vậy. Đúng vậy, em yêu anh!" Thành Hạ vội nói, trên trán một hàng vạch đen.
"Rất yêu rất yêu sao?" Tiếp tục giả vờ thỏ.
"Ừ á..., rất yêu rất yêu." Thành Hạ tiếp tục nhăn trán.
"Cầu Cầu, rốt cuộc em cũng thổ lộ với anh rồi." Giọng của anh Giang nào đó nghe giống như con chuột uống trộm dầu vậy.
Dù có trì trệ đi nữa Thành Hạ cũng biết cô bị Giang Nam Đồng đùa bỡn, tức giận bất bình đánh vào ngực của anh: "Oa, anh quá gian trá rồi, không tính, mới vừa rồi không tính."
"Cầu Cầu, em lừa gạt anh thì không sao, nhưng không thể nói dối với các vị thần, các vị Thần đi ngang qua đều nghe thấy rồi." Giang Nam Đồng nói.
"Cũng nghe được á? Tốt, để cho họ làm chứng." Thành Hạ lườm: "Giang Nam Đồng, anh thật xấu xa."
"Anh chỉ xấu xa với em thôi." Giang Nam Đồng lại kéo cô ngồi xuống, ôm vào trong lòng: "Chiếc giường nhỏ rất thoải mái. Buổi tối còn có sao đầy trời."
"Em ý chí kiên định." Thành Hạ vừa nói vừa muốn đứng lên.
"Còn có máy sưởi ấm áp."
"Giường anh có hai chăn."
Giang Nam Đồng nhìn cô, rồi liền dựa vào trên ghế sofa, tay đặt lên trán nói nhức đầu, Thành Hạ đạp anh: "Đừng giả bộ, đừng nghĩ lừa em nữa."
Tay liền bị Giang Nam Đồng kéo lấy đặt ở trên trán anh: "Sờ xem, có phải rất nóng không? Nếu còn không tin thì tới hòm thuốc tìm nhiệt kế, anh có thể nói láo nhưng nó thì không."
Hình như là hơi nóng một chút, Thành Hạ vội theo ý Giang Nam Đồng lấy nhiệt kế để anh kẹp dưới nách, được rồi, cô tin tưởng khoa học. Bởi vì có khoa học chứng minh nên "triệu chứng lâm sàng" của Giang Nam Đồng lập tức biểu hiện ra, cả người bủn rủn vô lực, đầu váng mắt hoa, dù sao thì là non nửa người tàn phế, hơn nữa còn nói lời thề son sắt với Thành Hạ, tình trạng như anh cho dù muốn làm chút chuyện xấu thì "Lâm sàng" cũng không cho phép. Không biết là bị cái gì mê hoặc, dù sao Thành Hạ cảm thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó hơi tái nhợt, đôi mắt hình như cũng có hơi đỏ, nhìn rất đáng thương, vì vậy lúc này tình mẫu tử phát tác. . . . . .
Đuổi Giang Nam Đồng về phòng nằm nghỉ, thấy trên tủ đầu giường để thuốc cảm, đi lấy nước cho anh uống thuốc, Thành Hạ giận trách: "Đã bị bệnh còn lái xe đi xa như thế, không muốn sống nữa sao? Bị bệnh mấy ngày rồi vậy? Còn làm bộ trước mặt em, giống như người rất khỏe vậy."
"Người đó còn khổ cực đọc bản vẽ, thức đêm tới nỗi mắt thâm quầng, anh liền suy nghĩ, anh đây một đấng mày râu da dày thịt béo chỉ cần uống thuốc vào là được, nên để ý em một chút, nhưng hôm nay em được thoải mái, anh cũng yên tâm bị bệnh rồi." Giang Nam Đồng cười nói.
"Nói bậy cái gì vậy?" Thành Hạ đắp chăn cho anh xong, ngồi ở bên cạnh: "Ngủ đi, ngày mai sẽ khỏe. Lạnh không? Nếu lạnh nói em đi nấu chút nước gừng."
"Nước gừng chỉ có thể xua đi khí lạnh nhất thời, anh bị lạnh cả buổi tối, nếu không. . . . . . Cầu Cầu, em nằm bên cạnh anh có được không?" Giang Nam Đồng nói.
"Hay quá ha!" Thành Hạ trừng mắt nhìn anh, nhảy xuống giường chuẩn bị đi lên lầu ngủ ở chiếc giương nhỏ, nhưng qua ánh đèn mờ ở đầu giường, vẻ mặt Giang Nam Đồng thật tội nghiệp nhìn cô, muốn dừng bước . . . . . . Cô nam quả nữ, đi thôi. . . . . . Anh là bệnh nhân.
Đấu tranh một hồi, Thành Hạ vẫn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Giang Nam Đồng đành nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ cười khổ một tiếng. Trong chốc lát, giống như lại có tiếng bước chân đến gần, cửa lại mở, tiến vào trước là một đống thảm sau đó là Thành Hạ, cô động tác rất nhanh trải thảm lên sàn nhà sau đó lại chạy đi ôm chăn và gối.
"Không cho phép có suy nghĩ xấu xa, nếu không quả đấm của em sẽ không lưu tình! Ngủ đi." Thành Hạ chui vào trong chăn đưa lưng về phía giường, để lại cái gáy cho Giang Nam Đồng.
Giang Nam Đồng cũng nghiêng người sang nằm cùng một hướng với cô, cảm thấy cái gáy đó xinh đẹp vô cùng.
Mình nhất định là ấm đầu rồi, trước khi ngủ Giang Nam Đồng nghĩ như vậy.
Cuối cùng cũng đưa được vị Đại Bồ Tát Tưởng Lập Trình này đi, Trần Tiên Đình quay lại bên cạnh chỗ Thành Hạ, gõ gõ cái bàn: "Đọc xong rồi sao?"
"Lạch cạch" một tiếng, Thành Hạ đánh rơi điện thoại trên bàn, mặc dù động tác cô rất nhanh - cầm quyển tạp chí đậy lại, nhưng Trần Tiên Đình vẫn nhìn thấy ba chữ "Trần ma quỷ. . ." trên đó.
"Vâng, đọc xong rồi ạ." Thành Hạ nói, mẹ ơi, con người quả nhiên không thể làm việc trái với lương tâm.
"Đến phòng làm việc của tôi." Ma quỷ ư, nhìn anh rất ma quỷ sao? Có ai trẻ tuổi đầy triển vọng như anh lại như ma quỷ sao? Trần Tiên Đình nghĩ, hôm nào hỏi Giang Nam Đồng xem có phải bạn gái cậu ta rất thích đặt biệt danh cho người ta không, nhưng biệt danh này quá không thích hợp, anh vẫn cảm thấy mình là thân sĩ đấy.
Ôm một đống tài liệu và phần ghi chú, Thành Hạ vội đi theo phía sau Trần Tiên Đình.
Vì vậy, cô thì báo cáo, còn anh ta thì vừa nghe vừa liếc nhìn đống tài liệu kia, tốc độ cực nhanh, Thành Hạ cảm thấy trước kia anh ta nhất định là ngân hàng sao chép. Nói tới khi miệng đắng lưỡi khô cuối cùng cũng báo cáo xong, Thành Hạ đứng thấp thỏm chờ Trần Tiên Đình đưa ra lời nhận xét.
"Tự đọc à? Không ai hỗ trợ chứ?" Trần Tiên Đình hỏi.
"Sếp chưa nói có thể tìm người hỗ trợ!" Thành Hạ nói. Trong lòng có chút phẫn nộ, ma quỷ, đúng là ma quỷ mà, không thấy quầng thâm mắt cô sánh ngang với Gấu Trúc to rồi hả? Chẳng lẽ cho rằng mắt cô trang điểm màu khói ư?
"Tự đọc là tốt rồi, sau này, công việc tôi yên tâm giao cho em rồi." Trần Tiên Đình nói.
Công việc ư? Công việc Ma quỷ gì đây, Thành Hạ mơ hồ có dự cảm không tốt.
"Giám đốc cứ chỉ bảo ạ." Thành Hạ nói.
"Mới vừa rồi Sếp lớn cũng đã nói, yêu cầu nhóm thực tập sinh tụi em tham dự thiết kế cho Khu đô thị mới Hà Tây, em đấy, chuẩn bị cẩn thận hoàn thành tốt nhiệm vụ cho tôi, đừng có làm tôi mất mặt đấy." Trần Tiên Đình nói.
Cơ hội trao vào tay người mới như cô ư, trời ạ, hưng phấn tới nỗi tim đập không đều rồi.
"Vâng, Giám đốc!" Thành Hạ nói, giọng hưng phấn tới phát run, chỉ có điều là, tiếng cùng với người có sự khác biệt thôi, Trần Tiên Đình cau mày.
"Lo sợ à? Cái này có gì mà lo sợ, cũng không phải là để em thiết kế chung cư, nhiều lắm là giao cho em vẽ bản vẽ sơ bộ." Trần Tiên Đình nói.
Cứ tưởng là quả dưa hấu, ai dè chỉ là hạt vừng, nhưng mà đối với cái loại củ cải bắp chuối cô đây mà nói, có vừng ăn đã là may mắn vô cùng rồi, Thành Hạ nghĩ như vậy rồi dùng sức gật đầu một cái.
Nhưng ở trong mắt Trần Tiên Đình lại biến thành: quả nhiên vẫn là người mới, nghe nói nhiệm vụ lớn đã sợ, nhiệm vụ nhỏ thì vui mừng ngay.
"Được rồi, em đi ra ngoài đi." Trần Tiên Đình nói, rồi gọi số nội bộ kêu mấy người phòng thiết kế tới họp.
Thành Hạ bay về chỗ ngồi của mình, các anh em lập tức ân cần hỏi thăm cô, Thành Hạ nói xong, các anh em đều nói không sao cả, sẽ có thêm một người đàn ông ở sau lưng giúp Thành Hạ đạt được ước nguyện, làm Thành Hạ bay lên tận sao Hoả.
Kích động cầm con chuột, cuối cùng nghĩ nên gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng, gửi xong thật lâu cũng không thấy nhắn lại, Thành Hạ không khỏi cau mày, tốc độ phản ứng của Giang Nam Đồng nhất định rất nhanh, chẳng lẽ điện thoại di động lại rơi xuống nước chăng?
Mãi cho đến khi tan việc, Thành Hạ đã nhìn điện thoại di động vô số lần, trong lòng cũng bắt đầu thấp thỏm, trong đầu bắt đầu thoáng qua từng đoạn tai nạn xe cộ linh tinh ... Lắc đầu một cái chửi mình đoán mò, nhưng gọi điện thoại thì đầu bên kia vẫn nói “Thuê bao Quý khách vừa gọi . . . “, không thể nào không lo lắng được.
Ra khỏi cửa chính, nhìn xung quanh, chẳng có ai chợt kéo cánh tay cô cả. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn tắt máy, chợt trong lòng như diều đứt dây không túm lại được vậy. Giang Nam Đồng nói buổi tối cùng nhau ăn cơm, không lý gì lại quên, nhất định là có chuyện lại không cách nào liên lạc kịp thời với cô, nhất định là như vậy.
Đứng ở cổng đợi một lát, vẫn không thấy Giang Nam Đồng, chưa từ bỏ ý định, Thành Hạ đi thắng tới bãi đậu xe mà Giang Nam Đồng thường đậu lúc đón cô, vào nhìn một vòng, xe vẫn ra vào không ngừng nhưng lại không thấy Giang Nam Đồng .
Lên xe điện ngầm, Thành Hạ vẫn liên tục gọi điện thoại của Giang Nam Đồng nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy, Thành Hạ vội vàng lên xuống xe, vòng vo ba tuyến đi tới căn hộ mới của Giang Nam Đồng, có lẽ, anh bị bệnh. . . . . .
Đến nơi, ngẩng đầu nhìn, vẫn tối thui không một tia sáng. Đi qua lại một hồi lâu dưới tầng trệt, cuối cùng điện thoại cũng reo, lúc Thành Hạ ấn nút trả lời mà tay cũng hơi run.
"Giang Nam Đồng, anh đang ở đâu vậy?"
"Cầu Cầu, em đang ở đâu, sao lại không có ở phòng?" Giọng Giang Nam Đồng hình như có chút mệt mỏi và lo lắng.
"Em đang ở dưới căn hộ mới, anh chờ chút, em về ngay." Cảm giác diều bị đứt dây bay mất lại ấp đến.
"Trời lạnh em đừng đi qua đi lại, Cầu Cầu, em hãy đến chỗ Quản lý tòa nhà, anh có gửi một bộ chìa khóa. Trước hết, em mở cửa vào nhà bật máy sưởi lên kẻo lạnh, anh sẽ về liền." Giang Nam Đồng đâu vào đấy.
"A, vậy anh nhanh lên một chút." Cúp điện thoại mới bình tâm lại.
Đến chỗ Quản lý toàn nhà nói lấy chìa khóa, cô trực quản lý lại nói không đưa gì cả, nhất định gọi điện thoại xác nhận với Giang Nam Đồng.
"Hả? Vợ cậu mới đi công tác về ư, à được, vậy tôi đưa cho cô ấy." Cô trực quản lý cúp điện thoại, cầm chìa khóa nhưng vẫn nhìn kỹ Thành Hạ nhiều lần mới đưa chìa khóa cho cô.
Mở cửa nhà, mặc dù chưa bật máy sưởi nhưng so với bên ngoài ấm áp hơn chút, quả nhiên có người ở thì cũng khác, càng ngày càng có hơi người, nhảy lên tầng trên, oa, đúng là có chiếc giường nhỏ, nhìn dáng vẻ rất thoải mái, nằm sấp lên lăn một vòng, quả nhiên thoải mái, so với giường ở ký túc xá của cô thoải mái hơn nhiều.
Trong lúc lơ đãng mắt quét qua đầu giường, khung hình, người ở trong là cô, chụp ở công viên Tân Giang, cười ngây ngốc. Bật dậy nhìn xung quanh, trong phòng vẫn là những vật dụng cô cùng Giang Nam Đồng đi chọn, chẳng thiếu thứ gì, nhìn rất giống phòng tân hôn.
Loanh quanh một lát ở trong nhà đã ấm lên. Xem đồng hồ thấy tới giờ ăn rồi, Giang Nam Đồng cũng chưa ăn chứ? Cô đảm đang một lần xem, nhưng trong tủ lạnh lại không có gì, cho dù cô là người phụ nữ đảm đang thì cũng không thể ảo thuật được?
Nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra ngoài, may là cô biết vị trí chợ rau gần đây.
Lòng vòng hồi lâu, trước tiên cô mua cho Giang Nam Đồng chiếc tạp dề để ở trong bếp vừa ngân nga bài hát vừa rửa rau, cắt thức ăn. Đột nhiên, Thành Hạ cảm thấy vẫn rất hạnh phúc, trước kia khi nấu cơm còn không biết mẹ có thể về ăn hay không, giờ thì tốt rồi, nhất định là có người ăn chung với cô.
Khi Giang Nam Đồng mở cửa đi vào, thấy cửa kính phòng bếp đang đóng, Thành Hạ đeo tạp dề như một cô chủ nhỏ đang nấu đồ ăn, Giang Nam Đồng liền không lên tiếng đứng ở cửa phòng bếp nhìn.
Ở trong bếp, Thành Hạ rửa nồi xong, dọn dẹp muỗng đũa, nhìn nét mặt hình như còn rất hài lòng đối với tác phẩm của mình, bưng món ăn đẩy cửa ra đã thấy Giang Nam Đồng đứng ở cửa rồi, Thành Hạ không nói gì dọn đồ ăn lên bàn: "Rửa tay ăn cơm đi."
"Cầu Cầu. . . . . ."
"Ăn no có hơi sức rồi nói." Thành Hạ nói, lại vào bếp mang thức ăn chén dĩa ra ngoài.
Tuy là nói như vậy nhưng Thành Hạ nhịn không được lại nhắc tới: "Điện thoại di động của anh hư sao? Em gọi cả buổi chiều cũng không được."
"Đi công tác xa, bên đó tín hiệu không tốt." Giang Nam Đồng nói.
"Sau đó sao lại tắt máy?" Thành Hạ hỏi.
"Điện thoại di động từ lần trước rớt xuống nước thường hay trục trặc, phát bực." Giang Nam Đồng cười: "Em yêu, có phải em rất sốt ruột không?"
"Anh! Anh! Nói anh đó, thái độ nghiêm túc chút, nói rõ vấn đề, trước đừng có làm quen với em." Thành Hạ nói, cả một buổi chiều cô đều sắp điên mà anh vẫn còn cười được.
"Vậy cũng tốt, nói rõ toàn bộ rồi làm quen." Giang Nam Đồng liền kể từ đầu tới cuối, dĩ nhiên, anh đem phần lớn trách nhiệm đẩy tới chiếc điện thoại di động xui xẻo.
"Giang Nam Đồng, ngày mai chúng ta đi mua một chiếc điện thoại di động đi, cái này làm đồ dự bị." Thành Hạ nói. Cái cảm giác không tìm thấy người giống như treo cổ trên xà nhà vậy.
Giang Nam Đồng tự nhiên gật đầu, chuyện này giải quyết xong. Thành Hạ vui vẻ hạnh phúc nói về cái "Hạt vừng nhỏ" đó, Giang Nam Đồng nghe nhưng cũng không ngừng gật đầu, thấy Thành Hạ hưng phấn mặt đỏ lên.
"Em nhất định phải làm cho tốt, không thể để cho Trần ‘ma quỷ’ coi thường!" Khẳng khái tuyên thệ.
"Trần. . . . . . Ma quỷ? Em nói người Giám đốc đó à? Nhìn dáng dấp giống như thật rất ma quỷ." Giang Nam Đồng phụ họa.
"Không phải nhìn dáng dấp, bản chất cũng rất ma quỷ, rõ ràng lại nghi ngờ em nhờ người hỗ trợ đọc bản vẽ, em là loại người như vậy sao? Vả lại, nếu như có nhờ thì sao em có thể thừa nhận đây." Thành Hạ cười.
Cười nói ăn cơm xong Giang Nam Đồng chủ động đi rửa chén, Thành Hạ ở ngay bên cạnh nơi này lau lau một chút, chỗ kia chùi chùi một chút, thuận tiện rửa hai quả táo còn khen bản thân "Thật đảm đang". Tới lúc ngồi trên ghế sa lon tán gẫu, Thành Hạ lại không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là gặm táo rồi khen trong phòng thật ấm áp, Giang Nam Đồng vẫn cười nhìn cô, nhìn mãi làm Thành Hạ ngắm loạn xung quanh không biết nói gì.
"Không còn sớm nữa, em đi về trước đây." Thành Hạ nói, hơn tám giờ rồi, trời tối đen, Giang Nam Đồng từ trên ghế salon bật dậy, nhanh hơn cô một bước, kéo cô vào trong ngực.
Trong lòng Thành Hạ báo động, trên TV vẫn chiếu đấy, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ dễ phạm phải tác phong sai lầm ‘lửa gần rơm’.
"Cầu Cầu, ở lại đi!" Giọng Giang Nam Đồng nồng nàn, chân thành.
Nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện đó, ha ha, như vậy là không đúng, là không hợp pháp."
"Ngày mai chúng ta đi bổ sung Đăng ký kết hôn." Đầu của Giang Nam Đồng đặt ở trên vai cô cho nên tự nhiên Thành Hạ không thấy được anh cố nén cười.
"Ngày mai Ủy ban nghỉ." Thành Hạ nói. Xong rồi, Giang Nam Đồng phát tình.
"Thứ hai." Khuôn mặt Giang Nam Đồng nở nụ cười thật to, đáng tiếc Thành Hạ không nhìn thấy.
"Thứ hai bọn em phải họp, chuyện rất quan trọng." Thì ra là, vừng cũng có thể cứu mạng.
"Thứ ba." Giọng Giang Nam Đồng rất bình tĩnh.
"Thứ ba phải đi khảo sát thực địa."
"Thứ tư." Giang Nam Đồng tiếp tục bình tĩnh.
"Chuyện này . . ., tiếp theo đều rất bận!"
Giang Nam Đồng dễ nổi nóng: "Trên sách viết, khi phái nữ được người đàn ông mình yêu cầu hôn sẽ rất vui vẻ đồng ý, nhưng Cầu Cầu em lại ra sức từ chối, vậy em không yêu anh rồi."
"Không có, em không có không yêu anh. Em chỉ là . . ., chỉ là quá đột ngột." Thành Hạ nói, hậu quả của việc đọc sách giải trí - Giang Nam Đồng chính là ví dụ.
"Đó chính là nói em yêu anh sao?" Giang Nam Đồng hỏi, giọng nhẹ nhàng âu yếm, làm cho người ta liên tưởng đến con thỏ vô hại.
"Đúng vậy. Đúng vậy, em yêu anh!" Thành Hạ vội nói, trên trán một hàng vạch đen.
"Rất yêu rất yêu sao?" Tiếp tục giả vờ thỏ.
"Ừ á..., rất yêu rất yêu." Thành Hạ tiếp tục nhăn trán.
"Cầu Cầu, rốt cuộc em cũng thổ lộ với anh rồi." Giọng của anh Giang nào đó nghe giống như con chuột uống trộm dầu vậy.
Dù có trì trệ đi nữa Thành Hạ cũng biết cô bị Giang Nam Đồng đùa bỡn, tức giận bất bình đánh vào ngực của anh: "Oa, anh quá gian trá rồi, không tính, mới vừa rồi không tính."
"Cầu Cầu, em lừa gạt anh thì không sao, nhưng không thể nói dối với các vị thần, các vị Thần đi ngang qua đều nghe thấy rồi." Giang Nam Đồng nói.
"Cũng nghe được á? Tốt, để cho họ làm chứng." Thành Hạ lườm: "Giang Nam Đồng, anh thật xấu xa."
"Anh chỉ xấu xa với em thôi." Giang Nam Đồng lại kéo cô ngồi xuống, ôm vào trong lòng: "Chiếc giường nhỏ rất thoải mái. Buổi tối còn có sao đầy trời."
"Em ý chí kiên định." Thành Hạ vừa nói vừa muốn đứng lên.
"Còn có máy sưởi ấm áp."
"Giường anh có hai chăn."
Giang Nam Đồng nhìn cô, rồi liền dựa vào trên ghế sofa, tay đặt lên trán nói nhức đầu, Thành Hạ đạp anh: "Đừng giả bộ, đừng nghĩ lừa em nữa."
Tay liền bị Giang Nam Đồng kéo lấy đặt ở trên trán anh: "Sờ xem, có phải rất nóng không? Nếu còn không tin thì tới hòm thuốc tìm nhiệt kế, anh có thể nói láo nhưng nó thì không."
Hình như là hơi nóng một chút, Thành Hạ vội theo ý Giang Nam Đồng lấy nhiệt kế để anh kẹp dưới nách, được rồi, cô tin tưởng khoa học. Bởi vì có khoa học chứng minh nên "triệu chứng lâm sàng" của Giang Nam Đồng lập tức biểu hiện ra, cả người bủn rủn vô lực, đầu váng mắt hoa, dù sao thì là non nửa người tàn phế, hơn nữa còn nói lời thề son sắt với Thành Hạ, tình trạng như anh cho dù muốn làm chút chuyện xấu thì "Lâm sàng" cũng không cho phép. Không biết là bị cái gì mê hoặc, dù sao Thành Hạ cảm thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó hơi tái nhợt, đôi mắt hình như cũng có hơi đỏ, nhìn rất đáng thương, vì vậy lúc này tình mẫu tử phát tác. . . . . .
Đuổi Giang Nam Đồng về phòng nằm nghỉ, thấy trên tủ đầu giường để thuốc cảm, đi lấy nước cho anh uống thuốc, Thành Hạ giận trách: "Đã bị bệnh còn lái xe đi xa như thế, không muốn sống nữa sao? Bị bệnh mấy ngày rồi vậy? Còn làm bộ trước mặt em, giống như người rất khỏe vậy."
"Người đó còn khổ cực đọc bản vẽ, thức đêm tới nỗi mắt thâm quầng, anh liền suy nghĩ, anh đây một đấng mày râu da dày thịt béo chỉ cần uống thuốc vào là được, nên để ý em một chút, nhưng hôm nay em được thoải mái, anh cũng yên tâm bị bệnh rồi." Giang Nam Đồng cười nói.
"Nói bậy cái gì vậy?" Thành Hạ đắp chăn cho anh xong, ngồi ở bên cạnh: "Ngủ đi, ngày mai sẽ khỏe. Lạnh không? Nếu lạnh nói em đi nấu chút nước gừng."
"Nước gừng chỉ có thể xua đi khí lạnh nhất thời, anh bị lạnh cả buổi tối, nếu không. . . . . . Cầu Cầu, em nằm bên cạnh anh có được không?" Giang Nam Đồng nói.
"Hay quá ha!" Thành Hạ trừng mắt nhìn anh, nhảy xuống giường chuẩn bị đi lên lầu ngủ ở chiếc giương nhỏ, nhưng qua ánh đèn mờ ở đầu giường, vẻ mặt Giang Nam Đồng thật tội nghiệp nhìn cô, muốn dừng bước . . . . . . Cô nam quả nữ, đi thôi. . . . . . Anh là bệnh nhân.
Đấu tranh một hồi, Thành Hạ vẫn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, Giang Nam Đồng đành nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ cười khổ một tiếng. Trong chốc lát, giống như lại có tiếng bước chân đến gần, cửa lại mở, tiến vào trước là một đống thảm sau đó là Thành Hạ, cô động tác rất nhanh trải thảm lên sàn nhà sau đó lại chạy đi ôm chăn và gối.
"Không cho phép có suy nghĩ xấu xa, nếu không quả đấm của em sẽ không lưu tình! Ngủ đi." Thành Hạ chui vào trong chăn đưa lưng về phía giường, để lại cái gáy cho Giang Nam Đồng.
Giang Nam Đồng cũng nghiêng người sang nằm cùng một hướng với cô, cảm thấy cái gáy đó xinh đẹp vô cùng.
Mình nhất định là ấm đầu rồi, trước khi ngủ Giang Nam Đồng nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.