Chương 15
Đường Trúc Ninh
14/03/2013
Ngày thi cuối cùng cũng đến. Môn thi đầu tiên của khối 10 là quốc văn, do Hàn Dương có chuẩn bị tốt nên làm bài tốt. Ra khỏi phòng thi tâm trạng nàng rất phấn khởi, ngược lại với tâm trạng của Hàn Dương, Thái Y rất ủ rũ. Bởi vì đây là môn học Thái Y học kém nhất. Thái Y học thiên về bên tự nhiên, nên những môn bên xã hội cô học không tốt, thậm chí là kém. Vì vậy, Thái Y chỉ ủ rũ một hồi rồi cũng phục hồi tâm trạng vui vẻ và chuẩn bị cho môn tiếp theo.
Ngày thi đầu tiên của Hàn Dương trôi qua trong sự phấn khích, hôm nay tên Tử Kỳ cũng không có đến làm phiền nàng, hắn cũng có lương tâm để cho nàng được thoải mái trong mấy ngày thi, nên Hàn Dương cũng không có biết hôm nay hắn làm bài thi ra sao. Lần trước thấy hắn tự tin đến kiêu ngạo làm Hàn Dương không khỏi chán ghét. Hi vọng hắn làm bài không tốt để bớt tính kiêu ngạo đi.
Một tuần thi liên tục cũng đã kết thúc. Toàn bộ bài làm của Hàn Dương cơ bản là tốt, chỉ mất một số môn không được như ý, nên Hàn Dương cũng không trông mong gì cho thứ tự hạng nhất của bảng điểm toàn khối.
Vừa ra tới cổng trường Hàn Dương đã thấy oan gia của mình đậu xe đứng chờ, biết không thể trốn tránh nên Hàn Dương tự tin bước đến bên hắn.
Nhìn thấy Hàn Dương, Tử Kỳ thấy tâm trạng vui lên rất nhiều, vì một tuần thi hắn không có đi gặp nàng, trong trường cũng không nhìn thấy. Mặc dù tâm trạng đang rất vui nhưng hắn không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ thờ ơ đứng nhìn Hàn Dương bước tới.
-“ Chào, anh làm bài tốt không?” – Hàn Dương lịch sự hỏi.
-“ Rất tốt, còn cô?”
Nghe thấy câu trả lời này của Tử Kỳ làm Hàn Dương không khỏi mắng thầm, hắn đúng là đồ tự cao tự đại, không học hành gì mà vẫn làm bài tốt được sao. Lần này quả là Hàn Dương mắng oan Tử Kỳ, bởi vì có một số người được trời cho một trí nhớ siêu việt, không cần phải ôn thi cũng có thể làm bài rất tốt, đó là Tử Kỳ.
-“ Cũng tạm được”
-“ Tạm được?”- Tử Kỳ làm vẻ ngạc nhiên quan sát Hàn Dương –“ Tôi nhìn cô đúng là hình tượng đặc trưng cho mọt sách, vậy mà chỉ làm bài tạm được thôi à? Đúng là đầu óc thiếu thông minh”.
-“ Anh nói vậy là có ý gì? Anh tưởng mình thông minh lắm chắc, tôi cho anh biết, trong mắt tôi anh chẳng hơn ai đâu”- Hàn Dương tức giận.
Sau đó bỏ đi về chiếc xe buýt, mặc kệ Tử Kỳ mặt đang u ám nhìn về phía mình. Hừ, đúng là tên đáng chết, để tuần sau có kết quả thi tôi nhất định sang bên khối 11 xem anh tài giỏi cỡ nào. Hàn Dương vừa đi vừa nghĩ.
Sau kì thi, toàn trường lại bắt đầu vào học như bình thường. Cuộc sống của Hàn Dương lại bị Tử Kỳ quấy rầy, nhưng từ khi thi xong, hắn thay đổi tính cách, không còn quan tâm đến Hàn Dương nữa, mà chỉ đơn thuần sai bảo Hàn Dương như một ôsin thực thụ, cũng không có đến lớp chọc phá, không đến đón Hàn Dương đi học, không chờ cô về như mọi khi. Điều này làm Hàn Dương lúc đầu rất vui, nhưng mấy hôm sau thì cảm thấy trống trải, nàng cảm thấy thiếu đi cái gì đó. Vì mọi ngày thường bị hắn quấy rầy nên nàng thường không có thời gian nghĩ vẩn vơ, giờ thi xong thời gian rảnh càng nhiều mà hắn thì không đến để cùng nàng đấu khẩu, cuộc sống tự nhiên mất đi một “niềm vui”.
Cuối cùng ngày công bố kết quả thi cũng tới, đúng như dự đoán của Hàn Dương, nàng được 975/1000 điểm chỉ đạt vị trí thứ ba toàn khối, còn Thái Y đạt vị trí thứ 25. Xem xong kết quả Thái Y thấy cao hứng –“ Hàn Dương này, không ngờ cậu giỏi thật đó, chỉ kém người đứng nhất 10 điểm”.
-“ Không tốt, điểm thấp quá, mặc dù vị trí cũng không sụt giảm”- Hàn Dương thở dài.
Thái Y há hốc miệng -“ điểm còn thấp? vậy cậu muốn bao nhiêu mới cao, mà kì thi cũng chấm dứt rồi, học kì sau cố gắng là được”.
-“ Ừ, trước kia mình học những trường kia, học sinh đều giỏi, có lẽ vì vậy mà mình cố gắng hơn chăng”.
Âm thầm thở dài xong Hàn Dương chợt nhớ tới một chuyện –“ Thái Y, cùng mình đi qua khối 11 đi”.
Nói xong Hàn Dương liền kéo Thái Y đi
-“ Từ từ thôi, làm gì mà phải chạy, ngã bây giờ”- Thái Y kêu la.
Đến bảng điểm lớp 11, mọi người vẫn đang đứng xem kết quả rất đông, Hàn Dương phải chen vào mãi mới nhìn thấy được tờ giấy kết quả. Đập vào mắt của Hàn Dương là một dòng chữ “ 1: Lý Tử Kỳ – lớp 11A- 1000/1000 điểm”.Kết quả này làm Hàn Dương thật sự thấy choáng váng, không ngờ hắn không hề nói dối mình, hắn quả thật rất thông minh, không cần học cũng có thể làm bài đạt điểm tối đa. Thái Y đứng bên cạnh nhìn, khi thấy Tử Kỳ đứng đầu bảng cũng rất sửng sốt –“ Hàn Dương, Tử Kỳ nhà cậu rất giỏi nha, đứng nhất khối kìa”. Câu nói đùa của Thái Y quả thật làm Hàn Dương không thể vui được. Đang chìm đắm trong ngàn câu thắc mắc thì tào tháo cũng đến. Liếc thấy Hàn Dương đứng ở đây làm Tử Kỳ nhất thời ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn cũng hiểu lý do Hàn Dương xuất hiện ở đây, nên đi tới kéo Hàn Dương ra chỗ thoáng người, Thái Y cũng đi theo.
-“ Thấy kết quả rồi à? Sao đứng im lặng vậy? Không tin tôi có khả năng đó?”- Tử Kỳ lạnh lùng nói.
Hàn Dương đưa mắt nhìn Tử Kỳ, thật không ngờ tên ác ma này lại thông minh như vậy, thật uổng khi ông trời ban cho hắn trí thông minh mà hắn thì lại không biết sử dụng, chỉ suốt ngày đi đánh nhau.
-“ Ừ, vậy anh nói điều kiện của anh ra đi”
Tử Kỳ thích thú nhìn bộ dạng lúc này của Hàn Dương –“ Thứ năm tuần này hãy ăn mặc thật đẹp chờ tôi đến đón, chúng ta có việc cần đi, 19h30 tôi đến đón cô”.
Tối thứ năm? Hôm đó Hàn Dương phải đi cùng ba đến một bữa tiệc của công ty đối tác tổ chức. Vì vậy thẳng thừng từ chối –“ Hôm khác đi, hôm đó tôi có việc không thể đi cùng anh được”.
-“ Cô đã đáp ứng yêu cầu của tôi, sao bây giờ từ chối, hôm đó cô nhất định phải đi”.
-“ Tôi đã nói tôi có việc rất quan trọng, không thể đi cùng anh, tin hay không thì tùy”- Hàn Dương trả lời sau đó liền bỏ đi.
Tử Kỳ rất tức giận, vì hôm đó Tử Kỳ định dùng Hàn Dương để cắt đuôi mấy cô tiểu thư khác làm cho hắn được thoải mái, vậy mà vừa mở lời Hàn Dương đã từ chối thẳng thừng.
Chạy lại nắm lấy cánh tay của Hàn Dương –“ Cô thật sự không thể đi sao?” – Tử Kỳ hạ giọng.
Trông thấy Tử Kỳ nhẹ giọng Hàn Dương cũng không muốn gây chuyện-“ Ừ, không thể đi cùng anh được”.
Chán nản, Tử Kỳ bỏ tay Hàn Dương lặng lẽ đi về phía lớp học. Nhìn bóng Tử Kỳ lặng lẽ đi, Hàn Dương cảm thấy hắn rất cô đơn và hình như có tâm trạng. Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến những lúc hắn bắt nạt mình nên cũng không thèm nhìn nữa mà quay mặt về đi về lớp.
Ngày thi đầu tiên của Hàn Dương trôi qua trong sự phấn khích, hôm nay tên Tử Kỳ cũng không có đến làm phiền nàng, hắn cũng có lương tâm để cho nàng được thoải mái trong mấy ngày thi, nên Hàn Dương cũng không có biết hôm nay hắn làm bài thi ra sao. Lần trước thấy hắn tự tin đến kiêu ngạo làm Hàn Dương không khỏi chán ghét. Hi vọng hắn làm bài không tốt để bớt tính kiêu ngạo đi.
Một tuần thi liên tục cũng đã kết thúc. Toàn bộ bài làm của Hàn Dương cơ bản là tốt, chỉ mất một số môn không được như ý, nên Hàn Dương cũng không trông mong gì cho thứ tự hạng nhất của bảng điểm toàn khối.
Vừa ra tới cổng trường Hàn Dương đã thấy oan gia của mình đậu xe đứng chờ, biết không thể trốn tránh nên Hàn Dương tự tin bước đến bên hắn.
Nhìn thấy Hàn Dương, Tử Kỳ thấy tâm trạng vui lên rất nhiều, vì một tuần thi hắn không có đi gặp nàng, trong trường cũng không nhìn thấy. Mặc dù tâm trạng đang rất vui nhưng hắn không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ thờ ơ đứng nhìn Hàn Dương bước tới.
-“ Chào, anh làm bài tốt không?” – Hàn Dương lịch sự hỏi.
-“ Rất tốt, còn cô?”
Nghe thấy câu trả lời này của Tử Kỳ làm Hàn Dương không khỏi mắng thầm, hắn đúng là đồ tự cao tự đại, không học hành gì mà vẫn làm bài tốt được sao. Lần này quả là Hàn Dương mắng oan Tử Kỳ, bởi vì có một số người được trời cho một trí nhớ siêu việt, không cần phải ôn thi cũng có thể làm bài rất tốt, đó là Tử Kỳ.
-“ Cũng tạm được”
-“ Tạm được?”- Tử Kỳ làm vẻ ngạc nhiên quan sát Hàn Dương –“ Tôi nhìn cô đúng là hình tượng đặc trưng cho mọt sách, vậy mà chỉ làm bài tạm được thôi à? Đúng là đầu óc thiếu thông minh”.
-“ Anh nói vậy là có ý gì? Anh tưởng mình thông minh lắm chắc, tôi cho anh biết, trong mắt tôi anh chẳng hơn ai đâu”- Hàn Dương tức giận.
Sau đó bỏ đi về chiếc xe buýt, mặc kệ Tử Kỳ mặt đang u ám nhìn về phía mình. Hừ, đúng là tên đáng chết, để tuần sau có kết quả thi tôi nhất định sang bên khối 11 xem anh tài giỏi cỡ nào. Hàn Dương vừa đi vừa nghĩ.
Sau kì thi, toàn trường lại bắt đầu vào học như bình thường. Cuộc sống của Hàn Dương lại bị Tử Kỳ quấy rầy, nhưng từ khi thi xong, hắn thay đổi tính cách, không còn quan tâm đến Hàn Dương nữa, mà chỉ đơn thuần sai bảo Hàn Dương như một ôsin thực thụ, cũng không có đến lớp chọc phá, không đến đón Hàn Dương đi học, không chờ cô về như mọi khi. Điều này làm Hàn Dương lúc đầu rất vui, nhưng mấy hôm sau thì cảm thấy trống trải, nàng cảm thấy thiếu đi cái gì đó. Vì mọi ngày thường bị hắn quấy rầy nên nàng thường không có thời gian nghĩ vẩn vơ, giờ thi xong thời gian rảnh càng nhiều mà hắn thì không đến để cùng nàng đấu khẩu, cuộc sống tự nhiên mất đi một “niềm vui”.
Cuối cùng ngày công bố kết quả thi cũng tới, đúng như dự đoán của Hàn Dương, nàng được 975/1000 điểm chỉ đạt vị trí thứ ba toàn khối, còn Thái Y đạt vị trí thứ 25. Xem xong kết quả Thái Y thấy cao hứng –“ Hàn Dương này, không ngờ cậu giỏi thật đó, chỉ kém người đứng nhất 10 điểm”.
-“ Không tốt, điểm thấp quá, mặc dù vị trí cũng không sụt giảm”- Hàn Dương thở dài.
Thái Y há hốc miệng -“ điểm còn thấp? vậy cậu muốn bao nhiêu mới cao, mà kì thi cũng chấm dứt rồi, học kì sau cố gắng là được”.
-“ Ừ, trước kia mình học những trường kia, học sinh đều giỏi, có lẽ vì vậy mà mình cố gắng hơn chăng”.
Âm thầm thở dài xong Hàn Dương chợt nhớ tới một chuyện –“ Thái Y, cùng mình đi qua khối 11 đi”.
Nói xong Hàn Dương liền kéo Thái Y đi
-“ Từ từ thôi, làm gì mà phải chạy, ngã bây giờ”- Thái Y kêu la.
Đến bảng điểm lớp 11, mọi người vẫn đang đứng xem kết quả rất đông, Hàn Dương phải chen vào mãi mới nhìn thấy được tờ giấy kết quả. Đập vào mắt của Hàn Dương là một dòng chữ “ 1: Lý Tử Kỳ – lớp 11A- 1000/1000 điểm”.Kết quả này làm Hàn Dương thật sự thấy choáng váng, không ngờ hắn không hề nói dối mình, hắn quả thật rất thông minh, không cần học cũng có thể làm bài đạt điểm tối đa. Thái Y đứng bên cạnh nhìn, khi thấy Tử Kỳ đứng đầu bảng cũng rất sửng sốt –“ Hàn Dương, Tử Kỳ nhà cậu rất giỏi nha, đứng nhất khối kìa”. Câu nói đùa của Thái Y quả thật làm Hàn Dương không thể vui được. Đang chìm đắm trong ngàn câu thắc mắc thì tào tháo cũng đến. Liếc thấy Hàn Dương đứng ở đây làm Tử Kỳ nhất thời ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn cũng hiểu lý do Hàn Dương xuất hiện ở đây, nên đi tới kéo Hàn Dương ra chỗ thoáng người, Thái Y cũng đi theo.
-“ Thấy kết quả rồi à? Sao đứng im lặng vậy? Không tin tôi có khả năng đó?”- Tử Kỳ lạnh lùng nói.
Hàn Dương đưa mắt nhìn Tử Kỳ, thật không ngờ tên ác ma này lại thông minh như vậy, thật uổng khi ông trời ban cho hắn trí thông minh mà hắn thì lại không biết sử dụng, chỉ suốt ngày đi đánh nhau.
-“ Ừ, vậy anh nói điều kiện của anh ra đi”
Tử Kỳ thích thú nhìn bộ dạng lúc này của Hàn Dương –“ Thứ năm tuần này hãy ăn mặc thật đẹp chờ tôi đến đón, chúng ta có việc cần đi, 19h30 tôi đến đón cô”.
Tối thứ năm? Hôm đó Hàn Dương phải đi cùng ba đến một bữa tiệc của công ty đối tác tổ chức. Vì vậy thẳng thừng từ chối –“ Hôm khác đi, hôm đó tôi có việc không thể đi cùng anh được”.
-“ Cô đã đáp ứng yêu cầu của tôi, sao bây giờ từ chối, hôm đó cô nhất định phải đi”.
-“ Tôi đã nói tôi có việc rất quan trọng, không thể đi cùng anh, tin hay không thì tùy”- Hàn Dương trả lời sau đó liền bỏ đi.
Tử Kỳ rất tức giận, vì hôm đó Tử Kỳ định dùng Hàn Dương để cắt đuôi mấy cô tiểu thư khác làm cho hắn được thoải mái, vậy mà vừa mở lời Hàn Dương đã từ chối thẳng thừng.
Chạy lại nắm lấy cánh tay của Hàn Dương –“ Cô thật sự không thể đi sao?” – Tử Kỳ hạ giọng.
Trông thấy Tử Kỳ nhẹ giọng Hàn Dương cũng không muốn gây chuyện-“ Ừ, không thể đi cùng anh được”.
Chán nản, Tử Kỳ bỏ tay Hàn Dương lặng lẽ đi về phía lớp học. Nhìn bóng Tử Kỳ lặng lẽ đi, Hàn Dương cảm thấy hắn rất cô đơn và hình như có tâm trạng. Nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến những lúc hắn bắt nạt mình nên cũng không thèm nhìn nữa mà quay mặt về đi về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.