Chương 17
Đường Trúc Ninh
14/03/2013
-“ Bây giờ cô nói về chuyện của mình đi”- Tử Kỳ lạnh lùng.
Quan sát thái độ của Tử Kỳ và Triệu Phong, thấy không có gì đáng sợ nên Hàn Dương bắt đầu kể về chuyện của mình. Từ chuyện mình là con gái duy nhất của tổng tài tập đoàn Hàn thị đến chuyện tại sao mình lại đi học ở trường Tây Du với bộ dạng của một cô bé nhà nghèo, nhưng Hàn Dương không nói là mình đến đây để tìm “một nửa” của mình mà chỉ nói rằng muốn thay đổi không khí, khám phá cảm giác học ở một ngôi trường bình thường như thế nào.
Kể xong câu chuyện của mình, cứ ngỡ Tử Kỳ sẽ thấu hiểu và thông cảm cho mình tại sao lại lừa dối họ, nào ngờ Tử Kỳ nhếch miệng khinh bỉ
-“ Tiểu thư tập đoàn Hàn thị cần gì phải chịu khổ như vậy, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, cô hãy quay về nơi xứng đáng với cô đi. Ngôi trường này quả thật không tiếp nổi một đại tiểu thư như cô đâu.”
Nghe xong câu nói này của hắn, Hàn Dương cảm thấy đây là một sự xỉ nhục, đả kích nặng nề tới lòng tự tôn của nàng. Bởi vì nàng không hề có ý xem thường ngôi trường này, nàng chỉ muốn thay đổi không khí thôi, có làm gì quá đáng đâu.
-“ Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là chủ ngôi trường này chắc? Anh nghĩ tôi cũng giống mấy cô tiểu thư nhà khác, thích đi đến những nơi chưa biết mình để ra oai sao? Anh nhầm rồi, nếu tôi có ý như vậy thì ngay từ đầu tôi đã không cải trang mà đi học như thế này để bị anh ức hiếp. Và tôi đi học ở đâu là quyền lợi cá nhân của tôi, không ai có thể xen vào”.
Cảm thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, Triệu Phong lên tiếng giảng hòa-“ Thôi nào, mình thấy Hàn Dương nói không có gì sai cả. Mọi chuyện Hàn Dương làm đều không ảnh hưởng tới ai, vì vậy không thể trách cô bé được. Với lại, Tử Kỳ, cậu không nên vơ đũa cả nắm, trong quá khứ cậu gặp người không tốt thì chưa chắc Hàn Dương đã như bọn họ, sau một thời gian biết cô bé mình thấy cô bé là người tốt, có thể tin tưởng. Còn Hàn Dương, Tử Kỳ mặc dù ăn nói đả kích nhưng thực sự hắn là một người tốt, em đừng chấp nhất với hắn làm gì. Bỏ qua mọi chuyện đi, bây giờ mọi người đã thẳng thắn với nhau như vậy thì nên vui mừng mới phải chứ. Hihi, dù sao Hàn Dương cũng là một mỹ nhân đó chứ”.
Câu nói cuối cùng của Triệu Phong quả thật làm người ta dở khóc dở cười, trong tình huống như vậy mà hắn vẫn có thể đùa được, đúng là một kẻ yêu đời.
Tuy rằng Tử Kỳ lên tiếng đả kích Hàn Dương, nhưng trong thật tâm hắn đang rất vui, bởi vì Hàn Dương đã chịu nói hết mọi chuyện cho hắn, hắn cứ ngỡ Hàn Dương hôm nay vẫn sẽ giấu hắn một số điều. Một điều làm hắn vui nữa là hắn đã biết diện mạo thật của Hàn Dương không phải là một cô bé xấu xí, dù sao có một người yêu xinh đẹp cũng tốt hơn là có người yêu xấu xí. Tự nhiên nghĩ rằng Hàn Dương sẽ làm người yêu mình làm Tử Kỳ chấn động, khuôn mặt thoáng đỏ ửng, nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại khuôn mặt lạnh tanh. Nghe Triệu Phong nói như vậy hắn cũng thấy rất may, vì lúc nãy hắn chỉ nhất thời lỡ lời, sau khi nói xong hắn rất hối hận, không biết nói gì để Hàn Dương không giận thì Triệu Phong lên tiếng, đây quả là phao cứu sinh cho người chết đuối như hắn. Vì thế hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội làm hòa này và chủ động lên tiếng
-“ Có thật như vậy không? Cô không còn giấu chúng tôi điều gì nữa chứ?”
Sau khi nghe xong lời Tử Kỳ đả kích, Hàn Dương thấy rất bực mình, nhưng lời hắn vừa nói có vẻ hòa hoãn và có cảm giác muốn xin lỗi nên Hàn Dương cũng không chấp nhất, nhàn nhạt đáp lại –“ Thật, không còn gì để giấu cả và theo tôi nghĩ với quan hệ của chúng ta thì tôi đã thành thật hết mức có thể. Anh không định khai thác luôn đời tư của tôi đó chứ?”
-“ Tất nhiên là không, cô và tôi chỉ có quan hệ theo bản hiệp ước, vì vậy tôi chỉ muốn biết những gì liên quan đến nó thôi, tôi cũng xin nhắc hiện tại cô đang phải làm người yêu của tôi đó.”
-“ Tôi tự biết, anh không cần phải nhắc”.
-“ Thật là biết không?” – Tử Kỳ nheo mắt hàm ý.
Hàn Dương không thèm trả lời, gọi đồ uống.
Triệu Phong từ nãy tới giờ bị đẩy ra ngoài rìa thì nay nhảy vào bắt chuyện.
-“ Hàn Dương, từ ngày mai em hãy đi học bằng bộ dạng lúc này đi, em không mặc như thế này quả thật uổng phí dung mạo trời ban mà”
Hàn Dương chưa kịp nói thì Tử Kỳ đã cắt ngang
-“ Không được, cô vẫn đi học với hình dạng kia cho tôi”. Lời nói của Tử Kỳ đầy vẻ ra lệnh không nhân nhượng. Hắn thật không muốn nhiều người nhìn thấy hình dáng xinh đẹp của Hàn Dương, hắn cũng đang hối hận vì để Triệu Phong đi cùng lúc này, hắn chỉ muốn hắn là người duy nhất biết rõ Hàn Dương.
Hàn dương cũng vốn định không đồng ý với ý kiến của Triệu Phong, nhưng sau khi nghe Tử Kỳ nói thì cũng không lên tiếng, dù sao cũng khỏi phải mệt nhọc nói nhiều. Triệu Phong thấy Tử Kỳ giữ Hàn Dương khư khư rất bực mình, nhưng không dám đòi hỏi nữa chỉ bắt chuyện vu vơ với Hàn Dương.
Ba người ngồi nói chuyện khá vui, lúc này Tử Kỳ đã không còn làm bộ mặt lạnh lùng nữa mà bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Hàn Dương, vì vậy Hàn Dương cũng không có trả đũa hắn.
Sau một hồi nói chuyện, ngó thấy đã đến giờ nên về nên Hàn Dương đề nghị mọi người cùng về. Vốn định đi gọi điện cho bác tài xế đến đón thì Tử Kỳ đã ngăn lại và đòi chở Hàn Dương về nhà làm cho Hàn Dương cảm thấy không thoải mái nhưng cũng phải chấp nhận, ai bảo mình bây giờ là “người yêu” của hắn chứ.
Nằm trên giường Hàn Dương suy nghĩ lại mọi chuyện, tên Tử Kỳ này mấy hôm nay có thái độ thật khác xưa, hắn không còn khinh bỉ con gái như trước nữa, ít nhất là đối với Hàn Dương. Lúc chở nàng đi về lại còn chúc ngủ ngon nữa chứ, làm như hắn và nàng là yêu nhau thật lòng vậy, thật là làm nàng nổi da gà. Nhưng cũng không hiểu tại sao trong thâm tâm nàng lại thấy vui vẻ, trong 16 năm cuộc đời của nàng, hắn quả là một người đặc biệt có thể làm cho nàng tức giận không dứt. Gác bỏ những suy tư sang một bên, Hàn Dương chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày chủ nhật nữa đã đến, sau một tuần học tập vất vả, luôn phải dậy sớm đi học, vì thế Hàn Dương tự cho phép bản thân ngủ nướng một ít trong ngày này vì nghĩ không có gì cần phải xử lý cả. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính lúc Hàn Dương đang ngủ nướng thì tiếng chuông điện thoại reo phá vỡ giấc ngủ ngon lành của nàng. Bực mình vớ lấy chiếc điện thoại, một số lạ gọi tới. Bắt máy.
-“ Alô”
-“ Chào bạn, Hàn Dương phải không?” – giọng nói ngọt ngào của một tên con trai vang lên.
Quan sát thái độ của Tử Kỳ và Triệu Phong, thấy không có gì đáng sợ nên Hàn Dương bắt đầu kể về chuyện của mình. Từ chuyện mình là con gái duy nhất của tổng tài tập đoàn Hàn thị đến chuyện tại sao mình lại đi học ở trường Tây Du với bộ dạng của một cô bé nhà nghèo, nhưng Hàn Dương không nói là mình đến đây để tìm “một nửa” của mình mà chỉ nói rằng muốn thay đổi không khí, khám phá cảm giác học ở một ngôi trường bình thường như thế nào.
Kể xong câu chuyện của mình, cứ ngỡ Tử Kỳ sẽ thấu hiểu và thông cảm cho mình tại sao lại lừa dối họ, nào ngờ Tử Kỳ nhếch miệng khinh bỉ
-“ Tiểu thư tập đoàn Hàn thị cần gì phải chịu khổ như vậy, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, cô hãy quay về nơi xứng đáng với cô đi. Ngôi trường này quả thật không tiếp nổi một đại tiểu thư như cô đâu.”
Nghe xong câu nói này của hắn, Hàn Dương cảm thấy đây là một sự xỉ nhục, đả kích nặng nề tới lòng tự tôn của nàng. Bởi vì nàng không hề có ý xem thường ngôi trường này, nàng chỉ muốn thay đổi không khí thôi, có làm gì quá đáng đâu.
-“ Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là chủ ngôi trường này chắc? Anh nghĩ tôi cũng giống mấy cô tiểu thư nhà khác, thích đi đến những nơi chưa biết mình để ra oai sao? Anh nhầm rồi, nếu tôi có ý như vậy thì ngay từ đầu tôi đã không cải trang mà đi học như thế này để bị anh ức hiếp. Và tôi đi học ở đâu là quyền lợi cá nhân của tôi, không ai có thể xen vào”.
Cảm thấy tình hình bắt đầu căng thẳng, Triệu Phong lên tiếng giảng hòa-“ Thôi nào, mình thấy Hàn Dương nói không có gì sai cả. Mọi chuyện Hàn Dương làm đều không ảnh hưởng tới ai, vì vậy không thể trách cô bé được. Với lại, Tử Kỳ, cậu không nên vơ đũa cả nắm, trong quá khứ cậu gặp người không tốt thì chưa chắc Hàn Dương đã như bọn họ, sau một thời gian biết cô bé mình thấy cô bé là người tốt, có thể tin tưởng. Còn Hàn Dương, Tử Kỳ mặc dù ăn nói đả kích nhưng thực sự hắn là một người tốt, em đừng chấp nhất với hắn làm gì. Bỏ qua mọi chuyện đi, bây giờ mọi người đã thẳng thắn với nhau như vậy thì nên vui mừng mới phải chứ. Hihi, dù sao Hàn Dương cũng là một mỹ nhân đó chứ”.
Câu nói cuối cùng của Triệu Phong quả thật làm người ta dở khóc dở cười, trong tình huống như vậy mà hắn vẫn có thể đùa được, đúng là một kẻ yêu đời.
Tuy rằng Tử Kỳ lên tiếng đả kích Hàn Dương, nhưng trong thật tâm hắn đang rất vui, bởi vì Hàn Dương đã chịu nói hết mọi chuyện cho hắn, hắn cứ ngỡ Hàn Dương hôm nay vẫn sẽ giấu hắn một số điều. Một điều làm hắn vui nữa là hắn đã biết diện mạo thật của Hàn Dương không phải là một cô bé xấu xí, dù sao có một người yêu xinh đẹp cũng tốt hơn là có người yêu xấu xí. Tự nhiên nghĩ rằng Hàn Dương sẽ làm người yêu mình làm Tử Kỳ chấn động, khuôn mặt thoáng đỏ ửng, nhưng ngay sau đó hắn đã lấy lại khuôn mặt lạnh tanh. Nghe Triệu Phong nói như vậy hắn cũng thấy rất may, vì lúc nãy hắn chỉ nhất thời lỡ lời, sau khi nói xong hắn rất hối hận, không biết nói gì để Hàn Dương không giận thì Triệu Phong lên tiếng, đây quả là phao cứu sinh cho người chết đuối như hắn. Vì thế hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội làm hòa này và chủ động lên tiếng
-“ Có thật như vậy không? Cô không còn giấu chúng tôi điều gì nữa chứ?”
Sau khi nghe xong lời Tử Kỳ đả kích, Hàn Dương thấy rất bực mình, nhưng lời hắn vừa nói có vẻ hòa hoãn và có cảm giác muốn xin lỗi nên Hàn Dương cũng không chấp nhất, nhàn nhạt đáp lại –“ Thật, không còn gì để giấu cả và theo tôi nghĩ với quan hệ của chúng ta thì tôi đã thành thật hết mức có thể. Anh không định khai thác luôn đời tư của tôi đó chứ?”
-“ Tất nhiên là không, cô và tôi chỉ có quan hệ theo bản hiệp ước, vì vậy tôi chỉ muốn biết những gì liên quan đến nó thôi, tôi cũng xin nhắc hiện tại cô đang phải làm người yêu của tôi đó.”
-“ Tôi tự biết, anh không cần phải nhắc”.
-“ Thật là biết không?” – Tử Kỳ nheo mắt hàm ý.
Hàn Dương không thèm trả lời, gọi đồ uống.
Triệu Phong từ nãy tới giờ bị đẩy ra ngoài rìa thì nay nhảy vào bắt chuyện.
-“ Hàn Dương, từ ngày mai em hãy đi học bằng bộ dạng lúc này đi, em không mặc như thế này quả thật uổng phí dung mạo trời ban mà”
Hàn Dương chưa kịp nói thì Tử Kỳ đã cắt ngang
-“ Không được, cô vẫn đi học với hình dạng kia cho tôi”. Lời nói của Tử Kỳ đầy vẻ ra lệnh không nhân nhượng. Hắn thật không muốn nhiều người nhìn thấy hình dáng xinh đẹp của Hàn Dương, hắn cũng đang hối hận vì để Triệu Phong đi cùng lúc này, hắn chỉ muốn hắn là người duy nhất biết rõ Hàn Dương.
Hàn dương cũng vốn định không đồng ý với ý kiến của Triệu Phong, nhưng sau khi nghe Tử Kỳ nói thì cũng không lên tiếng, dù sao cũng khỏi phải mệt nhọc nói nhiều. Triệu Phong thấy Tử Kỳ giữ Hàn Dương khư khư rất bực mình, nhưng không dám đòi hỏi nữa chỉ bắt chuyện vu vơ với Hàn Dương.
Ba người ngồi nói chuyện khá vui, lúc này Tử Kỳ đã không còn làm bộ mặt lạnh lùng nữa mà bắt đầu trò chuyện vui vẻ với Hàn Dương, vì vậy Hàn Dương cũng không có trả đũa hắn.
Sau một hồi nói chuyện, ngó thấy đã đến giờ nên về nên Hàn Dương đề nghị mọi người cùng về. Vốn định đi gọi điện cho bác tài xế đến đón thì Tử Kỳ đã ngăn lại và đòi chở Hàn Dương về nhà làm cho Hàn Dương cảm thấy không thoải mái nhưng cũng phải chấp nhận, ai bảo mình bây giờ là “người yêu” của hắn chứ.
Nằm trên giường Hàn Dương suy nghĩ lại mọi chuyện, tên Tử Kỳ này mấy hôm nay có thái độ thật khác xưa, hắn không còn khinh bỉ con gái như trước nữa, ít nhất là đối với Hàn Dương. Lúc chở nàng đi về lại còn chúc ngủ ngon nữa chứ, làm như hắn và nàng là yêu nhau thật lòng vậy, thật là làm nàng nổi da gà. Nhưng cũng không hiểu tại sao trong thâm tâm nàng lại thấy vui vẻ, trong 16 năm cuộc đời của nàng, hắn quả là một người đặc biệt có thể làm cho nàng tức giận không dứt. Gác bỏ những suy tư sang một bên, Hàn Dương chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày chủ nhật nữa đã đến, sau một tuần học tập vất vả, luôn phải dậy sớm đi học, vì thế Hàn Dương tự cho phép bản thân ngủ nướng một ít trong ngày này vì nghĩ không có gì cần phải xử lý cả. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính lúc Hàn Dương đang ngủ nướng thì tiếng chuông điện thoại reo phá vỡ giấc ngủ ngon lành của nàng. Bực mình vớ lấy chiếc điện thoại, một số lạ gọi tới. Bắt máy.
-“ Alô”
-“ Chào bạn, Hàn Dương phải không?” – giọng nói ngọt ngào của một tên con trai vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.