Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi
Chương 73: Nói chuyện
SunYsJJ
14/05/2021
Lúc này mẹ Lê lại thấy ảnh Lê Mộc và Ngả Hi ôm nhau trên đầu giường, giận còn không biết đánh đâu.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy... đừng tìm chị ấy..." Lê Mộc vội vàng giữ lại mẹ Lê đang muốn xuống giường, vì khóc nức nở nên âm thanh trở nên run rẩy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bất lực như thế, Lê Mộc vừa nghĩ Ngả Hi sẽ bị oan vì mình, lòng càng đau. Nàng gào khóc, "Mẹ, mẹ đừng trách chị ấy... là con thích chị ấy trước, dù sai cũng là lỗi của con, con gây "tai họa" cho chị ấy..."
Lê Mộc khóc xé nát tâm can, vốn dễ khóc, giờ lại càng không kìm nén được, lập tức ôm chặt tay mẹ Lê, "... Mẹ, con thích chị ấy thật lòng... mẹ chấp nhận tụi con đi..."
Chỉ mới đánh một bạt tai, cũng chưa nói gì nặng hơn, thế nào khóc thành như vậy? Mẹ Lê cũng không phải là một người có lòng dạ sắt đá, cái tát hôm nay là hậu quả của sự giận dữ, đến giờ bà còn hối hận...
"Không được, giờ con chỉ nhất thời xung động thôi..." Dù nhất thời xung động cũng... cũng không thể thích con gái chứ, lòng mẹ Lê bị dày vò không ít hơn Lê Mộc, vành mắt cũng hồng hồng, "Tiểu Mộc, con nghe mẹ nói, mẹ sẽ không hại con... con như bây giờ... tương lai sẽ hối hận!"
Tiếng khóc khàn khàn, Lê Mộc lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu, giống như một kẻ ngu đần, chỉ biết lắc đầu rơi lệ, "... Không hối hận, con không hối hận..."
Lòng mẹ Lê như bị kim đâm, Lê Mộc là tim là thịt của bà, bà chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã bế cưng chiều trên tay, chưa từng muốn có ngày hôm nay...
"Tiểu Mộc?" Ngả Hi gõ cửa, cô lờ mờ nghe thấy âm thanh ồn ào và tiếng khóc trong phòng Lê Mộc, "Dì? Tiểu Mộc... con vào nha..."
Vừa bước vào, Ngả Hi thấy Lê Mộc khóc đến thương tâm, trên mặt có dấu bàn tay hồng hồng... "Tiểu Mộc, em làm sao vậy..."
Ngả Hi bước đến, cúi người muốn nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc, lại bị mẹ Lê đẩy ra, dường như toàn bộ cảm tình với Ngả Hi sụp đổ đã trong nháy mắt, "... Đừng đụng vào nó!"
"A Tây..." Lê Mộc vẫn chưa ngừng khóc được, ngước đầu nhìn Ngả Hi, rõ ràng rất gần sao lại cảm thấy xa như vậy, "Mẹ em biết rồi... làm sao giờ... em không biết nên làm gì bây giờ..."
Thật ra từ cái buổi tối Ngả Hi quyết định quen Lê Mộc, cô đã tự hỏi bản thân nên làm thế nào, hơn nữa trong lòng cũng có đáp án, cô nói với Lê Mộc, chỉ cần em không buông tay, chị cũng sẽ không buông tay, đây cũng là đáp án.
Ngày cô dự đoán cuối cùng cũng đến, thấy Lê Mộc thương tâm hoảng loạn đến mức này, nhưng ngay cả ôm nàng an ủi nàng cũng không thể, nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc... Đây là lần thứ hai Lê Mộc bị tát tai vì cô, Ngả Hi không có khóc, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nước mắt vẫn chảy dài trên má, "Dì, để Lê Mộc thoa chút thuốc trước được không? Chuyện của tụi con, con cũng muốn nói với dì..."
Lúc này mẹ Lê mới nhớ phải xử lý vết thương cho Lê Mộc trước, Ngả Hi đã quay người đi lấy hộp thuốc, lòng càng rối rắm thì càng bình tĩnh, lòng đau xót cũng chỉ có thể yên lặng dùng nước mắt để biểu đạt.
Chín chắn xinh đẹp, tri thức lễ phép. Đây là ấn tượng đầu tiên về Ngả Hi của mẹ Lê, bà cũng nghĩ không ra, theo lý thuyết thỉnh thoảng Lê Mộc có thể hồ đồ, nhưng làm sao Ngả Hi sẽ hồ đồ theo con bà chứ? Vì lúc trước tiếp xúc với Ngả Hi, lời nói cử chỉ của đứa con gái này rất lý trí và biết nhìn xa trông rộng, không giống một người sẽ hành động theo cảm tính.
"Dì, để con." Ngả Hi cầm thuốc mỡ ngồi xuống cạnh Lê Mộc, chảy nước mắt mỉm cười với Lê Mộc, dùng ngón tay chấm thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lê Mộc, an ủi: "... Chị sẽ luôn ở cạnh em, đừng sợ."
"A Tây..." Làm trò trước mặt mẹ Lê, Lê Mộc ôm eo Ngả Hi, lại uất ức khóc lên, rất muốn ôm Ngả Hi, ôm Ngả Hi nàng mới có thể yên lòng, "A Tây... chị không thể bỏ lại em..."
"Còn nhớ chị đã nói gì với em không?" Ngả Hi lấy lưng bàn tay lau nước mắt cho Lê Mộc.
"Nhớ, em sẽ không buông tay." Lê Mộc cũng lau nước mắt cho Ngả Hi, rốt cuộc bình tĩnh lại, biết khóc không phải là biện pháp giải quyết, nàng đợi hai mươi lăm năm, rất vất vả khi không ai để ý nàng, rốt cuộc tình yêu đến từ hai phía đã tới, tỉ lệ này còn thấp hơn trúng số ngàn vạn lần, làm sao buông tay được!
"Hai đứa!" Mẹ Lê nhìn hai người ôm nhau, trách mình có phải là một người nhẫn tâm không, thật giống như đánh uyên ương, nếu Ngả Hi là con trai, bà thực sự mềm lòng đồng ý. Trong vấn đề tình cảm của Lê Mộc, bà vẫn không siết chặt, Lê Mộc nói không thích coi mắt, đến giờ bà vẫn chưa từng giới thiệu đối tượng cho Lê Mộc, nhưng lần này, sự tình phải xem nặng nhẹ, bà cưng con... nhưng không thể tiếp tục cưng chiều mù quáng như vậy.
"Con theo dì ra ngoài một chút." Đến khi Lê Mộc thoa thuốc xong, mẹ Lê hít sâu một hơi, sau đó nói với Ngả Hi.
"Mẹ!" Lê Mộc sốt ruột, muốn đi theo.
"Con ở đây đi!"
Lê Mộc giậm chân, "Mẹ đừng làm khó chị ấy! Không được mắng chị ấy!"
"Con thấy mẹ mắng ai chưa!" Mẹ Lê trừng Lê Mộc.
Thật ra tính của cha mẹ Lê Mộc đều yếu lòng, mới sinh ra một trái hồng mềm như nàng.
"Dì, con biết trong một thời gian ngắn rất khó để dì chấp nhận việc này, nhưng con muốn dì biết, con rất nghiêm túc với Tiểu Mộc. Không gạt dì, tụi con bên nhau đã một năm, vài năm nữa tụi con sẽ ba mươi, trong thời đại người trẻ theo đuổi thực tế, tụi con chọn ở bên nhau, đây chắc chắn không phải xung động nhất thời. Có thể có rất nhiều người không thể hiểu được tình cảm của tụi con, thậm chí ngay từ đầu con cũng không thể chấp nhận, mỗi ngày con đều trốn tránh Tiểu Mộc, cố gắng không nói chuyện với Tiểu Mộc, cố gắng không gặp em ấy, khi đó mỗi ngày em ấy đều khóc, giống như hôm nay... Em ấy khóc con lại đau khổ theo, khi đó con đã hiểu, yêu là yêu, trốn tránh chỉ càng đau khổ hơn. Tụi con chịu đựng áp lực hứa hẹn với nhau, thực ra Tiểu Mộc là một cô gái tốt... biết suy nghĩ hơn bất cứ ai, dì cho con một cơ hội, con chắc chắn sẽ trân trọng em ấy."
Ngả Hi vừa nói vừa nhớ lại cảnh khi trước, thực sự không dễ dàng, vành mắt lại đỏ, cô chưa thấy cảnh công khai thực sự lần nào, nhưng mẹ Lê đồng ý ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với cô, nói rõ tình hình cũng không phải gay go.
Vừa nghe con gái mỗi ngày đều khóc như hôm nay, lòng mẹ Lê siết một chút, con bà bình thường hay cợt nhả, rốt cuộc trong lòng chôn bao nhiêu suy nghĩ, thế nhưng... "Tiểu Ngả, điều kiện của con tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm một người con trai ưu tú, tại sao con lại chọn Tiểu Mộc... không được, dì vẫn thấy hai đứa hồ đồ, dì không thể chấp nhận... Hai đứa con gái ở với nhau, không có tương lai!"
"Dì, tương lai là gì? Ai cũng không đoán được tương lai, tụi con chỉ trân trọng hiện tại, Tiểu Mộc làm con thấy rất hạnh phúc, con cần em ấy, em ấy cũng cần con, tụi con nâng đỡ lẫn nhau sưởi ấm cho nhau, tụi con cùng nhau nỗ lực, muốn có một căn nhà dành cho tụi con ở thành phố này. Dì, dì là người từng trải, chắc chắn dì biết cách tìm đối tượng để sống với nhau, không cần rầm rộ, chỉ cần tương nhu dĩ mạt*... Dì hỏi con tại sao lại chọn Tiểu Mộc, vì em ấy chân thành, vì con xác định em ấy là người có thể cùng con tương du dĩ mạt."
*Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy... đừng tìm chị ấy..." Lê Mộc vội vàng giữ lại mẹ Lê đang muốn xuống giường, vì khóc nức nở nên âm thanh trở nên run rẩy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bất lực như thế, Lê Mộc vừa nghĩ Ngả Hi sẽ bị oan vì mình, lòng càng đau. Nàng gào khóc, "Mẹ, mẹ đừng trách chị ấy... là con thích chị ấy trước, dù sai cũng là lỗi của con, con gây "tai họa" cho chị ấy..."
Lê Mộc khóc xé nát tâm can, vốn dễ khóc, giờ lại càng không kìm nén được, lập tức ôm chặt tay mẹ Lê, "... Mẹ, con thích chị ấy thật lòng... mẹ chấp nhận tụi con đi..."
Chỉ mới đánh một bạt tai, cũng chưa nói gì nặng hơn, thế nào khóc thành như vậy? Mẹ Lê cũng không phải là một người có lòng dạ sắt đá, cái tát hôm nay là hậu quả của sự giận dữ, đến giờ bà còn hối hận...
"Không được, giờ con chỉ nhất thời xung động thôi..." Dù nhất thời xung động cũng... cũng không thể thích con gái chứ, lòng mẹ Lê bị dày vò không ít hơn Lê Mộc, vành mắt cũng hồng hồng, "Tiểu Mộc, con nghe mẹ nói, mẹ sẽ không hại con... con như bây giờ... tương lai sẽ hối hận!"
Tiếng khóc khàn khàn, Lê Mộc lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu, giống như một kẻ ngu đần, chỉ biết lắc đầu rơi lệ, "... Không hối hận, con không hối hận..."
Lòng mẹ Lê như bị kim đâm, Lê Mộc là tim là thịt của bà, bà chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã bế cưng chiều trên tay, chưa từng muốn có ngày hôm nay...
"Tiểu Mộc?" Ngả Hi gõ cửa, cô lờ mờ nghe thấy âm thanh ồn ào và tiếng khóc trong phòng Lê Mộc, "Dì? Tiểu Mộc... con vào nha..."
Vừa bước vào, Ngả Hi thấy Lê Mộc khóc đến thương tâm, trên mặt có dấu bàn tay hồng hồng... "Tiểu Mộc, em làm sao vậy..."
Ngả Hi bước đến, cúi người muốn nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc, lại bị mẹ Lê đẩy ra, dường như toàn bộ cảm tình với Ngả Hi sụp đổ đã trong nháy mắt, "... Đừng đụng vào nó!"
"A Tây..." Lê Mộc vẫn chưa ngừng khóc được, ngước đầu nhìn Ngả Hi, rõ ràng rất gần sao lại cảm thấy xa như vậy, "Mẹ em biết rồi... làm sao giờ... em không biết nên làm gì bây giờ..."
Thật ra từ cái buổi tối Ngả Hi quyết định quen Lê Mộc, cô đã tự hỏi bản thân nên làm thế nào, hơn nữa trong lòng cũng có đáp án, cô nói với Lê Mộc, chỉ cần em không buông tay, chị cũng sẽ không buông tay, đây cũng là đáp án.
Ngày cô dự đoán cuối cùng cũng đến, thấy Lê Mộc thương tâm hoảng loạn đến mức này, nhưng ngay cả ôm nàng an ủi nàng cũng không thể, nhìn vết thương trên mặt Lê Mộc... Đây là lần thứ hai Lê Mộc bị tát tai vì cô, Ngả Hi không có khóc, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là nước mắt vẫn chảy dài trên má, "Dì, để Lê Mộc thoa chút thuốc trước được không? Chuyện của tụi con, con cũng muốn nói với dì..."
Lúc này mẹ Lê mới nhớ phải xử lý vết thương cho Lê Mộc trước, Ngả Hi đã quay người đi lấy hộp thuốc, lòng càng rối rắm thì càng bình tĩnh, lòng đau xót cũng chỉ có thể yên lặng dùng nước mắt để biểu đạt.
Chín chắn xinh đẹp, tri thức lễ phép. Đây là ấn tượng đầu tiên về Ngả Hi của mẹ Lê, bà cũng nghĩ không ra, theo lý thuyết thỉnh thoảng Lê Mộc có thể hồ đồ, nhưng làm sao Ngả Hi sẽ hồ đồ theo con bà chứ? Vì lúc trước tiếp xúc với Ngả Hi, lời nói cử chỉ của đứa con gái này rất lý trí và biết nhìn xa trông rộng, không giống một người sẽ hành động theo cảm tính.
"Dì, để con." Ngả Hi cầm thuốc mỡ ngồi xuống cạnh Lê Mộc, chảy nước mắt mỉm cười với Lê Mộc, dùng ngón tay chấm thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lê Mộc, an ủi: "... Chị sẽ luôn ở cạnh em, đừng sợ."
"A Tây..." Làm trò trước mặt mẹ Lê, Lê Mộc ôm eo Ngả Hi, lại uất ức khóc lên, rất muốn ôm Ngả Hi, ôm Ngả Hi nàng mới có thể yên lòng, "A Tây... chị không thể bỏ lại em..."
"Còn nhớ chị đã nói gì với em không?" Ngả Hi lấy lưng bàn tay lau nước mắt cho Lê Mộc.
"Nhớ, em sẽ không buông tay." Lê Mộc cũng lau nước mắt cho Ngả Hi, rốt cuộc bình tĩnh lại, biết khóc không phải là biện pháp giải quyết, nàng đợi hai mươi lăm năm, rất vất vả khi không ai để ý nàng, rốt cuộc tình yêu đến từ hai phía đã tới, tỉ lệ này còn thấp hơn trúng số ngàn vạn lần, làm sao buông tay được!
"Hai đứa!" Mẹ Lê nhìn hai người ôm nhau, trách mình có phải là một người nhẫn tâm không, thật giống như đánh uyên ương, nếu Ngả Hi là con trai, bà thực sự mềm lòng đồng ý. Trong vấn đề tình cảm của Lê Mộc, bà vẫn không siết chặt, Lê Mộc nói không thích coi mắt, đến giờ bà vẫn chưa từng giới thiệu đối tượng cho Lê Mộc, nhưng lần này, sự tình phải xem nặng nhẹ, bà cưng con... nhưng không thể tiếp tục cưng chiều mù quáng như vậy.
"Con theo dì ra ngoài một chút." Đến khi Lê Mộc thoa thuốc xong, mẹ Lê hít sâu một hơi, sau đó nói với Ngả Hi.
"Mẹ!" Lê Mộc sốt ruột, muốn đi theo.
"Con ở đây đi!"
Lê Mộc giậm chân, "Mẹ đừng làm khó chị ấy! Không được mắng chị ấy!"
"Con thấy mẹ mắng ai chưa!" Mẹ Lê trừng Lê Mộc.
Thật ra tính của cha mẹ Lê Mộc đều yếu lòng, mới sinh ra một trái hồng mềm như nàng.
"Dì, con biết trong một thời gian ngắn rất khó để dì chấp nhận việc này, nhưng con muốn dì biết, con rất nghiêm túc với Tiểu Mộc. Không gạt dì, tụi con bên nhau đã một năm, vài năm nữa tụi con sẽ ba mươi, trong thời đại người trẻ theo đuổi thực tế, tụi con chọn ở bên nhau, đây chắc chắn không phải xung động nhất thời. Có thể có rất nhiều người không thể hiểu được tình cảm của tụi con, thậm chí ngay từ đầu con cũng không thể chấp nhận, mỗi ngày con đều trốn tránh Tiểu Mộc, cố gắng không nói chuyện với Tiểu Mộc, cố gắng không gặp em ấy, khi đó mỗi ngày em ấy đều khóc, giống như hôm nay... Em ấy khóc con lại đau khổ theo, khi đó con đã hiểu, yêu là yêu, trốn tránh chỉ càng đau khổ hơn. Tụi con chịu đựng áp lực hứa hẹn với nhau, thực ra Tiểu Mộc là một cô gái tốt... biết suy nghĩ hơn bất cứ ai, dì cho con một cơ hội, con chắc chắn sẽ trân trọng em ấy."
Ngả Hi vừa nói vừa nhớ lại cảnh khi trước, thực sự không dễ dàng, vành mắt lại đỏ, cô chưa thấy cảnh công khai thực sự lần nào, nhưng mẹ Lê đồng ý ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với cô, nói rõ tình hình cũng không phải gay go.
Vừa nghe con gái mỗi ngày đều khóc như hôm nay, lòng mẹ Lê siết một chút, con bà bình thường hay cợt nhả, rốt cuộc trong lòng chôn bao nhiêu suy nghĩ, thế nhưng... "Tiểu Ngả, điều kiện của con tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm một người con trai ưu tú, tại sao con lại chọn Tiểu Mộc... không được, dì vẫn thấy hai đứa hồ đồ, dì không thể chấp nhận... Hai đứa con gái ở với nhau, không có tương lai!"
"Dì, tương lai là gì? Ai cũng không đoán được tương lai, tụi con chỉ trân trọng hiện tại, Tiểu Mộc làm con thấy rất hạnh phúc, con cần em ấy, em ấy cũng cần con, tụi con nâng đỡ lẫn nhau sưởi ấm cho nhau, tụi con cùng nhau nỗ lực, muốn có một căn nhà dành cho tụi con ở thành phố này. Dì, dì là người từng trải, chắc chắn dì biết cách tìm đối tượng để sống với nhau, không cần rầm rộ, chỉ cần tương nhu dĩ mạt*... Dì hỏi con tại sao lại chọn Tiểu Mộc, vì em ấy chân thành, vì con xác định em ấy là người có thể cùng con tương du dĩ mạt."
*Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.