Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai
Chương 13
Marey
02/01/2022
Tác giả có điều muốn nói: Truyện này thuộc thể loại sủng ngọt, chuyện
thường ngày có chút trắc trở, xen kẽ ngược nhẹ. Hãy tin rằng Lương Độc
Thu thật sự yêu Tiêu Xuyên! Bọn họ cứu rỗi lẫn nhau!
Bọn họ là một cặp trời sinh!
Vốn dĩ yêu sớm khó quên, ngoại trừ tình cảm thuần túy ra, hơn thế nữa là vì bọn họ đang ở tuổi bị cấm nói chuyện yêu đương, cũng vì thế mà bọn họ phải đấu trí so dũng khí với cha mẹ, thầy cô.
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu cũng không tránh được. Khác nhau là bọn họ loại trừ việc trốn thầy cô, cha mẹ ra, còn phải đề phòng bạn học, bạn bè ở mọi nơi mọi lúc.
Mặc dù như thế, Tiêu Xuyên vẫn cùng Lương Độc Thu ở nhiều nơi trong trường học để lại nhiều ký ức không thể phai nhòa.
Cấp ba phạt nghiêm những học sinh yêu sớm, thậm chí nam nữ lớp mười hai đi cạnh nhau cũng bị chú ý rất nhiều. Vì vậy các cặp tình nhân suốt năm học lớp mười hai khổ không tả nổi.
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đều là nam, vì thế có thể trốn được ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục. Cũng giống như việc hắn và Lương Độc Thu là người nổi tiếng trong trường, ai ai cũng biết quan hệ giữa hai người họ không tốt, vì thế nếu bị người khác phát hiện ra họ đi cạnh nhau đều sẽ cho là giữa hai người chắc chắn có chuyện.
Vì thế cả hai chịu tra tấn.
Nhưng thiếu niên lại có một lòng nhiệt huyết, nội quy trường học căn bản không thể ngăn cản được trái tim của hai người đến gần nhau. Cho nên mỗi lần có cơ hội, Tiêu Xuyên sẽ lôi kéo thân mật với Lương Độc Thu một lúc.
Ví dụ như năm lớp 11, có lần lớp bị mất điện, các bạn học khác hoan hô muốn lập tức tan học thì Tiêu Xuyên lại một lòng muốn sát gần Lương Độc Thu, còn muốn quay lại nắm tay anh.
Lương Độc Thu cách Tiêu Xuyên có chút xa, vả lại hắn còn ngồi cạnh Ngô Bộ Hoa. Tiêu Xuyên sợ sẽ kinh động đến Ngô Bộ Hoa nên đành phải nén lại khát vọng trong lòng. Hắn lên kế hoạch tối nay sẽ tan học đưa Lương Độc Thu về nhà và hôn tạm biệt trước khi chúc ngủ ngon.
Tiêu Xuyên không hành động không có nghĩa là Lương Độc Thu cũng không làm gì. Nghiêm túc mà nói thì Lương Độc Thu can đảm hơn Tiêu Xuyên nhiều. Cho nên chờ đến khi Tiêu Xuyên phục hồi tinh thần thì tay hắn đã bị Lương Độc Thu nắm lại, đè lên tường hôn.
Trên người Lương Độc Thu có hương thơm dễ ngửi, là mùi cam. Tiêu Xuyên biết được điều đó là do chính tay hắn đã chọn bột giặt cho Lương Độc Thu.
Chủ nhiệm lớp đang ở ngoài hành lang gọi điện thoại hỏi ban giám hiệu nhà trường hỏi bao giờ có điện. Vốn dĩ lớp bọn họ duy trì kỷ luật nhưng bây giờ lại bùng nổ, tiếng hoan hô vang lên không ngừng.
Nhưng tất cả điều đó Tiêu Xuyên lại không nghe thấy. Hắn chỉ nghe thấy âm thanh trái tim mình đập, còn có câu thích mà Lương Độc Thu ghé bên tai hắn nói kia.
- ----Đọc tại wattpad thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Loại mỳ Lương Đôc Thu làm là kiểu bình thường nhất nhưng hương vị lại khá tốt. Tiêu Xuyên ăn xong còn chơi xấu nói muốn ăn tiếp vào bữa trưa.
"Trưa không có." Lương Độc Thu mặc tạp dề mà Tiêu Xuyên mua cho anh, thu dọn bát đũa nói: "Trưa nay làm cho anh một bữa lớn."
Hôm qua Tiêu Xuyên và bạn bè ra ngoài ăn liên hoan, Lương Độc Thu có lòng muốn thể hiện một phen cũng chưa có cơ hội. Vất vả lắm mới có được một hôm hắn ở nhà. Dĩ nhiên là Lương Độc Thu muốn nấu thức ăn ngon cho Tiêu Xuyên.
Trù nghệ của Tiêu Xuyên tốt hơn nhiều so với Lương Độc Thu. Khi hai người ở cùng nhau, hắn rất ít khi để Lương Độc Thu xuống bếp. Nhưng hôm nay Lương Độc Thu lại chủ động yêu cầu, Tiêu Xuyên cho anh cơ hội.
"Em muốn làm gì?" Tiêu Xuyên tò mò: "Học làm món mới?"
Lương Độc Thu cười: "Nghỉ hè theo mẹ học vài món. Bây giờ làm cho anh nếm thử chút."
"Muốn để anh làm chuột bạch hả?" Tiêu Xuyên cố ý xuyên tạc ý của Lương Độc Thu, trêu chọc nói: "Hội trưởng Lương cũng thật nhẫn tâm."
Lương Độc Thu cấp ba thuộc hội học sinh. Khi đó ai cũng gọi anh là hội trưởng Lương, Tiêu Xuyên cũng thích gọi, chẳng qua nếu hắn làm thế sẽ bị người khác cho là khiêu khích rồi nhìn chằm chằm hắn và Lương Độc Thu. Dần dà Tiêu Xuyên cũng không gọi vậy nữa.
Nhưng xưng hô này lại bí mật được gọi.
"Vậy được không?" Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên cố ý nhưng vẫn hùa theo: "Không được cũng phải được, đồ ăn này hôm nay anh phải ăn."
Tiêu Xuyên tươi cười đến nở hoa: "Được thôi."
"Làm món gì?" Tiêu Xuyên nháo đủ rồi đứng dậy: "Để anh giúp em."
Nói đến đây, Lương Độc Thu lại có chút ngượng ngùng. Vành tai anh hơi phiếm hồng, hơn nửa ngày không nói câu gì.
Tiêu Xuyên khó hiểu, nhíu mày định hỏi, lại nghe thấy Lương Độc Thu nói: "Là mấy món mà hồi nghỉ hè anh đến nhà em ăn nhiều hơn một chút ấy."
Sau khi thi đại học xong, Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đi du lịch nửa tháng. Khi về thì trùng hợp đã có kết quả, hai người thương lượng cùng đăng ký vào một trường.
Vừa vặn hôm đó trong nhà Lương Độc Thu không có ai, Tiêu Xuyên nhanh chóng lái xe đến thẳng nhà Lương Độc Thu. Hắn định điền xong nguyện vọng sẽ đi ăn cơm, ai ngờ được cha mẹ Lương về sớm, Tiêu Xuyên bị phát hiện nên đành phải ở lại ăn cơm.
Nói đến lần ăn cơm đó, Tiêu Xuyên xấu hổ, vẻ mặt không muốn nhắc tới: "Đừng nhắc. Hôm đó anh về nhà, món gì cũng ăn không nổi nữa."
Tuy rằng hai người yêu nhau được ba năm nhưng còn chưa thông báo với người nhà. Họ cũng không có ý giấu giếm, muốn thuận theo tự nhiên. Nếu gia đình phát hiện và hỏi, hai người sẽ thừa nhận. Ngược lại cũng như vậy.
Nhưng như thế không có nghĩa là họ chưa chuẩn bị đã gặp cha mẹ, hơn nữa lúc đó hai người còn vừa hôn nhau. Cha mẹ Lương lên tầng tìm Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên chột dạ nhưng giả vờ cũng không tồi.
"Mẹ em cũng bị anh dọa, còn tưởng lâu rồi anh không được ăn cơm." Lương Độc Thu nhớ đến chuyện ngày đó, không nhịn được cười: "Về sau em theo mẹ học vài món. Mẹ biết là làm cho anh ăn, còn đặc biệt dạy rất tỉ mỉ."
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu ngầm chế giễu hắn, bĩu môi không vui: "Em cười anh."
"Em không có." Lương Độc Thu không thừa nhận, "Em vốn như vậy, trời sinh thích cười."
"Dừng dừng, anh không tin đâu." Tiêu Xuyên thở dài: "Em nói làm cho anh ăn, dì không hỏi gì sao?"
Dù sao trước khi ở cùng một chỗ với Tiêu Xuyên. Lương Độc Thu chính là mười ngón không dính nước mùa xuân, chưa bao giờ xuống bếp. Bây giờ đột ngột nói muốn nấu cho hắn ăn, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ.
Lương Độc Thu nhớ lại biểu tình lúc đó của mẹ Lương. Anh cảm thấy có chút lạ, lại cũng thấy bình thường, nhất thời không phân biệt được.
Lương Độc Thu không phân biệt được cũng không cố. Dù thế nào đi chăng nữa, quan trọng là anh học xong có thể làm cho Tiêu Xuyên ăn: "Nếu mẹ em nhận ra, chắc chắn đã đến đây xem rồi. Cùng lắm thì em thừa nhận."
"Hả?"
"Nói đây là bạn trai em, đã ở bên nhau bốn năm." Lương Độc Thu xoay người. Anh ở trên miệng Tiêu Xuyên hôn một cái, cười nói: "Hơn nữa không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ sống bên nhau cả đời."
Tâm Tiêu Xuyên như được ngâm trong mật, ngọt ngào: "Không có gì ngoài ý muốn."
"Hả?" Lương Độc Thu lùi lại, dựa vào ngực Tiêu Xuyên, cười vờ như không hiểu: "Không có gì ngoài ý muốn cơ?"
"Ý anh là..." Tiêu Xuyên ôm chặt Lương Độc Thu, cúi đầu hôn anh: "Chúng ta bên nhau đến bạc đầu giai lão."
Bọn họ là một cặp trời sinh!
Vốn dĩ yêu sớm khó quên, ngoại trừ tình cảm thuần túy ra, hơn thế nữa là vì bọn họ đang ở tuổi bị cấm nói chuyện yêu đương, cũng vì thế mà bọn họ phải đấu trí so dũng khí với cha mẹ, thầy cô.
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu cũng không tránh được. Khác nhau là bọn họ loại trừ việc trốn thầy cô, cha mẹ ra, còn phải đề phòng bạn học, bạn bè ở mọi nơi mọi lúc.
Mặc dù như thế, Tiêu Xuyên vẫn cùng Lương Độc Thu ở nhiều nơi trong trường học để lại nhiều ký ức không thể phai nhòa.
Cấp ba phạt nghiêm những học sinh yêu sớm, thậm chí nam nữ lớp mười hai đi cạnh nhau cũng bị chú ý rất nhiều. Vì vậy các cặp tình nhân suốt năm học lớp mười hai khổ không tả nổi.
Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đều là nam, vì thế có thể trốn được ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục. Cũng giống như việc hắn và Lương Độc Thu là người nổi tiếng trong trường, ai ai cũng biết quan hệ giữa hai người họ không tốt, vì thế nếu bị người khác phát hiện ra họ đi cạnh nhau đều sẽ cho là giữa hai người chắc chắn có chuyện.
Vì thế cả hai chịu tra tấn.
Nhưng thiếu niên lại có một lòng nhiệt huyết, nội quy trường học căn bản không thể ngăn cản được trái tim của hai người đến gần nhau. Cho nên mỗi lần có cơ hội, Tiêu Xuyên sẽ lôi kéo thân mật với Lương Độc Thu một lúc.
Ví dụ như năm lớp 11, có lần lớp bị mất điện, các bạn học khác hoan hô muốn lập tức tan học thì Tiêu Xuyên lại một lòng muốn sát gần Lương Độc Thu, còn muốn quay lại nắm tay anh.
Lương Độc Thu cách Tiêu Xuyên có chút xa, vả lại hắn còn ngồi cạnh Ngô Bộ Hoa. Tiêu Xuyên sợ sẽ kinh động đến Ngô Bộ Hoa nên đành phải nén lại khát vọng trong lòng. Hắn lên kế hoạch tối nay sẽ tan học đưa Lương Độc Thu về nhà và hôn tạm biệt trước khi chúc ngủ ngon.
Tiêu Xuyên không hành động không có nghĩa là Lương Độc Thu cũng không làm gì. Nghiêm túc mà nói thì Lương Độc Thu can đảm hơn Tiêu Xuyên nhiều. Cho nên chờ đến khi Tiêu Xuyên phục hồi tinh thần thì tay hắn đã bị Lương Độc Thu nắm lại, đè lên tường hôn.
Trên người Lương Độc Thu có hương thơm dễ ngửi, là mùi cam. Tiêu Xuyên biết được điều đó là do chính tay hắn đã chọn bột giặt cho Lương Độc Thu.
Chủ nhiệm lớp đang ở ngoài hành lang gọi điện thoại hỏi ban giám hiệu nhà trường hỏi bao giờ có điện. Vốn dĩ lớp bọn họ duy trì kỷ luật nhưng bây giờ lại bùng nổ, tiếng hoan hô vang lên không ngừng.
Nhưng tất cả điều đó Tiêu Xuyên lại không nghe thấy. Hắn chỉ nghe thấy âm thanh trái tim mình đập, còn có câu thích mà Lương Độc Thu ghé bên tai hắn nói kia.
- ----Đọc tại wattpad thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Loại mỳ Lương Đôc Thu làm là kiểu bình thường nhất nhưng hương vị lại khá tốt. Tiêu Xuyên ăn xong còn chơi xấu nói muốn ăn tiếp vào bữa trưa.
"Trưa không có." Lương Độc Thu mặc tạp dề mà Tiêu Xuyên mua cho anh, thu dọn bát đũa nói: "Trưa nay làm cho anh một bữa lớn."
Hôm qua Tiêu Xuyên và bạn bè ra ngoài ăn liên hoan, Lương Độc Thu có lòng muốn thể hiện một phen cũng chưa có cơ hội. Vất vả lắm mới có được một hôm hắn ở nhà. Dĩ nhiên là Lương Độc Thu muốn nấu thức ăn ngon cho Tiêu Xuyên.
Trù nghệ của Tiêu Xuyên tốt hơn nhiều so với Lương Độc Thu. Khi hai người ở cùng nhau, hắn rất ít khi để Lương Độc Thu xuống bếp. Nhưng hôm nay Lương Độc Thu lại chủ động yêu cầu, Tiêu Xuyên cho anh cơ hội.
"Em muốn làm gì?" Tiêu Xuyên tò mò: "Học làm món mới?"
Lương Độc Thu cười: "Nghỉ hè theo mẹ học vài món. Bây giờ làm cho anh nếm thử chút."
"Muốn để anh làm chuột bạch hả?" Tiêu Xuyên cố ý xuyên tạc ý của Lương Độc Thu, trêu chọc nói: "Hội trưởng Lương cũng thật nhẫn tâm."
Lương Độc Thu cấp ba thuộc hội học sinh. Khi đó ai cũng gọi anh là hội trưởng Lương, Tiêu Xuyên cũng thích gọi, chẳng qua nếu hắn làm thế sẽ bị người khác cho là khiêu khích rồi nhìn chằm chằm hắn và Lương Độc Thu. Dần dà Tiêu Xuyên cũng không gọi vậy nữa.
Nhưng xưng hô này lại bí mật được gọi.
"Vậy được không?" Lương Độc Thu biết Tiêu Xuyên cố ý nhưng vẫn hùa theo: "Không được cũng phải được, đồ ăn này hôm nay anh phải ăn."
Tiêu Xuyên tươi cười đến nở hoa: "Được thôi."
"Làm món gì?" Tiêu Xuyên nháo đủ rồi đứng dậy: "Để anh giúp em."
Nói đến đây, Lương Độc Thu lại có chút ngượng ngùng. Vành tai anh hơi phiếm hồng, hơn nửa ngày không nói câu gì.
Tiêu Xuyên khó hiểu, nhíu mày định hỏi, lại nghe thấy Lương Độc Thu nói: "Là mấy món mà hồi nghỉ hè anh đến nhà em ăn nhiều hơn một chút ấy."
Sau khi thi đại học xong, Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đi du lịch nửa tháng. Khi về thì trùng hợp đã có kết quả, hai người thương lượng cùng đăng ký vào một trường.
Vừa vặn hôm đó trong nhà Lương Độc Thu không có ai, Tiêu Xuyên nhanh chóng lái xe đến thẳng nhà Lương Độc Thu. Hắn định điền xong nguyện vọng sẽ đi ăn cơm, ai ngờ được cha mẹ Lương về sớm, Tiêu Xuyên bị phát hiện nên đành phải ở lại ăn cơm.
Nói đến lần ăn cơm đó, Tiêu Xuyên xấu hổ, vẻ mặt không muốn nhắc tới: "Đừng nhắc. Hôm đó anh về nhà, món gì cũng ăn không nổi nữa."
Tuy rằng hai người yêu nhau được ba năm nhưng còn chưa thông báo với người nhà. Họ cũng không có ý giấu giếm, muốn thuận theo tự nhiên. Nếu gia đình phát hiện và hỏi, hai người sẽ thừa nhận. Ngược lại cũng như vậy.
Nhưng như thế không có nghĩa là họ chưa chuẩn bị đã gặp cha mẹ, hơn nữa lúc đó hai người còn vừa hôn nhau. Cha mẹ Lương lên tầng tìm Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên chột dạ nhưng giả vờ cũng không tồi.
"Mẹ em cũng bị anh dọa, còn tưởng lâu rồi anh không được ăn cơm." Lương Độc Thu nhớ đến chuyện ngày đó, không nhịn được cười: "Về sau em theo mẹ học vài món. Mẹ biết là làm cho anh ăn, còn đặc biệt dạy rất tỉ mỉ."
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu ngầm chế giễu hắn, bĩu môi không vui: "Em cười anh."
"Em không có." Lương Độc Thu không thừa nhận, "Em vốn như vậy, trời sinh thích cười."
"Dừng dừng, anh không tin đâu." Tiêu Xuyên thở dài: "Em nói làm cho anh ăn, dì không hỏi gì sao?"
Dù sao trước khi ở cùng một chỗ với Tiêu Xuyên. Lương Độc Thu chính là mười ngón không dính nước mùa xuân, chưa bao giờ xuống bếp. Bây giờ đột ngột nói muốn nấu cho hắn ăn, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ.
Lương Độc Thu nhớ lại biểu tình lúc đó của mẹ Lương. Anh cảm thấy có chút lạ, lại cũng thấy bình thường, nhất thời không phân biệt được.
Lương Độc Thu không phân biệt được cũng không cố. Dù thế nào đi chăng nữa, quan trọng là anh học xong có thể làm cho Tiêu Xuyên ăn: "Nếu mẹ em nhận ra, chắc chắn đã đến đây xem rồi. Cùng lắm thì em thừa nhận."
"Hả?"
"Nói đây là bạn trai em, đã ở bên nhau bốn năm." Lương Độc Thu xoay người. Anh ở trên miệng Tiêu Xuyên hôn một cái, cười nói: "Hơn nữa không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ sống bên nhau cả đời."
Tâm Tiêu Xuyên như được ngâm trong mật, ngọt ngào: "Không có gì ngoài ý muốn."
"Hả?" Lương Độc Thu lùi lại, dựa vào ngực Tiêu Xuyên, cười vờ như không hiểu: "Không có gì ngoài ý muốn cơ?"
"Ý anh là..." Tiêu Xuyên ôm chặt Lương Độc Thu, cúi đầu hôn anh: "Chúng ta bên nhau đến bạc đầu giai lão."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.