Đối Thủ Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi
Chương 3: Ở bên nhau
Tật Phong Bất Tri
10/12/2021
Editor: Chow
Lợi dụng gia thế của mình tìm đến trường cấp một và cấp hai của Chử Bạch, Đỗ Duy Canh không hề do dự nộp hồ sơ đăng ký nhập học. Từ trước đến nay hắn không bao giờ quan tâm tới điểm số, thái độ vô cùng tùy hứng trong các đợt kiểm tra. Nhưng trời sinh trao cho hắn một chỉ số thông minh siêu cao cùng với trí não dễ nhớ, khiến hắn có thể dễ dàng dành được vị trí thứ nhất hoặc top những vị trí thứ nhất bằng những con điểm gần như tuyệt đối.
Dần dần, hắn được đám học sinh trong trường kính nể gọi là "học thần". Vốn dĩ hắn cũng chẳng để ý, nhưng về sau hắn phát hiện chỉ khi nào mình dành được thứ hạng thứ nhất, Bạch Bạch mới chịu hướng ánh mắt về phía mình, từ đó Đỗ Duy Canh bắt đầu nghiêm túc học tập. Xếp hạng đầu là của hắn, ánh nhìn chăm chú của Bạch Bạch chỉ có thể là của hắn, không ai được phép cướp hết.
*Học thần: không học mà điểm vẫn cao
Còn Triệu Minh Tử là học bá - chăm chỉ học cho nên điểm cao.
Nhớ lại bộ dạng đáng yêu khi còn bé của Bạch Bạch, trong mắt Đỗ Duy Canh lóe lên một vẻ hoài niệm, khóe môi có ý cười thoáng qua.
Kỳ niệm trong quá khứ chính là báu vật của hắn. Từng có một lần hắn được gần gũi với Bạch Bạch - đó là khi hắn vẫn còn giả vờ làm đàn em của Chử Bạch. Mỗi khi nhìn Bạch Bạch sử dụng giọng điệu thân cận không chút kiêng dè để kể chuyện cho hắn nghe qua các bức thư, hắn chỉ muốn nói rằng --- là tôi đây.
Đã có lúc hắn muốn thú nhận. Nhưng ngày ấy, hắn lần theo địa chỉ trong bức thư, nhìn thiếu niên giương ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác và đề phòng với mình.
Trái tim hắn đau nhói.
"Choang!" Âm thanh giòn giã của ly thủy tinh phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đỗ Duy Canh sửng sốt, ngước lên nhìn, ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt kinh ngạc như thể đang gặp quỷ của Chử Bạch.
"Làm sao thế?" Hắn bước lên một bước, thấp giọng hỏi.
Chử Bạch... Chử Bạch ngây người. Cậu ngơ ngác nhìn Đỗ Duy Canh, biểu cảm không thể tin được. Theo những gì cậu biết, cậu vẫn luôn cho rằng Đỗ Duy Canh cố ý muốn đối nghịch lại với cậu, thì ra... sự thật là vậy sao?
Hơn nữa... em gái nhỏ của cậu là... Đỗ Duy Canh?
Đầu óc choáng váng, Chử Bạch đã làm ra một chuyện khiến cậu vô cùng hối hận trong tương lai --- cậu ngả bài.
Chử Bạch tiến lên nắm lấy cổ tay Đỗ Duy Canh, hung dữ trừng hai mắt kéo hắn ra khỏi cửa.
Đỗ Duy Canh ngoan ngoãn đi theo cậu. Hắn nhìn đôi con ngươi trợn tròn lên y chang bé mèo của Chử Bạch, trong mắt lóe lên ý cười.
Ôi... đáng yêu quá...
Chử Bạch: Nổi quạo.jpg.
Đi đến khu vực yên lặng rồi Chử Bạch oán hận buông tay ra, ngẫm nghĩ một hồi quyết định bước lên hai bậc thang, cố gắng làm sao để trông mình oai phong hơn chút.
Nhưng nghe được tiếng lòng của Đỗ Duy Canh, cậu cũng không làm được.
Chử Bạch nắm chặt tay, hai má ửng hồng chẳng biết do tức giận hay xấu hổ. Cậu đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cố ý thu hút sự chú ý của tôi?"
Đỗ Duy Canh không đáp, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, tựa hồ không hiểu Chử Bạch đang nói cái gì. Nếu không phải do Chử Bạch vẫn đang nghe được suy nghĩ thâm tâm của hắn thì nhìn bộ dạng cao lãnh kia, cậu đã tưởng mình nghĩ nhiều rồi.
Thật không may cậu lại nghe được rất rõ ràng.
Chử Bạch cười lạnh, nghiêng người về phía trước nhìn thẳng vào đôi mắt Đỗ Duy Canh, không hè kiêng dè gì, nói: "Em gái nhỏ? Ồ? Viết thư tình cho tôi? Cậu thích tôi?"
Đỗ Duy Canh ngẩn ra, trong lòng thầm đáp "Không, tôi yêu cậu."
Vậy mà bên ngoài, dù hai tay đã nắm chặt lại, hắn vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm, rũ mi muốn phủ nhận.
Hắn không sẵn sàng cho việc đánh cược một phần vạn khả năng này.
Chử Bạch không hiểu suy nghĩ của Đỗ Duy Canh, nhưng cậu vẫn bị cái tình cảm nặng trĩu phức tạp của hắn làm cho chấn động.
Rõ là một tình cảm tràn đầy tuyệt vọng, ấy vậy mà trong tim người này lại quá đỗi ngọt ngào...
Có lẽ cậu ta là tên si hán nhỉ.
Chử Bạch vô cảm nghĩ.
Cậu vươn người ra muốn tóm lấy cổ áo của Đỗ Duy Canh, lại quên mất mình đang đứng trên bậc thang, chân trượt một cái cả người lập tức đổ về phía trước.
Đỗ Duy Canh vội đỡ cậu theo bản năng, loạng choạng lùi lại.
Theo quán tính, hai người ngã chồng lên nhau. Môi dán lên môi khiến cả hai đều sốc đến bất động.
Ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên.
Tên học sinh nam đang cởi trần chạy đến nhà vệ sinh công cộng thấy một màn này, trợn mắt há mồm, cái chậu bị rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, nhìn hai người kia đều hướng ánh mắt về phía mình thì vội biến mất nhanh như một cơn gió.
Im lặng.
Vô cùng im lặng. . ngôn tình ngược
Chử Bạch xoa xoa môi, cảm thấy có kỳ quái nhưng không có phản cảm.
Song, Đỗ Duy Canh thấy hành động đó của cậu, đôi con ngươi nhuốm màu buồn bã.
Chử Bạch lại nghe thấy suy nghĩ nội tâm của hắn, có hơi bực bội mà nâng tay vò tóc. Việc cậu không cảm thấy bài xích... cậu sẽ không nói đâu!
Đôi con ngươi cậu khẽ đảo, Chử Bạch nở nụ cười ranh mãnh: "Sao? Cậu vẫn không chịu thừa nhận? Nếu cậu thẳng thắn nói sự thật cho tôi, tôi còn có thể duy xét một chút chuyện ở bên nhau với cậu."
Ở bên nhau.
Tim Đỗ Duy Canh đập bình bịch, hắn nhìn đôi mắt đen láy của Chử Bạch, tuy biết có khả năng đây chỉ là trò đùa dai của cậu, hoặc chỉ là lời khách sáo... Nhưng, hắn nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh bị khuất phục trong lòng mình.
Hắn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, dẫu đó chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Ừ... Bạch Bạch, tôi thích cậu." Tôi yêu cậu.
*
Sau đó, bọn họ thật sự ở bên nhau.
Trở thành cặp đôi nổi tiếng toàn trường, dọa mọi người sợ rớt cả tròng mắt.
Chử Bạch cũng không rõ bản thân nghĩ cái gì. Cậu đã từng thích Đỗ Duy Canh khi hắn còn giả dạng làm đàn em của cậu, trong lòng cậu, đó chỉ là một cô bé trong sáng hay ngại ngùng, thế nên sau này cậu thường có ấn tượng rất tốt về những cô gái như vậy.
Nhưng chắc chắn không phải bộ dáng giống Đỗ Duy Canh.
Đỗ Duy Canh ngạo mạn, lạnh lùng, tâm tư khó đoán, là "con nhà người ta" trong mắt bố mẹ cậu, là một vị học thần mà bản thân sẽ không bao giờ có thể với tới trong mắt đám học sinh.
Chứ không phải cái tên chỉ biết điên cuồng yêu như bây giờ.
Chử Bạch bị dính đến mức có hơi không chịu nổi. Lúc Đỗ Duy Canh mặt dày lấy danh nghĩa chỉ dạy để hôn cậu, cậu cắn một phát lên môi hắn rồi đẩy hắn ra, tiếp tục chơi ván game của mình.
Đỗ Duy Canh sờ sờ môi, say đắm nhìn người yêu, ánh mắt dịu dàng làm nao lòng người.
TOÀN VĂN HOÀN
Lợi dụng gia thế của mình tìm đến trường cấp một và cấp hai của Chử Bạch, Đỗ Duy Canh không hề do dự nộp hồ sơ đăng ký nhập học. Từ trước đến nay hắn không bao giờ quan tâm tới điểm số, thái độ vô cùng tùy hứng trong các đợt kiểm tra. Nhưng trời sinh trao cho hắn một chỉ số thông minh siêu cao cùng với trí não dễ nhớ, khiến hắn có thể dễ dàng dành được vị trí thứ nhất hoặc top những vị trí thứ nhất bằng những con điểm gần như tuyệt đối.
Dần dần, hắn được đám học sinh trong trường kính nể gọi là "học thần". Vốn dĩ hắn cũng chẳng để ý, nhưng về sau hắn phát hiện chỉ khi nào mình dành được thứ hạng thứ nhất, Bạch Bạch mới chịu hướng ánh mắt về phía mình, từ đó Đỗ Duy Canh bắt đầu nghiêm túc học tập. Xếp hạng đầu là của hắn, ánh nhìn chăm chú của Bạch Bạch chỉ có thể là của hắn, không ai được phép cướp hết.
*Học thần: không học mà điểm vẫn cao
Còn Triệu Minh Tử là học bá - chăm chỉ học cho nên điểm cao.
Nhớ lại bộ dạng đáng yêu khi còn bé của Bạch Bạch, trong mắt Đỗ Duy Canh lóe lên một vẻ hoài niệm, khóe môi có ý cười thoáng qua.
Kỳ niệm trong quá khứ chính là báu vật của hắn. Từng có một lần hắn được gần gũi với Bạch Bạch - đó là khi hắn vẫn còn giả vờ làm đàn em của Chử Bạch. Mỗi khi nhìn Bạch Bạch sử dụng giọng điệu thân cận không chút kiêng dè để kể chuyện cho hắn nghe qua các bức thư, hắn chỉ muốn nói rằng --- là tôi đây.
Đã có lúc hắn muốn thú nhận. Nhưng ngày ấy, hắn lần theo địa chỉ trong bức thư, nhìn thiếu niên giương ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác và đề phòng với mình.
Trái tim hắn đau nhói.
"Choang!" Âm thanh giòn giã của ly thủy tinh phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Đỗ Duy Canh sửng sốt, ngước lên nhìn, ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt kinh ngạc như thể đang gặp quỷ của Chử Bạch.
"Làm sao thế?" Hắn bước lên một bước, thấp giọng hỏi.
Chử Bạch... Chử Bạch ngây người. Cậu ngơ ngác nhìn Đỗ Duy Canh, biểu cảm không thể tin được. Theo những gì cậu biết, cậu vẫn luôn cho rằng Đỗ Duy Canh cố ý muốn đối nghịch lại với cậu, thì ra... sự thật là vậy sao?
Hơn nữa... em gái nhỏ của cậu là... Đỗ Duy Canh?
Đầu óc choáng váng, Chử Bạch đã làm ra một chuyện khiến cậu vô cùng hối hận trong tương lai --- cậu ngả bài.
Chử Bạch tiến lên nắm lấy cổ tay Đỗ Duy Canh, hung dữ trừng hai mắt kéo hắn ra khỏi cửa.
Đỗ Duy Canh ngoan ngoãn đi theo cậu. Hắn nhìn đôi con ngươi trợn tròn lên y chang bé mèo của Chử Bạch, trong mắt lóe lên ý cười.
Ôi... đáng yêu quá...
Chử Bạch: Nổi quạo.jpg.
Đi đến khu vực yên lặng rồi Chử Bạch oán hận buông tay ra, ngẫm nghĩ một hồi quyết định bước lên hai bậc thang, cố gắng làm sao để trông mình oai phong hơn chút.
Nhưng nghe được tiếng lòng của Đỗ Duy Canh, cậu cũng không làm được.
Chử Bạch nắm chặt tay, hai má ửng hồng chẳng biết do tức giận hay xấu hổ. Cậu đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cố ý thu hút sự chú ý của tôi?"
Đỗ Duy Canh không đáp, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, tựa hồ không hiểu Chử Bạch đang nói cái gì. Nếu không phải do Chử Bạch vẫn đang nghe được suy nghĩ thâm tâm của hắn thì nhìn bộ dạng cao lãnh kia, cậu đã tưởng mình nghĩ nhiều rồi.
Thật không may cậu lại nghe được rất rõ ràng.
Chử Bạch cười lạnh, nghiêng người về phía trước nhìn thẳng vào đôi mắt Đỗ Duy Canh, không hè kiêng dè gì, nói: "Em gái nhỏ? Ồ? Viết thư tình cho tôi? Cậu thích tôi?"
Đỗ Duy Canh ngẩn ra, trong lòng thầm đáp "Không, tôi yêu cậu."
Vậy mà bên ngoài, dù hai tay đã nắm chặt lại, hắn vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm, rũ mi muốn phủ nhận.
Hắn không sẵn sàng cho việc đánh cược một phần vạn khả năng này.
Chử Bạch không hiểu suy nghĩ của Đỗ Duy Canh, nhưng cậu vẫn bị cái tình cảm nặng trĩu phức tạp của hắn làm cho chấn động.
Rõ là một tình cảm tràn đầy tuyệt vọng, ấy vậy mà trong tim người này lại quá đỗi ngọt ngào...
Có lẽ cậu ta là tên si hán nhỉ.
Chử Bạch vô cảm nghĩ.
Cậu vươn người ra muốn tóm lấy cổ áo của Đỗ Duy Canh, lại quên mất mình đang đứng trên bậc thang, chân trượt một cái cả người lập tức đổ về phía trước.
Đỗ Duy Canh vội đỡ cậu theo bản năng, loạng choạng lùi lại.
Theo quán tính, hai người ngã chồng lên nhau. Môi dán lên môi khiến cả hai đều sốc đến bất động.
Ngay sau đó một tiếng động lớn vang lên.
Tên học sinh nam đang cởi trần chạy đến nhà vệ sinh công cộng thấy một màn này, trợn mắt há mồm, cái chậu bị rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, nhìn hai người kia đều hướng ánh mắt về phía mình thì vội biến mất nhanh như một cơn gió.
Im lặng.
Vô cùng im lặng. . ngôn tình ngược
Chử Bạch xoa xoa môi, cảm thấy có kỳ quái nhưng không có phản cảm.
Song, Đỗ Duy Canh thấy hành động đó của cậu, đôi con ngươi nhuốm màu buồn bã.
Chử Bạch lại nghe thấy suy nghĩ nội tâm của hắn, có hơi bực bội mà nâng tay vò tóc. Việc cậu không cảm thấy bài xích... cậu sẽ không nói đâu!
Đôi con ngươi cậu khẽ đảo, Chử Bạch nở nụ cười ranh mãnh: "Sao? Cậu vẫn không chịu thừa nhận? Nếu cậu thẳng thắn nói sự thật cho tôi, tôi còn có thể duy xét một chút chuyện ở bên nhau với cậu."
Ở bên nhau.
Tim Đỗ Duy Canh đập bình bịch, hắn nhìn đôi mắt đen láy của Chử Bạch, tuy biết có khả năng đây chỉ là trò đùa dai của cậu, hoặc chỉ là lời khách sáo... Nhưng, hắn nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh bị khuất phục trong lòng mình.
Hắn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, dẫu đó chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Ừ... Bạch Bạch, tôi thích cậu." Tôi yêu cậu.
*
Sau đó, bọn họ thật sự ở bên nhau.
Trở thành cặp đôi nổi tiếng toàn trường, dọa mọi người sợ rớt cả tròng mắt.
Chử Bạch cũng không rõ bản thân nghĩ cái gì. Cậu đã từng thích Đỗ Duy Canh khi hắn còn giả dạng làm đàn em của cậu, trong lòng cậu, đó chỉ là một cô bé trong sáng hay ngại ngùng, thế nên sau này cậu thường có ấn tượng rất tốt về những cô gái như vậy.
Nhưng chắc chắn không phải bộ dáng giống Đỗ Duy Canh.
Đỗ Duy Canh ngạo mạn, lạnh lùng, tâm tư khó đoán, là "con nhà người ta" trong mắt bố mẹ cậu, là một vị học thần mà bản thân sẽ không bao giờ có thể với tới trong mắt đám học sinh.
Chứ không phải cái tên chỉ biết điên cuồng yêu như bây giờ.
Chử Bạch bị dính đến mức có hơi không chịu nổi. Lúc Đỗ Duy Canh mặt dày lấy danh nghĩa chỉ dạy để hôn cậu, cậu cắn một phát lên môi hắn rồi đẩy hắn ra, tiếp tục chơi ván game của mình.
Đỗ Duy Canh sờ sờ môi, say đắm nhìn người yêu, ánh mắt dịu dàng làm nao lòng người.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.